Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau lần đấy, đám sinh viên trong trường lúc nào cũng bàn tán về chuyện này một cách cực kì hào hứng, thiện ý cũng có nhưng ác ý thì cực kì nhiều. Họ cũng đã dùng thế lực nhà mình để điều tra xem rốt cục Lee Sandy là cô gái như thế nào, có thân phận ra sao nhưng dù có sử dụng áp lực lớn tới đâu thì hiệu trưởng Ai của trường cũng chẳng nể mặt bất cứ 1 người nào cả... Không một thông tin gì của Sandy hay kể cả Koon Ham, Kelvin, Ren, Mika, Kyu Min và Tứ Quỷ luôn được chính gia đình mình và 10 người cha của Sandy bảo hộ nên không bị tiết lộ khiến cho dư luận ngày càng bàn ra tán vào dữ hơn.
Cả lũ ai cũng lo lắng nhưng chỉ riêng Sandy cùng cô bạn Kyu Min vẫn luôn thơ ngây, hồn nhiên đùa nghịch, quậy phá mà chẳng hề biết rằng sắp có chuyện gì xảy ra với mình.

(Lời tác giả: 

Xin lưu ý 1 chút là thân phận của Mika, Ren, Kyu Min, Koon Ham, Kelvin là do họ tự nói với nhau thôi chứ không hề có ai biết đâu vì K.W phải đảm bảo bảo an toàn cho tất cả nên thân phận của học sinh trong trường không được tiết lộ, trừ phi có 1 thế lực nào đó áp đảo hơn thế lực của gia đình kia thì nhà trường mới nhượng bộ rút thông tin của học sinh ra thôi.)


_Êu! Đang nghĩ gì mà đăm chiêu dữ vậy ?_Kyu Min lay Sandy

_Hả?...À... Ờ... Không có gì _Sandy lắc đầu

_Hừ, người gì mà cứ như trên mây ý, nghĩ gì vậy ?_Kyu Min phồng má, chu cái miệng xinh xinh kia ra đầy giận dỗi

_Đâu có gì đâu, mấy chuyện linh tinh đó mà_Sandy cười hiền

_Lại mang mèo đi hả? _Mika bước tới ngồi cạnh Sandy, hỏi khi thấy chú mèo Wild đang cuộn tròn trong lòng Sandy ngủ ngon lành.

_Uh, tại để ở nhà không có ai trông, mà sáng nay không hiểu sao tự dưng nó cứ quấn chân tui quá trời luôn à, nên lại na đi _Sandy giải thích

_Con mèo này....nó hiểu tiếng người phải không? _Mika chần chờ một lúc rồi cũng hỏi. 


_Uh, phải rồi. Nó được chọn và huấn luyện từ bé mà. Có thể hiểu là nó có trí thông minh cũng được _Sandy vuốt ve chú mèo nhỏ

_Có trí thông mình, đùa hả? _Ren từ đâu chạy tới chen mỏ vào

_Tên này, ở đâu ra vậy ?_Mika nhăn mặt, đập cho Ren 1 cái

_Bạo lực quá _Ren ôm đầu than

_Thích bạo lực thật không ?_Mika giơ giơ nắm đấm, mắt lườm Ren muốn cháy xém người

_Hixx...Koon Ham cứu tao _Ren chạy vèo ra sau lưng Koon Ham

_Haha, thôi được rồi, hai người này cũng chẳng khác gì Kelvin với Sandy là mấy, chòng chọe nhau hoài. _Koon Ham cười

_Này, có gì mà lại liên quan tới tui vậy ?_Kelvin từ ngoài cửa bước vào, đứng ngay cạnh chỗ của Sandy

Mùi hương thoang thoảng qua, cái mùi này khiến Sandy cảm thấy rất gần gũi, quen quen...dường như đã ngửi ở đâu rồi nhưng không thể nhớ được, đúng là cái trí óc ngắn hạn của nó mà. 


_Ha, không có gì mà, vừa đi đâu vậy ?_Koon Ham cười trừ

_Xì, Koon Ham bảo Kelvin với Sandy như chó với mèo suốt ngày đó _Mika tức, mách tội Koon Ham. 

_Haha phải rồi, ai chẳng biết Koon Ham với Kyu Min là thân thiết, yêu nhau nhất rồi, ai như tụi này, nhỉ? _Kelvin nhìn Koon Ham cười đểu làm Koon Ham toát mồ hồi hột.

_Là sao? _Sandy đần mặt

_Xi, nói với cái đồ không biết yêu như cô có ích gì chứ? Thôi đi ăn đi đi, tui đói rồi_Kelvin bước đi

_Êu...êu....nói đểu tui hả, muốn chết không?_Sandy chạy theo Kelvin

Và thế là suốt dọc đường Kelvin với Sandy lại chí chóe, chòng chọe nhau mãi không thôi khiến cho bọn nó đinh tai nhức óc. Nhưng may mà tụi kia quen rồi nên mỗi đứa lúc nào cũng thủ sẵn mấy cái bông nhét vào lỗ tai chứ không thì chỉ có nước lết vào Bệnh viện Tai mũi họng vì cái cuộc thi đọ tiếng hét kia. 

Sandy với Kelvin đang chí chóe còn thiếu chút nữa là tới nước lao vào oánh nhau, long phụng tranh hùng. Rồi thì tiếng ồn ào bên ngoài sân trường đã thu hút Sandy. 

_Ớ, ngoài kia có gì vui dữ vậy?...._Sandy một tay vẫn đang túm áo Kelvin 1 tay chỉ ra ngoài phía đám đông. 

_Bỏ ra, dãn hết áo rồi, ai biết được mà hỏi tui _Kelvin nhăn mặt

_Xì, đồ hâm, ai hỏi mi. Mika, Kyu Min lại kia coi cái gì đi _Sandy kéo 2 nhỏ bạn chạy về phía đám đông

Ở ngoài sân trường là 1 đám toàn sinh viên, chủ yếu là khá nhiều nữ sinh đang túm tụm ở đấy chẳng biết có chuyện gì mà gào thét nhau ầm ĩ, chửi bới lung tung cả lên. Cái sân trường K.W to như vậy mà chúng đứng gần hết cả nửa sân trường luôn. 

_Chị, không tìm được ạ. Con nhỏ đấy không có ở trong lớp _Một con khúm núm nói với một con khác, xem chừng là đàn chị thì phải

_Hừ, mày không biết đi tìm chỗ khác à? Mau lên _Con đàn chị hét lớn

Mấy con khác xem chừng cũng máu mặt lắm, hét ầm ĩ, inh ỏi sai mấy đứa con gái coi chừng là đàn em đi lục tung K.W này đi tim 1 con nhỏ nào đấy. Chậc, con nhỏ nào gặp phải lũ này không chết mất xác thì cũng thân tàn ma dại. 

_Này...này.....bạn gì ấy ơi. Lũ kia đánh ai vậy ?_Sandy vỗ vai một con nhỏ hỏi

_Lee...A....A....A....Lee Sandy này!!! _Con nhỏ vừa nhìn thấy cái mặt Sandy đã hét ầm hét ĩ lên rồi

_Chi vậy ?_Sandy vẫn đang đần mặt

_Đâu, con Lee Sandy đâu? _Mấy con mặt hoa da phấn bước tới, mặt đứa nào đứa đấy cũng đanh lại. 

_A...A.....A.....A.... Anh Kelvin....._Đám xung quanh quay lại nhìn xong hét muốn tốc hết cả lớp xi măng trên sân trường lên luôn. 

_Tụi này bị điên cả lượt rồi à _Sandy nhăn mặt

_Mày là Sandy, Lee Sandy phải không? _Một nhỏ trong đám hỗn tạp đó bước ra hất mặt.

_Phải, thì sao? _Sandy không hiểu chuyện gì lắm nhưng khi nghe nhỏ kia nhắc đến tên mình mà nhìn nhỏ đó ghét quá nên mặt vênh lên không kém

_Ngon nhỉ? Mày tưởng mày lôi được anh Kelvin ra đây thì ăn thua à? Dù có là bồ ảnh thì tao cũng không nể đâu. Xì, nắm tay nhau nữa chứ, thân mật ghê ha? _Nhỏ khinh khỉnh nhìn Sandy

_Mày tưởng tao tin mấy cái lời đồn vớ vẩn đó hả? Mà chỉ dựa hơi anh Kelvin thôi _1 nhỏ khác chêm vào

Sandy đần mặt một lúc không hiểu gì rồi buông 1 câu cực kì hay: 


_Mày bị thần kinh à?   


_Hừ, tình tứ ghê ha? Còn nắm tay nhau đấy _Nhỏ khinh khỉnh chỉ vào tay Sandy. 

_Tay? Mày điên à? Đây là tay bạn... A....A...........A.......A........._Sandy hét lên khi nhìn thấy cái tay mình nắm và theo cái tay đó nhìn lên là thấy ngay cái khuôn mặt ngái ngủ của tên Kelvin đang lù lù trước mặt. 

_Đàn bà con gái các cô lắm chuyện thật đấy_Kelvin gãi đầu chán nản

_Anh Kelvin, anh đừng can dự vào chuyện này. Anh đừng bênh nhỏ nữa _Một nhỏ lên tiếng

_Tao bênh ai chuyện của mày à _Kelvin trừng mắt

_A....A,.....A.....A..... sao mi lại ở đây thế hả? _Sandy giật tay mình lại, trừng mắt nhìn Kelvin

_Ai biết , cô lôi tôi đi còn hét gì, điếc tai quá_Kelvin nhăn mặt, bịt tai vì tiếng la thất thanh của nó.

_Con hâm, mày lôi tên Kelvin đi đâu mà chạy nhanh vậy hả?_Kyu Min cùng tụi kia chạy tới

_Hixxx, tao nhầm....mẹ ơi.....tao cầm nhầm tay... Đáng nhẽ tao cầm tay Mika với mày, vậy mà không hiểu sao lại cầm nhầm tay, lôi tên hâm này đi _Sandy nói, khuôn mặt nhăn nhó muốn khóc tới nơi luôn rồi

_Mắt với chẳng mũi thế đấy _Mika thở dài ngán ngẩm

_Này, con kia, tao đang nói chuyện với mày đấy _ Một con nhỏ giật mạnh vai Sandy lại

"KENG" 1 thanh kiếm sượt qua mặt nhỏ một cách nhanh, gọn khiến người ta tưởng chỉ là cơn gió thoáng qua nhưng như vậy cũng đã đủ làm cho lọn tóc thô chẻ của nhỏ kia rơi lả tả xuống đất

"VỤT"

_Cẩn thận với hành động của mày đấy _Mika lạnh lùng nói, thanh kiếm mạ vàng đang để ngay cổ nhỏ. Chỉ cần một cử động nhẹ của Mika cũng đủ cắt đứt mấy mạch máu ở cổ họng nhỏ trong tích tắc.

_Động vào Sandy thì không xong với tụi này đâu _Mặt Kyu Min đanh lại, giày của cô cũng cách mặt nhỏ 1cm thôi. 

_Muốn gì đây? _Leo trừng mắt nhìn nhỏ cũng như nhìn xuyên qua luôn mấy nhỏ khác. Không biết từ lúc nào mà Tứ Quỷ đã vây bốn phía quanh Sandy rồi. 

Lúc này cả sân trường lặng thinh không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng gió, tiếng lá xào xạc xung quanh của buổi chiều thu. 

_Hừ, tưởng gì? Mày ngon nhỉ? Chẳng qua cũng cậy cơ mấy con bạn mày và Tứ Quỷ thôi à _Nhỏ bị Mika chĩa kiếm vào người vẫn to giọng mặc dù nhỏ đang đứng không vững. 

_Phải đó, nếu không có Tứ Quỷ, không có anh Kelvin giúp thì mày chẳng là cái thá gì cả _Mấy con nhỏ ở sau được đà xôn xao theo. 

_Đồ lẳng lơ _ Những tiếng nói, chửi rủa Sandy từ phía sau kia vang lên càng lúc càng rôm rả

_Được rồi, Mika, Kyu Min, Tứ Quỷ lui xuống đi _Sandy thở dài , bước lên gạt kiếm của Mika ra và gạt chân của Kyu Min xuống. Giọng nói của Sandy nhẹ tênh nhưng ẩn chứa trong đấy là một sự kìm nén kinh khủng

_Chị......._Leo định nói nhưng bị Sandy trừng mắt nhìn nên lại đành im lặng

_Cô tính làm gì vậy ?_Kelvin nhìn Sandy

_Sandy à, chuyện này không đùa được đâu, đừng làm liều. Một mình em không thể đánh hết hơn mấy trăm đứa con gái ở đây đâu _Koon Ham lo lắng

_Này, suy nghĩ cho cẩn thận đi. Cô cũng biết là cô mà có chuyện gì thì 2 người này sẽ điên lên đó _Ren chỉ tay về phía Kyu Min và Mika mặt đang đằng đằng sát khi nhìn bọn muốn đánh Sandy. 

_Được rồi, đây là chuyện của tôi, mấy người đừng ai can thiêp vào, tôi tự có cách giải quyết. Tứ Quỷ, mấy đứa biết phải làm gì rồi đấy_Sandy nói, đánh mắt về phía bọn Tứ Quỷ rồi bước về chỗ bọn kia, vào giữa vòng vây của tụi nó mà chẳng hề run sợ: khuôn mặt đanh lại, ánh mắt không ai đoán được, bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. 

Hít một hơi thật dài, lấy lại bĩnh tĩnh Sandy đánh mắt nhìn cả lũ con gái không biết từ đâu chui ra kia mà lắm thế nói:

_Rồi, chuyện gì, mấy người nói đi. 

_Những gì mày làm thì mày phải rõ chứ _1 nhỏ kênh kiệu nói

_Biết chết liền _Sandy chán nản với những lời lẽ ấu trĩ buộc tội không có nguyên do của bọn nó nói

_Ha, tại mấy tụi này đây nghe tiếng Lee Sandy này ngon lắm, thích chơi nổi nên hôm nay lên đây muốn dạy bảo cô em chút thôi _Một nhỏ nhìn cũng cao ráo, khuôn mặt cũng không phải xấu nhưng ăn mặc thì sexy, khoe hàng trông cực lẳng lơ lăng loàn tiến đến

_Quyến rũ anh Kelvin, anh Koon Ham, anh Ren đã đành, lần trước đánh mấy nhỏ em tao cũng bỏ qua đi. Lần này mày không biết điều con chơi nổi ở trường nữa chứ, mày nghĩ anh Ai, anh Jinshi, anh Ukey,...  Mấy anh ấy yêu mày sao, đồ lẳng lơ, ** thõa _1 nhỏ khác chêm vào. 

_Gì mà "siêu quậy Sandy" chứ, chỉ là cái hư danh thôi. Đứng đầu thế giới đêm hiện giờ là anh Kelvin_ "Ông trùm Kelvin" không phải mày đâu. Mày chỉ là bồ qua tay anh ấy thôi, chán rồi anh ấy sẽ đá mày như đá một con chó ngay _nhỏ khác tiếp lời

_Không hiểu mày làm gì mà quyến rũ được 3 anh ấy rồi còn quyến rũ luôn anh Ai, anh Takashi, anh Ukey, Anh Jinshi, anh Han,... của tụi tao nữa chứ. Mày đúng là con nhỏ hồ ly tinh _con nhỏ này nói như hét lên với Sandy vậy. 

Hàng loạt các câu chửi bới, xỉa xói, lăng mạ được nói thẳng vào mặt Sandy nhưng Sandy vẫn im lặng, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm tức giận nào chứ chẳng nói đến sợ hãi. 

Tụi nó không ai biết, không ai hiểu được lúc này thì Sandy đang nghĩ gì nữa. 

_Không... Không... Không xong rồi _giọng Leo bỗng run lên đầy sợ hãi

_Ai ngăn tụi kia lại đi _Mặt Key cũng tái đi thấy rõ

_Chị....chị Sandy à......_Jey mặt cắt không còn một giọt máu

_Thế này thì không ngăn được mất, ai đó làm ơn ngăn chị Sandy lại đi, không ổn rồi _ Rey chăng chối nhìn Sandy, giọng nói sợ sệt

_Sao vậy ?_Kelvin quay lại, cũng khá ngạc nhiên vì bốn thằng nhóc này lại đang cực lo lắng, sợ sệt một cái gì đó vô hình... một điều mà Kelvin chưa bao giờ thấy ở bốn thằng nhóc này. Trước dù có đánh nhau với Kelvin tới mức thân tàn ma dại, bị thương đầy mình mà ánh mắt vẫn kiên nghị, chết không chịu bỏ qua vậy mà giờ đây... 

_Bốn đứa làm gì mà run sợ thế kia, mặt mũi sao mà trắng nhợt ra vậy ?_Koon Ham nhìn bốn thằng khó hiểu

_Mấy...mấy anh mà không làm gì thì tụi kia chết chắc rồi , sẽ không có chuyện chỉ bị thương như trước thôi đâu _Giọng Leo càng ngày càng run thấy rõ

_Làm gì mà ghê thế, mấy đứa có nói quá lên không thế? _Reo nheo mắt, nhăn trán

_Không lẽ... _Kelvin như phát hiện ra cái gì đó, nhìn qua Sandy rồi nhìn sang Leo để xác định

_Dạ, cảm xúc bị dồn nén ghê gớm lắm ạ. Như lần cứu chị Kyu Min, nếu không phải anh kịp thời ngăn chị ấy lại em đảm bảo là tên Lin chết không toàn thây _Leo gật đầu xác nhận, mồ hôi hột đang rịn đầy trên trán. 

_Mấy người nói gì tụi này không hiểu_Kyu Min chen vào

_Chuyện đấy là ý gì? _Mika hỏi

_Mấy chị có hiểu khi con người ta bị áp bức, bị dồn đến đường cùng thì sẽ như thế nào không? _Leo e dè nói

_Chị Sandy cũng đã từng nói, chị ấy tuyệt đối không phải là thiên thần _ Jey cười, nụ cười khó nhọc

_Chị hiểu làm thế nào mà chị Sandy là một đứa con gái thôi mà lại có thể đứng vững được trên đỉnh quyền lực của thế giới đêm mà không ai làm gì được không? Để rồi tạo ra cái tên "Siêu quậy Sandy" huyền thoại đó ấy _Key nói

_Để làm được những việc không ai làm thì người ta sẽ có những bản năng cực kì đáng sợ chị ạ _Rey nhìn về hướng Sandy trầm ngâm

_Nghĩa là... _ Kyu Min bỏ lửng câu nói

_Ác quỷ sao? _Koon Ham và Ren đồng thanh

  _Không phải chứ? _Kyu Min và Mika nhìn Leo để xác thực, trong lòng hai đứa đều mong điều Koon Ham và Ren nói là không phải. 

Bọn kia không nói gì, chỉ gật đầu cái "rụp"

_Nhưng chẳng phải có mấy cậu sao? Leo đã từng nói rằng Tứ Quỷ được tạo ra là để khống chế Sandy mà, mấy cậu làm gì đi chứ? _ Kyu Min giờ cũng không khỏi lo lắng, sợ hãi lay lay cánh tay Mika

_Chị ấy đã mất bĩnh tĩnh rồi thì cả Tứ Quỷ cũng không cản lại được, không chừng sẽ ra tay luôn với cả Tứ Quỷ đấy chứ? !!! _ Leo nói, khuôn mặt rất rõ sự sợ hãi

_Vậy giờ vào cản luôn _Mika bước đi

_Không được, vào bây giờ nhỏ ta càng nổi điên lên hơn, nếu mấy con kia động vào cậu đó, tụi mình can dự vào cô ta càng cáu

Kelvin giữ tay Mika lại

_Xin lỗi, nhưng chị Sandy đã ra lệnh cho tụi em không được cho chị can thiệp vào rồi. _ Tứ Quỷ đứng chắn trước mặt Mika với Kyu Min

_Vậy giờ phải làm sao chứ, chẳng nhẽ lại đứng trơ mắt ra nhìn thế à? Sandy là bạn của tụi mình cơ mà... tui không muốn thấy Sandy gặp nguy hiểm hay tự tổn hại bản thân mình thêm một lần nào nữa đâu _ Mika nói, nước mắt lăn dài trên 2 gò má nóng hổi

_Ren hứa sẽ không để Sandy bị vậy đâu. Mika bình tĩnh đi_Ren nhẹ nhàng ôm Mika vào lòng

_Được rồi, mọi người bình tĩnh đi, Mika và Kyu Min cứ yên tâm. Nếu thực sự Sandy đánh tụi nó thì tui sẽ vào _Kelvin hướng mắt ra phía Sandy vẫn đang đứng im đó

_Thật là Kelvin làm được chứ?_Kyu Min dụi dụi mắt

_Dù Sandy có là như thế thì xét về mọi mặt tui vẫn hơn Sandy một bậc mà, cứ tin tui đi _Kelvin cười, nhưng nụ cười đó dường như ẩn chứa một cái gì đó như sự đợi chờ

_Vậy sao giờ Kelvin không vào can Sandy luôn đi chứ? Sao phải chờ Sandy _ Kyu Min nhìn Kelvin, đôi mắt vẫn còn rơm rớm nước mắt

_Vì chưa biết chắc chắn. Để Sandy thực sự không kiểm soát được mình đã, chứ tui e giờ mà vào thì sẽ có máu đổ, mà lúc đấy muốn khống chế được Sandy nhất định phải làm Sandy bị thương_Kelvin ánh mắt đăm chiêu nhìn ra xa, hướng về phía Sandy

Không gian bỗng dưng im lặng hẳn, chùng xuống, chẳng ai nói thêm câu nào chỉ tập chung quan sát nhất cử nhất động của Sandy thôi... những con nhỏ kia vẫn lao xao chửi rủa Sandy một cách không thương tiếc. 

_Tụi bây ngậm mồm vào cho tao _Sandy quát lớn

Cả lũ đấy bỗng dưng im mặt, nụ cười dở dang trên miệng cũng tắt ngấm luôn. 

_Tụi mày muốn gì, nói lẹ đi. Đừng có ở đấy mà tự ca tụng nhau nữa _Sandy gắt lên, hất mặt ; ánh mắt đã dần mất đi sự long lanh vốn có , giờ chỉ còn lại một đôi mắt vô hồn sâu thăm thẳm khiến người ta không thể đoán biết được nó đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. 

_Ha, đơn giản thôi ý mà. Dạy cho cô em một trận nhớ đời để cái mặt kia không thể vênh váo nữa _Nhỏ tóc đỏ, mắt kẻ đen xì, má bôi hồng quá mức cần thiết hất mặt nói, bẻ tay răng rắc

_Nếu được thì xin mời _Sandy nở 1 nụ cười nửa miệng, nụ cười duy nhất từ nãy tới giờ nhưng nụ cười này lại nồng tanh một mùi máu.  

Rồi cả lũ chúng nó lao vào đánh Sandy. Sandy nhìn bao quát tụi nó một lượt, cười nhạt rồi bắt đầu lách thân mình di chuyển, chẳng mất mấy phút sau Sandy đã ra khỏi vòng vây của chúng, tóm một con nhỏ tóc nhuộm vàng hoe, ăn mặc nhìn rất là khó hiểu khi mặc 1 cái áo len mỏng tím hở vai mà ngực thì thằng đuột đi cùng với quần bó xanh tét, nhìn cực kì đồng bóng; Sandy túm tóc nhỏ giật mạnh về phía mình thụi một phát vào bụng không thương tiếc , đập mặt nó thẳng vào đầu gối mình. Chưa hết, mặc cho nhỏ la oai oái, máu bắt đầu thi nhau chảy ra, Sandy vẫn tiếp tục đánh nhỏ đồng thời né mấy nhỏ kia một cách nhanh nhẹn. Sandy đập đầu nhỏ xuống đất, chân đeo giày cao gót thẳng chân đạp vào lưng nhỏ kêu tới "rắc" 1 tiếng đầy đau đớn, nhỏ hét lên khiến bọn kia cũng phải khiếp sợ nhưng Sandy còn tặng cho nhỏ đó một cái đạp làm nhỏ lăn vòng vòng mấy lần liền ra sau thì mới hướng mắt tìm 1 nhỏ khác tiếp tục. Trên tay và cổ tay Sandy đã lấm đầy máu của con nhỏ vừa bị Sandy đánh, máu chảy rỏ cả xuống sàn bê tông lạnh ngắt báo hiệu một biển máu chuẩn bị được tạo ra. Ánh mắt Sandy dại đi, người ta dường như thấy một màu đỏ đục trong ánh mắt vô hồn kia... màu đỏ của địa ngục...

Mọi chuyện bắt đầu không ổn khi nhỏ bị Sandy đánh cho không thể ừ hứ hay nhúc nhích gì được luôn, khuôn mặt thì giờ chỉ còn loang lổ một màu máu đỏ thẫm... Kelvin thấy vậy nên định cùng Koon Ham và Ren lên để chặn gần 600 trăm đứa con gái kia tiến lại chỗ Sandy. Nhưng tất cả chưa kịp xảy ra theo đúng tính toán như vậy thì bất chợt một tiếng gầm vang lên rợn người, lạnh sống lưng tất cả khiến cho mọi hành động của tụi kia đều dừng lại. Một tiếng gầm mang đầy sự chết chóc. 

"GRAO...O...OOOO......................"

Một cái bóng to lớn lướt qua, chỉ cần một bước nhún chân của nó đã giúp nó đưa cả thân mình nhảy qua hàng rào của đám con gái vây quanh Sandy kia một cách dễ dàng và đáp xuống ngay phía trước Sandy và cất tiếng gầm lên 1 lần nữa. 

"GRAO..............OOOOO........"

"Á...A.......Á.......A...........AAAAAA.."

Lũ con gái đấy chết sững người, sợ tới nỗi không thể chạy được, hồn vía bay tứ tung; còn bọn bên ngoài thì chạy tán loạn, xô đẩy nhau mà chạy như kiểu có sóng thần đang tới vậy, nhưng có lẽ thứ này có phần nào đó còn khủng khiếp hơn cả sóng thần. 

Đúng vậy, chắn ngay trước mặt Sandy là một con bạch hổ, chú hổ to gấp đôi người bình thường với bộ lông màu trắng muốt mượt mà và những vằn đen đầy oai phong, dữ tợn đang giơ nanh múa vuốt đe dọa những đứa con gái đang có ý định đánh Sandy kia. Chú mèo Wild không hiểu sao lại đứng trên lưng bạch hổ từ lúc nào giờ lại nhảy phốc lên vai Sandy, dụi dụi cái đầu nhỏ màu đen vào mặt Sandy lúc này đang chết sững, ánh mắt vô hồn đã có nét rung động xao xuyến nhìn bạch hổ đang đi vòng quanh mình, cái đuôi dài phe phẩy quấn cong quanh người Sandy như muốn bảo vệ cho nó vậy. 


Chú bạch hổ kia khi đã cảm thấy mọi thứ đã an toàn với người đằng sau mình, thấy không ai dám de dọa nữa thì mới thu nanh , thu vuốt lại dụi dụi đầu vào chân Sandy, cái lưỡi to màu hồng liếm liếm nhè nhẹ lên bàn tay đang buông thõng ,lạnh toát và vương máu kia một cách đầy âu yếm. Dường như đấy là một cách thể hiện tình yêu thương , niềm nhớ nhung ,lo lắng mà con bạch hổ thể hiện với Sandy, một tình cảm rất đặc biệt, kì lạ của một loài động vật. 

_Chị Sandy _SanSan từ ngoài cổng chạy lại, khuôn mặt rạng ngời đầy tươi tắn chạy vào. SanSan hôm nay điệu hơn mọi ngày chứ không còn quần jean và áo phông nữa: cô bé bận 1 chiếc váy lệch vai có cài một bông hoa hồng bằng lụa màu trắng to, chiếc váy vẫn theo phong cách đơn giản chứ không có họa tiết hoa văn gì quá rườm rà ngoại trừ bông hoa điểm trước vai; váy ôm lấy thân hình mảnh mai của SanSan từ ngực cho tới hông ,dài tới ngang đùi và hơi xẻ ở bên trông rất đep,sang trọng và quý phái đúng chất một tiểu thư đài các. 

Sandy lúc này vẫn bất động, SanSan biết cô chị mình làm sao nên đành quay lại, chạy qua chỗ Kelvin, SanSan cúi chào mọi người và không quên mỉm cười hiền với một ai đấy rồi mới chạy tới bên Sandy kéo tay, lay lay Sandy để nó trở về hiện tại chứ không lơ lửng trên mây với các kí ức mãi nữa. SanSan thì thầm cái gì đấy vào tai Sandy rồi lại cười thật tươi kéo tay cô chị mình quay qua khí cổng rồi chỉ tay về phía cổng nơi có một người thanh niên mặc một bộ vest trắng, mái tóc màu nâu hơi dài , khuôn mặt thanh tú đang đứng tựa người vào chiếc xe mui trần màu trắng mỉm cười. 

Cái khuôn mặt đó, khuôn mặt mà Sandy không bao giờ quên, cái khuôn mặt mà Sandy vẫn luôn mong ngóng, nhớ nhung gần 4 năm trời đang đang hiện hữu trước mặt cô, chẳng đổi khác một chút nào. Vẫn là cái dáng người cao dong dỏng đấy, vẫn là cái phong thái hết sức kiên nghĩ nhưng đầy lãng tử đấy đã giết chết con tim bao nhiêu cô gái, vẫn nụ cười nhẹ nhưng chứa đựng ẩn ý đấy,... không hề thay đổi, vẫn vậy... Khiến cho trái tim nhỏ bé của Lee Sandy rung động và cái tính cách ngỗ ngược, ngông cuồng của nó hoàn toàn bị con người này đàn áp, lép vế hoàn toàn. Giờ đây, Sandy nó chết sững khi nhìn thấy con người này sau 4 năm xa cách, nó như không tin vào mắt mình nữa. 

Ngước lên thấy nó đang đứng bất động,ánh mắt nhìn anh chằm chằm, anh khẽ mỉm cười nhẹ, rảo bước chân tiến tới chỗ nó đứng. Từng bước chân của người đấy là từng giọt nước mắt trong veo, nóng hổi của nó lăn đều trên hai gò xinh xinh xắn kia và ánh mắt vô hồn mới mấy phút trước của nó đang dần trở lại có hồn hơn, long lanh hơn nhưng nó cũng chứa ẩn 1 nỗi niềm không thể tả được, vui có, hạnh phúc đó, buồn có, đau xót có,... nhưng có lẽ cái niềm vui sướng đang dần dần lấn áp con tim nhỏ bé kia của nó mất rồi. 

Anh dừng lại, cách nó một đoạn ngắn thôi, ngắm nhìn nó kĩ hơn như muốn xem sau 4 năm xa nhau, 4 năm không có anh bên cạnh nó có thay đổi gì không rồi anh lại nở nụ cười dịu dàng _ Nụ cười mà anh vẫn luôn dành cho chỉ riêng một mình nó trong suốt bao năm, dang rộng cánh tay, anh nói:

_Này, em đón anh sau 4 năm như vậy hả?

_Em....._Sandy miệng lắp bắp, nước mắt không ngừng tuôn rơi

_Đừng nói gì cả, lại đây bên anh nào _Anh cười hiền nhìn khuôn mặt ngốc của Sandy

Đứng từ chỗ nó, bật chân một cái nó nhảy lên và ôm chầm lấy anh, anh đỡ nó ôm siết vào lòng, cười, xoa xoa mái tóc bồng bềnh mượt xoăn xoăn của nó, anh khẽ nói khi nó ôm chặt lấy anh khóc ầm ĩ trên bờ vai vững chãi kia một cách ngon lành:

_Anh đã về rồi đây, Sandy ngoan, đừng khóc nữa

_Em ghét anh ........._Sandy vẫn nức nở

_Ghét anh hả? Vậy anh đi nhé _Anh cười, xoa nhẹ đôi vai đang run lên của Sandy

_Hix,không ... em ghét anh... ghét lắm ý... ghét... nhưng em đã nhớ anh nhiều lắm..._Sandy siết chặt vòng tay không để cho người con trai trước mặt nó biến mất một lần nữa

_Anh xin lỗi _Giọng anh trầm lại, đượm buồn và có chút gì đó xót xa

Sandy và người đấy cứ đứng ôm nhau giữa sân trường, trước hàng nghìn con mắt của lũ sinh viên cũng như mấy nhỏ lúc nãy tới đánh Sandy nhưng không ai dám tiến lại gần Sandy vì con bạch hổ đang quấn quanh hai người vẫn trừng mắt nhìn mấy nhỏ đó đầy cảnh giác và cũng vì người con trai kia tuy cười và nói chuyện với Sandy rất hiền nhưng ánh mắt đôi lúc liếc qua tụi nó và từ ánh mắt đó tỏa ra một hàn khí rất đáng sợ, khiến bất cứ ai nhìn anh cũng đều phải chùn chân run sợ; chú mèo Wild bé nhỏ đã nhảy từ vai Sandy qua vai người đó đứng rất tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro