CHƯƠNG 35+36+37+38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 35:


Ở gian bên cạnh, sau khi Lê Tiếu ra ngoài thì Thu Hoàn với Âu Bạch lần lượt đến cạnh Thương Úc.Ba người đàn ông với thân phận ưu việt và mặt mày xuất sắc ngồi chung với nhau tạo ra cảnh tượng khá chói mắt.
Lúc này, Thu Hoàn tùy tiện nghiêng người trên ghế, khẽ hất cằm, thành thật nhìn Thương Úc :"Cô ấy chính là đối tượng mà Thương Lục muốn từ hôn sao?"

Thương Úc khá lạnh nhạt ,cụp mắt, nhả một vòng khói :"Phải, muốn nói gì?"
Thu Hoàn nghẹn họng, cười mỉm :"Tôi có thể nói gì được? Anh cũng đưa người đến trước mặt bọn này rồi, Thương lão đại à, đừng nói đây chỉ là hứng thú nhất thời đó nhé."
Lúc này, Âu Bạch giật mình gõ bàn :"Nói thế thì cô ấy chính là con dâu nuôi từ bé của Thương Lục à?"

Mặc dù vừa rồi có nghe Lê Tiếu giới thiệu, nhưng Âu Bạch vốn không nghĩ đến Thương Lục.
Anh ta cẩn thẩn ngẫm lại, hình như tên thổ phi Lê Thừa kia chỉ có một cô em gái.
Thu Hoàn liếm tăng cấm, khinh bỉ nhìn Âu Bạch :"Như thế này gọi là con dâu nuôi từ bé sao?"
Âu Bạch liếc xéo Thu Hoàn, cầm gói thuốc trên bàn, rút một điếu đặt trước mũi ngửi :"Thiếu Diễn, anh làm gì thế? Người mà em trai anh không cần, anh lại muốn mang giày cũ à?"
Tuy lời hơi chối tai, nhưng Âu Bạch tự nhận anh ta đã nói khách sáo lắm rồi.
Nhớ đến chuyện tên thổ phỉ Lê Thừa đã làm với anh ta lúc đó, thật sự không phải là người mà!
Âu Bạch vừa dứt lời trong sảnh lặng thinh một lúc lâu.
Thương Úc không nói gì, nhưng trong ánh mắt sắc bén dường như xuất hiện cơn lốc vô hình, từng cơn gió lạnh len lỏi vào da thịt khiến Âu Bạch rùng mình.
Thu Hoàn đỡ trán than thở, liếc nhìn Âu Bạch méo mặt, dùng mũi chân đụng đối phương :"Có phải quăng não cho chó gặm rồi không?"
Người mà Thương lão đại dẫn đến, dù không đáng giá một đồng cũng không cho phép người khác phê bình.
Nhưng tên Âu Bạch này, mặt đẹp trai, gia thế tốt , chỉ có cái tật.....!lắm miệng!!!! Chẳng trách lúc đầu Lê Thừa ở biên giới treo lên cây làm mồi cho muỗi cả đêm, là anh ta đáng đời!

Bầu không khí lạnh lẽo âm u quanh Thương Úc xoay chuyển, sảnh lớn như vậy như đắm chìm trong tuyết mùa đông.
Âu Bạch hơi hốt hoảng, biết mình đã phạm phải cấm kị, chột dạ nhìn Thương Úc, cố vắt hết óc ra nghĩ cách để đền bù lỗi lầm của mình.
Anh ta quả thật quá kích động!
Trong giới ai cũng biết Thương Thiếu Diễn của Nam Dương không giận thì thôi, đã giận ắt sẽ thấy máu đổ.
Âu Bạch đang ngẫm có nên rạch một ngón tay để lam dịu lửa giận của lão đại hay không thì sát khí rợn tóc gáy trên người Thương Úc tiêu tan.
Sau đó, Âu Bạch nghe từ phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt và ngông cuồng :"Anh Âu, câu mang giày cũ không phải dùng như vậy đâu."
Lê Tiếu đã quay lại, hơn nữa còn rất không khéo khi cô nghe được câu nói kia của Âu Bạch.
Anh ta lại dám hình dung Thương hiệu là người mang giày cũ?
Âu Bạch sợ hãi quay đầu nhìn Lê Tiêu, cặp mắt hoa đào xinh đẹp lập tứ lộ vẻ kiêu ngạo, vênh váo nói: "Cô còn xen vào chuyện tôi dùng thế nào?"
Lê Tiếu chậm quay lại chỗ cạnh Thương Úc, ngồi bắt tréo chân, nghiêng người về trước chống gối đầu, lạnh nhạt Âu Bạch, cười như không: "Có phải anh Âu có ý kiến với tôi không?"
Không được à?" Âu Bạch sợ Thương Úc nhưng không đồng nghĩa với anh ta cũng sợ Lệ Tiếu.

Nhất là cô ấy là em gái của Lê Thừa, thế nên Âu Bạch lây luôn!
"Được, tự nhiên là được!" Lê nhẹ nhàn nhạt nắm lấy tay, tầm mắt nhìn về phía Âu Bạch, đáy mắt hiện ra gian tà: "Nhưng có ý kiến gì thì cứ giữ riêng.

Dù gì .....!tôi chắc anh cũng không đánh lại anh ba tôi.

Còn anh thì ......!không đánh lại tôi.

".

___________________________________________________________________________

CHƯƠNG 36:

Gương mặt tuyệt đẹp của Âu Bạch chợt đen sì, bởi vì anh ta đang bị uy hiếp ngay trước mặt mọi người.Nhưng anh ta cảm thấy Lê Tiếu đang nói khoác!
Lúc này, Âu Bạch còn chưa mở miệng châm chọc, Thương Úc đã đặt chân xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Âu Bạch, sau đó lòng bàn tay ấm áp của anh vỗ nhẹ lên đầu Lê Tiếu: "Đi ăn thôi."
Lúc này mới hơn bảy giờ.
Tâm trạng bực bội của Lê Tiếu chợt tan thành mây khói vì động tác thân mật của Thương Úc.
Thứ tình cảm lẩn quẩn đó như đóa hoa yêu kiều nở rộ ngày xuân, phiêu đãng trong cơn gió cuốn.

Sau đó, Lê Tiếu lơ đãng theo Thương Úc rời khỏi sảnh.


Nhờ có gió trong tầng hầm thổi qua mà đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều.
Cô chợt nhận ra, động tác vỗ đầu cô của Thương Úc cứ như đang vỗ chó cưng vậy.
Chó cưng Lê Tiếu: "..."
...
Bảy giờ rưỡi, tại Thủy Tinh Uyển.
Nhà hàng Thủy Tinh Uyển nằm ở trung tâm thành phố, tọa lạc ngay cạnh lâm viên | Hoàng Gia tấc đất tấc vàng.
Nơi này trải nghiệm phục vụ cao cấp hoàng gia.

Người có thể dùng bữa ở đây nếu không phải chính khách thì cũng là quý tộc.

Người bình thường dù có tiền muốn vào cũng không lấy được thẻ thông hành để dùng bữa.
Lê Tiếu đi theo Thương Úc từ lối dành cho khách VIP đến thẳng gian đã được bao trọn trong Y Lan Uyển.

Lưu Vân làm hết bổn phận theo sau hai người họ làm nền.
Trong phòng, tranh chữ bản gốc có thể thấy ở khắp nơi, bàn ghế làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê cũng sực nức mùi tiền.
Lê Tiếu với Thương Úc ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn vuông.

Lưu Vân nhận thực đơn bằng thẻ tre từ tay người phục vụ mặc phục sức cung đình, | cung kính đưa cho hai người.
Lúc chọn món, Lê Tiếu nhìn chữ viết trên | thẻ tre, nhưng tâm tư lại đặt trên người | Thương Úc.
Trong căn phòng với sắc cổ hương xưa, | anh mặc sơ mi đen ngồi ngay ngắn, tay áo được xắn lên để lộ bắp thịt cường tráng.

Từng hành động đều mang vẻ cuồng dã khó lòng kiềm chế.
Khi anh nhấc bình trà men xanh, tầm mắt Lê Tiểu cố định trên ngón tay anh.
Vừa rồi là cái tay đó đã vỗ đầu cô.
Chậc, cả ngón tay thôi cũng đẹp như vậy.
"Đừng nhìn tôi, xem thực đơn đi." Lúc này, Thương Úc đặt ly trà đối diện Lê Tiểu rồi gõ nhẹ ngón tay lên thẻ tre.
Lê Tiếu không hề che giấu niềm hiếu kỳ của mình, học theo anh, cũng gõ lên thẻ tre: "Diễn gia, cho tôi hỏi, vừa rồi Âu Bạch nói anh là người mang giày cũ, khi ấy anh nghĩ gì?"
Thương Úc thu tay đưa trà lại, lại châm cho mình một tách.

Hơi nóng lượn lờ trước mặt anh, bay lên rồi tan đi.

Nụ cười nơi đáy mắt anh nhàn nhạt: "Cô cảm thấy tôi đang nghĩ gì?"

Anh hỏi ngược lại khiến Lê Tiếu lặng đi mấy giây, cố tình chế giễu: "Lẽ nào không nên đưa anh ta đến châu Phi khai thác khoáng sản sao?"
Thương Úc năng tách trà thổi thổi, nếp nhăn ở trán giãn ra: "Tôi không có quặng ở châu Phi."
Chà, nói trắng ra vẫn là bảo vệ anh em của anh chứ gì?
Lê Tiểu hậm hực bĩu môi, đưa mắt nhìn thực đơn thì lại nghe thấy giọng nói thuần phác xen lẫn ý cười của Thương Úc: "Muốn cậu ta đi khai thác khoáng sản à?"
"Đúng là có ý tưởng này." Lê Tiểu đỡ cằm lười biếng gật đầu.
Thương Úc buông tách trà, yết hầu chuyển động, nhìn đôi mắt nai mông lung của Lê Tiếu, nhíu mày nghiền ngẫm: "Chắc không được rồi, cậu ta còn lịch ba bộ phim ở Diễn Hoàng Entertainment."
Ý là...
Lê Tiểu ngẫm nghĩ, tiếp tục dò xét: "Thế xong lịch phim thì được à?"
Cô vừa dứt lời, cả Lưu Vân cam lòng làm đầy tớ cũng không nhịn được mà liếc mắt.
Cô Lê này dường như không biết thế nào là giới hạn.
Anh ta có thể đoán được kể đến chắc chắn sẽ là sự giễu cợt cùng bài xích của ông chủ.
Nhưng sau đó, Lưu Vân nghe lão đại nhà mình trầm giọng đáp lại: "Ừ, có thể cân nhắc.".

________________________________________________________________________________

CHƯƠNG 37:

Lê Tiếu và Thương Úc đã dùng bữa ở Thủy Tinh Uyển khoảng một tiếng đồng hồ.
Động tác dùng bữa của cô gái rất tinh tế, ăn chậm nhai kỹ và...!cực kỳ kén ăn.

Rõ ràng món ăn đều do cô tự chọn, nhưng trong chén đĩa bên cạnh đều là những món kèm bị cô lựa ra bằng hết.
Hành, gừng, tỏi, hành tây, rong biển, súp lơ xanh, bắp cải tím...
Lưu Vân ngây người.
Trước đó không lâu là ai tự nói bản thân không kén ăn? Cô Lê, có phải cô đã định nghĩa sai về kén ăn rồi không?
Lúc này, mùi thuốc lá như có như không từ đối diện thổi tới.


Lê Tiểu cắn sợi miến, ngẩng đầu thấy Thương Úc chống khuỷu tay lên bàn, ngồi nghiêng người, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Lê Tiếu uống canh rồi buông đũa, bật thốt: "Hôn ước của tôi và Thương Lục thật sự có thể hủy bỏ sao?"
Thương Úc kẹp điếu thuốc đặt lên môi, khi nhả khói thì dùng đầu ngón tay gầy tàn thuốc: "Có thể.

Tuần tới đích thân ba tôi sẽ đến nói chuyện."
Ông cụ Thương sẽ đến Nam Dương à?
Lê Tiểu khẽ nhếch môi, nỗi lo mấy ngày nay dần tiêu tan.
Thật ra thì chỉ cần từ hôn được, quá trình hay nguyên do đều không quan trọng.

Đến chín giờ rưỡi, đội xe sang của Tập đoàn Diễn Hoàng lại đỗ ở ngoài cổng chính nhà họ Lê.
Mà chiếc Mercedes của Lê Tiếu cũng được thủ hạ của Thương Úc lái từ nhà thi đấu về.
Trước cửa, sau khi xuống xe, Lê Tiếu ngoảnh lại nhìn cửa kiếng xe kéo lên phân nửa.

Chạm mắt với Thương Úc, cô vẫy tay chúc ngủ ngon rồi lên xe của mình.
...
Lúc sau, Lê Tiểu ung dung vào cửa, phòng khách sáng rực không một bóng người.
Cô chào hỏi với quản gia rồi đi thẳng lên phòng sách tầng hai.
Lê Quảng Minh không có ở đây.

Lê Tiếu nhìn ly hồng trà còn bốc khói trên bàn, cởϊ áσ khoác rồi kéo ghế ngồi chờ ông.
Chưa đến năm phút, Lê Quảng Minh ngâm nga đẩy cửa vào.

Nhìn thấy Lê Tiếu, ông sợ hết hồn: "Ôi trời, con gái yêu về lúc nào thế?"
Lê Tiểu tựa lưng ghế liếc nhìn ông: "Vừa về.

Con muốn nói chuyện với ba."
"Chuyện gì? Con nói đi." Lê Quảng Minh đổi nét mặt ngay, ngồi vào ghế ông chủ, ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, dáng vẻ trông chờ cô mở miệng.
Lê Tiếu nhướng mày, nét mặt bình thản nói: "Nghe nói ông cụ Thương đã đồng ý từ hôn.

Mấy hôm nữa ông ấy sẽ đích thân đến Nam Dương tìm ba."
Loảng xoảng...
Khuỷu tay Lê Quảng Minh run lên, làm đổ ly hồng trà nóng hổi.
"Cái gì? Ông ta đồng ý?" Lê Quảng Minh mặc kệ ống tay áo ướt đẫm hồng trà, khó tin nhìn Lê Tiểu.
Lê Tiếu lười biếng gật đầu, nét mặt lạnh nhạt hơn nhiều: "Phải, chính Thương Úc nói thế."
Lê Quảng Minh im lặng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, nếu đã thế thì không nên miễn cưỡng thêm, hủy hôn thôi."
Lê Tiểu cụp mắt, vẻ mặt phiền não: "Ba, nếu ba không chịu nói ra lại lịch chuyện đính hôn thì con cũng sẽ không hỏi.


Nói thẳng ra, dù ông cụ Thương không đồng ý thì con cũng quyết từ hôn.

Thế nên, ba hiểu ý con chứ?"
"Con gái à, con thật sự...!không thích Thương Lục à?" Lê Quảng Minh phẩy phẩy ông tay áo, dò hỏi Lê Tiếu.
Lê Tiếu nhìn ông, nét mặt không thay đổi: "Ai lại thích một tên thiểu năng?"
Phải, có lý!
Lê Quảng Minh gật đầu thừa nhận, tự ông cũng thấy Thương Lục không được thông minh.
"Thôi, thôi, nếu con đã không thích Thương Lục thì từ hôn.

Con gái ba xuất chúng như vậy, lẽ nào còn sợ không tìm được người khác phù hợp hơn sao?"
"Con gái à, con đừng nghĩ nhiều, chỉ cần con không muốn thì chắc chắn ba sẽ không ép con."
Lê Tiếu nhếch môi: "Cảm ơn ba.".

__________________________________________________________________________

CHƯƠNG 38:


Lê Tiểu cầm áo khoác về lại phòng ngủ ở tầng ba, phiền muộn đẩy cửa ra rồi nhấc chân đạp cửa đóng lại.
Một ngày nào đó, cô sẽ biết rõ nguồn cơn của việc hứa hôn từ bé này!
...
Mười giờ đêm, tắm xong, Lê Tiếu lau tóc đi đến trước bàn.

Cô nhìn máy tính để ở trên, sau đó đặt khăn xuống và mở máy ra.

Đầu tiên, cô truy cập phần mềm mô phỏng mạng bên ngoài, sau đó điền vào tài khoản và mật khẩu của server.

Mấy giây sau, trang chủ xuất hiện cửa sổ đen đầu tiên.

Đầu ngón tay Lê Tiểu thoáng ngừng, lấy điện thoại ở bên cạnh, tìm được số điện thoại của Lưu Vân.
Cô gõ dãy số vào trang chủ, sau đó lại gõ mấy hàng codes.

Sau khi ấn enter, màn hình lóe sáng, danh bạ của đối phương hiện ngay trên trang chủ.
Nói ngắn gọn thì rất hiếm khi Lê Tiếu siêng năng như thế, đích thân thông qua hệ thống GPS cùng với số điện thoại, copy lại danh bạ của Lưu Vân.
Thao tác của cô rất nhanh, cũng rất lớn mật, hơn nữa không hề có hành động ẩn nào.
Danh bạ của Lưu Vân khá ít, chưa đến trăm người.
Lê Tiếu không sang trang, ánh mắt nhìn thẳng vào cái tên đứng đầu danh bạ.
A.

Bố già!
Trực giác bảo cô đây là số điện thoại của Thương Úc.
Lê Tiểu bấm vào tên trên danh bạ.
Dãy mười một chữ số, mà mười chữ số đằng sau là số liên tục.

Rất phù hợp với tác phong của bố già.
Lê Tiếu lưu lại dãy số vào điện thoại của mình.

Nhưng cô vừa làm xong thì màn hình máy vi tính của cô bỗng phụt tắt.
"Chậc, bị phát hiện nhanh thế?"
Lê Tiểu thản nhiên làu bàu một câu, sau đó gọi thẳng cho Lê Thiếu Quyền: "Phiền anh xử lý địa chỉ IP và dấu vết hoạt động máy tính của em."
Lê Thiếu Quyền nhả khói, chỉ cười hỏi: "Em lại đang làm gì đấy?"
"Copy một cái danh bạ." Lê Tiểu trả lời.
Lê Thiếu Quyền chậc lưỡi, lại nhấp một ngụm: "Không bị phát hiện đấy chứ?"
"Bị phát hiện." Lê Tiếu nhìn màn hình máy tính nhấp nháy liên tục, bổ sung thêm: "À,
mà em dùng tài khoản của anh truy cập vào thiết bị theo dõi đấy."
Lê Thiếu Quyền suýt nữa văng tục.
Nhưng tâm trạng sốt ruột của anh ta còn chưa được giải tỏa thì điện thoại di động đột ngột hiện lên tin nhắn chuyển khoản, ba triệu.
Lê Thiếu Quyền lập tức cười nịnh: "Daddy yên tâm, chút chuyện vặt này cứ giao cho con xử lý là được."
Lê Tiếu lười biếng "Ừ" một tiếng, cúp máy lên giường nằm, mở ứng dụng, bắt đầu lục tìm số WeChat của Thương Úc.

...
Cùng lúc đó, trong màn đêm, biệt thự Nam Dương tọa lạc giữa dãy núi Nam Dương hùng vĩ, trông như ngọn đèn tỏa sáng.
Đây là nơi ở tư nhân của Thương Úc, bao gồm cả quyền sử dụng núi Nam Dương cũng đứng trên danh nghĩa của anh.
Lúc này, trong vườn hoa riêng tư bên ngoài cổng biệt thự, Lưu Vân ngồi trước bàn ghế làm từ cẩm thạch trắng, nhìn thao tác gõ phím nhanh chóng của Truy Phong, không nhịn được mà giục: "Rốt cuộc cậu có làm được không thế?"
Nghe thấy thế, Truy Phong bất mãn, ngừng tay, liếc xéo Lưu Vân, hướng về máy vi tính bĩu môi: "Không thì cậu tự làm đi!"
Lưu Vân chẳng kiêng nể gì đạp anh ta một cái: "Nếu tôi có kỹ thuật truy tìm thì còn cần cậu phí thời gian ở đây à?"
"Vậy im miệng cho ông đây ngay!" Truy Phong tức giận mắng Lưu Vân, tiếp tục gõ máy tính, miệng vẫn còn làu bàu: "Rốt cuộc cậu ăn hại cỡ nào thế? Danh bạ điện thoại cũng bị người ta lấy mất.

Nếu không phải tôi phát hiện nhanh, giờ cậu chết chắc rồi."
Tuy Truy Phong trong phóng đãng, nhưng kỹ thuật máy tính của anh ta có thể nói là số một.
Bốn trợ thủ của Nam Dương Thương Thiếu Diễn đều có bản lĩnh riêng, là tuyển thủ chọn trong muôn người.
Lúc này, Lưu Vân bị Truy Phong châm chọc liên tục nên không nhịn được mà châm thuốc: "Bớt lảm nhảm, rốt cuộc cậu có lần theo dấu vết được không vậy? Nếu không được thì báo tôi gọi cho Vọng Nguyệt, để hacker bên kia ra tay!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro