Sieu cap he thong 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phong kiếp trước đã trải qua huấn luyện trinh sát cùng với phản trinh sát nghiêm khắc. Hơn nữa, cảm giác ngũ quan của hắn bây giờ đều được hắn cố ý phóng đại tăng mạnh lên. Cho nên đối với hết thảy chung quanh cảm giác đều phi thường nhạy cảm.

Trên đường đi, mặc dù cũng có những người khác, nhưng sau khi Hàn Phong đi được một đoạn liền cảm thấy được người kia đang đi theo sau mình. Tiết tấu cước bộ của hắn cùng mình vô cùng giống nhau, Hàn Phong lại còn cố ý thử nghiệm một chút để nghiệm chứng suy đoán, kết quả quả chứng minh, hoài nghi của hắn là có đạo lý.

Kẻ theo dõi chỉ có một, vì thế Hàn Phong liền thay đổi phương hướng của mình, dùng tốc độ bình thường hướng một ngõ hẻm yên tĩnh đi đến.

Kẻ theo dõi Hàn Phong, ngoại hiệu là "Cẩu tử", là một thanh niên vô nghề nghiệp hơn hai mươi tuổi. Hắn là thành viên bang phái Bắc Kinh Tây Thành bang, am hiểu nhất việc bám đuôi theo dõi. Hôm nay hắn tới nơi này, chính là để theo dõi Hàn Phong.

Hôm trước, Tây Thành bang truyền đến tin tức, muốn xử lý một sinh viên đại học Thủy Mộc, tên gọi Hàn Phong, nhưng lại là một người nửa tàn tật. Bang phái cũng không có cho người trực tiếp tiến vào bên trong đại học làm, bởi vì sinh viên là tiêu điểm chú ý của giới truyền thông. Một khi xuất hiện động tĩnh gì, lập tức sẽ hấp dẫn nhân dân cả nước chú ý. Cho nên một bang phái muốn sinh tồn lâu dài, tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy

Vì vậy, Tây Thành bang cho mấy tiểu đệ bên ngoài đi tìm hiểu thời gian hoạt động của Hàn Phong ở đại học Thủy Mộc. Định là chờ hắn vừa ra khỏi cửa, liền chặn lại, sau đó dựa theo chỉ thị của cấp trên cắt đứt hai chân hắn, cho hắn sống nửa đời còn lại trên xe lăn.

Nhưng mà, khiến bọn họ cảm giác buồn bực nhất chính là tiểu đệ của họ làm việc hiệu suất luôn luôn cao. Vậy mà tại Thủy Mộc lăn qua lăn lại cả một ngày, ngay cả bóng dáng của Hàn Phong cũng không thấy, chứ đừng nói đến việc nắm giữ quy luật hoạt động của hắn.

Cuối cùng, vẫn là tin tức cấp trên linh thông, cho biết Hàn Phong tại phụ cận trường có thuê một phòng ở. Mấy ngày nay hắn không đến trường học, hẳn là sẽ phải ở bên kia, nên để cho bọn họ đến đây chờ Hàn Phong.

Người thuê phòng phụ cận trường đại học vốn cũng không ít, cấp trên chỉ cho tin tức mơ hồ như vậy, quả là khổ cho tiểu đệ trong bang rồi. Cuối cùng đành phải phân tán nhân viên, phân biệt đến các khu dân cư phụ cận quan sát. Bọn họ nhân tiện mở ra xem tấm ảnh chụp, trên ảnh chụp là một thanh niên mặt hơi mỉm cười.

Tất cả mọi người đều rất kỳ quái, tại sao cấp trên lại điều động nhân lực lớn đến như vậy để đối phó tiểu tử này. Bất quá làm một tiểu đệ, phải có tố chất của một tiểu đệ, lão đại muốn làm chuyện gì, bọn họ đều không có tư cách phỏng đoán. Tốt nhất là làm theo, làm tốt nói không chừng còn có thể lập công, nhờ đó mà thăng cấp.

Bất quá có một địa phương hơi khó tra. Đó chính là khu phụ cận đại học này, nó không thuộc phạm vi thế lực của Tây Thành bang bọn hắn, mà là thuộc Đông Thành bang. Trong khi đó hai bang phái bọn họ hết lần này tới lần khác quan hệ đều không có gì đặc biệt, đã vậy còn thường xuyên vì tranh đoạt phạm vi thế lực mà phát sinh xung đột. Khu vực đại học này là khu yếu kém, trên cơ bản không kiếm được tiền lời. Hơn nữa nếu xui xẻo có chuyện gì xảy ra, còn phải chịu tội thay cho người khác. Cho nên Tây Thành bang đối với nơi này vốn chẳng có hứng thú gì.

Nếu đây đã là địa bàn của bang phái đối đầu, tự nhiên không thể quá kiêu ngạo. Cho nên hành động của bọn họ cũng khá bí ẩn, phái người cũng không nhiểu. Nhân tiện khoảng bảy, tám tên, cứ như vậy hiệu suất lại chậm đi không ít. Cho nên hai ngày qua, vẫn không có bất cứ tin tức gì.

Vận khí của Cẩu tử luôn luôn tốt như thế. Thấy đấy, mới vừa rồi ngay trong tiểu khu hắn phụ trách, may mắn gặp được Hàn Phong mà bọn họ hai ngày qua vẫn đau khổ truy tìm.

ĐCM nó, đúng là vận khí tới, có ngăn cản cũng đỡ không nổi!

Cẩu tử trong lòng mừng thầm, không hề lưu lại dấu vết liền đi theo.

Đối với kỹ thuật theo dõi của mình, Cẩu tử luôn luôn có tự tin rất cao. Ở lĩnh vực theo dõi này, hắn tin tưởng cả Tây Thành bang không một ai có thể làm được so với hắn tốt hơn. Nói tới hắn, phải nói đúng là một con chó so với người khác có điểm cơ trí, rất hiểu được cách dùng tri thức của mình. Vì để tăng mạnh kĩ thuật truy tung, hắn chuyên môn mua sắm và sưu tầm rất nhiều tư liệu mang tính chất chuyên nghiệp để tiến hành học tập.

Điều này cũng như câu nói: Lưu manh không đáng để sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa thôi.

Cẩu tử theo được một đoạn, đột nhiên phát hiện có chút gì đó không thích hợp, hắn như thế nào không trở về trường học, chạy đến ngõ khuất hẻo lánh bên trong này làm gì nhỉ?

Chẳng lẽ bị hắn phát hiện rồi sao? Không có khả năng. Cẩu tử tự tin bản thân ngụy trang rất khá, đối phương là một học sinh, làm sao có thể phát hiện mình bị người ta theo dõi.

Bất quá, vì để cho chắc chắn. Hắn móc điện thoại di động ra, thông báo cho người phụ trách hành động lần này.

Mới vừa cúp điện thoại, Cẩu tử ngẩng đầu lên, nhưng lại không thấy thân ảnh Hàn Phong đâu.

Cẩu tử trong lòng có chút trầm xuống, biết đối phương khẳng định đã phát hiện ra mình rồi. Nếu như mình chạy tới, rất có khả năng sẽ bại lộ hành tung, nhưng mà mình vừa mới gọi điện thoại cho lão đại. Nếu như hắn mang theo các huynh đệ khác chạy tới, rồi lại biết mình đã để mất dấu đối phương, tình huống sẽ không ổn. Nghĩ đến đối phương chỉ là một sinh viên bình thường, lại là nửa tàn tật, Cẩu tử cắn răng một cái, vội vàng chạy tới.

Bước tới một bước, Cẩu Tử phát hiện phía trước đã là ngõ cụt. Chỉ có năm đường có thể đi, quay người lại, liền thấy Hàn Phong không biết từ lúc nào, đã ở đằng sau mình.

Hàn Phong lạnh lùng hỏi: "Ngươi tìm ta?"

Hắn tùy ý đứng ở đó, nhưng không biết tại sao, cả người hắn lại tản mát một cổ khí thế khó có thể nói. Loại khí thế này khiến cho sống lưng Cẩu tử có chút lạnh cả người.

Mịa nó, ta đây là làm sao vậy, hắn không phải chỉ là sinh viên thôi sao, sợ gì chứ!

Bất quá Cẩu Tử là người cẩn thận, huynh đệ trong bang rất nhanh sẽ chạy tới. Hắn trước giờ toàn theo dõi cùng truy tung, đánh nhau cũng không phải sở trường của hắn, cho nên trên mặt hắn nổi lên nụ cười: "Huynh đệ, cậu đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là đi ngang qua đây thôi."

Hàn Phong hỏi: "Ai phái ngươi tới?"

"Ai phái tôi tới? Tôi nghe không hiểu cậu nói gì cả?" Cẩu tử vẫn tiếp tục giả ngu.

Hàn Phong đã biết chủ ý của hắn. Vì vậy không hề nói nhảm nữa, trực tiếp xoay người bỏ chạy, vừa lúc nơi này có ngõ quẹo vào. Hắn trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của Cẩu tử.

Cẩu tử lúc này đã có chút nóng nảy, hắn tưởng rằng tiểu tử này sợ. Lập tức cất bước đuổi theo, nghĩ thầm không thể để hắn chạy mất.

Nhưng mà mới vừa chạy đến ngõ quẹo. Dị biến liền nổi lên, chờ đợi Cẩu tử lại là một đại cước. Hắn chỉ thấy một cái đế giày thật lớn bay thẳng vào mặt.

"Phanh!"

Cẩu tử bay ra ngoài, máu phun khỏi hàm răng tung lên không trung.

"Tiêu rồi!" Cẩu tử trong lòng âm thầm hối hận," ĐCM nó, tình báo kiểu đéo gì mà sai bét, thằng khốn này chỗ nào mà tàn tật chứ, rõ ràng là một phần tử bạo lực!" Ngã sấp xuống ở góc tường, hắn bây giờ đang đem cái thằng khốn nạn cung cấp tư liệu rởm kia nguyền rủa đến trăm ngàn lần.

Hàn Phong đi tới trước người, ngồi xổm xuống, tiếp tục không nóng không lạnh mà nói: "Bây giờ mày có thể nói cho tao biết, là ai phái mày tới rồi chứ?"

"Tao %$#$%!" Cẩu tử tức giận hầm hầm, nếu như bán đứng lão đại, sau này còn muốn sống thế nào nữa cơ chứ? Hơn nữa, để cho các huynh đệ khác tới, hắn nhất định là tự tìm chết.

Hàn Phong thấy thế, thở dài một tiếng, không nói hai lời, hai tay liền ấn xuống khớp xương trên bả vai hắn, nhắm ngay một bộ vị, dùng sức bẻ - -

"AAAAA - -"

Cẩu tử toàn thân như là bị ngàn vạn điện áp đột nhiên giáng xuống. Cả thân thể ưỡn ra, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết!

Đau quá~~ ĐCM nó đau kinh khủng!!! ~~~

Cẩu tử lần đầu tiên cảm nhận được cái loại đau đớn toàn thân. Coi như là lần trước trong trận tranh đấu bang phái, hắn bị người Đông Thành bang chém ba đao. Cái loại đau đớn đó cũng không bằng một phần mười lần này! Hắn thật sự hi vọng mình có thể đau đến mức ngất đi, nhưng mà mỗi lần mình sắp đạt đến lúc ngất, người này không biết dùng phương pháp gì. Tại chỗ nào đó trong đại não xoa bóp một chút, đại não của hắn sắp mơ hồ liền lập tức trở nên vô cùng thanh tỉnh.

"AAAAAA - -"

Tiếng kêu thảm thiết của Cẩu tử vẫn như cũ tiếp tục, giọng nói của hắn cũng đã bắt đầu khàn dần.

"Tao....... AAAAAA- - - -"

Ta nói, ta nói mà, dừng, dừng lại mau!! Cẩu tử trong lòng hô to, nhưng hắn lại không nói ra được, trong miệng chỉ còn lại những tiếng kêu thảm thiết.

Hàn Phong tựa hồ như lên cơn nghiện, sau một lúc thí nghiệm trên người hắn cho đã, mới tạm nghỉ dừng lại chút, trong miệng lại còn thầm nói: "Hiệu quả không tồi, xem ra phân cân thác cốt thủ theo như lời tiểu thuyết võ hiệp nói, cũng không phải không có đạo lý."

Đang muốn mở miệng hỏi lai lịch người này, nhưng mà bên tai hắn lại truyền đến một trận dồn dập những tiếng bước chân. Quay lại, thấy người trong bang của hắn đã tới, quét mắt một chút có sáu người.

Vì vậy, Hàn Phong ấn xuống lỗ tai Cẩu tử một phát, Cẩu tử dứt khoát liền ngất đi.

Cẩu tử ở trên mặt đất, giờ phút này vẻ mặt thoải mái, tựa hồ như đã được thỏa mãn tâm nguyện. Toàn thân hắn đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, nhầy giống như nhớt vậy, nằm sát ở góc tường.

Hàn Phong chậm rãi đứng lên, nhanh chóng đánh giá mấy người này.

Dẫn đầu là một trung niên khoảng ba mươi tuổi, thân rất cao, đạt tới hơn 1m9, tóc dài, trên người mặc một chiếc áo khoác ba lỗ, da màu cổ đồng, chỉ nhìn cánh tay trên cơ thể là biết lực lượng thật lớn ẩn chứa trong đó. Hắn cả người để lộ ra một loại khí chất, loại khí chất này Hàn Phong rất quen thuộc, đó là khí tức của quân nhân, mà dựa vào quy luật của tiếng bước chân hữu lực mạnh mẽ của hắn cũng đã đủ chứng minh điểm ấy rồi.

Năm người khác, Hàn Phong không để ở trong lòng, bọn họ cùng kẻ đang nằm trên mặt đất kia không sai biệt lắm. Thân thể quá gầy yếu, cước bộ lỗ mảng, trang phục hình thù quái dị, là một đám đầu đường xó chợ.

"Cẩu tử......" Một tên trong đó thấy Cẩu tử nằm trên mặt đất. Trên mặt lộ vẻ ân cần, hô một tiếng, cũng không thấy trả lời, liền phẫn nộ hỏi, "Mày đã làm gì Cẩu tử?!"

Hàn Phong căn bản không để ý đến hắn, mà trực tiếp đem lực chú ý tập trung ở phía trước người thoạt nhìn như đầu lĩnh.

Đối với hiệu suất của những người này, Hàn Phong có chút kinh ngạc, hắn không ngờ bọn họ có thể chạy tới nhanh như vậy. Những người này tựa hồ như luôn ở đây chờ đợi mình thì phải.

Hắn tới nơi này đi học, thời gian cũng không bao lâu, kẻ đắc tội cũng không được mấy người.

Đầu tiên là ở trạm xe lửa, hắn rảnh đời đi quản chuyện người khác, kết quả bị mang đến phiền toái. Bất quá sự kiện lần đó hẳn là đã kết thúc.

Mặt khác còn lại là chuyện ở vũ hội đắc tội với biểu ca Hoàng Tử Thông của Tôn Nhạc.

Hoàng Tử Thông rốt cuộc có lai lịch ra sao, Hàn Phong không có tâm tư đi tìm hiểu. Trong khoảng thời gian này hắn vội vàng lo chuyện thăng cấp hệ thống siêu cấp của mình, nên toàn bộ chuyện này đều đã bị vứt qua một bên.

Ở chỗ ở của mình vài ngày rồi, không nghĩ tới hôm nay vừa ra khỏi cửa, liền bị người ta theo dõi.

"Mày chính là Hàn Phong?" Người kia hỏi.

Hàn Phong chẳng muốn cùng hắn dài dòng, trực tiếp hỏi: "Có phải Hoàng Tử Thông phái bọn mày tới không?"

Biểu hiện của Hàn Phong, khiến cho hồng côn đả thủ Hắc Kim Cương của Tây Thành Bang có chút kinh ngạc. Mới vừa rồi trên đường chạy tới, hắn xa xa đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của Cẩu tử. Tựa hồ như là gặp phải thống khổ rất lớn, mới vừa đến, liền chứng kiến người trẻ tuổi này không biết dùng thủ pháp gì, đã dễ dàng đem Cẩu tử đánh ngất đi. Từ vẻ mặt của người trẻ tuổi này, hắn không hề thấy bất cứ ánh mắt gì cùng loại với sự sợ hãi. Trái ngược lại, hắn thấy chính là dị thường trấn tĩnh, trên mặt không có chút gợn sóng nào, tuyệt đối không phải là phản ứng của một người bình thường.

"Tao XXX, mày liệu hồn đi, Hoàng......"

"Câm miệng!" Hắc Kim Cương quay đầu lại trừng mắt nhìn tên côn đồ miệng mồm nhanh nhẩu kia liếc mắt một cái, cắt ngang hắn.

Tên kia bị dọa đến mức lập tức câm miệng, không dám nói cái gì nữa.

Hắc Kim Cương cũng biết tình báo của mình đã sai lầm, bất quá điều này đã không còn trọng yếu.

Hắn cũng không có tiếp tục nói nhảm nữa, trực tiếp chỉ hai tên bên cạnh: "Hai đứa tụi mày, lên."

Đối phó một sinh viên, trừ phi cần thiết lắm, nếu không hắn sẽ không tự thân động thủ.

Hai người được kêu sớm đã nóng lòng muốn thử rồi, hai người đánh hắn một người. Quả thực đã rất là xem trọng hắn, bất quá nếu lão đại lên tiếng, bọn họ tự nhiên sẽ không nói cái gì, cũng hy vọng ở trước mặt lão đại biểu hiện một chút. Vì vậy lập tức liền vọt tới, ngay cả tên cũng không hề báo ra.

Hai người nọ đồng thời động, Hàn Phong cũng động. Hơn nữa tốc độ của hắn nhanh hơn, trong nháy mắt liền tiếp cận hai người. Sau đó hắn đột nhiên nhảy dựng lên, đối phương còn chưa kịp phản ứng, hai cước đã phân biệt đá vào ngực của bọn họ.

"Phanh! Phanh!"

Hai tên côn đồ ngay cả kêu thảm thiết một tiếng cũng còn không kịp kêu, liền đã bị Hàn Phong chấn bay đi. Sau khi bọn họ ngã xuống, liền lăn qua lăn lại một hồi trên mặt đất.

Mặt của Hắc Kim Cương trong nháy mắt trở nên xanh mét, hai tiếng nổ mới vừa rồi. Hắn rõ ràng nghe được là tiếng khớp xương vỡ vụn. Người trẻ tuổi này ra tay không ngờ lại độc ác đến như vậy, quả thực là ngoài ý muốn của hắn.

Hắc Kim Cương căm hận nói: "Ba đứa tụi bây, xử nó!"

Ba người khác hiển nhiên bị một màn đột nhiên ra tay của Hàn Phong chấn nhiếp, thẳng cho đến khi nghe lão đại nói lúc này mới phản ứng lại, đều rút ống tuýt cùng mã tấu giấu ở trong quần áo ra, liền hình thành ba góc vây quanh lại.

Hàn Phong liếc bọn họ một cái, liền xác định nơi đột phá. Đó là tên côn đồ cầm ống tuýt bên phải. Lúc này hắn thối lui qua phía bên phải thật nhanh, dụ dỗ bọn chúng đuổi theo. Một chạy một truy, nhưng trên thực tế biến hóa đấy lại rất nhỏ, đó chính là Hàn Phong cùng tên côn đồ bên phải. Khoảng cách càng lúc càng gần, mà hai tên còn lại khoảng cách lại càng lúc càng lớn.

Chạy được một đoạn, ba người bọn họ đã không còn giữ được thế trận ban đầu. Lúc này Hàn Phong bắt đầu động, thân thể hắn đang lui về phía sau đột nhiên thay đổi, sau đó lập tức bắn về phía trước.

Động tác này của Hàn Phong, lại một lần nữa ngoài ý liệu của bọn họ. Bởi vì không có chuẩn bị, theo quán tính thân thể của bọn họ vẫn tiếp tục hướng về phía trước mà phóng. Mà tên côn đồ cầm ống tuýt kia cũng không hề chậm, mắt thấy Hàn Phong hướng mình lao tới, liền dùng sức phang xuống, muốn một gậy đập bể đầu hắn. Nhưng mà hắn lại đánh giá thấp tốc độ của Hàn Phong, chỉ thấy Hàn Phong mạnh mẽ gia tốc lần nữa. Đầu tránh được công kích của hắn, hơn nữa còn trực tiếp đánh vào ngực hắn. Lúc này, khuỷu tay của hắn lại vừa lúc ở trên vai Hàn phong, đang muốn thay đổi phương hướng ống tuýt trực tiếp đâm vào Hàn Phong. Lúc này, bên dưới vai hắn đột nhiên bị đập trúng một quyền. Sau đó cánh tay hắn giống như bị phế đi mềm nhũn rớt xuống, căn bản không còn một chút khí lực.

..................

Ngắn ngủi không tới hai phút đồng hồ, Hàn Phong đã đem toàn bộ xử lý.

Hắc Kim Cương trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng, thân thủ của Hàn Phong xuất phát ngoài ý liệu của hắn. Hắn chẳng những từ trong đó thấy được bóng dáng thuật giết địch của quân đội. Hơn nữa còn kèm theo rất nhiều chiêu thức võ thuật. Động tác công kích hắn sử dụng cũng phi thường thực dụng, không có bất cứ động tác dư thừa, phải nói là nhanh, chuẩn, độc!

Hơn nữa, hắn tựa hồ còn có một loại phương thức đặc thù, có thể khiến mỗi một bộ vị trên thân thể kẻ khác trong nháy mắt mất đi khống chế. Điều này khiến cho Hắc Kim Cương nghĩ đến một thứ gọi là thuật "điểm huyệt".

Do đó, Hắc Kim Cương suy đoán, lai lịch của Hàn Phong khẳng định là bất phàm. Thân phận chắc chắn không phải là một sinh viên đại học đơn giản như vậy. Hơn nữa sau lưng rất có thể là một lực lượng mà mình không thể trêu chọc tới. Mà điều đó cùng với tư liệu Hoàng Tử Thông giao cho lão đại, khác biệt thật sự là rất lớn.

Nghĩ đến đây, Hắc Kim Cương trong lòng muốn thử xem sao, tiếp tục hướng Hàn Phong nói: "Chờ một chút!"

Hàn Phong ngừng lại, chờ xem hắn muốn nói cái gì. Mặc dù hắn mới vừa rồi đánh rất đã, bất quá đây chỉ là đối phó mấy tên côn đồ mà thôi. Hắn cũng không có nắm chắc, mình có thể thắng được tên to xác trước mặt này không.

Hắc Kim Cương nói: "Chuyện này có thể là một hiểu lầm, nếu như ngươi không ngại nói, chúng ta hôm nay bỏ qua chuyện này."

Hàn Phong đang muốn đáp ứng, nhưng lại giương mắt thấy lực lượng cảnh sát tuần tra 110 đột nhiên hú còi chạy tới, trong nháy mắt liền vọt tới bên này ngừng lại.

Trên xe cảnh sát nhảy xuống hai người cảnh sát một nam một nữ, nhanh chóng đánh giá hiện trường một chút, nam cảnh sát khoảng ba mươi tuổi liền lập tức rút súng ra, hướng Hàn Phong cùng Hắc Kim Cương nói: "Hai người các ngươi giơ tay lên, úp mặt vào tường!"

Đối mặt với nòng súng tối đen, Hàn Phong cùng Hắc Kim Cương trái lại giơ hai tay lên, bọn họ cũng không muốn cảnh sát này kích động, không khéo lại trở thành vật hi sinh của hắn.

"Hàn Phong, sao lại là em?" Lúc này, nữ cảnh sát kia đột nhiên đi tới trước mặt Hàn Phong kinh ngạc nói.

Hàn Phong ngẩng đầu lên nhìn, cũng sửng sốt. Trước mắt nữ cảnh sát một thân cảnh phục này, không ngờ là Hạ Nam.

Nàng không phải cảnh sát giao thông sao? Sao lại chuyển thành tuần cảnh rồi?

"Chị Nam?" Gặp phải người quen, Hàn Phong cũng rất cao hứng, bởi vì rất có khả năng mình không cần phải vào cục cảnh sát rồi. Mặc dù là mình tự vệ, phỏng chừng cũng không có vấn đề gì, nhưng bị đưa vào cục cũng không có gì tốt, ít nhất cũng chậm trễ không ít thời gian của mình.

"Chị Nam, chị không phải cảnh sát giao thông sao? Sao bây giờ lại thành tuần cảnh rồi?

"Chị lần trước là phạm phải sai lầm, bị giáng chức làm cảnh sát giao thông một thời gian. Đương nhiên chị cũng không phải tuần cảnh, chỉ là bây giờ tạm thời kiêm chức tuần cảnh." Hạ Nam haha cười, sau đó hỏi: "Những người này là có chuyện gì xảy ra, không phải là em làm đó chứ?"

Hàn Phong nhún nhún vai: "Em là tự vệ."

Nam cảnh sát kia thấy Hạ Nam cùng nghi phạm có chút quen biết, cau mày nói: "Hạ Nam, cháu quen hắn sao?"

"Đúng vậy, Vinh thúc, hắn là sinh viên đại học Thủy Mộc." Hạ Nam gật đầu nói.

Nam cảnh sát này gọi là Từ Vinh, là cảnh sát lâu năm trong cục. Lần này Hạ Nam được điều đến chỗ họ, vừa lúc cùng hắn cộng tác.

Tiếp theo, Hàn Phong đem chuyện tình trải qua nói sơ cho Hạ Nam, hỏi có thể không cần đến cục hay không. Hạ Nam do dự một chút, nàng là thành viên mới tới, chuyện này nàng cũng không thể làm chủ, liền cùng Từ Vinh nói một chút.

"Tư là tư công là công, chuyện này dựa theo trình tự bình thường làm thì tốt hơn. Căn cứ theo cách nói của đồng học này, hắn hẳn là không có việc gì, chỉ là cùng mấy tên côn đồ đánh nhau, nhưng mà lại là xuất phát từ tự vệ, đến cục để lấy khẩu cung là được rồi" Từ Vinh vô cùng chuyên nghiệp, đối với công việc cẩn thận tỉ mỉ, thiết diện vô tư, chính là có đôi khi vô cùng cố chấp một chút.

Nếu đã như vậy, Hạ Nam cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là an ủi Hàn Phong một chút. Sau đó gọi điện thoại bệnh viện cho xe cứu hộ tới.

Từ Vinh lúc này nói: "Hạ Nam, như vậy đi, cháu theo bọn này lên xe cứu hộ tới bệnh viện. Ta trước hết dẫn hai đứa bọn nó về lấy khẩu cung."

"Được, Vinh thúc, thúc trước hết dẫn bọn hắn trở về trước đi."

Cục cảnh sát cách nơi này không xa, Từ Vinh mang theo Hàn Phong cùng Hắc Kim Cương rất nhanh liền tới nới. Mới vừa đến, hắn liền nhận được một cú điện thoại, trên mặt nhất thời lộ vẻ lo lắng.

Sau khi Từ Vinh cúp điện thoại, liền nhìn một cảnh sát khoảng hai mươi tuổi nói: "Tiểu Lý, nhà của thúc có chút chuyện, cháu giúp thúc xử lý một chút, lấy khẩu cung của bọn hắn."

"Yên tâm đi, Vinh Thúc, nơi này giao cho cháu."

Sau đó, Từ Vinh liền vội vàng rời khỏi cục cảnh sát.

"Huynh đệ, tôi muốn gọi luật sư." Lúc này, Hắc Kim Cương vẫn trầm mặc không có lên tiếng đột nhiên hướng cảnh sát tiểu Lý nói.

Đối với yêu cầu này, tiểu Lý rất sảng khoái đáp ứng, cũng không biết thật sự là quen thuộc, hay là do chứng kiến hình xăm thật lớn màu lam đen trên lưng Hắc Kim Cương.

Hàn Phong không hề yêu cầu gì, dựa theo ý nghĩ của hắn. Dù sao rất nhanh liền có thể đi ra ngoài, căn bản không nghĩ đến phiền toái ai cả. Dù gì vào cục cảnh sát, cũng không phải chuyện tốt lành gì, mấy chuyện như vậy càng ít người biết càng tốt.

Lấy khẩu cung bắt đầu, tiểu Lý chờ Hàn Phong giao ra chìa khóa, điện thoại di động, ví tiền, các đồ vật khác để lên bàn. Sau đó liền mở sổ hỏi cung ra, bắt đầu ghi chép.

"Tên họ?"

"Hàn Phong."

"Giới tính?"

"Nam."

"Chỗ ở?"

"Ký túc xá đại học Thủy Mộc."

"Ồ, là đại học Thủy Mộc à!" Sau mấy câu hỏi máy móc tiểu Lý rốt cuộc nổi lên chút hứng thú.

"Phạm phải chuyện gì?"

Hàn Phong đem sự việc kể rõ lại một chút, sau đó bổ sung nói: "Tôi đây là đang tự vệ."

"Có phải tự vệ hay không, không phải do mày định đoạt." Tiểu Lý mặt không chút thay đổi nói, "Cái này đều là lời nói một bên của mày, cụ thể xảy ra chuyện gì chúng ta sẽ điều tra rõ ràng."

"Tôi lúc nào có thể ra ngoài?"

"Dựa theo trình tự......" Tiểu Lý đang muốn trả lời, lúc này điện thoại trước mặt hắn reng lên. Tiểu Lý vội vàng bắt, sau đó ánh mắt lập tức lộ vẻ cung kính, liên tục gật đầu nói: "Dạ! Dạ! Được, tôi biết nên làm cái gì bây giờ rồi!" Vừa nói chuyện, một bên mắt vừa hướng Hàn Phong bên này nhìn. Trong ánh mắt tựa hồ nhiều hơn một điểm gì đó vậy.

Tiểu Lý chăm chú nhìn Hàn Phong trong chốc lát, đột nhiên cổ quái cười nói: "Oắt con, tao bây giờ có chút việc. Tạm thời không có thời gian tiếp tục lấy khẩu cung, mày chịu khó ngồi đây chờ một lát."

Hàn Phong nhíu mày: "Chờ bao lâu?"

"Hỏi nhiều như vậy làm gì?!" Ngữ khí của tiểu Lý đột nhiên trở nên cứng cỏi lên, "Kêu mày chờ, thì mày phải chờ!"

Tiếp theo, Hàn Phong bị hắn đưa đến một gian phòng. Phòng ở rất nhỏ, trống rỗng không có cái gì hết. Ở góc tường, có một vòi nước, nối từ dưới đất lên.

Sau đó, tiểu Lý đem Hàn Phong cột vào vòi nước. Vị trí rất thấp, nhưng là còng ngược lại, nên Hàn Phong đưa lưng về phía vòi. Muốn ngồi chồm hổm phải vung tay lên, rất là khó chịu.

Rất hiển nhiên, hắn chính là cố ý làm khó Hàn Phong.

Thái độ của cảnh sát này trước sau biến hóa thật sự có chút quá lớn, Hàn Phong trong lòng kỳ thật đã minh bạch. Mấu chốt khẳng định là ở cái điện thoại, nhưng mà bây giờ đã như thế rồi, hắn cũng không có cách nào. Cục cảnh sát đối với mình khẳng định có chỗ không tốt.

Tiếp theo, tiểu Lý liền đi ra ngoài.

Chờ sau khi hắn ra ngoài, Hàn Phong liền lấy tay bắt lấy vòi nước. Sau đó dùng sức dưới chân, cả thân thể trở mình. Hai chân từ sau còng quay ngược lại. Hắn liền đứng đối mặt với vòi nước, còng tay có thể hướng lên trên hoạt động, cho nên hắn liền trực tiếp đứng dậy. (DG: Không hiểu ý miêu tả của TG ở đoạn này lắm, chỉ dịch theo sát, các bạn có thể hiểu là HP lộn ngược ra đằng sau cũng nên.)

Tiểu Lý kia khẳng định nghĩ không ra, các đốt ngón tay của Hàn Phong lại có thể linh hoạt như vậy, còng hết hai tay rồi mà các đốt ngón tay vẫn có thể quay ngược tới 360 độ.

Ôm vòi nước đứng đó, Hàn Phong cảm giác được mình đối với chuyện này có chút quá mức khinh thị rồi. Đúng là "Diêm Vương dễ thấy, Tiểu Quỷ khó chơi" mà. Có những kẻ bạn khinh thường không thèm để ý, nhưng hắn hết lần này đến lần khác lại giống như con ruồi bám lấy không tha.

"Hoàng Tử Thông ư?"

Hàn Phong híp mắt lại.

Đứng ở chỗ này, thời gian có chút lãng phí, Hàn Phong cảm thấy nhàm chán liền bắt đầu cân nhắc lại linh cảm ngẫu nhiên ngộ ra hôm nay đã phát minh được "phân thân thác cốt thủ".

Kiếp trước, hắn cũng không có chuyên môn học qua thủ đoạn nghiêm hình bức cung. Bất quá hắn trong quá trình chấp hành nhiệm vụ. Cho dù không ăn qua thịt heo, nhưng ít nhất cũng đã từng thấy heo đi. Hắn thường xuyên nhìn thấy nhân viên chiến đấu cộng tác của hắn sử dụng các thủ đoạn ly kỳ cổ quái từ trong miệng đám người phi thường ngang bướng mà lấy ra tình báo hữu dụng.

Hôm nay, hắn gặp phải Cẩu tử, muốn bức cung xem ai là chủ sự phía sau. Lúc ấy hắn trong lòng đột nhiên vừa động, nghĩ đến một ít chỗ mẫn cảm thống khổ trong thần kinh đối với thân thể mình. Nếu như đem cái này ra để bức cung thì......

Sự thật đã chứng minh, hiệu quả quả nhiên là không sai. Vì để tránh cho hắn hôn mê, Hàn Phong lại còn ngẫu nhiên kích thích một chút khu vực trên đại não hắn. Khu vực kích thích này đối với việc bảo trì thanh tỉnh của não là vô cùng tốt.

Sau khi đánh nhau, Hàn Phong từ một suy ra ba, đem những gì hiểu rõ đối với cơ thể người của mình áp dụng vào thực chiến, kết hợp với kỹ xảo thực chiến ở kiếp trước học qua. Hiệu quả vô cùng rõ ràng, hắn đánh người lâu rồi vẫn không được đánh sảng khoái tới như vậy.

Đại khái nửa giờ sau, cửa phòng bị mở ra, tiểu Lý cùng một vị cảnh sát mặc chế phục khác đi đến.

Hạ Nam vì chuyện mấy người bị thương bận đến đầu tắt mặt tối. Hàn Phong ra tay cũng thật là nặng, đánh cho bọn họ căn bản là không bò dậy nổi. Đám người đó có người thì hôn mê, có người thì gãy xương. Cuối cùng chỉ có thể tống hết lên xe, sau đó đưa vào bệnh viện trị liệu.

Sau khi làm tốt thủ tục bệnh viện, giao đám côn đồ cho đồng sự, Hạ Nam lúc này mới nhớ tới Hàn Phong, nàng biết có vài đồng sự ở cục cảnh sát lúc đối phó nghi phạm, bình thường đều cho bọn hắn nếm ít mùi đau khổ. Bất quá nàng đối với Từ Vinh vẫn còn hiểu rõ. Nếu như là hắn tự mình phụ trách án này, hẳn là không có vấn đề gì, càng huống chi hắn lại biết mình nhận thức Hàn Phong. Bất quá, Hạ Nam vẫn còn có chút lo lắng, định gọi điện thoại cho Hàn Phong hỏi han tình huống một chút. Nhưng mà lại không biết số điện thoại di động của hắn. Gọi cho Từ Vinh, cảm giác lại không phù hợp với quy củ, Hạ Nam thật sự là sợ bị hắn thuyết giáo.

Vì vậy, Hạ Nam không thể làm gì khác hơn là bấm số gọi điện thoại cho Dương Thành.

"Tiểu Nam Nam, anh thật là có chút thụ sủng nhược kinh nha. Không ngờ em lại chủ động gọi điện thoại cho anh! Có phải nhớ anh rồi không?" Dương Thành nham nhở nói.

"Dương Thành, đừng nhiều lời nữa, tìm anh là có chuyện nghiêm chỉnh."

Dương Thành vừa nghe, thái độ lập tức chuyển biến: "Uhm? Có chuyện gì? Em cứ nói, anh nghe."

"Là về Hàn Phong, hắn hôm nay cùng mấy tên côn đồ đánh nhau, bị tụi em đưa về cục cảnh sát. Anh gọi điện thoại hỏi một chút, xem hắn bây giờ không có việc gì rồi chứ? Em bây giờ ở bên ngoài, tạm thời không thể đến đó được." Tiếp theo, Hạ Nam đem sự tình hôm nay nói cho hắn một lần. Hơn nữa còn đem tin tức từ trong miệng mấy tên côn đồ nói cho hắn. Mấy tên này là cố tình đối phó Hàn Phong.

"Có chuyện này nữa sao?" Dương Thành trầm mặc một chút, sau đó nói, "Được, anh biết rồi, cứ vậy đi, chốc nữa mời em ăn cơm hen."

Dương Thành cúp điện thoại, lập tức bấm số gọi vào điện thoại di động Hàn Phong. Điện thoại di động một mực vang lên, nhưng mà không ai tiếp hết, hắn nhất thời nhíu mày lại.

"Mịa nó, tốt nhất ngàn vạn lần đừng để bố mày phải nhiễu loạn, bằng không......"

Dương Thành sắc mặt lạnh xuống, chuyện này hắn sao lại không biết. Tuy không thể xác định rốt cuộc có cùng Hoàng gia có vấn đề gì hay không, nhưng quả thật là Hoàng gia tìm người, thì thật đúng là tự vả vào miệng mình rồi . Bởi vì sự kiện lần trước, hắn đã bảo cùng Hoàng gia xử lý chuyện đó rồi.

Dương Thành lập tức buông hết công việc, leo lên chiếc Jeep cũ nát của hắn, vọt đến sở cảnh sát. Trên đường đi, Hắn hỏi Hạ Nam số điện thoại của cục bọn họ. Sau đó trực tiếp gọi điện thoại tới văn phòng cục trưởng.

***************

Sau khi tiểu Lý tiến vào, vốn định xem Hàn Phong làm trò, bị treo đến nửa giờ, sớm phải thống khổ chịu không nổi rồi. Nhưng mà hắn lại ngẩn cả người ra, bởi vì hắn chứng kiến Hàn Phong đang nhàn nhã dựa vào tường nhắm mắt lại ngủ.

Hắn phải làm gì bây giờ?!

Tiểu Lý vẻ mặt không tin nổi, hắn rõ ràng nhớ kỹ mình đã còng ngược hắn, sao bây giờ lại thành cái dạng này?

Lão cảnh sát kia liếc mắt nhìn tiểu Lý một cái, thấy mặt hắn giống như bị đốt cháy nóng lên.

Hàn Phong bị còng lâu như vậy, ít nhiều trong tâm cũng không khỏi dâng lên một cổ tà hỏa, hắn lạnh lùng nói: "Các người định giam tôi tới khi nào?"

Tiểu Lý mới vừa rồi mất mặt mũi trước đồng sự, rất là căm tức, nhìn hắn quát: "Oắt con, mày thành thật một chút cho tao! Nơi này là cục cảnh sát, không tới phiên mày giương oai!"

Hàn Phong lạnh lùng theo dõi hắn, không nói gì.

Hàn Phong bây giờ mặc dù đã không còn là một quân nhân, nhưng tính cách nóng nảy trước kia đại bộ phận vẫn còn giữ lại. Thân là quân nhân, hắn ghét nhất là gặp loại người như vậy, mặc một thân đồng phục, còn không có giác ngộ, bôi nhọ hình tượng cảnh sát nhân dân. Chính những kẻ như thế, chỉ tổ làm bại hoại vinh dự của cảnh sát, khiến nhiều người đối với cảnh sát mất đi niềm tin.

"Hừm, thằng oắt này, mày còn dám chống đối!"

Tiểu Lý phát hỏa, vẻ mặt xanh mét hướng về phía Hàn Phong đi tới, định đánh người.

Lão cảnh sát kia lúc này cũng lên tiếng, hắn giơ quyển sách cùng bút trên tay lên, nói: "Tiểu Lý, quên đi, trước hết ghi lời khai đã."

Tiểu Lý thật đúng là nghe hắn nói, đang chạy tới trước mặt Hàn phong, liền khẩn cấp thắng lại, oán hận trừng mắt nhìn Hàn Phong liếc mắt một cái, liền quay đầu trở về.

Hàn Phong kỳ thật thầm chuẩn bị thỏa đáng. Chờ hắn đánh xuống, hắn liền hoàn thủ, nhưng mà không nghĩ hắn ta cuối cùng lại dừng lại, khiến hắn trong lòng còn có điểm tiếc nuối.

Lão cảnh sát mặt không chút thay đổi đem Hàn Phong giải khai khỏi vòi nước. Sau đó còng tay lại một lần nữa, tìm ghế cho hắn ngồi xuống.

"Này nhóc, nơi này là cục cảnh sát, mày đừng có giỡn mặt. Nếu không đến lúc đó có hại cũng là hại cho mày thôi." Lão cảnh sát ý tứ cảnh cáo nói, "Đàng hoàng khai khẩu cung cho tốt, sau đó mọi chuyện đều yên ổn."

Vì vậy, trình tự khẩu cung lại bắt đầu, vẫn là tiểu Lý hỏi.

"Tên họ?"

"Hàn Phong, Hàn của Hàn Quốc, Phong của Phong Lưu."

"Giới tính?"

Hàn Phong liếc mắt tiểu Lý một cái. Trong ánh mắt tựa hồ tràn đầy sự khinh miệt cùng giễu cợt đối với hắn.

Tiểu Lý dùng sức vỗ bàn, quát: "ĐCM nó, mày câm rồi à? Giới tính là gì?"

Hàn Phong ngáp một cái nói: "Cái này tôi chẳng phải đã nói rồi sao?"

Tiểu Lý thoáng bật dậy, định tiến đến. Bất quá lão cảnh sát vỗ vỗ bờ vai của hắn, kêu hắn ngồi tại chỗ. Hắn tiếp quyển sổ khẩu cung, nhìn xuống, sau đó hỏi: "Mày biết mày phạm tội gì không?"

Hàn Phong cười nói: "Biết, mấy tên côn đồ chặn đường đánh tôi, kết quả bị tôi đánh lại, tôi chỉ là phòng vệ."

Lão cảnh sát cười lạnh một tiếng: "Chỉ là phòng vệ? Mày một người đem nhiều người đánh trọng thương như vậy. Bây giờ còn nằm trong bệnh viện, bản thân mình bị thương một chút cũng không có, mày nói cái này là đang phòng vệ? Mày tưởng bọn tao là con nít ba tuổi sao? Nói thật đi, đừng tưởng tao cái gì cũng không biết. Bây giờ lấy khẩu cung, bất quá cũng chỉ là một hình thức. Tao nói mày biết, thẳng thắn thì tốt, kháng cự thì nghiêm!

Mẹ nó! Hàn Phong biết lão già này cũng chẳng có gì tốt, cùng một lũ.

Hàn Phong chẳng muốn cùng bọn chúng dài dòng nữa. Dứt khoát vẻ mặt cười cợt nhìn hai người, không thèm nhắc lại.

Thường xuyên chứng kiến một ít bài post trên internet, ghi trong sở cảnh sát hắc ám như thế nào. Có một ít cảnh sát thích nhất là lạm dụng tư hình. Hơn nữa coi như là bị dụng hình, cũng không bắt được nhược điểm của bọn họ. Trước đó, Hàn Phong thật là có điểm không tin. Dù sao hắn kiếp trước căn bản là không tiếp xúc đến phạm vi này. Đại đa số thời gian trừ đối mặt với máy tính ra, coi như là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, tất cả chướng ngại đều có đồng sự giúp hắn xử lý sạch sẽ, hắn chỉ cần tập trung phụ trách công việc của mình là được.

Không nghĩ tới, hôm nay hắn thật sự gặp gỡ loại bại hoại trong giới cảnh sát như vậy. Bọn họ rõ ràng cố ý làm khó mình, nhưng lại nghiêm túc lấy khẩu cung. Hàn Phong muốn nhìn một chút xem, bọn họ rốt cuộc có thể vui đùa thành cái dạng gì.

Đối mặt với thái độ không hợp tác của Hàn Phong, tiểu Lý lại phát hỏa một lần nữa.

"ĐM, thằng oắt này thật cứng đầu, không cấp cho nó một chút nhan sắc, nó sẽ không thành thật! Lão Đồng, có nên xử nó một chút không?" Tiểu Lý nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn hỏi.

Lão Đồng tựa hồ cũng không nhịn được. Hắn đứng lên, nhìn đồng hồ một chút, sau đó gật đầu.

Tiểu Lý thấy thế, trên mặt nhất thời lộ ra một tia vui mừng. Lập tức bị kích động mà hướng Hàn Phong đi tới.

Hàn Phong lạnh lục nhìn hắn: "Các người dám động đến tôi?"

"ĐM!" Tiểu Lý không biết từ nơi nào rút ra một cây cảnh côn(gậy cảnh sát), âm âm nói: "Tao động mày hồi nào, vết thương trên người mày, đều là bị những người khác đả thương trong lúc phòng vệ mà, hắc hắc!"

Vừa nói, vừa xoay cây cảnh côn đánh tới.

*****************

Lúc nhận được điện thoại của Dương Thành, Quách Hưng Lượng Quách cục trưởng đang ăn cơm trong cục. Nghe điện thoại của Dương Thành, hắn liền bật người bỏ bữa xuống, hướng vào trong cục cảnh sát. Trên đường đi, hắn gọi vào cục vài lần, nhưng mà vẫn bận máy. Hắn trong lòng có một loại dự cảm bất hảo, bởi vì hắn hiểu rõ thủ hạ của hắn, thật sự có thể sẽ gây ra chuyện lớn.

Lúc nhanh chóng thẳng tới cục, hắn định bấm số điện thoại lần nữa, nhưng mà cũng hết tâm tư để gọi lại. Trực tiếp cúp điện thoại xuống, mở cửa xe ra, vừa lúc chứng kiến Dương Thành đuổi đến.

Dương Thành sắc mặt rất kém, vội vã cùng Quách Hưng Lượng bắt chuyện, đơn giản khách sáo vài câu, sau đó cùng nhau đi vào.

Lúc tới cửa, đột nhiên nghe được "Pằng!" một tiếng từ bên trong truyền ra.

Dương Thành cùng Quách Hưng Lượng hai người sắc mặt đồng thời đại biến, thanh âm này rõ ràng là tiếng súng!

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lập tức cất bước hướng vào bên trong chạy tới.

Lúc Dương Thành cùng Quách cục trưởng chạy tới, vừa lúc chứng kiến cảnh viên bên trong văn phòng giống như gặp phải đại địch, tất cả đều móc súng ra hướng tới cửa phòng, nhưng mà không ai có dũng khí đi vào.

"Có chuyện gì? Tại sao lại có tiếng súng?!" Quách Hưng Lượng toát mồ hôi lạnh, hắn trong lòng cầu khẩn cái tên sinh viên Hàn Phong kia ngàn vạn lần không nên gặp chuyện không may.

Một cảnh sát tuổi hơi lớn chút vội vàng đem cục trưởng kéo qua một bên, trốn xuống bàn làm việc bên cạnh.

"Cục trưởng, tiếng súng là từ trong phòng đó truyền ra. Lý Bân cùng lão Đồng ở bên trong, trước mắt còn không biết tình hình cụ thể."

Quách Hưng Lượng lau một ít mồ hôi, thở hồng hộc hỏi: "Bọn họ cùng ai ở cùng một chỗ?"

"Hình như là một tên côn đồ, tuổi còn trẻ. Bất quá bộ dáng nhã nhặn, thoạt nhìn giống như sinh viên vậy."

Dương Thành vừa nghe, lại càng lo lắng, bất chấp mọi thứ, trực tiếp hướng bên trong la lên: "Tiểu Phong, ngươi có ở bên trong không, ta là cậu út đây!"

Vừa nói, hắn vừa không để ý phản đối của những người khác, trực tiếp mở của ra. Kéo mấy lần, nhưng lại phát hiện bên trong cửa phòng bị người ta khóa trái. Dương Thành lo lắng, nhấc cước lên đáp, nhưng cửa vẫn không mở.

Sau ba đến năm cước, cửa phòng rốt cuộc bị đá văn, nhất thời bên trong truyền ra một trận kêu thảm thiết.

Dương Thành đi vào trong, thấy Hàn Phong bình yên vô sự ngồi ở trên ghế, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cúi đầu nhìn, thấy một cảnh sát đã hôn mê, trực tiếp gục trên mặt đất, chỗ mũi còn đang chảy máu.

Mà mặt khác lão cảnh sát còn lại thì đang ôm đùi phải của mình ngao ngao kêu gào thảm thiết. Bên dưới hắn đã bị máu tươi nhiễm đỏ, hiển nhiên là vừa mới bị bắn một súng trên người.

Ở góc khác, một khẩu súng lẳng lặng mà nằm ở nơi đó.

**********

Chiếc Jeep của Dương Thành dừng lại trước cổng đại học Thủy Mộc, Hàn Phong từ phía trên bước xuống.

"Sau này xảy ra chuyện gì, trước tiên phải gọi điện thoại cho ta. Không cho phép khoe tài giống như hôm nay nữa, biết chưa?" Dương Thành không tin tưởng dặn dò lần nữa.

Hàn Phong gật đầu: "Biết rồi."

Đưa mắt nhìn xe của Dương Thành rời đi xong, Hàn Phong xoay người bước vào đại học Thủy Mộc.

Trên đường đi, Hàn Phong trong đầu chậm rãi nghĩ lại hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Không thể không nói, sự tình hôm nay thật sự là có chút kích thích vô cùng. Tuy nhiên bản thân xử lý đích xác có chút không thỏa đáng, nếu như hắn trước tiên gọi điện thoại cho cậu út, hết thảy hoàn toàn có thể tránh.

Bất quá, tương lai phát sinh chuyện gì, ai có thể đoán trước được chứ? Hở ra là phiền toái đến Dương Thành. Đây không phải Hàn Phong nguyện ý, nhất là sau khi biết ân oán Hàn Dương hai nhà.

Cho nên, Hàn Phong cũng không hối hận.

Về phần hai người cảnh sát nọ, Hàn Phong đối với bọn họ lại càng không có gì áy náy. Bọn họ rõ ràng là cầm tiền làm việc, nếu quyết định làm, thì phải nỗ lực giác ngộ đại giới.

Càng huống chi, cái lão cảnh sát kia, sau khi Hàn Phong phản kháng, không ngờ hắn lại còn dám rút súng lục ra!

Hết thảy, cũng đều là do bọn hắn gieo gió gặt bão!

Chuyện còn lại cũng chưa có kết thúc, kẻ đứng đằng sau màn này còn chưa có bị trừng phạt nghiêm khắc!"

Trên đường quay về, hai người cũng không có lên tiếng nói về đề tài này.

Dương Thành là bởi vì đã biết mất thể diện khá lớn, hắn đã bảo từ đầu chuyện này để hắn đối phó. Kết quả không ngờ lại nhiễu loạn lớn tới như vậy. Mà Hàn Phong vẫn như thế, hắn không muốn nhờ đến trợ giúp của nhà ngoại. Hắn lúc này, muốn thông qua lực lượng của chính mình để trả lại Hoàng gia!

Trở lại ký túc xá, chỉ có Lý Vượng tại đó, hắn đang cầm một quyển truyện tranh nằm ở trên giường xem.

Hàn Phong tùy tiện hỏi một câu: "Vượng tài, hai đứa kia đâu?"

"Về rồi à?" Vượng tài đem ánh mắt từ quyển truyện chuyển dời sang trên người Hàn Phong, "Lão Hổ tự nhiên không cần phải nói, khẳng định là đi đánh bóng rổ. Về phần Oa tử, tao cũng không rõ lắm, có thể là ở trong thư viện." Oa tử, chính là Sở Suất, đây là biệt danh của hắn.

Hàn Phong cầm máy tính mình ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi đến khu dạy học.

Cả sân trường đại học Thủy Mộc đều được bao phủ internet. Cho nên hắn đến một khu dạy học hẻo lánh tìm một phòng học trống trải không người ngồi xuống.

Đối với internet của trường, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, hắn đã sớm xem qua kết cấu của nó, đã sớm mò sạch sành sanh. Tự nhiên, các loại sơ hở tồn tại trong đó cũng không thể tránh được con mắt của hắn.

Thông qua mấy lớp tường lửa, hắn thành công xâm lấn vào server của hệ thống quản lý học sinh trong trường. Trong phần tin tức dữ liệu của học sinh, hắn bấm thử một chút tên "Hoàng Tử Thông", tìm được hai kết quả đối ứng. Bất quá kiểm tra cụ thể tư liệu, lại phát hiện là cùng tên. Xem ra, Hoàng Tử Thông không phải ở đại học Thủy Mộc.

Hàn Phong suy nghĩ chút, quyết định bắt tay từ Tôn Nhạc. Hoàng Tử Thông là biểu ca của hắn, ở chỗ hắn hẳn là có tư liệu.

Tôn Nhạc bây giờ đã chuyển phòng ngủ rồi. Hàn Phong lại không biết, không thể làm gì khác hơn là tiến vào hệ thống quản lý nơi ở của học sinh. Tra xét một chút phòng ngủ của Tôn Nhạc, sau đó vào trung tâm internet tra địa chỉ IP của hắn. Sở dĩ có thể tra được, là bởi vì muốn lên mạng ở đại học Thủy Mộc, là phải thông qua account xác nhận. Sau khi lên mạng, sẽ tự động nhập dữ liệu vào trong trung tâm internet, kể cả account lẫn địa chỉ IP. So với địa chỉ card network của máy tính, account xác nhận mặc dù không phải tính danh thật của mình, nhưng mặt khác có dữ liệu datasheet, nhờ đó có thể tra được tư liệu của học sinh tương ứng với account.

Hàn Phong rất dễ dàng liền tìm được account của Tôn Nhạc. Sau đó xác nhận trên datasheet một chút, nhưng ngoài ý muốn phát hiện, hắn giờ phút này vừa lúc ở trên mạng. Nguyên bổn còn tưởng rằng phải chờ một chút, không nghĩ tới Tôn Nhạc dĩ nhiên không hề lên lớp tự học.

Cho nên, Hàn Phong rất nhanh liền tra ra địa chỉ IP của Tôn Nhạc.

Vì vậy, nhắm vào cái IP này, Hàn Phong bắt đầu triển khai hành động xâm lấn.

Mặc dù Tôn Nhạc cũng thuộc hệ tin học, hơn nữa tiếp xúc với máy tính cũng khá sớm, bộ dáng kỹ thuật tựa hồ cũng không tệ lắm, nhưng ở trước mặt Hàn Phong, hắn cũng chỉ có thể ngước nhìn. Không nói đến kiếp trước Hàn Phong vốn đã là một siêu cấp hacker, chỉ bằng vào siêu cấp hệ thống trong não Hàn Phong. Hệ thống máy tính của Tôn Nhạc giống hệt như người vợ nhỏ cởi hết đồ ra, mặc cho Hàn Phong chà đạp (DG: Phản đối, ai lại đi ... với máy tính @_@)

Bên trong máy tính của Tôn Nhạc cài đặt một loại chương trình diệt virút cùng firewall khá phổ biến. Nhưng Hàn Phong lại không hề đụng phải bất kì cảnh cáo nào, dễ dàng thành công xâm lấn vào trong.

Trên máy tính của Hàn Phong xuất hiện hình ảnh khống chế máy tính của Tôn Nhạc. Giờ phút này, Tôn Nhạc đang ở trên QQ online chat với người khác.

Hàn Phong nhìn kỹ, quan sát trên màn hình điều khiển từ xa. Tôn Nhạc đang mở cửa sổ QQ nói chuyện với nick tên là "Phong Lưu Phóng Khoáng"

Hàn Phong nhìn nội dung bọn họ chat một chút. Trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, nguyên lai "Phong Lưu Phóng Khoáng" này đúng là biểu ca hắn, Hoàng Tử Thông!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro