Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một thành phố nào đó, trong một khu nhà nào đó trên đất nước Việt Nam tươi đẹp, có ba đứa con gái ở độ tuổi ba mươi, xinh bình thường, ngoan bình thường, giỏi bình thường, thu nhập bình thường, chơi thân với nhau như keo dính chuột. Mà bộ ba bình thường ấy cứ dính nhau là lại xảy ra những chuyện... bất bình thường khác khiến "nhân loại" vừa cười đau mồm, vừa nghĩ đau đầu, vừa nghe rất rát tai.

Tất nhiên, bất chấp những khó chịu của "nhân loại", ba cô gáu ấy vẫn ngang nhiên tồn tại, sống phất phơ giữa đời. Ba cô gái ấy là ai? Tạm thời có một màn lí lịch trích ngang như sau.

Siêu Lầy - tên thật là Huyền Lê, ba mươi tuổi, dốt toán, nhiều chữ, lầy lội vô số tội! Siêu Lầy làm biên tập viên trong một công ty Truyền thông có tiếng, tôn thờ chủ nghĩa độc thân và không phân vân trước những giành giật, tham vọng ở cuộc đời. Với Siêu Lầy, chỗ nào vui thì đến, buồn thì chuồn, chán thì bỏ, thích thì nhích, lầy thì bầy hầy luôn! Chả cần gì!

Siêu Nai - tên thật Ngọc Mai, siêu điệu đà và vô cùng thảo mai, cũng ba mươi tuổi, giỏi Toán, làm kế toán cho một công ty xây dựng, tính toán rất nhanh nhưng nói chuyện cực chậm. Cứ tưởng tượng, mỗi lần Siêu Nai mở miệng nói từ đầu tiên, đến khi kết thúc từ cuối cùng của một câu thì Siêu Lầy đã kịp bóc và xơi xong chục quả trứng cút lộn, và Điện Giật còn kinh hơn, nó có thể kịp xơi chục quả trứng cút lộn và thêm mười cái nem rán. Ăn xong, chúng ngồi thở chờ Siêu Nai nói chốt câu là vừa. Mà khổ, Siêu Nai là người miền Trung nên nó nói giọng miền Trung. Hồi đầu, vì mọi người không nghe rõ nó nói gì, nên nó quyết định nói chậm để đỡ bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần, từ đó thành thói quen, nói chậm cũng trở thành kiểu làm điệu của nó. Siêu Nai có câu cửa miệng luôn thốt ra trong tình huống nguy cấp là "Chừ mần răng chừ?", mà thường thì nó chưa nói xong, các bạn của nó đã giải quyết xong rồi.

Điện Giật - tên thật là Mai Ly, ba mươi tuổi, là đứa duy nhất có chồng trong bộ ba "hàng lỗi của nhân loại". Điện Giật bán mỹ phẩm online, có một cửa hàng mỹ phẩm trên phố, nhanh nhẹn và bao đồng, rất hâm nhưng lại tốt tâm, luôn làm hộ người khác, nếu người ta nhờ, kiểu như đi chợ hộ, trông trẻ hộ, đánh ghen hộ... Điện Giật nghĩ sao nói vậy, nói rất nhanh và làm cũng rất nhanh! Thông thường, nó làm trước khi nghĩ và hậu quả thì sau khi nghĩ xong mọi thứ đã đi tong. Điện Giật là "từ điển bách khoa" sống động nhất về mọi chuyện giật gân trên mạng, anh kia cặp với chị nào, chị nào bồ với anh kia... cứ như thể nó chui trong gậm giường người ta ra vậy.

Bộ ba Siêu Lầy, Siêu Nai và Điện Giật chơi thân từ hồi học cấp ba, dù chẳng đứa nào hợp với đứa nào. Có một điểm chung duy nhất giữa bộ ba ấy, đó là yêu cái đẹp! Cái đẹp ở đây bao gồm trai đẹp, quần áo đẹp, phong cảnh đẹp, trang sức đẹp... Mà nói tóm lại, cả thế giới phụ nữ đều có điểm chung giống họ, ờ thì cuối cùng chúng nó cũng có điểm chung với "một nửa nhân loại" cho giống người chứ không lại tưởng hội này bị tai nạn đĩa bay nên lưu lạc đến đây.

Vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ, Siêu Lầy nằm dài trên giường thì bị Điện Giật xộc vào, kéo xềnh xệch đi... đánh ghen hộ! Siêu Lầy chối đây đẩy rằng mình cần phải ngủ, ngủ quan trọng hơn đánh ghen vạn lần. Hơn nữa, Siêu Lầy không muốn dây vào ba cái trò ghen tuông dở hơi không đâu của những người, thậm chí, Lầy ta còn chưa gặp mặt lấy một lần. Siêu Lầy bảo Điện Giật về lo bán hàng đi, chuyện thiên hạ đã có thiên hạ lo. Điện Giật khăng khăng đây không phải là chuyện thiên hạ, mà là chuyện của chị Chín, chị Chín bị anh Tính cắm sừng! Vừa nghe đến chị Chín, Siêu Lầy tung chăn bật dậy. Chị Chín bán bún riêu ngoài đầu ngõ, là người thường xuyên cho Lầy ghi nợ từ thời sinh viên cho đến bây giờ, người sẵn sàng bê bún vào tận giường cho Lầy khi Lầy ốm mà không lấy tiền! Chị Chín! một con người đáng kính lại bị cắm sừng! Không thể chấp nhận được! Đi! Đi thôi! Siêu Lầy lao ra cửa, Điện Giật kéo lại, chỉ chỉ vào mồm Lầy, rồi gào lên.

"Lầy! Đánh răng! Mày chưa đánh răng!"

"Điên à? Đi đánh ghen mà chờ tao đánh răng xong thì chúng nó cũng xong bố nó chuyện rồi!"

"Thế mày không sợ mồm hôi à?"

"Kệ! Đến đó tao há mồm thở phát cho chúng nó chết luôn, đỡ phải đánh!"

Thôi, chả nên thắc mắc nhiều làm gì, vì nó đúng là Siêu Lầy rồi! Điện Giật chạy theo Siêu Lầy, vừa đi vừa tường thuật chuyện chị Chín khóc lóc ra sao, khổ sở thế nào, lão Tính cặp bồ với ai, bây giờ chúng nó đang ở nhà nghỉ Ban Mai, chị Chín định vị được nhưng không dám làm gì, chỉ khóc. Siêu Lầy dắt xe, vừa ngồi lên, nó hỏi Điện Giật.

"Gọi Siêu Nai chưa?"

"Gọi rồi! Gọi cách đây tiếng rưỡi, chắc bây giờ nó đang chuẩn bị đi! Tao rút được nhiều kinh nghiệm rồi, muốn nó đến đúng giờ thì phải báo chuyện gấp trước một tiếng! Lần này, tao chơi hẳn tiếng rưỡi!"

"Có vẻ lần sau mày phải báo trước ba tiếng rồi!" "Có lẽ nào..."

Điện Giật chưa nói dứt câu, Siêu Nai phanh xe kít một cái trước mặt cả hai, mồm lắp bắp.

"C...h...ừ....m...â...."

Siêu Lầy ra hiệu cho Điện Giật leo lên xe của mình, nổ máy rồi nói "giúp" Siêu Nai cho hết câu.

"Chừ mần răng? Xong! Tao nói giúp mày rồi đấy! Đi thôi!"

Siêu Lầy vít ga, Siêu Nai lật đật bám theo. Cả ba lao đến nhà nghỉ Ban Mai, theo thông tin do thám được từ chị Chín thì anh Tính và cô bồ đang "thưởng thính" tại phòng 202. Thế là không ai bảo ai, cả đám đẩy Siêu Nai ra à ê với anh lễ tân còn Siêu Lầy và Điện Giật lẻn lên phòng.

Điện Giật vừa đi vừa chửi bới lão Tính có mới nới cũ, "thính" cũ chưa thiu đã lòng thòng "thính" mới! Quả này bắt được, chụp ảnh rồi dần cho con bồ của lão một trận... Siêu Lầy trợn mắt lườm Điện Giật.

"Người đáng bị đánh là lão Tính! Nếu lão đường đường chính chính thì cô bồ dù có rắp tâm thả thính, lão cũng chả dính."

"Mày nói cũng đúng! Thế thì dần cho lão ấy một trận nhá!"

"Nhân danh chị Chín! Tao sẽ dần lão Tính!" "Mày nãy giờ chơi chữ hả? Tao biết mày nhiều chữ rồi Lầy ạ, không cần phải gieo vần cả thoại thế đâu!"

"Ờ, tao quen mồm!"

Cả hai dừng lại trước cửa phòng 202, Điện Giật chuẩn bị sẵn điện thoại để quay phim thì đột ngột chuông điện thoại reo khiến cả hai giật bắn mình. Điện Giật vội vã nghe điện thoại.

"Em đây! Ờ, em đang đi đánh ghen giúp chị bạn! Rồi, em nhớ rồi! Thế nhé!"

"Ai gọi đấy? Sao mày lại khai là mình đang đi đánh ghen hả?"

"Chồng tao!"

"Giời ơi! Thế lão ý bảo gì?" "Lão bảo ừ, thế cẩn thận nhé!"

Ôi, thiên địa ơi, có lão chồng nào như lão chồng Điện Giật không? Đáng lẽ phải mắng mỏ vợ mấy câu rồi bắt về bằng được chứ, lại còn dặn cẩn thận nhé thì quả thật là bó tay luôn. Hai vợ chồng này đúng là một cặp khó đỡ của thế giới loài người luôn đấy! Siêu Lầy cảm thấy khâm phục Điện Giật vô cùng vì khả năng chọn chồng của nó. Và càng khâm phục chồng nó hơn khi chịu đựng được hàng tỉ cơn điện giật của nó trong suốt năm năm sống cùng nhau. Chỉ tiếc là cho đến bây giờ, hai người đó chưa có được đứa "đệ tử chân truyền" nào thôi. Có lẽ sau vụ này, nên bảo Siêu Nai mang vở đến học Điện Giật để vớ được một ông chồng tử tế, chứ Siêu Nai đi "rắc thính" khắp nơi mà chả được lãi lời gì, kể cũng khổ.

Điện Giật ghé tai nói nhỏ với Siêu Lầy đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ quay bằng phần mềm hỗ trợ nên đảm bảo hình ảnh sẽ căng mọng, lung linh luôn. Siêu Lầy gật đầu, bắt chước vẻ mặt nghiêm trọng, cảnh giác của mấy diễn viên trong phim hành động, sau khi diễn rất sâu cái đoạn đặc tả khuôn mặt thì Lầy giơ chân, đạp mạnh vào cửa. Tiếng cửa bật ra "rầm" một phát, cả hai lao vào như tia chớp, Điện Giật có vẻ rất chuyên nghiệp, vừa giữ vững điện thoại để quay, vừa hô to lên, giọng đúng kiểu cảnh sát hình sự phiên bản lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro