Chap 20 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chen ngồi đung đưa trên chiếc xích đu nhỏ màu đen trong vườn nhà Tao, ngẩng đầu lên trời thơ thẩn ngắm những ngôi sao đang lấp lánh phát sáng trên bầu trời lung linh ánh sao trên nền đen huyền ảo của nó.....

_Chen..._Tao tung tăng chạy tới bên Chen, 2 tay cầm kem ốc quế đưa cho cậu 1 que

_Hi, thanks_Chen nhận cây kem cười tươi

_Sao lại ngồi ngoài này suy tư gì thế? _Tao vừa ăn kem vừa hỏi

_Um, chuyện của Thạc_Chen khẽ gật đầu

_Là sao? Nói nghe coi nào_Tao quay lại nhìn Chen, khẽ nhíu mày

_Không, thực ra không phải anh ấy mà là con người yêu của ảnh. Nhỏ đó hôm qua nhắn tin bảo tui muốn nói chuyện với tui, nói chuyện tử tế đàng hoàng với tui. Tui...... _Chen nói, ngẩng mặt lên trời

_Nhỏ đó nói cái gì? Không bịa chuyện gì gì đó chứ?_Tao bắt đầu cáu, giọng nói có sự khó chịu

_Không, nhỏ bảo nói chuyện tử tế, nhỏ bảo là nhỏ có người yêu mới rồi. Nhỏ kể cho tui nghe, bảo ngày trước Thạc khóc bảo không muốn xa nhỏ, bảo tui chỉ là yêu theo cái kiểu vui đùa thôi, ảnh không yêu tui....._Chen thở dài

_Ông tin nhỏ sao? _Tao nhăn mặt, nhìn thẳng vào mắt Chen

_Không, nhưng tui tin 1 nửa câu chuyện nhỏ đó nói là thật _Chen khẽ lắc đầu

_Vậy hỏi Thạc chưa? _Tao hỏi, chân khẽ đung đưa cho chiếc xích đu chuyển động

_Tui hỏi thì hòa off nick luôn. Xong gọi điện thoại bảo là chán nên bỏ nhà đi rồi. Bố mẹ anh ấy chiều ảnh quá nên đâm ra hư _Chen thở dài chán nản

_Tui không tin Mân Thạc và càng không tin con nhỏ đó _Tao ngước lên nhìn bầu trời đăm chiêu

_Um, tui cũng chẳng tin ai cả_Chen cũng nhìn lên trời. Nhưng sao bầu trời đêm nay trông buồn quá hay là do nỗi lòng của cậu đang buồn chán nên trông nó cũng buồn theo vậy nhỉ?

_Hehe, đừng tin ai cả. Chỉ cần tin tui là được rồi nhỉ? _Tao quay lại cười toe toét với Chen

_Phải, keke_Chen cũng cười đồng tình với Tao. Dù sao cũng là 1 tình bạn hơn 10 năm rồi cơ mà, đâu dễ để bất cứ 1 ai đó chen vào phá vỡ nó đâu

_Thôi, đi ngủ đi. Chuyện gì tới thì nó cũng sẽ tới thôi, ok? _Tao đứng dậy kéo Chen vào nhà

_Um _Cậu gật đầu bước theo nó

Căn nhà lại chìm vào yên tĩnh khi những chú quỷ nhỏ đã chìm vào giấc ngủ yên bình....

Tao đợi Chen lên giường đi ngủ, khi đã thiêm thiếp trong giấc ngủ say rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài bấm điện thoại gọi cho 1 ai đó....

_Alo..._Ở đầu dây bên kia, giọng nói còn ngái ngủ của 1 tên con trai nào đó bắt máy

_Lô cái gì mà lô, nghe điện thoại cho tử tế cái coi nào_Tao gắt

_Mày là thằng nào?_Tên kia vẫn còn ngái ngủ

_Hừ, chết phứt đi cho xong. Cái đồ vô dụng_Tao tức giận hét lên rồi dập máy luôn

Đầu dây bên kia bị nó hét tới choáng váng đầu óc luôn nhưng lại tỉnh ngủ hẳn. Hắn dụi dụi mắt, cầm điện thoại yêu quý mở ra xem lại cuộc gọi đến vì hắn nghe cái giọng hét này quen lắm, cực quen luôn ý thì đập ngay vào mắt hắn là 2 chữ "BÀ XÃ" to tướng. Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mắt muốn rớt ra khỏi tròng luôn, mồ hôi từ đâu mà chảy ướt đẫm cả lưng áo luôn.....Bỗng dưng không hiểu sao mà hắn thấy cuộc đời mình thật u ám trước mặt mình. Nuốt nước bọt cái "ực" hắn bấm điện thoại gọi lại cho nó - bà xã đại đại yêu "quái"...à nhầm, yêu quý, dễ thương, quan trọng vô đối của cuộc đời hắn......

Đợi 1 chút thì đầu dây bên kia cũng bắt máy nhưng tuyệt nhiên không nói gì..đúng là bà xã của hắn giận hắn thật rồi, chỉ chết cái mồm hỏi cái gì không hỏi lại hỏi ngay câu "mày là thằng nào?" rồi lại còn không nhận ra giọng nói vàng ngọc của bà xã hắn nữa chứ....quá là u ám..... (=~=)

_Bà xã à.... _Giọng hắn e dè

_Ai vậy? Không quen ... _Giọng Tao cực khó chịu

_Thôi mà bà xã, ông xã của bà xã nè _hắn cười hì hì

_Chịu, trả biết. Tui nhiều chồng lắm_Tao thờ ơ

_Anh nè, Dương Vũ Gia Phong nè bà xã. Đừng giận anh nữa mà, tội nghiệp anh lắm_Hắn năn nỉ Tao. Hắn sợ lắm chứ, sợ nó 1 thì sợ người luôn bên nó 10. Nó đang ở bên đó cùng với anh trai Kai, nó mà điên lên mách Kai thì đảm bảo là đến 101% là hôm sau chuyện này sẽ tới tai đầy đủ 9 thằng kia thì coi như cuộc đời hắn kết thúc tại đây.

(vâng, hắn_Dương Vũ Gia Phong chính là 1 trong 10 người chồng hờ của Tao)

_Hừ, anh mà còn tiếng bà xã, 2 tiếng ông xã thì anh đi chuẩn bị quan tài cho mình đi _Tao đe dọa, giọng lạnh lùng

_Dạ _hắn dạ 1 tiếng rõ là ngọt

_Lẻo mép, đang ở đâu vậy?_Tao cố nhịn cười vì cái tính trẻ con của hắn

_Keke, anh đang ở Việt Nam. Hà Nội city _hắn cười nhe nhởn

_Um, vậy tốt rồi, nhờ anh chút việc được không?_Tao hỏi

_Úi sời, ai chứ em thì nhờ bao nhiêu cũng được tuốt luôn à, bận mấy anh cũng làm giúp em đầu tiên. Dương Vũ Gia Phong này chẳng có gì là không làm được cả_hắn tự sướng + nịnh hót nó

_Ghê quá, em muốn anh giúp em điều tra về 1 thằng tên là Mân Thạc, Kim Mân Thạc, học ban A trường đại học K được không? Tất cả các thông tin về thằng đó và đặc biệt em muốn biết hiện tại nó đang yêu ai, ok? _Tao nói

_Ok, không thành vấn đề, quá dễ_Hắn nói chắc nịch

_Um, nhanh nhất có thể nhé, em đang cần gấp_Tao dặn dò

_Hehe, được mà, mai anh sẽ gọi lại cho em ngay khi có kết quả. Giờ anh đi điều tra_Hắn cười khà khà

_Uh, vậy thôi, bye bye_Tao chào hắn

_Bye bà xã_ Nói đoạn hắn cúp máy luôn trước khi nghe nó chửi cho tơi bời hoa lá

Sáng, khi ông mặt trời đã lên tới đỉnh đầu Tao nhà ta vẫn còn đang vùi mặt trong đống chăn gối hỗn tạp mà say giấc nồng chẳng biết trời trăng gì cả mãi cho đến khi cái chuông điện thoại reo chuông inh ỏi thì nó mới mắt nhắm mắt mở hua hào đống chăn gối xuống đất để mò cái điện thoại mà miệng vẫn không quên lầm bầm chửi thằng nào dám phá giấc ngủ vàng ngọc của mình....

_Thằng điên nào gọi tao vào giờ này vậy?_Tao bắt máy, chưa để đầu dây bên kia nói gì đã chửi đứa đó không thương tiếc luôn

_Ặc, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi đấy, mau dậy đi _Đầu dây bên kia bất lực nói nhưng không sock lắm với lời mắng chửi của nó chắc vì đã quá quen và cũng đã hứng chịu nhiều rồi

_Thằng nào vậy? _Tao nhăn nhó (không biết có phải là Tao với người tên Phong kia là anh em ruột không nữa mà.... =.=)

_Anh nè_Hắn hớn hở

_Nói ngu vậy? Biết anh quái nào đâu, nói lẹ đi còn cho người ta ngủ. Thằng nào vậy?_Tao gắt

_Chậc, dạ, anh Dương Vũ Gia Phong ạ. Thế giờ em ngủ hay dậy lấy thông tin đây thưa thiếu gia?_Phong chán nản nói

_Ấy, ấy có mà...hehe, anh Phong đẹp trai yêu quý của em _Tao bật dậy như lò xo, miệng không quên nịnh tên kia mấy câu

_Hừm ngọt nhỉ? _Hắn mắng yêu nó

_Thôi mà, anh cũng biết là em ngủ nó xấu tính như thế nào rồi đấy. Nói cho em nghe kết quả đi mà_Tao hạ giọng nịnh nọt

_Um, được rồi. Kim Mân Thạc, học ban A trường K cũng thuộc dạng con nhà giàu đấy, ăn chơi cũng không tồi nhưng không phải là loại nổi tiếng máu mặt nên khó biết nhiều thông tin lắm, chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng thứ em cần nhất thì có biết được, bạn gái thằng đó hiện giờ là Nguyễn Huyền Minh Trang, nhỏ này được kha khá người khác ghét đấy. Hết_Hắn nói

_Hừ, anh chắc không? Em muốn có ảnh 2 đứa đấy, thân mật 1 chút_Tao nhăn mặt, tay siết chặt điện thoại

_Ặc, không tin anh sao? Ảnh thì không có đâu vì bọn này hẹn gặp nhau buổi tối thôi, giờ muốn chụp phải đi săn mà bọn này chẳng có chút gì ghê gớm hay có máu mặt, thằng kia giàu cũng thường thường thôi, bọn đàn em không chịu làm đâu, được chẳng đáng là bao nhiêu tiền cả_hắn thở dài

_Um, được rồi. Vậy Bye, thanks anh _Tao nói rồi cúp máy

Tao nhốt mình trong phòng và cả ngày ngồi suy nghĩ rồi thiếp đi trên người chú bạch hổ lúc nào mà chẳng hay.....Bạch hổ nằm quận tròn người lại để cho Tao nằm trong mình sưởi ấm cho nó...Còn nó, hiện giờ nó thật sự không biết được rằng nên phải tin ai đây, giờ thực sự nó rất khó chịu, tức giận....nó chỉ muốn gặp tên khốn đó để đấm vào cái bản mặt hắn cho bõ tức thôi......

_Tao.......Tao dậy đi....._Chen lay lay nó

_Hử....._Tao dụi dụi mắt tỉnh dậy

_Sao lại ngủ ở đây vậy? Mọi người tìm ông mãi đó, dậy đi _Chen khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng

_Ờ, ngủ quên béng mất _Giọng Tao ngái ngủ

_Um, vậy xuống nhà nằm đi, lạnh đó_Chen kéo tay nó dậy

_Nói chuyện chút đi, tui có chuyện muốn nói _Tao giữ tay Chen, ánh mắt nhìn thằng bạn mình cực kì kiên quyết

_Gì vậy?_Chen hơi ngạc nhiên trước thái độ lạ lùng của Tao nhưng vẫn ngồi xuống nghe

_Tin tui chứ?_Tao nhìn thẳng vào mắt Chen

_Hả? _Giờ thì cậu hoàn toàn không hiểu được thằng bạn thân của mình đang nghĩ gì nữa

_Tin tui chứ?_Tao lặp lại, ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt Chen chờ đợi câu trả lời

_Um, tin. Sao vậy?_Chen hơi lúng túng trước câu hỏi bất ngờ này của Tao nhưng vẫn trả lời

_Uh, tin tui vậy hãy nghe cho rõ nè_Tao siết chặt tay của Chen

_Um.... _Chen khẽ gật đầu

_Nghe tui đi, tin tui thì làm ơn hãy bỏ tên đó đi đi, hắn không xứng với ông đâu. Tui đã nhờ người hỏi, Thạc với cái con nhỏ tên Trang đó vẫn còn yêu nhau chứ không phải anh ta chỉ yêu mình ông đâu. Tui cũng không muốn tin, nhưng đó là sự thật, nghe tui bỏ tên đó trước khi ông lại bị đau thêm 1 lần nữa đi _Tao thực sự bùng nổ, nó nghĩ gì nói nấy

_Hả, không phải vậy đâu. Tui tin ông nhưng Thạc không phải loại người đấy đâu. Tui với anh ấy yêu nhau có ai biết đâu mà chẳng thế. Anh ấy với nhỏ đó chia tay nhau rồi_Chen lắc đầu, bác bỏ những gì Tao nói

_Ông ngốc hay ngu vậy? Thằng đấy nó lừa ông đó, nó không đáng cho ông yêu, nó là thằng khốn nạn, nó không xứng với ông đâu_Tao hét lên (rất sorry anh Xiu vì biến anh thành phản diện qua đường)

_Này, đừng nói Thạc như thế. Tử Thao, cậu nói hơi bị quá đáng rồi đấy _Chen nhíu mày

_Hừ, tui còn nói nữa, cái thằng khốn đấy tui sẽ giết chết nó_Tao gắt lên. Giờ nó hoàn toàn mất tự chủ rồi, nó nói hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì cả; giờ cứ nhắc cứ nghĩ tới tên đó là nó lại giận run người

_Tử Thao! _Chen nhìn chằm chằm vào Tao, đôi mắt ánh lên nét buồn nhưng xen lẫn đó là những tức giận đau khổ không nói nên lời

_Thế mà ông nói cậu tin tui. Tui nói ông hay, tại ông ép tui phải nói như thế này đấy nhé. Ông chọn đi, 1 là tui 2 là Mân Thạc_Tao nắm chặt bàn tay, đứng phắt dậy

_Thao à...._Chen níu tay Tao

_Hừ, đấy là ông ép tui đấy. Tình bạn 10 năm nay tui đánh đổi bằng câu trả lời này, tùy ông thôi _Tao quay mặt đi chỗ khác

_Tình bạn 10 năm của 2 đứa chẳng nhẽ kết thúc như thế này sao? Tui không muốn, Thao! _Chen siết chặt cánh tay của nó

_Tui bất cần, tui bỏ tất cả. Đó là do ông ép tui. Ông chọn đi là tui hay là cái tên đó?_Tao quay lại bấu chặt vào vai Chen nhìn cậu bạn bằng ánh mắt đầy tức giận

_Tui.....tui không thể bỏ Thạc lúc này được. Thao, chuyện của tui để tui tự giải quyết được không?_Chen quay mặt đi, tránh ánh mắt nhìn như muốn xuyên thủng tất cả của Tao

_Hừ, vậy nghe cho rõ đây: từ bây giờ tui kệ ông đó, ông muốn làm gì thì làm đi. Dù ông có sống chết sao tui cũng mặc, không bao giờ tui quan tâm nữa_Tao hất tay Chen ra bỏ ra ngoài mặc cậu đứng đó

_Thao à _Chen định kéo Tao lại nhưng không kịp, nó đã bỏ đi mất rồi...

_Chẳng nhẽ tình bạn 10 năm của 2 đứa chỉ tới đây là kết thúc sao? Chẳng nhẽ tui sống chết như thế nào ông cũng không quan tâm thật sao?...._Chen đứng đó, nhìn về phía bóng dáng Tao ngày càng xa dần, khuôn mặt đầy đau khổ nói trong vô thức....

Tao bỏ ra ngoài, bỏ ra khỏi nhà luôn mấy ngày cũng không chịu về nhà, hai nó nói như thế nào cũng không chịu về nhà mà cứ lang thang khắp nơi, bỏ cả học hành luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro