Chap 25 (p4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SÁNG HÔM SAU, TẠI NGÔ GIA:

Tử Thao cùng với anh trai sáng sớm đã qua Ngô Gia để chào cha Ngô vì từ lúc về tới giờ chúng nó suốt ngày mải chơi quá nên quên mất công việc sáng sớm phải qua Ngô Gia chào cha mình. Đây là 1 tục lệ của chúng nó cũng từ khá lâu rồi, đó là khi ông Ngô chính thức nhận tụi nó làm con thì đấy là việc tất yếu và càng bắt buộc hơn khi mà Ngô Gia và Hoàng Gia chỉ cách nhau 1 khu vườn trúc cũng như Chung Nhân chính thức trở thành rể nhà Ngô Gia rồi......

Phong cách xây dựng nhà bên Ngô Gia trái ngược hoàn toàn so với phong cách nhà bên Hoàng Gia với kiến trúc kiểu phương Tây nhà tầng; họa tiết, hoa văn trang trí từ ngoài nhà cho tới vườn vào nhà chính đều là những họa tiết được làm rất tỉ mỉ, công phu, cầu kì cũng đã đủ cho ta thấy sự sang trọng, quý phái và giàu có khi nhìn vào ngôi nhà này. Đồ trong nhà cũng được làm khá nhiều bằng chất liệu gỗ và đặc biệt là hầu như đều được mạ vàng. Có thể thấy phu nhân nhà Ngô Gia là 1 người ưa sự sang trọng, quyền quý vì căn nhà hầu hết đều được làm theo ý bà cũng như đồ đạc từ to tới nhỏ đều do đích thân tự tay phu nhân chọn từng vật dụng 1.......và ta có thể cảm nhận thấy rằng ông Ngô cực kì yêu thương vợ mình nên mới giao cho bà toàn quyền bày trí ngôi nhà này theo sở thích.....

_Mẹ, tụi con tới rồi nè _ Tử Thao chạy lại ôm trầm lấy người phụ nữ trung niên, khuôn mặt đẹp nhưng đã điểm nét thời gian, dáng người mảnh khảnh, vận trên người bộ sườn xám màu đen họa tiết hoa văn cầu kì

Nhìn người phụ nữ này ta có thể thấy được nét đẹp kiều diễm, quý phải của 1 vị quý tộc, 1 phu nhân Ngô Gia - người giàu nhất thế giới nhưng tuyệt nhiên bà lại nhìn nó bằng 1 ánh mắt cực hiền hậu như nhìn chính con trai ruột của mình vậy chứ không hề là 1 người phụ nữ gay gắt, khó khăn như vẻ ngoài cao sang của bà..... Gương mặt bà rất giống 1 người... đó chính là chị Diệc Phi, có lẽ chị ấy đã thừa hưởng hết nét đẹp từ bà.....

_Con trai ngoan, tới chào ba hả? Thằng bé này càng lớn càng đẹp mà_ Bà mỉm cười hiền vuốt tóc nó

_Hihi, con vừa tới chào ba ạ. Con nhớ mẹ chết đi được ý, nhớ lắm luôn_ Thao nũng nịu dụi đầu vào cổ bà

_Haha, cái thằng bé này ta tưởng con đi du học phải thay đổi cái tính đó đi chứ. Cứ nhõng nhẽo hoài sao mà lấy được chồng để ta còn được ăn mừng đây? _ Bà đánh yêu vào người nó

_Đâu có, con lớn rồi mà. Mẹ cần con bưng, bê, rửa, cọ cái gì không để con làm cho, dễ thôi mà, hehe_ Tử Thao nhìn bà cười toe toét (chém đấy, nó còn bắt con trai mẹ dọn nhà còn mình ngồi rung chân cơ mà ==.)

_ Thôi, tôi xin anh, anh cứ động vào cái gì là chén đũa nhà tôi cứ không cánh mà bay cả lượt, không cần đâu. Giúp thì giúp ta lên tầng gọi thằng Phàm nó dậy đi, ta gọi nó từ nãy tới giờ rồi nó không thèm dạy, mang bố nó ra dọa nó cũng không thèm nghe luôn. Haizzz.... Cái thằng này đúng là chẳng biết giống ai nữa_ Bà lắc đầu nói

_Hơ, thế chẳng nhẽ đêm qua tên đó làm gì ngủ muộn lắm ạ? _ Nó nghiêng đầu hỏi

_Nó về nhà từ bấy đến giờ đều chơi không chứ cha nó có bắt nó làm việc gì ở công ty đâu. Qua 8 giờ nó đã từ nhà con về mặt tự dưng hớn ha hớn hở rồi chui lên phòng ngủ luôn từ lúc đó mà, con với trả cái...._ bà thở dài vì tên con trai bất trị này

_Hehe, mẹ để con lên xử đẹp tên đó cho. Cái tội làm mẹ xinh đẹp của con thở dài như thế này là không được. Mẹ cứ yên tâm đi_ Tử Thao cười toét, mặt đầy mưu mô

_Được được.... nhờ con cả đó_Bà mỉm cười xoa đầu nó

Rồi nó phóng thẳng lên tầng trên và dừng chân lại trước cửa phòng gỗ cao tới 3m này. Đứng nhìn cái cửa, hít 1 hơi thật dài.....hơi này đương nhiên và chắc chắn là không phải để nó lấy tinh thần của 1 đứa con trai gõ cửa phòng người yêu đâu ạ mà với cá tính của nó đương nhiên là lấy hơi để có sức mà đạp tung cái cánh cửa ấy ra rồi.....

"BỐP...... RẦM.........."

_Con heo rừng kia có mau dậy không thì bảo? _ Tử Thao vặn volum miệng to hết mức, xông thẳng tới giường cỡ big size kia của hắn mà phi cước đá bay hắn ra khỏi giường và đáp đất đầy âu yếm và trừu mến

"RÂM....BỐP..........Á......."

_Bão...... động đất........ sóng thần...... ớ..... mà ở đây làm quái gì có cái đó nhỉ?_Diệc Phàm hốt hoảng bò dậy khỏi đóng chăn gối rồi mới ngớ người ra

"Bốp"

_Ngủ lắm quá não có vấn đề à?_ Nó ngồi trên thành giường, ánh mắt sát thủ và đôi chân vàng ngọc đạp không thương tiếc lên ngực hắn

_Au, đau đó. Vũ phu quá à_ Hắn ôm ngực ăn vạ

_Chết đâu mà lo, ẻo lả nó vừa thôi. Dậy lẹ đi_ Nó hờ hững nói, chẳng mảy may thương xót Diệc Phàm

Diệc Phàm đang định nói gì đó, nhổm người dậy dí sát mặt mình vào mặt nó thì trong đống chăn gối hỗn tạp bị nó đá xuống đất kia có 1 giọng nói yếu ớt vang lên chen vào làm cả hắn với nó cứ ngớ người ra....

_Cứu......cứu với.....

Dạ, người này bị cả đống chăn gối từ cái giường cỡ big size của hắn đè cho k thoát ra được nên h đang sắp ngạt thở chết tới nơi. Nó với hắn nhanh chóng vứt bớt đống đồ đi để tìm người đó thì khi vừa tìm được thì mặt cả 2 đứa đã tối sầm lại luôn

1 cậu bé tóc đen dài ngang lưng, mắt tròn xoe, khuôn mặt baby hơi ngái ngủ, mày dài, nước da trắng ngần và đặc biệt hơn là trên người cậu bé chỉ mặc độc có 1 chiếc áo của hắn thôi, chiếc áo dài tới ngang đùi rộng thùng thình

_Hixx.... Tí nữa thì chết ngạt rồi_Chàng trai ôm ngực thở phào nhẹ nhõm

__Nghệ.....Nghệ Hưng, tại sao em lại ở đây?_ Hắn nhìn cậu bé ấp úng nói

_Ớ, em ngủ với anh từ hôm qua mà_ cậu bé Nghệ Hưng ngây thơ trả lời

_Hả? Em nói gì kì vậy? Lúc nào thế? Mà sao lại mặc áo của anh thế này...._Diệc Phàm đổ mồ hôi hột nhìn thằng bé

_Thì tại..... _ Cậu ngập ngừng đỏ mặt, bẽn lẽn nhìn hắn

_Ấy, sao lại...._ Diệc Phàm nhìn cậu bé bỗng dưng lại lúng túng kia mà hắn lại vừa chẳng hiểu vừa tá hỏa luôn vì sợ nó hiểu nhầm

_Đủ rồi...._ Tử Thao đứng phắt dậy

_Thao à......không............không...... phải như vậy đâu, có sự hiểu nhầm thôi, hiểu lầm thôi......_Hắn vội vã túm lấy tay nó

_Ai nói gì đâu. Xuống nhà đi, mẹ gọi đấy_ Nó mặt lạnh như tiền nói với hắn rồi đẩy cái gối đang cầm trong tay vào người hắn và bước đi ra khỏi phòng

Hắn nhìn nó bước đi mà mặt méo xệch luôn, kiểu này nó không giận cũng thấy lạ.... Chỉ có 1 ai đó ở phía sau lưng khẽ nhếch môi nở nụ cười đắc thắng

Vội vã đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống nhà gặp nó để giải thích thì mẹ hắn lại bảo nó về với Chung Nhân rồi và còn nói là mặt nó rất bình thường, vẫn cười tươi như không có chuyện gì xảy ra cả. Hắn thấy thế càng không ổn, thà cứ giận ra mặt đi còn hơn là cáu mà cứ mỉm cười vậy thì càng phiền hơn, hấp tấp chạy qua nhà Hoàng gia tìm nó thì Chung Nhân túm áo hắn giật lại không cho vào khi hắn đang định bước vào võ đường, nói:

_Tốt nhất là cậu nên về đi. Giờ gặp nó không hay đâu, nó vừa về đã chui vào phòng tập bắn súng rồi. Nếu cậu muốn chết dưới nòng súng của nó thì cứ vào nhưng tui báo trước là nó đang nổi điên đấy

Chung Nhân đã nói thế thì hắn còn vào thế nào được chứ. Hắn biết mà, nó mà điên lên thì cái mặt này của hắn cũng sẵn sàng được nó lôi ra làm bia đỡ đạn luôn..... giờ hắn còn chẳng biết giải thích sao với nó về việc của Nghệ Hưng lại ngủ trên giường hắn, mặc áo của hắn nữa vì hắn cũng có biết gì đâu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro