Sieu cap he thong 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh viên thích làm ra náo động, đây là chuyện rất bình thường. Thiếu niên khinh cuồng, ai cùng đều trải qua những chuyện như vậy. Cho nên, lần trước Đỗ Thiệu Phong tự mình xâm lấn internet của thư viện, thả virút vào, sau đó lại ra mặt giải quyết. Hàn Phong cũng không cho rằng đây là chuyện gì lớn, nhiều nhất có thể xem như là một loại phương thức theo đuổi con gái thôi.

Nhưng mà, lần này hắn không ngờ lại lợi dụng kỹ thuật kém cỏi của mình, làm ra chuyện như vậy, cũng khiến cho Hàn Phong cảm giác được tuyệt đối không thể tiếp nhận rồi. Càng huống chi, đối tượng Đỗ Thiệu Phong nhằm vào, lại rất có khả năng là cô em gái Liễu Nguyệt Sương của hắn.

Liễu Nguyệt Sương nghe Hàn Phong nói xong, lập tức về tới phòng ngủ của mình, sau đó kêu bạn cùng phòng tiểu Lê tử lấy laptop ra, cẩn thận kiểm tra một lần, không có phát hiện vấn đề gì. Sau đó nàng ở trên mạng tìm tòi một trước Firewall mà Hàn Phong nói, quả nhiên là tồn tại, hơn nữa chức năng cùng với Firewall mà Đỗ Thiệu Phong cung cấp là cùng một loại. Đương nhiên, chứng cớ này cũng thiếu thốn, cuối cùng Liễu Nguyệt Sương mời tới một học tỷ kỹ thuật lợi hại, hướng máy tính tiến hành kiểm trắc an toàn, phát hiện ra máy tính này đích xác bị người ta âm thầm xâm nhập. Sau đó nàng lại chuyển sang khống chế nguyên bộ phần mềm Firewall, nhắm vào nó tiến hành thao tác, kết quả là phải đưa vào user cùng password. Mặc dù không biết password cụ thể, nhưng điều này cũng đã không còn trọng yếu nữa. Sau đó, vị học tỷ kia còn từ trong nhật ký của máy tính tiểu Lê tử, phát hiện phần ghi chép sử dụng camera trong máy, mà ở trong khoảng thời gian này, tiểu Lê tử xác định vốn không hề sử dụng camera đó......

Trương Tiểu Lỵ(tiểu Lê tử) sau khi biết chuyện này, đương tràng liền oa oa khóc lớn lên, lại càng không ngừng khóc hướng các tỷ muội cùng phòng khác xin lỗi. Nàng rất khó tưởng tượng, Đỗ Thiệu Phong rốt cuộc thông qua camera này đã thấy được hoặc chụp được bao nhiêu hình ảnh gì nữa. Chuyện này đối với nàng đả kích rất lớn, Đỗ Thiệu Phong, thần tượng mà nàng vẫn luôn tôn kính cùng sùng bái, không ngờ lại lợi dụng nàng, làm ra chuyện tình khiến người khác phải phẫn nộ này!

Liễu Nguyệt Sương sớm đã nói qua, chuyện này nàng khẳng định sẽ không buông tha. Vì vậy, nàng cùng hai vị tỷ muội cùng phòng khác, đem việc này báo cho hướng đạo viên. Lại không nghĩ tới, hướng đạo viên sau khi biết chuyện, không ngờ còn muốn che lấp, nói cái gì chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, nếu truyền đi ra ngoài, đối với các nàng ảnh hưởng cũng không tốt......

Cái này vô tình lại càng chọc tức Liễu Nguyệt Sương, nàng mang theo hai người kia trực tiếp tới văn phòng hiệu trưởng, đem việc này phản ứng với hiệu trưởng Từ Chung Vệ.

Từ Chung Vệ sau khi nghe xong, quả thực là hách liễu nhất đại khiêu, lập tức tỏ vẻ vô cùng chú ý và coi trọng đến cực điểm, tự mình cùng Liễu Nguyệt Sương mang theo một đám người đi tìm Đỗ Thiệu Phong, không để cho Đỗ Thiệu Phong có bất cứ tin tức gì trước, để kịp thời đoạt lấy máy tính hắn trước một bước. (Hách liễu nhất đại khiêu - Tức giận vô cùng)

Chuyện này, Từ Chung Vệ không thể không coi trọng, bởi vì đã có vết xe đổ rồi a!

Trước đó không lâu, đại học R vì sự kiện lộ ảnh xxx mà khiến danh dự của trường bị ảnh hưởng rất lớn. Bây giờ, lại không nghĩ tới rằng ngay cả trường học của mình cũng xuất hiện loại chuyện tình này.

Nếu bản thân xử lý không tốt chuyện này, rất có thể lại sẽ dẫn đến sự kiện lộ ảnh xxx lần thứ hai.

Bởi vì xử lý kịp thời, trước tiên tịch thu máy tính của Đỗ Thiệu Phong, bọn họ ở bên trong máy tính hắn, phát hiện ra chứng cứ nguyên vẹn. Hắn thật đúng là có không ít ảnh chụp cùng video. Hơn nữa trong đó Liễu Nguyệt Sương là chiếm đại đa số. May mắn chính là bởi vì phòng ngủ các nàng ở đối diện ký túc xá nam, nên mấy tỷ muội bình thường ở trong phòng ngủ, cũng không có dũng khí quá mức tùy tiện. Cho nên mấy thứ Đỗ Thiệu Phong chụp, cũng không có lộ ra điểm xxx nào. Bất quá, hắn làm như thế, cũng đã thuộc tình huống phi thường nghiêm trọng rồi.

Đỗ Thiệu Phong vừa vặn bị bắt tại đương tràng. Trước chứng cứ xác thực, tự nhiên không thể nhờ vả, hắn thừa nhận hết thảy việc mình làm. Bất quá hắn bảo hắn làm như vậy, hoàn toàn là vì muốn tiến thêm một bước hiểu rõ Liễu Nguyệt Sương hơn, hết thảy cũng là vì nghĩ muốn theo đuổi nàng. Khi hắn bị hỏi, có đem mấy tấm ảnh này truyền ra ngoài không, thì hắn lắc đầu phủ nhận, nói hắn thích Liễu Nguyệt Sương, sẽ không làm ra loại chuyện này. Vô luận tiến hành uy bức dụ lợi thế nào, hắn vẫn như cũ nói như vậy, cuối cùng mọi người lựa chọn tin hắn.

Chuyện này, cuối cùng đã xử lý xong, Liễu Nguyệt Sương các nàng cũng không hy vọng loại chuyện này nháo lớn lên cho mọi người biết. Dù sao cũng còn muốn tiếp tục học ở trường, hơn nữa kẻ chủ mưu, cũng đã bị cảnh cáo nghiêm trọng. Nếu còn tiếp tục phạm sai lầm, thì sẽ khai trừ học bạ. Đương nhiên, nếu như sau này xuất hiện những tấm ảnh chụp đó trên internet, trách nhiệm của Đỗ Thiệu Phong sẽ bị truy cứu lần nữa, rất có thể sẽ phải mời pháp luật tham gia vào việc này.

Phương pháp nhà trường xử lý đối với chuyện này, Hàn Phong cũng hiểu được là hợp lý.

*********************

Xế chiều khoảng hai giờ, Hàn Phong cùng Sở Suất, Lý Vượng ba người đi tới khu thể dục phía đông trường học.

Chiều nay, đội bóng rổ có một trận thi đấu hữu nghị, đối thủ là đại học Bắc Thiên ở phụ cận của đại học Thủy Mộc.

Đối với trận đấu này, Hứa Lâm Hổ phi thường coi trọng, bởi vì nó đồng thời cũng là một cuộc tuyển chọn người mới. Huấn luyện viên sẽ căn cứ vào mục đích biểu hiện của bản thân trong quá trình trận đấu, rồi mới quyết định xem người nào có tư cách gia nhập đội hình. Đương nhiên, trước đó, người mới cũng đã trải qua một đợt tuyển lựa, Hứa Lâm Hổ rất thuận lợi đạt được vị trí trung phong trong tổ hợp người mới này.

Kỳ thật, chính xác mà nói, chiều cao của Hứa Lâm Hổ cũng không phải cao nhất, người có độ cường tráng so sánh với hắn cũng tồn tại. Nhưng mà hắn trở thành trung phong, lại không ai cảm thấy rằng không thích hợp. Bởi vì trong khoảng thời gian này, tốc độ phát triển trình độ của hắn mọi người đều đã quá rõ ràng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Hứa Lâm Hổ bất luận là ở tốc độ, phản ứng, bật cao, hay là thoát khỏi kèm cặp, cũng đều so với những đội viên khác vượt trội hơn. Hơn nữa khiến cho người ta cảm giác kinh ngạc chính là, loại biến hóa này, hình như là lúc chuẩn bị thi đấu mới bắt đầu. Tiến bộ của hắn, quả thực dùng mắt thường cũng có thể thấy được, huấn luyện viên thậm chí đã ngầm nhận định trong lòng hắn là đội viên đội bóng rổ rồi. Dù sao một mầm non tốt như vậy, cũng không có được nhiều.

Ý nghĩa của trận đấu này, đối với Hứa Lâm Hổ mà nói là phi thường lớn. Cùng lúc là hắn đối với bóng rổ vô cùng nhiệt ái, trở thành một thành viên của đội bóng rổ sớm đã là một trong những giấc mộng của hắn. Về phương diện khác, nếu như hắn thuận lợi gia nhập đội, có thể trong lúc quân huấn tuyển "Tinh Anh", nhất định sẽ được điểm ấn tượng.

Cho nên, trước đó Hứa Lâm Hổ không ngừng ở trước mặt Hàn Phong bọn họ nhắc tới trận đấu này. Hơn nữa, còn hạ một tử mệnh lệnh, cả đám nhất định phải đi cổ vũ hắn lấy khí thế, nếu không tuyệt đối không thể tha thứ.

Lúc cả đám Hàn Phong đi tới khu thể dục, nơi này đã tới không ít người. Vị trí ngồi trên sân thì sớm đã bị người khác chiếm đầy, song phương người theo cổ vũ cũng không ít, đã chiếm được địa vị rất hữu lực. Trước khi trận đấu bắt đầu, đội ngũ hai bên đều tự hoan hô ủng hộ. Bất quá, Hàn Phong chú ý đến một điểm, cả hai bên đa số đều do nữ sinh tạo thành, chỉ có điều chất lượng song phương khác biệt rất lớn.

Đơn giản mà nói, chính là một bên nữ sinh vô luận là vóc người hay khuôn mặt, cũng đều không tệ lắm, mà bên kia thì toàn bộ đều có chút khủng bố, căn bản là không hề có một cấp bậc chuẩn nào ở đây hết.

Lý Vượng liếc mắt một cái liền tìm được mục tiêu, chỉ vào một phương hướng nói: "Nhìn kìa, lão hổ ở bên kia, bọn họ bắt đầu làm nóng rồi."

Nghe vậy liền quay qua nhìn, chỉ thấy Hứa Lâm Hổ một thân đồng phục màu xanh lam đang cùng các đồng đội khác thay phiên nhau luyện động tác bỏ giỏ, mã số của hắn là số 10.

"ĐKM!" Lý Vượng lại nói, "mấy thằng đại học Bắc Thiên đó ăn cái giống gì mà cao quá vậy. Lão hổ bọn họ chịu sao thấu chứ?"

Điểm này, Hàn Phong cũng đã chú ý tới. Trên sân bóng rổ, đám người thành viên đại học Bắc Thiên tên nào tên nấy cao như ngựa, lấy chiều cao 1m87 cùng cơ thể cường tráng của lão hổ, ở trước mặt bọn họ xem ra còn nhỏ một chút. Hàn Phong căn cứ vào tin tức từ hai tròng mắt tính toán chuẩn xác, trong số 8 thành viên đại học Bắc Thiên, có hai người chiều cao hơn 2m, ba người hơn 1m87, ba người còn lại hẳn là không hơn kém 1m85.

"Haha, cái này cũng không có gì kì quái." Sở Suất bộ dáng ra vẻ ta đây rất rõ ràng nói.

"Mẹ, đừng có thừa nước đục thả câu, có rắm thì phóng lẹ đi." Lý Vượng không hề khách khí.

"......"Sở Suất rất bất mãn trừng mắt nhìn Lý Vượng liếc mắt một cái, bất đắc dĩ giải thích nói, "Đây là do đại học Bắc Thiên là đại học thể dục thể thao, học sinh bọn họ thu nhận, đều là chiêu sinh đặc biệt về thể dục. Đám người này tự nhiên cũng phi thường cường tráng. Bộ mày không phát hiện, ngay cả đội cổ vũ của họ cũng thế...... rất cường tráng?"

"Tiểu tử ngươi thật đúng là cái gì cũng biết hết!"

Lý Vượng nhìn thoáng qua phía đối diện, liền lập tức bật người đem đầu rụt trở lại, bởi vì hình như hắn chứng kiến có một bé "khổng lung" Đang hướng hắn vứt một cái mị nhãn.

"Tao nói tụi mày nghe, học sinh đại học Thủy Mộc cùng Bắc Thiên trước giờ quan hệ luôn bất hảo. Để cho họ đấu với nhau, khẳng định là sẽ phi thường đặc sắc."

Sở Suất tiếp tục khoe tài thám thính những tin tức không biết từ nơi nào nghe được của hắn.

Đại học Bắc Thiên là đại học thể dục, chất lượng nữ sinh trường đó khỏi nhìn cũng có thể hiểu. Mà đại học Thủy Mộc là một ngôi nhà đại học mang tính chất tổng hợp, đủ loại mỹ nữ khác nhau tầng tầng lớp lớp a. Bởi vì đại học Bắc Thiên ở ngay phụ cận đại học Thủy Mộc không xa, cho nên các sinh viên sau khi tập thể dục thường xuyên không có việc gì đều chạy đến Thủy Mộc cưa các bé MiMi. Đại học Thủy Mộc mặc dù nhiều mỹ nữ, nhưng trong nhà đáp ứng còn chưa đủ, há có thể có đạo lý cung ứng cho người ngoài? Cho nên những "anh đại" của đại học Thủy Mộc rất là bất mãn, song phương thường xuyên bởi vì chuyện này mà phát sinh mâu thuẫn. Thường xuyên qua lại, sau một thời gian dài, hai bên "tích oán" Cũng càng ngày càng thâm.

Rất trùng hợp chính là, hai vị huấn luyện viên đội bóng rổ của đại học Thủy Mộc cùng Bắc Thiên nghe nói năm đó là hảo huynh đệ, cũng chỉ vì một người phụ nữ mà trở mặt thành thù. Mà đội bóng rổ hiển nhiên trở thành công cụ hữu lực cho bọn họ chèn ép đối phương. Vì thế, cuộc chiến sinh tử giữa hai đội bóng rổ Thủy Mộc cùng Bắc Thiên cũng theo đó mà bắt đầu.

Mặc dù huấn luyện viên song phương đã trải qua nhiều lần thay đổi, nhưng mà cái truyền thống này vẫn luôn được lưu giữ.

Mà hàng năm sau khi khai giảng không lâu, đội bóng hai bên lại tuyển chọn người mới thi đấu hữu nghị, một phần cũng là vì chuyện ấy.

Hàn Phong bọn họ cùng Hứa Lâm Hổ đánh một cái bắt chuyện, sau đó trong sân tìm một vị trí ngồi xuống, bởi vì lo lắng nửa trận sẽ đổi sân, như thế đều có thể chiếu cố hai bên.

Theo một tiếng huýt của trọng tài vang lên, trận đấu liền bắt đầu.

Trọng tài đem bóng thảy lên cao, trận đấu chính thức bắt đầu!

Thủy Mộc bên này bắt được quyền khống chế bóng trước, nhanh chóng hướng nửa sân bên đối phương xông tới, khiến cho đội cổ vũ cùng người xem của Thủy Mộc hò hét một trận. Mọi người đều cố gắng tiếp sức cho Thủy Mộc, mà bên đại học Bắc Thiên cũng không hề yếu thế, đội cổ vũ liền cấp cho các đội viên của mình khích lệ, hào khí hiện trường nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Lý Vượng cũng hùa theo mọi người hô to: "Hay lắm! Thủy Mộc, cố gắng lên!"

Sau đó hắn quay đầu hỏi Sở Suất: "Oa tử, cái tên nhảy bắt bóng ấy gọi là gì, tao muốn tìm hắn xin chữ kí! Coi hắn so với đối phương lùn hơn không ít, không ngờ lại lấy được bóng trước!"

"Hắn tên là Mã Cường, chiều cao 1m97, cân nặng 103kg, là đại tiền đạo." Sở Suất liền há mồm đọc ra số liệu liên tiếp, "Đến từ học viện công trình ô-tô, trong số các tân sinh, hắn có chiều cao cao nhất."

Mã Cường đem bóng nhẹ nhàng chuyền qua, Hứa Lâm Hổ lập tức bắt được, hắn cũng không có giữ lại, bóng cũng không rơi xuống đất, liền trực tiếp chuyển tay truyền cho một đội hữu vóc dáng thấp ở phía sau.

"Bây giờ cầm bóng là hậu vệ khống chế bóng Lý Dịch đến từ học viện Thổ Mộc, chiều cao 1m78." Sở Suất tiếp tục giải thích.

Không hổ là hậu vệ khống chế bóng, sau khi cầm bóng liền lập tức mang bóng rất nhanh lao về phía trước. Trái bóng lúc này thật giống như một bộ vị trên thân thể hắn vậy. Dưới sự điều khiển thuần thục của hắn, qua trái qua phải, liên tiếp liền vượt qua truy cản của hai gã thành viên Bắc Thiên. Bất quá rất nhanh, hắn liền bị một gã đối thủ có chiều cao cùng hắn không sai biệt lắm cuốn lấy. Thân thủ đối phương linh hoạt không kém gì hắn, Lý Dịch mấy lần đều không thể thoát được, ngược lại thiếu chút nữa bị hắn cắt bóng.

Lý Dịch cũng không có bối rối, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển tay chuyền bóng về cho Hứa Lâm Hổ. Mà lúc này, Hứa Lâm Hổ vừa lúc sát gần dưới giỏ rổ, sau khi nhận được đường chuyền của Lý Dịch, hắn cũng không có chuyền đi, xoay người nhảy lên, tiếp đó liền xoạt một tiếng vào rổ.

"Hoan hô - -"

Mọi người nhất thời reo hò lên, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọc cả khu thể dục.

Sở Suất cùng Lý Vượng nhất thời cũng đứng lên, vận hết khí lực toàn thân, lớn tiếng ra sức hò hét.

Một loại cảm giác quen thuộc khó có thể nói đột nhiên từ trong đáy lòng Hàn Phong tuôn ra, giữa ngực dường như đột nhiên bị vật gì tắc vào vậy. Siêu cấp hệ thống trong đại não hắn chỉ một thoáng liền vận chuyển với tốc độ cao nhất. Bất quá lần này Hàn Phong cũng không có cảm giác không khỏe. Trái ngược, còn có một loại xúc động, xúc động muốn đem hết khí lực toàn thân phóng xuất ra!

Cảm giác thật quen thuộc! Chỉ có thể dùng một cái thành ngữ để hình dung - - Nhiệt huyết sôi trào!

Loại xúc động này, Hàn Phong cơ hồ đã quên lâu lắm rồi. Những năm gần đây, tâm tình của hắn trên cơ bản là phi thường ổn định. Đối với việc gặp phải một ít sự tình nhân hòa, thường xuyên chỉ lấy một loại thái độ siêu nhiên đối đãi, giống như một cao tăng đắc đạo vậy, khán phá hồng trần, ba lan bất kinh. (Sự tình nhân hòa: những sự việc biểu cảm mang theo cảm xúc của con người ; Khán phá hồng trần, ba lan bất kinh : Nhìn thấu thế gian sự vật, gặp sóng không sợ."

Nhưng mà hôm nay, hắn lại cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đã từng biến mất một lần trong cơ thể, không ngờ lại ở dưới trường hợp này tái sinh!

Hàn Phong luôn luôn bị Liễu Nguyệt Sương đùa giỡn xưng là tiểu lão đầu giờ đây cư nhiên cũng có một cảm giác xúc động muốn nhảy bật lên hô to một trận.

Loại cảm giác này bây giờ, Hàn Phong cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Bất quá đối với siêu cấp hệ thống mà nói, tuyệt đối là một loại tình trạng mới xuất hiện. Hàn Phong không dám chậm trễ, lập tức đắm chìm vào trong tâm thần, bắt đầu kiểm tra cẩn thận.

............

Trận đấu này vốn chỉ là một hồi thi đấu hữu nghị, huấn luyện viên song phương cũng chỉ ngồi ở trên đài xem, cũng không chỉ huy kết quả. Bọn họ chỉ muốn biết, tân sinh nào biểu hiện xuất sắc, sau đó mới quyết định xem có nên cho hắn gia nhập đội bóng hay không. Phụ trách chỉ huy đội bóng tạm thời ở đây, cũng chỉ là một gã lão đội viên.

Về phần trọng tài thì mời ở một khu đại học khác, là trọng tài có tư cách đạt cấp bậc quốc gia.

Có thể là do duyên cớ nên đội viên hai bên đối với trận đấu này cũng vô cùng coi trọng. Cho nên ngay từ đầu bọn họ đánh cũng hết sức tích cực, song phương cơ hồ đánh nhanh tiến nhanh. Sau một bóng vào đầu tiên của Thủy Mộc, đại học Bắc Thiên lập tức lấy lại nhan sắc, vài người phối hợp, liền đem tỷ số kéo hòa lại.

Trận đấu lại tiếp tục, song phương đánh vô cùng kịch liệt. Hơn nữa, thể lực của mọi người tiêu hao cũng phi thường lớn, Hứa Lâm Hổ làm trung phong, lượng vận động cũng rất lớn, tiến công, phòng thủ, chắn người, đập rổ. Chỉ vài phút đồng hồ chạy tới chạy lui, dĩ nhiên có một loại cảm giác uể oải như chạy toàn trường.

Cơ thể lũ gia hỏa kia tố chất thật sự là tốt quá! Hứa Lâm Hổ suy nghĩ trước sau như một, thật sự có loại cảm giác xúc động muốn hộc máu. Không chỉ có hắn như thế, cả đội viên khác cũng có cảm giác như thế.

Đại học Bắc Thiên dù sao cũng là đại học chuyên ngành thể dục, học sinh thu nhận vốn chính là thể dục sinh. Cho nên, vô luận là tố chất cơ thể, hay là kỹ thuật bóng rổ, đều so với đại học Thủy Mộc tốt hơn nhiều. Lúc tiến công bọn họ có thể phối hợp nhuần nhuyễn, lúc phòng thủ thì quả thực như tích thủy bất lậu. Cho nên mặc dù đại học Thủy Mộc lấy lấy được điểm trước, nhưng chỉ qua khoảng 10 phút, điểm số liền kéo lại, 10 so với 25, bọn họ bị dẫn trước 15 điểm. (Tích thủy bất lậu: nghĩa là trót lọt, không thấm một giọt nước nào ra ngoài cả)

Thế công của đại học Bắc Thiên quá mức mãnh liệt, không thể để cho bọn họ tiếp tục đi xuống. Cho nên, Thủy Mộc bên này lập tức khẩn cấp xin tạm dừng, tạm thời thương lượng đối sách.

Biểu hiện của đại học Thủy Mộc hết sức khó coi, ngay cả tiếng la của đội cổ động cũng có vẻ như tái nhợt vô lực. Mà đội của đại học Bắc Thiên như thuyền to gặp sóng lớn, gào thét một lần so với một lần lại càng lớn hơn.

"Tao ngất, bọn nó vậy là sao đây, chẳng phải vừa rồi bắt đầu đánh rất tốt sao? Chưa gì sau đó lại xuất hiện sai lầm liên tiếp, ngay cả chuyền bóng cũng chuyền không tốt!" Lý Vượng rất buồn bực ngồi trở lại vị trí.

"Có thể là do thể lực tiêu hao quá lớn." Sở Suất phân tích nói, "Ai, chênh lệch giữa Thủy Mộc cùng Bắc Thiên thật sự có chút lớn. Xem ra trận đấu của tân sinh năm nay, Thủy Mộc lại phải thua rồi."

Trận đấu giữa Thủy Mộc cùng Bắc Thiên, thường xuyên là thua nhiều thắng ít. Đó cũng là chỗ khiến cho nam sinh Thủy Mộc cảm thấy sỉ nhục nhất, bất quá bọn họ cũng biết, các thành viên đội bóng rổ của mình cũng đã cố gắng hết sức rồi. Cho nên mỗi lần có trận đấu, bọn họ đều chạy đến ủng hộ.

Thua cũng không có nghĩa là hết, cho dù thua chúng ta cũng phải có cốt khí! Học sinh Thủy Mộc về phương diện thể dục kém các ngươi, nhưng lĩnh vực khác các ngươi có thúc ngựa cũng đuổi không kịp! Các học sinh Thủy Mộc tự an ủi mình như thế.

Trải qua điều chỉnh ngắn ngủi, trận đấu một lần nữa bắt đầu.

Bất quá, thật không may, lần này tạm dừng cũng không có giảm nhẹ được thế công của đối phương, ngược lại xu thế có phần tăng thêm.

Mới vừa vào ngay từ đầu, Thủy Mộc liền mất hai bóng, hơn nữa bị đối phương khoái công thành công. (Tấn công nhanh thành công)

Đến bóng thứ ba, lại tiếp tục ở trong tay hậu vệ đạt nhiều điểm nhất. Lúc này đây, hắn cũng không có chuyền bóng đi, mà là một mình mang theo bóng, một đường hướng về sân Thủy Mộc lao tới, qua hết mấy người, cuối cùng trực tiếp đến trước mặt Hứa Lâm Hổ, phi thân nhảy lên cao.

"Loảng xoảng!!!"

Hắn không ngờ dùng hai tay dunk! (trực tiếp úp rổ)

Sau khi mọi người sửng sốt ngắn ngủi một lúc, nhất thời bộc phát tiếng hoan hô nhiệt liệt. Tất cả mọi người đều giống nhau, ngay cả đồng học Thủy Mộc đối với màn Dunk đặc sắc này, cũng không có suy sụp, mà nhiệt liệt vỗ tay theo.

Nhưng mà, chuyện tình kế tiếp, lại rất là ngoài ý muốn của mọi người.

Cái tên thực hiện cú dunk thành công kia, sau khi úp rổ, không ngờ vẫn còn chậm chạp đọng lại trên rổ không chịu xuống dưới, ở trên cao cuối đầu trông xuống Hứa Lâm Hổ đang ngửa đầu nhìn hắn.

Hắn vậy là có ý tứ gì?

Mọi người đối với hành vi của hắn có chút bất mãn, vẫn đọng lại trên khuông rổ, rõ ràng là khiêu khích trần trụi mà!

Sau khi trọng tài thổi phạm quy kỹ thuật một lần, lúc này hậu vệ Bắc Thiên mới nhảy xuống dưới.

Hắn cùng tay trái nắm trái bóng trên mặt đất, sau đó hướng tất cả người xem của đại học Thủy Mộc, duỗi tay phải ra, nắm quyền lại, ngón tay cái dựng thẳng lên, sau đó chậm rãi xoay tròn, cho đến khi ngược xuống phía dưới.

Hắn là đang miệt thị toàn trường!

Khán giả xem trận đấu "A --" Một chút liền nhốn nháo cả lên.

Tất cả mọi người không ngờ tới, người này cư nhiên dám làm ra thủ thế như vậy, có vài người tính tình táo bạo đã bắt đầu vỡ miệng mắng to.

Hậu vệ Bắc Thiên, đã khiêu khích mọi người giận dữ!

"Con mẹ nó!" Lý Vượng la lên, "Thằng khốn này có ý tứ gì hả? Nó rốt cuộc là ý gì? Kiêu ngạo cái rắm ấy! Không phải chỉ là một cú dunk thôi sao, con mẹ nó nhìn mày đức hạnh như cục cứt vậy!"

"Thằng này thật sự rất láo!" Sở Suất cũng oán hận nói.

Mà Hàn Phong, đối với cái này cũng không có phản ứng gì, hắn bây giờ là đang bề bộn kiểm tra tình trạng của siêu cấp hệ thống của mình. Hắn cũng không có phát hiện ra chỗ nào khiến cho siêu cấp hệ thống dị thường. Trái ngược lại chính là, tính năng của siêu cấp hệ thống tựa hồ được đề cao rất lớn, thật giống như một vận động viên vậy, đột nhiên được rót vào thuốc kích thích, mọi chức năng chỉ số trong cơ thể đều được tăng lên.

Hiện tượng kỳ quái! Chẳng lẽ chính là bởi vì cái loại cảm giác nhiệt huyết này sao? Hàn Phong không xác định.

Bởi vì hậu vệ Bắc Thiên khiêu khích một cách trần trụi, ở trận đấu kế tiếp, mùi hỏa dược nhất thời tràn ngập toàn trường.

Tâm tình các đội viên Thủy Mộc bắt đầu xao động, động tác cũng bắt đầu mạnh lên.

Nhưng mà, tựa hồ như là đã sớm an bài vậy, những người bên Bắc Thiên liền để bọn họ đụng vào người xông tới, tất cả đều biểu hiện rõ ra ngoài. Vì thế, Thủy Mộc xui xẻo có mấy đội viên đều bị trọng tài phán phạm quy. Buồn bực nhất chính là, có mấy lần mọi người đều thấy đối phương làm ra động tác phạm quy, mà trọng tài lại làm như là không thấy, có đôi viên tiến lên cùng hắn lý luận, nhưng lại bị nói đối phương đó là hợp lý xông lên.

Điểm số lại tiến thêm một bước bị kéo lớn hơn.

"Huýt......" Trọng tài lại thổi phạt, "Số 15, lỗi cản người!"

Sau khi trọng tài tuyên bố, lúc này, nhân viên phụ trách tính toán báo cho trọng tài, số 15 Mã Cường phạm quy đã tới 5 lần.

Kết quả đại tiền đạo Mã Cường bị phạt, thay vào là đội viên số 21. Vì thế, người có chiều cao vượt qua 1m9 duy nhất của Thủy Mộc đã bị phạt rời sân.

Mà lúc này, mọi người mới bắt đầu chú ý đến số lần phạm quy của mình.

Hứa Lâm Hổ 1 lần, Lý Dịch 2 lần, ngoài hai người bọn họ ra thì đều là 3 lần.

Kể từ đó, trận đấu kế tiếp, bọn họ đánh lại có chút kị tay kị chân. Nhưng mà, lúc này, động tác của đại học Bắc Thiên lại bắt đầu gia tăng mạnh.

Hứa Lâm Hổ càng đánh càng buồn bực, quay đầu lại nhìn thoáng lên khán đài, có thể là do biểu hiện của bọn họ quá mức khiến cho người ta thất vọng, nên huấn luyện viên của đội đã ly khai mất rồi.

Lúc hiệp 2 chấm dứt, điểm số đã biến thành 31-68, Thủy Mộc thua tới 37 điểm.

Lúc này, Lý Dịch bắt được bóng, hắn cảm giác phổi mình dường như muốn nổ mạnh rồi, từ trước đến nay, đây là trận bóng hắn đánh mệt nhất và bực tức nhất trước giờ.

Thực lực của đối phương thật sự là quá mạnh mẽ rồi, kỹ thuật mỗi người cũng rất đồng đều.

Lý Dịch luôn đối với kỹ thuật khống chế bóng của mình phi thường tự tin, nhưng mà đối mặt với đối thủ trước mắt này, hắn thật sự có chút bất đắc dĩ, vô luận hắn đột phá như thế nào, thì cũng không thể thoát khỏi được đeo bám của đối phương.

"Tao nhất định phải vượt qua mày!" Lý Dịch từ tận đáy lòng hô.

Còn thừa lại một ít thời gian cuối cùng của nửa trận còn lại, Lý Dịch tay phải thuần thục khống chế bóng, hướng về phía trước nhanh chóng đẩy mạnh. Hậu vệ đối phương lập tức ngăn cản lại, Lý dịch tốc độ không dừng, hướng về phía hắn chạy tới, tại một khắc sắp tiếp xúc với hắn, Lý Dịch đột nhiên đem bóng đổi hướng, hướng bên hông một kích, sau đó lại đổi sang tay trái, tiếp đó liền xoay người......

Lý Dịch cảm giác được gót chân mình hình như có chút gì đó không ổn. Ngay sau đó thân thể của hắn liền mất thăng bằng, hắn xoay một vòng tròn, "Phạch" Một tiếng té ngã trên mặt đất, sau đó xung lực không giảm trượt thêm một đoạn.

Chỗ bắp chân phải đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, khiến cho Lý Dịch nhịn không được la lên: "A...... Chân của tôi......"

Trọng tài liền thổi còi tạm dừng trận đấu.

Mọi người đều chạy tới, xem xét tình huống của Lý Dịch.

Sau khi trải qua kiểm tra, bọn họ phát hiện mắt cá chân bị trật khớp rồi, không cách nào tiếp tục trận đấu.

"Cái này nguy hiểm nha!" Sở Suất nói, "Lý Dịch là hậu vệ khống chế bóng, kỹ thuật coi như cũng cứng. Bây giờ kết quả hắn bị thương, kế tiếp cũng không có ai có thể thay thế vị trí này, tốc độ kéo điểm số của Thủy Mộc xem ra càng lúc càng tăng nhanh rồi."

Lý Vượng rầu rĩ nói: "Oài, vậy thì có khác gì đâu, mày xem đám tụi nó bây giờ, ngay cả di chuyển thoát người cũng không tích cực nữa. Đối thủ thật sự là quá mạnh mẽ rồi, trình độ hai bên căn bản là không cùng một cấp bậc."

Sở Suất gật đầu: "Đám tân sinh của bọn họ lần này đích xác chất lượng rất cao. Nhất là hậu vệ số 17 kia, mặc dù nhân phẩm không có gì đặc biệt, nhưng mà kỹ thuật thì không chê vào đâu. Tao dám nói, coi như là đội viên chính thức đội bóng rổ Thủy Mộc ra trận, cũng rất khó ngăn cản nó tiến công."

Trận đấu tiếp tục tiến hành.

Bởi vì Lý Dịch bị thương rời sân, dự bị ra sân là một người có chiều cao cùng hắn không sai biệt lắm, không béo không gầy số 24, ngay cả Sở Suất cũng không có tư liệu của hắn.

Kỹ thuật của hắn, so với Lý Dịch còn kém rất xa, mới vừa ra trận cầm bóng, định dẫn bóng vượt người, nhưng lại bị số 17 của đối phương dễ dàng đoạt lấy. Bị hắn một mình đánh nhanh tiến nhanh, các đội viên khác đối mặt với loại tình huống này, ngay cả hứng thú tiến lên cản cũng không có, trơ mắt mà nhìn hắn dễ dàng úp rổ.

5 phút đồng hồ trôi qua, chấm dứt nửa trận, điểm số lại kéo lớn hơn thêm một bước, 31-78. Đối phương vô thêm 5 bóng, đánh cho Thủy Mộc không còn manh giáp (1 bóng = 2 điểm)

Giải lao nửa trận, cả đám đội viên Thủy Mộc đều cảm giác không có mặt mũi để đối diện với người cổ vũ, bọn họ dứt khoát phớt lờ tiến vào trong phòng nghỉ.

Lúc này, đã có người bắt đầu đi ra. Bất quá đại bộ phận người, vẫn như cũ kiên thủ lại ở chỗ này, tiếp tục vì các đội viên mình cổ vũ. Mọi người đối với loại tình huống này cũng có thể hiểu, bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ cũng đã phi thường không dễ dàng rồi.

"Bây giờ cách đến 47 điểm, xem ra trận đấu này, ít nhất cũng bị tụi nó vượt qua tới 80 điểm, coi bộ muốn phá kỉ lục năm mấy năm trước rồi." Sở Suất nghĩ như thế, bởi vì Thủy Mộc bên này cũng chẳng còn tinh thần hay thể lục, người có thể ra trận cũng tìm không ra, Lý Dịch rời sân, không có hậu vệ cường lực khống chế kiêm tổ chức bóng, tiến công của Thủy Mộc căn bản không cách nào phát động hữu hiệu được.

Lý Vượng hỏi: "Năm ngoái bị thua bao nhiêu?"

"65 điểm."

"Kháo, nhiều đến thế?" Cái trán Lý Vượng ứa ra một màu đen, "Nói vậy Thủy Mộc có thắng được lần nào không?"

"Có, thắng một lần, bất quá là chuyện 6 năm trước rồi, duy nhất 1 lần."

"............" Lý Vượng hoàn toàn không còn gì để nói.

Quay đầu lại nhìn Hàn Phong một chút, nhưng lại kinh ngạc phát hiện hắn không biết từ lúc nào đã không ngồi ở bên cạnh nửa rồi.

"Ủa? Phong tử đâu?"

"Chắc là đi vệ sinh, cũng mới vừa đi thôi." Sở Suất có chú ý nói.

Một lát sau.

Nửa trận còn lại sắp bắt đầu, đội viên song phương bắt đầu tiến vào sân.

"Ách...... Oa tử, tao không có hoa mắt chứ, mày xem kia là ai?" Lý Vượng đột nhiên đẩy đẩy Sở Suất đang lau mắt kiếng, chỉ vào chỗ trên sân nói.

"Ai đâu?"

"Số 3, số 3 bên mình!"

"Số 3, số 3 không phải Lý Dịch sao, sao lại ra trận được rồi?" Sở Suất nghi hoặc hỏi, hắn cũng đeo kính lên, cũng không khỏi ngẩn cả người.

"Ách...... Phong tử làm sao lại chạy xuống dưới đó rồi?"

Sở Suất kinh ngạc nhìn, Hàn Phong giờ phút này đang mặc đồng phục số 3 của Lý Dịch, ra sân thượng trận.

"Mày có bao giờ thấy Phong tử chơi bóng chưa?" Lý Vượng hỏi.

"Chưa, chưa từng thấy."

"Vãi, tao cứ tưởng nó ngay cả căn bản cũng không biết, bình thường rủ nó đi đánh, nó cũng không đi. Tiểu tử này, chơi xấu thật, trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà tụi mình không biết nhỉ?" Có thể can đảm mặc đồng phục đi ra cùng đại học Bắc Thiên đối chiến, Lý Vượng tuyệt đối sẽ không ngu đến mức tin tưởng Hàn Phong chỉ là nhất thời nóng nảy. Hơn nữa, dựa theo tính cách của Hàn Phong, cho tới bây giờ cũng chưa gặp hắn làm chuyện gì mà không nắm chắc.

Có bao nhiêu bí mật ư? Sở Suất cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, tao còn tưởng rằng mình đối với hắn đã rất hiểu rõ rồi, đến cuối cùng chẳng phải cũng giống mày hay sao?

Kỹ thuật bóng rổ của Phong tử rốt cuộc là như thế nào? Sở Suất thật sự rất chờ mong.

Khán giả xem trận cũng phát hiện trên sân xuất hiện một gương mặt mới. Đồng phục hắn mặc, đúng là của hậu vệ khống chế bóng số 3 mới vừa rồi. Bất quá, bọn họ tuyệt đại đa số đều đối với biến hóa này không hề quan tâm. Bọn họ quan tâm chính là, kế tiếp Thủy Mộc có thể thừa nhận được công kích mãnh liệt của Bắc Thiên nữa hay không, chỉ hi vọng bòn họ đừng để điểm số kéo quá lớn, thua sẽ rất thảm.

Ở trên khán đài ngồi xem, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đột nhiên nói: "San San, mau nhìn, kia không phải là Hàn Phong vừa mới chuyển tới ban chúng ta sao?"

"Uhm." Lý San San lên tiếng.

Kỳ thật, lúc Hàn Phong vừa xuất hiện trên sân, nàng đã thấy được, cảm giác lúc đó so với Cù Yến kế bên còn muốn kinh ngạc hơn.

Cù Yến tiếp tục nói: "Cậu xem tụi con trai có phải buông tha rồi không, làm thế nào mà chiều cao như hắn cũng có thể ra sân chứ, đứng chung với mấy tên Bắc Thiên đó, lùn tới một khúc, kiểu này thì làm sao mà đánh?"

..............................

"Huýt......"

Sau khi hai bên đổi sân xong, trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu, bóng lại một lần nữa thảy lên.

Lúc này người nhảy bóng là Hứa Lâm Hổ, bởi vì Mã Cường cao nhất lúc này đã bị phạt, không thể tiếp tục ra trận, trong mấy người ở giữa, sức bật tốt nhất chỉ còn lại mỗ hắn.

Lúc này đây, Thủy Mộc không cách nào bắt được bóng, sau khi bóng được vứt lên cao, liền bị trung phong của đối phương nhẹ nhàng vỗ, liền thuận lợi truyền qua cho hậu vệ số 17.

Số 17 lại định tiến công nhanh một lần nữa, nhưng mà lúc hắn định phát động, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hiện lên một đạo thân ảnh, Hàn Phong trong nháy mắt liền chắn trước mặt hắn.

Số 17 có chút sửng sốt, tốc độ rất nhanh a!

Trên mặt hiện ra một tia đùa cợt, số 17 liền hoãn lại, rùi vỗ bóng cực nhanh xuống. Sau đó chân phải đột nhiên hướng phía trước bước tới, tại một khắc mũi chân vừa chạm đất, thân thể đột nhiên lại như khựng lại, một lần nữa biến hướng cực nhanh, trong nháy mắt liền sát qua bên trái Hàn Phong vượt lên!

Qua!

Số 17 quyết định lần này lại Dunk một cú 2 tay vào rổ, đem tinh thần của bọn họ vừa lên được một chút chèn ép xuống.

"Ách......" Số 17 đột nhiên phát giác không thích hợp, nguyên bổn tay trái có thể chụp đến trái bóng, nhưng lại chậm chạp không có cảm giác bóng truyền đến. Hắn lập tức phanh lại, cúi đầu nhìn, lại phát hiện không thấy trái bóng.

"Phanh! Phanh! Phanh!" Bên tai lúc này truyền đến thanh âm đập bóng.

Hắn quay lại, liền chứng kiến số 3 giờ phút này đang vỗ bóng cực nhanh hướng tới sân đối phương.

"Hảo - -"

Khán giả có chút trầm mặc lúc này đột nhiên cũng kích động đứng lên, cùng nhau phát ra tiếng kêu gào đinh tai nhức óc!

"Cắt hay lắm!"

"Đẹp lắm!"

"Hay quá, số 3!"

Số 3 mới vô kia không ngờ lại cắt bóng một cách đặc sắc từ tay hậu vệ Bắc Thiên! Mọi người lúc mới bắt đầu cũng không phản ứng lại, một hồi lâu sau mới bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Thời gian dài như vậy, Thủy Mộc vẫn bị gánh nặng đè xuống, căn bản là không có, cho dù là một lần biểu hiện đặc sắc cũng không. Mà Hàn Phong lại cắt bóng đẹp như vậy, khiến cho tinh thần bọn họ đột nhiên rung lên.

"Haha, cắt hay lắm, không ngờ đem cả bóng của số 17 giựt mất, mày thấy vẻ mặt của tên tiểu tử kia không, haha...... Phong tử ơi, tao yêu mày quá đi!" Lý Vượng quả thực có chút điên cuồng rồi, đứng ở một bên gắt giọng tru lên.

Sở Suất trên trán ứa ra một màu đen, hắn liền vội vàng cùng Lý Vượng bảo trì khoảng cách.

Hàn Phong cắt bóng thành công, rất nhanh phản công lại, sau đó đem bóng nhanh chóng chuyền cho Hứa Lâm Hổ đã sát nhập hơn ba phần sân đối phương. Sau khi Hứa Lâm Hổ nhận được bóng, không có do dự, trực tiếp làm một bước tiêu chuẩn lên rổ, đem bóng bỏ vào trong.

Sau hai mươi phút đồng hồ trầm mặt, đội bóng tân sinh Thủy Mộc rốt cuộc đã vào một trái!

Lúc số 17 Bắc Thiên chạy ngang bên người Hàn Phong, nhìn hắn cười hắc hắc: "Tiểu tử, vận khí không tồi!"

Hàn Phong không thèm đếm xỉa tới hắn, trực tiếp chạy về nửa sân mình.

Có thể đánh bóng rổ hay không, trực tiếp từ tư thế khống chế bóng liền có thể nhìn ra. Hàn Phong mới vừa rồi mang theo bóng đột nhiên tiến vô, cũng đã chứng minh hắn không phải một thái điểu. Kỹ thuật khống chế bóng, thậm chí không hề dưới Lý Dịch.

Cho nên, các đội viên khác trước trận còn nghi ngờ hắn ít nhất bây giờ cũng đã yên tâm đem bóng giao cho hắn khống chế.

Bắc Thiên phát bóng.

Bóng vẫn rất nhanh chuyền tới trong tay số 17, nhưng mà lần này Hàn Phong lại xông ra, số 17 tả xung hữu đột, chính là vẫn không thể thoát khỏi Hàn Phong, hắn tựa như một cái u linh giống nhau vậy, dính sát vào số 17, làm cho số 17 giữ bóng, đã đạt tới 20 giây, không thể làm gì khác hơn là buồn bực chuyền cho đội hữu khác. Mà lúc này đây, bởi vì thời gian không đủ, đội hữu đành phải vội vàng ném bóng, không vào.

Đến phiên Thủy Mộc phát bóng.

Sau khi bóng được phát ra, trước tiên truyền tới tay Hàn Phong, Hàn Phong mang bóng đi tới, hắn tay trái chụp bóng, tay phải chỉ cao phía trước, ý bảo các đội hữu tiến lên phía trước.

Số 17 lúc này cản lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Phong, chuẩn bị tùy thời cắt bóng, mới vừa rồi Hàn Phong từ trong tay hắn cướp bóng đi, khiến cho mặt mũi hắn có chút không nhịn được. Lúc này đây, hắn tuyệt đối không thể bị Hàn Phong đột phá trước mặt hắn, nếu không thật là mất thể diện mà.

Hàn Phong cười cười, sau đó lập tức đem bóng truyền qua cho đội hữu số 8 tiếp ứng bên cạnh, sau đó đột nhiên phát động, vòng qua số 17 rất nhanh chạy tới phía trước.

Số 8 sau khi bắt được bóng, lại đem bóng chuyền ngược cho Hàn Phong.

Số 17 Bắc Thiên cắn răng, lập tức đuổi theo, một lần nữa che ở trước mặt Hàn Phong.

Hàn Phong cầm bóng làm mấy động tác giả, sau đó lại đột nhiên chuyền bóng ra ngoài. Lúc này đây , người được chuyền bóng là số 5 đang ở ngay vạch 3 điểm. Trải qua quan sát nửa trận, Hàn Phong hiểu rõ, số 5 là một xạ thủ, xác suất ném 3 điểm tương đối cao, chỉ là trước đó hắn rất ít có cơ hội ra tay thôi.

"Ném rổ!" Hàn Phong sau khi chuyền bóng lập tức hướng hắn hô.

Số 5 bên cạnh cũng không có ai phòng thủ, lúc hắn cầm bóng định chuyền ra ngoài, nhưng nghe được thanh âm của Hàn Phong, nhất thời liền thay đổi chủ ý, ngược lại làm một cái tiêu chuẩn nhảy bóng.

"Bộp!"

Bóng vào!

Lúc này, trọng tài thổi còi, hơn nữa ý bảo ăn 3 điểm.

"Hoan hô - -" Toàn trường nhất thời kêu to lên!

Nửa trận sau bắt đầu, ngắn ngủi không tới hai phút đồng hồ, Thủy Mộc không ngờ ăn 5 điểm, làm sao mà họ không cảm thấy kích động cho được chứ?!

Hai bóng này, trực tiếp đem tinh thần của Thủy Mộc cơ hồ đã biến mất không còn gì hết một lần nữa kéo lại, mọi người lập tức quay về phòng thủ.

"Phong tử, đánh hay lắm!" Hứa Lâm Hổ chạy ngang Hàn Phong nói.

Hàn Phong cười cười: "Cố gắng lên!"

Hàn Phong giờ phút này cảm giác thật là tốt, nghe tiếng hoan hô trên đài của các sinh viên, khiến cho hắn cảm xúc mênh mông, nhiệt huyết ào ạt. Quan trọng nhất là, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, trong cơ thể mình, hình như có một thứ gì đó chậm rãi phóng thích giống như thức tỉnh vậy. Mọi kỹ năng trong cơ thể quả thực đạt tới trạng thái tốt nhất, mà siêu cấp hệ thống lúc này đã vận chuyển toàn bộ, nhưng kỳ quái là đó lại là một loại trạng thái phi thường khỏe mạnh.

Trận đấu tiếp tục tiến hành.

Nửa trận cuối, Thủy Mộc càng đánh càng thuận tay, mọi người trong lúc đó phối hợp với nhau càng lúc càng ăn ý, chuyền bóng càng ngày càng tinh diệu, xác suất xuất hiện sai lầm cũng đạt tới mức thấp nhất. Mà Bắc Thiên bên này thì tinh thần bắt đầu trầm thấp, mặc dù ngẫu nhiên có điều phản kích, nhưng vẫn bị Thủy Mộc đem điểm số kéo gần lại.

Hiệp thứ 3 chấm dứt, điểm số đã là 49-81, chỉ kém 32 điểm, trong đó lại có mấy màn hết sức cao trào.

Một hiệp này, Hàn Phong căn bản là không được điểm nào, thành tích của hắn, là 3 lần cắt bóng, 5 lần trợ công. Hơn nữa sau khi bóng vào tay hắn, một lần cũng đều không mất.

Số 17 Bắc Thiên, bị Hàn Phong khiến cho nghiến răng nghiến lợi, giận đến xì khói. Hàn Phong 3 lần cắt bóng, đều là trực tiếp giựt từ trong tay hắn, 1 lần còn có thể nói là vận khí, nhưng 3 lần thì sao?

Số 17 không tin tà thuật, luôn muốn ở trước mặt Hàn Phong vượt qua, nhưng mà lần nào cũng đều bị Hàn Phong phá đi. Sau mỗi lần Hàn Phong cầm bóng, hắn muốn cắt bóng từ trong tay Hàn Phong, nhưng mà Hàn Phong căn bản lại không phối hợp với hắn, lập tức liền đem bóng chuyền cho đội hữu khác khiến số 17 tức đến hộc máu.

Nửa trận cuối của Thủy Mộc, tình thế thay đổi to lớn, bất chợt đảo ngược. Mặc dù còn chưa kéo hòa được điểm số, nhưng mà thành tích một hiệp bọn hắn đánh ra, coi như là thua trận đấu này, cũng đã đủ để cho họ khoe khoang một trận rồi. Đây chính là trong lịch sử đối chiến bóng rổ giữa Thủy Mộc và Bắc Thiên, lần đầu tiên sau khi bị ăn nhiều như vậy, liền tiến hành đại phản kích.

Huấn luyện viên bóng rổ Bắc Thiên cũng cảm thấy phi thường kinh ngạc: "Số 3 kia, thật không đơn giản!"

Thường dân xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.

Đối với người xem bên ngoài, nhìn thấy chỉ là đội viên đại học Thủy Mộc thực lực tập thể đột nhiên bộc phát, mà huấn luyện viên Bắc Thiên nhìn thấy, thì chỉ có mỗi số 3.

Hết thảy thay đổi của Thủy Mộc, đều từ lúc sau khi số 3 kia gia nhập mới bắt đầu.

Nhìn qua, kỹ thuật của số 3 kia, hình như kỳ thật cũng không phải rất tốt, coi như là thông qua được rồi, tối đa chính là tốc độ so với đội viên khác phải nhanh hơn một chút, kỹ xảo cắt bóng tốt, hay một điểm, chính là tựa hồ không đột xuất, bản thân ngay cả ghi điểm cũng không, đây là cái nhìn của tất cả đội viên bóng rổ chính thức bên ngoài đối với Hàn Phong.

Nhưng mà có hai người thấy được mặt khác của nó.

Một là huấn luyện viên bóng rổ Bắc Thiên, còn lại là Sở Suất.

Trình độ kỹ thuật của Thủy Mộc trước sau, chênh lệch thật lớn như thế, y như là tập thể đột nhiên ăn phải thuốc kích thích vậy. Ở hiệp thứ 3, không ngờ đem đại học Bắc Thiên bức đến mức độ này, tố chất thân thể cùng trình độ kỹ thuật của hai bên chênh lệch có thể thấy, đây quả thực là một loại kỳ tích.

Nhưng mà, kỳ tích đã xảy ra, Thủy Mộc thật sự đã làm được. Ở hiệp thứ 3, bọn họ phấn khởi xông lên, thẳng đánh cho đội tân sinh của Bắc Thiên tơi bời hoa lá.

Là tập thể thành viên của Thủy Mộc nhân phẩm bộc phát sao?

Sở Suất tự nhiên sẽ không ngu ngốc đến độ cho rằng là như vậy.

"Haha, hiệp này, thật sự quá đẹp, bọn họ đánh hay quá!" Lý Vượng mừng rỡ nói, "Biểu hiện của lão hổ không sai, ở hiệp này lấy không ít điểm. Nếu như tiếp tục bảo trì như thế, rất có cơ hội đuổi kịp a!"

Sở Suất gật đầu: "Uh. Bất quá điểm thua trước đó thật sự quá nhiều, nếu như Bắc Thiên hiệp cuối cùng bảo trì phòng thủ, dây dưa trì hoãn thời gian, thì thật là không có biện pháp rồi."

"Nếu nói như vậy, bọn chúng tốt hơn là đi mua đậu hủ đập đầu chết đi cho rồi, cả đám thằng nào thằng nấy to lớn như vậy." Lý Vượng bĩu môi nói, "Được rồi, sau khi Phong tử ra trận, biểu hiện cũng không tồi. Mặc dù không đạt được điểm nào, nhưng mà cũng cắt được vài bóng! Phong tử quả nhiên không hổ là Phong tử, lấy chiều cao của hắn, không ngờ đem cái tên số 17 kia đùa giỡn. Số 17 kia chẳng phải mới vừa rồi rất ngưu bức kiêu ngạo sao, ở trước mặt Phong tử, cũng không phải một điểm biện pháp cũng không có, haha!" Chiều cao số 17 cùng Hứa Lâm Hổ không sai biệt lắm, nửa trận đầu biểu hiện phi thường tốt, điểm của bọn họ tính ra, đại bộ phần đều là do hắn lấy. Nhưng mà ở hiệp thứ ba, hắn rất đáng thương chỉ vào được 1 bóng, từ điểm đó mà nói, phòng thủ của Hàn Phong không thể nghi ngờ là vô cùng thanh công.

"Biểu hiện của Phong tử, đâu chỉ là không tồi!" Sở Suất lắc đầu, rất là không ủng hộ cách nói của Lý Vượng, "Hiệp thứ 3, chúng ta có thể lấy được thành tích như vậy, không chút khoa trương mà nói, Phong tử chính là tác dụng quyết định chủ yếu."

Lý Vượng nói: "Ặc...... Không phải khoa trương vậy chứ?"

"Tao cũng không hề khoa trương. Mày không để ý, hiệp thứ ba cùng hai hiệp trước, đội viên hai bên có biến hóa hay sao?"

"Đúng rồi, Phong tử thay cho Lý Dịch ra trận."

"Đó chính là điểm mấu chốt!" Sở Suất phân tích nói, "Tại sao trước đó bọn họ không phát huy ra thực lực như vậy? Mà Phong tử vừa ra trận, tình thế lập tức có chuyển biến?"

Lý Vượng vốn cho rằng bọn hắn đã thích ứng tiết tấu của trận đấu, dần dần có thể đem bản thân ứng với trình độ chém gió ra, nhưng mà nếu Sở Suất đã hỏi như thế, hiển nhiên không phải là nguyên nhân này rồi.

"Chẳng lẽ nguyên nhân là do Phong tử ra trận sao? Không thể nào, Phong tử mặc dù biểu hiện cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng không khoa trương như vậy chứ."

Sở Suất lắc đầu nói: "Tao lúc mới bắt đầu cũng nghĩ như mày vậy, sau mới phản ứng lại. Mày có phát hiện không, nửa trận trước, đội bóng tân sinh Thủy Mộc chơi bóng, cơ hồ là không có phối hợp gì đáng nói. Bọn họ chơi bóng, cũng chỉ là dựa vào cảm giác của bản thân và ăn ý bình thường mà thôi. Còn Bắc Thiên bọn nó ở điểm ấy lại làm được tốt hơn so với mình."

"Uhm, có chút đạo lý."

Sở Suất tiếp tục nói: "Nửa trận đầu, bởi vì bị dính 2,3 phát đả kích liên tiếp, tinh thần của chúng ta bị đoạt mất, bị Bắc Thiên đè xuống. Nhưng sau khi Phong tử ra trận, đầu tiên liền cắt bóng trong tay số 17 của đối phương. Hơn nữa còn đánh vỡ cục diện bế tắc, tiến thêm một bóng. Kế tiếp càng đáng để nói, dưới sự phòng thủ chu đáo của hắn, ở hiệp thứ 3, số 17 kia căn bản là không có sử ra trình độ của mình được, liên tiếp bị Phong tử cắt bóng, chịu đả kích. Mà Phong tử, mày có thể nhìn thấy, kỹ thuật khống chế bóng của hắn so với Lý Dịch kia xem ra còn tốt hơn, nhưng mà hắn lại căn bản rất ít khi giữ bóng, mỗi lần số 17 kia mới vừa nhìn tới hắn, hắn liền đem bóng chuyền ra ngoài. Mày có thể không chú ý tới, mỗi lần hắn chuyền bóng, cũng phi thường chính xác. Bởi vì hắn là hậu vệ khống chế bóng, sau khi bóng chuyền ra ngoài, sẽ có cơ hội cho mọi người đem bóng chuyền ngược lại cho hắn. Cứ như thế mà đi lên, trái bóng đã truyền đi sức sống, hoàn toàn không giống như nửa trận đầu đánh đến mức trầm lắng tràn đầy tử khí, không hề có phương pháp."

Nghe Sở Suất phân tích, Lý Vượng trong đầu cũng dần dần hiểu rõ. Chính xác, tình huống ở hiệp thứ 3 theo như lời Sở Suất nói là như vậy, đội bóng tân sinh Thủy Mộc từ từ bộc phát sức sống một lần nữa. Hình như thật đúng là do Hàn Phong chậm rãi dẫn đường mà ra.

Huấn luyện viên bóng rổ Bắc Thiên Tiêu Đào thấy so với Sở Suất còn khắc sâu hơn.

Lần thi đấu hữu nghị này, cũng không có huấn luyện viên ở bên cạnh chỉ huy cùng bày mưu tính kế, mà Hàn Phong lại gián tiếp trở thành nhân vật đảm nhiệm chức vụ này. Dốc sức đem hết năng lực của những người khác điều động cùng kích thích ra. Dưới sự cố ý dẫn đường của Hàn Phong, bọn họ một mực đánh theo đường vòng, chuyền bóng cũng tận lực chuyền thấp lại, phát huy đầy đủ ưu thế của mình.

Nói cách khác, Hàn Phong bất tri bất giác đã trở thành nhân vật linh hồn của cả đội bóng.

Người như vậy, kỹ thuật đánh bóng cũng không nhất định phải cao siêu như thế nào này nọ, có điều hắn lại đối với việc nắm chắc điều chỉnh trận đấu là có khứu giác phi thường nhạy cảm, có thể ở trong trận bóng tùy thời căn cứ vào biến hóa của tình thế mà chỉ huy đội bóng, ảnh hưởng đội bóng. Nhờ đó mà đem thực lực chỉnh thể của đội bóng kích thích đến mức tối đa.

Nhân vật linh hồn như vậy, vô cùng hiếm thấy, lại không nghĩ tới hôm nay gặp được một người ở Thủy Mộc. Càng khó tin chính là, kỹ thuật đánh bóng của tiểu tử này nhìn qua cũng phi thường không sai. Mặc dù vóc dáng hơi lùn chút, nhưng đánh hậu vệ coi như là thông qua được.

Tiêu Đào hướng vị trí mới vừa ngồi của huấn luyện viên bóng rổ Thủy Mộc một chút, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc. Hắn sớm ly khai như vậy, rốt cuộc là có ý tứ gì? Tự tin? Hay là căn bản không có phát hiện ra nhân tài này?

Hiệp thứ tư sắp bắt đầu.

"Mọi người cố gắng lên, chúng ta khẳng định có thể đuổi kịp!" Hứa Lâm Hổ cổ vũ.

"Đúng! Hiệp vừa rồi chúng ta đánh rất khá, kế tiếp, sau khi các ngươi bắt được bóng, tận lực đem bóng chuyền cho Hàn Phong, nhớ kỹ, lấy hắn làm trung tâm!" Đội viên chính thức của đội bóng trường Quách Thắng trịnh trọng giao phó. Hắn nguyên bổn đối với trận đấu này đồng dạng cũng không ôm bất cứ hi vọng gì, nhưng mà không nghĩ tới, Hứa Lâm Hổ toàn lực đề cử tiểu tử này, thật đúng là lợi hại a!"

Mọi người đều gật đầu đáp ứng.

"Đi, trận đấu bắt đầu rồi!" Quách Thắng đầu tiên đưa tay ra, sau đó chờ tất cả mọi người đưa tay đè lên, rống lớn nói, "Một...Hai... Ba... Quyết thắng!"

Mọi người đồng thời quát: "Quyết thắng!"

Hiệp thứ tư bắt đầu.

Bắc Thiên phát bóng.

Bóng rất nhanh chuyền tới tay số 17, Hàn Phong áp sát lại. Lúc này đây, số 17 cũng không có giữ bóng, mà lập tức đem bóng chuyền ra ngoài.

"Hắc, bạn hiền, làm quen một chút, ta gọi là Bành Khang."

"Hàn Phong."

"Hàn Phong, tên không sai. Kỹ thuật của ngươi thật tốt a, lúc nào hai ta một mình đấu một trận thử, ta thật sự rất chờ mong!" Bành Khang tích cực tránh thoát, đồng thời cái miệng cũng không nhàn rỗi.

"Tùy thời phụng bồi!"

Hàn Phong trả lời, khiến cho Bành Khang vốn không ôm hi vọng nhãn tình sáng lên, lập tức giơ tay phải lên muốn đón bóng.

Bóng lập tức chuyền ngược lại cho Bành Khang.

"Hắc, đến đây đi, để xem ngươi có đoạt được bóng trong tay ta không... đi... "

"Ba!"

Chỉ trong tíc tắc bóng vừa chạm mặt đất tung lên, Hàn Phong đột nhiên phát động, trực tiếp đem bóng vổ ra ngoài. Mà lúc nay, chữ "đi" Vừa mới phun ra khỏi miệng của Bành Khang.

Sau khi Hàn Phong đoạt bóng, lập tức phát động tấn công nhanh, mà Hứa Lâm Hổ tựa hồ đã sớm liệu đến tình huống này, cơ hồ cùng lúc đó nhất thời hướng nửa sân bên kia của đối phương chạy tới.

"Ta #$&*@#! Bành Khang mắng một câu, lập tức đuổi theo, trên mặt lửa giận bùng bùng.

Bành Khang thật sự phi thường nghĩ không ra, tại sao hắn đã để ý kỹ như vậy rồi, mà vẫn bị hắn đoạt bóng?"

Hắn thừa nhận tốc độ của Hàn Phong rất nhanh, phi thường nhanh, nhưng mà cũng không tới mức mình chưa kịp phản ứng một chút đã bị đoạt bóng, loại tình huống này từ lúc hắn chơi bóng tới giờ chưa từng gặp phải.

Hắn nhớ tới huấn luyện viên bóng rổ thời trung học từng nói một câu nói: Cắt bóng, mấu chốt là nhìn thời cơ, nhìn rõ thời cơ, không bóng nào là không đoạt được.

Hắn thật sự nắm giữ thời cơ tốt như vậy ư, một giây cũng không kém?"

Bành Khang còn chưa kịp đuổi theo Hàn Phong, Hàn Phong đã đem bóng hướng bảng rổ ném tới. Sau đó nhanh chóng sát nhập vạch 3 điểm. Hứa Lâm Hổ đột nhiên nhảy cao lên, một cú tiếp lực trên không tuyệt đẹp, đem bóng dễ dàng đầu nhập vào rổ.

Toàn trường lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Hiệp thứ tư bắt đầu, Thủy Mộc lần nữa vào trước một bóng, điểm số là 51-81, kém 30 điểm.

Lại mất bóng lần nữa, các đội hữu khác đã đối với Bành Khang để ý. Sau khi phát bóng, hắn mặc dù rất muốn thử một lần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Sau khi gặp Hàn Phong tiến tới, vội vàng đem bóng chuyền ra ngoài. Bởi vì kỹ thuật khống chế bóng của đội viên khác không có gì đặc biệt, nên dưới phòng thủ tích cực của các đội viên Thủy Mộc khác, lúc này đây tiến công trở bị cản phá thành công.

Tình hình kế tiếp, tái diễn giống như hiệp thứ 3, Thủy Mộc càng đánh càng hăng, mà Bắc Thiên lại liên tiếp phạm phải sai lầm. Bành Khang giờ đây giống như một đống sắt vụn, hoàn toàn phát huy không ra được thực lực chính thức của bản thân.

Sau khi Thủy Mộc tiến vào vùng 3 điểm một lần nữa, Bắc Thiên liền kêu tạm dừng một lần. Sau khi bắt đầu một lần nữa, bọn họ thay đổi sách lược, bắt đầu trầm ổn mà đánh. Sau khi Thủy Mộc tiến vào, bọn họ nhất định cùng nhau lên bóng. Dù sao, ưu thế chiều cao của bọn họ thật sự là rất lớn, chuyền bóng qua lại, Thủy Mộc rất khó phòng ngự. Vì thế tinh thần dần dần bắt đầu khôi phục.

"Huýt - -"

Trận đấu kết thúc, điểm số cuối cùng là 65-90, Bắc thiên lấy ưu thế thắng được 25 điểm.

Trận đấu này Thủy Mộc tuy bại nhưng vinh, cho nên tại một khắc trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu. Tất cả đồng học ThủyMộc cùng nhau toàn lực đồng thanh hò hét một trận.

"Thủy Mộc! Thủy Mộc! Thủy Mộc! ......"

Các đội viên khác của Thủy Mộc, mỗi một ai cũng đều có cảm xúc mênh mông!

Thích loại cảm giác này!

Thanh âm mọi người cuồng nhiệt la lên, dường như mang theo một luồng ma lực thần ky, Hàn Phong cảm giác được mỗi một tế bào của mình thư giãn hẳn ra.

Nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ loại cảm giác này, Hàn Phong giờ phút này đem siêu cấp hệ thống cùng với các tin tức dữ liệu của các bộ vị trao đổi ghi chép toàn bộ lưu trữ vào trong não bàn.

"Chào em, số 3, tôi là huấn luyện viên đội bóng rổ đại học Bắc Thiên." Tiêu Đào đến trước mặt Hàn Phong nói, " Đây là danh thiếp của tôi."

Hàn Phong mở mắt, nghi hoặc nhìn xem vị trung niên nhân có chiều cao ít nhất trên 1m95 này. Tiếp nhận danh thiếp hắn đưa xem thử, thấy trên đó viết đơn giản một cái tên: Tiêu Đào.

"Em đánh bóng rổ rất có thiên phú, nếu như em nghĩ muốn phát triển tại phương diện nay hoan nghênh em tùy thời tới tìm tôi." Sau khi nói xong, hắn liền rời đi.

Tiêu Đào rời đi, Bành Khang lại đến.

"Hàn Phong, ngươi đánh rất không sai, cân nhắc một chút đề nghị của huấn luyện viên đi, rất mong được cùng ngươi cộng tác! Uh,, lúc nào rỗi chúng ta tìm một chỗ đơn độc một đấu một hen."

"Bành Khang, đi thôi!"

"Ok - - tới liền!" Bành Khang vừa lui vừa nói, "Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, nhớ kỹ, một đấu một!"

Chờ Bành Khang đi rồi, Hứa Lâm Hổ lại đi tới, kỳ quái hỏi thăm: "Phong tử, huấn luyện viên đại học Bắc Thiên nói gì với mày vậy?"

Hàn Phong đem danh thiếp đưa cho hắn: "Hắn bảo tao nếu muốn đánh bóng rổ, có thể tìm hắn."

Hứa Lâm Hổ vừa nghe, có hứng thú nói: "Phong tử, xem ra hắn khẳng định nhìn trúng mày rồi!"

"Không có hứng thú."

"Tiểu tử ngươi......!" Hứa Lâm Hổ đấm Hàn Phong một quyền, cười mắng, "Đừng nói vậy a! Tao nói mày nghe, vị huấn luyện viên này không đơn giản đâu. Hắn không chỉ là chủ nhiệm huấn luyện viên đội bóng rổ đại học Bắc Thiên, còn là huấn luyện viên đội bóng rổ thanh niên, một khi được hắn coi trọng, tiền đồ sáng lạng a!"

"Không có hứng thú."

Trận đấu đạt được thành tích này, tất cả mọi người đều phi thường cao hứng, thật giống như là bản thân mình đã chiến thắng vậy.

Trên thực tế, dựa theo thành tích mê hoặc của trận đấu cho thấy, bọn họ cũng coi như là thắng, cao hứng một chút cũng không quá đáng.

Dù sao huấn luyện viên đã sớm ly khai trận đấu, bọn họ bây giờ cũng không thèm nghĩ tới mình có thể tiến vào đội bóng nữa hay không.

Có người đề nghị đi ăn một bữa uống rượu chúc mừng một chút, mọi người đều tán thành.

"Lão hổ, bạn của mày đâu?" Mã Cường hỏi.

Hứa Lâm Hổ quay đầu lại, đã không thấy Hàn Phong ở bên người.

"Chắc là về phòng nghỉ ngơi rồi, để tao đi xem một chút."

"Nhớ kỹ bắt hắn đi cùng, hôm này ít nhiều gì cũng là nhờ hắn."

Hứa Lâm Hổ chạy đến phòng nghỉ, vừa lúc chứng kiến Hàn Phong thay lại quần áo.

"Phong tử, mọi người muốn đi uống rượu chúc mừng, mày cũng đi chung đi."

Hàn Phong lắc đầu nói: "Tao không đi, tụi bây đi đi."

"Hôm nay mày có đại ân với tụi tao, mọi người nói muốn kính mày một ly, đi thôi."

"Không đi, tao còn có việc, hơn nữa, tao cũng không thích uống rượu."

Chuyện Hàn Phong đã quyết, Hứa Lâm Hổ biết mình có nói nữa cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: "Vậy được rồi."

Vừa từ phòng nghỉ đi ra, liền thấy hai người Sở Suất cùng Lý Vượng đang chờ hắn ở cửa.

"Phong tử, mau mau ký tên cho tao!" Lý Vượng khoa trương như muốn đem quần áo cởi ra, để trước mặt Hàn Phong.

Hàn Phong làm bộ đá một cước, cười mắng: "Chọc quê bố mày à, biến qua một bên!"

Lý Vượng vội vàng tránh thoát: "Hắc hắc, tiểu tử ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ a, dấu diếm được bọn tao lâu như vậy, thành thật nói mau lên, lúc nào thì luyện được tuyệt thế bóng kỹ? Có phải có bí tịch bóng rổ mà giấu không đem ra không?" (Tuyệt thế bóng kỹ: kỹ thuật bóng rổ cao siêu)

Đối với điểm ấy, Sở Suất cũng rất kỳ quái, căn cứ vào độ hiểu biết của hắn đối với Hàn Phong, thì Hàn Phong hẳn là tê liệt trên giường vài chục năm rồi, có thể hoạt động bất quá chỉ mới 2,3 năm, hắn lúc nào luyện được bóng kỹ đây chứ? Lấy sự quen thuộc của hắn đối với bóng rổ, khẳng định không phải là 1,2 năm liền có thể đạt được.

"Như thế nào, muốn học hả? Tốt lắm, tao dạy cho mày, chỉ cần mày vững chắc và có nghị lực là được!"

Hàn Phong cố ý lánh né vấn đề Lý Vượng hỏi. Có thể không nói lý do chuyện xưa được, nên hắn đều tận lực không nói ra. Bởi vì một lời nói dối xuất ra, thông thường sẽ có càng nhiều lời nói dối khác đền bù vô, có một số việc, bạn không nói, ngược lại sẽ rất tốt.

Thấy Hàn Phong tươi cười không chút hảo ý, Lý Vượng vội vàng cự tuyệt: "Bỏ đi bỏ đi, có mấy thứ tao học không nổi."

Kiếp trước, Hàn Phong bình thường trừ huấn luyện ra, vận động nhiều nhất chính là đánh bóng rổ. Lúc ấy mọi người đặc huấn, vừa lúc hợp lại thành hai đội nhân mã, lúc không có việc gì, thường xuyên PK, kỹ thuật của Hàn Phong mặc dù không thể nói vô cùng tốt, nhưng mà tính toán lại khá tốt, vị trí chính là hậu vệ khống chế bóng.

Bây giờ, Hàn Phong trong não có siêu cấp hệ thống tính toán chuẩn xác, đối với các loại thời cơ nắm chắc đã chuẩn xác tới trình độ 0 phẩy mấy giây, tốc độ lại càng được đề cao thật lớn, muốn cắt bóng, tự nhiên không thành vấn đề.

Kỳ thật, lấy năng lực bây giờ của Hàn Phong, hắn hoàn toàn có thể khống chế tỉ lệ khoảng cách đến rổ chuẩn xác, xác suất ném 3 điểm khẳng định sẽ khiến mọi người khiếp sợ không thôi, nhưng mà hắn cũng không có làm như vậy. Hắn ra trận, chủ yếu là muốn thể nghiệm một chút loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này, nhân tiện giúp Hứa Lâm Hổ một chút, không để cho hắn thua quá mức khó coi.

Tắm rửa xong, ăn cơm xong, Hàn Phong không đi thư viện đọc sách, mà là lẳng lặng nằm ở trên giường, bắt đầu mở dữ liệu ghi chép ra.

Hàn Phong phát hiện, tín hiệu thần kinh xung mạch này, trong một đoạn thời gian, đều được tăng phúc, cường độ tăng cường rất lớn, theo đó chỉnh thể cơ năng trong thân thể Hàn Phong nhân tiện cũng tăng lên rất nhiều.

Tại sao lại phát sinh loại chuyện này?

Hàn Phong đem phần ghi chép bảo tồn này lật qua lật lại đọc vài lần, nhưng mà vẫn không tìm được nguyên nhân cụ thể.

Chẳng lẽ đây là vì năng lực vượt xa người thường phát huy ư?

Hàn Phong nghĩ như vậy, dù sao ví dụ như thế cũng thường xuyên được nghe người khác nhắc đến.

Trong hoàn cảnh có chút đặc biệt, tiềm lực của con người thông thường sẽ nhận được đề thăng. Ví dụ như khi bạn làm một chuyện gì đó, nếu có mỹ nữ mình ngưỡng mộ trong lòng ở bên cạnh quan sát cổ vũ, bạn sẽ hưng phấn lên, rất có thể sẽ phát huy trình độ tốt hơn so với bình thường nhiều lắm. Cũng từng nghe qua một ví dụ như vầy, lúc gặp sóng thần, một tiểu hài tử đã mang một người nặng hơn so với mình nhiều lắm bế chạy tới bờ cao hơn.

Hàn Phong biết, cơ thể con người tồn tại tiềm năng rất lớn, nhưng mà tiềm năng này ở tuyệt đại đa số người đều không được khai phát cùng phát huy đầy đủ một cách hợp lý. Ít nhất Hàn Phong đã tự mình chứng mình, Trung Quốc cổ đại lưu truyền võ công đến nay, thì đều có hiệu quả cường thân kiện thể, kích thích tiềm năng.

Hàn Phong có chút chờ mong, nếu như hắn lợi dụng siêu cấp hệ thống trong não, đem tiềm năng của mình hoàn toàn phát huy ra, không biết có thể đạt đến loại trình độ nào đây nhỉ?

**************************************

Tháng 10 sắp đến, mấy ngày nay, chuyện mà các sinh viên cả nước quan tâm nhất, chính là lựa chọn tân sinh tham gia "Tinh Anh Quân Huấn".

Đối với một số người mà nói, ý nghĩa còn lớn hơn cả thi cử nữa.

Tinh Anh Quân Huấn những năm gần đây được quốc gia thúc đẩy cùng thổi phồng của truyền thông, ý nghĩa đã đạt tới mức độ rất cao, có thể trúng cử, hơn nữa thuận lợi trải qua tinh anh huấn luyện một tháng, liền trở thành một loại vinh dự, rất nhiều công ty lớn thâm chí đem điều này định thành tiêu chuẩn cơ bản. Nếu như biểu hiện ưu tú, cơ hồ quân huấn chấm dứt, sẽ có công ty tìm tới cửa, muốn ký hiệp ước với bạn, đầu tiên là giao kèo, chờ sau khi tốt nghiệp thuận lợi, sẽ tới công ty họ đi làm.

Nguyên nhân tạo thành loại tình huống này có rất nhiều, bất quá chủ yếu vẫn là các tinh anh đã trải qua thời gian khảo nghiệm, lúc bọn họ ra trường đi vào xã hội, phần lớn biểu hiện đích xác so với những người khác đều ưu tú hơn.

Mà quốc gia đối với tinh anh quân huấn yêu cầu rất nghiêm khắc, cam đoan chất lượng cùng cường lực hậu thuẫn của tinh anh quân huấn . Lúc vừa mới bắt đầu, cũng không phải không có người thông qua đường mờ ám, nhờ đó đạt được tư cách quân huấn. Nhưng sau khi chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, quốc gia vì thế mà thành lập nên một ngành, chuyên giám sát nghiêm khắc thủ tục tiến hành tinh anh quân huấn, một khi phát hiện, trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, nhẹ thì hủy bỏ tư cách quân huấn, cho qua một lần, nặng thì khai trừ học tịch. Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người đối với ngành này cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng khi các tin tức liên tiếp đăng báo các công tử hoặc thiên kim tiểu thư bởi vì lựa chọn cách dối trá mà bị khai trừ học tịch, thì mọi người lúc này mới ý thức được uy lực của ngành này.

Chính sách "Tinh anh quân huấn" của Trung Quốc, cũng khiến cho phe cánh quốc gia của giới tây phương chú ý mật thiết, mỗi nước đều ghi rõ các bài phát biểu, báo chí truyền thông nói về chuyện này cùng phân tích ý đồ chân thật trong chính sách của Trung Quốc.

Có người đối với chính sách này vô cùng tán thưởng, đề nghị chính phủ nhà nước tiến hành học theo, nói là phương hướng bồi dưỡng nhân tài mới.

Cũng có người viết một bài "Trung Quốc uy hiếp luận", đem việc này định nghĩa rằng chính phủ Trung Quốc bắt đầu tiến hành chiến lược bồi dưỡng nhân tài, bây giờ hiệu quả có thể còn không rõ ràng, nhưng sau này, hiệu ứng hồ điệp khẳng định sẽ bắt đầu hiển lộ ra......

Mặc kệ nước ngoài đối với chính sách này như thế nào, cũng không quản đồng học chung quanh đối với quân huấn này coi trọng như thế nào. Dù sao Hàn Phong đối với cái này cũng không hứng thú, có đi hay không cũng không sao cả. Hắn bây giờ trừ mỗi ngày kiên trì rèn luyện thân thể ra, thì là đến thư viện trao dồi kiến thức để thiết kế hệ thống văn kiện cho siêu cấp hệ thống mới.

Hôm nay, sau tiết học của giáo sư Lý Trọng Văn, Hàn Phong đang định đi thư viện, thì bị hắn gọi lại.

"Hàn Phong, tuyển chọn tinh anh quân huấn bắt đầu rồi. Em chuẩn bị một chút, lúc thi kiểm tra thể năng, phải bảo đảm có thể đạt tới tiêu chuẩn." Lý Trọng Văn nói.

Hàn Phong nghe vậy có chút sửng sốt: "Lý lão sư, thầy nhầm rồi, em không có đăng ký tham gia."

Lý Trọng Văn cười nói: "Không cần lo lắng, thầy đã giúp em báo danh rồi. Hơn nữa hướng bọn họ giới thiệu trọng điểm rồi, chỉ cần em kiểm tra thể năng có thể đạt tiêu chuẩn, khẳng định không có vấn đề."

Hàn Phong hết biết nói.

"Lý lão sư, hay là đem số báo danh lưu lại cho đồng học khác đi."

Lý Trọng Văn có chút ngoài ý muốn nhìn Hàn Phong, không ngờ hắn hào phóng như vậy, đem cơ hội này nhường lại cho người khác.

Hắn chẳng những thiên phú cực cao, phẩm tính cũng là vô cùng tốt a! Ta thật không nhìn lầm người, Lý trọng Văn cảm thấy thật an lòng.

"Loại chuyện này đâu phải trò đùa, một khi đã báo danh rồi, là không thể sửa lại, nhớ kỹ, chuẩn bị sung túc một chút, nhất định phải đạt tiêu chuẩn, tinh anh quân huấn có thể đối với em có lợi cả đời này đó."

Nhìn bóng lưng giáo sư Lý Trọng Văn đi xa, Hàn Phong cười khổ lẩm bẩm: "Quân huấn? Ta mà còn phải tiếp nhận quân huấn nữa ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro