Phiên Ngoại 18: Series Điện Ảnh-Trăm Năm Cô Độc (Nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đôi lời của tác giả: Ta vẫn muốn viết văn mang chút khẩu vị nặng, chính văn dài phỏng chừng không có khả năng, mượn phiên ngoại qua thỏa nguyện thôi. 

————————————————

 Đường Phong từng diễn một bộ phim huyền nghi kinh tủng 《đồ ma giả 》, vì bộ phim kia cậu đã một lần tăng cân, cũng trải qua sự cố bắt cóc trong lúc quay chụp, cho dù 《đồ ma giả 》 không phải điện ảnh đắt khách nhất của Đường Phong, nhưng cũng là một bộ danh tiếng tốt nhất trong tất cả điện ảnh cậu quay.

 Lục Thiên Thần yêu nhất chính là Đường Phong thâm trầm tối tăm lại khiến người ta không thể nhìn thấu trong 《đồ ma giả 》, Đường Phong trong điện ảnh không có một chỗ tương tự như trong hiện thực, nhưng lại mang theo ma tính mê người của loài hoa xinh đẹp nào đó cắm rễ từ sâu trong địa ngục chui từ dưới đất đến nhân gian, cậu tràn ngập tội ác, có tính bi kịch âm u qua lại.

 Biết rõ là cậu nguy hiểm, phải bị nghiêm phạt, nhưng nội tâm lại có một thanh âm tương phản đối nghịch trong mình, không ngừng đầu độc mình tới gần ác ma nhìn như hoà nhã vô hại, nhưng thực sự lại giấu kín nguy hiểm và sắc lạnh này.

 Đường Phong hoàn hoàn toàn toàn khác biệt, khiến Lục Thiên Thần lún sâu.

 Đây là điện ảnh anh muốn cùng quay với Đường Phong: trăm năm cô độc

 《trăm năm cô độc 》 cảnh thứ nhất:

 Anh lần đầu tiên thấy cậu, là ở nhà hát Opéra Garnier tại Pháp.

 Ego dominus tuus ta là chủ nhân của ngươi

 Vide contuum xem tim của ngươi

 Ed' estoconeandedo trái tim bùng cháy ấy

 Lời ca từ trong kịch thơ La Vita Nuova, vịnh ngâm nam nữ giao nhau giống thiên sứ thần thánh mà tươi đẹp, cao quý mà thánh khiết, anh nhắm mắt lại dường như đi tới thiên đường sáng chói nhất trên thế gian này, một mảnh lông thiên nga tinh khiết xoay tròn rơi xuống, chúng nó rơi trên mái tóc anh, trên bờ vai anh, còn có trong lòng bàn tay anh.

 Anh thử nhẹ nhàng nắm lấy, chúng nó giống như biến thành bọt nước tiêu tan trong tay anh, giống như bị bóp nát thả ra màn sương máu đỏ sậm, màu đỏ càng ngày càng dày đặc tràn ngập khắp nơi thần thánh sáng ngời này.

 Anh ngửi thấy mùi máu thuần ngọt tràn ngập trong không khí, ngọt ngào mà tuyệt vời, nam cao âm dưới sự tô điểm của nhạc giao hưởng hát lên làn điệu bi tráng.

 Laletiglasiconventia vui sướng biến thành

 Inamanissimopianto nước mắt cực kỳ thống khổ

 Thiên đường thánh khiết bị một mảnh máu tươi dày đặc vấy bẩn, ác ma mỉm cười dùng ngón tay thon dài xinh đẹp của mình xé tan mặt nạ thần thánh, anh thấy được xương và máu vùi lấp dưới mặt đất, anh ngửi thấy mùi máu tươi càng dày đặc, chúng nó khiến anh muốn nôn.

 Anh thấy được một đôi mắt thuộc về ác ma, màu đen.

 Đôi con ngươi đen tà ác giống như ác ma mỉm cười với anh, dụ dỗ không lời dẫn anh đi vào vực sâu máu chảy đầm đìa như địa ngục.

 Mạnh mở mắt, Lục Thiên Thần chăm chú bưng lấy trái tim rơi vào hoảng loạn của anh, người trên sân khấu vẫn đang thâm tình vịnh xướng, không có thiên đường, không có địa ngục, chỉ có một đôi mắt đen giống hệt như trong ác mộng nhìn anh, chủ nhân ánh mắt kia an vị trên đại sảnh quý khách phía trên của nhà hát Opéra.

 Mang theo thú vị, nhẹ nhàng nhìn anh một cái, dường như còn hiện lên một tia ý cười nhợt nhạt không rõ hàm xúc, Lục Thiên Thần còn không kịp lĩnh hội ý tứ trong đó, thân thể người đàn ông kia đã hơi tựa ra sau ẩn vào trong bóng mờ.

 "Người đàn ông kia họ Đường, là một bác sĩ, là học giả được hoan nghênh nhất khiến người ta tôn kính, cậu ta sẽ trở thành người cộng tác của cậu, sĩ quan cảnh sát Lục." Thủ trưởng nói với anh.

 . . .

 Lần thứ hai anh thấy người kia, là ở trong nhà thủ trưởng.

 Người đàn ông kia khoảng chừng hơn 30 tuổi, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ. Âu phục vừa người màu lam xám thẳng không có một chút nếp nhăn, giống như quý tộc thế kỷ trước xuyên toa trên xã hội thượng lưu, dưới áo khoác là áo gi-lê sát người và áo sơmi tơ lụa màu trắng, cùng với quần Âu cùng màu, chúng nó quả thực giống như tầng da thứ hai của người kia, gọn gàng sáng đẹp, khiến người ta không thể chuyển mắt.

 Người đàn ông kia im lặng ngồi trước đàn dương cầm màu đen, ngón tay thon dài hạ xuống phím đàn tạo nên nốt nhạc êm tai mà ưu nhã đến cực điểm, sống lưng người kia thẳng, mái tóc đen vuốt ra sau đầu lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp.

 Con mắt đen che giấu yên lặng và điềm tĩnh kia, giống như hồ nước sâu nhất dưới bầu trời đêm, dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi mím thành một đường, đỏ tươi như sắp nhỏ máu.

 Người ấy ngồi ở chỗ kia, chìm đắm trong thế giới chơi đàn dương cầm của mình, ánh mắt mỗi người trong phòng đều dừng lại trên người cậu, cậu không hề phát hiện hoặc có thể là không quan tâm, ưu nhã mà bình thản, giống như cậu chính là đức vua của thế giới này, toàn bộ tất cả đều bị cậu nắm giữ trong tay.

 "Rất vui được biết anh." Một khúc diễn tấu hoàn tất, cậu trực tiếp đi tới trước mặt anh, lộ ra mỉm cười nửa lễ phép, thanh âm vững vàng mà từ tính, giống như nỉ non đêm về, "Sĩ quan Lục."

 Bản năng, Lục Thiên Thần đối với bác sĩ Đường mê người mà lại ưu nhã này sản sinh một loại chống cự, anh vốn hẳn là mỉm cười bắt tay với đối phương, nhưng bởi vì cảnh giác quan sát khiến bác sĩ chủ động vươn tay liên tục dừng lại ở giữa bọn họ.

 Bác sĩ Đường duy trì mỉm cười lễ phép của mình, lẳng lặng nhìn Lục Thiên Thần, bàn tay vươn tới không dự định thu về, cũng không có cảm giác xấu hổ, dường như chắc chắc Lục Thiên Thần nhất định sẽ có phản ứng, bình tĩnh tự nhiên, nội tâm mạnh mẽ.

 Trên thực tế, vào lúc Lục Thiên Thần phản ứng tới vội vàng vươn tay, anh thậm chí còn chưa kịp cầm tay bác sĩ Đường, bàn tay bọn họ chỉ là nhẹ nhàng chạm một chút rồi cấp tốc tách ra, đầu ngón tay lưu lại một mạt lạnh lẽo như màn đêm cô đơn.

 . . .

 Lại phát hiện một cỗ thi thể, đến từ chính sân khấu nhà hát Opéra Garnier.

 Một nam một nữ, Lục Thiên Thần nhớ kỹ bọn họ, tuần trước anh còn nghe qua ca kịch bọn họ hát, tiếng ca rung động mà thánh khiết.

 Nhưng hiện tại, bọn họ đã thành thi thể lạnh như băng.

 Trên cổ người đàn ông thắt một sợi dây, một mặt sợi dây bị buộc trên đỉnh nhà hát, mặc dù trên cổ có vết siết nhưng đây cũng không phải nguyên nhân khiến người này tử vong trực tiếp, có lẽ sát thủ chỉ là không muốn để thi thể người này rơi xuống mà thôi.

 Trên ngực bị lưỡi dao sắc bén đâm lên, máu tươi ngưng kết thành sông dưới chân bọn họ, vết thương bằng phẳng khiến người ta sợ hãi than tài nghệ cao siêu của hung thủ, có thể hung thủ này là một gã bác sĩ ngoại khoa ưu tú, ban ngày ở bệnh viện hưởng thụ tôn kính đến từ đồng nghiệp và bệnh nhân, buổi tối vùng vẫy trong địa ngục âm u.

 Tim người đàn ông kia bị móc ra, nó bị đặt trong tay người phụ nữ, một thanh trường kiếm sắc bén màu bạc xuyên qua cổ họng cô ta đâm vào nền nhà, điều này làm cho cô ta không đến mức co quắp ngã trên mặt đất.

 Môi cô ta đỏ bừng, trong tay cầm trái tim bị cắn một góc của người đàn ông kia.

 Tràng cảnh này quả thực chính là tái hiện hoàn mỹ ca kịch.

 Lục Thiên Thần cố sức nhắm mắt đè xuống buồn nôn trong ngực, hung thủ có thể là một gã cố chấp yêu thích ca kịch, nhiệt tình yêu thương nghệ thuật thậm chí hưởng thụ cuộc sống, tử vong không phải mục đích của hắn, quá trình mới là thứ hắn muốn.

 Đây đã là hung án thứ ba xảy ra trong vùng này ba tháng nay, giống các vụ án trước đó, người chết cũng không phải bị thô bạo giết chết, bọn họ được xếp thành một loại nghệ thuật tử vong đáng sợ, hung thủ dơ bẩn, tà ác, lại tràn ngập thú vui kinh tủng này!

 Đây là nguyên nhân Lục Thiên Thần đến nơi đây, anh muốn tìm ra tội phạm hoàn mỹ, bình tĩnh, ưu nhã vẫn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật này!

 Lục Thiên Thần nhìn người đàn ông bên cạnh thủy chung mặc một thân ba thứ giống như quý tộc kia, bác sĩ Đường mặt không biểu tình nghiêm túc kiểm tra chung quanh bức nghệ thuật tử vong, tựa như đây cũng không phải hiện trường tử vong khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mà chỉ là một loại thịnh yến nghệ thuật khác.

 Bọn họ trao đổi tin tức với nhau, ngoại trừ xác định hung thủ là một tên điên yêu ca kịch, đao pháp sắc bén, nội tâm vặn vẹo điên cuồng ra, bọn họ cũng không tìm được đầu mối khác.

 "Có thể hắn là một kẻ thích đóng giả quỷ hút máu, trên cổ người chết đều có hai dấu răng, chúng nó y như của quỷ hút máu trong phim vậy." Thanh âm bác sĩ Đường bình thản mà có chứa một tia trêu đùa vui vẻ, trong ngôn ngữ dường như là đang cười nhạo hành vi ấu trĩ của kẻ hành hung.

 "Hung thủ lần này và hai lần trước không phải cùng một người." Lục Thiên Thần nhìn chằm chằm người chết khó chịu nói, anh vẫn đang cau chặt mày nhìn chăm chú vào người chết, giống như muốn nhìn thấu bọn họ vậy, quá mức tập trung đến nỗi không hề nhận thấy khi anh nói ra những lời này, trong mắt bác sĩ Đường bên cạnh hiện lên một tia sáng yếu ớt.

 Thanh âm bác sĩ Đường trầm ổn mà mát lạnh, giống như nước sông sau cơn mưa trong rừng: "Vì sao anh lại nghĩ như vậy? Thủ pháp của hung thủ, cùng với kỹ thuật cắt chém có thể nói là hoàn mỹ lưu loát này, chúng nó nhìn qua hầu như giống hệt hai vụ án lúc trước."

 "Dấu răng, dấu răng trên cổ người chết không giống với lần trước, mặc dù kẻ mô phỏng cuồng nhiệt này đã rất cố gắng, thế nhưng. . . Không giống." Lục Thiên Thần nhăn chặt lông mày, bọn họ còn chưa phá được hai vụ án trước, hiện tại lại xuất hiện một tên cuồng nhiệt mô phỏng quỷ hút máu, đây thật đúng là chuyện tệ hại.

 Điều này có nghĩa bọn họ sẽ bị mê hoặc, giống như bước đi trong rừng cây trải rộng hỗn độn, càng ngày càng nhiều đường nhỏ xuất hiện trước mắt bọn họ, muốn tìm được hung thủ ban đầu càng ngày càng trở nên khó khăn.

 Đã có người thứ nhất cuồng nhiệt mô phỏng theo, ai biết có thể có người thứ hai hay không?

 Lục Thiên Thần còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, cũng không nhận ra bác sĩ Đường càng ngày càng gần đến gần anh, cho đến khi anh ngửi thấy một cỗ hơi thở nhàn nhạt, trong veo như quả berry màu đỏ tản mát ra sau cơn mưa trong rừng.

 Anh quay đầu, bác sĩ Đường đứng cách anh không đến một bước, anh tinh tường thấy được bóng ma giống như cánh bướm vỗ xuống lưu lại ở dưới mắt khi lông mi đối phương rung động, người đàn ông này bình tĩnh, ưu nhã, đáy mắt luôn luôn lộ ra một tia lãnh khốc hoàn mỹ.

 "Hắn còn có thể xuất hiện lần thứ hai."

 "Cái gì?" Lục Thiên Thần kinh hãi phát hiện anh dĩ nhiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, hoảng hốt rồi.

 "Kẻ mô phỏng cuồng nhiệt, nhà hát tượng trưng cho sự thu hoạch của hắn, hắn đang mượn điều này biểu đạt sự nhiệt tình và sùng bái của hắn với hung thủ đầu tiên, còn có một chút khiêu khích, rất nhanh hắn sẽ gây án lần thứ hai, đối tượng phải giống như đúc người bị hại của hai vụ án trước của hung thủ thứ nhất." Bác sĩ Đường dùng thanh âm trầm ổn của mình bình tĩnh tự thuật, dường như không hề phát hiện ánh mắt chăm chăm vô cùng thẳng tắp nhìn vào mình kia.

 Người bị hại của hai vụ án trước có điểm giống nhau: Tinh anh, đàn ông, nghệ thuật, ưu nhã, chín chắn.

 Lục Thiên Thần mạnh mở to hai mắt nhìn, những từ ngữ này ở trên người bác sĩ Đường chiếm được cực hạn, hoàn mỹ thể hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro