Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Di Di

Giản Ngôn quan sát trong chốc lát, phát hiện bản lĩnh vũ đạo của cậu ta rất là không tồi. Hắn nghiêng mắt nhìn về phía người kế bên Thẩm Nặc, "Hiện tại, bên trong đó là ai?"

Thẩm Nặc nhìn thoáng qua, mở miệng nói: "Hắn tên Sở Mặc, thường xuyên sẽ ở lại một mình luyện tập."

"Người mới?" Giản Ngôn giơ giơ lên mi.

"Cũng không thể tính là người mới." Thẩm Nặc nghĩ nghĩ nói: "Một đám người vào cùng hắn sớm xuất đạo đã lâu, hắn tựa hồ...... Bởi vì vấn đề tính tình, cho nên người mới xuất đạo một đám lại một đám, chỉ có hắn còn lưu lại nơi này."

Người giống nhau Thẩm Nặc có lẽ sẽ không nhớ được, nhưng người này nàng lại có ấn tượng. Bởi vì tiến công ty so nàng còn sớm hơn, lại bởi vì tính cách lạnh nhạt cao ngạo dễ dàng đắc tội với người khác, vẫn luôn không có cơ hội xuất đạo.

Giản Ngôn không tỏ ý kiến gật gật đầu, thuận tiện ở trong đầu click mở thông tin Sở Mặc.

Tên họ: Sở Mặc

Giới tính: Nam

Tuổi: 25

Tiềm lực thành siêu sao: 95/100

Đánh giá: Trời sinh tiếng nói hoàn mỹ.

......

Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn mấy chữ đánh giá, nhưng bốn chữ "Trời sinh hoàn mỹ" liền đủ để cho Giản Ngôn giật mình.

Giới giải trí người chân chính ca hát còn bao nhiêu, rất nhiều bất quá là bị công ty đóng gói qua đi, bằng vào ngoại hình vũ đạo ngoại hạng điều kiện vận may. Mà có được một bộ trời sinh tiếng nói hoàn mỹ không khác nào đã lập bất bại chi địa*.

(*có thể hiểu nom na là không thua bất kì ai. Thật ra mình cũng hiểu lắm [ngu văn_ing] bạn nào hiểu thì giúp mình với nhé. Thank!)

Hắn vốn đang suy nghĩ dùng ai có thể đủ so được với lực kêu gọi của Tần Hiếu Dụ, nhưng hiện tại hắn suy nghĩ...... Nếu dùng người mới mà nói, xác xuất thành công có bao nhiêu lớn......

Trong phòng luyện tập phóng âm nhạc, tấm kính cách trở không thể đưa thanh âm bọn họ truyền vào trong, bất quá Sở Mặc vẫn là cảm nhận được một đạo ánh mắt.

Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc Giản Ngôn đâm vào đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.

Giản Ngôn ngắn ngủi ngây người qua đi, ngay sau đó cong cong môi cho đối phương một cái ý cười tán thưởng, lúc này mới mang theo Thẩm Nặc rời đi.

Nụ cười kia làm Sở Mặc hơi hơi thất thần, bởi vì đối âm nhạc nhiệt tình yêu thương, cậu ta cam tâm tình nguyện ở chỗ này ngây người 5 năm, nhưng, nhìn người mới đi hết một đám lại một đám, chỉ có cậu ta vẫn còn lưu lại tại chỗ......

Này vẫn là lần đầu tiên có người nhìn cậu ta bằng ánh mắt là thuần túy thưởng thức cùng tán thưởng, không có cười nhạo cùng chần chờ, cũng không phải đồng tình cùng tiếc hận.

Sở Mặc mím môi, đôi mắt lạnh băng hiện lên cảm xúc không biết tên, ngay sau đó lại lần nữa vùi đầu tiếp tục luyện tập.

**************

**************

Thời điểm Giản Ngôn tới tiệc rượu, thời gian vừa vặn tốt, người đến cũng không nhiều, đại nhân vật tự nhiên là còn ở phía sau.

Hắn đi vào cũng không có khiến cho bao nhiêu người chú ý, đại khái là bởi vì hắn toàn thân tản ra ý ôn hòa thực dễ dàng khiến hắn hoà nhập vào xung quanh.

Giản Ngôn nhìn qua từng góc đại sảnh tiệc rượu, thực nhanh liền phát hiện người hắn muốn tìm. Người nọ kính đen đặt trên mũi, tây trang màu đen không chút cẩu thả, một người ngồi ngay ngắn ở một góc trong đại sảnh.

Giản Ngôn cười cười, thuận tay từ trong tay bồi bàn đi qua cầm một ly rượu, sau đó đi thẳng đến bên người người nọ.

"A Thành, cậu không cảm thấy ngồi ở chỗ này thực khiến người khác chú ý sao?" Giản Ngôn ở bên người y ngồi xuống trên sô pha, thuận tiện trêu chọc nói.

Hứa Thành, Nam đô báo chí chủ biên, xem như Giản Ngôn phát biểu. Giản Ngôn cùng các phóng viên quan hệ không tồi có một bộ phận nguyên nhân rất lớn, đều đến từ hắn cùng Nam đô báo chí chủ biên có lượng phát hành lớn nhất quan hệ thực tốt.

Thấy là hắn, Hứa Thành khó được cong cong môi cười, "Loại thời điểm này, không có bao nhiêu người rảnh chú ý nơi này, bọn họ là vội vàng đi móc nối quan hệ với đại nhân vật. Hơn nữa, nơi này có đôi khi cũng là nơi quan sát tốt."

Giản Ngôn không tỏ ý kiến, chỉ là cười cúi đầu nhấp rượu trong ly.

Hứa Thành lại nhìn hắn vài lần, không khỏi khẽ nhíu mày, "Tuy rằng lúc gọi điện thoại, cậu nói không cần lo lắng, nhưng dáng vẻ hiện tại này của cậu thấy thế nào cũng là do đả kích quá lớn tạo thành quá độ bi thương đi!"

Giản Ngôn không tự giác giơ tay sờ sờ mặt, ngay sau đó cong môi cười cười, "Thần sắc là không tốt lắm, đại khái bởi vì nguyên nhân tối hôm qua thức đêm vội công tác. Cậu biết đấy, tôi luôn luôn ngủ muộn."

Hứa Thành rõ ràng không quá tin tưởng, y bất đắc dĩ đẩy đẩy mắt kính, "Cậu chờ lát nữa uống ít rượu thôi."

Giản Ngôn nhướng mày, "Cái này không phải là tôi có thể quyết định."

Nói, đứng lên, bưng chén rượu dung nhập trong đám người. Chỉ để lại Hứa Thành trong một góc bất đắc dĩ, thời khắc chú ý động tĩnh hắn.

......

Giản Ngôn làm người đại diện trước của Tần Hiếu Dụ, vẫn là có một ít minh tinh cùng hắn chào hỏi, muốn phàn quan hệ. Mà hắn cũng cần duy trì quan hệ của chính mình, thuận tiện mở rộng một chút tân nhân mạch.

Theo các đại nhân vật lục tục trình diện, Giản Ngôn ở cùng mấy cái đạo diễn cùng với một ít người nhận thức chào hỏi qua, một tay lắc nhẹ chén rượu, chỉ chốc lát sau, chính là vài ly rượu xuống bụng, đưa ra danh thiếp chính mình, thuận tiện cũng thu hoạch một chồng danh thiếp mới.

Chờ Giản Ngôn chu toàn không sai biệt lắm, nguyên bản sắc mặt tái nhợt cũng bởi vì cồn nổi lên màu hồng nhạt không bình thường. Trong một góc Hứa Thành xem không được, hắn đứng dậy nhấc chân đi qua, chuẩn bị đem Giản Ngôn ra khỏi đám người.

Bất quá, liền ở ngay lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một trận nho nhỏ xôn xao, ngay sau đó tất cả mọi người đem ánh mắt đều hướng về phía cửa.

Một đạo thanh âm giày da nhẹ nhàng bước trên sàn, không lớn không nhỏ vang lên. Chung quanh bầu không khí an tĩnh, làm gần như chỉ nghe âm thanh này, liền làm cho người ta có một loại cảm giác trái tim đều nhắc lên, khẩn trương ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.

Không khí phảng phất bị kéo thành một cái bong bóng căng chặt, theo một nam nhân ăn mặc tây trang màu trắng ưu nhã, phối hợp với áo sơmi xanh ngọc xuất hiện, làm không khí căng chặt tới cực điểm chạm vào là nổ ngay. Phảng phất tiếp theo nháy mắt, chung quanh hết thảy đều sẽ không chịu được mà bị hắn khống chế dẫn đường.

Càng ngày càng gần, đôi mắt thâm thúy của nam nhân đảo qua mọi người, khóe miệng cũng không rõ ràng ý cười có thể dễ dàng làm người ta đỏ mặt.

Tần Hiếu Dụ.

Từ 23 tuổi bắt đầu sáng lên nóng lên, đến bây giờ, thời gian 6 năm mài giũa, hắn cả người giống như viên tinh châu dưới đèn tụ quang sáng loá mắt.

Liền tính là ở trong một đống siêu sao, hắn cũng có thể làm ánh mắt đầu tiên nhìn đến năng lực của hắn.

Người chung quanh ở thời gian ngắn ngủi phảng phất bị tạm dừng qua đi, không khỏi muốn cất bước tiến lên cùng y lân la làm quen. Nhưng Tần Hiếu Dụ cười như không cười tầm mắt lại làm người ta thần kinh căng chặt, không thể động đậy dễ dàng.

Giản Ngôn chỉ là lẳng lặng đứng ở ngoài đám người, bưng chén rượu nhẹ nhấp, nhàn nhạt nhìn Tần Hiếu Dụ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Thẳng đến, đối phương đột nhiên chuẩn xác đem ánh mắt dừng lại ở trên người Giản Ngôn.

Mọi người tiêu điểm nguyên bản đều ở Tần Hiếu Dụ nơi đó, hiện tại tự nhiên cũng liền theo ánh mắt hắn dời đi tầm mắt.

Đó là một nam nhân đồng dạng ăn mặc tây trang màu trắng, hắn có một đôi mắt đẹp, chỉ là nhìn chăm chú vào liền làm người cảm thấy được chân thành đối đãi; hắn ánh mắt trầm tĩnh đứng ở nơi đó, bên môi tựa hồ còn ngậm một mạt cười nhạt, phảng phất như không có bất luận chuyện gì sự có thể làm hắn kinh hoảng thất thố.

Đám người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, chỉ chốc lát sau liền đã biết người trước mặt này đó là người đại diện trước của Tần Hiếu Dụ.

Tại biết hắn chính là Giản Ngôn người đại diện bị Tần Thiên Vương vứt bỏ, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người trở nên phức tạp lên. Nhìn hắn thần sắc mệt mỏi tái nhợt, có chút đồng tình, lại có chút khoái ý.

Bốn mắt nhìn nhau, mọi người vây xem không khỏi ngừng lại hô hấp. Thậm chí, nguyên bản vẫn luôn bị khí thế áp bách quanh thân Tần Hiếu Dụ làm cho lòng người không được tự nhiên, đã chuẩn bị xem một hồi trò hay!

Suy đoán nếu cho nhau châm chọc mỉa mai, xé rách da mặt, vẫn là Giản Ngôn sẽ không màng tất cả nhào lên tới một quyền cho hả giận.

Bất quá, sự tình đại khái cũng không thể như nguyện. Bởi vì đó là Giản Ngôn, là Giản Ngôn có tiếng đối nhân xử thế phong độ nhẹ nhàng.

Thấy mọi người đều chú ý tới bên này, Giản Ngôn chỉ là hơi mang nghi hoặc nhìn chung quanh liếc mắt một cái, ngay sau đó hơi hơi cong cong môi, ngậm khéo léo cười nhạt, hướng về mọi người xa xa ý bảo nâng ly.

Tầm mắt mọi người đều nhìn Giản Ngôn, cho nên không có người chú ý tới đôi mắt Tần Hiếu Dụ trong nháy mắt có ánh sáng loé lên.

Trong lúc nhất thời, nguyên bản không khí căng chặt bởi vì Giản Ngôn cười một cái giống như là bóng cao su bị xì hơi, lại lần nữa khôi phục bình thường.

Mà theo Tần Hiếu Dụ dời đi ánh mắt, trong lòng mọi người không khỏi đều có chút thất vọng, nhưng vừa nghĩ đến người kia nếu là Giản Ngôn mà nói, tựa hồ lại lẽ ra nên như vậy.

Trải qua nhạc đệm nho nhỏ, tiệc rượu thượng nhân, lại lần nữa từng người làm bạn, ăn uống linh đình lên.

......

Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Hứa Thành trực tiếp đem Giản Ngôn đưa tới trên ban công hóng gió.

"Kêu cậu đừng uống quá nhiều, hiện tại hay rồi!"

"Tôi không có việc gì." Giản Ngôn xoa xoa cái trán, có chút buồn cười nói: "Tạo quan hệ nào có không uống rượu."

Hắn đáy mắt mang theo chút ướt át, một chút đỏ nhạt không bình thường rút đi nhưng thật ra làm sắc mặt hồng nhuận một chút.

Hứa Thành nghĩ đến lúc trước Tần Hiếu Dụ xuất hiện, lại ngăn không được câu chuyện, xụ mặt nói: "Không phải tôi nói cậu, giới giải trí loại tình huống giống cậu này, có nào mấy người không trở mặt thành thù. Cố tình cậu tính tình ôn hòa như vậy, về sau thủ hạ minh tinh không được tuỳ ý khi dễ cậu......"

"Sẽ không." Giản Ngôn rũ mắt cười, nhàn nhạt nói, "...... Chỉ một lần này."

Hứa Thành nhìn dáng vẻ hắn lúc này nhưng thật ra nói không được nữa. Hắn liền biết gia hỏa này trong lòng vẫn còn khó chịu.

"A Ngôn."

Đột nhiên, một đạo tiếng nói quen thuộc vang lên, làm hai người đều không tự giác nhíu nhíu mày.

Tần Hiếu Dụ từ chỗ tối đi ra, ở trước người Giản Ngôn đứng yên, mắt đen nặng nề nhìn về phía Giản Ngôn.

Y thanh âm từ tính mà thâm tình, thời điểm chậm rãi kêu một người, cùng ôn nhu nỉ non giống nhau.

Bọn họ đều ăn mặc tây trang màu trắng, chỉ là đứng chung một chỗ, lại là hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng. Giản Ngôn là nội liễm ưu nhã, ôn hòa thoải mái đến mức làm người tự nhiên mà sinh không nổi phản kháng; mà y là có được ánh mắt mang tính xâm lược đoạt người, bất luận kẻ nào cùng hắn đứng chung một chỗ, đều chỉ biết bị đoạt đi ánh sáng xung quanh.

Nhưng thời điểm Giản Ngôn cùng y đứng chung một chỗ, lại không có chút nào bị áp chế, ngược lại là y bị bao vây.

Giản Ngôn ngước mắt nhìn về phía y, chậm rãi thu ý cười.

Hứa Thành còn lại là nhíu mày, không tự giác tiến lên một bước, nghiêng người chắn trước người Giản Ngôn.

Bọn họ hiện tại là ở trên ban công, không có người chú ý tới, dưới lầu chỗ tối trong bụi cỏ có ánh sáng đèn flash chợt lóe lên.

________________

Di Di: Không hiểu sao cứ cuối chương lại muốn nói gì đó...nhưng bây giờ lại ko biết nói gì ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro