Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này tôi chưa beta, nào có thời gian sẽ sửa lỗi typo sau.


Lửa bập bùng, Tô Tích lấy nước sương mùa xuân, đun nóng làm nước ủ trà, lúc đi qua hành lang lộng gió của Cung Vạn Lịch, bước chân nàng thả chậm hơn, nhẹ nhàng bước qua ngạch cửa.

Không khí ấm áp, ánh nến trong phòng vừa phải, nàng quỳ gối, đặt khay trà trên tay lên bàn, định giơ tay ấn vào chân người đang ngồi trên ghế nhưng bị một lực cản yếu ớt ngăn lại.

Tô Tích thấy vậy vội vàng đứng dậy, thấp giọng hỏi, "Thái phi có muốn dùng chút điểm tâm không ạ?"

Bồ Thái phi lắc đầu, nhìn thân ảnh đang quỳ dưới tượng Phật trong điện, nâng tay ra hiệu cho cung nhân vén rèm châu lên.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh liền đặt bút xuống, ngước mắt lên khỏi cuốn kinh đang chép.

"Tổ mẫu."

"Ở cùng Ai gia lâu như vậy, con có mệt không?"

Tiêu Chiến mỉm cười lắc đầu, chậm rãi đứng dậy.

Bồ Thai phi vẫy tay với y, "Mang tới đây, để Ai gia xem."

Tô Tích bước tới, đưa cuốn Kinh Tiêu Chiến vừa chép lại, trên tờ giấy tuyên thành có những nét chữ nghiêm trang, sạch sẽ. Nàng dâng lên cho Thái phi, không khỏi cười nhẹ, "Tiểu Điện hạ chép Kinh chỉ luôn chép một trang này."

Bổ Thái phi yên lặng thở dài, Tiêu Chiến khoanh chân ngồi dưới chân bà, vạt áo choàng xoè rộng ra, khẽ chạm vào chân bà, y nhắm mặt lại, nghiêng đầu tựa vào đầu gối bà.

Tiêu Chiến tựa như đã quen với hành vi tuỳ ý như vậy, Tô Tích im lặng hạ rèm châu xuống, cầm cuốn Kinh đứng sang một bên.

Bồ Thái phi xoa xoa gáy Tiêu Chiến, nhẹ giọng dỗ dành, "Ai gia sợ con ở trong cung cô đơn, đừng coi những lời Thái hậu nói với con lúc trước là nghiêm túc."

Tiêu Chiến hạ mi, cười nói, "Tôn nhi hiểu Thái hậu là vì muốn tốt cho Tôn nhi."

"Ta nghe nói Tuyên Bắc Thái tử nói chuyện rất hợp với con, nhưng con hình như không thích hắn?"

"Tổ mẫu còn biết cả chuyện này sao?" Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội, hiếm khi để lộ phần ngây thơ trẻ con. Y chống tay nâng cằm lên, há miệng cắn một nửa chiếc bánh hoa đào mà Thái phi đưa đến trước miệng y.

"Trong cung này có chuyện này mà không được đồn đãi?" Bồ Thái phi cười trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, áp chiếc vòng ngọc lên má y, gạt đi những sợi tóc lộn xộn ở thái dương y, nheo mắt nói đùa, "Mặc dù Ai gia đã già nhưng cũng chưa đến mức mù hay điếc, ta luôn có thể nghe được một ít tiếng gió."

Tiêu Chiến mím môi, lật bàn tay lại nắm lấy tay Thái phi, gối cả đầu lên chân bà.

"Tổ mẫu không hề già chút nào."

Bồ Thái phi xoa tóc y như vuốt ve một con cún nhỏ, cúi đầu hỏi, "Chuyến đi lần này của Tuyên Bắc quả thật có mục đích riêng, nhưng nếu con thật sự ghét hắn, Tổ mẫu sẽ thay con quyết định, không để con phải gặp lại hắn nữa, thế nào?"

"Không sao ạ, cũng không nên làm mất thể diện của Tuyên Bắc."

"Có Ai gia ở đây, Tôn nhi không cần sợ gì cả."

Tiêu Chiến nằm tay Thái phi, "Chỉ là mấy tin đồn không đúng sự thật thôi, Tôn Nhi và Vương Tiện An không có bất hoà, hôm nay con vừa cùng hắn đi Chu Hải Đài ở Chu Châu, còn ngắt một ít đỗ quyên về để người thưởng thức."

Rèm châu khẽ động, Lương Mục cúi người, dâng lên mấy cành đỗ quyên.

"Là Vương Tiện An hái, Tổ mẫu thấy có đẹp không?"

"Đẹp lắm."

Bồ Thái phi nhìn hoa núi nở rộ, hình dung ra hình ảnh Tiêu Chiến chớp mắt theo gió, ngắm đàn chim bay trên đồng cỏ, trong lòng bà cảm thấy có chút nhẹ nhõm như được an ủi. Hoàng thành trải qua biết bao nhiêu sương mù và những trận mưa rào, nhưng hài tử dưới gối của bà dưới ngọn đèn dài của thánh thư vẫn khó lòng buông bỏ.

"Rất lâu rồi ta mới thấy con đi ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành cũng tốt." Thái Phi ngắm thật kỹ bó đỗ quyên trong tay mình, không khỏi gật đầu khen ngợi, "Hoa này thực sự rất đẹp, nếu con thích đỗ quyên, Ai gia bảo bọn họ trồng ở Hoè Cung cho con, sang năm chúng ta sẽ có một vườn hoa, được không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, đứng dậy ôm bó đỗ quyên vào lòng.

'Tôn nhi nghĩ chỉ cần vài cành như thế này là đủ."

Bên ngoài cung, chim vàng anh đang hát dưới mái hiên, gió thổi qua những cây thu hải đường xào xạc, Tô Tích đỡ Bồ Thái phi đứng dậy, sau đó lấy áo choàng khoác cho Tiêu Chiến.

"Hôm nay nổi gió, ở Chu Hải Đài có lẽ gió còn mạnh hơn, có bị lạnh không?"

"Không ạ."

Bồ Thái phi nắm tay Tiêu Chiến, để y dìu mình đi qua hành lang dài cô đơn, "Trở về uống một bát canh gừng, lát nữa ta sai người mang cho con, nếu trúng gió, ban đêm sẽ bị đau đầu, ngoan, nghe lời ta."

"Vâng, Tôn nhi biết ạ."

"Diêu Linh vừa trở về từ chuyến du ngoạn, nếu có thời gian, con đến thăm nó đi."

Bước chân Tiêu Chiến khựng lại, "Đại tỷ đã trở lại?"

"Ừ."

"Thúc phụ vẫn không muốn gặp tỷ ấy sao?"

Lão nhân gia thờ dài, xoa mu bàn tay Tiêu Chiến lắc đầu, "Không phải Bệ hạ không muốn gặp nàng, mà là nàng không muốn gặp người trên thế gian này nữa, nhưng con thì khác, Diêu Linh vẫn luôn yêu quý con, con đi xem xem, có thể coi như để Bệ hạ yên tâm."

'Vâng."

Tết Thanh Minh đang đến gần, quân binh Bình Xuyên năm trước đi dẹp loạn ở Tây Vực, nay khải hoàn trở về, triều đình và dân chúng đều vui mừng, Trạch Minh đế vô cùng hân hoan, lệnh cho bộ Binh chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần ở cung Kim Sa, đồng thời tuyển chọn tướng tài đã lập được công, Hoàng thượng cùng các quan đại thần đều phả tham dự.

Đường Đông Võ treo đầy cờ phướn rực rỡ sắc màu, ánh sáng mùa xuân tràn vào các ô cửa sổ, tạo nên một phong cảnh rực rỡ đến tận cổng kinh thành. Tiêu Chiến mặc hoàng phục xa hoa, đôi mắt như phản chiếu ngàn dặm sơn hà.

Thành Loan Dương không tránh khỏi thời tiết nồm ẩm của mùa xuân, trước đó, Thái tử Tiêu Thuật gặp phải một trận cảm mạo đến giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, đang nghỉ ngơi tại Đông Cung, trách nhiệm nghênh đón quân đội nặng nề này chắc chắn rơi xuống đầu Tiêu Chiến.

Trước đây, dung mạo của Trinh Hoà Vương phi nổi danh trong giới hoàng tộc ở kinh thành, nhưng con trai bà, Kính Xuyên Vương quanh năm ở trong cung cấm, rất hiếm khi xuất hiện ngoại trừ những dịp cúng bái tổ tiên hàng năm, vì thế, dân chúng luôn hiếu kỳ; hôm nay, bọn họ có cơ hội hiém hoi được diện kiến dung nhan Kính Xuyên Vương nên dẫn đến sự tắc nghẽn trên đại lộ Đông Võ.

Nghê Tường lật người xuống ngựa, từng bước đi tới trước mặt Tiêu Chiến, cúi người chuẩn bị hành lễ, nhưng bị Tiêu Chiến ngăn lại.

"Đại quân đã phải gánh chịu những gian khổ của chiến tranh, Tướng quân vất vả rồi."

Nghê Tường sửng sốt một lát, vội vàng lắc đầu, "Tiểu Điện hạ, lời này không nên nói."

Ánh mắt Tiêu Chiến vẫn sáng ngời, đứng thẳng lưng ở vị trí người đứng đầu đế đô, mỉm cười ấm áp nhìn xuống nói:

"Hoàng thượng muốn thống nhất giang sơn, muốn chấm dứt chiến tranh hoàn toàn, các ngươi là những người anh hùng, sẽ mãi mãi được ca ngợi. Nhưng niềm vui của tương lai là niềm vui của tương lai, nỗi khổ của hiện tại vẫn là nỗi khổ của hiện tại, nhưng muốn có thành công, cần phải đổi hàng ngàn vạn xương khô. Tướng quân, Thừa Ninh hiểu, Hoàng thượng càng hiểu rõ."

"Thần thay mặt toàn bộ tướng sĩ, tạ long ân của Hoàng thượng, tạ ân điển của Tiểu Điện hạ.

Tiếng gió xào xạc, Nghê Tường quỳ lạy ba lạy mới đứng dậy, thấy Tiêu Chiến vẫn đứng như một bức tượng ngọc ở cổng thành, hắn do dự một lúc, vẫn là đi đến gần thấp giọng hỏi

"Tiểu Điện hạ, ngài còn chuyện gì muốn nói với ta sao?"

"Tướng quân đã thống lĩnh quân đội Bình Xuyên hơn hai năm," Tiêu Chiến nghiêng người suy tư một chút, bỗng nhiên cười lên, không biết là đang chế giễu ai, rồi thở dài bất đắc dĩ, sau đó mới ngước mắt lên nhìn Nghê Tường dò hỏi, "Trong doanh trại của tướng quân có phó uý phụ trách mặt trận bên trái không?"

Lương Mục giật mình, muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng sau khi nhìn thấy bóng lưng Tiêu Chiến, lại im lặng.

'Khởi bẩm Tiểu Điện hạ, có."

Nghê Tường cũng không ngạc nhiên, thậm chí có chút lạnh lùng, sau khi trả lời cho phải phép, hắn gọi một nam tử đứng ở hàng trước bên trái, người này trông vạm vỡ, cơ thể khoẻ mạnh, ngoại hình đẹp với đôi mắt to và lông mày rậm.

Nam tử này rõ ràng có chút sợ hãi, phó uý so với cấp bậc của tướng quân khoảng cách một trời một vực, hắn thậm chí chưa bao giờ có thể đứng ngang hàng chứ đừng nói là đứng gần như thế này.

"Tiểu Điện hạ, tiểu nhân tham kiến Tiểu Điện hạ."

Lông mày Tiêu Chiến giãn ra, vẻ mặt có chút sững sờ.

"Bình thân. Ngươi lại đây gần hơn chút đi."

"Ah?"

Nam tử sửng sốt, bối rối, bị Nghê Tường đẩy từ phía sau, hắn suýt chút đã nhào vào vòng tay Tiêu Chiến, sợ hãi đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đang định quỳ xuống tạ lỗi thì bị Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay.

Một bàn tay từ từ di chuyển từ cổ tay hắn đi lên, lơ lửng bên ngoài áo giáp lạnh lẽo, chạm vào vai, cổ, ngực, eo và bụng hắn, cuối cùng đặt lên tim hắn.

"Điện..Tiểu Điện hạ!"

Tiêu Chiến ý thức được mình đã làm người lính này kinh hãi, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng vẫn không thả tay xuống, y nắm cánh tay cứng rắn lạnh lẽo của nam tử kia, hỏi, 'Ta có thể chạm vào bộ áo giáp này một lần nữa không?"

Nghê Tường kéo nam tử ra phía sau, nhìn Tiêu Chiến đầy ẩn ý, cúi đầu thấp giọng nhắc nhở, "Tiểu Điện hạ, hẳn là tất cả mọi người ở trong thành đang chờ người trở về, Hoàng thượng vẫn đang chờ."

"Là Thừa Ninh vượt quá quy củ, ta chỉ là tò mò thôi, đừng kinh hoảng."

Tiêu Chiến cười nhẹ, cũng không nói thêm gì về chuyện này, thân thể cứng ngắc, "Thừa Ninh hồi cung trước, Hoàng thượng đã cho chuẩn bị yến tiệc, đợi Tướng quân nghỉ ngơi xong sẽ mở tiệc tẩy trần cho ngài."

"Tạ Tiểu Điện hạ."

Mãi cho đến khi đoàn người đi xa, quan binh Bình Xuyên mới dám đứng lên, phó uý trẻ được Tiêu Chiến triệu kiến mới dám thở phào nhẹ nhõm, vỗ mạnh vào ngực, cười toe toét nói:

"Tướng quân, vừa rồi tiểu nhân bị doạ sợ muốn chết, ôi, địa vị thấp như tiểu nhân ngày thường còn không dám nhìn thẳng vào người trong hoàng tộc, hôm nay Tiểu Điện hạ chạm vào người tiểu nhân, thật sự là muốn mạng của tiểu nhân mà."

Nghê Tường lắc đầu cười lạnh, 'Ngươi là tướng lĩnh trên chiến trường, không sợ đao kiếm, dám cởi trần đấu với địch nhân, mà bây giờ lại sợ ngón tay của Tiểu Điện hạ, thật là một sự xấu hổ đối với quân đội Bình Xuyên."

"Có thể giống nhau sao?" nam tử mím môi, cúi đầu sờ sờ áo giáp của mình, "Nhưng mà cũng đúng, tướng quân không được phép mặc áo giáp vào cung, Thừa Ninh Tiểu Điện hạ đã sống ở trong cung lâu như vậy, chắc chưa từng thấy áo giáp của Đại Uyên chúng ta. Nhưng... nếu nói về áo giáp, không phải của tướng quân là tốt nhất sao, phía trước còn nạm một viên ngọc, vì sao Tiểu Điện hạ lại thích áo giáp của tiểu nhân hơn?"

"Ngươi không hiểu. "

Nghê Thường vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi về phía quân mã, sau đó vẫy tay với phó uý trẻ tuổi, thở dài,

"Khả liên vô định hà biên cốt

Do thị xuân khuê mộng lý nhân."

(Đáng thương cho những bộ xương bên bờ sông Định Hà

Giống như người trong giấc mộng xuân chốn khuê phòng)

"Tướng quân, ngài đang đọc cái gì vậy? Ngài biết suy nghĩ của Tiểu Điện hạ?" Nam tử cầm roi ngựa đưa cho hắn, tò mò hỏi, "Ngài nói cho tiểu nhân biết đi."

"Ta chỉ nghe phong thanh một chút thôi, lời đồn là thật hay giả cũng không thể phân biệt được. Chuyện này liên quan đến bề trên, ngươi không cần biết."

Nghê Thường nheo mắt, nhớ đến những tin đồn mình nghe được khi lần đầu tiên cầm quân Bình Xuyên hai năm trước, nghĩ đến hành vi thô lỗ vừa rồi của Tiêu Chiến, trong lòng nảy sinh một chút thương cảm. Hắn cúi đầu, nghiêm túc nói với nam tử, "Hành động hôm nay của Tiểu Điện hạ, ngươi không được phép kể ra ngoài, nhớ kỹ, đừng tò mò, ở thành Loan Dương này, tuyệt đối không được hỏi chuyện của quý tộc và hoàng thân quốc thích."

"...Vâng."

Trạch Minh đế đợi quân đội Bình Xuyên ở cổng thành, đây là sự kiện náo nhiệt nhất ở thành Loan Dương kể từ đầu mùa xuân năm nay, khắp nơi đều náo nhiệt, nhưng trong dịch quán ở phía Đông thành thì lại yên tĩnh đến lạ thường.

21 đỡ Vương Nhất Bác từ trường kỉ dậy, đặt một chiếc khăn lên cằm y, sau đó mới ra hiệu cho 19 cẩn thận đút cho hắn bát thuốc màu đen.

Gió thổi nhẹ qua cửa sổ, lòng bàn tay 21 run rẩy, đóng chặt cửa sổ lại.

"Dưới mi mắt chủ tử, một luồng gió cũng không được lọt vào."

"Sao vẫn còn nóng như vậy?" 19 tự lẩm bẩm, ngồi xổm bên cạnh trường kỷ, mắt không rời một khắc, dùng khăn lụa lau mồ hôi trên tóc mai Vương Nhất Bác.

Thấy 21 đã cắm hết ngân châm lên cổ tay Vương Nhất Bác, nhưng nam nhân chỉ khẽ động mi mắt, vẫn chưa tỉnh lại, không nhịn được hỏi, "Khi nào chủ tử mới tỉnh lại?"

"Ngươi đã hỏi câu này một trăm tám mươi lần kể từ hôm qua." 21 không thèm ngước mắt lên nhìn, tập trung vào ngân châm, mặt không biểu tình nói, "Chiều hôm qua ta đã nói với ngươi trong vòng một ngày chủ tử nhất định sẽ tỉnh lại, ngươi chỉ cần chăm sóc chủ tử cẩn thận là được, nói nhảm nhiều vậy."

"Là ta sợ chủ tử không tỉnh lại, sợ Thái hậu cùng Đại Hoàng tử trói rồi nhốt ta vào thuỷ lao, chặt thành từng khúc." 19 trừng mắt hung dữ, lẩm bẩm, "Không biết là kẻ nào mang những giấy tờ lộn xộn đó tới, khiến chủ tử phải thức một ngày một đêm, mệt mỏi đến độ ngất xỉu."

"Ngươi không cần đoán già đoán non, thành Loan Dương cuối xuân oi bức, lần này đột ngột thay đổi môi trường, cổ trùng bất an là chuyện bình thường."

21 gỡ ngân châm ra, thờ ơ nhìn 19, ra lệnh, "Chủ tử lát nữa sẽ tỉnh lại, phải đổi thuốc, ngươi đi trông chừng đi."

"Sao ngươi không tự mình đi?"

"Được, ta đi, toàn bộ cổ trùng trong cơ thể chủ tử giao lại cho ngươi."

21 lạnh lùng trả lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị 19 nghiến răng đẩy trở lại đầu trường kỷ. Nhân lúc Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh lại, 19 thậm chí còn không thèm theo quy củ, đóng sầm cửa lại, ước gì có thể đóng chết 21.

Có một con chim vàng anh kêu trên mái hiên, đúng theo lời 21 nói, 3 canh giờ sau lông mi Vương Nhất Bác khẽ run lên, hắn cuối cùng cũng mở mắt ra.

"Chủ tử vẫn còn sốt, có muốn ngồi dậy chút không?"

Vương Nhất Bác mấy máy môi, được 21 đỡ ngồi dậy, mái tóc đen xoã tung, sắc mặt tái nhợt, sau khi dùng trà làm ấm cổ họng liền hỏi, "Mây giờ rồi?"

"Cổ trùng bất an, khiến kinh mạch hỗn loạn, tâm hoả quá mức khiến chủ tử sốt cao ngất xỉu một ngày một đêm."

"Đã giải quyết xong chưa?"

"Chỉ mới trấn áp được tạm thời."

21 dùng ngón tay thăm dò mạch đập của Vương Nhất Bác, lông mày nhíu lại, thật lâu sau trên mặt mới có chút biểu cảm, không biết là đang thoải mái hay lo lắng.

"Thân thể của người cần phải điều hoà, không thể vất vả thêm nữa được, nếu Hoàng thượng và những người khác biết người bướng bỉnh như vậy, e là bọn họ cũng không yên tâm."

"Nếu phụ thân ta hỏi tới, ngươi chỉ cần nói là do cổ trùng khó thích nghi, ở lại thêm một thời gian nữa sẽ tốt hơn."

Vương Nhất Bác nhíu mày, đột ngột cúi xuống ho khan, vai và cổ rũ xuống, nếu không có 21 đỡ thì chỉ sợ cả người sẽ đổ xuống ghế. Hắn ho đến mức hai mắt tối sầm, sau đó một bên cổ cảm thấy ớn lạnh, tầm nhìn mơ hồ, toàn thân mất sức, 21 đỡ vai hắn, phải mất một lúc lâu Vương Nhất Bác mới hồi phục.

21 lấy ngân châm, thấp giọng nói, "Chủ tử, xin hãy cố gắng chịu đựng. Sự bất an này là bình thường, một khi người chịu được thì sẽ ổn thoả, nhưng vụ án kia không thể để khiến người mệt mỏi thêm nữa."

Vương Nhất Bác nhắm mắt, từ từ hít sâu một hơi, "Ta chỉ muốn biết nguyên nhân."

"Điện hạ, không thể vội vàng được, người phải bảo trọng thân thể."

19 đẩy cửa vào, thấy Vương Nhất Bác đang dựa vào đầu giường, mắt tái nhợt không chút huyết sắc, vội vàng đưa thuốc tới, đút cho Vương Nhất Bác uống từng chút một.

"Chủ tử sẽ vượt qua được." 19 cố nặn ra một nụ cười, dỗ dành, "Con cổ trùng này không thường xuyên làm ra hành động kỳ lạ, chỉ một lần này thôi, đừng bao giờ cử động nữa."

Vương Nhất Bác cười yếu ớt, tìm một cái khoá lỗ ban để chơi, rồi xoay đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Hắn đang nằm trên giường bệnh, lúc này mới chợt nhân ra bên ngoài có vẻ náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều, không khỏi cau mày hỏi hai thuộc hạ

"Thành Loan Dương có chuyện gì vậy?"

19 đẩy cửa sổ ra, tạo thành một khe hở nhỏ.

"Hôm nay quân đội Bình Xuyên ca khúc khải hoàn trở về, Thái tử bị bệnh và Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ nên Hoàng đế Đại Uyên hạ quyết định tạm thời để Thừa Ninh Điện hạ thay mặt Thái tử đến đón bọn họ ở ngoài cổng thành."

"Cái này có gì kỳ quái?" Vương Nhất Bác chế nhạo, "Y là Kính Xuyên Vương, Hoàng đế cũng không thể tìm đâu ra được ứng cử viên nào tốt hơn y nữa, nhất định phải là người thân cận với Hoàng đế, nếu không thì không thể hiện được sự chân thành và tấm lòng nhân từ của Hoàng thượng đối với các tướng lĩnh."

19 liếc nhìn 21, rồi ngồi xổm bên giường Vương Nhất Bác, do dự hồi lâu vẫn là không sợ chết thì thầm

"Nhưng thuộc hạ nghe nói hôm nay Tiểu Điện hạ triệu kiến một phó uý ở mặt trận phía bên trái, y... y sờ vào áo giáp của hắn ta."

Tay Vương Nhất Bác hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chơi hộp cơ quan mấy ngày trước mới mua được Nam Thạch, hắn chơi rất tập trung, vẻ mặt từ đầu đến cuối không thay đổi.

"Chủ tử, người không định tham gia cuộc vui à?"

Vương Nhất Bác nhíu mày thờ ơ, mệt mỏi lười biếng nói, 'Hôm nay hoàng cung Đại Uyên mở yến tiệc, các đại thần cùng nhau vui vẻ, không có chỉ dụ, ta làm sao có thể tham gia cuộc vui?"

"Nhưng..." 19 giật giật khoé miệng, từ trong ngực lấy ra một cuốn sổ gấp chỉ vàng.

Vương Nhất Bác ném hộp cơ quan, mở cuốn sổ ra.

'Đây là cái gì?"

19 trả lời từng chữ, "Đây là Thất hoàng tử mời chủ tử, mời người vào cung tham gia yến tiệc."

"Chậc chậc, vẫn là Thất hoàng tử nghĩ đến ta."

"Thất Hoàng tử cho người đến hỏi, trước kia chủ tử hứa mua cho hắn một hộp cơ quan, bây giờ còn tính không?"

"Ta giữ cái này làm gì?" Vương Nhất Bác cầm hộp cơ quan ném cho 19, hắn nhắm mắt lại, thả lòng vai cổ, tuy hắn vẫn còn bệnh, nhưng không nhịn được nhíu lông mày, khàn giọng cười, "Tặng cái này cho Thất Hoàng tử, nói với hắn, Tiện An nhất định sẽ tham dự cung yến."

"Vâng."

Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Vương Nhất Bác trong cung yến. Từ hôm đó đến nay, đã mười ngày y không nghe thấy tin tức gì của Vương Nhất Bác, tựa như hôm đó ở Chu Hải Đài, hắn giận dỗi vì tặng hoa bị từ chối, nam nhân này thực sự tức giận và hôm nay đến cung yến là để gây phiền toái cho y.

Trong bữa tiệc, từ xa có người chào hỏi Vương Nhất Bác, nhưng hắn lại ngồi đó uể oải như không để ý, thỉnh thoảng giơ ngón tay lên nghịch khuyên tai của cung nữ hầu hạ bên cạnh để giải khuây, giống như rất ngang ngược lại phù phiếm, không có chút quy củ nào.

Sau vài tuần rượu, Trạch Minh đế cũng hơi mệt, lão nghiêng người trò chuyện với Hoàng hậu. Tiêu Chiến thấy Nghê Tường cách đó không xa nâng ly với mình, vội vàng mỉm cười đáp lại, rượu ấm chui qua cổ họng, vừa ngước mắt lên liền thấy Vương Nhất Bác đang cầm bình rượu đi tới.

Tiêu Chiến bình tĩnh rời đi, thờ ơ hạ mắt xuống, nhỏ giọng nói, Tiện An Điện hạ ngồi nhầm chỗ rồi, sứ thần nước ngoài không được uống rượu cùng hoàng thất, chỗ ngồi của ngươi ở đằng kia."

"Chúng ta sắp thành người một nhà, vì sao còn phân biệt cái gì bên trong bên ngoài?" Vương Nhất Bác lười nhìn bộ dáng trịnh thượng của y, ngẩng đầu uống một nửa bình rượu ấm, khoé miệng nhếch lên cười nói, "Hôm nay hành vi của Điện hạ ở cổng thành thật là kỳ lạ."

"Mọi chuyện đã đến tai Tiện An Điện hạ rồi sao?"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, hơi ngồi thẳng dậy nhìn Tiêu Chiến chăm chú, "Ta, Vương Tiện An,rất thông minh, mắt ta có thể nhìn bốn hướng, tai có thể nghe tám phương, ở thành Loan Dương này không có chuyện gì có thể giấu được ta."

'Thật vậy sao?' Tiêu Chiến quay đầu, bắt gặp ánh mắt Vương Nhất Bác, y ngồi thẳng lưng, hồi lâu mới cười nói, "Vậy hẳn là Điện hạ cũng có thể đoán được, hôm qua Thừa Ninh đã ăn món gì, thay bao nhiêu y phục?"

"Sao thế, ngươi nghi ngờ ta bố trí người theo dõi ngươi sao?"

"Điện hạ tai mắt tinh tường, nếu như ta nghi ngờ chẳng phải chính là bất kính đối với sự thông minh của Điện hạ sao?"

Lời nói sắc bén này không làm tổn thương Vương Nhất Bác, cho dù miệng lưỡi y có sắc bén hơn nữa hắn cũng vẫn thờ ơ. Đúng lúc Tiêu Chiến cảm thấy buồn chán, bắt đầu rót trà, Vương Nhất Bác đột nhiên tiến lại gần, thấp giọng hỏi, "Tại sao ngươi lại mất bình tĩnh như vậy ở trước mặt phó uý mặt trận bên trái?"

Tiêu Chiến mím môi, bình tĩnh đặt tách trà xuống, lạnh giọng, "Tiện An Điện hạ nhìn thấy ta mất tình tĩnh khi nào?"

"Sao thế?" Vương Nhất Bác nhướng mày, giễu cợt, "Chẳng lẽ là Tiểu Điện hạ có sở thích sờ vào đồ của thuộc hạ hay sao?"

"Xem ra Điện hạ rất hiểu ra, Điện hạ thật sự là có nhiều tai mắt."

"Thừa Ninh, ngươi còn chưa trả lời ta, đừng vội lảng tránh." Vương Nhất Bác phớt lờ, chỉ hỏi lại, giọng điệu có vẻ như rất thích thú, "Tại sao ngươi lại quan tâm đến áo giáp của phó uý mặt trận bên trái?"

Bàn tay đang cầm tách trà của Tiêu Chiến dần nắm chặt, tiếng ca vũ dừng lại, ánh nến chao đảo, y thu hồi nụ cười, im lặng một lúc lâu mới khàn giọng hỏi, "Vương Tiện An, ngươi không phải biết hết mọi chuyện sao?"

Vương Nhất Ba không trả lời.

Tiêu Chiến quay đầu lại, Vương Nhất Bác liền quay mặt đi, hắn ngẩng đầu uống hết bình rượu trước mặt, động tác lưu loát uyển chuyển, không thể nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn, cũng không cho Tiêu Chiến bất kỳ ánh mắt nào.

Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, lông mĩ rũ xuống làm tiêu tan sự chua xót mơ hồ trong đáy mắt, sự cay đắng không thể giải thích được đã thổi đi những kỹ ức tối đen như mực, giống như một bông hoa lê ướt đẫm đọng trong lòng Tiêu Chiến, khiến y cảm thấy chán nản, muốn lên tiếng nhưng không biết phải nói gì.

Giữa lúc náo nhiệt, Vương Nhất Bác đột nheien ném bình rượu trở lại bàn, hắn có vẻ không hài lòng, hơi khó chịu, hành động thô lỗ, ẩn ý phức tạp khó hiểu, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta phải im lặng, khiến những cung nữ phía sau y sợ hãi cúi đầu, không ai dám bước lên để thay ly rượu mới.

Tiêu Chiến im lặng đứng dậy, chắp tay hành lễ với Trạch Minh đế, "Bệ hạ, Thừa Ninh không khoẻ, xin được hồi cung trước, không dám làm phiền tới mọi người ở đây."

"Được, ngươi hồi cung trước đi."

Vạt áo cọ vào sống lưng Vương Nhất Bác, hắn ngồi yên lặng nhắm mắt lại, cho đến khi một cung nữ đủ dũng khí bước lên thay ly rượu mới cho hắn, hắn mới ngước nhìn lên, ánh mắt vô hồn hướng về chỗ ngồi bên cạnh đã trống rỗng.

Ánh trăng lơ lửng trong Tử Cấm Thành, vài đoá hoa đếm nhô ra khỏi bức tường đỏ son, hành lang cung điện lộng gió, Tiêu Chiến từ từ mở mắt ra khi kiệu đột nhiên dừng lại.

"Hạ kiệu."

Khê Chu nắm chặt tay, không biết phải làm sao, nên chỉ bước lên trước nhỏ giọng, "Tiện An Điện hạ, đây là hoàng cung Đại Uyên, đây là kiệu của Thừa Ninh Tiểu Điện hạ, thuộc hạ không dám tự tiện hạ kiệu."

"Hạ hay không hạ?"

"Điện hạ chuyện này là trái với quy tắc."

'Quy tắc? Huynh đệ này, ta đã nói gì với ngươi vào ngày Tiểu Điện hạ chơi cầm hạc?"

Trong bóng đêm, Vương Nhất Bác cúi mặt xuống, toàn thân toả ra hơi thở lạnh lẽo, Khê Chu chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, sững sờ một hồi lại nghe thấy hắn nói tiếp, "Nếu ngươi không tránh ra, ta sẽ bước vào."

Lúc tỉnh táo lại, Vương Nhất Bác đã ở trước kiệu, hắn duỗi tay ra, đột ngột bước vào bên trong mà không chút do dự.

Tiêu Chiến thực sự sửng sốt, y tuyệt vọng ngả người ra sau, cố gắng tránh xa Vương Nhất Bác, ánh mắt y hiếm khi lộ ra vẻ hoảng sợ, cau mày hỏi, "Vương Tiện An, ngươi lại muốn gây chuyện?"

Vương Nhất Bác đi thẳng xuống ngồi cạnh Tiêu Chiến, đầu gối dang rộng đẩy Tiêu Chiến vào trong góc. Hắn không hề cảm thấy áy náy, lười biếng ngồi xuống, chậm rãi cười nói, "Không phải ngươi không khoẻ sao? Ta tiễn ngươi hồi cung."

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, im lặng quay mặt sang một bên, không chịu nói thêm một lời.

Nhìn thấy dáng vẻ kháng cự của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nghiến răng, một lát sau đột nhiên thả lỏng, nghiêng người về phía trước, ai tai áp lên tai Tiêu Chiến, gần như nhốt y trong vòng tay mình.

Vương Nhất Bác từ từ cúi đầu, hơi thở nóng bỏng càng lúc càng gần Tiêu Chiến, 'Sao thế, phó uy kia không đủ tư cách tham dự, khiến ngươi thất vọng sao?"

Tiêu Chiến không thể đẩy Vương Nhất Bác ra, đành phải đặt tay lên ngực hắn, nghiến răng mắng, "Vương Nhất Bác, giẫm lên chỗ đau của người khác, rồi bỏ mặc cung yến chạy đến đây giả điên với ta à?"

"Tiểu Điện hạ nói rất hay, ta cũng muốn Điện hạ đã giẫm lên chỗ đau của Vương Tiện An ta như thế nào."

Vương Nhất Bác tức giận cười lớn, hắn nắm cổ tay Tiêu Chiến ấn xuống, cho dù y có giãy giụa thế nào Vương Nhất Bác cũng không buông lỏng tay, nhất quyết giam cầm Tiêu Chiến vào trong góc. Vương Nhất Bác nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy sự khó tả, khiến Tiêu Chiến càng lúc càng thấy lạnh.

'Thừa Ninh, hãy đi theo ta."

"Ngươi nói gì?"

Động tác giãy giụa chật vật của người trong tay đột nhiên dừng lại, giống như bị kinh hoảng, cổ tay Tiêu Chiến hoàn toàn đông cứng trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chậm rãi thả lỏng tay, ánh mắt nghiêm túc, hắn ôm vai Tiêu Chiến, trịnh trọng nói:

'Ngươi nghe đúng rồi, đi theo ta, Thừa Ninh, trở thành người của ta, thành người của Vương Tiện An ta."

Thấy Tiêu Chiến còn chưa có phản ứng, Vương Nhất Bác khoé miệng dán lại gần má Tiêu Chiến, "Không muốn? Nếu ngươi không muốn, vậy ta sẽ đi theo ngươi."

Tiêu Chiến tỉnh táo lại, giơ tay đẩy Vương Nhất Bác ra, gió từ lòng bàn tay thổi lên những sợi tóc mai của y, ánh mắt y trầm xuống, lạnh lùng nói:

"Ta thấy rượu mơ trong cung yến không phải là rượu mạnh, làm sao Tiện An Điện hạ mới uống hai ly đã bắt đầu nói nhảm?"

Vương Nhất Bác dường như đã say, dựa vào thành kiệu hồi lâu không đứng dậy được, toàn thân trở nên yếu ớt, phải vươn cổ ra, cười ngốc nghếch, 'Ngươi trông ta có giống người đã say không?"

Tiêu Chiến nhíu mày, nhìn động tác chậm chạp của Vương Nhất Bác, không khỏi chế giễu, "Nghe nói người Tuyên Bắc hào sảng, rượu manh ngàn chén không say, nhưng hình như Tuyên Bắc thái tử không giống các nam tử khác của Tuyên Bắc?"

"Vậy ngươi cứ coi như ta say đi." Vương Nhất Bác chịu đựng lòng bàn tay run rẩy, khó khăn cúi người xuống trong một tư thế kỳ lạ, hai cánh tay buông lỏng vòng qua eo Tiêu Chiến, y áp má vào bụng Tiêu Chiến rồi ngã nằm trền đùi y.

Đầu ngón tay Tiêu Chiến siết sặt, hung dữ mắng, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác thoạt nhìn giống như thực sự say rượu, toàn thân nóng bừng, hắn nhắm mắt lại lầm bẩm, 'Thừa Ninh, ta say rồi, không đi được, ngươi đưa ta về Hoè Cung đi."

"Đứng dậy!"

"Ta không còn sức."

"Đứng dậy!"

"Không được."

"Vương Tiện An!"

Vương Nhất Bác khẽ cau mày, nhịn một hồi mới thở dài, lời nói như đang tán tỉnh, giọng gần như thở dốc, ngắt ngãng đùa giỡn, " Thừa Ninh, nếu ngươi còn động nữa, đám cung nhân bên ngoài cũng không thể giả mù được nữa."

Ngón tay đang siết chặt của Tiêu Chiến dần dần nới lỏng, tai đỏ bừng gần như tai Vương Nhất Bác, y hít một hơi thật sâu, nâng tay vén rèm lên, thấp giọng hạ lệnh, "Hồi cung."

Ánh đèn lồng chiếu sáng màn đêm phía trước, gió đêm êm dịu, sương mù tản đi, dường như có thể nghe thấy nhịp tim của Tiêu Chiến giữa đất trời.

Cho đến khi kiệu dừng lại Vương Nhất Bác vẫn không ngồi dậy, cánh tay ôm Tiêu Chiến đã mất đi sức lực, nhẹ nhàng rơi xuống, toàn thân hắn nóng bừng, nhưng không hề phát ra âm thanh nào, lông mi nặng nề khép lại, Tiêu Chiến vỗ vỗ vai cũng không khiến Vương Nhất Bác tỉnh lại.

Khê Chu trợn mắt, lẩm bẩm, "Thật sự là lớn gan, uống say thành như vậy còn dám xông vào nội cung."

Tiêu Chiến cau mày nhìn khuôn mặt đang say ngủ bình yên của nam nhân trẻ tuổi, ánh mắt dừng lại một lúc dưới quần mắt xanh đen của Vương Nhất Bác.

"Cho người đưa hắn đến ngoại điện, đốt hương có tác dụng trấn an tinh thần cho hắn."

Khê Chu miễn cưỡng đáp lại, phái cung nhân sắp xếp chỗ ngủ cho Vương Nhất Bác, cừa vừa đóng lại, 21 lập tức đặt canh giải rượu sang một bên, phẩy tay dập tắt trầm hương vừa mới được thắp lên trong phòng.

Hắn thăm dò mạch đập của Vương Nhất Bác, vội vàng lấy ngân châm trong tay áo đâm vào huyệt đạo, sau vài mũi kim, Vương Nhất Bác mới mở mắt ra, đồng tử hắn giãn ra, mơ hồ còn chưa kịp hít thở một hơi.

Vương Nhất Bác nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên cổ nổi lên gân xanh, vừa tỉnh dậy liền nôn ra một ngụm lớn máu tươi.

"Chủ tử. xin hãy kiên nhẫn." 21 nhanh chóng rút ngân châm, kiểm tra mạch đập, vẻ mặt nghiêm trọng, đột nhiên ngước mắt lên nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Điện hạ biết võ thuật, có làm người bị thương không?"

Vương Nhất Bác chống tay lên tường, thở hổn hển, "Sao thế, nhìn y hiền lành như vậy, không dám giết chóc hay đánh nhau, ngươi thật sự cho rằng y là phế vật trong cung sao? Dù sao hắn cũng là thế tử."

"Lòng bàn tay Tiểu Điện hạ dồn lực, bình thường có thể chống đỡ được, nhưng trong người người có cổ độc, sẽ không chịu nổi."

"Ta không thể chết được, chỉ khó chịu trong một thời gian thôi."

Vương Nhất Bác lắc đầu, chật vật đứng dậy ôm lấy chăn bông, nghĩ đến đôi tai đỏ bừng của Tiêu Chiến vừa rồi, hắn đè nén tinh thần trai tráng muốn bùng lên, ánh mắt tôi sầm, khẽ cười, "Nếu y không làm tổn thương ta, ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp khác."

21 lẳng lặng châm trà, đưa khăn tay cho Vương Nhất Bác lau máu trên môi.

"Nếu y làm tổn thương ta trong tình huống này, y chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận và tội lỗi khi biết chuyện." Vương Nhất Bác uống trà nóng, kìm nén mùi rỉ sắt trong cổ họng, "Món nợ của ta với y khá nghiêm trọng, 21, một ngày nào đó, y sẽ trả thù lòng bàn tay này."

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro