Chương 5: Phải làm lớn lên! Làm máu vào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Duyên phát hiện mình vẫn còn đánh giá cô em họ này quá đơn giản.

Anh không hiểu biết nhiều lắm về đám họ hàng nhà họ Hứa bên này, chỉ ngẫu nhiên nghe được vài câu từ mẹ anh. Lúc nói tới đứa con gái nhà chú Ba này, bà hay mô tả cô bằng mấy từ như con vàng con bạc với công chúa nhỏ.

Vừa rồi cô nhanh mồm dẻo miệng kháy người ta, lại bình tĩnh dập lửa. Cô đã khiến anh rửa mắt mà nhìn. Bây giờ nghe cô hỏi những lời này thản nhiên tự nhiên như thế, đáy mắt không chút giễu cợt, anh bèn nhìn cô chằm chằm đầy thú vị.

Hứa Trích Tinh bị anh nhìn chòng chọc thì thấy hơi ngượng nghịu. Cô cào cào tóc mái, nhưng giọng điệu vẫn rất trấn tĩnh: "Nếu anh định ở lại nước ngoài thì coi như em chưa hỏi gì. Nhưng nếu anh tính toán về nước thì hẳn anh cũng biết, nước mình đang đứng ở thời kì mấu chốt chuyển giao giữa truyền thông cũ và truyền thông mới, có ảnh hưởng rất lớn tới ngành sản xuất. Dù ngành truyền thông có tính phủ sóng rộng, tuy rằng có rất nhiều công việc, nhưng anh bước vào muộn, khởi điểm lại thấp, rất khó để tiến xa hơn."

Cô dừng một chút, khóe môi cong lên, cười rất tươi: "Thay vì thích ứng với nó, chi bằng dẫn dắt nó, anh thấy có phải không?"

Ý cười của Hứa Duyên càng đậm: " Nói tiếp đi."

Toàn bộ hiểu biết của Hứa Trích Tinh về phương diện này đều đến từ những tài liệu mà cô sưu tầm gần đây. Nếu thật sự bắt cô phải đàm đạo với ông anh họ xuất thân chuyên nghiệp này, có lẽ cô sẽ lòi đuôi rất nhanh.

Cô đi thẳng vào vấn đề: "Em muốn mở một công ty giải trí với anh, em đổ vốn anh chịu kỹ thuật, mấy năm em đi học thì anh phụ trách hoạt động, chờ em tốt nghiệp rồi em sẽ quản lý chung với anh. Anh có hứng thú không?"

Hứa Duyên nhướng mày khó tin, tựa hồ không ngờ mục đích cuối cùng của cô lại là thế này. Anh cười: "Em đổ vốn? Em đào đâu ra tiền?"

Hứa Trích Tinh nói rất chính đáng: "Đúng là em không có tiền, nhưng ba em có tiền mà."

Hứa Duyên cười: "Chú Ba sẽ yên tâm giao tiền cho......một đứa trẻ con còn chưa thành niên như em à?"

Hứa Trích Tinh nhìn anh đầy nghiêm túc: "Cho nên em mới yêu cầu hợp tác với anh."

Ánh mắt cô nghiêm túc chân thành như vậy, Hứa Duyên ý thức được đúng là cô em họ anh không nói giỡn. Anh vốn tưởng chuyến về nước này sẽ chỉ khiến anh cảm thấy khó chịu, không ngờ anh lại gặp được chuyện thú vị thế này.

Những thành tựu kiệt xuất sau này của Hứa Duyên có liên quan rất nhiều đến việc anh không nhìn nhận người khác bằng thành kiến và biết cách nắm bắt cơ hội.

Anh ngồi xuống cối xay đá đằng sau, sờ sờ túi. Hình như anh định hút thuốc, nhưng nhớ ra cô em họ trước mặt còn chưa thành niên, anh bèn vươn tay: "Chocolate nãy em cho bọn trẻ con giờ còn không? Cho anh một miếng."

Hứa Trích Tinh móc miếng chocolate cuối cùng trong túi ra đưa cho anh.

Hứa Duyên lột giấy bạc, cắn một miếng: "Anh không dễ dàng hợp tác với người khác đâu, nói thử xem em có ưu thế gì đáng để anh gia nhập nào."

Hứa Trích Tinh ngẫm ngợi một lát, hỏi một câu chẳng đâu vào đâu: "Anh họ có đu idol không?"

Hứa Duyên lắc đầu: "Không đu, anh chỉ thích bóng đá thôi."

"Barcelona hay Real Madrid? Hay là bóng đá quốc gia?"

Hứa Duyên không nhịn được bật cười, gõ ngón tay lên trán cô: "Nói chuyện của cô đi, đu idol thì sao? Không đu idol thì sao?"

Hứa Trích Tinh quay lại vấn đề chính: "Nếu anh mà đu idol thì sẽ biết, hiện giờ Hallyu có sự ảnh hưởng rất lớn với nền giải trí trong nước, thần tượng của tất cả các bạn trong lớp em đều là sao Hàn. Showbiz Hàn Quốc đã phát triển vô cùng lớn mạnh, chiêu trò đào tạo ngôi sao cũng rất lợi hại, Nhật Bản cũng khá ngang cơ. Nhưng hình thức thực tập sinh rất thịnh hành bên các nước đó lại không có mấy công ty nước mình sử dụng."

Động tác ăn chocolate của Hứa Duyên chậm lại.

Hứa Trích Tinh tiếp tục nói: "Có thể ở hiện tại, mọi người còn thấy xa lạ với từ 'lưu lượng', nhưng em tin rằng chỉ mấy năm nữa sau, nó chắc chắn sẽ trở thành chủ lực của giới giải trí. Hình thức idol cũng nhất định sẽ trở nên thịnh hành trong nước mình. Dù gì các anh đẹp trai ở nước mình cũng nào thua kém nước bạn."

(Lưu lượng: Ý chỉ các ngôi sao đẹp đẽ có độ hot cao, rất nhiều fan, còn có tài không thì tùy. Lưu lượng còn dùng để chỉ lượng ảnh hưởng, bán hàng, số liệu, v.v. do fan của nhóm thần tượng này mang lại.)

Cô nhấn giọng: "Một khi loại hình này trở nên phổ biến, sự phát triển của ngành giải trí nhất định sẽ bước vào một giai đoạn mới. Bây giờ đúng là thời điểm mấu chốt cho các kênh truyền thông mới cấp tốc phát triển. Truyền thông mới có sự liên hệ chặt chẽ với showbiz sau này, đến lúc đó người nào nắm giữ lưu lượng và tài chính thì người đó sẽ nắm giữ được thị trường."

Hứa Duyên coi như đã hiểu ý tưởng của cô: "Nói chán chê, ý em là muốn mở một công ty quản lý đào tạo minh tinh chứ gì."

Hứa Trích Tinh phủ định anh: "Không chỉ có vậy! Không chỉ đào tạo minh tinh, gameshow, phim ảnh, âm nhạc thậm chí cả mua mua bản quyền tiểu thuyết cũng phải tập trung chú trọng."

"Bản quyền tiểu thuyết?"

(Bản quyền tiểu thuyết hay IP tiểu thuyết ý chỉ việc nắm được trong tay bản quyền chuyển thể sang phim truyền hình, kịch truyền thanh, phim hoạt hình, phim chiếu rạp, game, v.v. từ các tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng.)

Hứa Trích Tinh lỡ mồm nói ra từ đang trend của tương lai. Cô vội ngậm miệng, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Dù sao ý của em chính là chúng ta phải làm lớn lên! Làm máu vào!"

Hứa Duyên suýt không nghiêm túc nổi nữa phải bật cười. Anh ăn hết miếng chocolate rồi phủi phủi tay: "Cho nên ưu thế của em là gì?"

Hoàng hôn sắp điểm, tầng tầng lớp lớp mây tía lẫn sắc cam trôi lững thững, đè ở ngọn cây.

Hứa Trích Tinh thả mắt lên tầng không xa xôi, những kí ức như đèn kéo quân chạy qua trong đầu. Cô thu mắt về: "Em nhìn thấy trước tương lai."

Ưu thế của em chính là tương lai mà em đoán trước được.

Hứa Duyên một lời khó nói hết nhìn cô em họ.

Chuyến về nước lần này thật là......

Quá nhiều niềm vui bất ngờ.

Anh hoàn toàn hiểu rõ ưu thế của cô ở đâu. Đối với người vốn đã tính toán đi làm nghề giải trí như Hứa Duyên mà nói, anh cũng đã nghiên cứu không ít về cái giới này.

Những điều cô nói, đều là những xu thế tương lai chắc chắn sẽ trở nên thịnh hành nổi tiếng.

Anh không biết tại sao cô em họ còn chưa thành niên này lại có cái nhìn toàn cục và biết nhìn xa trông rộng như thế, nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là, con bé đã tìm tới anh.

Lòng anh đã quyết, nhưng Hứa Duyên vẫn không nhịn được, trêu cô mấy câu: "Tại sao em lại tìm tới anh?"

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, gương mặt mắt ngọc mày ngài rốt cuộc cũng nở nụ cười đúng tuổi: "Bởi vì anh họ Cả lợi hại nhất ạ!" Cô nắm tay tỏ lòng trung thành: "Em tin tưởng anh nhất!"

Hứa Duyên chỉ cười, không tỏ ý kiến.

Cách đó không xa, một người họ hàng chạy tới gọi anh: "Hứa Duyên, lại đây xem ngày mai sắp xếp đưa tang thế nào đi."

Anh nhảy xuống từ cối xay đá, nhét giấy bạc gói chocolate vào tay Hứa Trích Tinh: "Để anh suy nghĩ chút đã, ngày mai sẽ trả lời em."

Nói thì nói vậy, nhưng Hứa Trích Tinh đã thấy được đáp án trong mắt anh rồi.

Cô vui vẻ vẫy vẫy tay: " Tạm biệt anh họ ạ, em đợi tin tức tốt của anh nha." Chờ Hứa Duyên đi xa, cô nhìn theo bóng dáng anh, buồn bã buông tiếng thở dài, rồi lại siết chặt nắm tay.

Nhân vật mấu chốt đã được thu phục, kế hoạch kế tiếp nhất định cũng sẽ thuận lợi.

Anh ơi, chờ em nhé, bây giờ em đang phấn đấu quên mình để bảo vệ anh thật tốt đây!

Thủ tục tang lễ rườm rà, còn phải tiếp đón bạn bè thân thích, đám người lớn bận rộn túi bụi. Hứa Trích Tinh thành công hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch, tâm trạng cô rất tốt, bèn về phòng làm nốt mấy tờ đề còn lại.

Lúc cô ăn tối xong chuẩn bị lên lầu, cô nghe thấy tiếng cãi nhau ở trong nhà chính khi đi qua đấy.

Cô nghĩ đến điều gì đó, lặng lẽ đi sang, vịn bệ cửa sổ ngó vào xem.

Nói là cãi nhau, thật ra là đám họ hàng nhà họ Hứa đơn phương công kích Hứa Duyên bằng ngôn ngữ, và xỉa xói anh về mặt đạo đức. Hứa Duyên ngồi trên ghế không thốt một lời, vẻ mặt mỉa mai.

Người đang lên tiếng là cô Tư nhà họ Hứa: "Năm đó sửa sang hai căn nhà này, nếu không nhờ sự giúp đỡ của họ hàng ở quê thì một mình ba mày làm sao sửa nổi. Trước sau trong ngoài chỗ này, may mà đều có các cô các bác cáng đáng cho. Hai năm trước mái nhà dột, tường sắp sụp, cũng là cô với dượng mày đây gọi thợ tới dựng lại nhà. Ai da, lúc đấy trời nắng nóng, dượng mày phơi nhiều, về còn bị cảm nắng."

Bên kia cũng nói tiếp: " Mấy năm này ba bây lên phố làm thuê, ruộng vườn trong nhà không phải là chúng tau trông hay sao. Năm đó ông tổ kêu để căn nhà này cho con trưởng nhà họ Hứa, Hứa Duyên à, không phải tau lắm mồm, bây giờ dù bây mang họ Hứa, nhưng bây có để đám bà con nghèo khó chúng tau vào mắt nữa đâu."

Lời trong lời ngoài, đều đang nói anh đã không còn liên quan gì đến nhà họ Hứa lâu rồi, không có tư cách kế thừa di sản của gia tộc.

Thật ra căn bản Hứa Duyên cũng chẳng định tranh. Người thân thì ở nước ngoài, sau này anh cũng tính lên thủ đô phát triển, mấy mảnh đất xa xôi tít tắp ở tận quê với vài căn nhà con con, anh thèm vào.

Nhưng bị đám người này vây quanh, phòng ngừa như phòng lang sói, dưới sự mỉa mai anh còn giấu cơn phẫn nộ, anh càng không muốn để bọn họ mãn nguyện.

Chờ họ dừng lời, anh mới thong thả ung dung nói: "Ba tôi không có vợ con, dựa theo pháp luật, tôi là người thừa kế di sản duy nhất của ba. Vấn đề không phải là đồ có thuộc về tôi hay không, mà là tôi có muốn chúng hay không."

Đám người nghe vậy, Thằng này có ý không phân tài sản đấy hửm? Họ lập tức nổi cáu.

Những kẻ bộp chộp gào thẳng lên ngay: "Cái gì thuộc về mày!? Mẹ mày chạy theo thằng khác hai mươi mấy năm trước, của nả nhà họ Hứa đều không thuộc về mày!

"Bao nhiêu năm không về nhà liếc mắt xem ba mình sống chết ra sao, hơn nửa năm ba mày sinh bệnh đều là bọn tao chăm sóc, giờ lại chạy về tranh di sản? Mày là cái loại gì thế hả?! Tao thấy nhân lúc còn mặt mũi, mày nên lăn về Mỹ cho sớm chợ đi!"

Họ càng nói càng khó nghe, sắc mặt Hứa Duyên cũng càng lúc càng trầm đi. Anh đang định phản kích, thì một giọng nói giòn tan đột nhiên vọng đến từ cửa sổ: "Mọi người cãi nhau làm gì ạ? Việc gì không giải quyết được rõ ràng thì cứ báo án là được rồi. Các chú cảnh sát làm việc công chính liêm minh nhất, cứ để các chú ấy giải quyết cho ạ."

Mọi người quay đầu nhìn lại, Hứa Trích Tinh chống tay lên bậu cửa sổ, nghiêng nửa người vào, nụ cười trên mặt cần rạng rỡ bao nhiêu có rạng rỡ bấy nhiêu.

Báo cảnh sát cái gì? Cảnh sát đều làm việc theo phép công, vậy bọn họ làm sao cướp được những gia sản vốn không thuộc về bọn họ chứ?

Hứa Trích Tinh lanh lẹ lấy di động nắp trượt của mình ra khỏi túi: "Để con gọi cảnh sát cho các cô các bác!"

Làm thế thì chết, mọi người vội vàng gào lên ngăn cản cô: "Cái con nhóc này! Báo cảnh sát nỗi gì, chuyện nhà mình người ngoài nhúng tay vào làm gì!"

Hứa Trích Tinh nhìn kẻ mới lên tiếng, kỳ quái bảo: "Ý? Không phải vừa rồi chú còn nói anh Hứa Duyên không phải người nhà họ Hứa chúng ta sao? Sao lại biến thành chuyện nhà mình rồi?"

Mặt người nọ hết đỏ lại đen, cô Tư nhà họ Hứa vội nói: "Trích Tinh à, đây đều là chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào. Ba mẹ con đâu, con mau tìm ba mẹ con đi!"

Nếu là đứa khác thì đã sớm bị đánh đuổi rồi, nhưng Hứa Trích Tinh ấy à, công chúa nhỏ thì chỉ được dỗ thôi.

Vừa nói tới ba mẹ cô, ba cô đã tới liền. Ông Hứa mới bàn bạc với thầy bói xong, quay lại thì thấy mọi người túm năm tụm ba bên này, bèn tò mò đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Trích Tinh nhanh mồm đáp: "Ba, các bác các cô nói anh Hứa Duyên không phải người nhà họ Hứa, muốn anh ấy cút về Mỹ ạ."

Mặt ông Hứa lập tức trầm đi, ông cả giận nói: "Anh Cả còn chưa xuống mồ, các người đã hò nhau bắt nạt đứa con trai duy nhất của anh ấy ư? Nói vậy mà cũng được à! Biến hết cho tôi! Về sau ai dám nhắc lại những lời này, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho kẻ đó!"

Ông Hứa đứng hàng thứ ba, bây giờ anh Cả mất rồi, ông là lớn nhất chỉ sau bác Hai. Hơn nữa ông làm ăn tốt kiếm được nhiều tiền, mấy năm nay làm gì có thân thích nào nhà họ Hứa mà chưa từng được ông giúp đỡ, nên uy tín của ông lại càng lớn.

Vừa nghe ông lên tiếng, chẳng ai dám nói gì nữa, đám người xớn xác bỏ đi.

Ông Hứa đi sang, vỗ vỗ bả vai Hứa Duyên, trầm giọng nói: "Có chú Hai ở đây, chú sẽ không để cháu phải chịu ấm ức."

Hứa Duyên cười: "Dạ vâng, cảm ơn chú Hai."

Ông Hứa lại trấn an vài câu rồi mới xoay người, lườm Hứa Trích Tinh còn ngồi bên bậu cửa sổ: "Cái con nhóc này, chỗ nào cũng có mặt con! Còn không trở về phòng đi? Mẹ con tìm con mãi đấy!"

Hứa Trích Tinh le lưỡi, quay đầu chạy.

Một đêm không có việc gì, ngày hôm sau lễ tang tiến hành bình thường, đến buổi chiều mới hoàn toàn kết thúc. Hứa Trích Tinh còn phải trở về đi học nên ông Hứa mua cho cô vé máy bay bay về lúc chập tối.

Lúc cô đang sửa doạn cặp sách trong phòng, Hứa Duyên gõ cửa đi vào.

Hứa Trích Tinh vui vẻ phấn chấn nhảy tới: "Anh hai!"

Hứa Duyên liếc xéo cô: "Em thấy người sang bắt quàng làm họ đến là nhanh nhỉ."

Hứa Trích Tinh: "Ý chà, giờ chúng mình đã là bạn làm ăn rồi, gọi nhau thân tình tí cũng có lợi cho việc giữ gìn tình hữu nghị buôn bán mà."

Hứa Duyên không nhịn được, bật cười. Anh cảm thấy cô em họ này quả thật lắm chiêu trò: "Ai là bạn làm ăn với cô? Anh đã đồng ý đâu."

Hứa Trích Tinh túm tay áo anh cực kì đáng thương: "Đừng mà anh giai."

Hứa Duyên nghiêm mặt: "Cô bảo hợp tác, thì phải có tiền đề tài chính tới tay. Không có tiền thì nói gì cũng vô ích, số vốn này cũng không nhỏ đâu, cô có kế hoạch gì cần anh phối hợp không? Phải làm sao ba cô mới giao số tiền này ra?"

Hứa Trích Tinh vui vẻ nói: "Cái này đơn giản! Anh cứ sang vay tiền ba em, nói là anh muốn gây dựng sự nghiệp á!"

Hứa Duyên: "???"

Em nói nhiều thế, cuối cùng là bắt anh đi vay tiền á hả?

Thế này mà em cũng bảo là em chịu trách nhiệm tài chính cho anh?

[HẾT CHƯƠNG 5]

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Phong: Tôi là ai? Tôi ở đâu?

Anh ơi em xin lỗi, chương sau em sẽ sắp xếp cho anh lên sân khấu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro