Siêu quậy dễ thương & Mọt sách đẹp trai-part2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thảo Anh ơi, cho mình làm quen nhé! Mình trước đây rất sợ bạn nhưng..."

"Quậy ơi, bạn dễ thương quá..."

Đó là nội dung những bức thư thường được nhét vào tủ đồ của T.A làm cô nàng cáu tiết

_ Dám nói làm quen ư? Này thì quen này!- Quậy vừa nói vừa xé những bức thư trên- đúng

là... Nếu như mình mà không hiền thì còn lâu bọn nó mới làm thế.

_ Sao thế? Hối hận vì đã "điệu" hả?- Hoàng nói (đổ dầu vào lửa -_-")

_ Kệ tui! -rồi nhỏ đóng cửa tủ cái "RẦM" làm mọi người xung quanh giật mình.

........................

Quậy quyết định trốn tiết hôm nay. Nó trèo lên........mái nhà. " Thật là, phiền phức quá!

Bọn kia đuổi theo mình hoài mà không biết mệt hả trời?!"- nó nghĩ thầm rồi giở cuốn

tập "SUPPER SECRET" (siêu bí mật) của nó ra. Cuốn tập này chưa ai thấy trừ chính bản thân Quậy ra. Bên trong

thì cô nhóc vẽ nhiều thứ xung quanh lắm. Nó nghĩ một hồi rồi cắm cúi vẽ dù không để ý rằng nắng đã lên rất gắt.

Một hồi lâu sau................

_ Ra là cô đang ở đây à?- giọng ai nghe quen thấy ghét vang lên đằng sau "bọ con". Cô

nhỏ đáp lại:

_ Rồi sao? Liên quan gì tới " Mr, Hoàn Hảo" như anh công tử đây đâu! Cũng trốn tiết hả?

_ Hì -Hoàng bước tới, ngồi cạnh T.A - vẽ đẹp dữ ta!

_ Liên quan gì tới cậu! - nhỏ đáp khó chịu rồi đi ra chỗ khác ngồi.

_............. Cô không thấy chán à?- cái câu nói lạ nhất trong ngày đã phát ra từ miệng của

kẻ thù làm cho cô bé thấy lạ, quay lại hỏi:

_ Chán gì cơ?

_ Cuộc thi này?! Không phải cô là cô bé rất mạnh mẽ sao? Không muốn yếu đuối sao? Sao

lại phải vì tranh đua xem ai giỏi hơn mà cô đã phá vỡ quy tắc đó sao?- cặp mắt của Hoàng

lộ vẻ vừa buồn vừa thông cảm.

_ Chính tui cũng không hiểu nhưng tui chỉ biết từ nhỏ tới lớn là muốn làm gì thì phải cố

gắng hết mình, dù cho gặp khó khăn.

Hoàng mỉm cười hiền. T.A cảm thấy kì cục, tự nhiên tâm sự với kẻ đáng ghét nhất mà

trong khi mẹ nhỏ còn chưa nói chuyện với nhỏ nhiều. Cô bé giận mình ra mặt.

Bỗng, Hoàng đứng dậy và nói:

_ Thôi, cũng lâu rồi, xuống đi học đi! Con gái mà trốn tiết là không được nha!

_ Kệ tui, tui sẽ tự cố gắng thắng cậu bằng chính sức lực của mình! -Quậy nói, giọng và

khuôn mặt hiện lên vẻ quyết tâm.

Hoàng bước đến nói nhỏ với "bọ con": "Đừng cố gắng quá, và điều quan trọng nhất là phải

xác định xem điều mình làm đúng hay sai, sau đó mới cố gắng nhé, con bọ con"

_ Đừng có gọi tui là bọ...- T.A chưa dứt lời thì Hoàng đã.......hôn lên trán cô bé, đúng vào

chỗ bị đau hôm nọ

_ Mau lành để còn đấu tiếp nhé!

Nói xong, cậu ta quay lưng đi mặc cho cô nhóc vẫn còn bàng hoàng, đưa tay sờ lên trán và

thắc mắc "Chuyện gì vừa xảy ra thế?"

...........

Có một người đứng gần đó, nhìn thấy tất cả sự việc từ lúc Hoàng bước lên, cau mày lặng

lẽ nói:

_ Chuyện này không thể xảy ra...Mình phải ngăn chặn kịp thời...

Trong lúc T.A còn ngẩn người vì cách chào hỏi khác với sự lạnh lùng mọi ngày là một cử chỉ yêu thương, người đứng trong bóng đêm lầm lũi bước xuống....

... Trong tiết Hóa...........

_ Ê, Đức, mày giỏi Hóa thì giúp tao cái thí nghiệm này đi! - tiếng T.A vang lên nho nhỏ

(đều đặn mỗi giờ Hóa ^_^").

_ Mày sao không đi hỏi "mọt sách" của mày đi?!- giọng thằng Đức giận dỗi

_ Hỏi cái thằng đó làm gì? Mày là bạn duy nhất của tao mà! Giúp đi! - Quậy đã cảm thấy

một cái nhìn kì lạ của thằng Đức.

_ ......

_ Được thôi! -T.A quyết- tao hỏi thằng Mạnh!- nói xong nó chạy đến chỗ thằng Mạnh "cà

lăm" nhưng...

_ Mày không giúp tao hả? Hay mày chọn nằm viện như lần trước?

_ .................................

_ Quậy ơi, mày đã phạm luật do chính mày đặt ra mà?-thằng Lâm xen vào

_ Tao làm sao phạm luật được? -T.A nhìn tụi nó

Số là thế này, vào nhóm của Quậy thì không được hiền dịu trước ai, ga-lăng với ai, thân thiện quá mức. Đã có thể coi như T.A không thể phá luật được thì vào một ngày đẹp trời, tấm hình lúc Hoàng hôn lên trán Quậy đã "được" đem ra công chúng trình diễn vào ngày hôm nay.

Sau khi Quậy được kể về tấm hình, nhỏ lặng người nhìn bọn bạn như muốn nói: "Không

phải vậy đâu. Tao không có!" nhưng hầu như chẳng có đứa nào để ý.

RENG.....................RENG..................... ...RENG...........................

_ Một ly Pepsi!- T.A đặt nước dưới căn tin

_ Buồn hả cưng?- Anh ******** cười nhìn vào cái bản mặt "không ai chơi" của nó

_ Lấy nước nhanh lên! Lâu thế? Chuyện của người khác thì đừng có xía vào! -nó cũng

không hiểu tại sao lại bực đến thế, và buột miệng quát người muốn giúp mình.

Anh ta lắc đầu rồi quay đi. T.A bây giờ thấy buồn và trống vắng hơn mọi ngày. Thế là, nó

trèo lên mái nhà.

Một mình ngồi nhìn cái bọn tập thể dục hậu đậu ở phía dưới, nó phì cười. Nụ cười tự nhiên

đầu tiên suốt nhiều năm liền nó không để xuất hiện. Nó nghĩ về tấm hình, về cách cư xử lạ

kì của Đức vì thằng Đức chắc chắn sẽ không tin mà.

_ Có gì đáng cười đâu mà cô cười tụi nó vậy?- Hoàng xen vào dòng cảm nghĩ lung tung của

Quậy

_ Lại muốn phá đám à? Lần này thì ngồi cách 3m nghe rõ chưa? -nó chẳng buồn nhìn kẻ

thù

_ Buồn cái gì hay sao? Nói cho tôi được không?- hắn cười

_ Tất cả là tại cậu mà chiến hữu của tui đã bỏ tui. Đồ chết bầm! Bây giờ cút đi!

_ Tôi không đi chừng nào cô nói rõ xem cô buồn vì lí do gì. -mặt Hòang rất quả quyết.

Bỗng, đôi mắt của T.A ướt hết cả, chính nhỏ cũng không hiểu, tại sao nó lại khóc, mà lại

khóc trước mặt cái người đáng ghét nhất.

_ Tại sao chứ? Tại sao không ai tin tui là tui không thích cậu chứ? Tại sao tui lại khóc?..... -

nhỏ hỏi hàng tá câu hỏi và kịp nhận ra, Hoàng thật ấm áp. Trong vòng tay của Hoàng,

Quậy cảm thấy mình nhỏ bé quá.

_ Chẳng lẽ cậu không sợ bị nói này nói kia sao?

_ Không, tôi không sợ. -Hoàng mỉm cười

Sau vài giây coi Hoàng là chỗ dựa duy nhất, Quậy lại đẩy mạnh Hoàng ra một cách mạnh

mẽ. Nhỏ nói:

_ Đừng có giả bộ! Chắc chắn là cậu chụp hình rồi phát tán chứ gì? Sau đó lại giả vờ tốt

bụng phải không?- rồi nó quay lưng bỏ đi một mạch.

Hoàng hơi ngạc nhiên nhưng cậu không đuổi theo mà thọc hai tay vào túi quần, nhìn ra

khoảng không thoáng đãng ngoài kia, thầm nói:

_ Thật thú vị!

Về phần T.A, cô nàng này lại đang luẩn quẩn trong cái vòng: "Tại sao hắn ta làm vậy?

Chắc chắn là bỉ ổi! Nhưng khi an ủi mình thì lại cảm thấy một cái gì đó...". Thì đột nhiên có

ai gọi:

_ Quậy ơi!

Nó quay lại

_ Mày làm tao kiếm dữ quá! -thằng Đức thở hổn hển -mày giỏi lắm!

_ Tất nhiên rồi!.........Ủa, mà cái gì?

_ Vụ scandal đó! Cái vụ mày thích thằng Hoàng, tụi tao có cách xử lý...

_ Tao không có cảm tình gì với cái thằng ba trợn đó hết! Mà mày xử lý sao zạ? -nó hồi hộp.

_ Tao tính như vầy, hay là mày cứ......thân mật với Hoàng đi...

_ CÁI GÌ?????????????????????????????????????????????? ?? -nhỏ hét lên

_ Ấy, mày bình tĩnh cái...

_ Làm sao tao bình tĩnh được hả? Mày là bạn tao mà còn nói thế àh? Đồ điên!

_ Cứ từ từ nghe tao nói đã, thế này nhé:

Mày sẽ giả bộ thích thằng Hoàng, scandal sẽ càng nhiều lên, mọi người sẽ hỏi vì tò mò mà

đến nhóm ta hỏi. Nhưng người của ta sẽ phải thề độc là chỉ có thế biết thông tin khi gia

nhập nhóm, thế nào???

_ Mày...mày đúng là...giết người...- nhỏ nói không nên lời vì cái kế hoạch kì lạ của thằng

Đức.

_ Chịu không? Thế mới lôi kéo nốt chứ!

_ ...............................Thôi thì tùy mày.

________________________________________

Hôm sau...

_ Hoàng ơi! Rảnh không? -T.A đã luyện hết sức nó mới thốt lên như vậy trước mặt thằng

Hoàng được trọn vẹn.

Hoàng thường không thèm quan tâm và đối với những câu nói như vậy, nó không có hứng,

thế nhưng khi nó biết là Quậy gọi thì:

_ Gì thế cưng? Rồi mỉm cười nham hiểm.

_ À, hôm nào cậu rảnh mình đi chơi nhé (ọe!)- T.A đang phải cố gắng lắm nó mới không

phát nôn sau cái câu "tình củm" đó.

_ OK, chừng nào nhỉ? -Hoàng giả bộ đưa tay lên cằm xoa xoa nghĩ ngợi. Rồi nó quyết định

là- Thế chủ nhật thì sao, cưng!

_ (Ọe) Ok! Nhớ đừng quên nha!- nói rồi nó quay đi mà buồn nôn đến mức phải bám lấy

thằng Đức (hix)

__________________________________

Tối thứ Bảy...

_ Mày sao bảo tao làm cái chuyện xấu hổ đó hả Đức!- T.A bực dọc

_ Thì mày cũng có thích nó thật đâu mà lo. Với lại, tao muốn tốt cho mày à

_ Khỏi xạo, bố! Thế ngày mai làm gì đây?

_ Thế này nhé.....

Địa điểm tụi nó chọn là: "Trung tâm trò chơi cảm giác mạnh".

_ Ê, chẳng lẽ tới đây thật à?- Quậy lo sợ nhìn cái tàu lượn đang bay vù vù trước mắt mà

trống ngực đập thình thịch; từ nhỏ nó rất sợ tốc độ -_-".

_ Tất nhiên, sợ hả?- Hoàng nói khích

_ Tất nhiên... là không rồi. Tui hỏi vậy sợ cậu muốn đổi nơi đi ấy mà. -T.A nói mà cười

như mếu.

_ Ừ, vậy mình đi tàu lượn siêu tốc nhé!- nói xong Hoàng kéo tay cô nhóc cứng đầu vào chỗ

mua vé.

T.A còn đang đảo mắt kiếm thằng Đức đang làm nhiệm vụ là chụp những tấm hình "tình tứ

nhất" của bọn nó.

Nói về thằng Đức, nó cũng đang khổ sở kiếm tụi Quậy và Hoàng, trong lúc đang kẹt giữa

một đám nhóc tì trường mẫu giáo tham quan một sở thú gần đó. Khổ nỗi, nó đang vội nên

lách qua đám con nít thì một đứa bé té nhào làm nó bị la nãy giờ bởi bà cô chịu trách

nhiệm nhóm trẻ (?_?"). Trong lòng nó, khi thấy Quậy nói chuyện với Hoàng, lại dấy lên một

mối lo...

Còn về phần T.A thì cũng không khá hơn thằng Đức gì. Nó đang vật lộn với cái tàu lượn

siêu tốc đang vù vù qua những cái cây cao trong công viên. Nó la bởi vì nó đang có cảm

giác như mấy cái cành cây hai bên đường ray đang như muốn quất thẳng vào khuôn mặt

đang há hốc về cái đường ray lằng ngoằng kia. Vì nó mải la lối nên không để ý rằng Hoàng

chốc chốc lại nhìn qua nó một cách trầm tư( không sợ tốc độ, pro thiệt -_-")...

..................

Thằng Đức thì rốt cuộc cũng thoát khỏi mấy lời ca cải lương của bà cô mẫu giáo và tức tốc

đi kiếm hai người kia. Lúc này thì T.A cũng được thả xuống rồi, Hoàng hỏi ngay:

_ Sao? Sợ à? Chóng mặt hả cưng?- rồi nhếch mép khiến cho bản mặt tái xanh của Quậy

chuyển thành màu đỏ:

_ Ha ha, làm gì có chuyện đó! Nhưng nghỉ ngơi tí để cho cậu lại sức chứ không chàng công

tử bột không chịu được những trò như thế này. (thế đấy! cứ lo sĩ diện hão mà cô nàng nhà

ta đã phải hối hận T_T)

_ Vậy thì được thôi!- Hoàng kéo tay nhỏ vào quán nước gần đó. Cô nàng cứng đầu bây giờ

thì lại huyên thuyên đủ điều về cái chỗ trò chơi "Nhà mồ".

Và thằng Đức thì cũng vừa kịp thấy hai đứa nó dắt nhau vào khu trò chơi có cái tên kinh

hoàng đó và.....

_ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaá!!!!!!!!!! -T.A hét lên

khi thấy người hướng dẫn viên của khu nhà mồ đang nói chuyện thì rớt mất ...........đầu. Cả

Hoàng cũng thấy kinh hãi nhưng cậu ấy không nghĩ nhiều (người vô cảm) mà lại thấy hay

hay để thử thách con bọ con lanh chanh. Đức cũng đã kịp mua vé và chen chân lên trước

gần sát với T.A:

_ Ê, tao nè, Đức nè, ở trong này tối quá làm sao tao chụp tụi mày được?

_ Cứ đi theo tụi tao là được, nhớ chụp cái nào tình từ vào nhé! -Quậy thì thầm lại đủ để

hai đứa nghe và không may là Hoàng cũng nghe thấy Y_Y!

Sau khi đi hết nửa quãng đường kinh dị, cả đám người du lịch đã vào trong một cái phòng

lớn với nhiều xác chết (giả, tất nhiên!) treo đầy trên tường và trần nhà. Tuy T.A biết là giả

mà sao trông cứ như thật vậy, nhỏ thấy hãi hung làm sao. Nó đứng gần một cái quan tài

(giả nốt!) và bất chợt, một cái xác chết nhảy ra ôm chầm lấy Quậy làm nó hoảng lên la trời

đất. Hoàng nghe thấy tiếng la liền chạy đến (chà, anh hung cứu mỹ nhân đấy!), dung sức

kéo đôi tay máy ra khỏi người của T.A (trời ơi, chờ một tí là nó bỏ ra í mà, sao phải khổ

thế nhỉ?). Vừa lúc thằng Đức nhận ra và.... "TÁCH", nó đã chụp được hình Hoàng ôm T.A

trong bóng tối (ý gì đây?!)

Và nói chung là chuyến đi đó, Quậy đã phải hy sinh nhiều mới có được một tấm hình (ặc!).

_ Ten ten ten tènnnnnnnnnnnnnnnn!- thằng Đức giơ ngay bức ảnh "hiếm hoi" của Quậy và Hoàng đang "thân mật" (úi!). T.A hồi hộp xem thì bật ngửa vì cái cảnh "hổng biết ở đâu chui ra zậy?"

_ Sao lại có bức hình này? Thằng đó ôm tao hồi nào vậy???- nó phát cáu

_ Trời, miễn sao là có hình "thân mật" là được rồi!? -rồi nó cười cười làm cho khuôn mặt

của T.A xì khói

_ Mày chụp được tấm nào khác hông? -Nhỏ hi vọng cái thằng bạn trời đánh này lôi thêm

được một bức hình nào khác nhưng...

_ Rất tiếc, tao chỉ có chụp được vậy. -Đức nhún vai

_ Mày...mày... đồ trời đánh! -nói xong nó bay tới và đánh túi bụi vào đầu thằng bạn.

.........

Tại nhóm "Báo tường bất diệt!" của trường

_ Trời! Tấm này ở đâu ra thế? Thật là hiếm có! Cảm ơn mày nha Đức! Nhờ mày mà trường

mình sắp hết bị "đô hộ" rồi!

_ Xì, dễ mà. -thằng Đức xua tay -nhớ đăng sao cho "lỡn mợn" nha Bá!

_ OK!

Thế rồi thằng Đức "nhí nhảnh" bước chân sao về lớp với một vẻ mặt hớn hở khi nghĩ đến

việc Hoàng bị thua và nó được "sủng ái" hơn bao giờ hết!

_ Hí hí (ối, cười kiểu gì thế!), chuyện này diễn ra đúng như mình dự đoán mà, hà hà!

..........................

Sáng thứ Hai...

_ Thưa tất cả mọi người, Bá tôi, trưởng nhóm của nhóm "Báo tường bất diệt!" trường mình

nay có một tin cực tuyệt và mọi người sẽ hết bị đô hộ!

Cả trường xôn xao. Trong lúc này thì "nhân vật nữ chính" vẫn đang đinh ninh là chiến

thắng chắc chắn sẽ thuộc về mình, và vẫn điềm nhiên ăn sáng trong căn-tin (sau nì hối

hận nhé!).

Quay trở lại sân trường nà...

_ Mọi người xin hãy đọc báo tường nè, nhất là tin "Cường hào ác bá bị mũi tên vàng tình

yêu bất diệt bắn trúng, thủ phạm là ai?" (ông nì mê chữ "bất diệt" ghê ^^!)

_ Ồ..ồ.........-cả trường bây giờ thì nhốn nháo thật sự bởi tin sốt dẻo này bởi vì: Quậy mà

cũng thích ai đó thì coi như nhỏ đó có điểm yếu ròy!

................................................† ?......

_ Còn ngồi ăn thỏai mái nhỉ, bọ?!- Hoàng bất chợt lên tiếng sau khi nhìn Quậy ăn "đã mắt"

_ Hừ, cứ ở đó mà cười đi. Tôi sẽ thắng cuộc thi này, chắc chắn 100%!

_ Ha ha, tôi chưa bao giờ thua ai nên...cô đừng mơ.

_ Coi mèo nào cắn mỉu nào nè!

.......................................

_ Ê, Đức! Kết quả bỏ phiếu sao rồi? -Quậy vui vẻ (sắp pùn đấy!)

_ Chết rồi! Tao nghĩ kế này là hạ sách nhất rồi! -thằng Đức vò đầu bứt tai sau khi xem kết

quả bỏ phiếu trước khi thi HKI

_ Cái gì thế? Đứa tao xem nào?- Bọ con chồm lấy giằng tờ báo tường trên tay Đức và mắt

nó mở banh dữ dội trước kết quả: Nó đã thua Hoàng với tỉ số "đáng chết" : 3 và 1597.

(Biết vì sao hok? Đọc tiếp thì biết!:-P).

_ Trời đất! Tao phải hạ mình đi chơi với cái thằng đó mà chỉ có 3 đứa theo phe mình hả?

Đứa nào nhỉ, ra tao thưởng mới được!

_ Thì tao với mày chứ đâu! -thằng Đức ngao ngán

Quậy thấy thế liền xịu mặt ngay. Bây giờ người nó như cục than hồng đỏ lửa, nó hét lên:

_ Đứa nào không theo phe mình là tao giết!

_ Nhưng cái thằng thứ ba là ai vậy cà? -thằng Đức thắc mắc.

_ Ừ nhỉ, mày đi điều tra xem! -T.A vừa nổ ra một đống câu hỏi trong đầu vừa hối thúc thằng Đức đang nghệt mặt ra (ngố wa' ^^!).

Thế là những ngày ôn thi bị chèn ép bởi lịch điều tra dày đặc của việc tìm xem "kẻ lạ mặt" âm thầm ủng hộ Quậy là ai. Thế nhưng danh sách của những người tham gia bình chọn lại không có mà chỉ có sổ kết quả (ẹc)

....................

***** Sáng hôm thi HKI...

_ Mày ôn chưa Quậy?- thằng Đức ngao ngán khi nó nhìn T.A cũng đang chán kì thi HK này.

_ (Oáp.....) -nhỏ ngáp rồi ngó quanh như tìm kiếm gì đó. Thật ra cũng chẳng có gì nhưng

nó cảm thấy thiếu gì đó...

_ A, đây rồi! - một thằng con trai (khá đẹp ^_^\!) hớt hải chạy đến chỗ Quậy hổn hển - đi

đâu lâu quá tui không tìm thấy, nè!

Nói rồi tên con trai chìa ra một cái gì như bùa phép cho T.A. Mặt nhỏ hớn hở lắm.

_ Đi thi mà thiếu bùa thì chết! (vớ vẩn, thời đại này ai tin bùa -_-")- nói xong nhỏ cười, nụ

cười rất vui tươi và hồn nhiên. Hai thằng con trai nhìn nhau và mỉm cười...

*****

Câu chuyện vừa xảy ra ở trên đã cách thời điểm này khoảng hơn một năm. Tên con trai

trong câu chuyện đó là Kiệt, bạn thời thơ ấu và là mối tình đầu của con Bọ này đấy! Có lẽ

nhiều người thắc mắc tại sao tôi lại đưa câu chuyện này ra, bởi vì...(cho tui xin chút khoảng

trống để kể về thề giới lúc trước của T.A)

*****

_ Anh qua bên kia mua kem nhé! - Kiệt tươi cười nói với Đức và T.A (cô bé lúc này cũng

hiền như bao cô bé khác ^_^!).

_ Ê! Giúp tui cầm với! -Đức kêu la với đống quà lưu niệm mà cặp này kiếm được trong khu

hội chợ.( lúc này còn xưng hô nhẹ nhàng, hì)

_ Không được, tay tui đang đau. -nói rồi nhỏ xoa xoa tay (khiếp! Điệu thế, chảy mỡ ~~!)

Kiệt từ bên kia đường, tay cầm ba cây kem to, gọi Quậy qua bên kia đường cầm giúp thì

nhỏ không nghe được (xe chạy ồn quá mà!). Thế nên Kiệt đành đi qua đường với ba cây

kem to tướng chực chừng đổ đến nơi. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu T.A không bị gãy

móng tay (?!)

_ Áááááááaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!- nhỏ la lên thất thanh làm giật mình cả hai

tên con trai.

KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!- tiếng xe hơi thắng làm sởn tóc

gáy người đi đường và để lại nỗi đau cho người thân của Kiệt cũng như niềm hối hận vì đã

điệu quá đà của Quậy. Vụ tai nạn đã gây cho Kiệt một vết thương khá nghiêm trọng. Thế

nên nhỏ trở thành con người khác sau khi tiễn gia đình Kiệt qua Mỹ sinh sống. Bố mẹ T.A

nói rằng Kiệt bị thương khá nghiêm trọng, tuy không chết nhưng nếu được điều trị ở Mỹ thì

một mặt có thể bị sống đời sống thực vật, còn nếu có thể tỉnh lại và trở lại bình thường thì...

Chữ "thì..." cuối câu khiến cho T.A suy nghĩ rất nhiều về lỗi lầm của mình (không đến mức

đấy ạ!)

_ Mày làm bài có được không Đức? - Quậy hỏi thằng Đức sau khi thấy nó bước ra khỏi phòng mà không khí xung quanh u tối.

_ Được....chết liền. Bí quá! Mà cũng tại mày, bắt tao điều tra mà không được khỉ khô gì mà

lại còn làm bài thi không được nữa chứ!

_ Tao biết rồi, mà không biết...

_ Coi tôi có làm được không chứ gì? -giọng Hoàng vang lên làm nhỏ giật mình.

_ Hừm, làm bài thế nào? Bí hết à, sao ra chậm như rùa bò vậy? Đồ mọt sách!- T.A cũng

chơi lại dữ dằn không kém.

Hoàng cũng không lạ gì kiểu phản ứng của Quậy nên từ tốn nói:

_ Cũng khó lắm, chỉ làm được 10 câu à!(cả bài thi có 10 câu (_ _"))- rồi cười nhạo T.A-

thế cô cũng làm được nhiêu đó chứ? Có nhòm ngó ai không vậy?

_ Hừ, đồ nhiều chuyện, cậu thì... -đang nói dở thì thằng Mạnh "bê đê" chạy đến hổng hển

nói:

_ Tìm...tìm ra người đó...rồi!

_ Ai vậy? -Đức và T.A cùng sốt sắng hỏi

_ Là...là thằng Hoàng đó! Tao biết là cũng khó tin thiệt, nhưng đó là tin thật 100%!

Cả thằng Đức và Quậy cùng quay lại nhìn thằng Hoàng với con mắt mở to hơn bao giờ hết.

Nhanh như cắt, T.A nhảy phốc đến chỗ Hoàng đang đứng, xách áo cậu chàng rồi gằn

giọng:

_ Tại sao cậu lại làm như thế? Bộ không muốn thắng hả?

_ Vì... tôi đằng nào cũng thắng nên cho cô một phiếu cũng không mất mát gì. (thật là...-_-

")

_ Grừ, cậu thật chảnh chọe! -T.A nhìn vào đôi mắt của Hoàng( cái này zui nè!), lập tức

cậu ta thoáng bối rối rồi hất tay Quậy ra và nói:

_ Hừ, tránh xa tôi ra!

_ Mày khỏi cần chú ý đến cái thằng công tử bột đó!- thằng Đức bỗng cảm thấy vui mừng khi thấy biểu hiện ghét bỏ của Hoàng đối với T.A (chính nó cũng không hiểu tại sao cả! => ngốc thế!)

_ Tên đó thật quá quắt, coi rẻ mình à? Tưởng cho của bố thí là mình sẽ quy phục à

? KHÔNG BAO GIỜ!- Quậy hét lên trong đầu và hậm hực về nhà, theo sau là thằng Đức.

_ Con không ở đây lâu chứ? - tiếng của một người đàn ông trầm ấm vang lên trong căn

nhà (hay chính xác là căn biệt thự) của Hoàng, cả nhà gồm ba, mẹ Hoàng và người anh

em song sinh, Huy, ngưng bữa ăn và ngước đầu lên nhìn.

_ Con chưa suy nghĩ xong, ba mẹ cứ hối thúc hoài, con sẽ không đồng ý đấy! -nói xong

Hoàng bỏ một mạch lên phòng- con ăn xong rồi!

Cả nhà nhìn theo ái ngại, còn Hoàng thì cũng không suy nghĩ cái gì đúng trong bài ôn tập

thi được, chuyện này khiến nó mệt mỏi mỗi lần nhắc tới

Thằng Hoàng lững thững đi trong sân sau của trường, nó thấy thật tệ hại vì không giúp được gì cho thằng bạn thân thì chuông điện thoại reo (á à, mang theo ĐTDĐ zô trường nhá!)

_ Alô, gì vậy? - Hoàng hé môi nói khe khẽ (khiếp, sợ tốn nước bọt à?!)

_ Này, đã có tin tức gì về những người bạn của tôi chưa đấy ông? -giọng một người con

trai vang lên dồn dập trong điện thoại.

_ Ông chỉ đưa cho tôi cái tấm hình ngôi nhà thời thơ ấu thì làm sao tôi kiếm được? À, mà

tôi chắc chắn sẽ làm được mà, có điều là vấn đề thời gian thôi (óe)! -Hoàng khẽ cười nhẹ

_ Ừ, nhớ nhá. Ông mà quên thì tôi sẽ đích thân ra viện hỏi tội ông đấy!- tên con trai bên

đầu dây cười một tràng rồi cúp máy.

Khuông mặt của Hoàng từ tươi vui chuyển về trạng thái bình thường, lạnh lùng và vô cảm.

RENG............RENG................RENG.........

Tiếng chuông vào lớp tuy đột ngột nhưng không làm thằng Hoàng thấy giật mình, nó lững

thững đi chậm rãi vào lớp:

_ Này! Đứng lại nói chuyện chút coi! -tiếng Quậy vang lên- đã bảo là đứng lại cơ mà?!

Thằng Hoàng thường thì nó không thèm nghe đâu nhưng sao hôm nay lại "đổi ý" bước tới

gần T.A và hỏi:

_ Có chuyện gì thì nói nhanh lên!- Hoàng cười cười

_ Sao cậu lại bầu cho tôi hả? Không muốn thắng, thích rút rui hay nghĩ rằng cậu đủ thắng

rồi?

_ Thì đúng là như vậy rồi còn gì, bố thí cho cô đâu mất mát gì!?- Hoàng cười nhếch mép,

trông thật đáng ghét! Rồi cậu ấy quay mặt đi và nới với lại cho T.A nghe:

_ Mà bây giờ tôi làm lớp trưởng rồi đấy! Khôn hồn thì ngoan ngoãn vào nhé, không thì tôi

phạt cô đấy!

Quậy cứng họng và nó trút giận với thằng Mạnh "vô tội" đang đứng kế bên bằng một tràng

đánh tới tấp vào lưng.

_ Oái! Đau quá! Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!- thằng Mạnh khóc ròng (tội nghiệp thằng

bé _ _")

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Hôm sau, khi Quậy và Hoàng tranh nhau đi lấy bóng rổ....

_ Bí ngô! Nay trực nhật nha!- giọng Hoàng vang lên trong lúc cả hai đứa đang loay hoay

lấy banh. Còn lớp thì đang ở dưới sân bóng nên đâu bít "chuyện gì sẽ xảy ra?!"(hehe)

_ Cái gì? Cậu vừa gọi tôi là bí ngô à? Giỏi nhỉ? Lại còn bắt tôi trực nhật cơ đấy!Tôi chưa

bao giờ phải trực nhật đâu đấy nhá!- T.A đáp trả như bom B52.

_ À, cô sợ tôi ra lệnh nên nhờ người khác đỡ giùm à? Đồ hèn nhát!- Hoàng đã biết trước

là "bí ngô" (hí hí, nik name dễ thương cực) sẽ không chịu trực nhật yên lặng, thế nên mới

chuẩn bị sẵn nhưng lời khiêu khích.

_ Tôi không hèn nhát! Tôi chỉ là...... không muốn bẩn tay vì nhưng chuyện vớ vẩn thôi!- có vẻ như Hoàng đã nói trúng tim đen nên "Bí ngô" (cái tên nghe iu wa'!) mới bối rối trả lời qua loa.

_ Không quan tâm. Hèn nhát!

_ Không có! Tôi không làm!-T.A vẫn cứng đầu.

_ Cô sợ tôi à?- Hoàng cười nhếch mép, tay vân đang giữ vài trái bong rổ cho vào bao bố.

_ Không có mà! -T.A đã hết lý lẽ nên "bay" nhào tới Hoàng mà "bóp cổ".Tất nhiên Hoàng

đã né được => bí ngô bay thẳng vào đống bong đang nằm lăn lông lốc dưới sàn.

_ Ha ha, cô đang chơi chụp ếch à?- Hoàng cười lớn.

Mắt của Quậy đỏ lên,long sòng sọc , nhỏ nhào tới và la lên chí chóe trong khi tìm cách tóm

được tên khốn đang cười trước nỗi đau của nó( đấy là bị té ấy ạ!). Và không vui cho Quậy

là cậu bạn của chúng ta vẫn thoát, dù phòng thể dục cũng không lớn lắm.

RẦM......RÂM.......RÂM....................RÂM ...........

Bóng từ trên cao đổ ập xuống người T.A, bóng nhiều đến nỗi tuy đứng gần nhưng chỉ thấy

bóng chứ không thấy người. Hoàng sững người nhưng cũng lao tới gạt chỗ bong ra, bỗng

thấy tay mình lạnh tanh...

Bỗng một, luồng cảm nghĩ bay vụt qua đầu Hoàng. Nó ngẩn người rồi bỗng như điên loạn, nó chạy ngay đến, dốc sức khiêng T.A lên phòng y tế. Dù rằng thường ngày nó có cõng năm người cũng không sao nhưng lần này nó thấy thật mệt, mệt như không còn sức...

_ Em để làm sao mà bạn bị thương dữ vậy nè?!- cô y tế nhìn Hoàng rồi bảo, khi cô đã kiểm tra vết thương ở lưng của Quậy và rồi bỏ đi ăn trưa (?!).

Hoàng im lặng. Nó đang cố nặn óc để nhớ ra, luồng quá khứ kia là gì.

Bỗng một chiếc ô tô phía bên ngoài trường thắng lại:

KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!

Vừa nghe thấy tiếng thắng xe, mắt Hoàng bỗng mở to, quá khứ đau thương lại ùa về...

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Con cầm tay mẹ, nhớ đi cẩn thận nhé! -một giọng nói ấm áp vang vang trong đầu Hoàng.

Những hình ảnh lúc ẩn lúc hiện của quá khứ thật mơ hồ. Nó nhìn thấy trước mặt nó là một

dòng xe chạy liên hồi, cái này nối tiếp cái kia. "Tingggggg", một tiếng chuông vang lên, xe cộ dừng lại và nó bắt đầu bước sang đường bên kia. Nó không thể nhìn thấy mặt người đàn bà có đôi tay ấm áp đang giữ chặt nó là vì bà ấy quá cao hay vì nó không nhớ ra nổi. Bỗng nhiên nó cảm thấy một lực đẩy mạnh về phía trước làm nó nhào tới. Nó giật mình quay lại thì cảnh tượng một người đàn bà nằm trên vũng máu lớn giữa đường đập vào mặt nó. Hoàng giật mình. Nó nhìn xuống giường bệnh, T.A đang nhìn nó với con mắt kì lạ.

_ Cậu vừa khóc đấy à? -nhỏ hỏi mà giọng có vẻ giễu cợt.

Hoàng đứng phắt dậy và quay đi. Nó nhất quyết không để ai thấy nó mềm yếu, nhất là

người mà nó có cảm tình "đặc biệt" (er her her^^!).

Bí ngô thấy là lạ, nhỏ nghĩ rằng Hoàng đang hối hận về việc làm nó bị thương nên nó ra

vẻ "tha thứ":

_ Thôi, khóc thì khóc đi. Làm gì mà phải sợ. Con trai cũng được quyền khóc mà!- nhỏ cười nói với Hoàng.

Hoàng dừng bước. T.A vui vẻ nói:

_ Khóc đi, tui không nhìn đâu mà lo!- nói rồi Quậy lấy chiếc khăn tay (hơi bị dài) ra và bịt

mắt lại.

_ Đó! Tôi có nhìn đâu mà sợ. Cậu mà ra ngoài đó thì còn cả khối người nhìn thấy cậu khóc đấy!- Nhỏ cười nhẹ làm cho tim Hoàng dấy lên một cảm xúc ấm áp...

Bí ngô cảm thấy bước chân Hoàng đang tiến gần nên nó mỉm cười:

_ Đã chịu khóc rồi à? Khóc xong s... -nhỏ chưa kịp nói hết câu thì đã có cảm giác một làn môi mềm mại chạm vào môi nó. Nóng bỏng, có; yếu đuối, cũng có và cả muối (?!=> hì, tại nước mắt ạ). T.A lặng cả người đi. "Tên này đang làm gì vậy? Tại sao lại làm cái việc mà chỉ có tình nhân mới làm vậy trời???". Bao nhiêu suy nghĩ ập vào người nó và nó đẩy mạnh Hoàng ra, nhìn hắn như sinh vật lạ (tuy vẫn còn đeo khăn bịt mắt). T.A tháo khăn ra và chạy biến ra ngoài còn Hoàng thì im lặng. Nó chỉ biết im lặng khi nó đã làm một việc gì điên rồ.

Còn về phần T.A thì nhỏ vừa chạy vừa... khóc. "Tên khùng! Tự nhiên làm vậy.

Điênnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!". Bí ngô ngồi phệt xuống một góc sân và cố gắng không khóc nhưng sao nước mặt vẫn không ngừng rơi.

Một chiếc khăn tay được chìa ra. Nhỏ ngước lên, là thằng Đức. Thằng Đức nhẹ nhàng bảo

với nó:

_ Anh không cần biết lí do vì sao em khóc, chỉ cần em biết có anh bên cạnh những khi em

khóc là đủ.

Bí ngô ngước mặt lên. "Câ...câu nói đó. Là của Kiệt mà?!" -nó nói với thằng Đức trong khi

nước mắt ngắn nước mắt dài.

_ Mày nhớ Kiệt à? Có cần phải khóc thế không? Tao sẽ ở bên mày nhé! - thằng Đức mỉm

cười hiền dù trong lòng nó rất đau khổ. Vì nó đã chứng kiến câu chuyện ở phòng y tế khi

thầy ra lệnh đi kiếm hai đứa đi lấy bóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro