206->212

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ 206

Trước khi biết đến vị đại minh tinh kia, trong thế giới của dương cầm gia chỉ có dương cầm cùng với âm nhạc cổ điển.

Sau đó, đại nhạc hội, đại minh tinh mời y hợp xướng, y xấu hổ nói, "Tôi chỉ biết đàn dương cầm, không biết hát."

Đại minh tinh lại nói "Anh cứ nhìn vào mắt tôi mà hát theo là được rồi."

Y hát trong căng thẳng, sau khi biểu diễn, đại minh tinh hỏi y: "Anh nhìn thấy cái gì?"

Dương cầm gia ngơ ngác nói "Ánh mắt của cậu a."

Đại minh tinh thở dài, "Anh tại sao lại không phát hiện anh trong ánh mắt tôi?"

♡ 207

Thi cao đẳng sửa sang lại vạt áo, tà mị cười, xoay người đi, để lại trong góc một tiếng khóc nức nở.

Cậu giương mắt nhìn biểu tình thờ ơ của nghỉ hè: "Nghỉ hè, tôi chính là yêu cậu, nhưng cậu vì sao bây giờ mới tới, thi cao đẳng đã đem ta... Ô ô"

"Người ngay cả thi cao đẳng cũng không ngăn được thì lấy tư cách gì ở bên cạnh tôi?" Thân ảnh nghỉ hè dần dần biến mất trong tầm mắt.

Trước mắt bỗng tối sầm lại, học lại ôm cậu vào lòng "Tôi thích cậu lâu lắm rồi, chúng ta cùng một chỗ đi."

(Ách, ý nghĩa nha ~ ==|||)

♡ 208

"Học trưởng, anh chờ một chút. Sách này là anh bỏ quên đúng không?"

"A, đúng vậy, là của tôi, cảm ơn cậu, học đệ."

"Học trưởng, anh đang tìm cái này sao?"

"Điện thoại di động của tôi! A, là cậu a học đệ. Cảm ơn cậu nha!"

"Học đệ, cậu vẫn đi theo tôi có chuyện gì thế?"

"Tôi à, tôi đang chờ khi nào học trưởng đem chính mình đánh mất, sẽ đem học trưởng về nhà giữ làm của riêng."

♡ 209

Y nằm ở trên giường cũ nát, nghe thấy bên ngoài hỉ nhạc hoan thiên. Cúi đầu hỏi đại phu: "Hôm nay bên ngoài có sự gì vui vậy?"

Đại phu xem lại mạch cho y nói: "Hôm nay là đại hỉ của hiệp khách. Hiệp khách đúng thật là một truyền kì, ba năm trước đây trúng kịch độc, cư nhiên chỉ mất đi trí nhớ. Nghe nói độc kia chậm rãi tra tấn người ta đến chết, ngoan độc cực kì..."

Y cười: "Độc thực cốt, tình thực thâm (độc càng mạnh, tình càng sâu)... Ba năm, đủ rồi." Ta cho ngươi giải độc, nhưng cũng trúng tình độc của ngươi.

♡ 210

Thái y từ trong cung ra ngoài dân gian trị ôn dịch, đi hơn nửa năm chưa về.

Một ngày, bỗng nhận được thân thư do hoàng đế ngự bút.

Do hành y tế thế có công, nay ta trọng thưởng.

Y nhìn những thứ trong hộp gấm: Sử quân tử, bán hạ, đương quy.(đều là tên vị thuốc)

Còn có bút son ngự phê: Tương tư phương.

Tưởng tượng bộ dáng người kia đường đường là vua một nước lại vụng về bốc thuốc ghi đơn, hạnh phúc tràn ngập đôi mắt: "Quân tử nhất nặc, cập hạ đương quy (lời hứa của quân tử, đến hạ sẽ quay về), sao dám quên?"

♡ 211

Một người phụ nữ trung niên đi vào cửa, phía sau là một chàng trai thanh thú, trong tay túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là quần áo vừa mới mua về.

Một người đàn ông đang ở trong phòng nghịch máy tính nhô đầu ra thấy cảnh đó, thần tình hắc tuyến, rống to: "Mẹ! Con đã bảo mẹ đừng có lúc nào cúng mang vợ con đi mua quần áo! Về sau lão tử nuôi không nổi thì làm sao bây giờ?!"

♡ 212

Trong cuộc thi, y vì lớp đạt hạng nhất, dưới đài hắn hô to: "XX, tôi yêu cậu!"

Y ở trên đài ánh mắt sáng ngời, nhưng mà dưới đài một đống bạn học cũng phụ họa nói: "Chúng tôi yêu cậu..."

Ánh sáng trong mắt y bỗng ảm đi đi...

Yên lặng đi vào hậu trường...

Lại bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai vang lên một tiếng than nhẹ quen thuộc:

"Lời nói mới rồi... Là thật lòng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro