chuong 19 -22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Trương Văn Trọng và Trúc Thạch Đồ

Mấy cửa hàng lúc trước mặc dù giá cả ngọc khí tương đối cao, nhưng tốt xấu gì người ta đều bán hàng thật. Đương nhiên về chất lượng của ngọc thì không theo đúng giá trị của số tiền mà chủ quán đặt ra. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thế nhưng cửa hàng này lại cư nhiên bày bán đều là ngọc giả.

Chẳng qua ngọc giả này làm rất tinh xảo, nếu không phải người trong nghề, dùng công cụ chuyên nghiệp để kiểm tra thì cũng thật khó phân biệt được thật hư. Hơn nữa ở bên cạnh mỗi món đồ cổ đều có giám định thư cũ kĩ. Thế nên ngọc khí ở đây thoạt nhìn cũng phi thường chính quy. Nhưng thật ra chỉ là đang dùng vải thưa che mắt thánh, khiến cho những người không hiểu biết bị mắc mưu, mua phải cái mớ hàng giả giống thật này.

Gã nam tử trẻ tuổi không biết Trương Văn Trọng đã nhìn ra toàn bộ ngọc khí đều là hàng giả, hắn vẫn thao thao bất tuyệt hướng Trương Văn Trọng giới thiệu sản phẩm. Tài ăn nói của hắn tương đối khá, khi mở miệng thì nước bọt vương vãi tứ tung, đem ngọc khí ở trong cửa hàng thổi phồng thành trân bảo độc nhất vô nhị. Nếu người nào không có sự hiểu biết sâu sắc, chỉ sợ đã tin tưởng lời hắn nói rồi ngoan ngoãn bỏ tiền ra mua mất.

Trương Văn Trọng chen ngang gã nam tử trẻ tuổi đang thao thao bất tuyệt, lắc đầu nói: "Được rồi, cậu không cần phải giới thiệu sản phẩm nữa, trong cửa hàng này không có loại ngọc khí nào tôi ưng ý cả."

Nói dứt lời, Trương Văn Trọng xoay người định rời đi.

Tuy rằng vụ buôn bán này bất thành, nhưng gã nam tử trẻ tuổi cũng không cam tâm bỏ phí một đại nhân vật tầm cỡ như Trương Văn Trọng, nên gã khẩn trương nói: "Chẳng hay anh thích loại ngọc khí nào? Có thể lưu lại số điện thoại của anh lại đây không? Ngày sau nếu vô tình gặp được người bán loại ngọc mà anh thích, cửa hàng chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho anh biết ngay."

"Không cần, cửa hàng này vĩnh viễn sẽ không có loại ngọc mà tôi thích." Trương Văn Trọng nhìn thằng vào trong mắt gã nam tử trẻ tuổi thản nhiên nói.

Gã nam tử trẻ tuổi bị ánh mắt của Trương Văn Trọng làm cho hoảng sợ, bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt của Trương Văn Trọng phảng phất như là đã hiểu rõ tất cả. Điều này không khỏi làm cho hắn giật mình cả kinh, ở trong lòng âm thầm suy đoán: "Chẳng lẽ người này đã nhìn ra ngọc khí đều là giả ư?"

Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, không thềm quản đến thần tình cả kinh của gã nam tử trẻ tuổi, xoay người định bước ra khỏi cửa hàng.

Ngay lúc này, thanh âm mê hoặc của ông chủ cửa hàng truyền vào tai hắn: "Cô hãy an tâm, chúng tôi là một trong những cửa hàng đồ cổ có uy tín nhất tại khu phố tây Ung Thành này. Tôi dám vỗ ngực cam đoan với cô rằng, tấm Trúc Thạch Đồ này chính là hàng thật giá thật, tuyệt đối là bút tích của Trịnh Bản Kiều! Được rồi, coi như cô không tin lời tôi thì cũng nên tin tưởng vào giám định thư của hiệp hội di sản văn hoá đã công bố chứ! Tấm Trúc Thạch Đồ này là một món đồ cổ phi thường trân quý, bình thường tôi luyến tiếc có dám trưng bày ra đâu. Hôm nay nếu không phải cô nói ở trong cửa hàng chúng tôi không có bảo bối gì tốt, thì tôi cũng không nỡ đem nó ra khoe khoang đâu."

"Trúc Thạch Đồ của Trịnh Bản Kiều?" Trương Văn Trọng không khỏi thấy hứng thú, ngừng bước quay đầu nhìn về phía ông chủ cửa hàng đồ cổ.

Lúc này ông chủ cửa hàng đang giơ tấm Trúc Thạch Đồ trong tay lên cao, nước miếng tung bay quảng cáo sản phẩm cho khách hàng nghe. Tài ăn nói của ông ta so với cái gã nam tử trẻ tuổi tiếp đóntvt còn dẻo quẹo hơn gấp 10 lần. VỊ khách nhân đứng trước mặt hắn, thoạt nhìn rõ ràng đã có chút động tâm.

Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng lấy nhãn lực xuất chúng của Trương Văn Trọng thì vẫn trông thấy tấm Trúc Thạch Đồ kia.

Trương Văn Trọng không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi bước về phía ông chủ cửa hàng đang thao thao bất tuyệt thổi phồng sản phẩm.

Không hề nghi ngờ, tấm Trúc Thạch Đồ kia là giả.

Vốn dĩ Trương Văn Trọng cũng không có ý định xen vào chuyện làm ăn mua bán của người khác, nhưng vấn đề là tấm Trúc Thạch Đồ ở trong miệng ông chủ cửa hàng đồ cổ lại chính là bút tích năm xưa trong một lần say rượu hắn nhập vào Trịnh Bản Kiều mà vẽ ra.

Cầm bút tích của mình năm xưa, đem làm tranh của Trịnh Bản Kiều mà đi lừa gạt người khác, cái loại hành động này khiến cho Trương Văn Trọng bất mãn vô cùng. Cho nên càng không thể ngồi im mặc kệ được. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Vị khách nhân này, anh có chuyện gì sao?" Ông chủ cửa hàng thấy Trương Văn Trọng quay ngược trở lại, hơn nữa còng đang đi về phía mình, đôi con ngươi lập tức chuyển động, nhất thời vui vẻ mỉm cười hớn hở nói: "Chẳng lẽ anh cũng thích tấm Trúc Thạch Đồ của Trịnh Bản Kiều này?"

Đứng ở bên cạnh ông chủ cửa hàng đồ cổ là một người phụ nữ, đại khái nàng khoảng 29 tuổi. Mặc dù trang điểm hơi nhạt nhưng lại rất mỹ lệ, cái loại nữ nhân dựa vào son phấn để hoá trang thì còn xa mới bằng được. Nàng trưng diện một bộ váy công sở màu tím, trên ngực đeo một chuỗi vòng cổ bạch kim sang quý, khí độ thanh lịch cực điểm.

Giờ phút này, người phụ nữ mỹ lệ kia cũng đang nhíu mày đánh giá Trương Văn Trọng, hiển nhiên đã hiểu lầm ý đồ của hắn, cho rằng Trương Văn Trọng muốn tranh giành tấm Trúc Thạch Đồ với mình. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Người phụ nữ mỹ lệ định lên tiếng, nhưng Trương Văn Trọng đã nhanh hơn một bước, lắc đầu nói: "Tấm Trúc Thạch Đồ này chỉ là hàng giả!"

"Cái gì?"

Những lời này của Trương Văn Trọng khiến cho mọi người có mặt ở trong cửa hàng đều bị chấn động. Còn ông chủ cửa hàng thì sắc mặt trầm xuống.

Nếu không phải hiện giờ người phụ nữ kia vẫn còn ở trong cửa hàng, thì lão chủ tiệm đồ cổ đã phái hai tên tiểu đệ dạy dỗ cho cái tên có mắt không tròng này một bài học rồi. Chẳng biết ăn gan hùm mật gấu gì, tự nhiên chạy đến phá rối sinh ý của mình.

Lão chủ quán biểu tình âm trầm, nghiến răng nói: "Anh không mua đồ cũng không sao, nhưng đừng ở đây nói hưou nói vượn làm ảnh hưởng đến danh dự của chúng tôi. Hừ, nơi này không chào đón anh, xin mời anh đi ra ngoài ngay lập tức."

Trương Văn Trọng căn bản không thèm quản tới thái độ của lão chủ quán, hắn nghiêm túc nhìn người phụ nữ mỹ lệ kia nói: "Cô hãy tin tưởng tôi đi, cái tấm Trúc Thạch Đồ của Trinh Bản Kiều này thật sự là đột vật nguỵ tạo."

"Vì sao anh dám chắc chắn nó là đồ nguỵ tạo?" Người phụ nữ mỹ lệ tò mò nghiêng đầu nhìn Trương Văn Trọng hỏi.

----------------------

Chú thích: Trinh Bản Kiều tên là Trinh Tiếp, tự là Khắc Nhu. Bản Kiều là danh xưng của ông. Ông quê ở Giang Tô, Hưng Hoá, làm tiến sỹ dưới thời vua Càn Long đời nhà Thanh. Ông tạm trú ở Dương Châu, được mệnh danh là "Tam tuyệt": thơ, hoạ và thư pháp nổi tiếng một đời.

Chương 20

Món hàng nguỵ tạo

Đả tự

"Quý khách, cô sẽ không tin lời hắn nói chứ? Tôi dám cam đoan với cô, gã này nhất định là nhân viên của tiệm hàng bên cạnh sang bên này phá rối. Hừ, trong khu phố này có rất nhiều cửa hàng ghen tị với sinh ý của chúng tôi. Bởi vì, đồ cổ chúng tôi bán ra thị trường có giá phi thường ưu đãi!" Lão chủ quán vừa khống tội cho Trương Văn Trọng, đồng thời vẫn không quên dát vàng lên mặt mình, đây cũng là kĩ xảo xưa nay hắn luôn dùng. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Người phụ nữ xinh đẹp híp đôi mắt lại, nhìn hắn một cái nói: "Là thật hay giả, cứ nghe anh ta nói rõ ngọn ngành xem đã. Như thế nào ông chủ lại kích động đến vậy, không phải là đang sợ hãi đó chứ?"

"Sợ ư? Làm sao có khả năng! Đồ cổ chúng tôi bán đều là hàng thật giá thật, có cái gì mà phải sợ đây?" Lão chủ quán biểu tình phẫn uất, lẩm bẩm hậm hực vài câu liền nhìn Trương Văn Trọng nói: "Được rồi, tôi cho anh một cơ hội, anh mau chóng đánh giá tấm Trúc Thạch Đồ của Trịnh Bản Kiều này, như thế nào nó lại trở thành món hàng nguỵ tao. Hừ, nếu lý do anh nói ra không chính đáng, vậy đừng trách sao tôi không khách khí với anh!"

Đối với câu nói mang tính uy hiếp của lão chủ quán, Trương Văn Trọng khinh miệt cười trừ: "Không thành vấn đề, nhưng mà nếu tôi chứng minh được tấm Trúc Thạch Đồ này là hàng giả, ông sẽ xử trí như thế nào đây?"

Lão chủ quán sắc mặt âm trầm nói: "Nếu nó thật sự là hàng giả, tôi sẽ xé nát nó ngay lập tức!"

"Được!" Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, sau đó ra hiệu lão chủ quán đem tấm Trúc Thạch Đồ đặt ngang lên trên mặt bàn, rồi quay đầu nhìn lại gã nam tử trẻ tuổi làm thuê trong quán nói: "Cậu đi lấy bức tượng phật giả ngọc màu xanh kia lại đây, cho tôi mượn thử một lúc."

"Tượng phật giả ngọc..." Gã nam tử trẻ tuổi cùng lão chủ quán đồng thời biến sắc.

Từ ngày kinh doanh mặt hàng ngọc khí giả mạo cho tới nay, đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn bị khách hàng nói toạc móng heo ra như vậy. Trước kia từng có rất nhiều chuyên gia đánh giá ngọc khí tới quan sát cửa hàng, đều khen không ngớt miệng, đem chúng nó trở thành vật phẩm chất lượng cao. Bọn hắn thật không ngờ, trên đời này có người lại nhìn ra được."

Gã nam tử trẻ tuổi cũng không làm theo lời phân phó của Trương Văn Trọng ngay mà ngẩng đầu nhìn về phí ông chủ trước tiên.

Lão chủ quán đồ cổ trừng mắt bất mãn, hậm hực nói: "Mày nhìn tao làm cái gì? Còn không mau đem bức tượng phật kia đưa cho hắn đi!" Dứt lời, lão chủ quán lại trợn mắt nhìn sang Trương Văn Trọng gân cổ lên cãi bướng: "Tôi nói cho anh biết, toàn bộ đồ cổ ở trong quán chúng tôi đều là hàng thật. Hiện giờ tôi không muốn nhiều lời vô nghĩa, đợi tới lúc anh không thể chứng minh tấm Trúc Thạch Đồ này là vật phẩm nguỵ tạo, rồi tôi sẽ chậm rãi tính sổ món nợ này với anh."

Trương Văn Trọng căn bản không thèm quản tới hắn.

Gã nam tử trẻ tuổi nhanh nhẹn đem bức tượng phật giả ngọc thạch màu xanh giao cho Trương Văn Trọng.

"Dùng mắt nhìn xuyên qua nó, và quan sát bức hoạ đồ này đi!" Trương Văn Trọng thuận tay đưa bức tượng phật giả ngọc thạch cho người phụ nữ xinh đẹp, hờ hững cười nói.

Người phụ nữ kia có chút khó hiểu ý đồ của Trương Văn Trọng, bất quá nàng vẫn nghe theo, tiếp nhận bức tượng phật giả ngọc. Xuyên thấu qua nó nhìn lên tấm Trúc Thạch Đồ của Trịnh Bản Kiều ở trên mặt bàn. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vừa nhìn xuống, trên khuôn mặt của người phụ nữ này liền xuất hiện biểu tình cực kỳ kinh ngạc.

Lão chủ quán đồ cổ vẫn đang khẩn trương, một mực chăm chú quan sát biểu tình của người phụ nữ mua hàng, thấy diễn cảm kinh ngạc trên khuôn mặt của nàng, trong lòng không khỏi co thắt lại, âm thầm suy đoán: "Như thế nào cô ta lại có diễn cảm này, chẳng lẽ bức hoạ kia thật sự là đồ giả? Điều này sao có thể chứ? Bức hoạ này chính là ta lấy trộm của lão gia hoả ở trong nhà mang ra mà!"

"Tấm Trúc Thạch Đồ này quả nhiên đúng là hàng giả." Buông bức tượng phật giả ngọc xuống, biểu tình của người phụ nữ kia trở nên càng khó coi hơn. Nàng thật không ngờ một cửa hàng sang trọng như thế này lại buôn bán đồ giả! Hơn nữa, lão chủ quán thực sự gian trá, thiếu chút nữa đã đem món đồ giả này bán cho mình. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn tấm Trúc Thạch Đồ, rồi lại ngước mắt nhìn Trương Văn Trọng, than thầm: "May mắn ta đã không vọng động mua bức hoạ này, may mắn vì hắn đột nhiên xuất hiện nói cho ta biết rõ chân tướng. Bằng không, đợi tới lúc đi tham dự lễ sinh nhật của ông nội, đem nó làm quà tặng cho ông nội, lấy nhãn lực thưởng thức đồ cổ của người, nhất định sẽ nhìn ra nó là vật phẩm giả tạo. Đến khi đó, chắc hẳn ông nội sẽ cực kì thất vọng, nói không chừng ta cũng sẽ trở thành trò cười cho mấy người trong gia tộc."

Bất tri bất giác ở trong lòng người phụ nữ xinh đẹp tự nhiên nảy sinh ra vài phần hảo cảm đối với Trương Văn Trọng.

Lão chủ quán không hiểu vì sao mà người phụ nữ kia sau khi dùng bức tượng phật nhìn lên tấm hoạ đồ liền khẳng định nó vật phẩm nguỵ tạo, nên hắn vẫn cật lực giải thích: "Cô... Cô dựa vào đâu mà nói tấm Trúc Thạch Đồ này không phải là hàng thật? Cô xem lại hoạ pháp này đi... Rõ ràng nó chính là bút tích của Trịnh Bản Kiều đó!"

Tuy rằng tài ăn nói của lão chủ quán rất tốt, nhưng lúc này người phụ nữ xinh đẹp đã không còn tin tưởng lời hắn nữa rồi. Sau khi cười lạnh một tiếng, người phụ nữ xinh đẹp quẳng bức tượng phật cho lão ta, ngữ khí bất hảo nói: "Ông tự mình xem đi!"

Lão chủ quán tiếp nhận bức tượng, nâng lên tầm mắt nhìn xuống bức hoạ đồ theo phương thức vừa rồi của người phụ nữ kia.

"Điều này sao có thể chú?" Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xuống, lão chủ quán đổ cổ liền thất thanh kinh hô.

Xuyên thấu qua màu xanh biếc của bức tượng ngọc, nhìn xuống tâm Trúc Thạch Đồ thì chứng kiến được dị biến phát sinh. Cả bức tranh bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, khu rừng trúc hiên ngang sừng sững cùng bãi loạn thạch tùng thảo kia lại hoá thành bốn chữ to đùng.

Bốn chữ này rất rõ ràng: "Đồ giả mười phần."

Lão chủ quán đồ cổ nghẹn họng trân trối, như thế nào cũng thật không ngờ, bức hoạ mà hắn đánh giá là Trúc Thạch Đồ của Trinh Bản Kiều ở dưới lớp ngọc xanh biếc lại hiện ra bốn chữ như vậy.

Kết quả này khiến cho lão khó có thể chấp nhận được.

Sắc mặt của lão chủ quán xám xịt như tro tàn, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng ở trong lòng: "Lão tử còn tưởng rằng vật phẩm lấy từ trong nhà lão gia hoả kia, hẳn sẽ đều là hàng thật giá thật chứ. Không ngờ rằng bị lão gia hoả kia chơi khăm một vố, tự nhiên lại là vật phảm nguỵ tạo! Con mẹ nó!"

Trong lúc lão chủ quán đồ cổ đang căm giận sôi gan thì Trương Văn Trọng dùng ngón tay gõ nhịp xuống mặt bàn nói: "Ông vừa mới cam đoan, chỉ cần tôi có thể chứng minh được tấm Trúc Thạch Đồ này là đồ giả, ông sẽ lập tức xé nát nó ngay. Hiện giờ tới lượt ông thực hiện lời hứa của mình!"

Chương 21

Trạch nam biết võ thuật, lưu manh không đỡ nổi

Đả tự: Tiên Cầm - Lương Sơn Bạc

Nguồn: vipvandan

Lão chủ cửa hàng đồ cổ đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nhạt. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ngay trong tích tắc ngắn ngủi, lão chủ cửa hàng đồ cổ cũng đã bình tĩnh trở lại, đồng thời hắn cũng nghĩ được rõ ràng, trên thế giới này phỏng chừng sẽ không có bao nhiêu người nghĩ ra dùng phương thức như vậy để nhận rõ sự thật giả của bức Trúc Thạch Đồ này. Bởi vậy hắn hoàn toàn có thể lưu lại bức Trúc Thạch Đồ, bán cho ké có tiền muốn học đòi văn vẻ khác.

Lão chủ cửa hàng đồ cổ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Trương Văn Trọng, cười nhạt liên tục, trào phúng nói: "Xé nát bức Trúc Thạch Đồ? Cáp cáp, mẹ kiếp ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao? Lão tử cũng không phải đầu đất, dựa vào cái gì phải xé nó?"

"Ông đã không xé nó, vậy tối sẽ giúp ông xé nó." Trương Văn Trọng nói xong, hai tay của hắn mạnh mẽ vươn ra, chụp lấy bức Trúc Thạch Đồ trên quầy hàng, "sát, sát" hai tiếng xé nát bức tranh thành từng mảnh nhỏ.

Bức Trúc Thạch Đồ nguyên bản ngày xưa Trương Văn Trọng làm ra tỏng lúc say rượu, nếu đưa cho người thích cất giấu tranh chữ cất giữ thưởng thức, Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không huỷ diệt nó. Thế nhưng nếu có gian thương bất lương, muốn dùng nó đi lừa gạt người để kiếm chác món lãi kếch sù, vậy thì vô luận như thế nào Trương Văn Trọng cũng sẽ không để nó lưu lạc ở trên dương thế.

"Ngươi... Không ngờ ngươi dám xé nó..." Lão chủ cửa hàng đồ cổ trợn tròn mắt, hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, Trương Văn Trọng lại lớn mật như thế, dám ở trước mặt hắn xé bỏ bức Trúc Thạch Đồ.

Nhìn bức Trúc Thạch Đồ bị xé bỏ, lão chủ cửa hàng đồ cổ giận dữ, hắn nhìn hai tên nhân viên trong cửa hàng, lớn tiếng quát: "Con mẹ tụi bây còn suy nghĩ cái gì? Đánh hắn cho ta, đánh cho hắn một trận no đòn!"

Từ lúc Trương Văn Trọng xé nát bức Trúc Thạch Đồ, hai tên nhân viên bán hàng cũng đã phân ra một trái một phải hướng hắn tới gần. Lúc này nghe được ông chủ rống giận, bọn họ lập tức gầm nhẹ huy nắm đấm đánh về phía Trương Văn Trọng.

Hai tên nhân viên bán hàng cũng từng có kinh nghiệm đánh nhau cực kỳ phong phú, đầu tiên trên quyền đầu của bọn chúng đều mang vòng sắt, thứ hai bọn chúng phối hợp tiến lui rất thành thạo, vừa nhìn đã biết là do quanh năm đánh nhau ngoài đường mà luyện ra được.

"Tên ngu ngốc này, không ngờ dám chạy đến cửa hàng của lão tử để quấy rối! Hung hăng đánh hắn cho ta, đánh cho chết luôn!" Lão chủ cửa hàng đồ cổ rít gào lên, từ dưới quầy hàng lấy ra một cây gậy sắt, muốn nhảy ra ngoài tham gia vào trận đánh nhau. Theo hắn thấy, Trương Văn Trọng tay chân gầy yếu, vừa nhìn đã biết là một trạch nam thiếu vận động, muốn ngăn trở hai tên thuộc hạ có kinh nghiệm đánh nhau phong phú của mình là chuyện không thể có khả năng rồi.

Chính là vì chuyện trước mắt hắn nghĩ đã năm chắc thắng lợi, cho nên hắn mới dám cầm gậy sắt muốn gia nhập vào cuộc chiến, để có thể hảo hảo phát tiết nỗi căm giận ngút trời bị Trương Văn Trọng câu dẫn ra.

Thế nhưng ngay khi lão chủ cửa hàng đồ cổ vừa chuẩn bị lật quầy hàng nhảy ra, Trương Văn Trọng vốn vẫn luôn bảo trì tư thái bất động lãnh tĩnh, đột nhiên đã cử động.

Tĩnh như nước, động như thỏ chạy.

Nhìn thấy Trương Văn Trọng đang yên tĩnh đột nhiên chuyển động, người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên hiện lên câu nói như vậy trong đầu.

Chân trái Trương Văn Trọng bước ra, một bước đã tiến tới trước người tên nhân viện từ bên trái lao tới, hai tay nhanh như thiểm điện nắm lấy cổ tay tên nhân viện nhẹ nhàng rung lên, chỉ nghe hai tiếng răng rắc vang giòn, cổ tay tên nhân viên lập tức bị trật khớp. Nhưng thế công của Trương Văn Trọng cũng không hề kết thúc, hai tay của hắn tiếp tục hướng về phía trước, trong một chuỗi thanh âm răng rắc giòn tan, ngạnh sanh vẻ gãy khuỷu tay và cánh tay của tên nhân viên kia.

Hai cánh tay của tên nhân viên kia mềm nhũn xụi lơ dọc theo hai bên thân thể, nhìn thập phần quái dị.

Cùng lúc đó, tên nhân viên còn lại cũng đã vọt tới phía sau Trương Văn Trọng, vung bàn tay đeo vòng sắt đánh thẳng vào huyệt Thái Dương trên đầu Trương Văn Trọng. Tuy rằng đang đưa lưng về phía hắn, thế nhưng say sau gáy Trương Văn Trọng giống như có thêm một con mắt, đối với từng cử động nhỏ nhất của hắn đều nhìn thấy thập phần rõ ràng. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ngay khi quyền đầu của tên nhân viện gần đánh trúng đầu Trương Văn Trọng, thân thể hắn đột nhiên cúi thấp xuống, chỉ thoáng chốc đã tránh được cú đấm của tên nhân viện này, đồng thời xoay người rất nhanh, hai tay như thiểm điện vươn ra, làm theo trò cũ lại bẻ gãy cổ tay của tên nhân viên láo toét này.

Trương Văn Trọng đối với xương cốt và các đốt ngón tay của con người hiểu biết không khác gì một người có cấp bậc chuyên gia. Bẻ gãy cánh tay của hai tên nhân viên đối với hắn chỉ làm chuyện nhỏ như ăn cơm.

Ngay khi Trương Văn Trọng bẻ gãy cánh tay hai tên nhân viên, lão chủ cửa hàng đồ cổ vừa mới kéo cửa quầy hàng ra, trông thấy tình hình trước mắt đã vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn vừa vô cùng kinh ngạc, trong lòng cũng lập tức sinh ra một cỗ sợ hãi. Lúc này hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trương Văn Trọng cũng không hề để ý tới hai tên nhân viên đang kêu la thảm thiết, xoay người đi tới trước quầy hàng chỗ tên lão bản đang trốn lúc này.

Tuy rằng trong tay có một cây gậy sắt, nhưng dũng khí của tên lão bản đã biến mất hoàn toàn. Hắn căn bản không còn chút can đảm nào để phản kháng, nhìn thấy Trương Văn Trọng hướng chỗ hắn đi tới, hắn vội vã ném cây gậy sắt vào bên trong quầy hàng, nỗ lực nở một nụ cười lấy lòng trên mặt, kỳ vọng Trương Văn Trọng có thể đại nhân đại lượng tha cho hắn một con đường sống.

"Người không có thành tín, hẳn nên bị nghiêm phạt!" Trương Văn Trọng cũng không nhìn tới bộ dáng tươi cười lấy lòng của tên lão bản, dùng thanh âm băng lãnh nói ra một câu khiến cho tên lão bản lông tóc dựng ngược.

Lão định mở miệng giải thích, cầu tình cho chính bản thân mình nhưng chợt kinh khủng khi nhìn thấy tay phải Trương Văn Trọng đã đưa về phía hắn.

Xong đời rồi...!

Lão nghĩ tới cảnh tượng bi thảm của hai tên nhân viên, trong lòng không khỏi nảy sinh một cỗ ưu thương, thậm chí hoảng sợ đến mức nhắm tịt hai mắt lại.

Một cảm giác đau đớn đột nhiên từ sau lưng truyền đến.

Làm lão kinh ngạc chính là sự đau đớn kia cũng không dữ dội, chỉ giống như bị kiến cắn, khác hẳn trong sự tưởng tượng của hắn.

"Đây... đây gọi là nghiêm phạt sao?" lão kinh ngạc len lén mở mắt ra muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng làm cho lão càng thêm kinh ngạc chính là khi mở mắt ra thì Trương Văn Trọng đã xoay người đi ra bên ngoài cửa hàng rồi.

Lão cũng không hiểu chuyện gì, không rõ vì sao Trương Văn Trọng lại nhẹ nhàng buông tha cho mình như vậy. Bất quá lão hiển nhiên cũng không lĩnh nhân tình này, mà ở trong lòng lập tức suy nghĩ làm cách nào để trả thù.

Người phụ nữ xinh đẹp vẫn còn kinh hồn sợ hãi.

Khi tên lão bản cấu kết với hai tên nhân viên muốn đánh Trương Văn Trọng, người phụ nữ đã vội vã lấy điện thoại trong túi xách, chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát. Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp thật sự là quá nhanh, cũng khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Người thanh niên có gương mặt cũng không có vẻ gì nổi bật kia không ngờ lại dễ dàng giải quyết hai tên nhân viên tướng tá thô kệch và tên lão bản càn quấy như vậy.

Lẽ nào người thanh niên này đã từng luyện qua võ thuật hay sao?

Nàng kinh ngạc trong chốc lát, cuối cùng cũng khôi phục lại thần hồn. Ngay khi chứng kiến Trương Văn Trọng bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ, nàng cũng...

Chương 22

Bàn chuyện tiền nong sẽ tổn thương tình cảm, cô và tôi là người hữu duyên

Đả tự: Tiên Cầm - Lương Sơn Bạc

Nguồn

"Chờ tôi với!"

Cô gái xinh đẹp không cần suy nghĩ, vội vã đuổi theo.

Chuyện tranh chấp phát sinh bên trong cửa hàng đồ cổ đã đưa tới không ít người vây xem. Vì thế khi cô gái xinh đẹp đuổi theo chạy ra khỏi cửa hàng, mới kinh ngạc phát hiện Trương Văn Trọng đã đi mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa. Bất quá nàng cũng không chịu thua kém, bước thẳng lên chiếc ghế gần đó, nhìn bốn phía xung quanh, may mắn nàng trông thấy được bóng lưng của Trương Văn Trọng đang lẫn ở giữa sóng người. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cô gái xinh đẹp không nói một lời, nhảy xuống khỏi chiếc ghế, tách đám người đang vây xem ra, bước nhanh đuổi theo Trương Văn Trọng.

Khi cô gái hổn hễn đuổi kịp Trương Văn Trọng, hắn đã đi tới đầu phố đường phía tay Ung Thành, sắp sửa đi ra khỏi con đường nổi danh bán đồ cổ này.

"Chuyện vừa rồi thật tình cảm ơn anh, nếu như không phải anh cho tôi biết bức Trúc Thạch Đồ kia là giả, chỉ sợ tôi đã bỏ tiền ra mua nó rồi." Cô gái xinh đẹp thành khẩn nhìn Trương Văn Trọng tạ ơn, tự đáy lòng nói: "Nói thật ra, tôi cũng không hiểu gì về đồ cổ, muốn mua bức Trúc Thạch Đồ là bởi vì sắp đến ngày sinh nhật của ông nội tôi, lão nhân gia rất thích đồ cổ tranh chữ, cho nên tôi mới tính mua bức Trúc Thạch Đồ đó. Thế nhưng không nghĩ tới bức hoạ kia lại là đồ giả. Cũng may có anh nhắc nhở, bằng không tôi đem nó làm quà sinh nhật tặng cho ông nội chỉ sợ sẽ bị thân thích trong nhà chê cười."

Trương Văn Trọng đạm mạc cười nói: "Đừng khách khí như vậy, chỉ bất quá là nhấc tay tay giúp đỡ mà thôi."

Cô gái đẹp không tán thành cách nói của Trương Văn Trọng, nàng lắc đầu, chăm chú nói: "Anh chẳng những giúp tôi không bị tổn thất tiền bạc, đồng thời còn giúp tôi không bị thân thích chê cười, tôi làm sao mới có thể tỏ lòng cảm kích anh đây? Được rồi, hình như lúc trước anh có nói muốn xem ngọc khí bên trong cửa hàng đổ cổ kia phải không? Thế nào, không có vật gì đáng để vào mắt ư?"

Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: "Không có, đồ bán bên trong cửa hàng kia toàn đều là hàng giả."

"Như vậy đi, tối đưa khối ngọc này tặng cho anh, xem như đáp tạ lần này anh đã trượng nghĩa giúp đỡ." Cô gái xinh đẹp nói, lại lấy ra một viên ngọc hình quả trứng màu xanh biếc trong túi xách, nhét vào trong tay Trương Văn Trọng cười nói: "Tôi có thể cam đoan với anh, viên ngọc của tôi tuyệt đối là thật, mà không phải là hàng giả!"

Với nhãn quang của Trương Văn Trọng, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra được viên ngọc này chính là hàng thật, hơn nữa chất ngọc cũng không tệ. Thế nhưng hắn lại không dám nhận, từ chối nói: "Viên ngọc này đúng là hàng thật, hơn nữa giá cả còn không thấp, vô công bất thụ lộc, tôi không thể nhận lễ vật này của cô!"

"Ai nói là không công chứ? Nếu như không có anh, tổn thất của tôi không chỉ bằng giá trị của viên ngọc này." Cô gái thấy Trương Văn Trọng muốn đem viên ngọc trả lại cho mình, liền vội vàng thoái lui về sau hai bước: "Tôi đã tặng thứ gì, từ trước tới nay cũng chưa từng thu hồi lại. Viên ngọc này tôi tặng nó cho anh, nếu như anh không cần thì quẳng nó vào thùng rác, đừng trả lại cho tôi."

Ném viên ngọc này đi sao? Trương Văn Trọng cảm thấy luyến tiếc: "Vậy được rồi, tôi sẽ thu viên ngọc này." Trương Văn Trọng bỏ viên ngọc vào trong túi quần.

"Vậy mới đúng chứ." Cô gái xinh đẹp nhất thời nở nụ cười.

Viên ngọc này có giá trị thực sự xa xỉ, bởi vậy Trương Văn Trọng quyết định giúp nàng thêm một lần.

"Tôi vừa nghe cô nói, sở dĩ cô muốn mua bức Trúc Thạch Đồ là dự định làm quà sinh nhật tặng cho ông nội cô phải không?"

"Đúng vậy, ông nội tôi thường trêu ghẹo tôi không biết gì về tranh chữ đồ cổ." Cô gái gật đầu đáp, sau đó nhìn nàng có chút lạc hồn rồi thở dài nói: "Đáng tiếc, thật vất vả mới nhìn thấy một bức tranh hợp với sở thích của ông nội tôi, không ngờ nó lại là hàng giả. Ai, nếu như không phải sinh nhật của ông nội tôi gần kề, tôi sẽ đi Hồng Kông tham gia buổi đấu giá đồ cổ... Còn bây giờ, chỉ sợ cũng rất khó tìm được một món quà mà ông nội tôi yêu thích."

"Nguyên lai là như vậy." Trương Văn Trọng khẽ gật đầu nói: "Như vậy đi, xem như hồi báo cô đã tặng viên ngọc này cho tôi, quà sinh nhật để tặng ông nội cô, hãy giao cho tôi làm giùm."

"Thật vậy sao? Như vậy thì tốt quá!" Cô gái xinh đẹp vui mừng chỉ kém chút nữa đã hoan hô lên. Xem ra, gần đây nàng đang bị chuyện này dằn vặt không ít, bằng không cũng sẽ không có biểu hiện kích động như vậy.

"Chuyện này tôi nhờ anh vậy, tôi tin tưởng vào nhãn quang của anh, nhất định có thể tìm được bảo bối hàng thật giá thật. Chỉ là thời gian có chút gấp gáp, còn bốn ngày..."

"Không cần tới bốn ngày đâu!" Trương Văn Trọng nói: "Ngày mai cô có thể tới phòng y tế trường đại học Ung Thành tìm tôi để lấy phần quà sinh nhật tặng cho ông nội cô."

"Ngày mai có thể lấy rồi sao? Thật sự là quá tốt!" Tin tức này làm cô gái hưng phấn vô cùng, nàng vui vẻ nói: "Phần quà sinh nhật này cần bao nhiêu tiền? ANh nói đi, ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho anh, tuyệt đối sẽ không để anh phải thiệt thòi đâu." Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trương Văn Trọng nở nụ cười lắc đầu nói: "Không cần tiền!"

"Không cần tiền?" cô gái không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trương Văn Trọng.

"Đúng vậy, không cần tiền." Trương Văn Trọng cười gật đầu nói: "Cô và tôi coi nhu hữu duyên, vật đó xem như tôi tặng cho cô, nếu còn nói đến chuyện tiền bạc, thì đã quá khách khí rồi."

Vốn khi nghe Trương Văn Trọng nhắc đến chữ "duyên", trong lòng cô gái không khỏi hoài nghi có phải hắn muốn dùng phương thức này đến tiếp cận mình hay không. Nhưng khi chứng kiến biểu tình chân thành trên mặt hắn, nàng không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì suy đoán của mình, trong lòng thầm nghĩ: "Người ta có ý tốt giúp đỡ mình, mình lại còn đi hoài nghi người ta. Lẽ nào bởi vì tiếp xúc xã hội nhiều năm, làm cho mình biến thành người không có lòng tin vào người khác hay sao?"

Lặng lẽ thè lưỡi, cô gái ửng đỏ mặt nói: "Vậy, tôi làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ? Tuy rằng tôi không hiểu gì về tranh chữ đổ cổ, thế nhưng tôi cũng biết mấy thứ này giá trị rất xa xỉ. Hôm nay anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi làm sao còn không biết xấu hổ để cho anh hao tốn nữa chứ?"

Trương Văn Trọng cười cười nói: "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày mai cô nhớ đến phòng y tế của đai học Ung Thành tìm tôi, tôi còn có việc, xin đi trước." Dứt lời, Trương Văn Trọng xoay người muốn đi.

"Ai, chờ một chút..." Cô gái không ngờ Trương Văn Trọng nói đi là đi, không khỏi sửng sốt, sau đó lớn tiếng gọi Trương Văn Trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro