Chương 9: Bàn Cổ thủa khai thiên lập địa cũng không oai như ông đâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vấn đề dụ dỗ đầu tư lướt sóng bức thiết nhất đã giải quyết xong, xem như đã chặt đứt khả năng nhà họ Hứa phá sản từ gốc. Công ty giải trí quan trọng nhất cũng đã lập ra, giờ cô chỉ chờ hành động tiếp theo của anh họ thôi.

Hứa Trích Tinh hoàn thành hai chuyện lớn này, cảm giác gánh nặng sau khi sống lại đè nặng trên vai mình đã nhẹ đi một nửa, cuối cùng cô cũng có thể ngủ yên ổn.

Ngày hôm sau, cơ quan bà Hứa tổ chức kiểm tra sức khoẻ. Từ sáng sớm, Hứa Trích Tinh đã rất để ý chuyện này, thấy mẹ cô cầm sổ khám bệnh ra ngoài cô mới yên tâm xuống nhà.

Dựa theo thời kỳ ủ bệnh của ung thư thực quản, giai đoạn này bà Hứa chắc là chưa bị bệnh. Chỉ cần phòng ngừa từ giờ trở đi, cải thiện thói quen ăn uống, thì cô tin rằng vấn đề không lớn!

Chẳng mấy ngày sau, kết quả khám sức khoẻ của bà Hứa đã được gửi về nhà. Thật ra bà Hứa cũng không để bụng, bà cảm thấy sức khỏe của mình cực kỳ tốt. Hứa Trích Tinh cầm được tờ kết quả khám bệnh thì sốt sắng mở ra xem, quả nhiên cô thấy trên giấy viết: vách thực quản hơi dày lên, còn bị viêm nữa, kiến nghị đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa.

Hứa Trích Tinh vội tìm mẹ: "Mẹ, bác sĩ bảo mẹ phải đến bệnh viện khám lại! Nói thực quản của mẹ có vấn đề!"

Bà Hứa đang mải xem tạp chí sắp phát hành, không rảnh đáp lời cô, gật gật đầu lấy lệ: "Được được được, mẹ biết rồi."

Hứa Trích Tinh đã sớm dự đoán sẽ thế này, cô móc tài liệu mình đã sớm chuẩn bị đầy đủ ra, đặt đánh bốp lên bàn sách trước mặt mẹ cô: "Mẹ! Con không giỡn với mẹ đâu! Mẹ xem, đây đều là hậu quả của việc không coi trọng diễn biến của bệnh thực quản đấy! Mẹ nhìn xem, vách thực quản dày lên, viêm thực quản đều là triệu chứng tiền ung thư thực quản! Bác sĩ đã kiến nghị mẹ tới bệnh viện kiểm tra lần nữa thì mẹ phải nghe lời bác sĩ chứ!"

Bà Hứa bị cái quyển vở cô đập trước bàn làm cho giật bắn mình. Bà đang định quát cô, lại nghe cô nói một tràng, bỗng ngây ngẩn cả người, xem quyển vở cô ném xuống kia viết cái gì theo bản năng.

Quyển vở viện dẫn rất nhiều nguyên nhân của ung thư thực quản và các bệnh dễ chuyển biến xấu thành ung thư thực quản, còn cắt một ít bài viết trên báo chí sách vở về các ca ung thư thực quản, dán ở mặt trên.

Hứa Trích Tinh lải nhải y như một bà mẹ già nhọc lòng: "Mẹ ngẫm lại thói quen ăn uống của mẹ xem, lại nhìn những nguyên nhân dẫn đến ung thư thực quản đấy, có phải mẹ đang tự mình hại mình không? Con đã bảo với mẹ từ sớm rồi, ăn cơm phải chậm, đừng ăn đồ quá nóng quá lạnh, mẹ đừng giận nha, nếu ngày nào đó thật sự bị ung thư, mẹ nhẫn tâm bỏ lại đứa con gái này sao!"

Bà Hứa quả thực dở khóc dở cười, trong lòng lại dâng lên nỗi cảm động.

Con gái thật sự đã lớn rồi, trước kia nó chỉ biết chơi bời cười cợt, chỉ toàn nói đến đám búp bê bản giới hạn của nó, bây giờ lại biết quan tâm đến sức khỏe của mình, còn biết đi tra tư liệu.

Bà trịnh trọng cầm lại tờ kết quả kiểm tra sức khoẻ, xoa xoa đầu con gái: "Được, mẹ biết rồi, cuối tuần này mẹ sẽ đi."

Bấy giờ Hứa Trích Tinh mới an tâm, lại nói thêm một câu: "Con đi chung với mẹ!"

Bà Hứa vui mừng ra mặt: "Được."

Vừa đến cuối tuần, Hứa Trích Tinh đã sốt sắng thúc giục mẹ cô đi bệnh viện, còn dặn dò: "Mẹ đừng uống nước, đừng ăn gì cả, có lẽ sẽ phải soi dạ dày đấy ạ. Bảo hiểm y tế và chứng minh thư mẹ đã mang đi chưa?"

Bà Hứa thoáng chốc cảm thấy mình không quen cô con gái này.

Dường như con bé đã trở nên chín chắn, hiểu chuyện trong lúc bà lơ đãng. Những chuyện từng khiến bà đau đầu, nay Hứa Trích Tinh đã tự thân giải quyết được, còn biết quan tâm đến bà.

Không có ai hiểu con gái hơn mẹ, con gái từ nhỏ ăn sung mặc sướng, lớn lên trong sự chiều chuộng, là một cô công chúa nhỏ áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm.

Còn bây giờ, con bé đột nhiên không còn là cô công chúa nhỏ, trên người lại có sự kiên cường khiến bà cảm thấy xa lạ.

Bà không biết con gái đã trải qua chuyện gì mới có thể đột nhiên trưởng thành trong một đêm, nhưng lòng bà chẳng hiểu sao bỗng thấy khổ sở.

Khi ra khỏi cửa, hốc mắt bà đỏ hoe.

Hứa Trích Tinh chú ý thấy sự khác thường của mẹ: "Mẹ, mẹ sao thế?" Cô cho là lời nói hôm qua của mình đã dọa mẹ, vội trấn an mẹ: "Ấy chà, hôm qua con nói quá lên với mẹ thôi, sẽ không có việc gì đâu ạ! Hôm nay mình chỉ đi khám lại thôi mà, không có vấn đề gì lớn đâu mẹ!"

Lòng bà Hứa càng thêm chua xót, bà ôm cô, xoa xoa đầu cô: "Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không sao đâu. Trích Tinh nhà mình còn chưa lớn mà, mẹ làm sao bỏ con lại được."

Bà nói vậy làm Hứa Trích Tinh cũng suýt bật khóc.

Sau khi bà Hứa vào bệnh viện xét nghiệm, Hứa Trích Tinh bèn ngồi chờ ngoài hành lang. Biết bao đêm ngày lúc xưa, cô cũng ngồi canh giữ ngoài hành lang trống rỗng lạnh lẽo này, ôm hy vọng mỏng manh, chờ mong kỳ tích đến.

Sau này bà Hứa mất rồi, cô bắt đầu sợ bệnh viện, sợ mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện. Nhưng cô không thể không quay lại, vì người bố bại liệt của cô cần phải điều trị. Dù cô sợ hãi nơi này thế nào, cũng chỉ đành bước vào đây hết lần này đến lần khác.

Đến cuối cùng, cô đã trơ lì rồi.

May mắn làm sao, cô lại có một cơ hội nữa.

Hóa ra ôm ấp kỳ tích thì kỳ tích thật sự sẽ xuất hiện.

Bà Hứa xét nghiệm xong, hai người ra tiệm cơm ngoài bệnh viện ăn trưa, chờ đến buổi chiều mới nhận được kết quả. Đúng như Hứa Trích Tinh nghĩ, giai đoạn này bà Hứa còn chưa nhiễm bệnh, chỉ bị viêm thực quản và vách thực quản hơi dày. Bác sĩ cầm kết quả nhắc nhở bà phải ăn uống đúng giờ, tới khám lại theo định kỳ.

Không có vấn đề lớn, tâm trạng hai người rất tốt. Lúc ra khỏi bệnh viện họ còn đi dạo phố, bà Hứa mua cho Hứa Trích Tinh một đống quần áo giày dép y như không cần tiền vậy, cô thử bộ nào bà khen đẹp bộ đó.

Hai mẹ con đi dạo hết cả buổi vô cùng vui vẻ, xách theo túi lớn túi nhỏ, cuối cùng vẫn phải gọi tài xế của ông Hứa tới đón hai mẹ con. Hai người vốn đang nói cười vui vẻ, vào tới nhà họ mới phát hiện không khí trong nhà không ổn.

Cơm chiều đã bưng lên bàn, nhưng ông Hứa vẫn ngồi ở phòng khách, Dì Lưu đứng ở cửa phòng bếp, có vẻ im thin thít. Họ nhìn thì thấy còn một người nữa ngồi trong phòng khách, trông tấm lưng kia thì không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là lão Hứa Chí Văn lòng mang dạ thú.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đồng thời quay đầu lại, ông Hứa vội dập điếu thuốc, đứng lên cười nói: "Về rồi à? Anh còn định gọi điện kêu hai mẹ con về, cơm chiều sắp nguội cả rồi đấy!"

Bà Hứa gật đầu cười cười, đi qua nói: "Anh Hai tới à anh."

Sắc mặt Hứa Chí Văn không vui vẻ gì, lão lạnh lẽo hừ một tiếng.

Bà Hứa nói: "Anh cùng ăn cơm với nhà em nhé. Chị Lưu, xem xem có cần hâm lại đồ ăn không. À, hai anh em muốn uống chút rượu không ạ? Anh Hai có lái xe không?"

Hứa Chí Văn liếc mắt nhìn ông Hứa, đột nhiên cười khẩy một tiếng: "Không ăn. Ăn gì mà ăn, tức đến no cành bụng rồi đây này."

Bà Hứa hoà giải: " Ấy chà, làm sao thế ạ? Đều là người một nhà, có chuyện gì không thể thương lượng được chứ."

Hứa Chí Văn có vẻ mượn cớ nổi nóng, đứng bật dậy: "Người một nhà? Cô đi mà hỏi chú Ba ấy, chú ấy có xem anh là người một nhà nữa không, tao còn là anh Hai mầy nữa không?!"

Ông Hứa Bà Hứa liếc nhau, cũng chưa nói gì.

Hứa Trích Tinh đi qua ném túi lớn túi nhỏ trên tay lên sofa, cười hì hì: "Bác Hai, rốt cuộc có chuyện gì mà bác nóng thế?"

Bà Hứa nạt cô: "Ăn cơm đi, chuyện người lớn, trẻ con đừng có xen vào."

Hứa Trích Tinh khoanh tay đứng, mặt vẫn cười, giọng nói lại trầm đi: "Không phải, con chỉ tò mò thôi, rốt cuộc có chuyện gì đáng để bác Hai chạy đến nhà mình nổi giận đùng đùng như thế? Người nào không biết chuyện còn tưởng nhà mình thiếu tiền phòng trọ của bác Hai đấy."

Ông là cái thá gì mà dám chạy đến phát rồ, mắng nọ mắng kia ở nhà tôi?

Đây là nhà tôi hay nhà ông?

Mà còn phải để mặt mũi cho ông?

Hứa Trích Tinh nổi trận lôi đình, nếu không phải bận tâm cha mẹ ở đây, cô thật sự sẽ chửi lão một trận té tát.

Thật ra đó giờ trong lòng bà Hứa vẫn luôn không ưa Hứa Chí Văn lắm, bà cảm thấy lão dối trá lươn lẹo, nhưng là người thân của nhau, vẫn để quan tâm nhường nhịn lên trên hết.

Nghe Hứa Trích Tinh nói vậy, lại thấy chồng mình cam chịu không nói lời nào, bà cũng đầy một bụng tức, ráng không nổi sùng, lạnh nhạt nói: "Anh Hai, anh tới nhà em rồi cũng đừng được nước làm tới. Anh Hứa nhà em chọc anh chỗ nào?"

Hứa Chí Văn vốn dĩ đang cậy mình là anh trai để bắt chẹt, nay bị cháu gái với em dâu mắng cho, sắc mặt lão càng khó coi.

Ông Hứa chịu ảnh hưởng nhiều của tư tưởng truyền thống, lại không đọc nhiều sách vở, trọng tình thân, càng trọng tôn ti trật tự trong nhà, anh trai dạy bảo đương nhiên là phải nghe. Bây giờ thấy con gái với vợ mình mắng anh mình, ông vội làm người hòa giải: " Thôi đừng nói nữa, việc này lỗi tại em, anh Hai cũng đừng giận nữa......"

Ông còn chưa dứt lời đã bị Hứa Trích Tinh xen ngang không chút khách khí: "Chuyện gì là lỗi của ba? Thẩm phán xử án còn phải nghe ý kiến của những người trên toà, chi bằng ba nói cho mọi người cùng nghe, rồi sẽ biết ai đúng ai sai thôi mà?"

Ông Hứa thật không biết con gái mình còn giỏi ăn nói như vậy, nhất thời ngơ ngác nhìn cô.

Bà Hứa cũng không phải kẻ ngốc, ngẫm chuyện bấy lâu, tất nhiên bà đoán được Hứa Chí Văn đến vì chuyện gì: "Là vì nhà em cho thằng Hứa Duyên tiền đầu tư à? Sao thế, anh Hai có ý kiến gì với chuyện này ư?"

Đương nhiên là có ý kiến, lão quả thật muốn giết người đây này.

Mấy liên kết tài chính của lão đã bị chặt đứt từ lâu, vài đối tác cũng có ý định rút vốn, vất vả lắm lão mới dụ khị được ông Hứa đầu tư lấp đi khoản lỗ của mình. Ai ngờ chỉ sau một đám tang, tiền sắp tới tay lại bay mất, bay đến túi tiền của thằng Hứa Duyên mà trong mắt lão và nhà họ Hứa là chả có dây mơ rễ má gì với họ.

Hôm nay lão hớn hở cầm hợp đồng tới tìm ông Hứa, biết được cái tin này, lão thiếu điều biểu diễn cho ông Hứa xem một màn giận quá "thăng" luôn. Thậm chí lão còn bắt đầu oán hận anh Cả, sớm không chết muộn không chết, lại cố tình chết đúng lúc này, đưa cái thằng Hứa Duyên kia tới đây, giờ hại chết lão rồi.

Lão sửng cồ lên, mở mồm ra là chửi thằng lỏi Hứa Duyên là người ngoài tới lừa tiền nhà mình. Lão không ngờ ông Hứa lại nói đỡ cho Hứa Duyên, bảo nó là thằng con duy nhất của anh Cả, không phải người ngoài, phẩm hạnh đoan chính, chắc chắn không đi lừa tiền.

Thế là cãi nhau thôi.

Hứa Chí Văn đối phó được với ông Hứa hiền lành tốt tính, nhưng giờ bà Hứa với Hứa Trích Tinh liên thủ lại mắng lão, sự kiêu ngạo mới nãy của lão xìu đi ngay, thay bằng vẻ mặt cả giận bất lực: "Cái thằng Hứa Duyên kia từ nhỏ đã rời nhà họ Hứa, nó với mẹ nó là cùng một giuộc, mấy năm nay ở nước ngoài không biết đã học được cái thói hư tật xấu gì. Nó bảo đầu tư làm công ty mà chú cũng tin? Biết đâu nó cầm tiền đi tiêm chích bay lắc thì sao!"

Hứa Trích Tinh tức đến mức suýt phì cười: " Bác nói đi nói lại, cuối cùng còn bôi nhọ người thân kia à?"

Hứa Chí Văn giờ cũng biết con nhỏ này không ưa mình. Lão không thèm chấp cô, tiếp tục giả bộ vô cùng đáng thương nhìn ông Hứa: "Chẳng lẽ anh còn hại chú sao? Cả nhà họ Hứa, làm gì có ai thương chú như anh Hai! Chuyện gì anh cũng nghĩ cho chú, chú thì ngược lại, quay đầu là ném một đống tiền vốn cho cái thằng người ngoài lai lịch không rõ kia!"

Ông Hứa ăn nói vụng về, muốn giải thích lại không nói được thành lời, đành mặc cho Hứa Chí Văn chỉ trích vô cùng đau đớn, đoạn lão còn nói: "Chuyện này chú định giải quyết thế nào đây!"

Hứa Trích Tinh rốt cuộc không nhịn được nữa, cô mặc kệ ba cô trừng mắt, mẹ cô lôi kéo, đứng chắn lên phía trước: "Vậy ông cũng nói thẳng ra mồm đi, ông muốn giải quyết thế nào?"

Hứa Chí Văn: "......"

Lão còn chưa kịp nói gì, Hứa Trích Tinh hình như đã nhìn thấu ý định của lão, mắt lộ ra vẻ mỉa mai, nói: "Có phải ông định đòi rút món đầu tư của Hứa Duyên lại nhân lúc chúng tôi còn chưa đưa tiền? Sau đó đầu tư cho ông?"

Ông Hứa lớn tiếng nói: "Trích Tinh!"

Hứa Trích Tinh không sợ chút nào, cười khẩy nhìn Hứa Chí Văn: " Tôi nghĩ kĩ rồi, tiền này là tiền của ba tôi mà? Tiền của mình mình muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy, liên quan gì tới ông? Sao ông lại dám nhúng tay vào tiền nhà chúng tôi? Bàn Cổ thủa khai thiên lập địa cũng không oai như ông đâu nhỉ?"

Hứa Chí Văn: "............"

Ông Hứa: "............"

Bà Hứa: "............"

[HẾT CHƯƠNG 9]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro