368

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhìn anh mấy giây, rồi mỉm cười: "Em đâu có nhỏ nhen như vậy, sao lại giận vì chuyện này chứ?"

Anh làm những việc này hoàn toàn là đang giúp cô giải tỏa tâm trạng, đương nhiên là cô hiểu điều đó.

Tầm mắt anh rơi trên đôi môi lúc khép lúc mở của cô, ánh mắt dần tối: "Ừ, vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?"

Nụ cười của cô hơi cứng lại.

Cô im lặng hơi ngửa ra sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn anh bằng khóe mắt: "Mời anh ăn khuya.
"Tối nay em chưa ăn à?" Anh ôm lấy eo cô,

kéo gần khoảng cách.

Cô căng người, không dám cựa quậy. Cảm giác trên đùi rất mãnh liệt, mắt cô lóe lên, gật đầu: "Em có ăn một ít ở nhà ăn ký túc xá, nhưng bây giờ đói lại."

Thấy cô cố ý né tránh trọng tâm câu chuyện, đôi mắt đen của Thương Úc xẹt qua ý cười bất đắc dĩ.

Là anh dọa cô, nên cô mới sợ chuyện đó sao?

Anh nhìn cô, chốc lát sau mới vỗ eo cô, rồi đặt cô sang chỗ ngồi bên cạnh, "Em muốn ăn gì?"

Sau khi ngồi vững, Lê Tiếu mượn ánh đèn

đường ngoài cửa sổ nhìn trộm eo trước của

anh, đang định lên tiếng thì thấy anh bỏ chân xuống, nhíu mày nhìn cô.

Thấy thế, cô bất giác nắm lấy búi tóc trên đỉnh đầu: "Nghe anh hết, em sao cũng được."
Thương Úc cúi mắt, khẽ nhếch môi đầy ẩn ý: "Ừ, cũng được."

Câu này không có gì sai, nhưng cô cứ cảm thấy sai sai.

Chín giờ rưỡi đêm hôm đó, đội xe đã tới biệt thự Nam Dương.

Lê Tiếu nhìn Thương Úc, đây là chỗ ăn khuya sao?

Vào trong, hai người đi qua phòng khách, cô tinh mắt nhìn thấy hộp gấm màu xanh sẫm trên bàn trà.

Đó là tài liệu phiên dịch mà Thương Tung

Hải đưa cho cô.

Lê Tiếu sực nhớ ra, hôm đó từ Parma về, cô chỉ lấy vali hành lý của mình, còn hộp gấm thì để lại nhà anh.

"Ăn khuya xong rồi xem, không phải em

đói bụng sao?" Nhận ra ý định của cô,Thương Úc liền nắm tay cô đi về phía phòng ăn dưới tầng hầm.

Lê Tiếu ngoái đầu nhìn bàn trà, hỏi anh: "Anh đã xem qua nội dung phiên dịch chưa?"

"Chưa." Anh ngoái nhìn rồi trả lời cô.

Không lâu sau, hai người tới phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.

Một món cháo yến mạch táo đỏ, vài món ăn kèm ngon miệng, không có món dầu mỡ nào, vừa thanh đạm lại tốt cho sức khỏe.

Cô ngồi đối diện anh, thấy anh không có ý động đũa thì nhướng mày: "Anh không ăn sao?"

Anh nhếch môi, dựa vào thành ghế với tư thế thoải mái, "Ngồi cùng em thôi."

Cô không nói gì, cầm thìa húp miếng cháo, cảm giác khác thường trong lòng càng tăng thêm.Cơm nước xong xuôi, hai người trở lại phòng khách, trên bàn đã để sẵn trà xanh nóng hổi.

Lê Tiếu cầm chiếc hộp gấm trên bàn lên, vuốt ve hoa văn trên mặt hộp, ngẫm nghĩ: "Bác trai có nói anh chừng nào đưa phần còn lại cho em không?"

Thương Úc chống khuỷu tay trên thành ghế, kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trầm giọng: "Đều sẽ đưa cho em, nếu em sốt ruột..."

Anh còn chưa nói dứt lời, cô đã lắc đầu ngắt lời anh: "Em không vội, xem cái này trước cũng được."

Cô vừa nói vừa mở hộp gấm, mùi mực thoang thoảng lập tức phả ra.

Trong hộp xếp một chồng giấy Tuyên Thành ngay ngắn, phía trên cùng còn chặn một miếng ngọc bội bóng loáng.

Cô vuốt ve khối ngọc, ngạc nhiên nhìn anh, "Sao lại có miếng ngọc bội này?"

Lê Tiếu lấy ngọc bội trong hộp gấm ra. Bạch ngọc Dương chi thượng đẳng mịn màng nhẵn nhụi, vô cùng trơn bóng.

Bên trong ngọc bội có hoa văn chạm rỗng, không nhìn ra là gì nhưng thủ công vô cùng tinh xảo.

Lúc này, Thương Úc cúi đầu châm điếu thuốc, khói mù phả ra từ môi anh, giọng nói lẫn trong khói có vẻ mơ hồ: "Tín vật của chủ mẫu Thương thị."

Tín vật của chủ mẫu!

Lê Tiếu bỗng thấy có hơi phỏng tay.

Anh nhìn nét mặt khó đoán của cô, buông chân xuống, cầm lấy ngọc bội ném lên bàn:"Không phải em muốn xem tài liệu sao?"

Lê Tiếu nhìn động tác của anh, há miệng muốn nói lại thôi.

Dù gì cũng là ngọc cổ chất liệu thượng đẳng, ném đại lên bàn như vậy không sợ bể hay sao.

Lê Tiếu bĩu môi, lại nhìn giấy Tuyên Thành trong hộp gấm.

Cô trải tờ đầu tiên trải ra, nét mực rồng bay phượng múa lập tức đập vào mắt.

Chữ viết bút lông của Thương Tung Hải có lực đạo mạnh mẽ, từng nét phẩy nét mác không quá phô trương nhưng lại sắc bén.

Lê Tiếu đọc từng chữ một.

Người được nhắc đến trong quyển "Tự truyện Thần cổ phiếu" cũng chính là nữ thần cổ phiếu Charles đã đề cập.

Nữ thần cổ phiếu: Cảnh Ý Lam.

Tuy giấy Tuyên Thành gồm hai mươi trang,

nhưng Lê Tiếu xem qua toàn bộ chỉ mất năm sáu phút.

Kết luận: tin tức có ích đã ít càng thêm ít.

Ngoại trừ lời giới thiệu ở trang đầu ra, nội dung còn lại đều là tự thuật về cách nhìn và phân tích của bà đối với thị trường chứng khoán.

Tính ra cũng phù hợp với cái tên "Tự truyện Thần cổ phiếu". Lúc viết quyển tự truyện này, Cảnh Ý Lam hai mươi tám tuổi.

Lê Tiếu đọc hết trang cuối cùng thì đặt giấy Tuyên Thành lại vào trong hộp gấm. Nội dung phiên dịch khiến cô có loại cảm giác vô lực như đấm vào bông vải, không nói thành lời.

Lẽ nào... đây thật sự chỉ là một quyển ghi chú phân tích thị trường chứng khoán?

Lê Tiếu xoa gáy, khép hờ mí mắt ngửa người dựa vào sofa, nét mặt âm u.

Lúc này, Thương Úc quay đầu đi, tiện tay cầm ly nước trên bàn cho cô: "Sao mặt mày lại thế này?"

Lê Tiếu nhận ly, cầm trong tay, khẽ than: "Ngoại trừ tên tuổi, em chẳng biết lai lịch cụ thể gì của bà cả."

Thật ra cô có thể dựa vào thông tin tên tuổi để tiếp tục điều tra.

Không biết bên Lục Cục của Thẩm Thanh Dã có tra được đầu mối có ích nào không.

Cảnh Ý Lam...

Cái tên này nghe rất trang nhã, Lê Tiếu bỗng nghĩ đến bức ảnh kia. Quả thật là hình mẫu chuẩn đoan trang tao nhã, danh môn thục viện.

Thương Úc liếc giấy Tuyên Thành trong hộp gấm, cầm một trang nhìn sơ qua: "Cũng không quá tệ, chí ít đã biết tên."

Lê Tiếu đỡ trán, mắt nhìn trang giấy, trầm ngâm mấy giây: "Liệu Charles có biết cụ thể hơn không?"Không phải cô không kiên nhẫn, nhưng cô cảm thấy quyển "Tự truyện Thần cổ phiếu" này chắc chắn có nhiều nội dung quan trọng hơn nữa chờ cô khai thác.

Đặc biệt là lúc rời khỏi Parma, lời nói khi Thương Tung Hải đưa hộp gấm cho cô rất có thâm ý.

"Nếu cháu đã sẵn sàng thì có thể cầm lấy hộp gấm này."

Lê Tiếu buồn bực, rốt cuộc trong hồ lô của Thương Tung Hải bán thuốc gì?

Xem xong tài liệu, thậm chí cô có ảo giác mình là con cá lớn bị ông thả dây câu dài câu được.

Thương Úc thấy mặt mày Lê Tiếu hiện rõ vẻ buồn bực thì mím môi, nghiêng người ôm bả vai cô: "Charles có nói, sự hiểu biết của ông đối với nữ thần cổ phiếu chỉ giới ở năng lực thao túng thị trường chứng khoán của bà, còn cụ thể hơn thì ông cũng chịu."

Anh đặt tay lên đầu cô, nói tiếp: "Em muốn biết rõ hơn thì tự chúng ta điều tra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro