5. KaiSoo_Anh cần em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- cậu: Độ Khánh Tú.
- anh: Kim Chung Nhân.

Mưa cứ thế rầm rì rả rích, như thể len lỏi sâu vào tận đáy lòng cậu. Một nỗi đau quá lớn đối với một cậu trai mới lớn còn nhiều bỡ ngỡ trước cánh cửa cuộc đời. Cậu khóc, rồi cười. Nhớ lại những giây phút còn có anh, trái tim cậu vẫn không ngừng run lên bần bật. Nó tan chảy, rỉ máu. Cậu không biết những tháng ngày sau cậu phải sống sao, còn có ai chấp nhận con người cậu nữa không, vì nó không còn trinh vẹn như xưa nữa.

***

Cậu yêu anh, cả hai gia đình đều biết, cậu tin tưởng và luôn được anh vẽ ra trước mắt một mái ấm gia đình hạnh phúc. Hai năm trôi qua trong tình yêu thương mặn nồng của cặp đôi khiến bao bạn bè trong trường phải ghen tị, cậu chưa bao giờ thôi tự hào về anh, về tình yêu của mình. Cậu trao cho anh tất cả, gửi gắm nơi anh sự trong trắng 18 năm giữ gìn. Và anh, luôn coi cậu như một thứ tài sản của riêng mình. Mỗi lần anh đi công tác về, là anh và cậu lại quấn lấy nhau, khắng khít không rời.

Nhưng hạnh phúc nào có được trọn vẹn mãi mãi, khi cậu đỗ vào một trường đại học có danh tiếng cũng là lúc tình yêu của cậu mờ nhạt dần. Anh không còn yêu cậu như trước nữa, những chiều hẹn đi chơi thưa thớt dần, ánh mắt anh nhìn cậu xa lạ đến không ngờ. Và sự thực là, anh đã yêu một người khác, bằng tuổi với anh, hơn cô ba tuổi. Cô gái đó là một giáo viên mầm non ở thủ đô, chí ít là ngay lúc này, cô gái ấy thành đạt hơn so với một cậu sinh viên nghèo như cậu. Cậu không trách móc, không gào khóc trước mặt anh, vì cậu biết, cậu đã trở thành một món hàng đã cũ, tương lai còn mịt mờ chưa rõ thành bại. Khi anh nói lời chia tay, cậu chỉ mỉm cười, gật đầu rồi lầm lũi quay đi.

Đây là đêm cậu ngồi một mình nghe mưa rơi và khóc, có lẽ cậu nên thay đổi thôi, dù có khóc cạn nước mắt, khóc cho đôi mắt này mù lòa đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được gì. Cậu lặng lẽ đứng lên, lau nước mắt. Phải, từ ngày mai cậu không phải khóc vì tên bội bạc ấy nữa, cậu phải quên để bắt đầu lại một cuộc sống mới, một con người mới. Thời gian cứ thế trôi nhanh...nhưng cậu vẫn không thể yêu thêm một ai.

***

Bốn năm sau, khi cậu tốt nghiệp và đi làm, rồi lại là một ngày mưa, cậu nghe tim mình rộn ràng lắm, vì cậu đã bắt đầu một cuộc tình mới, một người con trai thành đạt và dịu dàng. Anh quan tâm lo lắng cho cậu từng chút từng chút một, anh đưa cô đi qua tất cả những con phố ở Bắc Kinh, mỗi sáng thức dậy anh lại đem đồ ăn sáng tới cho cậu trước 6h sáng. Anh tưới hi vọng lên trái tim bé nhỏ của cậu, anh vực nó dậy sau những ngày ngập tràn trong đau khổ, anh làm nó đập rộn ràng, anh làm nó thấy yêu cuộc đời hơn. Và cậu không thể không lắng nghe sự sai bảo của trái tim mình, cậu yêu anh lúc nào cậu cũng không hay.

Một năm trôi qua, chưa bao giờ anh hỏi cậu về mối tình ngày trước, anh chưa từng tò mò thắc mắc về quá khứ của cậu, anh nói anh không bao giờ quan tâm tới nó. Nhưng anh lại kể cho cậu nghe về quá khứ của anh, vì anh không muốn giấu cậu bất kì điều gì. Anh cũng đã có một mối tình sâu đậm với một cô gái hơn cô 4 tuối, trước kia là bạn học và bây giờ là đồng nghiệp của anh. Cô gái ấy cũng trao cho anh sự trinh trắng của mình nhưng lại chia tay anh để yêu một người khác khi đi du học cùng. Và cậu biết cô gái ấy tên Diệp Tâm, xinh đẹp, tài năng và hiện là đồng nghiệp của anh.

Anh cũng đã biết cậu không còn trọn vẹn, nhưng từng ngày sự yêu thương càng nhiều hơn, anh yêu đôi mắt trong veo của cậu, yêu sự ngây ngô nhưng buồn lạ mỗi khi anh nhìn vào đôi mắt ấy, yêu sự hiền lành đến dại khờ của cậu, yêu tất cả con người của cậu... Và đó với cậu là một ân huệ, một niềm hạnh phúc vô bờ vì nó xua đi mặc cảm mất đi thứ quý giá nhất của cậu. Cậu yêu anh, yêu sự khoan dung độ lượng của người đàn ông ấy, mỗi ngày trôi qua, cậu lại càng yêu anh hơn. Và cậu, lại yêu hết mình một lần nữa.

Hôm nay là cuối tuần, từ chiều tới tận mịt tối, cậu không thấy tin nhắn của anh. Hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu cậu, hay cậu làm gì để anh giận rồi nhỉ?Tự kiểm điểm lại bản thân, cậu thấy khả năng này là không thể vì cậu không làm gì sai cả. Hay anh bận họp? Nhưng nếu họp anh chắc chắn sẽ nói cho cậu biết trước như mọi khi anh vẫn thường làm.

Đang mải miên man suy nghĩ, cậu nhận được điện thoại của anh. Vội vàng nhấc máy, cậu lo lắng:

- Anh đang ở đâu thế? Sao không nhắn tin cho em?

- Cậu trai à? Đến đây mà đưa người yêu về này.

Kết thúc là một giọng cười nghe thật lẳng lơ của một ả đàn bà nào đó. Cậu run rẩy, loạng choạng làm rơi điện thoại, rồi lại vội vàng nhặt lên tìm số gọi lại hỏi địa chỉ. Cậu không nghĩ được gì thêm, đầu óc trống rỗng, cậu chỉ thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi túa ra. Điều cậu lo lắng duy nhất ngay lúc này là người cậu yêu đã làm sao rồi, liệu anh có gặp nguy hiểm không. Cậu chạy vụt đi, trời đã khuya rồi nên thưa vắng, một mình cậu trai nhỏ chạy đi trong đêm lạnh. Chạy đến cuống cả chân, mồ hôi đầm đìa cậu mới tới được khách sạn mà cô gái kia chỉ dẫn. Cô mở của phòng bước vào. Người con gái kia với tấm áo ngủ mỏng lộ ra làn da trắng hồng, gương mặt ưa nhìn mà cô thường thấy qua những bức ảnh mà anh cho xem. Là Diệp Tâm- người yêu cũ của anh. Còn anh, nồng nặc rượu, cởi trần và đang say ngủ bên cạnh. Diệp Tâm nhìn cậu cười một nụ cười đắc thắng, cậu ngẩn người, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

- Anh ấy vẫn tuyệt vời như ngày xưa. Và vẫn yêu em như trước_Mai nhìn cô cười rồi tiếp tục - Chị hiểu cảm giác là người thay thế của em, nhưng cái gì không thuộc về mình thì đừng có giữ.

- Sao...anh Mẫn Thạc..không.. -Cậu run rẩy, lắp bắp không nói thành lời.

- Không nói là vẫn liên lạc với chị à, không nói với em là vẫn yêu chị à? Diệp Tâm ôm lấy bụng mà cười. - Anh ấy là người đầu tiên của chị, và chị cũng là người đầu tiên của anh ấy, làm sao mà quên được nhau, chị biết em cũng mất rồi, nên khi anh Mẫn Thạc nói người yêu anh ấy là em, chị cũng biết em chỉ là người thay thế thôi.

- Chị thôi đi.

Cậu nhạt nhòa trong nước mắt, nghẹn ngào nhìn anh rồi lại nhìn người yêu cũ của anh đang nửa kín nửa hở bên cạnh. Cậu quay mặt chạy đi. Trời lại bắt đầu mưa. Người con trai bé nhỏ với đôi vai run lên dưới mưa gió, lầm lũi đi trên đường khuya vắng. Phải, đàn ông mà, cậu thầm nghĩ, cứ vẫn ích kỉ như thế, vẫn muốn người yêu hết mình dâng hiến tất cả cho mình, nhưng lại không bao giờ dang tay đón nhận một người con trai đã hết mình vì người ấy yêu trước đó, dù biết đời người con trai chỉ có duy nhất một lần. Chữ TRINH - nó quan trọng thật. Cậu cười nhạt, rồi lại lầm lũi bước trong mưa, anh đã lừa dối cậu, đã coi cậu như một vật thay thế, để lấp đầy khoảng trống trong anh. Mất trinh, làm gì còn có quyền được yêu, được hạnh phúc nữa. Cậu cay đắng nghĩ về mình, rồi lại nhìn xuống cơ thể mình và thấy nó thật là nhơ nhớp, thật đáng khinh bỉ. Cả đêm ấy, cậu không ngủ, không khóc, chỉ nhìn ra ngoài trời, cơ thể run rẩy vì lạnh, trái tim quặn thắt không còn chút hơi ấm.

4 giờ 25 phút sáng, điện thoại cậu rung lên, là anh! Cậu chỉ ngồi lặng lẽ, vẫn bộ quần áo mỏng hôm qua, vẫn mái tóc rối không chải bị ướt mưa rồi tự khô lại, như một cái xác không hồn, đưa đôi mắt vô cảm nhìn ra ngoài, mặc kệ chiếc điện thoại rung rồi tắt, rung rồi tắt không biết đã lỡ bao nhiêu cuộc gọi. Chừng hai mươi phút sau, cậu nghe tiếng gõ cửa liên hồi, rồi tự mở, vì đêm qua, cậu đâu có khóa nó. Anh bước vào, hoảng hốt tìm kiếm cậu, đôi mắt dừng lại bên cửa sổ, trên người một con trai khốn khổ. Cậu không nhìn anh, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài trời, cơ thể run rẩy, mái tóc rối bù. Anh xót xa vô bờ, anh bước đến bên cậu, vẫn nhẹ nhàng theo cái cách mà anh vẫn làm, muốn chạm vào cậu nhưng không dám. Bởi nhìn cậu, anh rất đau lòng, người anh yêu như một thiên thần mong manh mà chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ tan vỡ. Anh ngồi quỳ xuống cạnh cậu, không cần biết cậu có lắng nghe hay không, anh vẫn nói. Rằng người yêu cũ đang muốn quay lại với anh, rằng cô ấy hẹn gặp rồi chuốc cho anh say, rằng trong lúc say anh đã không làm chủ được bản thân mình, rằng người anh yêu hơn bao giờ hết là cậu và anh xin cố tha thứ. Nước mắt cậu lại chảy xuống, nhìn cậu tiều tụy đến vô cùng, đôi mắt sưng và thâm quầng ầng ậc nước chỉ đợi để ứa ra. Anh ôm cơ thể run rẩy của cậu vào lòng, cậu lịm đi, anh cảm nhận được sự nóng bỏng trên cơ thể người con trai anh yêu rồi hoảng hốt ôm lấy cậu ra xe đưa đi bệnh viện.

Khi cậu tỉnh dậy, anh đang ngồi bên, vẻ mặt rất đỗi lo lắng, cậu không nói gì, chỉ nhìn anh, cười nhạt rồi quay đi :" Mình chia tay anh nhé ! ", cậu thấy sau đó là một sự im lặng, anh không nói gì, chỉ lấy hoa quả gọt để lên đĩa.

- Em ăn đi này, hôm qua em dầm mưa như thế, để bây giờ ốm rồi, hai mẹ con mà không khỏe, anh đau lòng lắm đấy.

Cô giật nảy mình, nhìn thẳng vào anh:

- Anh nói gì?

Anh không đáp, chỉ cười, một nụ cười hạnh phúc. Anh đưa cô tờ giấy siêu âm, thai được 3 tuần tuổi. Cậu sững sờ, nhìn anh, rồi lại nhìn tờ giấy. Anh chỉ ngồi nhìn cậu, cười rạng rỡ, rồi đứng dậy ôm chặt lấy cậu, thì thầm: "Vợ à, anh nói chuyện với bố mẹ rồi, tháng sau sẽ cưới, em nhớ ăn uống tốt, còn nuôi thiên thần của anh nữa, tha thứ cho anh nhé, anh rất yêu em, yêu nhiều lắm". Cậu khóc, rồi cười, niềm hạnh phúc vô bờ dâng lên làm cậu nghẹn ngào, vì cậu có thiên thần của mình, cậu có người đàn ông yêu cậu chân thành, cậu có gia đình nhỏ của riêng cậu. Cậu tin anh, vì anh luôn độ lượng như thế, anh chấp nhận lầm lỗi của cậu, không có lí do gì cậu không chấp nhận tha thứ cho lầm lỗi mà anh không cố ý gây ra kia. Cậu mỉm cười ôm lấy anh, cậu cần anh và anh thì luôn sẵn sàng dang rộng bờ vai ôm cậu vào lòng, bao bọc, chở che cậu bằng tình yêu chân thành nhất.

Ngoài trời mưa lại bay, và cậu, chưa bao giờ thấy mưa lại tuyệt vời đến thế... Rằng cậu và anh lại hạnh phúc cả đời cùng với một thiên thần bé nhỏ của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nysudii