Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Yếm Trì nhắm mắt lại, dòng nước chảy xuống theo góc cạnh khuôn mặt, chảy qua họng, cổ, vùng eo rắn chắc.

Dưới eo nổi lên hoa văn hình xăm một con sư tử đen. Nhìn kỹ một chút, dường như có thể thấy được trước kia nơi này đã có một vết thương sâu, chỉ là bị hình xăm chèn lên, rất khó khiến người ta nhìn ra.

Tiếng nước nhỏ dần sau đó tắt hẳn.

Tạ Yếm Trì một tay chống vách tường, tay vuốt tóc về phía sau. Giọt nước theo khuôn mặt chảy xuống, đôi mắt hoa đào bình thường đều chứa đựng ý cười đầy phóng túng, giờ phút này lại thu lại tất cả đùa cợt, nhìn qua vừa lạnh lùng vừa thâm trầm.

Mình không nên đến đây sớm vậy.

Tạ Yếm Trì nhếch khoé môi, tự giễu khẽ cười một tiếng, sau đó vươn tay lấy khăn tắm lau cổ, khoác áo ngủ đi ra ngoài.

Tần Úc Tuyệt đang dựa trên sofa xem bộ phim mà Dung Đạo đã làm trước đó, tiện thể ghi chú lại.

Mặc dù kịch bản chính thức vẫn chưa có, nhưng cũng phải luyện bài tập về nhà trước, làm quen với phong cách quay phim của Dung Đạo.

Nhiệt độ trong phòng vừa vặn thoải mái, nhưng Tần Úc Tuyệt lại thường xuyên ho khan.

Cô giơ tay xoa xoa cổ, nhưng hình như chạm đến vết thương trước, nhíu mày nhẹ nhàng "a" một tiếng.

Tạ Yếm Trì đứng sau lưng cô, thuận miệng hỏi: "Bị cảm?"

"Không." Tần Úc Tuyệt cũng không quay đầu lại, giọng điệu nghe có vẻ thản nhiên bình tĩnh, "Di chứng trước kia bị ngã, chắc qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi."

Di chứng do từ độ cao kia rơi xuống nước vẫn còn lưu lại.

Tuy Tần Úc Tuyệt nhìn qua không có vết thương ngoài gì, nhưng kỳ thật từ sau khi xuất viện, cơ bắp toàn thân vẫn đau nhức, nếu thực hiện động tác lớn hơn một chút, sẽ có cảm giác như vết thương bị kéo căng, hơn nữa còn để lại rất nhiều di chứng.

Bác sĩ xem qua vài lần, đều nói cơ thể cần phải từ từ tĩnh dưỡng.

Khoảng thời gian này, các di chứng gần như đã giảm bớt, nhưng vẫn chưa tốt hẳn.

Tạ Yếm Trì nghe thấy những lời này, ánh mắt hơi trầm xuống.

Lúc xảy ra chuyện, người khác cũng không trong thành phố. Khi trở về nghe được bạn bè nhắc đến, mới biết được đầu đuôi sự việc.

Ngay lúc này, trợ lý Trần gọi điện đến.

Tạ Yếm Trì nhìn màn hình, đi ra chỗ ban công, kéo cửa lại.

"Anh Tạ, khoảng thời gian này ngài Chu liên tục hỏi tôi lịch trình làm việc của anh có dày đặc hay không, dường như muốn mời anh tụ tập một buổi." Trợ lý Trần đáp, "Ngài ấy dù sao cũng là ông nội của Chu Diễn, hẳn là tìm đến vì khoảng thời gian này ngài cắt đứt hợp tác với Chu Thị."

"Ừ, vậy cậu nói lịch trình làm việc của tôi dạo này như nào?" Tạ Yếm Trì dựa vào lan can, không chút để ý hỏi ngược lại một câu như vậy.

Trợ lý Trần trả lời thật thà: "Sau khi kết thúc gameshow, cũng có thời gian rảnh rỗi -"

"Vậy là giờ không có." Tạ Yếm Trì ngước mắt lên, giọng điệu đều đều.

Chỉ một câu nói, trợ lý Trần liền hiểu được ý tứ của Tạ Yếm Trì.

Cậu ta do dự một lát, sau đó lại mở miệng nói: "Tạ tiên sinh, ngài Chu nói, bỏ chút thời gian thôi. Chu Diễn tuy rằng đối với anh không có nhiều ảnh hưởng, nhưng cả Chu thị thì vẫn có giá trị hợp tác."

Xem ra, khả năng cao là lão Chu đã có lời trước mặt cha mình.

Tạ Yếm Trì khẽ cười, cánh tay dựng lan can, ngón trỏ gõ theo tiết tấu, một lát sau chậm rãi hỏi: "Cậu đã bao giờ thấy tôi để ý lời nói của cha tôi chưa?"

"Anh Tạ..."

"Để cho cha tôi tự mình đi hợp tác đi." Tạ Yếm Trì giơ tay xoa lông mày, lạnh nhạt nói, "Con người này của tôi, rất khó quản."

Sau khi cúp điện thoại vào trong, mới phát hiện Tần Úc Tuyệt không biết từ khi nào đã dựa vào sofa ngủ.

Mấy ngày nay lịch trình làm việc của cô rất dày, bây giờ cũng đã hơn mười giờ tối, không ngừng không nghỉ một ngày, thật sự không khống chế được cơn buồn ngủ kéo đến.

Trên TV còn đang phát phim phóng sự, âm lượng rất thấp, cộng thêm giọng điệu của người dẫn chương trình, nghe có vẻ rất ru ngủ.

Tạ Yếm Trì bất đắc dĩ cười cười, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV, đi đến bên cạnh Tần Úc Tuyệt, ngồi xổm xuống nhìn cô.

Sau đó, quỷ thần sai khiến anh vươn ngón trỏ ra, chạm nhẹ từ mi tâm* của cô đến sống mũi, đến môi, nhẹ nhàng trượt xuống.

*mi tâm: vùng giữa của hai hàng lông mày

"A."

Cô nói mơ một tiếng.

Tạ Yếm Trì im lặng nhìn cô.

Cô gái nhỏ kiêu căng tự mãn năm đó.

Tại sao lại bị dồn ép đến bộ dáng này.

Một lúc sau, Tạ Yếm Trì cúi người khom lưng, động tác nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Đầu Tần Úc Tuyệt theo quán tính nghiêng vào trong, tựa lên lồng ngực anh ta, hai mắt nhắm chặt, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.

Chỉ là, lúc Tạ Yếm Trì đứng thẳng người, không biết là bởi vì động tác nào chạm đến vết thương của Tần Úc Tuyệt.

Cô nhíu mày một chút, vô thức kêu thành tiếng: "Đau."

Chỉ là một chữ, lại khiến Tạ Yếm Trì bước chậm một chút.

Anh rũ mắt xuống, nhìn người trong lòng, đáy mắt là ánh sáng cuồn cuộn, bàn tay đang giữ cánh tay theo bản năng co lại, nhưng lại cố gắng không làm cô đau.

Dừng lại một lúc, anh lại cất bước, sau đó động tác nhẹ nhàng đặt Tần Úc Tuyệt lên giường.

"Ù ù——"

Điện thoại di động lại rung lần nữa.

Tạ Yếm Trì cúi đầu nhìn.

Tin nhắn từ Chu Diễn gửi đến.

Chắc hẳn do trợ lý Trần vừa nhận lệnh, uyển chuyển từ chối lão Chu, cậu ta nhất thời hoảng hốt, luống cuống mới tìm cách xin lỗi anh.

Chu Diễn: [Anh Tạ anh xem, tôi cũng không rõ quan hệ của anh với Tần tiểu thư.]

Chu Diễn: [Tôi đã nhận lỗi với Tần tiểu thư, vừa lúc bên tôi cũng đang đầu tư vài bộ phim rất thích hợp với cô, cũng có thể để cô ấy diễn.]

Chu Diễn: [Anh nói chuyện này gây ồn áo, cắt đứt hợp tác thì không lời, anh lỗ chúng tôi cũng lỗ, cũng nên chuyện nào ra chuyện ấy chứ?]

Chu Diễn: [Vì phụ nữ nháo đến vậy, thật không đáng đâu Tạ nhị thiếu.]

Thấy sau một lúc lâu còn chưa nhận được hồi âm, thậm chí cậu ta còn gọi điện đến.

Tiếng chuông còn chưa vang lên, Tạ Yếm Trì dứt khoát nhận máy.

Chu Diễn thấy được kết nối, có chút mừng rỡ nói: "Anh nói xem Tạ nhị thiếu, có dịp chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm, nói chuyện một chút ——"

"Cút." Chỉ một từ duy nhất

Tạ Yếm Trì đè âm thanh xuống rất thấp, mặt mày tựa như phủ lên lớp băng, trong nháy mắt thu lại tất cả dịu dàng.

Chu Diễn ngẩn ra: "Anh..."

"Nhận điện thoại của cậu, là sợ cậu đánh thức cô gái nhỏ bên tôi." Tạ Yếm Trì thản nhiên nói, "Nếu cậu lại gửi tin nhắn đánh thức cô ấy, sẽ không đơn giản chỉ là huỷ bỏ hợp tác đâu."

Dứt khoát cúp điện thoại, Tạ Yếm Trì tiện tay đặt điện thoại sang một bên, sau đó rũ mắt nhìn Tần Úc Tuyệt đang ngủ say.

Khi cô ngủ, cô thích cuộn tròn, rõ ràng là tư thế ngủ không có cảm giác an toàn.

Nhưng tướng ngủ nhìn qua rất ngoan, yên ổn dịu dàng, so với hình tượng ban ngày sắc sảo và nhạy bén tựa như hai người.

Tạ Yếm Trì cúi người, lấy tấm chăn bên cạnh, đắp lên người Tần Úc Tuyệt, sau đó chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Tần Úc Tuyệt đột nhiên xoay người, ôm lấy cánh tay anh còn chưa kịp thu lại đặt dưới thân, ôm lấy như gối.

Không giống như lần tiếp xúc da thịt trước đó.

Lúc này Tần Úc Tuyệt chỉ mặc bộ đồ ngủ lụa, trong nháy mắt cánh tay áp sát, tất cả xúc cảm đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Đầu ngón tay thậm chí có thể trong lúc lơ đãng, nhẹ nhàng cọ xát giữa hai chân cô, chỉ là một chút chạm vào, lại giống như có dòng điện như ngọn lửa nhỏ xẹt qua.

"......"

Huyệt thái dương của Tạ Yếm Trì đột nhiên nhảy lên.

Cmn.

Đúng là muốn mạng.

Đây là một buổi sáng tồi tệ nhất của Tần Úc Tuyệt.

Lúc cô từ từ tỉnh dậy, theo thói quen cúi đầu cọ cọ "gối ôm" của mình, sau đó mới ngáp mở mắt ra.

Sau đó, hai mắt chấn động.

Tạ Yếm Trì cách mình chưa tới 10cm, khuôn mặt nghiêng cùng góc cạnh rõ ràng đang phóng to trong con ngươi của mình.

Cmn?

Tại sao trên cùng một chiếc giường?

Không phải hôm qua mình ngủ trên ghế sofa sao?

Tần Úc Tuyệt cúi đầu nhìn quần áo của mình.

Vẫn ổn.

Không có gì đặc biệt.

Chờ một chút...

Tần Úc Tuyệt đột nhiên phát hiện có điều kỳ lạ.

Sau đó đột nhiên nhận ra, cái mình đang ôm không phải gối ôm, mà là cánh tay Tạ Yếm Trì.

Một ý tưởng hoang đường đang từ từ hiện lên trong đầu.

Cô nhanh chóng buông tay ra, xoay người chuẩn bị xuống giường, nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường vụ án, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, một cánh tay đột nhiên đặt trên vai của cô.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng con hồ ly tinh đực kia, từ từ mở miệng hỏi: "Như thế đã đi? Không chuẩn bị chịu trách nhiệm à?"

Trách nhiệm gì?

Ai chịu trách nhiệm?

Tại sao không có gì xảy ra mình phải chịu trách nhiệm?

Tần Úc Tuyệt hoài nghi mình đầu mình bị đụng vào tường.

Cô hít sâu một hơi, xoay người, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại đối với đôi mắt tràn đầy ý cười của Tạ Yếm Trì, bỗng dưng dừng lại.

Vừa xoay người lại, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt kéo gần.

Đôi mắt trêu người kia, mang theo ý cười dịu dàng mà quyến rũ người khác, lông mi như lông vũ hạ xuống, rõ ràng từng sợi, tuy rằng còn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng dường như từng tiếng hô hấp đều mang theo ý mê hoặc lòng người.

Tần Úc Tuyệt quay mặt, tai có chút nóng lên: "Sao lại là trách nhiệm của tôi."

Tạ Yếm Trì cười cười thu hồi cánh tay mình, sau đó ngay trước mặt cô xoa vai mình một chút, ra vẻ tùy ý nói một câu: "Một đêm đấy, vai tôi rất mỏi."

"..." Được rồi, được rồi, anh đừng nói nữa, tôi biết rồi!

Tần Úc Tuyệt tâm trạng phức tạp: "Anh có thể tránh ra mà."

"Vậy không được." Tạ Yếm Trì giơ tay giữ lấy gáy Tần Úc Tuyệt, kéo cô đến gần mình, sau đó trán chống lên trán cô, cười tủm tỉm nói, "Bạn trai không thể đánh thức bạn gái đang ngủ."

Điều này nghe có vẻ rất hợp lý.

Nhưng hôm nay không có máy quay, anh bắt tôi diễn cái gì!

Đánh thức tôi!

Tôi muốn bị đánh thức!

Nhưng những lời này, Tần Úc Tuyệt không thể nói ra.

Cô hít một hơi thật sâu và mỉm cười: "Cảm ơn anh."

"Tôi lại không cần cảm ơn." Tạ Yếm Trì chống lưng đứng dậy, xoa xoa tóc mình, "Nên thảo luận giá rồi. "

"...?"

Sao anh lại bày ra tư thế như tôi vừa chơi anh vậy?

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến.

Tần Úc Tuyệt lập tức đứng dậy, chuẩn bị mượn danh nghĩa mở cửa chạy trốn khỏi hiện trường đáng xấu hổ và khó thở này.

Tạ Yếm Trì liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại trên bộ đồ ngủ trên người cô, sau đó đột nhiên đưa tay ngăn cản: "Tôi đi."

Chuyện này không có gì hay để tranh cãi, vì thế Tần Úc Tuyệt gật đầu, thuận tiện nói một câu: "Chắc là Đường Tiểu Đường hoặc nhân viên khách sạn đưa bữa sáng. "

Tạ Yếm Trì nói một tiếng, đi tới cửa, đưa tay mở cửa.

Sau đó,

"Surprise! Chào buổi sáng Tần tiểu thư, chúng tôi là nhân viên của tổ tiết mục gameshow "Tín hiệu của tình yêu"! Hôm nay đột ngột ghé thăm là để chụp ảnh quá trình chuẩn bị hành lý của cô, xin hỏi cô bây giờ có tiện..."

Lời còn chưa nói hết, người dẫn chương trình đang cầm micro nhất thời đơ người.

Tạ Yếm Trì rủ mắt, dựa vào tủ bên cạnh, ôm cánh tay tựa như đang có hứng thú nghe nhân viên trước mặt giới thiệu, đáy mắt mang theo chút cảm xúc cười như không cười.

Anh ta nhìn qua vừa mới thức dậy, áo ngủ tuy rằng buộc, nhưng thắt lưng rắn chắc cùng vóc người mơ hồ vẫn hiện ra, ngay cả sợi tóc cũng mang theo chút quyến rũ.

Nói cách khác.

Quả thực là một máy sản xuất hormone nam tính di động.

Người dẫn chương trình cứng lên: "... Tin tức chúng tôi nhận được, là ngày mai anh mới đến."

"Cho nên là tới tìm Tần Úc Tuyệt?" Tạ Tạ Yếm Trì hiểu ý.

Người dẫn chương trình gật đầu: "Chúng tôi có thể vào trong không?"

Tạ Yếm Trì nhướng mày: "Không thể."

"Là Tần tiểu thư không tiện sao?"

"Không tiện lắm." Tạ Yếm Trì giơ ngón trỏ lên, chặn máy quay một chút, sau đó thản nhiên nói, "Đồ ngủ cô ấy mặc không đẹp lắm, đợi cô ấy thay xong đã."

Người dẫn chương trình: "?"


"Tạ Yếm Trì anh nói cái gì vậy?" Rốt cục, Tần Úc Tuyệt ở bên trong nghe được những lời này không nhịn được, "Đồ ngủ của tôi sao lại không đẹp?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro