Chương 418: Không phải không muốn, mà là không dám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương do đạn không phải vết thương bình thường, vì dù có khép miệng cũng vẫn lưu lại vết sẹo bị cháy ở bắp thịt.

Cô lại thấy xót xa hơn.

Lê Tiếu tiếp tục quấn thêm một lớp băng cho anh, ánh mắt nghiêm túc chăm chú.

Hơi ấm bất chợt phả vào tai khiến cô giật nảy mình nhìn Thương Úc, tay cũng ngừng lại: "Có phải đau lắm không?"

Đôi mắt Lê Tiếu hiện rõ vẻ đau lòng không hề che giấu, khóe mắt đỏ hoe, giống như bao tâm tư cố nén trong ánh mắt, khơi mà không trào, dẹp lại không tan.

Cô nhìn thẳng mặt anh, đợi mấy giây không nghe được câu trả lời mới tiếp tục cúi đầu băng bó cho anh.

Vất vả xử lý vết thương của anh xong, Lê Tiếu mới nhận ra sống lưng mình đã túa một tầng mồ hôi mỏng.

Cô nhìn băng gạc trắng toát quấn quanh đầu vai anh, ngón tay vuốt ve mép vải thưa, giọng thấp và chậm rãi, mềm mại nhưng rất khàn: "Anh đừng lộn xộn nữa, vết thương bị rách nhiều lần, sau này sẽ không cho... ưm..."

Đôi khi Lê Tiếu cảm thấy cô và Thương Úc có cùng một cá tính.

Chuyên chế như nhau, cao ngạo như nhau.

Rõ ràng giây trước cô còn đang nói anh không được lộn xộn, mới đó anh đã ôm cô vào lòng, hôn sâu không ngừng.

Sống lưng Lê Tiếu thẳng tắp, lòng bàn tay mướt mồ hôi đè xuống cánh tay trái của anh.

Đương nhiên anh cảm nhận được sự săn sóc của cô nên càng hôn mãnh liệt. Anh ôm ghì lấy eo cô siết chặt vào lòng, cuốn lấy đầu lưỡi cô đến tê dại.

Hôn rất lâu, Thương Úc mới chịu buông cô ra.

Lê Tiếu nghiêng người ngồi thẳng trên đùi anh, gò má hơi ửng đỏ.

Cô tỉnh táo lại, muốn xuống khỏi người anh nhưng eo vẫn bị ghì chặt, hơi thở mát lạnh gây nghiện của anh phả bên tai cô: "Tại sao tối qua lại nói không có tư cách kề vai sát cánh cùng anh?"

Lê Tiếu nghiêng đầu, lẳng lặng đối mặt với anh, vừa định trả lời thì ngón cái tay trái anh đã chạm lên môi cô, vừa lau nước đọng vừa trầm giọng hỏi: "Anh khiến em cảm thấy như vậy từ bao giờ vậy? Hửm?"

Âm cuối kéo dài, tựa như anh cảm thấy vừa khó tin, vừa bất lực.

Đôi mắt Thương Úc lóe lên tia dịu dàng hiếm thấy, hé mắt nhìn đôi mắt nai xinh đẹp của cô, ngón cái ấn khóe môi cô: "Sao không trả lời anh?"

Lê Tiếu hắng giọng, hơi thở mập mờ bao quanh, cô vừa nghiêng đầu vừa nhếch môi nói: "Có lẽ là... buột miệng khi giận dỗi thôi."

"Vậy sao?" Ngón tay anh quẹt qua gò má cô: "Có chắc không phải trong lòng nghĩ thế, nên mới nói ra những lời như vậy không?"

Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức có thể thấy nhìn thấy bóng hình phản chiếu trong mắt nhau.

Lê Tiếu chợt bật cười. Đối diện với ánh mắt tối tăm sâu thẳm của anh, dường như cả linh hồn cũng bị anh nhìn thấu.

Có thể là những lời khi tức giận, nhưng cũng có thể là cảm nhận trong tiềm thức không muốn để ai biết.

Thương Úc nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, không hề bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô.

Anh bật ra một tiếng thở dài, nhéo cằm cô: "Dù em có mạnh mẽ đến đâu, anh là bạn trai em, anh có trách nhiệm phải bảo vệ em. Không phải anh không muốn để em kề vai sát cánh bên anh, mà vì không dám."

Sợ cô xảy ra chuyện, sợ cô bị thương, vậy nên anh thà bị thương cũng phải bảo vệ cô chu toàn.

Cô chính là giới hạn, cũng chính là điểm yếu của anh.

Người đàn ông mạnh mẽ cách mấy cũng có lúc yếu lòng. Đối với cô, anh không dám chấp nhận chút mạo hiểm nào, dù là nhỏ nhất.

Lê Tiếu buồn bực đáp lời. Lần đầu nghe Thương Úc giải thích suy nghĩ trong lòng mình, các giác quan và tâm tư của cô cũng phập phồng theo từng câu từng lời của anh.

Quả thật cô chưa từng nghe anh nhắc đến những điều này. Câu nói "không phải là không thể, mà là không dám" chạm vào ngóc ngách mềm mại nhất trong tim cô.

Cô hiểu rõ nhất anh kiêu ngạo và tự phụ cỡ nào.

Người đàn ông này trời sinh chuyên chế, vậy mà lại nói không dám để cô phải mạo hiểm. Người phụ nữ máu lạnh đến mấy cũng sẽ rung động vì những lời này.

Lê Tiếu không nói không rằng, ngồi trong lòng anh, vòng tay qua đầu vai anh, vùi mặt vào cổ anh, hít lấy mùi hương cơ thể quen thuộc, lặng lẽ ghì anh chặt hơn.

Cánh tay vòng sau lưng cô của anh dần chuyển sang sống lưng, vuốt nhẹ từng cái đầy chiếm hữu nhưng cũng rất dịu dàng.

Chưa đầy nửa phút sau, tầm mắt Thương Úc liếc qua hộp gấm, hôn lên vành tai cô, thấp giọng hỏi: "Tối nay đi đâu thế?"

Dù đang hơi lơ mơ vì thiếu ngủ, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, Lê Tiếu vẫn ngẩng đầu khỏi ngực anh, gian manh hỏi: "Lạc Vũ không nói với anh sao?"

"Không nói gì nhiều." Anh nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm: "Chuyện không muốn để người khác biết là chuyện gì?"

Lê Tiếu nhìn thẳng vài đôi mắt đầy đe dọa của anh, khóe môi bất giác cong lên: "Vậy ra anh đến vì chuyện này à?"

Cô thừa nhận, lúc đó là cô cố ý nói như thế.

Anh nhướng mày, ngón tay gian xảo không biết đã chui vào vạt áo cô tự lúc nào, khẽ mơn trớn trên eo cô, cất giọng uy hiếp: "Định đánh trống lảng à?"

Lê Tiếu cứng người, đè lại cổ tay đang làm loạn của anh, mặt mày hiện rõ ý cười xua tan khói mù.

Cô hất hàm về phía chiếc bàn tròn phía trước, thuận tiện cầm hộp gấm lên: "Một người bạn Myanmar đến Sùng Thành làm việc đúng dịp này nên mang cho em món đồ."

Lê Tiếu vừa nói vừa mở hộp gấm ra để anh nhìn thấy túi dụng cụ.

Thương Úc liếc mắt nhìn vào rồi chậm rãi nhìn Lê Tiếu: "Bạn nào?"

"Bạc Đình Túc, em trai của Bạc Đình Kiêu." Cô nghịch túi dụng cụ trong tay, nói thêm: "Họ là đội chấp hành chuyên biệt của Myanmar, bình thường đóng quân ở vùng biên giới giáp ranh Myanmar. Đây là túi dụng cụ quân dụng mới nhất do anh Kiêu thiết kế, biết em ở Sùng Thành nên bảo em trai anh ấy đưa cho em một bộ."

Ừm, anh Kiêu!

Thương Úc liếc mặt mày thản nhiên của Lê Tiếu, hỏi như vô tình: "Sao anh ta biết em ở Sùng Thành?"

Lê Tiếu ngừng nghịch túi dụng cụ, nghiêng đầu nhìn anh: "Em không hỏi."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ nhướng mày: "Bọn em không gặp nhau à?"

Lê Tiếu lắc đầu: "Anh ấy không đến, em uống ly rượu với em trai anh ấy."

Thương Úc không tiếp lời, trầm ngâm nhìn túi dụng cụ trong tay, ánh mắt lóe lên như đang suy nghĩ mông lung.

Rõ ràng người đang ở Sùng Thành nhưng lại không đến.

Đội chấp hành chuyên biệt Myanmar và Bộ đội tác chiến đặc chủng trong nước đang tranh giải quân sự quốc tế, hiện tại Bạc Đình Kiêu đang ở ngay Sùng Thành.

Nếu anh ta đã không muốn gặp Lê Tiếu, đương nhiên Thương Úc sẽ không nhiều lời.

Anh lại khoác áo sơ mi lên vai, đánh giá khóe mắt hơi đỏ của cô, khẽ miết ngón tay: "Tối qua em ngủ không ngon à?"

Lê Tiếu chớp mắt: "Ừm, bao giờ anh về Nam Dương?"

Thương Úc nhìn chiếc giường lớn trong phòng, vỗ sau lưng cô ra hiệu cho cô đi nằm nghỉ: "Em ngủ anh sẽ đi."

"À." Lê Tiếu giãn chân mày, ngập ngừng liếc nhìn Thương Úc.

Anh lấy ngón trỏ vuốt ve gò má cô: "Em muốn nói gì?"

"Mai về có kịp không?" Ánh mắt Lê Tiếu dán xuống đầu vai Thương Úc. Cô còn chưa nói hết, tiếng cười trầm thấp đã râm ran lan ra từ lồng ngực anh: "Không muốn anh đi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro