Chương 131-135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 131

Mộ Dung Trí hiện giờ là cấp bộ, một khi mãn nhiệm kỳ ở tỉnh là sẽ được thăng tiếp. Đến lúc đó, đừng nói là ở tỉnh mà đến cả Hoa Hạ thì sức ảnh hưởng của ông ta cũng là vô cùng lớn. Đây được coi là cơ hội tốt mà trời ban cho Hà gia chuyên làm về kinh doanh.

"Xin hãy cho chúng cháu thời gian một năm". Lâm Dật nói đầy nghĩa khí: "Dù sao thì bác cũng đã đến Nam Đô rồi, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội mà. Xin hãy cho chúng cháu thời gian một năm tìm hiểu, nếu sau một năm mà chúng cháu vẫn không có bất cứ tình cảm gì thậm chí là ghét nhau, vậy thì kể cả chúng cháu có kết hôn thì sau này cũng không tránh được nảy sinh mâu thuẫn, thậm chí là ly hôn cũng nên ạ".

"Nhưng nếu một năm cháu thích Hiểu Nhung thì thế nào?" Mộ Dung Trí hỏi.

"Ha ha, nếu như cháu thích thì cháu sẽ theo đuổi em ấy đến cùng, sau đó xin bác và bố cháu sổ hộ khẩu để đến cục dân chính làm đăng ký kết hôn". Lâm Dật cười, nói.

Dù sao thì một năm cũng không phải là ngắn, đợi đến lúc đó trực tiếp nói không hợp nhau là được. Hơn nữa Mộ Dung Hiểu Nhung cũng không có ý muốn kết hôn, vì thế mà có cô ấy phối hợp thì vở kịch này cũng dễ diễn thôi.

Mộ Dung Trí gật đầu, nói: "Trước đó mặc dù Hiểu Nhung không thể hiện ra điều gì với cuộc hôn nhân này nhưng bác có thể nhìn ra nó có chút muốn từ chối. Mặc dù hôm nay bác thật sự có thể cùng với bố mẹ cháu quyết định chuyện này nhưng quay về bác vẫn phải nói chuyện tử tế với nó. Nếu cháu đã đưa ra thời gian một năm thì cũng được, dù sao cái gì miễn cưỡng cũng không tốt mà. Vậy cứ để thời gian quyết định cũng là chuyện tốt".

"Mong là như vậy, nếu hai đứa hiện giờ chưa có tình cảm với nhau thì chúng ta cũng không thể ép được. Hơn nữa, vừa hay một năm sau thì Dật Dật cũng tốt nghiệp đại học rồi, thời gian vừa đủ. Chuyện lớn như này không phải chỉ trong nhất thời mà làm được". Hà Chấn Đông cũng ở bên cạnh tán thành.

Mặc dù Mộ Dung Hiểu Nhung bỏ đi nhưng không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nhà. Hà Chấn Đông giữ Mộ Dung Trí ở lại ăn cơm, sau đó Lâm Dật chủ động ra ngoài tìm Mộ Dung Hiểu Nhung.

Ra khỏi cửa, Lâm Dật gọi điện trực tiếp cho chú Lưu. Sau đó chú Lưu bảo cậu ngồi xe mái vòm đến nông trường.

Chiếc xe mái vòm màu trắng như này, trước đây Lâm Dật chỉ nhìn thấy những nhân vật chính trong phim đi thôi. Xe chầm chậm đi xuống dưới núi, Lâm Dật nhìn thấy chú Lưu ở bên cạnh một con bò cái ở nông trường và cả Mộ Dung Hiểu Nhung cũng đang ở bên cạnh và nhìn rất tập trung.

Mộ Dung Hiểu Nhung có làn da trắng nõn, cô mặc chiếc áo phông màu trắng với quần bò, tóc dài xõa vai. Một tai của cô thì đeo tai nghe, còn tai nghe kia thì cô cầm ở tay để tiện nói chuyện với người khác. Trên mặt cô không trang điểm, trên người cũng không có bất kỳ phụ kiện gì, nhưng khí chất tự nhiên như này lại khiến con người ta có cảm giác như thoát tục.

Lúc này cô đang trợn to mắt, quan sát công nhân đang vắt sữa của con bò cái.

"Mỗi ngày con bò này sẽ bị vắt bao nhiêu sữa vậy? Nhìn đã thấy đau rồi, đỏ hết lên rồi kìa..." Mộ Dung Hiểu Nhung nhìn thấy mà có chút không nỡ.

"Vậy phải xem mỗi ngày cô uống bao nhiêu?" Lâm Dật cười, nói.

"Mỗi ngày tôi uống hai cốc..." Mộ Dung Hiểu Nhung quay đầu lại, khi phát hiện đứng phía sau mình không phải là chú Lưu mà là Lâm Dật đang cười đểu thì cô lập tức đứng dậy, không xem vắt sữa nữa mà quay đầu đi luôn.

Lâm Dật bất lực nhìn chú Lưu một cái rồi vội vàng đi theo.

"Nói thật cho anh biết, lần trước tôi đồng ý đi xem mặt với anh là để ứng phó với bố tôi thôi. Anh đừng tưởng là tôi thích anh, cũng đừng lấy cái gì mà 'hôn sự được chỉ định từ khi còn ở trong bụng' ra để ép tôi. Tôi đã quyết định quay về Úc rồi, ngày kia sẽ đi, vì vậy anh hãy từ bỏ cái suy nghĩ đó đi". Mộ Dung Hiểu Nhung vừa đi vừa nói mà không thèm quay đầu lại.

"Úc thì có gì tốt chứ. Nghe nói ở đó, còn có những con vật như trăn hay cóc bò vào nhà nữa. Cô gái như cô mà không sợ sao?" Lâm Dật đi ở phía sau nói.

Không biết có phải là lời của Lâm Dật khiến cô nhớ lại những ký ức khó quên đó hay không mà bước chân đang như bay của Mộ Dung Hiểu Nhung lúc này đột nhiên dừng lại, sau đó là toàn thân run rẩy.

"Sao con người anh lại ác độc như vậy?" Mộ Dung Hiểu Nhung quay đầu lại, ánh mắt căm phẫn nhìn trừng trừng vào Lâm Dật.

"Thật sự có cả cóc à? Tôi chỉ tiện mồm nói ra thôi. Nhưng tôi thấy loài đó mà cho vào nồi thì ngon lắm, đặc biệt là cho cả con vào, thịt thơm ngon, đặc biệt là thịt đùi..." Nhìn khuôn mặt như sắp phát điên của Mộ Dung Hiểu Nhung nên Lâm Dật khoát tay, nói: "Được rồi được rồi, cóc đáng yêu như vậy thì sao chúng ta có thể ăn được?"

"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Mộ Dung Hiểu Nhung cảm thấy người ở trước mặt mình đúng là khó hiểu. Ban nãy mình rõ ràng là thể hiện rõ thái độ như vậy rồi mà sao hắn vẫn mặt dày đi theo mình, còn nói đến chủ đề buồn nôn như nói đến mấy con cóc vậy nữa.

"Không có gì, tôi đến để nói với cô là bố cô không ép cô kết hôn nữa, cô có thể quay về ăn cơm rồi". Lâm Dật thản nhiên nói.

"Anh nghĩ là tôi sẽ tin sao?" Mộ Dung Hiểu Nhung nghiêng mặt, bất mãn liếc nhìn Lâm Dật.

"Cô tin hay không thì tùy cô, dù sao thì tôi cũng chuyển lời đến cô rồi, cô muốn làm thế nào thì cũng không liên quan gì đến tôi. Tạm biệt". Lâm Dật khoát tay, xoay người định rời đi.

"Đợi chút". Mộ Dung Hiểu Nhung đột nhiên nói: "Là anh đã thuyết phục bố tôi sao?"

Lâm Dật lắc đầu, nói: "Thật ra bố cô rất thương yêu cô, có gì thì cô nói chuyện hẳn hoi với bố cô, đừng giận dỗi vô cớ nữa. Giữa bố con với nhau có gì mà không nói được đâu. Chắc cơm cũng nấu xong rồi đấy, cô về ăn đi, tôi đi trước đây". Lâm Dật cảm thấy hành động này của mình rất hào phóng, chắc chắn sẽ làm Mộ Dung Hiểu Nhung cảm động.

"Có gì mà phải giả bộ chứ, chẳng qua cũng chỉ là ăn một bữa cơm nhà anh thôi mà, thế mà cũng không dám quay đầu lại". Nhìn bóng dáng Lâm Dật rời đi mà Mộ Dung Hiểu Nhung tức giận nói.

Ở gần núi Tiên Nữ không dễ bắt xe, Lâm Dật đành bảo chú Lưu sắp xếp cho mình một con xe đưa cậu đến khu nhà chưa hoàn thành. Chiều nay người phụ trách của các công ty sẽ bắt tay vào dự án nên cậu muốn đến xem sao. Đi đến cổng lớn của công viên địa chất của núi Tiên Nữ, Lâm Dật nhìn thấy một con xe Rolls-Royce Phantom màu đen sớm đã dừng đợi ở bên đường.

"Hình như bố mình rất thích loại xe này, cùng kiểu nhưng khác biển sổ, mình đã nhìn thấy bốn con như này rồi..." Lâm Dật lắc đầu, nói.

Lâm Dật đang định đi ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười của một tốp con gái, tiếp đó là xuất hiện mấy nữ sinh mặc váy siêu ngắn xuất hiện ở cổng.

"Không phải là đến nhà làm khách đó chứ?" Nhìn những nữ sinh mặc váy ngắn đến cực độ này mà cậu không ngừng suy nghĩ. Nhưng khi cô ở giữa xoay người lại, nhìn rõ được khuôn mặt cô ta rồi thì Lâm Dật mới không kìm nổi mà mắng một câu: "Mẹ kiếp! Lại là An Hinh!"

Không ngờ mấy nữ sinh này là lại sinh viên trường Nam Lâm, An Hinh đứng ở chính giữa. Mấy người cầm gậy tự sướng và điên cuồng chụp ảnh trước cổng.

"Mẹ kiếp! Ở đây mà cũng gặp phải". Lâm Dật bất đắc dĩ thở dài một cái rồi, cậu trốn ở phía sau chòi gác của bảo vệ, định đợi họ rời đi thì mình sẽ đi ra.

Từ sau khi rời khỏi Hoàng Gia Thủy Hội, Lâm Dật không muốn có bất cứ giao tiếp gì với đám bạn cùng lớp này nữa. Cậu cảm thấy, những gì cậu nên làm thì cậu đều làm hết rồi nhưng đổi lại là những thái độ đó. Với tính cách của cậu thì không tránh khỏi có chút buồn lòng.

Thấy đám nữ sinh chụp ảnh xong rồi lại túm tụm lại chỉnh sửa ảnh, trong lúc nhất thời họ không có ý định rời đi. Lâm Dật đành phải lấy điếu thuốc ra, ngậm trong miệng rồi lặng lẽ chờ đợi.

"Woa, nhìn kìa, là Rolls-Royce Phantom". Một cô gái nhìn về phía con xe Rolls-Royce Phantom màu đen ở bên đường, hào hứng mà hét lên.

"Đúng rồi, biển xe còn là 88888, chỉ riêng biển xe này thôi cũng có thể mua được một con xe Porsche rồi, giàu quá đi. Đây có thể là xe của ai được nhỉ?" Một cô gái khác nói với giọng ngưỡng mộ.

"An Hinh! Chẳng phải cậu quen nhiều phú nhị đại lắm sao, có biết đây là xe của ai không?" Cô gái nói câu này có mối quan hệ rất tốt với An Hinh. Cô ta rất thích đi theo An Hinh để ăn uống phè phỡn với đám phú nhị đại. Cô ta cùng lớp với Lâm Dật, lần trước ở Hoàng Gia Thủy Hội, chính cô ta là người nói Lâm Dật không có tiền để thanh toán.

An Hinh thấy ánh mắt tò mò của mọi người đều nhìn mình nên đắc ý nói: "Chứ còn sao nữa, chỉ cần là phú nhị đại có tiền ở Nam Đô thì tớ đều gặp hết rồi. Giống như con xe Rolls-Royce Phantom này thì cả Nam Đô, ngoài đại gia bất động sản là Quách Chí, bố anh Quách Tường ra thì chẳng ai mua nổi đâu".

"Thật không? Cậu thấy Quách Tường ngồi con xe này rồi sao?" Cô gái có mối quan hệ tốt với An Hinh, hỏi với giọng ngưỡng mộ.

"Tất nhiên là nhìn thấy rồi, lần trước anh ấy còn mời tớ và Lưu Minh ngồi cùng nữa. Tớ nói cho các cậu biết nha, trong xe này xa hoa lắm, những con xe như Mercedes-Benz hay Porsche đều không so sánh được đâu". Nhìn bộ dạng đắc ý của An Hinh, Lâm Dật thầm mắng: "Đồ ngu".

_______________

Chương 132

Sau khi mấy cô gái hào hứng quan sát xung quanh không có người thì bắt đầu chụp ảnh với xe Rolls-Royce Phantom. Bọn họ vốn đã ăn mặc rất thời trang, thắt lưng, váy siêu ngắn và trang điểm đậm. Trong lúc chụp ảnh, họ cố gắng dán sát người vào cửa xe rồi thể hiện ra các dáng quyến rũ, xõa tóc rồi giơ chân, ai nấy đều hưng phấn đến nỗi đỏ bừng mặt.

Chỉ đến khi lái xe ngồi trong xe đợi Lâm Dật hạ thấp rèm xe xuống rồi đuổi họ đi thì mấy cô gái mới không nỡ rời đi mà vẫn quay đầu lại nhìn, đồng thời vội chỉnh sửa ảnh vừa chụp.

Lâm Dật thấy bọn họ rời đi thì mới dập điếu thuốc, đi ra từ chòi gác bảo vệ.

"Đi đến tòa nhà chưa hoàn thành ở đoạn đường Bắc Hoàn". Ngồi trên xe, Lâm Dật nói nhẹ với lái xe.

"Vâng thiếu gia". Trong lúc lái xe khởi động xe chuẩn bị rời đi thì Lâm Dật từ kính chắn gió phía trước nhìn thấy An Hinh đi giày cao gót nhanh bước quay lại.

"Cô ta quay lại làm gì?" Lâm Dật nhau mày, kéo rèm xe lên che.

"Anh lái xe, anh lái xe". Thấy An Hinh gõ cửa xe, lái xe không chịu được mà mở một khe, không khách khí nói: "Cô à, nếu còn muốn chụp ảnh nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy".

"Không phải không phải, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi, xe này mua bao nhiêu tiền vậy?" An Hinh nói với vẻ nịnh bợ.

"Bao nhiêu tiền ư?" Lái xe nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc, nói: "Một chục triệu tệ thôi. Sao vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi, cảm ơn anh". An Hinh nói xong thì vội chạy đi.

"Con gái thời nay sao đều thích hư vinh với sống ảo vậy cơ chứ, xe cũng không phải của mình, có gì mà chụp". Lái xe nói xong mới phát hiện là Lâm Dật vẫn đang ngồi trong xe nên liên tục nói xin lỗi rồi khởi động xe rời đi.

Lâm Dật ngồi trên xe thấy chán quá nên lấy điện thoại ra lướt vào nhóm bạn bè. Lăng Tiêu Tiêu lâu lắm mất hút mà nay lại đăng lên một bài. Đó là bức ảnh đang luyện múa trong phòng tập, chắc là chuẩn bị cho buổi biểu diễn lớn nào đây.

Lâm Dật ấn like một cái rồi đang định tắt điện thoại nghỉ ngơi một lát. Nhưng đúng lúc này, cậu nhìn thấy một lời nhắc nhở mới trong nhóm bạn bè, thì ra là xuất hiện avatar của An Hinh kèm trạng thái: "Một chiếc xe hiệu Rolls Royce trị giá chục triệu tệ và một người đàn ông yêu bạn, bạn sẽ chọn thế nào?" Bên dưới là bốn bức ảnh, lần lượt là An Hinh chụp ở bốn góc khác nhau, toàn là ảnh cô ta chụp chung với chiếc xe này.

Nhìn lên bức ảnh này với biểu cảm kiêu ngạo trên mặt của An Hinh, dường như chiếc xe này là cô ta mới mua vậy. Rất nhanh lúc này đã có rất nhiều bạn học vào bình luận. Còn An Hinh nhanh chóng trả lời bình luận của mọi người: "Ha ha, xe của bạn thân mượn đi mấy hôm ý mà".

"Hự..." Lâm Dật cạn lời lắc đầu, trong đầu xuất hiện một vài cảnh tượng rồi lập tức không có ý muốn xem tiếp.

Cũng cùng lúc này, ở khu đất trống của tòa nhà chưa hoàn thành, hàng dãy xe đa năng xếp dài như con rồng dài màu đen, lại có hai con ở bên đường lái lại, chầm chậm lái về phía khu đất trống.

Maybach, Bently, Pagani, Rolls Royce...Các xe nối tiếp nhau, đến ngay con xe xịn như S600 cũng đành phải dừng ở bên đường để nhường đường cho đội xe.

Cũng may là ở vùng này cũng không phải là khu dân cư, lượng người qua lại cũng không nhiều nên khi đội xe cao cấp tụ hội ở đây mới không cản trở giao thông. Nhưng cũng có rất nhiều xe từ đô thị qua đây, họ muốn quan sát ở cự li gần xem thành phố Nam Đô có phải lại xuất hiện hoạt động gì mới. Dù sao thì những con xe này ngoài trị giá đắt thì biển số xe cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người rồi.

"Sếp Lợi! Tại sao lần này em chỉ là một kế toán vậy. Phó tổng và tổng giám sát tài vụ thì sao, tập đoàn Lâm Khê có thể lấy đi một người, chứ không thể lấy đi cả hai chứ. Tập đoàn Vinh Nghiệp của chúng ta cũng đâu kém họ, dựa vào cái gì..." Trong con xe Bently màu đen, Lâm Mai Mai dùng tay ôm chặt cánh tay Lợi Bân, vẻ mặt không muốn rồi nũng nịu nói.

"Anh cũng không còn cách nào khác, mỗi lần chỉ cần hợp tác với tập đoàn Lâm Khê thì giám sát mà công ty chúng ta sắp xếp vào công trường cũng chỉ làm tài vụ thôi, còn việc giám sát là người của tập đoàn Lâm Khê, còn tổng giám sát hình như chưa gặp bao giờ". Lợi Bân thản nhiên nói.

"Dựa vào cái gì chứ, khó khăn lắm người ta mới trở thành giám đốc tài vụ của tập đoàn nhưng vào công trường thì chỉ làm một kế toán nhỏ bé. Đến lúc đó chẳng phải sẽ bị hai người kia bắt nạt sao? Người ta không muốn thế đâu. Sếp Lợi nói giúp em đi, hơn nữa không phải em chỉ nghĩ đến thể diện của mình đâu mà là địa vị và thể diện của tập đoàn chúng ta đấy".

Đứng trước thỉnh cầu của Lâm Mai Mai, ánh mắt Lợi Bân trầm lắng nhìn con xe Rolls Royce trước mặt, hồi lâu không nói gì. Thật ra hắn không phải không biết gì về chuyện liên quan đến Hà gia, ít nhiều cũng nghe nói rồi. Đây được coi là một tập đoàn cấp cao vô cùng thần bí.

Đừng thấy tập đoàn Lâm Khê và Vinh Nghiệp nổi danh số một số hai Nam Đô, thật ra trong lòng họ đều rõ, hai công ty niêm yết này chẳng qua cũng chỉ là hai con chó làm việc cho Hà gia mà thôi.

Mỗi lần khởi động làm công trình gì lớn là hai công ty lại phải hợp tác với nhau. Tập đoàn Lâm Khê chủ đạo cử ra giám sát tài vụ, còn tập đoàn Vinh Nghiệp làm chủ thầu. Mặc dù cử ra là giám sát nhưng khi vào công trường làm việc cũng chỉ là làm việc của một kế toán. Còn tổng giám sát tài vụ thật sự là người của Hà gia.

Công việc của người này ở công trường là giám sát quản lý tài vụ của hai bên để hai bên giám sát và đề phòng lẫn nhau, tránh xuất hiện việc hai tập đoàn thông đồng với nhau rồi sử dụng tiền công của tập đoàn tổng.

Lợi Bân thấy vô cùng hứng thú với vị tổng giám sát tài vụ này. Dù sao thì trèo lên vị trí này của mình rồi lại muốn tăng thêm bậc nữa, trừ khi được đích thân người của Hà gia 'điểm danh' nếu không thì không thể làm đến vị trí chủ tịch được.

Hơn nữa người của Hà gia cũng vô cùng thần bí, ngoài việc ra lệnh cho chủ tịch tập đoàn thì gần như không có bất cứ tiếp xúc nào với những phó tổng như bọn hắn. Vì vậy, nếu như có thể bắc cầu với tổng giám sát tài vụ ở dự án lần này thì có thể giúp ích cho vị trí hiện tại của mình, tương lai sáng lạn cũng là điều có thể.

Thấy Lợi Bân trầm ngâm không nói gì, Lâm Mai Mai đang định nũng nịu bắt hắn thỏa hiệp thì xe đã dừng lại ở công trường và có người từ bên ngoài mở cửa xe ra. Lúc xuống xe, hai người đứng sánh vai nhau, không hề thể hiện ra vẻ 'không đàng hoàng' như khi còn ở trong xe. Đồng thời lúc này, trên con xe Maybach, Lý Kim Kỳ- thay quyền chủ tịch tập đoàn Lâm Khê xuống xe trước, sau lưng cô ta là phó tổng giám sát tài vụ- Lợi Ni.

Lợi Ni đến giờ vẫn không thể tin nổi, sau buổi tối hôm qua người Hà gia với khí thế như vũ bão sa thải Lý Huy mà vẫn chưa ra tay với mình. Đến cả đơn xin được vào công trường đảm nhận vị trí giám sát tài vụ của cô ta cũng đã được phê chuẩn.

Mặc dù không biết nguyên nhân trong đó là gì nhưng cô ta cũng không dám hỏi nhiều. Dù sao thì công việc này cũng quá khó.

Mấy người vừa gặp mặt thì liền bước lại hàn huyên tâm sự, đặc biệt là Lợi Ni và Lâm Mai Mai giống như chị em ruột, chủ động nắm chặt tay nhau rồi hỏi han không ngớt.

Sau khi biết tin Lợi Ni chính là giám sát tài vụ của dự án lần này thì Lâm Mai Mai lập tức với điệu cười gượng, nói: "Ôi chao, đúng là ngưỡng mộ Lợi tổng quá đi, công việc sau này vẫn mong Lợi tổng giúp đỡ với ạ, nếu không thì cứ chuyện gì cũng phải báo cáo với sếp Lợi thì cũng không tốt. Mặc dù sếp Lợi không để ý nhưng em vẫn thấy không hay lắm".

Lợi Ni cũng cười ha ha, nói: "Nghe em nói kìa, em là giám đốc của tập đoàn Vinh Nghiệp, còn chị chỉ là phó tổng của phòng tài vụ tập đoàn Lâm Khê mà thôi. Luận về cấp bậc thì em còn cao hơn chị nửa cấp đấy".

Lâm Mai Mai đắc ý, nói: "Chị thật là biết nói đùa, nhưng em vẫn nhớ là hôm qua chị nói trước mặt Lợi tổng là sẽ đuổi việc con Lăng Tiêu Tiêu mà, không biết là chị đã đuổi việc nó chưa, không phải là vẫn để nó ở lại tập đoàn Lâm Dật đấy chứ? Em nói chị nghe này, loại người này mà ở lại tập đoàn thì sớm muộn gì chị cũng bị thiệt đấy?"

"Lăng Tiêu Tiêu?" Vừa nghe thấy cái tên này, Lợi Ni giống như bị ma nhập, đôi mắt lập tức trợn trừng lên, đến hai tay cũng không kìm nổi mà run lẩy bẩy.

"Chị bị làm sao vậy?" Lâm Mai Mai có chút sợ hãi lùi về sau một bước, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa chầm chậm bước lại.

"Lăng Tiêu Tiêu?" Đợi khi nhìn rõ được thì Lâm Mai Mai với vẻ mặt châm biếm bước lại, chặn đường đi của Lăng Tiêu Tiêu rồi nói với vẻ cao ngạo: "Sao cô vẫn còn ở đây? Chẳng phải hôm qua Lợi tổng của các cô nói là sẽ sa thải cô sao? Sao cô vẫn đến đây được?"

"Ý gì vậy?" Lăng Tiêu Tiêu không hiểu, hỏi.

"Hừm! Vẫn còn giả vờ được, đừng tưởng là tôi không biết, chắc chắn là cô đã biết tin hôm nay sẽ có rất nhiều tập đoàn cấp cao họp ở đây nên cô muốn đến vượt cấp rồi trực tiếp tìm các lãnh đạo khác để cho cô được quay lại công ty chứ gì? Đừng có nằm mơ ban ngày nữa. Tôi nói cho cô biết, loại người như cô ý mà, cả đời này cũng không có cơ hội được vào tập đoàn của chúng tôi một lần nữa đâu..." Lâm Mai Mai đắc ý nói, nhưng đột nhiên cảm thấy vai mình như bị ai đập nhẹ một cái.

"Hứ?" Lâm Mai Mai vừa quay đầu lại, ngay lập tức cảm thấy gò má mình đau đớn, thì ra là Lợi Ni ở trước mặt mọi người tát bốp một cái vào mặt cô ta.

--------------------

Chương 133

Cái tát này đột ngột nên khiến Lâm Mai Mai khó hiểu. Lâm Mai Mai hoàn toàn sững người, không hiểu sao mình lại gặp phải 'tai nạn' đột xuất này.

Từ trước đến nay, cô ta và Lợi Ni mặc dù không ưa nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách 'nước sông không phạm nước giếng'. Dù sao thì Lợi Ni cũng là phó tổng giám sát tài vụ của tập đoàn Lâm Khê, địa vị trong xã hội và trong tập đoàn cũng cao hơn Lâm Mai Mai một bậc. Còn Lâm Mai Mai mặc dù chức vụ không bằng Lợi Ni nhưng cô ta trẻ đẹp hơn, lại có mối quan hệ bất chính với phó tổng Lợi Bân của tập đoàn Vinh Nghiệp nên cô ta luôn không coi Lợi Ni ra gì. Cô ta luôn muốn tìm cơ hội để chơi cho Lợi Ni một vố để cô ta phải cúi đầu nhận thua trước mình.

Lẽ nào vì lý do này mà Lợi Ni lại tát mình một cái sao? Nhưng từ trước đến nay mình chưa hề biểu lộ ra mà, sao cô ta biết được?

Làn da trắng nõn của Lâm Mai Mai khi bị Lợi Ni tát cho một cái thì gò má đỏ ửng, còn xuất hiện vết bàn tay rõ nét.

Lâm Mai Mai há hốc miệng định hỏi tại sao, định nói là tôi đâu có chọc giận gì chị, chị dựa vào đâu mà tát tôi? Nhưng lúc này Lợi Ni lại tát bốp một cái lên má trái của Lâm Mai Mai. Sau đó lại một tiếng bốp giòn tay vang lên, đây là cái tát thứ ba.

"Xin lỗi tổng giám sát Lăng của chúng tôi ngay". Lợi Ni lớn tiếng quát.

"Tổng giám sát?" Lâm Mai Mai ôm mặt, nhìn Lợi Ni với vẻ mặt khó tin, đôi môi run rẩy, hỏi: "Chị nói ai là tổng giám sát Lăng?"

"Mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta vào họp thôi". Lăng Tiêu Tiêu lặng lẽ nhìn Lợi Ni một cái, xoay người rời đi.

Lợi Ni nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu đi thì lạnh lùng nhìn Lâm Mai Mai một cái, sau đó cũng vội đi theo sau lưng. Từ đầu đến cuối, không ai ngăn cản Lợi Ni mà cũng không có ai lên trước đòi lại 'công bằng' cho Lâm Mai Mai.

Họ nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu là người cùng với Thành Binh từ trên xe xuống, đồng thời Lợi Ni còn nói Lăng Tiêu Tiêu là tổng giám sát tài vụ thì điều này có nghĩa là, cô gái thoạt nhìn non nớt này căn bản không cùng thế giới với họ.

Ngoại trừ Lợi Bân. Hắn đứng trong đám đông, tận mắt chứng kiến tất cả diễn ra trước mắt. Khi hắn biết được thực tập sinh mà mới tối hôm trước bị mình sỉ nhục và sa thải ở tập đoàn không ngờ lại là người của Hà gia thì Lợi Bân với thần sắc phức tạp nhìn Lăng Tiêu Tiêu đã rời đi xa. Lúc này hắn lên xe rồi bảo lái xe rời đi luôn.

Rất nhanh, dưới sự chủ trì cuộc họp của Thành Binh, dự án công trình xây dựng ở khu đất mới do tập đoàn Lâm Khê chủ quản và tập đoàn Vinh Nghiệp là chủ thầu chính thức được thành lập. Tổng phụ trách dự án là Lý Kim Kỳ- thay quyền chủ tịch tập đoàn Lâm Khê. Phó tổng giám sát dự án là Lợi Sĩ Vinh- chủ tịch tập đoàn Vinh Nghiệp; tổng giám sát tài vụ là Lăng Tiêu Tiêu; giám sát tài vụ là Lợi Ni và Lâm Mai Mai.

........................

Phần lớn mọi người ở đây, ngoài hai vị chủ tịch thì không người nào biết được lai lịch thật sự của Thành Binh và Lăng Tiêu Tiêu. Hơn nữa, mặc dù vị trí tổng giám sát tài vụ xếp dưới hai vị chủ tịch nhưng nhìn từ trật tự sắp xếp vị trí tại phòng họp thì không ai đoán được, vị tổng giám sát tài vụ này sau này sẽ đóng vai gì trong dự án mới.

Sau khi tuyên thệ nhậm chức xong, Lăng Tiêu Tiêu là tổng giám sát tài vụ của dự án mới nhưng cảm giác thân phận địa vị còn cao hơn cả hai vị chủ tịch, cô lên phát biểu bài thuyết trình cổ động dự án mới thành lập. Tiếp đó là màn gặp mặt và tự giới thiệu vô cùng dài và khô khan giữa các thành viên.

Lăng Tiêu Tiêu đứng ở trên bục phát biểu nhưng ánh mắt mong ngóng như muốn tìm bóng hình quen thuộc trong đám người. Cô thầm nghĩ "Sao ngày quan trọng như này mà anh lại không đến.."

Ở đoạn đường phía nam Bắc Hoàn của thành phố Nam Đô.

"Sao nhiều xe đến quá vậy, tôi còn tưởng chỉ ít người đến thôi chứ". Lâm Dật nhìn đường gần như bị tắc nghẹt mà cảm thấy không muốn đi lắm.

"Thiếu gia! Nhìn thời gian thì đoán chừng nghi thức nhậm chức kết thúc rồi, cậu còn muốn đi không?" Lái xe hỏi.

Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát, nói: "Thôi không đi nữa, đưa tôi về bệnh viện Thánh Đức đi, cảm ơn".

Bởi vì chuyện của công trình nên hai ngày nay Lâm Dật không đến thăm Sở An Nhiên được. Hiện giờ dự án đã được bắt đầu, trước khi Trương Hoành từ Cảng Thành quay về thì mình tạm thời cũng được thả lỏng hai ngày.

Vừa đến bệnh viện thì nhìn thấy Sở An Nhiên đang được tiến hành tập luyện hồi phục cơ năng nên Lâm Dật không làm phiền cô nữa. Cậu lặng lẽ tìm một góc nào đó, lấy điện thoại ra rồi nói chuyện với mấy anh em thân thiết trong ký túc xá.

Về việc Trương Dương đi làm lái xe cho Lợi Sĩ Vinh, Lâm Dật đã đánh tiếng với Lợi Sĩ Vinh rồi. Hai ngày này Trương Dương vẫn đang phải chuẩn bị luận án tốt nghiệp, xong việc rồi là có thể trực tiếp qua đó làm việc. Điều này cũng coi như giúp Lâm Dật được như ý nguyện.

Tống Phán Tử thì đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, định sau này ở lại trường để dạy và làm giáo viên cả đời; Lý Hạo thì khác, cậu xin tiền của gia đình rồi thuê một phòng đơn ở gần trường rồi mua máy tính và các thiết bị livestream. Giờ đây cậu đã mở phòng live và trở thành một streamer về mảng game. Khi biết được tin này, Lâm Dật không khỏi nghĩ đến việc mình đang cũng đang lên kế hoạch và cũng sắp triển khai dự án thể thao điện tử. Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu cậu. Bởi vì Lý Hạo chơi game thì quá tài rồi, vì thế cậu ta hợp với công việc streamer game chứ còn kém xa với trình chuyên nghiệp.

Lâm Dật nói chuyện với họ mấy chục phút, khi nhìn thấy Sở An Nhiên tập luyện sắp kết thúc nên cậu bảo với họ là mình có việc, sau này có thời gian rảnh sẽ nói tiếp.

Lúc này, Lý Hạo đột nhiên thần bí gửi một tin nhắn riêng cho Lâm Dật nói là mấy ngày nữa họ định tổ chức một buổi dã ngoại khi tốt nghiệp xong, Lăng Tiêu Tiêu cũng đi còn dẫn theo rất nhiều người đẹp của khoa nữa, cậu ta hỏi Lâm Dật có muốn đi không. Thật ra đây là vì Lăng Tiêu Tiêu muốn gặp Lâm Dật nhưng lại ngại nói nên đã nhờ anh họ nói với Lâm Dật. Cô ấy biết là mối quan hệ của Lâm Dật với mấy người bạn cùng phòng rất tốt nên Lâm Dật chắc chắn sẽ không từ chối.

Lâm Dật cũng không muốn làm Lý Hạo thất vọng nên ngẫm nghĩ một lát liền đồng ý. Cậu tắt điện thoại rồi ở bên cạnh Sở An Nhiên đến tối khuya cậu mới rời đi.

Lúc cậu đi vào thung lũng Phỉ Thúy, đi qua trước cổng biệt thự của Tưởng Dao, bước chân cậu không kìm nổi mà lại dừng lại. Chiếc xe Bently bị đập nát phần đầu đã được công ty bảo hiểm kéo đi. Giờ đây trước cổng biệt thự đều trống trải, đèn trong cửa sổ cũng tắt ngấm.

"Không ở nhà sao?" Lâm Dật nhau mày, nghĩ lại những câu mà người đàn ông gây rối hôm qua nói. Thật ra ngay từ ban đầu sau khi biết được Tưởng Dao tốt nghiệp trường Eaton thì Lâm Dật đã biết thân phận của cô chắc chắn không đơn giản chỉ là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hà thị.

Giờ đây người nhà tìm đến đây rồi nên cô ấy muốn rời đi chăng.

"Đúng là cô gái kỳ lạ". Lâm Dật lắc đầu rồi đi về phía biệt thự của mình. Nhưng khi vừa mở cửa ra thì phát hiện Cố Phiến Phiến đã đợi ở cổng, dường như đã đợi mình rất lâu rồi.

Cố Phiến Phiến là cô gái có tính cách rất hòa đồng, điểm này có chút giống với Sở An Nhiên nên hiếm khi thấy vẻ gấp gáp trên mặt cô ta.

"Sao vậy?" Lâm Dật tò mò hỏi.

"Đây là tờ giấy mà giám đốc chiều nay để lại cho cậu, nói nếu như trước mười giờ tối mà không thấy cô ấy về nhà thì hãy đi tìm cô ấy ạ". Cố Phiến Phiến vội vàng nói.

"Giấy?" Lâm Dật cầm lấy tờ giấy mà Cố Phiến Phiến đưa, sau khi mở ra thì thấy có ba chữ: "Núi Phong Diệp".

Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát, dường như cậu không có ấn tượng gì với nơi này.

"Cô ấy còn nói gì nữa không?" Lâm Dật vừa vào phòng vừa hỏi.

"Không ạ, chỉ có điều lúc cô ấy đến đây có lái một con xe thể thao màu đỏ rất đẹp, giọng nói thì to, vẫn chưa lên núi mà tôi đã nghe thấy giọng cô ấy rồi, sau đó cô ấy đến tìm tôi và đưa tôi tờ giấy này". Cố Phiến Phiến nhớ lại rồi nói.

Ha ha, phụ nữ quan sát đúng là chi tiết thật. Lâm Dật ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại ra rồi gọi điện cho Tưởng Dao. Nhưng lúc mà đầu dây bên kia thông báo tắt máy thì cậu không kìm nổi mà nhìn đồng hồ: Đã là mười giờ hai mươi rồi.

Nghĩ đến nơi được viết trên tờ giấy, Lâm Dật nói với Cố Phiến Phiến đang ngồi nhắn tin: "Phiến Phiến, xem giúp tôi núi Phong Diệp là ở đâu?"

"Vâng!" Cố Phiến Phiến vội thoát khỏi wechat rồi nhanh vào baidu tra núi Phong Diệp. Không lâu sau liền xuất hiện lượng lớn thông tin liên quan đến núi Phong Diệp ở thành phố Nam Đô. Lâm Dật ngẩng đầu nhìn một lát, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vội vàng cầm điện thoại rồi gọi lại lần nữa cho Tưởng Dao.

"Mẹ kiếp, đang yên lành tắt máy làm gì không biết". Lâm Dật tối sầm mặt lại rồi đứng phắt lên, hỏi Cố Phiến Phiến: "Cô biết lái xe không?"

"Biết ạ". Cố Phiến Phiến nói.

"Vậy giờ cô hãy gọi điện cho Vương Trung Sinh bảo ông ấy sắp xếp một con xe đến đây, có việc gấp". Lúc nói thì Lâm Dật đã bước đến cổng, sau đó dường như nghĩ ra gì đó, cậu đột nhiên dừng bước chân, nói: "Phải là xe thể thao nhé, nhất định phải là xe thể thao, ngay bây giờ phải lái đến đây cho tôi".

———————–


Chương 134

Tưởng Dao rất thích đua xe. Hồi sinh nhật mười tám tuổi của cô, bố cô có tặng một con xe thể thao Ferrari màu hồng, từ đó cô thích loại trò chơi với tốc nhanh và mang lại cảm giác kịch tính như này.

Mẹ cô mất sớm, người cha để cô nương tựa vào thì cũng bận suốt ngày. Thứ duy nhất có thể làm bạn với cô chính là chiếc xe đó và cũng chỉ có những lúc cô lái chiếc xe đó ra ngoài đua xe với người khác thì cô mới không cảm thấy cô đơn và lạc lõng, cảm giác trống rỗng trong lòng như được lấp đầy. Tưởng Dao của lúc đó thật chân thực

Hơn nữa, sau mỗi lần đua xe thì tâm trạng cô đều dễ chịu hơn nhiều, tất cả những nỗi uất ức hay tâm trạng không vui đều được xua tan đi hết cả. Sau mấy lần tăng tốc liên tiếp, kim chỉ số đã chỉ về hướng 290kph rồi. Mặc dù tốc độ này chênh lệch không ít với con xe Ferrari đang có tốc độ nhanh nhất là 354kph nhưng từ làn gió đêm thổi qua rèm xe thì vẫn khiến Tưởng Dao khẽ nheo mắt, mái tóc bay loạn. Một tay cô điều khiển vô lăng một tay bật âm nhạc trong xe. Trong thùng xe vang lên giọng độc đáo của âm nhạc Anh cùng với nhịp điệu tiết tấu trầm thấp.

Tưởng Dao khác với những nhóm đua xe thông thường. Cô ấy thích trong tiếng gầm rú của động cơ ô tô mà bộc phát ra tất cả những tâm trạng cảm xúc đè nén trong lòng, đồng thời lại nghe những bản nhạc có tiết tấu chậm mà trầm thấp.

Tất cả được hòa quyện trong hai thái cực ồn ào- yên tĩnh, điều này khiến cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, giúp cho cô có thể bộc phát hết ra hai mặt tính cách của mình.

Lúc này, đi song song cùng con xe Ferrari màu đỏ là con xe Aston Martin màu bạc. Rèm xe đều được mở, lộ ra khuôn mặt của một thanh niên lấc cấc ngổ ngáo, bên tai trái còn đeo khuyên tai màu bạc lấp lánh.

"Hì hì, mặc dù trước đây tôi đều không phải là đối thủ của cô nhưng cũng lâu cô không đua xe rồi. Cô thật sự vẫn có niềm tin là tối nay có thể thắng tôi sao?" Con xe Aston Martin màu bạc đến gần, thanh niên đeo khuyên tai kia điên cuồng cười nói.

Tưởng Dao có chút chán ghét bộ mặt này của hắn, nhưng vẫn nói: "Chỉ cần anh nhớ hiệp ước giữa chúng ta là được, những cái khác anh không cần quan tâm".

"Cô nhất quyết không muốn làm bạn gái tôi sao?" Người thanh niên cười ha ha, nói.

"Đó là chuyện của tôi, tốt nhất là anh hãy chú ý nhìn đường đi, tránh lại đâm vào hố đấy". Tưởng Dao một chân giậm tăng tốc, con xe Ferrari màu đỏ lập tức như con mãnh thú gầm rú rồi biến mất trong khúc cua.

"Ha ha, cô cứ đợi đấy cho tôi, lên đường núi Phong Diệp xem cô còn khoa trương được không?" Người thanh niên huýt sáo một cái rồi ra hiệu với xe thể thao Porsche ở phía sau. Hai xe cùng rú lên một tiếng rồi phóng về trạm dừng xe của núi Phong Diệp.

Đêm khuya, dưới chân núi Phong Diệp của Nam Đô, đây là một khu đất trống nhưng lúc này được lấp đầy bởi các kiểu xe ô tô. Phần lớn đều là xe giá rẻ được tân trang lại, còn có cả xe Porsche và Maserati, cũng không thiếu những con xe đẳng cấp như Ferrari và Lamborghini.

Bốn dàn loa cao hơn ba mét đang mở bài "Gangup"- nhạc phim của bộ phim hot nhất "Tốc độ và kịch tính 8". Âm lượng được chỉnh lên nút cao nhất, đồng thời trên mỗi dàn loa đều có một người đẹp vô cùng sexy, chân đi giày cao gót màu đỏ 10cm, cùng với đó là những màn nhảy múa lắc lư điên cuồng với nhạc điện tử.

Ở đây tụ họp đủ kiểu nam nữ trẻ tuổi với kiểu quần áo quái dị. Họ ở đây để hút thuốc, uống rượu, lớn tiếng cười nói, vô tư tạo những tư thế lẳng lơ với bạn khác giới...Không những thế, những người trong giới thương nhân và nhân viên văn phòng ở đô thị mà thường ngày vẫn ghét quán bar và ktv, hôm nay cũng đến đây để tìm những kích thích mà cảm giác tốc độ mang lại, dường như họ được thể hiện vẻ nổi loạn mà ngày thường họ không hề thể hiện ra.

Cố Phiến Phiến dừng con xe Hennessy Viper màu đen có trị giá hơn tám triệu tệ ở bên đường cách trạm dừng xe chưa đến 500 mét. Đây là lần đầu tiên cô lái con xe xịn như này. Lúc xuống xe, sau lưng cô đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, hai chân cũng không ngừng run rẩy.

"Thiếu gia! Đây là đâu vậy? Đã khuya như này rồi mà sao vẫn đông người ở đây thế, hơn nữa xem ra toàn là xe xịn". Cố Phiến Phiến khẽ thở một hơi, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn trạm dừng xe ở phía xa.

Lâm Dật cũng bước xuống, nhau mày nói: "Trạm dừng xe của núi Phong Diệp là nơi mà con cháu nhà giàu của Nam Đô thậm chí là cả tỉnh đều thích đến đây để đua xe. Ở đây đường núi gồ ghề nhưng mặt đường bằng phẳng, hơn nữa cách xa trung tâm thành phố. Ở đây đua xe trái phép thì cảnh sát cũng khó mà chú ý đến được".

"Không phải chứ, giám đốc Tưởng thoạt nhìn rất đoan trang mà, không ngờ lại thích bộ môn đua xe mang tính kích thích như vậy. Chẳng trách mà cậu không để viện trưởng sắp xếp lái xe đưa cậu đi. Điều này nếu như để người khác biết được thì chắc chắn mọi người sẽ bàn luận rất nhiều". Cố Phiến Phiến kinh ngạc há hốc miệng. Trong lòng cô thì Tưởng Dao là người phụ nữ thành đạt, cô độc kiêu ngạo, lạnh lùng nên chắc chắn là người khá đơn điệu trong chuyện tình cảm hay những hoạt động giải trí.

Lâm Dật không hề nói gì mà chỉ có nhau mày. Cậu căn bản không lo lắng người khác bàn luận gì mà chỉ là nhìn thấy những tin tức liên quan đến cuộc đua xe ở núi Phong Diệp trên baidu. Mặc dù đường núi ở đây thích hợp cho những người thích cảm giác kích thích và đua xe dã ngoại nhưng tồn tại với cảm giác kích thích đó chính là nguy hiểm.

Đường núi ở đây quá gồ ghề, hơn nữa phần lớn đoạn đường đều không có lan can, độ chiếu sáng cũng kém. Mỗi năm có không biết bao nhiêu xe thể thao và thi thể được vớt lên từ khe núi. Điều này dẫn đến núi Phong Diệp được dân mạng đặt cho một cái tên mới: Núi chết! Gần như mỗi tháng ở đây đều có những tai nạn nghiêm trọng khi nhiều xe ô tô rơi xuống vách núi.

Nhìn thấy tin tức này, Lâm Dật một phút cũng không dám do dự mà bảo Vương Trung Sinh lập tức cho xe đến để Cố Phiến Phiến đưa cậu đến đây.

"Lâm thiếu gia, phải làm sao đây, hiện giờ chúng ta phải đi tìm từng cái một mà?" Cố Phiến Phiến bị kinh ngạc bởi nơi đầy xe ở phía xa, hóa ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại những người như này. Đây đúng là những người mà trước nay cô chưa từng tiếp xúc

"Không cần đâu, cô ở đây đợi tôi, khóa chặt cửa xe đợi điện thoại của tôi là được". Lâm Dật nói xong thì đi về phía trạm dừng xe.

Lúc Lâm Dật đi đến trạm dừng xe thì đột nhiên nghe thấy phía sau vọng lại tiếng con gái: "Này cậu em, đến tìm người phải không?"

Lâm Dật quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái vô cùng sexy không biết đứng ở phía sau mình từ lúc nào. Cô gái với tóc ngang vai, khuôn mặt vô cùng cuốn hút, áo sơ mi màu trắng sexy chỉ cài ba cúc cùng với chân váy ôm sát, bên dưới chân là đôi giày cao gót màu đen, cánh tay ôm trước ngực, trong tay kẹp điếu thuốc nữ, đúng là tràn đầy vẻ mê muội.

"Lưu Nhân Nhân?" Mặc dù cô ta cắt tóc ngắn, hơn nữa ánh sáng xung quanh không đủ nhưng vẻ mê hoặc phát ra từ người cô ta thì Lâm Dật vẫn không thể nào quên được.

Lưu Nhân Nhân vô cùng tao nhã hít một hơi thuốc, cười nói: "Đến tìm Tưởng Dao sao?"

Lâm Dật lập tức vui mừng nói: "Cô biết cô ấy ở đâu sao?" Cậu nhớ là Lưu Nhân Nhân và Tưởng Dao có quen nhau nhưng không biết mối quan hệ thật sự của hai người thế nào.

"Đi theo tôi". Lưu Nhân Nhân tao nhã xoay người lại rồi lắc lư đôi chân dài rồi rời đi. Lâm Dật đi theo sau Lưu Nhân Nhân, khi hai người xuất hiện ở bãi đua xe dưới chân núi Phong Diệp. Lâm Dật vừa nhìn đã nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ giống kiểu mà Cố Phiến Phiến miêu tả.

Lúc này, con xe Ferrari màu đỏ và xe Lamborghini màu đen dừng song song ở giữa đường. Chỉ có điều qua rèm cửa xe mà Lâm Dật không nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Dao.

"Lên xe đi". Lưu Nhân Nhân kéo cửa xe của xe Ferrari sau đó đôi chân dài bước vào trong xe, ngồi vào vị trí lái xe rồi nói với Lâm Dật.

"Nhưng..." Lâm Dật há hốc miệng, cậu vốn định nói bản thân đến tìm Tưởng Dao nhưng lúc này, rèm xe Lamborghini ở bên cạnh dần dần được hạ xuống lộ ra khuôn mặt với đầu trọc lóc và nụ cười kỳ quái.

"Đây là người mà cô phải chở trên xe sao, thoạt nhìn thì hơi nhỏ nhỉ..." Tên đầu trọc cười nói.

Theo như quy tắc đua xe, trong xe nhất định phải chở một người, thông thường đều là xe nam sẽ chở một người nữ. Trên vị trí phụ của xe Lamborghini là một người đẹp với thân hình cực phẩm, đôi môi đỏ mọng, ăn mặc hết sức táo bạo, trong tay còn cầm theo gương nhỏ đang trang điểm thêm lên mặt.

"Không được sao?" Lưu Nhân Nhân kẹp điếu thuốc trong tay, thản nhiên hỏi.

"Tất nhiên là tôi được rồi, chỉ là không biết cậu em này có được không, đừng có lo lắng quá mà hù dọa cậu em này. Nếu không thì chẳng phải đêm nay cô sẽ phòng đơn gối chiếc sao? Ha ha?" Tên trọc đầu ha hả cười nói.

"Đừng nhiều lời nữa, thua thì thu xe, thắng thì tối nay tôi là của anh". Lưu Nhân Nhân dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay người kéo cửa xe ra hiệu cho Lâm Dật lên xe.

———————–

Chương 135

"Tôi?" Lâm Dật tự chỉ vào mình, nói tiếp: "Không phải cô bảo muốn dẫn tôi đi gặp Tưởng Dao hay sao?"

"Lên xe đi, đến đỉnh núi rồi cậu có thể gặp cô ấy."

Lâm Dật do dự một lát song vẫn quyết định lên xe. Lưu Nhân Nhân chắc chắn sẽ không làm hại cậu, điều này cậu có thể chắc chắn.

Sau khi hai chiếc xe đua cao cấp đồng thời đóng cửa lại, cả trường đua cũng trở nên im lặng. Tất cả các xe đua bên cạnh đều đã tắt máy, chỉ còn lại hai chiếc trên đường đua đang ầm ầm khởi động, phát ra những âm thanh khiến người ta cảm thấy kích thích từng tế bào trong máu.

" Lúc trước cậu đã bao giờ chơi tàu lượn siêu tốc chưa?" Lưu Nhân Nhân đột nhiên hỏi.

"Tàu lượn siêu tốc? Chưa......!"

"What!"

Khi cô gái sexy giữa đường đua vừa gạt cờ xuống thì chiếc Ferrari đỏ lăn bánh lao đi, trong chớp mắt đã biến mất khỏi vị trí xuất phát lao như tên bắn về hướng núi Phong Diệp.

80! 100! 140! 170! 200!

...........................

Nhìn những con số đang tăng lên chóng mặt trên đồng hồ đo màu đỏ, Lâm Dật chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Cậu ra sức há to miệng nhưng âm thanh bị chặn lại trong cổ họng không cách nào hét ra được.

"Chạy cũng nhanh đấy." Nhìn chiếc Lamborghini dẫn đầu đang rẽ vào đường núi, Lưu Nhân Nhân khẽ cười, tiếp tục hung hăng nhấn ga!

"Ôi mẹ ơi!" Chậm lại, chậm lại!... Không được, tôi sắp không chịu được nữa rồi! Mau dừng xe!... Đây không phải tàu lượn đâu, tôi muốn xuống!"

"Rẽ đi nhanh lên! Chú ý góc rẽ!"

Địa hình đường núi ở núi Phong Diệp được xem là thánh địa đối với tất cả những người yêu thích đua xe ở Nam Đô thậm chí là toàn tỉnh này! Bọn họ không còn hứng thú với việc đua trên những con đường quốc lộ thẳng tắp nữa. Đường núi ở đây gập ghềnh hiểm trở, quanh co uốn lượn như gọng kìm, chỉ cần sơ ý một chút là có thể rơi xuống vách núi vực sâu vốn không có hàng rào che chắn bảo vệ này, cả người và xe đều nát. Nhưng loại kích thích và hấp dẫn chí mạng này, chỉ riêng việc tăng tốc độ thì không thể nào thỏa mãn được. Bởi sự kích thích về tinh thần bao giờ cũng vượt lên trên cả những giới hạn của cơ thể.

230! Lúc con số màu đỏ nhảy lên đến 230 cũng là lúc Lâm Dật cảm tưởng toàn bộ cơ thể rơi vào mông lung, một tay cậu gắt gao bám vào tay nắm cửa sổ, tay còn lại hung hăng bấm chặt vào đùi Lưu Nhân Nhân, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, đặc biệt khi chiếc Ferrari lao nhanh như chớp vào đường núi của núi Phong Diệp.

"Cậu hét thì hét, có cần phải cấu vào đùi tôi không?" Lưu Nhân Nhân một bên vẫn chuyên tâm lái xe, một bên nhíu mày nói. Mà Lâm Dật lúc này đã hoàn toàn không còn sức trả lời nữa. Một chất lỏng cay xè từ dạ dày trào lên theo đường thực quản, sặc lên mũi, lúc này nước mắt cũng sắp trào ra ngoài.

"Mau buông tay! Cậu còn không buông tay là cả hai đều đâm vào vách núi chết đó!" Nhân Nhân bị cấu đau đến không chịu nổi, cuống cuồng kêu lên.

Lâm Dật nhìn màn đêm bên ngoài vun vút qua cửa sổ, sau khi cân nhắc được mất thì cuối cùng cậu vẫn chọn cách thu bàn tay bấu trên bắp đùi gợi cảm của Nhân Nhân về, chuyển sang bám vào tay vịn ở giữa.

"Trước kia cậu chưa từng đua xe bao giờ sao?" Lưu Nhân Nhân đột nhiên hỏi.

"Tôi thậm chí còn không biết lái xe....." Lâm Dật có chút xấu hổ đáp.

"Vậy qua đêm nay sẽ biết." Nhân Nhân cười nói, chân lại nhấn ga khiến Lâm Dật kinh sợ, lập tức lại đưa tay bấu vào đùi cô.

Trên chiếc Lamborghini đang lao thẳng về phía chiếc Ferrari, tên đầu trọc đột nhiên thả ga, đồng thời bật tai nghe Bluetooth lên. "Tình hình thế nào rồi?" Phía bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.

"Yên tâm đi, tất cả đều đúng theo kế hoạch, chỉ có điều trên xe cô ta có thêm một thằng nhóc, có giải quyết luôn không?" Tên đầu trọc hỏi lại.

"Thằng nhóc ư?" Đối phương trầm mặc một lát, hỏi tiếp: "Trông nó như thế nào?"

"Tầm 18, 19 tuổi, có vẻ còn là sinh viên, không biết Lưu Nhân Nhân kiếm ở đâu ra, đoán chừng là để lấy cho đủ. Nhưng mà em lo là nó sẽ làm lộ chuyện tối nay của chúng ta......" Tên đầu trọc do dự nói.

"Được rồi, tao biết thằng nhóc đó là ai, cứ làm theo kế hoạch, tạo hiện trường tai nạn giả, rồi xử luôn hai đứa nó đi." Tô Cưu Lập ngồi trong căn phòng nguy nga lộng lẫy, gác điện thoại xuống, mắt hắn lộ rõ tia tàn độc.

Đối với chuyện của Vương Hải, hắn vốn đã sớm có chuẩn bị từ trước, phải bỏ con xe giữ con tướng, người có thể mất nhưng bất luận thế nào cũng phải giữ được số tiền kia. Thế nhưng không ngờ tới nửa đường tự nhiên xuất hiện một Lưu Nhân Nhân, không những làm hại người của hắn, mà còn giao luôn chỗ tiền kia cho cảnh sát, không những làm hắn mất đi một tướng lĩnh mà còn mất trắng gần chục triệu lợi nhuận! Hơn nữa, điều làm Tô Cưu Lập hận Lưu Nhân Nhân đến thấu xương chính là, trong khi hắn dùng trăm phương ngàn kế, suýt chút nữa bịt miệng được Vương Hải thì Lưu Nhân Nhân lại trực tiếp vạch trần khiến hắn mất cả chì lẫn chài, đặc biệt còn làm hắn mất hết thể diện trước các lão đại trong giang hồ. Vì thế, Tô Cưu Lập thề rằng: Bất luận thế nào cũng phải làm cho Lưu Nhân Nhân biến mất khỏi Nam Đô này, nếu không, cả đời này hắn cũng không ngẩng đầu lên được hoặc cũng chẳng ai muốn làm ăn với hắn nữa.

Tắt tai nghe, tên đầu trọc nhìn chiếc Ferrari đỏ đang vượt qua bên cạnh, lạnh lùng cười sau đó lại nhấn ga đuổi theo.

"Nhanh, nhanh, hắn sắp đuổi tới nơi rồi!" Lâm Dật nhìn qua gương chiếu hậu, đèn xe chiếc Lamborghini trông như một con dã thú đang trợn mắt làm cậu càng căng thẳng, ra sức vỗ đùi Lưu Nhân Nhân, làm cô cho tức không nói nên lời.

Biết trước vậy cô đã để cô gái đi với Lâm Dật cùng lên xe, như thế còn tốt hơn so với việc để cậu làm loạn trên xe thế này. "Câm miệng!" Lưu Nhân Nhân lạnh lùng quát, chân cũng theo đó nhấn ga mạnh hơn, tạo một pha bẻ lái tuyệt đẹp đưa chiếc xe đi qua khúc cua, tiến vào đoạn cua tiếp theo.

Hai chiếc siêu xe một đỏ một đen tiếp tục lao như tên bắn trên đường núi Phong Diệp với tốc độ kinh người. Ngay cả ánh đèn lóe ra từ đèn sau xe kéo thành vệt sáng dài trong màn đêm, men theo sườn núi chạy lên phía đỉnh. Lâm Dật đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy phó lái chiếc Lamborghini đằng sau không biết từ lúc nào đã giơ ngón giữa sơn móng đỏ choét ra, hướng về phía cậu không ngừng làm ra mấy động tác hạ lưu.

"Cậu giúp tôi đáp trả cô ta đi." Lưu Nhân Nhân ra lệnh.

"Tôi không biết làm thế nào!" Lâm Dật trả lời.

"Giơ ngón giữa cậu cũng không biết?" Lưu Nhân Nhân cười khinh miệt, nói tiếp: "Chắc cũng chưa có bạn gái phải không?"

"......"

Lâm Dật vẻ mặt ngắt ngứ nghĩ, biết hay không biết giơ ngón giữa thì liên quan gì đến có hay không có bạn gái chứ?

"Đến khúc cua cuối cùng rồi, cậu cầm cho chắc vào..... Được rồi, muốn bấu vào tôi thì cứ bấu." Lưu Nhân Nhân còn chưa nói hết thì tay đã bẻ vô lăng, đồng thời kéo phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai, bụi bay mù mịt, cả chiếc Ferrari đỏ nghiêng mình trượt qua khúc cua dốc. Gần như cùng lúc đó, khi thấy đèn xe chiếc Ferrari đã mất hút phía trước, tên đầu trọc lập tức nhả ga hết cỡ, chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.

"Chim đã sa bẫy, có thể đóng cửa lồng rồi." Hắn cầm bộ đàm nói.

Lúc này, Lưu Nhân Nhân đã liên tục vượt qua năm khúc cua liên tiếp, đang muốn tiếp tục tăng tốc, trực tiếp một phát lao lên tận đỉnh thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô nhìn qua gương chiếu hậu, thấy xe sau chưa có dấu hiệu đuổi tới mới bật liên kết bluetooth lên.

"Đừng nói gì hết, nghe tôi nói này, không cần biết hiện tại cô đang ở đâu, lập tức bỏ xe lại, rời khỏi đó ngay lập tức. Nhanh lên!" Tai nghe vừa bật lên liền truyền tới giọng nói khẩn thiết của Tưởng Dao.

Trong nháy mắt, Lưu Nhân Nhân cũng nhận thấy dường như có luồng ánh sáng mạnh lóe lên ở khúc cua trước mặt, bên kia giọng nói đầy lo lắng của Tưởng Dao vẫn đều đều vang lên. Mặc dù lúc này Lưu Nhân Nhân cũng ít nhiều hiểu ra vấn đề thì với tốc độ cao như hiện tại, một khi cưỡng ép giảm tốc dừng xe thì hậu quả chính là đâm vào vách núi mà chết. Nhưng luồng sáng ban nãy dường như lại nhanh chóng loé lên lần nữa, mà khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, cô cũng không nghĩ nhiều, liền nhắm ngay một cây phong bên đường, sau đó dứt khoát bẻ vô lăng sang phải. Chiếc Ferrari đang lao nhanh trong nháy mắt chuyển hướng lao ra mặt đường, đột ngột hướng về phía vách núi!

"Vù vù!" Gần như cùng lúc đó, khi Lưu Nhân Nhân chuẩn bị vượt qua khúc cua phía trước thì ở chỗ rẽ đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải cỡ lớn, đang lao hết tốc lực về phía trước.

Đèn pha của loại xe tải này quá chói mắt khiến Nhân Nhân với Lâm Dật đều cảm thấy chính mình giống như bị mù vậy, trước mắt chỉ thấy một mảng trắng xóa, ngay cả đầu xe tải to đùng cũng không nhìn rõ, chỉ nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm xoẹt ngang qua mình. Ngay sau đó "bang" một tiếng nổ, ý thức và tứ chi đều quay cuồng choáng váng, chiếc Ferrari điên cuồng cuối cùng cũng dừng lại.

"Mình chết rồi sao?" Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Dật lúc ấy.

———————–


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro