Sieu cap he thong 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi sáng, Hàn Phong bị tiếng chuông điện thoại di động làm tỉnh dậy.

Cầm lên xem, ra là Liễu Nguyệt Sương gọi tới.

"Gì........?" Hàn Phong đầu óc còn đang trong trạng thái mơ hồ.

"Tiểu Phong tử, ngươi như thế nào còn chưa tới nữa?....... Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi bây giờ còn nằm trên giường đó."

"Ừ......."

"TIỂU PHONG TỬ - -"

Trong điện thoại di động lập tức truyền đến tiếng hống hổn hển của sư tử hà đông Liễu Nguyệt Sương.

Hàn Phong bị hét tỉnh táo lại, lúc này hắn mới nhớ tới hôm nay đi báo danh, nhưng lại cùng Liễu Nguyệt Sương ước hẹn tại cổng trường. Hắn nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã chín giờ. Nói cách khác, nàng bây giờ đã đứng bên đó đợi hơn nửa tiếng.

"Ách - - Không có, ta đã sớm rời giường." Một bên vừa nói chuyện, một bên Hàn Phong bắt đầu mặc quần áo.

"Hạn cho ngươi trong vòng năm phút đồng hồ chạy tới, nếu không thì..... Hừ hừ!" Liễu Nguyệt Sương cúp điện thoại.

"Nếu không?" Hàn Phong cười cười, "Nếu không thì thế nào, nhiều nhất mời ngươi ăn cappuchino thôi."

Vội vã rửa mặt xong, Hàn Phong liền lập tức chạy tới trường học.

Đi tới cổng trường đại học Thủy Mộc, chứng kiến Liễu Nguyệt Sương đang đứng ở trước cổng nhìn quanh. Bởi vì bây giờ khí trời hình như hơi nóng, nàng mặc chính là bộ áo T-shirt màu trắng có hình vẽ màu hồng trước ngực, phối hợp chiếc quần jean bó sát trên người, đem vóc dáng ma quỷ của nàng không thể nghi ngờ bày ra. Nàng đứng ở nơi đó, giống như nét đẹp bình thường hòa vào cùng phong cảnh, dưới cái nóng oi bức của mùa hè càng khiến cho người ta có được một loại cảm giác mát rượi.

Chung quanh không hề ít nam sinh bị nàng hấp dẫn, có người âm thầm nhìn lén, có người thẳng tiến đến gần. Bất quá những người tiến đến gần này, rõ ràng là đụng trúng cục gạch.

Hàn Phong trong lòng thầm than, cô bé này lớn lên càng lúc càng xinh đẹp rồi. Một năm trước nàng vẫn có là một quả táo xanh, không nghĩ tới trong nháy mắt liền biến thành một đại mỹ nữ, thật sự là con gái lên đến tuổi cập kê đều thay đổi.

"Người đẹp, đang chờ ai sao?" Hàn Phong bất động thanh sắc mà đi tới phía sau nàng nói.

Liễu Nguyệt Sương cũng không quay đầu lại, ngữ khí bất thiện mà hồi đáp: "Phải, chờ bạn trai ta!"

Hàn Phong sửng sốt, lập tức cười nói: "Vậy ngươi không cần chờ nữa, hắn đã tới rồi."

"Ngươi.........Tiểu Phong tử!" Liễu Nguyệt Sương lúc này mới phản ứng lại, người cùng nàng nói chuyện, rất quen thuộc với mình, quay đầu lại nhìn, nếu không phải Hàn Phong thì là ai, "Tốt lắm, tiểu Phong tử, chẳng những đến muộn, lại còn dám khi dễ chị đây, xem ta không thu thập ngươi không được!"

Hàn Phong thấy tình thế không ổn, vội vàng né ra.

Liễu Nguyệt Sương đuổi theo vài bước, đột nhiên nhớ tới Hàn Phong bây giờ tay chân còn chưa linh hoạt, liền dừng lại, nói: "Tiểu Phong tử, ngươi cẩn thận một chút, ta không đuổi theo ngươi nữa."

Hàn Phong vẻ mặt không tin: "Thật ư?"

"Đương nhiên là thật. Ngươi đừng chạy, ta tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi mời ta uống...."

"Cappuchino?" Hàn Phong tiếp lời nói.

Liễu Nguyệt Sương cười nói: "Coi như ngươi thức thời! Hai chén Cappuchino lớn một chén cũng không thể thiếu."

"Hai chén lớn? Ngươi có thể uống hết sao, cái món này lượng đường cao, coi chừng uống nhiều thân thể phát phì rồi biết." Hàn Phong nhỏ giọng thầm nói.

"Gì? Ngươi đứng đó càu nhàu cái gì đấy?"

"Không. Hai chén thì hai chén, ngươi uống nổi thì ta sao không mời nổi chứ?

"Được rồi, ngày hôm qua tại sao ngươi lại hung ác với ta như vậy?" Liễu Nguyệt Sương bắt đầu trở mình tính nợ cũ.

"Ngày hôm qua? Lúc nào, ta có sao?"

"Đương nhiên là có. Hứ, không cho ta đến ở cùng ngươi, có phải có bí mật gì không dám để người ta thấy hay không?"

Hàn Phong trong lòng đổ mồ hôi, thầm nghĩ, bí mật nhưng thật ra không hề ít, về phần có thấy được hay không, như vậy khó mà nói.

Không muốn tiếp tục dây dưa với vấn đề này nữa, Hàn Phong vội vàng nói sang chuyện khác: "Bây giờ thời gian không sớm, chúng ta đi làm thủ tục nhập học đi."

Đại học thủ tục nhập học có vẻ phức tạp, chẳng những báo danh, còn phải thu phí, làm thẻ sinh viên, thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm, vật phẩm huấn luyện quân sự cùng các đồ dùng, vật dụng trên giường...v...v... Bởi vì nhân số đông đảo, đại học Thủy Mộc cho biết tân thư viện mới vừa thành lập còn chưa có kinh phí đầu tư để sử dụng. Thủ tục này cũng không phải tiến hành cùng một chỗ, theo tính chất dây chuyền, chia ra làm nhiều chỗ, thu phí thậm chí lại ở tuốt trên lầu.

Nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, Hàn Phong lại một lần nữa cảm thán dân cư Trung Quốc đúng là nhiều. Hắn bây giờ, đối mặt với loại tình huống này, trong lòng có chút e sợ.

Sau khi báo danh ở cổng xong, điền vào vài tờ đơn, sau đó đi tới chỗ làm thẻ sinh viên, Liễu Nguyệt Sương nói: "Ngươi ở chỗ này xếp hàng, ta qua mấy chỗ khác làm thủ tục cho nhanh."

Làm thẻ sinh viên, tốc độ hơi chậm, đội ngũ sắp hàng rất dài.

Hàn Phong không nói cái gì, Liễu Nguyệt Sương đã là sinh viên năm hai, nhưng lại là phó hội trưởng hội sinh viên kiêm hội trưởng hội tin học, đối với quá trình làm thủ tục nhập học so với hắn đã quen thuộc.

Quan sát tràng cảnh náo nhiệt phi phàm, Hàn Phong trong lòng có chút cảm khái.

Kiếp trước, hắn căn bản không học gì nhiều. Sau khi được thả về nước, tiếp nhận chính là hình thức giáo dục địa ngục cùng huấn luyện nghiêm khắc. Đối mặt với huấn luyện viên vĩnh viễn lạnh như băng, cùng với mấy người bạn đồng học đặc biệt như hắn ai nấy cũng lạnh như băng, nên đại học trở thành một hy vọng xa vời không có khả năng thực hiện.

Mà bây giờ, hắn lại thành thành thật thật đứng trước thư viện đại học Thủy Mộc, thành thành thật thật cảm nhận loại hào khí náo nhiệt của tân sinh nhập học này, thành thành thật thật mà trở thành một gã đại tân sinh của hệ tin học

Sở dĩ lựa chọn hệ tin học, cũng không phải muốn từ nơi này học chút gì, mà muốn cho mình càng thêm tự do. Bởi vì hắn nghe nói hệ tin học quản lý không có nghiêm khắc giống như các hệ khác. Hơn nữa hắn căn bản là không cần tốn bao nhiêu tâm tư ở trên mặt là có thể dễ dàng ứng phó các loại cuộc thi. Mà rút ít được thời gian, tự nhiên là dùng để hoàn thiện siêu cấp hệ thống của mình.

Bên này đội của Hàn Phong còn chưa sắp xếp tới cuối cùng, Liễu Nguyệt Sương đã chuyển một vòng quay về.

"Làm xong rồi." Liễu Nguyệt Sương đắc ý giơ giơ một ít văn kiện trong tay lên.

Hàn phong có chút kinh ngạc:"Nhanh dữ vậy?"

"Đương nhiên rồi." Hàn Phong phản ứng thật lớn làm thỏa mãn trái tim hư vinh của Liễu Nguyệt Sương, "Cũng không ngẫm lại xem ta là ai, ha ha!"

"À~ Ngươi đi cửa sau à."

"Chán ghét, nói gì khó nghe vậy!" Liễu Nguyệt Sương dùng đôi bàn tay trắng như phấn đấm Hàn Phong một chút, "Ta đã sớm cùng họ bắt chuyện rồi, cái này là đặt mua, biết chưa. Cũng là lo lắng ngươi làm không chắc bên này....."

"......"

Hàn Phong trong lòng đổ mồ hôi, hắn không nghĩ tới Liễu Nguyệt Sương đối với mình không tin tưởng, xếp hàng sẵn mà cũng còn không chắc? Ngẫm lại.......

Bất quá nói đi nói lại, Liễu Nguyệt Sương đối với mình tốt như vậy, Hàn Phong trong lòng thật đúng là có chút cảm động nhỏ.

Vì vậy Hàn Phong thừa nhận nói: "OK, tiểu nhân sai lầm rồi, tiểu Sương nữ hiệp tha thứ cho tiểu nhân đi."

"Hế hế, bổn nữ hiệp đại nhân đại lượng, tha thứ cho ngươi." Tiếp theo, Liễu Nguyệt Sương vỗ vỗ đầu Hàn Phong.

"Dừng lại!" Hàn phong vội vàng bắt lấy tay nàng, nói, "Tiểu Sương tử, ngươi còn vỗ nữa, ta bực ngươi đó."

"Hả~" Liễu Nguyệt Sương không có ý tứ mà cười cười, "Xin lỗi nha, ta trong lúc nhất thời quên mất, theo thói quen vỗ con meo meo.... Hơn nữa, ai biểu ngươi có chiều dài ngắn như vây, nhìn thấy đỉnh đầu ngươi, là ta muốn vỗ rồi, hì hì."

"............." Ta nếu không phải tê liệt trên giường, làm sao có chiều dài như vậy? Cái này cũng đâu thể trách ta được? Hàn Phong buồn bực.(Đoạn này dịch giả cũng không hiểu ý của TG lắm, có lẽ TG diễn tả Hàn Phong thân cao, đầu nhỏ @_@)

Bất quá, đối với thân cao, hắn cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã có biện pháp để mình phát triển chiều dài.

Hàn Phong dứt khoát đem đầu xoay sang một bên, trực tiếp không thèm nhìn nàng, lần này biểu đạt kháng nghị "phân biệt chủng tộc" của mình đối với nàng.

"Tiểu Phong tử, ngươi sẽ không tức giận chứ?"

"Không có."

"Thật sự?"

"Ừ."

"Rõ ràng là có, lại còn không thừa nhận, đồ quỷ hẹp hòi, trước kia chưa từng thấy ngươi nhỏ mọn như vậy."

Lúc Hàn Phong sắp bị Liễu Nguyệt Sương làm cho hỏng mất, thì cứu tinh rốt cục xuất hiện.

Một bé Mi Mi thanh thuần đầu đội mũ đỏ thần sắc bối rối chạy tới, nhìn Liễu Nguyệt Sương nói: "Lão đại, không ổn rồi.........."

Liễu Nguyệt Sương kéo tay cô gái, ôn nhu nói: "Tiểu Lê tử, phát sinh chuyện gì rồi, đừng có gấp, chậm rãi nói."

Tiểu Lê tử, cô gái này tên thật không sai, Hàn Phong trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nghĩ thầm không biết là tên nàng bên trong mang theo chữ "Lê", hay là khuôn mặt của nàng giống như "trái lê" nữa?

Tiểu Lê tử tâm tình hòa hoãn một chút, nói: "Máy vi tính phụ trách đăng kí nhập học của tân sinh bên kia có vấn đề rồi. Bây giờ không thể dùng được, nghe nói hình như là bị nhiễm vi rút. Lão đại, chị mau đi xem một chút đi, bây giờ tất cả mọi người đang chờ đó."

"Hả? Nhiễm Virút?"

Liễu Nguyệt Sương vừa nghe máy tính có thể bị nhiễm virút, không nói hai lời, liền cất bước đi, đi được hai ứước, bèn quay đầu lại nói: "Tiểu Phong tử, ta đi cái rồi về liền, ngươi sau khi làm xong thẻ sinh viên, chờ ta ở chỗ này....."

Vừa dứt lời, người nàng đã chui vào giữa đám người không còn thấy bóng dáng, thật là lôi lệ phong hành ( Sấm rền gió cuốn - ý chỉ mạnh mẽ vang dội )

Tiểu Lê tử kia hướng Hàn Phong cười cười, sau đó cũng đi theo.

"Máy tính nhiễm virút, ngươi có thể đối phó sao? Thế thì cố gắng lên."

Hàn Phong rất rõ ràng trình độ Liễu Nguyệt Sương, mặc dù nàng là hệ tin học, cũng là hội trưởng hội tin học. Nhưng là trong mắt Hàn Phong, nàng quả thực chỉ là tiểu bạch vi tính(hàng amateur ấy), hiểu được một ít cách sử dụng cơ bản mà thôi. Hàn Phong vạn lần cũng không nghĩ ra nàng rốt cuộc là như thế nào mà lên làm được hội trưởng hội tin học, chẳng lẽ là bởi vì nàng lớn lên xinh đẹp?

Chỉ trong chốc lát, Hàn Phong đã làm xong cả thẻ ngân hàng, nhưng mà Liễu Nguyệt Sương lại vẫn như cũ chưa có trở về.

"Không phải là một con virút thôi sao, lại còn làm lâu tới như vậy."

Hàn Phong trong lòng có chút coi thường. Sau đó hướng chỗ tân sinh đăng kí nhập học đi đến, hắn quyết định đi nhìn thử.

Bình thường, vấn đề an toàn internet, đều là do tiểu tổ "an toàn internet khẩn cấp hưởng ứng" phụ trách giải quyết trong trường. Nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, nhất thời cũng không tìm được những người khác, cho nên trách nhiệm giải quyết virút máy tính, liền rơi xuống trên đầu nàng, ai biểu để cho nàng làm hội trưởng hội tin học mà lại phụ trách công việc chào đón tân sinh này?

Lúc Liễu Nguyệt Sương chạy tới chỗ sinh viên đăng kí báo danh, năm cái máy tính đã hoàn toàn đình chỉ hoạt động. Mấy trăm học sinh cùng phụ huynh chật chội ở đó chờ báo danh, bọn họ đã sắp xếp theo hàng hồi lâu rồi, nhưng là lại không nghĩ rằng vừa sắp đến lượt, lại nghe thông báo máy tính gặp vấn đề. Rất nhiều người, trên mặt đã lộ ra thần sắc không nhịn được, có người thậm chí trực tiếp hoài nghi hệ tin học của đại học Thủy Mộc rốt cuộc có phải hay không là quá tệ.

"Lão đại, chị đã tới." Một cô gái tóc ngắn ngồi trước máy tính vội vàng đứng lên, nhường vị trí của mình lại. Liễu Nguyệt Sương tiến lên ngồi xuống, chứng kiến màn hình không ngừng lưu động mà nhìn qua dường như không có bất cứ mã code nào có ý nghĩa, ấn xuống phím caps lock lẫn các phím number, nàng phát hiện bàn phím còn chạy, hệ thống cũng chưa chết máy, nhưng là ấn các phím khác, lại không có bất kì phản ứng gì.

Liễu Nguyệt Sương chân mày cau lại, hỏi: "Tiểu Tự tử, từ lúc nào bắt đầu như vậy? Trước đó, máy có vận hành chương trình nào khác không?"

"Mới vừa rồi, tự nhiên lại bị như vậy, không có vận hành chương trình nào khác, cũng chỉ vận hành hệ thống phụ trách sinh viên đăng kí nhập học kia."

Liễu Nguyệt Sương không nói cái gì, trực tiếp nhấn nút restart máy tính. Đợi trong chốc lát, hệ thống một lần nữa khởi động. Sau đó bắt đầu tiến vào hệ thống, nhưng là lại không thấy hình ảnh nào khởi động, biểu hiện màn hình đen thui, bên trong xuất hiện mười sáu đoạn code nhìn không ra bất kì ý nghĩa gì.

Liễu Nguyệt Sương chưa từng gặp qua loại tình huống này. Trước giờ đụng tới vấn đề máy vi tính, đều là sau khi tiến vào hệ thống, sau đó mới xuất hiện, trừ vấn đề ổ cứng ra, các vấn đề về phần mềm khác cũng đều rất dễ dàng tìm ra nguyên do. Nhưng là bây giờ, nàng ngay cả hệ thống còn không thể nào vào được, đối với nàng lúc này là thúc thủ vô sách.

Nhìn đôi mắt của phụ huynh cùng tân sinh trông mong mình, trên mặt nàng không khỏi nóng đỏ lên từng đợt, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nhưng lại không thể đem vấn đề ra giải quyết, thật sự là mất thể diện.

Liễu Nguyệt Sương hỏi cô gái bên cạnh: "Báo cho Lục lão sư chưa?"

"Dạ rồi, đã báo, nhưng ổng đang ở nhà chứ không phải ở trường, bất quá giờ ổng đang chạy đến."

"Lục lão sư tên là Lục Thâm, là giáo viên hệ tin học bảo mật thông tin, đồng thời cũng là người phụ trách tiểu tổ an toàn internet khẩn cấp hưởng ứng ở trong trường.

Liễu Nguyệt Sương quay lại nhìn xem bốn máy tính khác, bệnh trạng đều là giống nhau. Loại tình huống này, ứng với nhiễm virút rồi. Nàng lại hỏi rõ chi tiết cách những người khác tiến hành sử dụng máy tính, xác định bọn họ không có vận hành bất kì chương trình nào kỳ quái, cũng không có căm vào cái USB hay cái gì đó vân vân, ngoài ra chỉ có thể là bọn họ bấm nhầm làm nhiễm virút.

Bởi vì máy tính này đều là đã kết nối intranet trong trường (intranet - mạng nội bộ), Liễu Nguyệt Sương hoài nghi virút là trực tiếp từ mạng intranet truyền tới, vì thế nàng nói: "Tiểu Lê tử, đi kiểm tra hỏi thử xem một chút màn hình các máy tính khác xem có bị lây nhiễm hay không."

Tiểu Lê tử nghe xong, lập tức hướng phía đám người bên ngoài chui ra.

Kiểm tra vài cái màn hình các máy tính khác đặc biệt là các máy tính trang bị chuyên dùng để tra tìm các bộ sách trong thư viện, có thể trực tiếp tiến hành sử dụng, cũng có để vài bàn phím nhỏ bên cạnh. Mấy cái máy tính xài chung này đều nhất trí một mạng, là mạng LAN. (Local Area Network)

Sau một chốc, tiểu Lê tử đã trở về: "Lão đại, em xem rồi, ba cái máy tính tra tìm, cũng đều bị lây rồi, cùng một dạng với cái này."

Chẳng lẽ đây là loại virút mới nhất xuất hiện?

Trong hệ thống cài đặt có trình diệt virút, khi gặp virút có thể tùy thời format, nhưng mà máy tính lại vẫn như cũ y như vậy. Liễu Nguyệt Sương trước giờ cũng chưa hề nghe nói qua về loại virút gây ra trạng thái này, thậm chí ngay cả cùng loại cũng chưa từng được nghe nói.

Bây giờ nàng chỉ có thể kỳ vọng chờ một lát Lục Thâm lão sư tới sẽ có thể đối phó. Bằng không, hôm nay việc báo danh buộc không thể tiếp tục.

Lúc này, hiệu trưởng Từ Chung Vệ sắc nét mặt nghiêm túc chạy đến, cùng hắn đồng hành, còn có mấy vị lãnh đạo trường khác. Sau khi nghe chuyện này, hắn vội vàng bỏ hết công việc trên đầu chạy đến, hắn không thể không coi trọng. Lại nói nói tiếp, chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng chỉ cần xử lý không tốt, nói không chừng ngày mai có thể tất cả các báo chí tin tức truyền thông đều sẽ đề cập đến việc này, danh dự của đại học Thủy Mộc, khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Từ Chung Vệ vốn biết Liễu Nguyệt Sương, hắn trực tiếp hỏi: "Liễu Nguyệt Sương đồng học, thế nào rồi? Còn cần bao lâu thời gian mới có thể khôi phục?"

"Hiệu trưởng, em cũng không thể xác định. Virút trong máy tính lần này, em trước giờ chưa từng gặp qua." Liễu Nguyệt Sương thản nhiên cho biết, "Chuyện này bọn em đã báo cho Lục Thâm lão sư rồi, thầy ấy đang trên đường chạy tới."

Hiệu trưởng Từ Chung Vệ gật đầu, suy nghĩ một chút, sau đó đứng bên cạnh các thành viên phụ đạo hệ tin học nói: "Hối thúc Lục Thâm một chút, kêu hắn tới đây nhanh lên, bây giờ tình huống khẩn cấp..... À, em mặt khác tìm thêm vài người, đi mang năm cái máy tính dự bị lại đây."

Sau đó, hiệu trưởng Từ Chung Vệ lại đại biểu trường học hướng phụ huynh cùng học sinh đang xếp hàng chờ đợi xin lỗi. Hơn nữa hắn hứa hẹn, sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề, đồng thời cho phép bọn họ đi làm các thủ tục khác trước, tiếp đó trở lại đăng ký thủ tục nhập học.

Có hiệu trưởng ra mặt, tâm tình của phụ huynh học sinh cũng rất nhanh ổn định lại, có người đi làm thủ tục khác, cũng có người ở lại chờ, chờ xem bọn hắn rốt cuộc giải quyết vấn đề này như thế nào.

Đang lúc hiệu trưởng phát biểu, tiểu Lê tử đột nhiên cảm thấy có người chụp bả vai mình, nàng nhìn lại, nói: "Phó hội trưởng?"

Liễu Nguyệt Sương nghe vậy quay đầu nhìn, phát hiện phó hội trưởng hội tin học Đỗ Thiệu Phong không biết lúc nào đã đi tới đằng sau nàng.

Nàng nhớ đến, kỹ thuật của Đỗ Thiệu Phong không sai, nghe nói là thành viên nồng cốt của tổ chức hacker trong nước, nói không chừng có thể tiêu diệt virút, làm máy tính khôi phục vận chuyển.

"Đỗ Thiệu Phong, ngươi tới vừa đúng lúc, có vài máy bị nhiễm virút, ngươi nhanh chóng hỗ trợ xem có thể diệt hay không."

Đỗ Thiệu Phong đẩy đẩy gọng kính màu đen, trong mắt không tự chủ được mà toát ra ra một tia vui mừng khó có thể khiến người ta phát hiện được. Hắn sắc mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Tốt, để ta thử xem."

Hắn ngồi xuống trước máy tính, kiểm tra một phen các bước cùng trình tự. Đại khái cùng với Liễu Nguyệt Sương vừa làm không khác nhau mấy. Sau đó hắn móc túi lấy ra một cái USB, cắm vào lỗ cắm, tiến nhập vào DOS. Gõ một ít câu lệnh không thường thấy, tốc độ rất nhanh. Những người xem bên cạnh nhìn đến hoa cả mắt, căn bản là không biết hắn đang làm gì, cũng cảm giác được hắn thật là lợi hại.

Một lát sau, Đỗ Thiệu Phong rốt cục ngừng lại, đẩy đẩy cái kính mắt trên mũi, nói: "Bị dính virút, bất quá loại virút này ta biết, là loại virút mới xuất hiện gần đây trên internet. Lực phá hoại rất mạnh, có thể tự bàn giao quyền kiểm soát hệ điều hành, trực tiếp khống chế. Hơn nữa ở bên trong được đưa vào một đoạn mã đặc biệt, vì thế mới gây nên tình huống như bây giờ."

"Ngươi biết loại virút này ư?" Thấy Đỗ Thiệu Phong đã gặp qua loại virút này, lại có thể nói ra một phen đạo lý. Liễu Nguyệt Sương trên mặt lộ ra nét vui mừng, "Thật tốt quá! Vậy ngươi khẳng định có biện pháp giết chết nó rồi?"

Đỗ Thiệu Phong tự tin gật đầu, trên mặt vẫn bảo trì phong phạm cao thủ không lộ ra. Dù sao nhiều người như vậy, chỉ có mỗi mình có thể giải quyết vấn đề này, chẳng phải là sự tình chấn động sao?

Hiệu trưởng Từ nghe hắn nói có thể tiêu diệt loại virút này, cũng vô cùng vui sướng. Ngay cả nói nếu như Đỗ Thiệu Phong có thể thuận lợi giải quyết vấn đề này, thì trường học cấp cho phần thưởng khuyến khích cũng được.

Sau khi khiêm nhường vài câu, mọi người tập trung nhìn kỹ. Đỗ Thiệu Phong bắt đầu biểu diễn diệt virút.

Tại hiện trường biểu diễn cuộc đại chiến tấn công lẫn phòng ngự cùng virút. Đây chính là tình hình bình thường phi thường hiếm thấy. Tại trong mắt mọi người, virút máy tính so với virút trong hiện thực đáng sợ như nhau. Hơn nữa còn thần bí hơn, hầu hết mọi người đều khó giải thích được phương thức tồn tại lẫn lây nhiễm của "virút". Dù sao virút máy tính cùng virút chính thức tên giống nhau, nhưng bản chất khác nhau.

Cho nên mọi người có vẻ khá tốt, đều tiến lên tiếp cận, muốn nhìn xem cho đến hết. Rất nhiều phụ huynh lúc này còn không quên giáo dục con mình, để bọn chúng chịu khó đọc sách. Sau này cũng có thể lợi hại giống như vậy và vân vân...

Hàn Phong sớm đã làm xong thẻ sinh viên, lúc hắn đi tới, là lúc chứng kiến Đỗ Thiệu Phong bắt đầu động thủ truy sát virút. Hắn đứng trong đám người, nhìn một chốc, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạo. Sau đó liền ly khai mọi người, chui ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn màn hình của máy tính bên kia thư viện khá khuất. Căn bản không ai ngó đến, hắn trong lòng vừa động, liền từng bước từng bước, hướng phía bên kia đi đến.

Hàn Phong đứng trước màn hình máy tính tra tìm, nháy mắt rồi lại không nháy mắt suy nghĩ mà xem mười sáu dữ liệu không ngừng lưu động. Thiên địa trong lúc đấy, thật giống như chỉ còn lại mình hắn trước máy tính, chung quanh hết thảy cũng đều không thấy.

Tiếp theo, hắn liền khởi động mười sáu dữ liệu chuyển hoán trong siêu cấp hệ thống, đem những số liệu nhìn qua không có bất cứ ý nghĩa gì, chuyển đổi thành tin tức đại não có thể lý giải.

Cứ như vậy toàn bộ tinh thần tập trung nhìn trong chốc lát, số liệu lưu động trước mắt Hàn Phong bắt đầu chậm rãi biến mất. Thay thế nó chính là một cái giao diện đồ họa, mà cái giao diện đồ họa này đúng là giao diện trang web tra tìm của thư viện Thủy Mộc. Giao diện nọ không ngừng nhấp nháy, trong trang chủ phô bày ra hình ảnh file GIF Thủy Mộc.

Trừ Hàn Phong ra, ai cũng không biết, máy tính này kì thật vẫn vận chuyển bình thường, chỉ bất quá là tần vận chuyển xuất hiện vấn đề thôi. Cũng chỉ Hàn Phong với hệ điều hành trong não dựa theo hệ nhị phân(1) làm cơ sở mới có thể dị thường thành công đem những số liệu nhìn như không hề có ý nghĩa gì chuyển đổi thành giao diện.

Hàn Phong trên mặt lộ ra nụ cười, hắn đã hoàn toàn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi.

Hắn kéo tay xuống máy tính sau lưng, nhấn phím restart. Sau đó hệ thống tự đăng nhập và khởi động. Rất nhanh ấn liên tục trên bàn phím, tiến nhập giao diện cài đặt EFI(2).

Bây giờ máy tính, phần cứng và phần mềm, đã không còn quá phức tạp. BIOS(3) truyền thống đã lỗi thời, thay vào đó là một loại giao diện mới gọi là EFI.

Efi, tên chính xác là Extensible Firmware Interface, là do một công ty đặc biệt phát triển từ BIOS truyền thống. So với BIOS truyền thống, EFI có nhiều ưu điểm được ủng hộ hơn. Tỷ như hỗ trợ bộ vi xử lý nhanh hơn, máy tính khởi động nhanh hơn, giao diện đồ họa thiết lập đầy đủ hơn....Nghiêm khắc mà nói, EFI chính là một hệ thống thao tác chứa trong Unix(4), có công năng hết sức cường đại. Có nó, không cần phải lắp đặt hệ thống thao tác kết nối network, tùy ý mà lướt web trên internet.

Trên máy tính bây giờ, cơ hồ không còn thấy BIOS truyền thống nữa rồi, toàn bộ đều thuần một sắc EFI.

Hàn Phong tiến vào EFI, đi kèm với hướng dẫn sử dụng giao diện điều khiển. Bên trong có một trình biên dịch Debug(5) tương tự, có thể trực tiếp tiến hành biên trình.

Hàn Phong bây giờ có thể linh hoạt khống chế, cũng chỉ có ngón cái cùng ngón trỏ bốn cái mà thôi. Cho nên lúc hắn đánh máy, đều là duỗi ra hai ngón trỏ. Vụng về bấm từng chữ, người bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn hệt như thái điểu mù mờ đâm chọt thức ăn vậy. Cũng may máy tính tra tìm vốn là tùy ý sử dụng. Bằng không, khẳng đi sẽ có người đi tới kéo hắn qua một bên, để đừng khiến máy tính bị hỏng.

Lúc Đỗ Thiệu Phong toàn lực diệt virút, thì tiểu Lê tử kia từng ngẫu nhiên hướng Hàn Phong bên kia liếc mắt một cái. Thấy hắn bấm từng cái, không biết bận rộn làm cái gì. Nàng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không có suy nghĩ nhiều. Sau đó rất nhanh bị biểu diễn đặc sắc của Đỗ Thiệu Phong hấp dẫn.

"Rốt cuộc cũng nhập hoàn tất."

Hàn Phong cổ tay hoạt động có chút đau nhức, đoạn mã không dài, nhưng cũng khiến hắn mất không ít sức. Kiểm tra lại một chút, hắn không có phát hiện sai lầm, liền gõ xuống phím enter.

Chỉ thấy giữa màn hình hiện lên dòng chữ: "Program processed OK! (Chương trình thực hiện thành công)"

Ý nghĩa của câu này, hệ thống bị đoạn mã ngắn nọ mãnh mẽ xâm thực đã bị Hàn Phong thanh trừ hoàn toàn.

Tiếp theo, Hàn Phong khởi động lại vi tính.

Lúc này đây, hệ thống cũng không có tiến vào giao diện có số liệu lúc trước, mà là xuất hiện bầu trời xanh cùng mây trắng quen thuộc, cũng không phải window XP, mà là hệ điều hành Windows 2010 hoàn toàn mới. Đây là hệ điều hành trung tâm window 7, so với vista còn ưu việt hơn nhiều.

Hàn Phong trước giờ cũng không có tiếp xúc với máy tính. Đối với hệ điều hành Windows 2010 cũng không phải rất quen thuộc. Dù sao những năm gần đây, tinh lực của hắn chủ yếu cũng không có đặt trên vi tính. Mà là bận rộn xử lý thân thể mình đến đầu tắt mặt tối.

Bất quá, lĩnh vực tin học truyền thống còn có một cái đáng khen ngợi - - tương thích ngược(nghĩa là đồ cũ của hệ điều hành này nhét zô hệ điều hành mới vẫn chạy ngon lành).

Từ thời đại máy PC cá nhân IBM bắt đầu, cùng với các phần mềm có liên quan đến máy tính đều đạt tiêu chuẩn "tương thích". Tức là phần mềm cùng phần ứng xuất hiện lúc sau, đều có khả năng tương thích với phần mềm xuất hiện trước. Tỷ như trước kia biên soạn bằng chương trình này, thì về sau vẫn có thể vận hành ở hệ điều hành mới.

Cho nên, trước khi ra câu lệnh, Hàn Phong vẫn như trước có thể dùng được. Hệ điều hành, suy cho cùng mục tiêu chính là sử dụng đơn giản, để cho mọi người nhanh chóng có thể bắt đầu. Hàn Phong thân là nhân vật đứng đầu phương diện này, tự nhiên không nói chơi. Hắn cơ hồ trước tiên là tìm thứ gì đó mình muốn tìm trước - - Câu lệnh khống chế.

Đối mặt với giao diện khá cool này, hắn cũng chỉ có chút chú ý tới kiểm soát. Dẫu sao bây giờ hắn cũng không nghĩ sẽ phí thời gian đi tìm hiểu quen thuộc thao tác với giao diện.

Tra tìm một chút, trong máy cũng không xuất hiện chương trình nào khả nghi. Hàn Phong cũng không có lòng kiểm tra lại. Hắn tiếp theo trực tiếp mở ra nhật ký ghi chép của hệ thống. Muốn nhìn xem đoạn thời gian vừa rồi, bên trong máy tính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mà sự thật đúng như Hàn Phong đã sở liệu, trong hệ thống nhật ký quả nhiên có phần ghi chép khá thú vị. Hắn lò mò trong nhật ký, tìm được dấu vết hệ thống bị xâm lấn.

Sở dĩ chạy đến đây, lao tâm lao lực đem máy tính này sửa lại, là bởi vì Hàn Phong nhìn động tác của Đỗ Thiệu Phong làm vừa rồi thấy được không ít nghi điểm. Cái tên kia sử dụng rất nhiều thao tác, nhưng căn bản là không hề có ý nghĩa gì, hình như thuần túy là dùng một ít câu lệnh phức tạp hiếm thấy che mắt người khác. Rõ ràng là khi dễ người khác xem không hiểu thao tác của hắn. Đáng tiếc, hắn đụng phải Hàn Phong.

Hơn nữa, loại "virút mới" Này, nếu quả thật là virút, từ lực phá hoại cho đến nguyên lý mà nói, không thể chỉ có lây vài cái máy tính như vậy. Một khi khuếch tán ra, máy tính công tác bên ban phụ trách thẻ ngân hàng khẳng định cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Vì chứng minh hoài nghi của mình, Hàn Phong liền quyết định xem xét một chút hệ thống nhật ký của máy tính này. Ai ngờ thật đúng là bị hắn phát hiện ra dấu vết.

Hàn Phong dọc theo đường truy của IP trước đó.

***

USB của Đỗ Thiệu Phong đích xác không hề ít thứ tốt. Liễu Nguyệt Sương nhân tiện nhận thức trong đó thật là có mấy phần mềm tốt, đều là những phần mềm hacker trước kia chỉ nghe nói qua mà chưa từng thấy. Nhìn thấy hắn thành thục vận dụng những phần mềm này, toàn bộ tinh thần chăm chú mà phân tích số liệu. Liễu Nguyệt Sương nhìn hắn cảm giác có chút lóa mắt.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhiều người đều đang chờ Đỗ Thiệu Phong sô lô biểu diễn. Lúc vừa bắt đầu, Đỗ Thiệu Phong lại còn rất có một phen sủng nhục bất kinh (bình tĩnh không sợ). Tự nhiên trấn định hàm xúc, nhưng là hắn restart hệ thống vài lần rồi, mà sau đó vấn đề vẫn không thể giải quyết. Hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Liễu Nguyệt Sương nhìn hồi lâu, gặp hắn thao tác nãy giờ mà vẫn như thế, tin tưởng đối với hắn cũng có chút dao động, hỏi: "Đỗ Thiệu Phong, thế nào rồi, đối phó được không?"

Hiệu Trưởng ở một bên cũng nhịn không được nóng nảy, lúc này hắn cũng hỏi: "Đỗ Thiệu Phong đồng học, máy tính còn bao lâu mới có thể khôi phục bình thường..."

"Không....không thành vấn đề, còn một bước cuối cùng nữa." Đỗ Thiệu Phong dứt khoát tháo kính xuống. Sau đó dùng khăn xoa xoa tròng kính, một lần nữa đội vào. Hắn đột nhiên đứng lên, có chút xấu hổ nói, "Hiệu trưởng, ta đi toalét một chút, sẽ trở lại ngay."

Trên đường đi toalét, vừa lúc đi ngang chỗ Hàn Phong. Đỗ Thiệu Phong chứng kiến Hàn Phong giống như thằng nhà quê bấm loạn trên bàn phím. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm giác ưu việt cùng thỏa mãn thật lớn.

"Nhìn động tác, là biết một một thái điểu rồi, haha."

Trong lòng trào cười một câu, Đỗ Thiệu Phong chuyển qua một chỗ rẻ. Sau đó móc điện thoại di động ra, bấm một loạt con số.

"A lô, sư phụ hả, con là A Đỗ...."

Sau năm phút, Đỗ Thiệu Phong về chỗ báo danh. Lúc này hắn vẻ mặt tự tin, mang theo nụ cười, người xem tỉ mỉ mới có thể phát hiện. Hắn lại còn dùng nước chải vuốt lại mái tóc bừa bộn một chút.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Đỗ Thiệu Phong cũng không có nói nhảm nữa, trực tiếp restart máy tính, lần nữa tiến nhập vào DOS, vận hành phần mềm ban nãy, tìm tòi một vài đoạn mã đặc thù. Hơn nữa còn đem chúng phân biệt loại trừ, rồi khởi động lại máy.

"Ah, vào hệ thống được rồi! Liễu Nguyệt Sương vui mừng lẫn sợ hãi.

Hiệu trưởng phát ra tiếng cười sang sảng: "Hay, Đỗ Thiệu Phong đồng học, ngươi làm được không sai! Lần này may mắn có ngươi a!....."

Hiệu trưởng đem Đỗ Thiệu Phong tâng bốc một phen, mà bên này phụ huynh học sinh xếp hàng cũng bắt đầu nghị luận. Đề tài đều nói là Đỗ Thiệu Phong lợi hại như thế nào này nọ.

Đỗ Thiệu Phong dựa theo phương pháp có sẵn, rất nhanh đã đem vài bàn máy tính đăng ký xử lý tốt. Công việc báo danh gián đoạn cũng được khôi phục bình thường.

Lúc này, Lục Thâm lão sư cũng vừa lúc chạy tới. Sau khi hiểu rõ tình huống, cũng đem Đỗ Thiệu Phong khen ngợi một phen. Nào là bảo lần này đụng tới vấn đề hiếm thấy, nào là bảo hắn trong khoảng thời gian ngắn nắm chắc giải quyết vấn đề. Ít nhiều gì cũng nhờ Đỗ Thiệu Phong, nếu không hôm nay công việc báo danh khẳng định sẽ bị chậm trễ.

Liễu Nguyệt Sương nhớ tới Hàn Phong còn ở bên kia chờ mình, thấy bên này cơ bản không có vấn đề gì rồi, vì vậy nói: "Đỗ Thiệu Phong, ngươi thật lợi hại nha! Bên kia vài cái máy tính tra tìm cũng bị lây rồi, lần này toàn bộ ta trông vào ngươi cả, hôm nào rỗi ta mời ngươi ăn cơm."

Đỗ Thiệu Phong trên mặt nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, không chút do dự gật đầu nói: "Không thành vấn đề, một lời đã định. Nguyệt Sương, lần này là chính ngươi nói, đừng có giống như lần trước đuổi ta như đuổi chim bồ câu."

"......" Liễu Nguyệt Sương thật đúng là thuận miệng nói một chút. Ai lại nghĩ rằng hắn nói tiếp nhanh như vậy. Gặp hắn đã nói vậy rồi, cũng không thể phủ nhận, nàng không nói gì nữa, vội vã đi tìm Hàn Phong.

Đỗ Thiệu Phong bắt đầu xử lý máy tính tra tìm trong thư viện, nhưng lại đụng phải chuyện tình khác khiến hắn hết sức kinh ngạc: "Ủa? Sao máy này lại không bị hỏng?" Hắn rất là ngoài ý muốn chứng kiến một máy không có bất cứ dị thường gì, đang trong trạng thái vận chuyển bình thường.

"Không có khả năng a." Hắn nhỏ giọng nói thầm, kiểm tra toàn diện phần mềm lẫn phần cứng của máy tính này, hoàn toàn không có phát hiện gì đặc biệt.

Đối với loại tình huống này, tiểu Lê tử cũng rất kỳ quái, nàng nói: "Không thể nào, vừa rồi ta rõ ràng thấy máy này cũng bị lây mà." Nàng mới vừa rồi qua kiểm tra, tuyệt đối kiên trì tin tưởng mình vừa nãy không có hoa mắt. Lúc này, tiểu Lê tử đột nhiên nhớ tới, vừa rồi nàng thấy cái tên nam sinh lão đại gọi là "tiểu Phong tử" ở bên cạnh đứng trong chốc lát, sử dụng đúng là cái máy tính này.

"Chẳng lẽ là hắn đã xử lý?" Tiểu Lê tử trong đầu hiện lên một cái ý niệm như vậy trong đầu. Bất quá nàng rất nhanh bỏ qua phán đoán này. Dù sao, từ động tác của nam sinh đó, có thể thấy hắn là một thái điểu chả hiểu gì về vi tính. Hơn nữa, nếu như hắn thật sự biết sửa như thế nào, thì tại sao lão đại Liễu Nguyệt Sương không tìm hắn hỗ trợ?

Nghĩ tới đây, tiểu Lê tử rất nhanh đem ý niệm này trong đầu quăng ra đằng sau. Vẻ mặt sùng bái mà xem xét phó hội trưởng Đỗ Thiệu Phong tiếp tục sửa máy tính khác.

Ở cổng thư viện, Liễu Nguyệt Sương tìm được Hàn Phong.

"Tiểu Sương tử, thế nào rồi, vấn đề máy tính đối phó được không?"

Liễu Nguyệt Sương gật đầu, nói: "Ừ được, cũng may là có Đỗ Thiệu Phong. Nếu không hôm nay công việc báo danh khẳng định bị ngâm nước nóng rồi." (ngâm nước nóng: ý bảo tạm ngưng)

"Đỗ Thiệu Phong cũng là hệ tin học à?"

"Phải rồi, ngươi không biết hắn đâu. Hắn là phó hội trưởng hội vi tính của bọn ta, năm ba, kỹ thuật rất lợi hại, nghe nói hắn cũng là một hacker đó."

Hacker?

Hàn Phong cười cười, hỏi: "Các người quen nhau như thế nào?"

"Thì quen trong hội tin học ấy, năm ngoái báo danh hệ tin học, hắn là hội trưởng. Bởi vì bài học năm ba khá nhiều, cho nên lui xuống, còn đề cử ta lên làm hội trưởng nữa. Hắn bây giờ mặc dù trên danh nghĩa là phó hội trưởng, nhưng kỳ thật cũng chẳng quản chuyện gì cả."

"Ái chà chà, có ý tứ! Hàn Phong nghĩa đến địa chỉ IP hắn mới truy theo vừa rồi.

Quanh quẩn một vòng, Hàn Phong cuối cùng xác định IP thực tế xâm lấn kia, nhưng lại không nghĩ là nằm trong mạng lưới nhà trường, còn là biểu tượng của trên trang web internet của trường. Căn cứ vào phạm vi xác định của địa chỉ IP trên hắn tra được, đúng là nằm trong ký túc xá nam sinh năm thứ ba.

Hàn Phong trực tiếp hỏi thăm chủ đề chính: "Tiểu Sương tử, Đỗ Thiệu Phong có phải hắn đang theo đuổi ngươi không?"

"Hả?" Liễu Nguyệt Sương sửng sốt, lập tức hỏi, "Ngươi làm sao biết?"

Hàn Phong cười mà không đáp.

Liễu Nguyệt Sương tựa hồ mặt không còn chút máu, vội vàng giải thích nói: "Tiểu Phong tử, ngươi đừng có hiểu lầm. Hắn đích thực theo đuổi ta, nhưng mà ta cũng không có đáp ứng hắn. Hắn vài lần hẹn ta đi ra ngoài, đều bị ta cự tuyệt rồi, có một lần thật sự không còn biện pháp phải đáp ứng. Bất quá cuối cùng ta thả hắn như thả chim bồ câu. Ngươi phải tin tưởng ta, ta với hắn thật sự không có ý tứ gì hết."

"Được rồi, khẩn trương như vậy làm gì, ta chỉ là hỏi một chút thôi mà. Ngươi xinh đẹp như vậy, không ai theo đuổi mới là bất bình thường." Hàn Phong cười khổ nói, "Không cần hướng ta giải thích nhiều như vậy. Thiệt tình, ta cũng đâu phải bạn trai ngươi."

Liễu Nguyệt Sương trên mặt vừa mới lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng sau khi nghe được nụ cười trên mặt liền đọng lại. Nàng phức tạp nhìn thoáng qua Hàn Phong, không nói gì nữa.

Không khí hiện trường nhất thời trầm mặc hẳn lên, Liễu Nguyệt Sương trở nên trầm mặc ít nói, mà Hàn Phong vốn không thể nói nhiều, cũng buồn tẻ chọc vài câu, rồi lạnh nhạt luôn.

Hàn Phong vốn không phải người nói nhiều, thấy Liễu Nguyệt Sương tâm tình đột nhiên không tốt một cách kì lạ, cũng không biết an ủi như thế nào, cho nên dứt khoát cũng không nói chuyện.

Hai người trầm mặc mà đi một đoạn đường, Liễu Nguyệt Sương đột nhiên nói: "Tiểu Phong tử, thủ tục nhập học của ngươi cũng đã làm xong hết rồi. Ngươi về trước đi, ta bên trường còn có chuyện làm, sẽ không cùng ngươi đi dạo sân trường được."

"Ồ, cũng được, ngươi có việc, vậy đi trước đi, không cần theo ta, ta tùy tiện đi dạo là được."

Liễu Nguyệt Sương nghe vậy, rất là buồn bực dậm chân một cái, sau đó rời đi.

Hàn Phong cảm thấy có chút kì lạ, quay về suy nghĩ lại, cũng không phát hiện mình có chỗ nào làm cho nàng tức giận. Lắc đầu một cái, dứt khoát mặc kệ, nàng rời đi thì hắn càng khỏe, bởi vì hắn còn có chuyện phải làm.

Ra khỏi đại học Thủy Mộc, Hàn Phong ra phụ cận tìm một tiệm internet. Sau đó chọn một chỗ ngồi khá khuất.

Đây là lần đầu tiên sau khi Hàn Phong sống lại đi vào internet. Trừ hôm nay tại thư viện ra, đây cũng là lần đầu tiên hắn chính thức lên mạng.

Mặc dù nói bây giờ cơ hồ mọi nhà đều có máy vi tính, nhưng mà các tiệm internet này vẫn như cũ biểu hiện sức sống mãnh liệt. Nhất là tại phụ cận các khu vực trường đại học cao đẳng, internet vẫn như trước đều được các học sinh hoan nghênh.

Hàn Phong kiếp trước thân là một hacker thường xuyên cùng internet quan hệ. Tự nhiên trên internet có không hề ít tài sản. Bất luận là tại trong nước hay ngoài nước, hắn đều có tài khoản ngân hàng online, tài khoản này cũng chỉ có chính hắn một người biết, người khác căn bản là tra không được. Đương nhiên, tên tài khoản cũng là lấy tên công việc của Nhạc Phong, bất quá Hàn Phong cũng không có ý định di chuyển tài khoản.

Hắn bây giờ muốn làm một chuyện. Là ở trên internet mua một cái laptop, tiền là trực tiếp từ tài khoản ngân hàng online chuyển vào.

Hàn Phong thống kê lại một chút. Bây giờ hắn có thể vận dụng tài chính, đại khái chừng ba trăm vạn USD. Tiền này đại bộ phận là hắn kiếp trước bán cho người ngoại quốc trình bảo mật hoặc biên soạn tìm tòi kẽ hở, cùng với một ít đầu tư buôn bán khác. Không có một ai khác biết, mặc dù không tính là nhiều, nhưng tương đối bây giờ với hắn mà nói, cái này xem như cũng là một tài sản không nhỏ rồi. Ít nhất trước mắt tiền này có thể thỏa mãn một ít nhu cầu của hắn. Về phần sau này, hắn cũng không lo lắng, chỉ cần hắn hoàn thiện hệ thống trong não mình, kiếm tiền căn bản là không thành vấn đề.

Hàn Phong chọn một laptop, processor 64bit, memory DDR 3 loại 4G, tích hợp card đồ họa. Bất quá đồ họa tích hợp đã ngang với hiệu suất card độc lập cao nhất hai chục năm trước rồi. Màn hình cảm ứng touch-type, ổ cứng 0.5TB (1TB=1024GB). Rất tiện nghi, tổng cộng chỉ tốn của hắn 1000 USD. Mặc dù hắn có điều kiện lựa chọn cao hơn, bất quá như vậy mà nói, cũng đã quá kiêu ngạo rồi, so với phong cách xử sự của hắn bây giờ không hợp, hắn hiện tại muốn bảo trì thấp xuống một chút.

Trực tiếp từ account trên internet, điền đủ tư liệu, đối phương trực tiếp mang hàng tới nhà.

Sau năm phút, đối phương gọi điện thoại đến xác nhận. Hàn Phong sau khi xác nhận, gọi hai người mang đến, đặt tại chỗ ở của Hàn Phong.

"Phục vụ bây giờ chất lượng tăng lên thật không ít." Nói thầm một câu, Hàn Phong liền tính tiền.

Sau khi trở lại, không tới gần một tiếng, laptop đã được đưa đến. Mở đóng gói ra, sau đó lắp ráp, nhân viên kỹ thuật định giúp Hàn Phong lắp đặt. Bất quá lại bị Hàn Phong cự tuyệt. Điểm ấy, chính hắn có thể đối phó. Mặt khác, hắn còn muốn lắp đặt nhiều hệ thống, vừa mới mua sắm online một lúc, hắn đã mua vài hệ điều hành, kể cả Windows 2010 lẫn Linux.

Chỗ Hàn Phong ở không có internet, laptop không thể trực tiếp lên mạng. Bất quá Hàm Phong cũng không có vội vã lên mạng. Hắn bây giờ còn có một vấn đề trọng yếu cần giải quyết - - tay của hắn.

Bây giờ, Hàn Phong chỉ có thể linh hoạt khống chế ngón trỏ cùng ngón cái của mình tổng cộng bốn ngón. Trước giờ, không cần thao túng cái gì phức tạp, bốn ngón tay này cũng đủ rồi, có thể thỏa mãn nhu cầu. Nhưng là bây giờ, nếu muốn đánh chữ, bốn ngón tay hiển nhiên không đủ dùng.

"Xem ra lại phải biên thêm chương trình khống chế tay nữa rồi." Hàn Phong tự nói.

Biên soạn chương trình khống chế ngón tay, trên thực tế cùng với biên soạn chương trình trong hệ điều hành có chút giống nhau, chỉ có chương trình biên soạn tốt, cung cấp đầy đủ các loại thao tác cơ bản, mới có thể kiểm soát thiết bị tốt. Siêu cấp hệ thống của Hàn Phong cũng là như thế, nếu muốn nhớ hoàn toàn khống chế hai tay, nhất định phải nâng cấp chương trình khống chế tay của mình.

Bởi vì trước kia biên soạn chương trình khống chế tay, chỉ vì khẩn cấp mà biên soạn. Lúc xếp đặt, thiết kế rất thô, giả lập một ít tín hiệu khống chế, cho nên hoạt động lên xuống, có vẻ rất quái dị. Vô tình so với cương thi giống nhau có chút cứng rắn. Hơn nữa đơn giản cũng chỉ khống chế bốn đầu ngón tay.

Lúc này đây, Hàn Phong quyết định một lần nữa xếp đặt. Tận hết khả năng làm cho hai tay trở nên càng thêm linh hoạt. Cho nên, hắn lần này ý định là đem tín hiệu khống chế hai tay giả lập thành một chương trình, từ cánh tay đến ngón tay.

Ăn cơm tối xong, Hàn Phong bắt đầu vào đại não biên soạn "Chương trình khống chế tay."

Hoạt động của biên trình là trực tiếp phát sinh tại trong não cùng trong cơ thể. Cho nên từ biểu hiện ra ngoài cho thấy, Hàn Phong chỉ là lẳng lặng nằm ở trên giường, cái gì cũng không có làm.

Mà trên thực tế, quá trình này lại cực kỳ phức tạp cùng lộn xộn.

Đầu tiên, hắn đem toàn bộ tín hiệu khống chế hai tay sơ lý hết một lần, nhưng là một đôi tay dính dáng đến tín hiệu thần kinh thật sự là nhiều lắm. Chẳng những cùng đại não, sống tủy cùng trung khu thần kinh có liên quan, lại còn dính tới cả thần kinh cảm giác, thần kinh vận động cùng với hệ thống vận động và nhiều hơn nữa....

Hàn Phong trước khi tiến hành, chủ yếu là quan tâm các tín hiệu cần thiết, bỏ qua tín hiệu không quan trọng.

Cái nào là tín hiệu chủ yếu?

Bây giờ vấn đề quan trọng là làm cho hai tay của hắn có thể hoạt động linh hoạt. Cho nên tín hiệu chủ yếu chính là tín hiệu khống chế cơ thể cùng bộ xương, tín hiệu cảm giác đau nhức cua thần kinh có liên quan thì hoàn toàn bỏ qua. Đương nhiên, một ít tín hiệu cảm xúc rất nhỏ, vẫn còn giữ lại. Nếu không lúc đánh máy, một điểm cảm giác cũng không có.

Cũng may Hàn Phong trước đã sớm tìm rất nhiều thời gian để nắm được rõ ràng ý nghĩa cụ thể của tín hiệu đại biểu. Nếu không nói, hắn phỏng chừng ít nhất cũng phải tiêu tốn nửa năm mới có thể hoàn thành cái "Chương trình khống chế tay" này rồi.

Song, Hàn Phong vẫn là đem chương trình khống chế này nghĩ đến mức quá đơn giản. Mặc dù đại khái chỉ là 30% tín hiệu chủ yếu, nhưng đã làm cho hắn phải căng mắt ra mà tìm. Lúc mới bắt đầu còn rõ ràng mạch lạc, nhưng tới một hồi sau, hắn liền cảm giác được đại não phi thường uể oải, có chút không khống chế được.

Bất quá làm cho hắn thở dài một hơi chính là, hắn cuối cùng dù sao cũng đã hoàn thành. Vì vậy mà, hắn đã tìm suốt thời gian một ngày một đêm. Lúc đó, hắn chỉ ăn một ít đồ vật, uống một ít nước.

Muốn nâng cấp chương trình khống chế tay, đầu tiên đem chương trình cũ tháo gỡ. Sau đó đem chương trình giả lập biên soạn mới vào, mà ở trong khoảng thời gian trình tự cũ bị tháo dỡ này, hai tay của hắn hoàn toàn không có khả năng động. Loại tình huống này, thật giống như là trở về trạng thái tê liệt lúc trước.

Tiếp theo, Hàn Phong tìm nửa tiếng thời gian vất vả mới đưa chương trình giả lập khống chế tay mới vào được, nhưng là ngay sau đó hắn tức đến hộc máu bởi phát hiện chương trình mới này căn bản không có bất cứ tác dụng gì cả.

Kỳ thật, loại vấn đề này hắn cũng thường xuyên gặp phải. Biên trình mà, gặp phải BUG(lỗi code) là chuyện rất bình thường. Nhưng khiến cho Hàn Phong cảm giác được buồn bực nhất chính là, hắn lặp đi lặp lại kiểm tra vài lần rồi, nhưng vẫn như cũ không có phát hiện vấn đề đến tột cùng là ở nơi nào phát sinh.

"Ông trời, đừng có đùa với con như vậy chứ."

Hàn Phong đối với mình quá mức tự tin. Chương trình trước, hắn căn bản là không backup(sao lưu dữ liệu trước khi xóa). Nói cách khác, nếu như hắn không thể giải quyết vấn đề này. Chỉ có hai cái lựa chọn, sẽ để cho tay tiếp tục tê liệt, cho đến khi hắn sửa được BUG. Hoặc sẽ một lần nữa biên soạn chương trình cũ, vẫn chỉ khống chế bốn ngón đầu ngón tay.

Cái chương trình khống chế mới này cực kỳ phức tạp, trải qua tầng tầng giả lập nghiêm khắc. Hơn nữa, Hàn Phong còn không có bất cứ công cụ thử nghiệm nào. Cho nên, nếu muốn nhớ từ bên trong nó tìm ra cái BUG trên trời dưới đất này, thật đúng là một công trình phi thường khổng lồ.

Kiên trì trong chốc lát nữa, vẫn không tìm được lỗi BUG.

"....Đách quản nữa, ngủ một giấc trước rồi nói."

Hàn Phong bây giờ thật sự không còn tinh lực để tiếp tục xử lý nữa. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là dẫn theo hai tay lắc lư, chạy đến đại sảnh, ăn lung tung mấy cái bánh bích quy. Sau đó một đầu ngã xuống giường, khò khò ngủ.

Lúc đến giữa trưa ngày thứ hai, Hàn Phong lần nữa bị điện thoại đánh thức.

Vừa muốn động thủ cầm lấy, nhưng lại phát hiện tay mình không bị khống chế, không có bất cứ phản ứng gì hết.

"Oh,shit!"

Hàn Phong mắng một câu. Lúc này mới nhớ tới chương trình khống chế tay của mình còn chưa hoàn thành, tạm thời còn không thể khống chế được hai tay.

Bất đắc dĩ, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là dùng miệng ngậm cái điện thoại di động trên đầu giường. Sau đó mở ra, thấy tiểu Sương tử gọi tới, hắn dùng cằm ấn ấn một chút nút nghe điện.

"A lô - -" Hàn Phong hữu khí vô lực.

"Tiểu Phong tử, ngươi như thế nào bây giờ mới tiếp điện thoại? Ngươi hôm nay tại sao không có đi học, đừng nói cho ta biết ngươi bây giờ mới ngủ dậy đó."

"Đúng vậy...... Ta có chút không thoải mái."

Đâu chỉ không thoải mái, quả thực là vấn đề lớn. Hàn Phong bởi vì hai ngày chưa từng ăn vật gì, cả người vô lực. Điểm chết người chính là, hắn bây giờ hai tay còn không thể động. Bây giờ ngay cả ăn cũng là một vấn đề rồi.

"Hả? Ngươi làm sao vậy?" Liễu Nguyệt Sương ngữ khí bắt đầu lo lắng, "Khó trách hai ngày nay không thấy bóng dáng của ngươi... Ngươi mở cửa nhanh lên, ta đến cửa phòng ngươi rồi."

"Ách..." Hàn Phong sửng sốt. Thầm nghĩ, nói đến là đến, bất quá nàng tới vừa đúng lúc. Bây giờ tình huống này của mình, thật đúng là phải phiền toái nàng.

Giãy dụa từ trên giường đứng lên, Hàn Phong liền cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, thật vất vả lắm mới định thần lại.

Hàn Phong căm hận mà lẩm bẩm: "Móa, xem ra lần sau làm chuyện gì, phải chuẩn bị cho đầy đủ trước."

Bây giờ cũng không thể so với lúc trước, trước kia hắn vốn chính là người toàn thân tê liệt. Tùy tiện nằm giường bao lâu cũng có người chiếu cố, sẽ không bị đói. Mà bây giờ, hắn ở một mình, nếu thật xảy ra chuyện gì, thì đúng là "kêu đất đất chẳng hay, kêu trời trời chẳng biết rồi."

Đi tới cửa phòng, Hàn Phong muốn thử mở cửa mấy lần cũng không có thành công.

"Bíng bong bíng bong - -" Bên ngoài Liễu Nguyệt Sương lại ấn chuông cửa.

Hàn Phong hướng bên ngoài hô: "Tới đây, đừng nóng, ta đang mở cửa."

"Kháo, bây giờ ngay cả cái khóa cũng khi dễ được mình. Tao không tin là tao không xử được mày?"

Hàn Phong đem dép lên vung lên, vươn đùi phải ra, dùng ngón chân kẹp lấy khóa, lấy sức lôi kéo, "răng rắc" Một tiếng vang lên, cửa phòng mở ra.

Không đợi Hàn Phong thu hồi cước về, cửa phòng liền bị Liễu Nguyệt Sương từ ngoài đẩy ra.

Kết quả là, Hàn Phong chỉ cảm thấy một cổ lực mạnh đẩy tới. Chân trái hoàn toàn đứng thẳng không yên. Cả thân thể ngã về sau, quăng cả bốn chân hướng lên trời.

Liễu Nguyệt Sương mới vừa vào cửa, chỉ nghe được "ba" một tiếng. Sau đó liền chứng kiến Hàn Phong nhếch miềng mà nằm ngửa trên mặt đất lầm bầm, nàng vội vàng chạy tới, dìu hắn hỏi: "Tiểu Phong tử, ngươi làm sao vậy?"

Mới vừa rồi một chút, gặp lúc ném ngay cột sống Hàn Phong đập xuống. Lúc ấy đau tới mức thiếu chút nữa ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Thầm nghĩ muốn lớn tiếng chửi, bất quá Liễu Nguyệt Sương ở ngay trước mặt. Hắn cũng chỉ đành nhịn xuống: "Không......Không sao, chỉ ngã một cái thôi."

"Mới hai ngày thôi, ngươi làm sao biến thành cái dạng này rồi?" Liễu Nguyệt Sương lấy tay bưng mũi, nàng từ trên người Hàn Phong nghe thấy được một cổ mồ hôi thối dày đặc, "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Hàn Phong vây giờ hình tượng đích xác quá mức lôi thôi rồi. Cả người tản ra toàn mồ hôi thối không nói, tóc cũng ứ đầy dầu. Quả thực từ đầu tới đuôi, trong mắt cũng tràn ngập tơ máu, một bộ tiều tụy không chịu nổi, bộ dáng thiếu ngủ nghiêm trọng.

Hàn Phong cười khổ một chút, nói: "Hai tay ta bây giờ tạm thời không hoạt động được rồi."

Nói xong, Hàn Phong vòng qua vòng lại thân thể của mình, chỉ thấy hai tay hắn hất qua hất lại giống nhau.

"Hả?" Liễu Nguyệt Sương bị cái dạng này của hắn lại càng làm thêm hoảng sợ, vội vàng chạy tới, kéo tay hắn, lung lay vài cái, phát hiện mềm nhũn. Cảm giác trong đó không có bất cứ lực lượng gì, loại tình huống này, làm cho Liễu Nguyệt Sương nghĩ đến lúc Hàn Phong tê liệt trên giường trước kia.

Liễu Nguyệt Sương thật sự là bị hù dọa rồi, hai tròng mắt của nàng nhất thời liền đỏ lên: "Tiểu Phong tử, đây là làm sao vậy? Tay ngươi như thế nào lại biến thành như vậy...?"

Hàn Phong có chút dở khóc dở cười: "Ách. Tiểu Sương tử, đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì, tay ta rất nhanh sẽ tốt lại."

"Đã thành cái dạng này rồi, ngươi còn nói là không có việc gì......" Nước mắt của Liễu Nguyệt Sương đã chảy xuống, xoa xoa nước mắt. Nàng vội vàng móc điện thoại di động ra, muốn gọi 120 cấp cứu.

Hàn Phong thấy thế, lập tức nói: "Đừng gọi điện thoại. Tiểu Sương tử, ta thật sự không muốn đi bệnh viện!"

Ở bệnh viện ngây người vài chục năm, Hàn Phong đã dính "chứng sợ hãi bệnh viện", không bao giờ muốn đặt chân vô bệnh viện nửa bước. Càng huống chi, hắn vốn không có vấn đề gì, chỉ là tật xấu biên soạn chương trình của mình. Coi như là đến bệnh viện, bác sĩ căn bản cũng chẳng giúp được gì.

Liễu Nguyệt Sương thấy Hàn Phong thái độ kiên quyết. Vì vậy dừng lại, nhưng vẫn lo lắng bệnh tình của hắn: "Nhưng mà tay của ngươi?"

"Ta thật sự không có việc gì, ngủ một giấc dậy là khỏe. Ta đối với tình huống của mình rất rõ ràng. Tiểu Sương tử, ngươi phải tin tưởng ta!"

Thật vất vả để trấn an Liễu Nguyệt Sương. Hàn Phong lúc này mới cảm giác được, bản thân hiện tại phi thường đói. Hắn đã lâu rồi không ăn cái gì.

"Chết đói ta mất, hai ngày rồi không ăn cơm, đi ăn trước cái gì đã."

Liễu Nguyệt Sương bưng cái mũi nói: "Không được, ngươi trước tiên phải đi tắm. Nếu không ta không cùng ngươi đi ra ngoài."

"......"

Hàn Phong không nói gì, xác thực mồ hôi thối của mình hơi nặng. Mùa hè hai ngày không tắm rửa, chính hắn cũng cảm thấy khó chịu, nhưng mà bây giờ hắn đang ở tình huống này, kêu hắn làm thế nào mà tắm?

Liễu Nguyệt Sương cũng nghĩ tới tình huống này, nàng do dự một chút, cắn răng nói: "Ta giúp ngươi lau thân thể một chút."

"Cái này...... không ổn đâu?" Hàn Phong nhăn nhó nói.

"Có cái gì mà không được, có mỹ nữ giúp ngươi lau thân thể, ngươi lại còn không muốn? Ngươi có phải nam nhân hay không hả. Năm đó lúc ngươi tê liệt tại giường, ta chẳng phải cũng giúp ngươi lau qua sao. Chỗ nào trên người ngươi mà ta chưa có xem qua?" Liễu Nguyệt Sương khôi phục lại tính nết cọp cái của mình.

"......"

Lúc đó với lúc này là khác nhau cơ mà >"<!

Hàn Phong cuối cùng đành thỏa hiệp, ngoan ngoãn nghe theo an bài của Liễu Nguyệt Sương.

Áo thun bị Liễu Nguyệt Sương cởi ra.

Liễu Nguyệt Sương vừa nhìn, hai tròng mắt nhất thời mở lớn - -

Thân thể tiểu Phong tử lúc nào trở nên hấp dẫn như vậy......

Hàn Phong trải qua hai năm khổ luyện, thân thể của hắn nhìn đơn bạc, nhưng lại luyện ra một thân cơ bắp. Cũng không khoa trương như vận động viên, nhưng từng khối thể hiện sắc sảo, hệt như dao khắc, lại còn lộng lẫy tráng kiện như đá cẩm thạch. Theo động tác của thân thể, từng khối cơ nhục căng, giãn, đều hiện lên mỹ cảm khác biệt.

Trong trí nhớ của Liễu Nguyệt Sương, cơ thể của Hàn Phong là lỏng lét vô lực, trạng thái sinh lý tái nhợt, so với bây giờ hoàn toàn là hai cái bộ dáng.

Không chút khoa trương mà nói, đây chính là thân thể đầy mị lực nam tính nhất mà Liễu Nguyệt Sương thấy, trong TV, phim ảnh, toàn bộ hết thảy đều không bằng.

"Tiểu Sương tử, tiểu Sương tử...." Hàn Phong đợi hồi lâu, không thấy động tĩnh của Liễu Nguyệt Sương. Ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy nàng si mê nhìn chằm chằm tám khối cơ bụng của mình. Ngay cả hai tròng mắt cũng không chớp một cái, nhất thời lộ ra tự thế mỹ mãn, cười đùa nói, "Thế nào, cơ thể của ta được chứ, bị ghiền rồi đúng không?"

Liễu Nguyệt Sương phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ chỉ một thoáng trở nên đỏ bừng. Nàng thẹn quá hóa giận cầm khăn lông ướt trong tay trực tiếp ném vào đầu Hàn Phong, tức giận mắng: "Nhìn ngươi xú mỹ thì có!" (xú mỹ - xấu)

Hàn Phong lúc này cùng nàng khoảng cách rất gần, mắt thấy khăn lông đâm tới. Hắn theo bản năng muốn duỗi tay ra bắt lấy. Nhưng lại quên mất hai tay không nghe theo sai khiến của mình. Cho nên bất ngờ không bằng đề phòng, hắn vừa vặn bị đập trúng. Bởi vì không có hai tay duy trì thăng bằng, cả thân thể đổ về phía sau.

"Á - -" Liễu Nguyệt Sương nũng nịu kêu lên, luống cuống tay chân đi kéo Hàn Phong. Nhưng chính mình lại bị trượt chân, nàng cả người thoáng cái hoàn toàn đặt ở trên người Hàn Phong.

"......!!!"

Hai người nhất thời cùng ngừng hô hấp lại, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ - - bởi lẽ tư thế bọn họ lúc này thật sự là rất mập mờ rồi!

Do duyên cớ mùa hè, Liễu Nguyệt Sương hôm nay vẫn như cũ ăn mặc rất ít. Trên người chỉ mặt cái quần short hơi mỏng. Mà nàng bây giờ người đặt trước ngực hàng phong. Bộ ngực sữa bị đè ép thay đổi thành hình, thậm chí còn hiện ra cái rãnh thật sâu trên ngực.

Má ơi cứu con!

Hàn Phong cả thân thể cũng căng thẳng lên, nơi ngực truyền tới hơi ấm mềm mại khiến hắn phải khóc than gọi mẹ. Trong khi giãy chết, hắn ngẩng đầu lên. Liền thấy một mảnh trắng bóng, còn có cả rãnh Mariana(1) vĩ đại........

Liễu Nguyệt Sương chỉ cảm thấy hai má cùng lỗ tai như là nóng như là bị lửa thiêu đốt. Sau khi thừ người ra mười mấy giây đồng hồ, nàng bắt đầu di chuyển. Tay chân cũng loạn xà ngầu. Vài lần cũng bởi vì nguyên nhân cả người như nhũn ra lần nữa gục vào ngực hàn Phong, lại lập lại động tác mới vừa rồi một lần nữa.

Thật vất vả, Liễu Nguyệt Sương rốt cuộc mới ngồi dậy được. Vẻ mặt ngượng ngùng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái. Nhưng lại gặp hắn miệng cười chúm chím, rất là "gian trá."

"TIỂU PHONG TỬ - -" Liễu Nguyệt Sương thẹn quá hóa giận hét một tiếng.

Hàn Phong yên lặng không nhúc nhích.

"Tiểu Phong tử?" Liễu Nguyệt Sương phát hiện vẻ mặt của Hàn Phong vẫn gian trá như cũ.

Hàn Phong vẫn yên lặng không nhúc nhích.

Lúc này, Liễu Nguyệt Sương đã cảm giác được có chút không thích hợp rồi. Nàng bước lên đẩy đẩy Hàn Phong, nhưng lại phát hiện cơ thể hắn lúc này cứng ngắc, giống như một con cương thi vậy.

Liễu Nguyệt Sương lúc này hoàn toàn luống cuống: "Tiểu Phong tử, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy? Tiểu Phong tử...... Huhu ..... Ngươi làm sao vậy....." Cuối Cùng, Liễu Nguyệt Sương đã bật khóc ra tiếng.

Mẹ nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Phong kinh hãi phát hiện thân thể mình hoàn toàn mất đi khống chế, lại một lần nữa thể nghiệm cảm giác tê liệt không thể động trên giường năm đó. Hắn lần nữa trở thành một vật chủ, một linh hồn độc lập ký sinh trên thân thể này.

"Tiểu Phong tử...... Ngươi làm sao vậy."

Thanh âm Liễu Nguyệt Sương dồn dập vang lên bên tai. Hàn Phong muốn đáp lại nàng, nhưng là một chữ cũng không nói nên lời. Lồng ngực cơ thể cùng đầu lưỡi, cũng hoàn toàn mất kiểm soát.

Chẳng lẽ là "Siêu Cấp Hệ Thống" xảy ra vấn đề?

Hàn Phong nghĩ tới điểm mấu chốt, vội vàng kiểm tra một chút trạng thái vận hành của hệ thống, nhưng lại nhất thời trợn tròn con mắt - - Siêu Cấp Hệ Thống dĩ nhiên bị đứng!

Hàn Phong cảm giác được mình đụng phải chuyện khó tin nhất trong đời: Não của hắn đã chết.

Loại chuyện này, từ sau lúc siêu cấp hệ thống của Hàn Phong sinh ra, chưa từng có phát sinh.

Trên thực tế, sau khi Hàn Phong xếp đặt hệ thống, cũng đã lo lắng đến vấn đề này. Hơn nữa đã đem khả năng chết máy loại trừ ra. Nói cách khác hệ thống này sẽ không thể vận hành, hoặc sẽ vĩnh viễn vận hành vĩnh viễn như vậy, căn bản không thể tồn tại tình trạng chết máy.

Nhưng mà siêu cấp hệ thống thật sự đã chết máy.

Chết máy rồi thì làm cái gì bây giờ?

Chỉ có khả năng restart lại hệ thống.

Vì vậy, Hàn Phong đem siêu cấp hệ thống restart lại. Mà lúc này, hắn đang trong xe cấp cứu hướng đến bệnh viện.

Restart hệ thống cũng không phải chuyện dễ dàng. Cùng với máy vi tính giống nhau, lúc restart, tương đương với CPU thần kinh tế bào đại não phải tiếp quản hệ thống, tự thân tiến hành khởi tạo các bộ vị khác của thân thể hoặc các tín hiệu thần kinh xung mạch gửi đến khí quan. Căn cứ vào dòng điện xung mạch vận hành khu động hệ thống. Sau đó lập tức bắt đầu chấp hành chương trình khởi động. Khởi động siêu cấp hệ thống, còn có một công năng chủ yếu nữa, đó chính là đối với các bộ vị trên thân thể tiến hành tự kiểm. Cũng đem các trang thái tin tức lẫn khí quan bộ vị ghi chép xuống. Vì để siêu cấp hệ thống phía sau khống chế các bộ vị cung cấp một cách tiện lợi. Sau khi tự kiểm xong, siêu cấp hệ thống mới có thể chính thức bắt đầu vận hành.

Phức tạp nhất chính là quá trình tự kiểm.

Vì để xác định các bộ vị hoặc khí quan có hoàn hảo hoặc tồn tại hay không, đại não sẽ gửi đi tín hiểu thần kinh tương ứng tiến hành kiểm trắc. Sau đó căn cứ theo tín hiệu quay về để phán đoán.

Lúc tự kiểm, thân thể sẽ sinh ra phản ứng rất lớn. Bởi vì công năng kiểm trắc thân thể cùng hệ thống thần kinh, tín hiệu cảm giác đau nhức của thần kinh không thể che đậy, sinh ra thống khổ, thật giống như là từ sâu trong linh hồn truyền ra, đau đến tận xương cốt. Loại đau nhức này, quả thực khiến cho người ta thống khổ. Trước kia, lúc tự kiểm, lấy ý chí Hàn Phong cứng cỏi như vậy, cũng từng đau đớn đến mức thường xuyên hôn mê. Sau mới có hơi chút quen thuộc, từ đầu đến cuối tại trong óc bảo trì thanh minh. Mặt khác, lúc tự kiểm, toàn thân hắn sẽ như đột nhiên lọt vào dòng điện kích thích giống nhau xuất hiện co rút kịch liệt. Vì thế toàn thân sẽ giống như phát dương điên điên giống nhau không thể kiểm soát lại càng càng không ngừng liên tục run rẩy. Hàn Phong nhớ kỹ lần đầu tiên lúc tiến hành tự kiểm, lại còn không thể khống chế cả việc "bắn súng nước". Lúc vừa mới bắt đầu tự kiểm trực tiếp bỏ qua kiểm trắc hệ thống bài tiết của cơ thể, sau đó mới bổ sung.

Trên xe cấp cứu, Liễu Nguyệt Sương vẻ mặt lo lắng mà nhìn Hàn Phong toàn thân cứng ngắc trên cáng. Nước mắt không nhịn được chảy xuống. Bây giờ cái dạng này của hắn, khiến cho nàng nghĩ đến lúc Hàn Phong còn bé, lúc đó hắn cũng như thế này, nằm ở trên giường, cũng không nhúc nhích.

"Tiểu Phong tử, ngươi tỉnh lại đi...... Ngươi còn muốn học đại học, như thế nào lại có thể tham ngủ như vậy.... Tiểu Phong tử, xin lỗi, là ta không tốt, ta không nên cầm khăn lông chọi ngươi...... Huhu......" Liễu Nguyệt Sương vạn phần hối hận hành vi vừa rồi của mình, cho rằng là bởi vì mình mới làm hại Hàn Phong biến thành cái dạng này. Nàng cuối cùng không nhịn được, gục vào người Hàn Phong, huhu khóc lớn lên.

Lúc này, đùi phải Hàn Phong đột nhiên rất nhanh co một chút. Sau đó lại duỗi thẳng, động tác kịch liệt khiến cho thân thể của hắn mãnh liệt dao động.

Liễu Nguyệt Sương lập tức im lặng, trên mặt vừa sợ vừa mừng, vội vàng hỏi: "Tiểu Phong tử, ngươi tỉnh dậy sao?!"

Giống như là đáp lại lời nàng, chân trái của Hàn Phong cũng đột nhiên co lại, sau đó duỗi thẳng ra. Ngay sau đó, hai tay Hàn Phong, cơ nhục trên mặt, trên bụng.... Toàn thân hắn bắt đầu kịch liệt co rút rung động, cơ nhục trên mặt hắn vừa dữ tợn vừa đáng sợ. Đồng thời mồ hôi trên người nhanh chóng toát ra, lập tức ướt đẫm áo sơ mi....

Tình hình này, quả nhiên là quỷ dị dị thường cùng kinh khủng.

Liễu Nguyệt Sương sợ hãi, nghẹn ngào mà la lớn: "Tiểu Phong tử, ngươi làm sao vậy...... Bác sĩ...... Y tá...... Hắn làm sao vậy? ......"

Bác sĩ nam bên cạnh thấy thế, nói: "Tới đè hắn xuống, ta chích hắn một mũit."

Bên cạnh bé Mi Mi y tá một thân trang phục trắng toát hiển nhiên cũng bị sợ hãi. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bất qua lại dũng cảm mà tiến vào, dùng sức ấn trụ Hàn Phong lại, không cho hắn lộn xộn.

Bác sĩ nam từ túi cấp cứu xuất ra một ống chích. Rút ra một lượng thuốc ngủ. Sau đó kéo quần đùi của Hàn Phong xuống. Nhắm ngay cái mông trắng của hắn chích một phát.

Hàn Phong thân thể nhất thời cứng đờ. Sau khi run rẩy vài cái, liền hoàn toàn an tĩnh lại.

Liễu Nguyệt Sương cùng bé Mi Mi y tá thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ta kháo - -"

Hàn Phong lúc này trong lòng điên cuồng hét lên!

Hắn bây giờ nếu có thể nhúc nhích. Thật muốn lập tức đứng lên giết thằng cha bác sĩ kia.

Hắn có thể không tức giận sao, sớm không chích, muộn không chích, hết lần này đến lần khác lúc hắn sắp tự kiểm xong lại chích. Một chích này đi vào, trực tiếp đem quá trình tự kiểm chặt đứt. Trước đó thống khổ hắn phải chịu, cũng hoàn toàn uổng phí.

Bất quá lại nói, đối phương cũng là xuất phát từ hảo ý, không thể trách hắn. Dù sao đụng tới loại chuyện này, bác sĩ nào hình như đều là làm như vậy. Ai mà biết Hàn Phong cái dạng này, rốt cuộc là đang làm gì? Hàn Phong chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Bởi vì có bác sĩ ở đây, Hàn Phong cũng không vội restart hệ thống.

Chờ xe cấp cứu tiến vào bệnh viện, Hàn Phong được cấp chứng là người bệnh. Đầu tiên được bác sĩ Vương Diệu Minh chẩn đoán.

Vương Diệu Minh bốn mươi tuổi, tây y, có kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Nhưng là hắn kiểm tra hồi lâu lại không có bất cứ đầu mối gì.

Cuối cùng, bác sĩ không thể làm gì khác hơn là tìm Liễu Nguyệt Sương hỏi thăm tình huống. Mới biết Hàn Phong từ nhỏ chính là người thực vật, tê liệt vài chục năm lần nữa đứng lên.

Loại trường hợp bệnh lý này rất hiếm, Vương Diệu Minh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Uhm. Trước mắt chúng ta còn không thể chẩn xác được rốt cuộc là nguyên nhân gì. Cần phải trụ lại một thời gian quan sát. Người bệnh lúc này thân thể rất suy yếu, tôi đã cho y tá tiêm dịch dinh dưỡng duy trì tính mạng...... Tôi đề nghị cô nhanh chóng thông tri người nhà bệnh nhân, làm thủ tục bệnh lý."

Hàn Phong nằm ở trên giường vừa nghe muốn thông tri cho người nhà. Trong lòng khẩn trương, hắn không muốn cha mẹ vì mình lo lắng, càng huống chi kỳ thật hắn vốn là không có vấn đề gì.

Nhưng là, Liễu Nguyệt Sương cũng không thể nghe được ý nghĩ của hắn. Nàng vốn chính là một nữ sinh, trải qua chuyện như vậy, tinh thần đã sớm không tự chủ được. Bây giờ nghe bác sĩ nói, lúc này mới nhớ hẳn là nên thông tri cho người thân, để người thân hắn đến quyết định. Vì vậy, Liễu Nguyệt Sương cầm điện thoại di động của Hàn Phong chạy ra ngoài phòng bệnh.

Trong phòng đã không còn bất kỳ ai, Hàn Phong lập tức bắt đầu restart siêu cấp hệ thống trong não. Hắn muốn ngăn cản Liễu Nguyệt Sương. Bất quá kỳ thật tâm lý hắn cũng rõ ràng, quá trình tự kiểm thời gian khá dài. Phỏng chừng lúc xong thì Liễu Nguyệt Sương đã đem tin tức thông tri cho cha mẹ mình rồi.

Tự kiểm bắt đầu rồi, hàn Phong lại một lần nữa thừa nhận thống khổ không thể tưởng tượng nổi, co rút, rung động......

Đại khái năm phút đồng hồ sau, Hàn Phong rốt cuộc thành công restart siêu cấp hệ thống. Quyền khống chế các bộ vị cùng khí quan của thân thể, lại một lần nữa nắm giữ trong tay hắn. Đương nhiên, hai tay hắn vẫn không thể cử động.

Cả người bị mồ hôi tẩm thấm ướt, hắn lập tức từ giường ngồi dậy. Sau đó chạy ra ngoài phòng, vừa lúc chứng kiến Liễu Nguyệt Sương dùng điện thoại mình nói chuyện cùng ai đó.

"Tiểu Sương tử." Hàn Phong hô.

Liễu Nguyệt Sương thân thể run lên. Lập tức xoay người lại, chứng kiến thật là Hàn Phong gọi nàng. Trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vui mừng lẫn sợ hãi, nàng bật người chạy tới. Một tay ôm lấy Hàn Phong, huhu khóc ròng lên: "Tiểu Phong tử, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh.... Huhuhu....."

Hàn Phong vội vàng an ủi nói: "Ừ, tỉnh dậy rồi, ta không có việc gì, chẳng phải vẫn khỏe khoắn đứng ở chỗ này sao? Đừng khóc nữa, xem ngươi kìa, khóc thành mèo con rồi kìa, mọi người đều đang nhìn ngươi đó."

Hơn nửa ngày, Liễu Nguyệt Sương mới ngừng tiếng khóc. Sau đó vội vàng buông Hàn Phong ra. Vũ đái lê hoa mà mắng: " Tiểu Phong tử, người ngươi thối quá." Nói xong, cô nàng "xì" Một tiếng, bưng cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. (Vũ đái lê hoa - nói về cảnh hoa lê dưới mưa, thường ví người thiếu nữ khóc sướt mướt thì u sầu như thía)

Hàn Phong thấy nàng biết đùa rồi, vì vậy nói: "Tiểu Sương tử, ngươi mới vừa rồi gọi điện thoại cho ai, không phải cha mẹ ta chứ? Ta không nghĩ để cho bọn họ phải lo lắng."

"Không phải mẹ, mà là cậu út..... Á...." Liễu Nguyệt Sương lúc này mới nhớ tới mình mới vừa rồi còn đang nói chuyện điện thoại, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, để lên tai hỏi: "Cậu út, cậu còn đó không?"

"Đây, sao rồi, tiểu Phong tỉnh dậy à?"

"Dạ phải, đúng vậy, hắn đã tỉnh dậy."

"Đưa hắn nghe điện thoại."

Liễu Nguyệt Sương đem điện thoại đưa cho Hàn Phong, nhưng lại gặp hắn nhún nhún vai, ý bảo nàng đem điện thoại để lên tai.

"Tay ngươi....."

"Suỵt....." Hàn Phong vội vàng ý bảo nàng im lặng. Sau đó nhẹ nhàng mà nói, "Đừng lo lắng, tay của ta không có việc gì, rất nhanh sẽ ổn lại, tin tưởng ta."

"Ừ!" Liễu Nguyệt Sương từ trong ánh mắt Hàn Phong thấy được cái gì đó khiến nàng tín nhiệm, nặng nề cúi đầu xuống. Sau đó giúp hắn đưa điện thoại lên tai.

"A lô, cậu út hả, là ta."

Dương Thành: "Hàn Phong, ngươi khỏe lại chưa? Xảy ra chuyện gì? Nguyệt Sương nàng khóc lóc kể lể cả buổi, ta vẫn chẳng hiểu gì cả."

"Nàng có thể hơi sốt ruột quá, ta không có việc gì rồi, chỉ là ngã một cái. Bây giờ không sai biệt lắm, đừng lo, ta lớn như vậy, tự biết chiếu cố mình."

Hàn Phong an ủi cậu út vài câu, thuận tiện ghép thêm một câu nói dối, đem chuyện này hồ lộng cho qua. Cậu út hắn chỉ dặn dò vài câu, bảo Hàn Phong có chuyện gì, thì trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro