Lữ Uyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Diệp Phi ý thức mơ màng cảm nhận đến trong miệng hơi chua, là có người thay hắn đút thuốc, lần nữa rơi vào hôn mê tỉnh lại liền thấy trước ngực đã bớt đau nhức, trong người nội tạng đều cảm giác ấm áp hẳn là nội thương đã được cải thiện, ý thức dần dần sáng rõ, Diệp Phi cũng theo đó tỉnh lại, mở mắt liền thấy mình trong thùng xe ngựa nằm, phía trước xe Hắc Thiềm vẫn đang một bộ hắc bào trùm kín lặng lẽ ngồi.
Diệp Phi tỉnh dậy Hắc Thiềm thấy được liền dời thân ra chỗ khác, Diệp Phi hoạt động cơ thể một chút thấy không đáng ngại liền đứng dậy xuống xe. Thấy mình còn sống, lại thấy Hắc Thiềm bên cạnh hắn đã đoán ra bản thân sớm đã thoát khỏi Vân Tịch Thành, bước xuống xe lại càng khẳng định, xung quanh bốn bề hoang dã, bọn họ đang tại bên một con suối nhỏ cắm trại, hai bên bờ suối trải rộng đồng cỏ, đang là đầu hè đồng cỏ trải đầy hoa dại màu trắng li ti, hôn mê cả ngày hắn tỉnh lại đã là ban đêm, hôm nay vừa vặn giữa tháng trăng tròn treo cao, dưới ánh trăng đồng cỏ bừng sáng không ngừng đong đưa theo gió khiến người ta ảo giác như đang đứng giữa bao la đại dương.
Diệp Phi cảm nhận không khí dễ chịu, trong người vết thương như cũng tốt lên, liền muốn hỏi thăm Hắc Thiềm ban ngày sự việc. Bất quá, Hắc Thiềm đang tựa vào một gốc cây đổ mắt nhìn hướng xa trầm ngâm không nói, Diệp Phi lần theo ánh mắt của hắn nhìn thấy cảnh tượng làm lời hắn ra đến miệng lại nuốt vào. Diệp Phi lặng lẽ đến cạnh Hắc Thiềm, cũng bắt chước hắn khoanh tay trầm ngâm, phía xa một gốc cây đổ, Lữ Uyên yên lặng nằm trên một tấm da thú, vết máu trên người đã khô, ngực hắn chập trùng nhẹ nhàng, trên người hắn còn cắm nguyên nửa đoạn thương. Bên cạnh, Thẩm tiểu thư đã sớm cạn nước mắt, chỉ thất thần ngồi cạnh vuốt ve khuôn mặt Lữ Uyên, ban nãy đồng cỏ dưới trăng xinh đẹp nay lại khoát thêm vẻ u buồn ly biệt.
Diệp Phi không mở miệng, hắn biết sớm muộn Hắc Thiềm cũng sẽ lên tiếng.
-"Nàng là Thẩm gia đại tiểu thư, ai ngờ được chỉ trong vòng mấy tháng, nàng từ Giang Nam đệ nhất gia tộc giàu có tiểu thư, lại rơi vào bây giờ hoàn cảnh. Ai... Lữ đại ca trước giờ trung hậu, là ta vô năng mới hại huynh ấy..." Hắc Thiềm có chút sa sút nói.
-"Lữ đại ca hắn thế nào?" Diệp Phi lo lắng hỏi.
-"Còn sao nữa, Lữ đại ca trúng của Mã Đào Tịch Diệt Chỉ, lại bị Dương Mục trường thương đâm xuyên người, về sau kích phát Thiên Tàm Thần Công liền triệt để hết cứu, bây giờ huynh ấy cơ thể kinh mạch đứt đoạn, tâm mạch bị tổn thương, cho dù thỉnh đến Hồi Thiên Đan cũng vô dụng."
Diệp Phi nghe vậy cũng có chút thất thần, vừa nãy còn đối với mình nói chuyện nhiệt tình nam tử liền sắp không được. Nhìn thấy Lữ Uyên lồng ngực vẫn nhẹ nhàng phập phồng Diệp Phi có chút không dám hi vọng nói:
-"Huynh ấy vẫn còn thở, còn hy vọng còn cố gắng, ngươi mau qua bên đó cứu người."
-"Hừ, ta đã thử qua, còn đợi nhà ngươi nhắc sao, chỉ là Lữ đại ca tình trạng...là Thẩm Lan nhờ ta...nhờ ta cho Lữ đại uống Huyễn Thần Tán..." Diệp Phi nghe được giọng nói của Hắc Thiềm có chút nghẹn ngào trong lòng càng thấy bất an.
-"Huyễn Thần Tán là độc dược, người uống vào khiến cơ thể lầm tưởng bản thân công lực gia tăng, tinh thần phấn chấn, thật ra là đang vắt kiệt cơ thể sinh cơ, độc hiệu vừa hết tâm mạch sẽ đứt đoạn mà chết, vô phương cứu chữa, Lữ đại ca uống xong thuốc này không bao lâu sẽ tỉnh lại, để huynh ấy nhắn gửi mọi điều rồi mới nhắn mắt là Thẩm Lan mong muốn." Không đợi Diệp Phi tra hỏi, Hắc Thiềm đã tự mình giải thích, nói xong một tràng hắn lại lâm vào đau khổ trầm mặc, Diệp Phi hết cách chỉ có thể ở bên vỗ vai an ủi hắn.
Thời gian qua một nén hương qua đi, tình trạng Lữ Uyên liền có biến chuyển, đầu tiên là khuôn mặt, vốn trắng bệch lại chuyển thành hồng hào kỳ lạ, tay chân theo gương mặt chuyển đỏ thì lại càng trắng nhợt, đôi mắt Lữ Uyên nhấp nháy mấy lần liền mở ra, tròng mắt hắn đảo quanh từ chậm đến nhanh rồi thành linh hoạt. Lữ Uyên bỗng thở mạnh một cái ồm ồm nói:
-"Tiểu thư, chúng ta thoát! Thật tốt quá, ngươi có bị thương không? Ngươi yên tâm lần này ta sẽ thay đổi, sẽ không ép buộc ngươi nữa, cho ngươi ra ngoài lăn lộn, cho ngươi đi theo Hắc Thiềm đại hiệp học lấy độc thuật, ngươi cũng đừng giận Lữ thúc nha."
Nghe được Lữ Uyên ngôn ngữ Thẩm Lan nước mắt không kiềm được tuôn trào, ấp úng thật lâu cũng không nói được gì, chỉ biết nấc lên từng cơn. Diệp Phi cùng Hắc Thiềm liền đến bên cạnh trợ giúp Lữ Uyên ngồi dậy, lại giúp Thẩm Lan bình tĩnh một chút.
-"Đa tạ hai vị, lần này nhờ có hai vị ra tay mới cứu được tiểu thư, ta... thay mặt Thẩm gia khấu đầu tạ ơn hai vị." Lữ Uyên tâm huyết dâng trào liền muốn đối với Diệp Phi hai người hành đại lễ, một phen lời nói làm cho Diệp Phi trong lòng như có dao cắt.
-"Lữ đại ca, từ từ nói, ngài thương thế không nhẹ, trước đừng quá sức khiến tiểu thư lo lắng." Diệp Phi trấn an Lữ Uyên, bất quá Lữ Uyên vì dược vật tác dụng mà tỉnh lại, đầu óc đang trong cơn kích động, được Diệp Phi nhắc nhở bình tĩnh lại liền biết bản thân không xong. Hắn cũng không có cái gì suy sụp, chị là khẽ thở dài, nói:
-"A... là dạng này sao. Đa tạ Diệp huynh đệ...Tiểu thư, Lữ Uyên sắp không thể bảo vệ được ngươi, sau này ngươi nhiều hơn nghe lời hai vị ân nhân, Thẩm gia sự tình ngươi không nên cố chấp, lão gia trên trời có linh thiên sẽ mong muốn tiểu thư sau này sống hạnh phúc, tránh xa thị phi, có như vậy Lữ mỗ gặp lại lão gia lúc còn có thể bàn giao." Thẩm Lan nghe mấy lời này càng phát ra tê tâm liệt phế tiếng khóc, hai tay bấu chặt Lữ Uyên thân thể.
-"Tiểu thư từ nhỏ đều tại ta bên người, nàng từ nhỏ mẫu thân mất sớm, lão gia lại trăm công ngàn việc không có thời gian bên cạnh nàng, từ đó tiểu thư liền đối với Lữ mỗ có chỗ ỷ lại, bất quá Lữ mỗ vô năng, làm việc xúc động, cho nên Thẩm gia gặp nạn Lữ mỗ cũng khó từ tội trạng, nay Lữ mỗ giây phút này cầu xin hai vị, thay Lữ mỗ sắp xếp cho tiểu thư ngày sau, chỉ có như vậy Lữ mỗ mới an tâm lên đường." Lữ Uyên hướng Diệp Phi cùng Hắc Thiềm quăng tới cầu xin ánh mắt. Cái sau hai người đồng loạt đứng dậy, hướng Lữ Uyên thật sâu hành lễ, Diệp Phi liền nói:
-"Lữ đại hiệp đức hạnh khiến người khâm phục, Diệp Phi cùng ngài quen biết chưa lâu lại vì ngài phong thái mà cảm phục, Lữ đại hiệp phân phó Diệp mỗ xin trước mặt ngài hứa hẹn, ngày sau Lữ đại hiệp trọng trách liền do chúng ta đến gánh vác, xin ngài yên tâm..."
Lữ Uyên nghe vậy mỉm cười, trở mình quay đầu nhìn Thẩm Lan, nâng tay muốn xoa đầu nàng, bởi vì khí lực không đủ liền nâng tay không đến, Thẩm Lan liền chủ động cuối đầu cho hắn sờ.
-"Tiểu Lan a. Lần này thúc thúc liền đi xa một chuyến, ngươi phải nghe lời hai vị ân nhân, không được trẻ con, phải biết tự chăm sóc bản thân, thúc thúc sẽ...luôn...dõi theo ngươi..."
Lữ Uyên lời nói chậm dần, mang theo nụ cười nhắm mắt, cánh tay sờ đầu Thẩm Lan cũng vô lực trượt xuống.
Thẩm Lan lần này lại không khóc, cho dù nấc nghẹn từng cơn cũng mím môi nhịn lại, hai tay không ngừng lau nước mắt, một bộ cực kỳ kiên định dáng vẻ. Lữ Uyên chết, nhưng xem ra hắn đã không phí một đời, Diệp Phi tự hỏi, nếu hắn nằm xuống ai sẽ vì hắn rơi lệ đâu?
Diệp Phi cùng Phong bá bá cùng nhau đào lấy mộ huyệt, đem Lữ Uyên đơn sơ an táng, Hắc Thiềm tìm một mảnh gỗ thay cho bia mộ, bên trên khắc lấy Lữ Uyên danh tự, đám người trước mộ Lữ Uyên bồi hồi thật lâu. Lúc nãy Diệp Phi không chú ý đến vị kia Phong lão đầu có mặt, ấn tượng ban đầu của Diệp Phi đối với Phong lão đầu là một cái hiền lành đáng thương lão bá, nhưng bây giờ gặp lại hắn cảm thấy Phong lão đầu khí thế thay đổi, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, chỉ bình thường cũng phát ra khí thế khiến người khác run sợ.
Hắc Thiềm dẫn đầu ly khai, trước khi đi không quên gọi Diệp Phi đi theo, Phong bá bá lại quay sang chải lông cho ngựa, chỉ còn mình Thẩm Lan thật lâu đứng trước mộ Lữ Uyên, nàng không nói gì nhưng ánh mắt kiên định liền nói thay nhiều điều.
Diệp Phi theo Hắc Thiềm đến một bên khác, tại bờ suối bên cạnh phiến đá tìm chỗ ngồi, im lặng thật lâu Hắc Thiềm mới lên tiếng:
-"Ngươi vì sao lúc đó lựa chọn ra tay? Ngươi may mắn có Viêm Dương Công hộ thể, nếu không sợ rằng một chưởng kia ngươi đã sớm mất mạng." Ánh mắt Hắc Thiềm vẫn nhìn nơi xa, như là chất vấn càng như là tự hỏi.
-"Ta nào nghĩ nhiều như vậy, nếu lúc đó đứng nhìn ngươi bị Ngô Thuận đánh chết, như vậy trong lòng ta liền khó chịu, dù mới gặp nhau nhưng xem như chúng ta cũng là nửa cái hảo hữu. Đúng không Hàn đại ca?"
Hắc Thiềm kinh ngạc nhìn về phía Diệp Phi, nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh, chỉ là chói tai giọng nói lại chuyển về Hàn Vĩ giọng.
-"Diệp huynh đệ tâm tư kín đáo, Hàn mỗ bội phục, chỉ là ngươi sớm nhận ra thân phận của ta vì sao là giả vờ không biết?"
-"Cũng không phải, ta là đến sáng nay ngươi giả vờ quên đồ rời đi, lại nghe Lữ Uyên một phen lời nói liền đoán được Hàn huynh thân phận, bất quá ngươi là Hắc Thiềm hay là Hàn Vĩ hoặc là thân phận nào khác đều không khác nhau, ta nhận ngươi ân huệ liền đứng cùng ngươi một chiến tuyến."
Hắc Thiềm nghe vậy ánh mắt bên dưới lớp áo choàng lấp loé, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. Mất một lúc lâu hắn lại lên tiếng:
-"Qua đêm nay, ngày mai ngươi liền cùng ta một chỗ trở thành triều đình truy nã trọng phạm, ngươi bổ khoái thân phận cũng không dùng được nữa. Có thấy hối hận hay không?"
-"Diệp mỗ trước giờ làm việc chưa thẹn với lương tâm làm sao lại hối hận. Chỉ là có chút thắc mắc, bây giờ xem như đã ngồi chung một thuyền, sự tình bên trong Hàn đại ca cũng nên cáo tri để Diệp mỗ biết được một hai."
Hắc Thiềm thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi mới tuần tự giảng giải cho Diệp Phi. Chuyện kể ra liền phải từ mấy tháng trước, Thẩm gia vốn cùng Tây Vực có làm ăn buôn bán, biết được tầng này quan hệ, Vân Tịch thành chủ Ngô Viễn lúc đó vừa nhận chiếu chỉ của hoàng đế mua sắm Long Huyết Thảo để mang vào cung. Hắn liền dựa vào thánh chỉ yêu cầu Thẩm gia làm cọc này buôn bán, Thẩm lão gia làm người lão luyện liền biết việc này tất có âm mưu, nên đã phái Lữ Uyên đi các nơi cầu giúp đỡ. Thẩm gia giàu có, làm ăn các nơi gia sản trải rộng, đối với giang hồ nhân sĩ các nơi đều có qua lại, lại thường xuyên vung tiền trợ giúp các phái nên danh vọng trong giang hồ không nhỏ, Lữ Uyên khắp nơi bôn ba cầu người liền ít nhiều được trợ giúp. Bất quá Thẩm gia còn là chậm một bước, cọc này buôn bán liền xảy ra vấn đề. Đầu tiên, triều đình hộ bộ vận chuyển mười vạn lượng bạc để Thẩm gia mua Long Huyết Thảo liền bị giặc cướp chặn đường, khó khăn lắm mới đến được Thẩm gia lại phát hiện bạc nén đều làm rỗng, bên trong đều là chì. Tiếp theo, Tây Vực đưa đến Long Huyết Thảo liền tại Thành Đô giao dịch, Thẩm lão gia cùng Ngô thành chủ kiểm tra qua không có vấn đề, Thẩm gia tự mình xuất bạc thanh toán về sau mới cho người vận chuyển về kinh, hộ tống liền do Dương Mục cùng Đại Uy tiêu cục đại đệ từ Âu Dương Ngạc dẫn đoàn, Thẩm lão gia vẫn chưa yên tâm đã tự thân mời đến Lý Thiên Dương Lý minh chủ đến chi viện. Nào ngờ, Lý minh chủ trên đường đến chi viện lại ly kỳ mất tích, sau đó đến lượt đoàn hộ tống gặp phải tập kích, Đại Uy tiêu cục trên dưới 20 người đều mất mạng, triều đình binh lính tử thương hơn nửa, toàn bộ Long Huyết Thảo đều bị cướp đoạt. Dương Mục cùng người sống sót đồng loạt tố cáo Thẩm gia cấu kết ma giáo chiếm đoạt Long Huyết Thảo, lại giao ra nhân chứng là Thẩm gia một vị hộ vệ, người này khai nhận chính Thẩm lão gia ra lệnh tập kích đoàn hộ tống cướp đi Long Huyết Thảo. Đến đây, Thẩm gia liền tao ngộ tai ương ngập đầu, hoàng đế nổi trận lôi đình, giao cho hình bộ điều tra xét xử, nhân chứng vật chứng có đủ, Thẩm gia tham ô ngân khố cướp đoạt cống phẩm tội trạng liền thành, Hình bộ Án Sát Sứ liền phán Thẩm lão gia xử trảm, nam đinh đều sung quân, nữ quyến đưa vào Giáo Phường Ti, toàn bộ tài sản bị tịch biên do Hộ bộ đến kiểm kê xử lý. Thẩm Lan là được Lữ Uyên thừa lúc hỗn loạn cứu ra, Hắc Thiềm nhận lệnh sư môn đến đón nàng về trong phái lánh nạn.
Bất quá, Hắc Thiềm ở Vân Tịch Thành phát hiện manh mối vụ án, có thể minh oan cho Thẩm gia, chỉ là cần chờ cơ hội ra tay, nên để Lữ Uyên cùng Thẩm Lan tại Nạn Dân Doanh tạm trốn. Sở dĩ Hắc Thiềm làm như vậy là do hắn trùng hợp phát hiện, Dương Mục cùng Ngô Viễn lén lút gặp mặt, hắn mạo hiểm theo dõi, phát hiện cả hai người đều có liên quan đến vụ án. Thấy vậy Hắc Thiềm liền khắp nơi trong thành gây án, khiến cho Ngô Việt xem hắn thành bình thường trộm cắp, nhân lúc phòng thủ sơ hở hắn liền xâm nhập phủ thành chủ, tại khố phòng gây ra động tĩnh lớn thu hút chú ý, sau đó để Lữ Uyên cải trang bỏ trốn, còn hắn thừa cơ vắng vẻ lẻn vào Ngô Việt thư phòng tìm kiếm. Trời không phụ lòng người, Hắc Thiềm tìm được Hộ bộ phân phối tài sản ngân lượng sổ sách, bên trong chứng cứ liền rõ ràng, Ngô Viễn cùng Hộ bộ thượng thư thông đồng cấu kết chia cắt Thẩm gia tài sản, lại tham ô triều đình ngân lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro