Chap 5 [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốt nghiệp đại học xong, Qri bám trụ ở Seoul hai năm, làm trái nghề, công việc cũng vất vả mà tiền lương lại không cao. Cuối cùng vẫn trờ lại quê nhà.

Boram từng nói 'Thành phố lớn là sinh tồn, địa phương nhỏ mới là cuộc sống'. Kỳ thực bạn học của Qri sau khi tốt nghiệp phần lớn đều trở về quê nhà.

Sau khi về nhà Qri tìm được công việc thư ký ở một công ty buôn bán thiết bị y tế, tiền lương cũng không đến nỗi nào, có đôi khi cũng chạy qua chạy lại giúp mọi người, ngày qua ngày cũng coi như tạm ổn.

Mười chín tuổi Qri vào đại học, đến bây giờ đã là hai mươi lăm, vẫn chưa có bạn trai. Bố mẹ luôn thúc giục cô tìm bạn trai, cô chỉ nói "Đâu cần vội, vẫn còn trẻ mà"

Trước Tết, lớp lại tổ chức họp mặt, ở một khách sạn năm sao. Bạn bè lâu ngày mới gặp liền vui mừng bắt tay hỏi chuyện, phần lớn đều hỏi chuyện công việc, chuyện gia đình. Qri không nói gì, chỉ yên lặng ngồi nghe. Công việc sao, cô chỉ là một chân chạy việc trong công ty, cũng không được tính là thành phần trí thức, gia đình lại càng đừng nói, đến bạn trai cô còn chưa có.

Trong lúc mọi người đanh hăng say tán gẫu, cửa phòng bật mở, không biết ai la lên một câu "A, tổng giám đốc Park, ngài rốt cục đã tới"

Tiếng nói rất lớn, Qri ngẩng đầu liền thấy Soyeon đứng ở trước cửa. Âu phục trắng tinh, giày da sáng bóng, cảm giác cả người đều tỏa ra ánh hào quang. Mỉm cười chào hỏi với mọi người, bộ dạng tao nhã, đã không còn là Soyeon năm đó rồi.

Mọi người xung quanh đều đứng dậy chào hỏi Soyeon, bắt tay, cười nói. Qri ngồi ở một góc, bên cạnh có người bạn thì thầm vào tai cô "Qri, cậu biết gia thế Soyeon không?"

Qri lắc đầu "Không biết"

"Sax, ngồi cùng bàn một năm, cậu lại không biết người ta có thân phận gì" Bàn bè đều lộ vẻ khinh bỉ cô.

"Vậy cô ta có thân phận gì? Chẳng lẽ là thái tử tập đoàn XX?" Qri cầm chiếc cốc nhìn Soyeon bị một đống người vây xung quanh.

"Cô ta có phải thái tử tập đoàn nào không mình không biết, nhưng nghe nói cô ta rất hay ra vào mấy cơ quan chính phủ"

"Ồ! Thì ra là con ông cháu cha, trước kia thực đúng là nhìn không ra, cô ta quả là biết che dấu"

"Còn nữa, chắc cậu không biết, Soyeon hoàn toàn dựa vào bản thân mình thành lập công ty, mới hơn hai năm đã ổn định, công ty cũng không tồi, làm ăn rất tốt. Nghe nói lúc còn học đại học, có người coi trọng năng lực của cô ta, cho nên mới đầu tư vào. Aizz, bây giờ cô ta đã là nhân vật lớn, đâu còn là Soyeon năm đó nữa. Qri, cậu bỏ lỡ mất một con rùa vàng rồi, hay là cậu suy nghĩ lại đi?"

Qri cười khẽ hai tiếng "Không có tư cách, cậu xem, không nói đến bối cảnh thân thế của cô ta, chỉ bằng cô ta giờ đã là tổng giám đốc Park, còn không biết có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh cô ta cơ". Năm năm không gặp, con người thay đổi, cái gì cũng thay đổi, huống chi là một người còn chưa trưởng thành quyết định một việc ngây ngô.

Ăn chưa xong bữa, Qri nhận được điện thoại của một khách hàng. Vội vàng đứng dậy giải thích với mọi người, nói vài câu xin lỗi chuẩn bị về trước. Lúc đi tới cửa, Soyeon cũng đứng dậy, uống liền ba chén rượu, nói xin lỗi mọi người, còn có hẹn, phải đi trước, hóa đơn đã thanh toán, mọi người cứ ăn uống vui vẻ, sau này lại tụ tập.

Thấy Soyeon đi ra, Qri rảo chân bước nhanh, muốn tránh mặt cô.

"Lee Qri"

Qri dừng bước, xoay người, thấy Soyeon đứng ở ngay sau lưng mình.

"Hi, Soyeon, lâu rồi không gặp, cậu còn nhớ tôi à, sao lại đi ra?"

Soyeon đi đến trước mặt cô, hai tay đặt trong túi quần nói "Còn có hẹn, phải đi trước"

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn vừa sáng, chiếu qua từng bông tuyết rơi, một mảnh mờ nhạt. "Tuyết rơi rồi, em đi đâu?"

"À, đến đường Queen's, gặp khách hàng"

"Unnie với em cùng đi, tiện đường, vừa vặn unnie cũng đi về phía đó"

Qri muốn nói không cần, nhưng còn chưa mở miệng đã thấy Soyeon đi về chỗ đỗ xe. Chỉ có thể đi theo cô

Trong xe, hai người đều không nói gì, không khí có chút ngượng ngập. Qri giữ kẽ, hai tay không biết phải đặt ở đâu, liền đặt trên đùi, trong lòng hối hận vì đã lên xe của Soyeon.

"Mấy năm nay vẫn tốt chứ?" Soyeon đánh tan yên lặng.

"À, cũng được" Ba chữ, cũng không có hỏi lại cô

Soyeon cười cười "Qro, em trở nên yên tĩnh rồi, nhưng giống như trước kia thì vẫn tốt hơn"

Qri đỏ mặt, ngây ngốc cười hai tiếng "Thật sao? Unnie cũng thay đổi, à, hoặc phải nói là cho đến tận giờ tôi vẫn chưa từng biết đến con người thực sự của unnie"

Soyeon quay đầu nhìn Qri, nghiêm túc nói "Qri,unnie không thay đổi, cho dù là trước kia hay sau này, unnie vẫn là Unnie. Unnie chỉ muốn sống cuộc sống của mình, không muốn nhận lấy phiền nhiễu từ bên ngoài, cho nên thật xin lỗi có một số việc unnie giấu em, nhưng uunie chưa từng lừa gạt em, những lời unnie nói, những việc unnie làm đều là thật lòng"

Qri không nói chuyện, cúi thấp đầu, chỉ sợ Soyeon lại nói cái gì. Soyeon cũng rất phối hợp, không hề nói thêm gì, chỉ chuyên tâm lái xe, thi thoảng liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng, tựa như năm đó khi cô thấy những lời unnie viết cho cô trong cuốn lưu bút.

Lúc xuống xe, Qri có cảm giác như được giải thoát. Đóng cửa xe nói tạm biệt, Soyeon nhô đầu ra, nhìn cô "Qri,sáu năm, unnie luôn nhớ em, lời nói năm đó của unnie vẫn như cũ không thay đổi".

Qri kinh ngạc, giống như năm đó nhìn thấy cuốn lưu bút kia. Sáu năm không gặp mặt, không liên lạc, cô cho rằng unnie đã sớm quên cô, không còn nhớ rõ năm đó mình nói cái gì. Cô cho rằng khi gặp lại mỗi người hẳn là đều đã có đích đến riêng của chính mình, chuyện năm đó đã thành mây khói bay đi, cũng không ai còn nhớ khi niên thiếu mình từng nói chuyện gì. Cho dù gặp lại, cùng lắm là gật đầu cười. Không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy.

Soyeon xuất hiện cũng không làm thế giới của Qri thay đổi quá nhiều. Chỉ là thi thoảng Qri sẽ nhớ đến bộ dạng unnie khi bị cô bắt nạt, còn cảnh tượng mỗi sáng unnie giảng bài cho cô.

Qri gần đây rất phiền lòng, có một khách hàng rất khó tính, là một bệnh viện tư nhân, đặt hàng một đống thiết bị nhưng đàm phán qua lại đã mấy lần mà vẫn chưa xong. Đã theo lâu như vậy, bỏ nhiều công sức như thế, nếu cứ như vậy mà từ bỏ Qri thực không cam lòng. Hôm nay Qri lại đến bệnh viện tư nhân kia, muốn trao đổi lại lần cuối. Vừa mới đến đại sảnh bệnh viện, liền gặp phải Soyeon đi đằng trước, theo sau unnie có mấy người, khi nào unnie đã trở nên chói mắt như vậy? Có lẽ unnie vẫn luôn chói mắt như vậy, là một viên kim cương sáng lóa, chỉ là cô gần unnie quá mức, bị hào quang của unnie làm mờ mắt, không trông rõ hết thảy.

Thấy Soyeon đi tới, Qri muốn tránh mặt, vừa mới chuẩn bị xoay người đi đã bị gọi lại.

"Qri" Tiếng gọi của Soyeon không lớn, nhưng vẫn khiến cho mọi người trong đại sảnh chú ý tới.

Qri ngượng ngùng nhìn xung quanh, đỏ mặt nói: "Hi, tổng giám đốc Park,lại gặp nhau rồi"

"Khi nào thì khách khí như vậy, gọi soyeon là được rồi. Em không khỏe sao?"

"A ... Không có, tôi đến vì việc đặt hàng, cũng đàm phán nhiều lần, nhưng chưa được, lại đến thử xem" Qri bất đắc dĩ giơ giơ tập tài liệu trong tay.

"Ồ?" Soyeon xoay người nói với người phụ tá mấy câu, quay đầu lại nói với Qri"Chúng ta cùng đi lên, unnie có quen giám đốc bệnh viện, đúng lúc cũng có chuyện cần nói với ông ấy"

Qri đi theo Soyeon vào văn phòng giám đốc bệnh viện, rất thuận lợi, cũng không có người ngăn cản.

Giám đốc bệnh viện nhiệt tình chào hỏi Soyeon, cũng rất tôn kính. Thấy một người đã bốn năm mươi tuổi mà lại cung kính trước mặt Soyeon,một người mới ngoài hai mươi. Qri cảm thấy thật buồn cười, cũng rất kỳ lạ, Soyeon bây giờ rốt cục là nhân vật cỡ nào?

Cuối cùng, Soyeon chỉ nói một câu "Cô Lee là bạn của tôi, mong giám đốc Ham giúp đỡ nhiều hơn" mà đơn hàng của Qri đã xong. Qri rất vui, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh của tiền hoa hồng. Cảm thấy cần phải cảm ơn cô ta, nói mời Soyeon ăn cơm.

Soyeon nhìn bộ dạng hí hửng của Qri, trông rất đáng yêu, trong lòng dịu lại, cũng cười nói "Được".

Qri được Soyeon lái xe đưa về. Đứng dưới lầu nhìn bóng xe chạy càng ngày càng xa, trong lòng Qri cũng không nói rõ được cảm xúc.

Không phải là không biết tâm ý của Soyeon, Qri không phải là người ngu ngơ về mặt tình cảm, nhưng cô không biết nên phản ứng như thế nào, nên đối mặt với anh như thế nào. Đối với chuyện tình cảm, Qri đã có chút không tự tin, ở thời đại học một chuyện tình không bệnh mà chết như vậy làm cho cô có chút sợ hãi, sợ làm tổn thương người khác cũng tổn thương chính bản thân mình.

Huống hồ cuộc sống của Soyeon là trên mây, một câu nói của cô cũng đã giải quyết xong một việc mà cô đã nỗ lực vất vả rất lâu mà vẫn không được. Còn cô? Cô chỉ là một người bình thường phải tính toán mà sống qua ngày, không cùng một thế giới, cách biệt quá xa.

Soyeon bận rộn nhiều việc, nhưng cho dù ở nơi nào, mỗi tuần đều gọi điện thoại cho Qri, cũng không nói chuyện tình cảm, chỉ trò chuyện tán gẫu linh tinh, từ thời tiết đến chính trị. Qri giữ thái độ bình thường, cũng không nói nhiều, thi thoảng đáp lời. Soyeon thường hẹn Qri đi ăn cơm, nhưng cô luôn có lý do từ chối, Soyeon thực ảo não.

Qua Tết, Qri đi Mỹ tham gia hôn lễ của Xin Bo Những năm gần đây cô vẫn liên lạc với Xin Bo,cả tin nhắn lẫn QQ, thường xuyên tâm sự với nhau, vợ Xin Bo chính là bạn học đại học với cậu ta Hyomin, đã nhiều năm như vậy, hai người còn có thể nắm tay nhau vào Lễ đường, thực không dễ dàng gì. Yêu đương thời đại học, có mấy ai thực sự đến được với nhau?

Hai mươi bảy, Qri vẫn độc thân như trước. Bố mẹ thấy con gái đã một đống tuổi mà bạn trai vẫn chưa có, thấy thật sốt ruột. Thỉnh thoảng có người quen giới thiệu bạn trai cho Qri, cô cũng tích cực tìm hiểu. Ăn cơm, uống trà, uống café, mấy ngày nay Qri cũng gặp không ít đàn ông, nhưng chẳng một ai có thể làm cô vừa lòng.

Thấy bạn bè, đồng nghiệp xung quanh thành gia lập nghiệp, Qri cũng có chút cảm xúc. Đến tuổi này, suy nghĩ về hôn nhân đã thực tế, nghiêm túc hơn rất nhiều. Không cần thiết phải yêu đến chết đi sống lại, chỉ muốn tìm một người phù hợp, có thể yên ổn bình an sống với nhau cả đời, già rồi còn có thể làm bạn cùng nhau đi siêu thị, uống trà là được. Nhưng yêu cầu như vậy cũng rất khó đạt được. Bên người cũng không thiếu người theo đuổi, Soyeon chính là một trong số đó. Nhưng đối với đàn ông xuất sắc như Soyeon,Qri lại thấy sợ. Lời mẹ từng nói thật chính xác 'Sau lưng nhà giàu không gì khác ngoài hai chữ ân oán, kết quả thường là bi kịch. Hôn nhân vẫn nên chú ý phù hợp, hai người ngang hàng, cho dù là cãi cọ vẫn còn có thể bình đẳng nói chuyện.'

Vài lần, thấy Qri ở nhà hàng hẹn hò với mấy người đàn ông, trong lòng rất khó chịu. Mà đã khó chịu thì liền đi công tác, đã đi công tác liền đi hẳn 1 tháng. Cũng sẽ gọi điện, nhưng không nói chuyện, cũng không ngắt máy, Qri cúp máy rồi sẽ gọi lại. Cuối cùng luôn là Qri ở đầu dây bên kia quát tháo 'Park Soyeon', rốt cục cô muốn làm cái gì hả? Không có thời gian đùa với cô, có chuyện gì mau nói, đang bận chết đi được'. Lúc đó Soyeon sẽ cười, vẫn là Qri ngày xưa, quát tháo như vậy.

Mỗi lần đi công tác, Soyeon đều mua quà cho Qri, tất cả đều là những món quà khéo léo tinh xảo. Qri sợ thiếu nợ nhân tình của người khác, luôn nói không cần. Soyeon không quan tâm nhét vào túi cô "Cũng không phải thứ gì đắt tiền, chỉ là thấy hay hay thì mua, em không nợ unnie gì cả". Thực ra Qri vẫn rất thích, chỉ là mấy thứ nho nhỏ, nghĩ chắc cũng không đáng tiền lắm liền nhận, nhưng cô không biết mấy cái thứ nho nhỏ đó đều do Soyeon tự mình tỉ mỉ lựa chọn ở các cửa hàng cao cấp, giá trị không hề nhỏ một chút nào.

Jiyeon,Xin Bo nói với Qri "Hôm nay Jong Hyuk kết hôn, có gửi thiếp mời cho mình, mình không đi. Nghe nói cô dâu là con gái ông chủ tập đoàn nào đó, nhà rất giàu"

Qri nói "Vậy à? Phải chúc mừng anh ấy rồi"

Hai ngày trước Qri vừa vặn nghỉ việc ở công ty, cô làm việc ở công ty 2 năm, thật vất vả mới có cơ hội thăng chức, lại bị một tên từ trên giời rơi xuống đoạt đi mất, nghe nói nhà đứa đó rất có máu mặt.

Ngồi trong quán bar, Qri không ngừng uống rượu. Khi Soyeon gọi điện đến mời cô đi ăn cơm, Qri nói "Được, tôi ở quán bar, unnie qua đây đi, tôi mời unnie uống vài li". Chờ đến lúc Soyeon tới, đầu óc Qri đã choáng váng. Dịch chiếc li trước mặt cô ra, Soyeon nhíu mày nói "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Qri ngẩng đầu nhìn Soyeon có chút mơ hồ, không chân thực, như là ảo ảnh. Vươn tay chạm lên mặt cô,nhéo một chút mới buông tay "unnie đến rồi à, ờ, tâm trạng không tốt, uống có mấy li, chúc mừng một chút"

Soyeon đỏ mặt vì hành động của Qri. Không nói gì, đứng dậy nâng cô bước đi. Qri say, không chịu về nhà, Soyeon không còn cách nào khác, chỉ có thể chiều theo ý cô, cùng cô đi dạo trên đường. Vừa lôi kéo cô đem cô tựa vào ngực mình, vừa phải dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ. Lúc đầu Qri lải nhải không ngừng "Không công bằng, không công bằng ... Sao cái gì cũng phải giành mất của tôi? Trước kia là tình yêu,bây giờ là công việc, thực sự không công bằng ..." Sau đó bật khóc, tựa vào ngực Soyeon, thổn thức, thực thương tâm, vừa khóc lại vừa ngẹn ngào nói gì đó. Soyeon là người thông minh, lắp ráp các sự việc lại, đại khái cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

Chả trách mấy ngày nay gọi điện cho cô thấy cô có vẻ là lạ.

Đối với việc Jong Hyuk kết hôn, Soyeon không có nhiều đau khổ lắm, đã qua nhiều năm như vậy, có đôi khi đến dáng vẻ của anh cô cũng không còn nhớ rõ. Cô chỉ buồn bản thân mình chẳng có bản lĩnh gì, cái gì cũng bị người ta đoạt mất. Tựa hồ có một số thứ cô không thể chạm tay vào được, ví dụ như thời gian, như tình yêu, mình cũng đã sắp 30, nhưng tương lai còn đang ở đâu? Người có thể đi cùng cô đến hết cuộc đời đang ở nơi nào?

Gần đây Qri bắt đầu tìm việc, cô từ chối sự giúp đỡ của Soyeon, bởi vì cô muốn độc lập, không muốn phải tồn tại dựa vào người khác.

Soyeon thấy Qri cả ngày ngược xuôi tìm việc làm thì rất đau lòng, mỗi ngày gọi cho cô mấy lần, phần lớn là 'Trời lạnh, phải mặc thêm áo', 'Đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút', 'Đừng quên ăn sáng, qua đường phải cẩn thận' linh tinh. Đối với Qri , cô không thể buông tay, chỉ là cho đến tận bây giờ cô cũng không nói gì, cô nghĩ tình cảm của nó với cô, cô chắc hẳn là cảm nhận được, cô vẫn đang đợi, đợi nó chủ động đáp lại.

Ngày tìm được việc làm, cô rất vui, chẳng nghĩ gì liền cầm di động ấn số của Soyeon. Xác thực là cô đã có thói quen, lúc có chuyện gì cũng tự động nghĩ đến Soyeon đầu tiên, Qri khi đó cũng không biết phải dùng đầu óc suy nghĩ một chút phản ứng này của cô biểu hiện cho điều gì, rất nhiều năm về sau cô mới hiểu được, kỳ thực khi đó tình cảm của cô với Soyeon đã rất sâu đậm rồi.

"Ha ha, em tìm được việc rồi, chúc mừng em đi"

"Tốt, chúc mừng em, Qri"

"Soyeon,em mời unnie ăn cơm, chúng ta đi chúc mừng một chút"

Bữa cơm này, Soyeon ăn rất vui vẻ, rốt cục đã có chút cảm giác khổ tận cam lai

Soyeon mỗi khi về nhà đều phải đi qua khu nhà của Qri, vì thế mỗi khi tan tầm, cô đều sẽ lái xe đến trước nhà nó khi đến nơi mới gọi điện thoại bảo nó xuống dưới lầu, nói có việc muốn nói với Nó Qri đi xuống liền bị cô nhét vào trong xe, sau đó chạy đến nhà hàng ăn cơm, sau đó lại kéo nó đi dạo.

Lúc đầu Qri còn có phản kháng, nhưng sau này cũng thành thói quen. Cũng có lần Soyeon gọi điện đến thì cô đang ở bên ngoài ăn cơm với bạn bè,soyeon liền đợi cô ở dưới lầu, đợi đến khi Qri về nhà, thấy xe của cô còn đỗ dưới nhà, Qri đến gần liền thấy, Soyeon không biết khi nào đã ngủ gục trong xe.

Đã đến tháng 12, thời tiết giá lạnh đến mức mọi người đều run run. Qri thấy Soyeon cuộn mình ở ghế tựa, trên mặt đều hằn rõ vẻ mệt mỏi. Trong lòng bỗng xót xa, nước mắt không tự giác chảy xuống. Cửa xe vừa mở, cô liền quát tháo "soyeon, unnie là đồ ngốc ?Trời lạnh như vậy không về nhà còn ngồi trong xe làm gì?"

Soyeon hai mắt mông lung, xem ra vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy Qri rơi nước mắt liền hoang mang ôm cô vào lòng "Qri, unninđang đợi em"

Qri khóc càng dữ dội "Đồ ngốc, đợi nhiều năm như vậy không thấy mệt mỏi sao?"

"Nói thực, Qri, unnie thực sự là có chút mệt mỏi, con thuyền này của unnie đã phiêu bạt trên biển rất lâu rồi, Qri, em đến khi nào mới cho unnie cập bờ?"

Qri nghe xong, lập tức nín khóc mỉm cười, dịu dàng xoa mặt Soyeon nói "Ngu ngốc" sau đó rất nghiêm túc nói với cô "Soyeon, vỗn dĩ chúng ta là hai đường thẳng song song, là unnie cố chấp muốn cột chặt chúng ta với nhau, từ nay về sau unnie không thể từ bỏ em được, nắm tay cả đời bên nhau đến già, unnie phải ở bên cạnh em cả đời, cho dù có một ngày unnie không còn yêu em nữa, nhưng unnie vẫn phải làm bộ vẫn còn yêu em như cũ, bằng không ma có làm ma cũng không tha cho unnie."

Vừa nghe những lời này, Soyeon vui mừng đến mức quên cả phản ứng. Qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, phản ứng lại, ôm Qri hô lớn "Nhược Tuyết, em chấp nhận unnie rồi sao?"

Qri gật đầu, kỳ thực trong lòng, unnie đã sớm là một phần của cô rồi. Bao năm nay, cô độc thân, unnie cũng một mình. Cô còn thường thường đi kết giao, tính toán chuyện hôn nhân, nhưng bên người cô vẫn không có bất kỳ người con gái nào xuất hiện. Bảo cô suy tính chuyện gia đình, cô luôn cười với cô nói "Unnie đang chờ một người, chờ cũng nhiều năm rồi, tuy rằng cô ấy không có đáp lại, nhưng unnie tin rồi sẽ có một khai hoa nở nhụy". Unnie si tình như vậy đã sớm làm cô rung động, chỉ là cô có chút lo sợ, sợ có một số việc nói ra rồi sẽ thay đổi, đến lúc đó mọi người khó xử bỗng dưng lại trở thành người lạ qua đường, cả đời không thể đối diện với nhau, đây chính là kết cục cô không hề mong muốn. Cho nên cô luôn luôn im lặng, ý nghĩ ích kỉ như vậy, nếu hai người không phải là người yêu, có lẽ sẽ được ở bên nhau lâu hơn một chút.

Bố Qri xảy ra tại nạn giao thông, lúc đó Qri đang đi công tác, nghe mẹ khóc lóc trong điện thoại, cô lại không thể trở về ngay lập tức, hoang mang lo lắng không biết phải làm gì, nước mắt tức tưởi tuôn rơi. Chẳng nghĩ được gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Soyeon. Soyeon lúc đó đang họp, thấy điện thoại Qri gọi đến liền nghe máy. Nghe thấy tiếng khóc của qri, trong lòng sốt ruột.

Gác máy, Soyeon liền đi ra ngoài, đợi đến bệnh viện rồi mới nhớ ra đang còn một đám người đợi cô trong phòng họp. Lúc bấy giớ mới gọi điện thoại nói hoãn cuộc họp.

Chờ tới khi Qri tới được bệnh viện, chuyện của bố cô hết thảy đã được xử lý, bố cô được chuyển vào nằm ở phòng theo dõi, omma cô vẫn túc trực ở bên ngoài, Soyeon ngồi bên cạnh, trên mặt đầy vẻ lo lắng, yếu ớt.

Qri để mẹ với Soyeon về nhà nghỉ ngơi, còn mình ở lại trong bệnh viện. Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, cuối cùng mẹ cô cũng chịu về. Soyeon không đi, ngồi xuống bên cô, an ủi cô sẽ không có việc gì hết, hết thảy rồi sẽ tốt. Nhìn Soyeon Âu phục hơi nhăn, tóc tai hỗn độn, nét mặt mỏi mệt, trong lòng Qri tràn ngập cảm giác thoải mãn.

Lấy thân phận hiện tại của cô, không cần lúc nào cũng phải ở bên cạnh nó việc trong bệnh viện này cô hoàn toàn có thể cho người tới làm, nhưng hết thảy mọi việc cô đều không để người khác động vào, cho dù là trước kia đặt bàn ở nhà hàng cùng nhau ăn cơm, cô đều tự mình gọi điện. Đối với chuyện của cô, đến tận bây giờ nó vẫn luôn tự mình làm mọi thứ, vì sao đây? Bởi vì cô yêu nó mười năm trước như thế, mười năm sau vẫn như vậy.

Qri năm nay 29 tuổi, đã không còn để ý đến quyền lợi. Đối với tình yêu cũng không kỳ vọng cao, yêu cầu với một nửa kia của mình cũng không cao, nhưng nhiều năm như vậy vẫn độc thân, không tìm được một người thích hợp. Phồn hoa qua đi, kết quả Qri phát hiện ra rằng người vẫn luôn dõi theo cô bao năm nay mới là người thích hợp với nó Nếu một người chờ đợi cô mười năm không đáng để cô yêu, vậy còn ai có thể khiến cô động lòng?

Sương tan, người tỉnh, Qri rốt cục cũng thấy chân thật. Cười nhẹ, vươn tay xoa đầu Soyeon,có chút dặm tay.

"Soyeon, unnie sẽ luôn ở bên em chứ?"

Qri cả đời cũng không quên lời Soyeon nói lúc đó , unnie nói: "Qri, em phải nhớ kỹ, cây tử đàn chưa chết, unnie cũng không đi."

Vì thế, mười năm hoa nở.

Vào ngày sinh nhật thứ 29 của Qri, cô cùng Soyeon cử hành hôn lễ.

~~~~~ END ~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro