Chap 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Seojun chộp lấy micro. 

"Đây là lần cuối cùng tôi cầm chiếc micro này."

Tôi cảm thấy như mình có thể cảm nhận được hơi ấm từ chiếc micro cứng. Mặc dù đây chỉ là vai diễn lồng tiếng nhưng tôi có cảm giác như đang thực sự diễn xuất trên sân khấu với tư cách là một con rồng xanh. Seojun nhìn quanh nơi anh đang đứng.

 "Đây thực sự là lần cuối cùng."

Nước mắt dường như sắp chảy ra.

Cậu thể gặp lại các anh chị, cũng không phải chia tay mãi mãi, không biết tại sao nước mắt lại rơi. Lúc quay phim cậu đâu có như vậy.

Bbi-i (bíp)

Một âm thanh vang lên thông báo buổi biểu diễn bắt đầu.

Bây giờ là buổi biểu diễn cuối cùng.

"Bởi vì là lần cuối cùng, cho nên phải càng thêm cố gắng!"

Đôi mắt của Seo Joon lấp lánh.

[(Bắt đầu) Những chiếc peer - trung cấp của Blue Dragon Hackling được kích hoạt]

Seo Joon đã thể hiện khả năng của mình. Đôi mắt của Seojun chuyển sang màu của biển, và ngọn tóc của anh ấy bắt đầu chuyển sang màu xanh lam. Hai chiếc sừng dần dần mọc ra từ đầu và vảy rồng xuất hiện trên má cậu.

Thêm chút nữa.

Seo Joon nhắm chặt hai mắt và bắt đầu hô hấp.

[(Start) Hô hấp cơ bản của Elf được kích hoạt.]

Thêm chút nữa.

Khi đầu năm ngón tay của hai bàn tay cầm micro được  hóa bằng móng vuốt rồng sắc bén thì năng lượng trắng tinh chuyển sang màu xanh lam.

Seojun, người nhận ra điều đó, đã sớm nhận ra cách sử dụng nó. Seojun mở mắt và nhìn sang một bên.

Theo hướng của đôi mắt màu biển, năng lượng xanh lơ lửng bên trong cơ thể Seojun trèo lên tường và tiến về phía mô hình rồng xanh ẩn sau màn hình.

Lá cờ hình rồng xanh nhấp nhô như sóng bao quanh mô hình rồng xanh. Vẻ ngoài của con rồng xanh bao phủ con rồng như một lớp da, thổi sức sống vào mô hình con rồng xanh di chuyển như một cỗ máy.

Đôi mắt to nhẹ nhàng nhắm lại và bộ râu thường xuyên di chuyển gợn sóng nhẹ nhàng. Chiếc bờm cứng cáp dường như nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Những chiếc vảy màu xanh được phủ màu nhân tạo đã chuyển sang màu biển rực rỡ. 

Và Seojun đã trở thành một con rồng xanh.

[Wooooh.]

Tiếng kêu trầm thấp của một con rồng xanh giống như quái thú thông báo màn trình diễn bắt đầu. 

Những khán giả tò mò không biết hôm nay sẽ như thế nào và những khán giả tìm đến sau khi xem review đều run rẩy trước âm thanh đó.

Đó là một âm thanh chói tai đến nỗi khiến toàn thân sởn gai ốc. Như thể câu chuyện trên sân khấu đã trở thành hiện thực, mọi thứ gần gũi hơn bao giờ hết. 

Mọi người đều đắm chìm vào vở kịch mà không nói một lời. 

Không có tiếng ho, tiếng ghế rung chuyển do cử động của cơ thể, tiếng trẻ con nói chuyện hay bất kỳ tiếng động nào khác xuất hiện trong rạp. Mọi người nhìn lên sân khấu với toàn thân căng thẳng.

Những đứa trẻ trên sân khấu không có thời gian rảnh rỗi để xem khán giả như nào, chúng nghĩ rằng đây là buổi biểu diễn cuối cùng, nên cố gắng hơn bao giờ hết.

Nói lời thoại, cử động cơ thể, khóc, cười. Tim tôi đập thình thịch trước màn trình diễn đau lòng này.

Và một con rồng xanh xuất hiện qua màn hình. Những khán giả lần đầu tiên xem vở kịch cũng như những người đã xem vở kịch nhiều lần và những nhân viên trực tiếp lắp đặt con rồng xanh đều vô thức há hốc miệng khi nhìn thấy con rồng xanh sống động như thật. 

Bộ râu dài chuyển động một cách máy móc, bộ lông cứng ngắc và chuyển động khó khăn của mí mắt đều biến mất.

Những chiếc vảy cứng của con rồng xanh lấp lánh trong ánh sáng. Màu sơn xanh biến thành ánh sáng biển sâu huyền bí. 

Một làn gió nhẹ dường như phát ra từ chóp mũi con rồng xanh, như thể nó đang thở. Đôi mắt xanh đẹp như tranh vẽ của con rồng tràn ngập sức sống huyền bí, và những móng vuốt trên hai bàn chân lúng túng của nó sắc bén như thể có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì. Chiếc bờm xanh của con rồng xanh đung đưa trong gió. 

Thực ra,

Cảm giác như có một con rồng sống đang ở ngay trước mặt tôi. 

Một con rồng lớn màu xanh thò đầu vào rạp, nhìn xuống họ. Nếu bạn đi ra ngoài Trung tâm Dải Ngân hà, có vẻ như sẽ có một thân hình lớn của một con rồng xanh lơ lửng trên bầu trời.

 [Bạn đã tìm thấy Yeouiju. Cảm ơn bạn.]

 Miệng con rồng xanh nhẹ nhàng mở ra và những chiếc răng sắc nhọn lộ ra. 

Đột nhiên, người quản lý sân khấu nhớ ra điều gì đó. ... ... Cái miệng đó không mở được... ... ? Theo chuyển động của miệng, râu và bờm chuyển động như đung đưa trong gió.

Giọng hát nặng nề đi sâu vào trái tim khán giả. 

Seo joon, người đã trở thành rồng, nhớ lại cuộc đời của một chú chim con mà cậu phát hiện được trong thư viện sự sống. 

Nó làm cậu nhớ đến ông nội, người đã sống với đàn chim con khi chúng còn nhỏ. Một khuôn mặt hiền lành trên một thân hình to lớn. Rồng xanh, vị thần hộ mệnh của vương quốc loài người. Mặc dù rất tử tế với những chú chim con nhưng ông của cậu vẫn không quên cảm giác xa cách với con người. Dù cho đi một cách hào phóng nhưng ông ấy vẫn giữ thái độ lạnh lùng với mọi người nên sự ưu ái đó không trở thành một quyền lợi. Hackling muốn trở thành loại rồng đó.

Trên sân khấu đầu tiên, cậu đã bắt chước ông mình. Tuy nhiên, khi họ tiến bộ qua các giai đoạn, Seojun và Hackling đã trưởng thành hơn. 

Hình ảnh mà cậu có bây giờ là hình ảnh mà cả ông nội cậu lẫn bất kỳ ai khác đều không bắt chước được. 

Mặc dù cậu chết trẻ và không thể trở thành con rồng hộ mệnh của vương quốc loài người, 

[Tôi sẽ đáp lại điều ước của bạn.]

 Trước lời nói của con rồng xanh sống động, những đứa trẻ và một số khán giả tự nhiên đặt tay lên cùng nhau. 

Seojun nhìn mọi người với vẻ mặt nghiêm túc trong mắt anh ấy. Mặc dù đó là lời nói dối nhưng Seojun nghĩ rằng vào lúc này, chú rồng con có thể đã trở thành con rồng hộ mệnh mà anh hằng mong đợi. 

Vở kịch đã kết thúc.

Một tấm màn nặng nề buông xuống, che kín sân khấu. 

Dù Khán đài đã sáng lên nhưng chỉ còn lại sự im lặng nặng nề, có lẽ vì cú sốc trước con rồng xanh sống động sống động quá lớn. 

Chẳng bao lâu sau, tấm màn được kéo lên và những đứa trẻ xuất hiện trên sân khấu để chào hỏi. Khi nhìn thấy các em mỉm cười rạng rỡ, dù mồ hôi đầm đìa và thở dốc, tôi vẫn vỗ tay!

Vỗ tay!!!

Vỗ tay!!!

Woaaaa!!

 Mọi người đứng dậy khỏi chỗ ngồi và vỗ tay cổ vũ. 

Cả trẻ em và người lớn đều hoan hô lớn hơn bao giờ hết.

"tuyệt vời!"

 "Nó đã từng là tốt nhất!" 

"Lee Da jin!!"

 Khi ai đó gọi tên cậu bé, Lee Da-jin, mặc trang phục thợ săn, tiến tới, cúi đầu và vẫy tay bằng cả hai tay. 

Khán giả đã đến xem vở kịch nhiều lần và đã thuộc lòng tất cả các diễn viên trong cuốn sách nhỏ, có vẻ thích thú với hành động đột ngột này và gọi tên từng người một. 

Đứa trẻ được gọi tên không biết phải làm gì nên Lee Da-jin mỉm cười đẩy lưng nó. 

Các em tuy còn ngượng ngùng nhưng vẫn chào đón và vẫy tay với nụ cười rạng rỡ.

Và, còn lại một người cuối cùng. 

Một diễn viên chưa từng xuất hiện trên sân khấu nhưng lại chiếm được cảm tình của trẻ em và người lớn chỉ bằng giọng hát của mình. 

Ngày nay, nam diễn viên đã sở hữu giọng hát thánh thiện và nặng nề hơn bao giờ hết. 

Sự chú ý của khán giả chuyển sang một đứa trẻ. 

Trong số những đứa trẻ mặc hanbok, chỉ có một đứa trẻ mặc áo phông và quần dài. 

Kim Soo-han, người đến xem vở kịch với bạn bè hôm nay, đã hét lên. 

"Tôi là Jin!!" 

Seojoon đội mũ, bước tới trước cái tên đó. 

Rồng xanh ở khắp mọi nơi! Rồng xanh! Tôi nghe thấy tiếng trẻ con. Seojun liếc nhìn quanh khán giả và cúi đầu. Và sau đó cậu ấy giơ cả hai tay lên và vẫy chúng. 

"Hãy xem khuôn mặt của bạn trong dự án tiếp theo!!"

 Khán giả bật cười trước những lời nói đó. Các diễn viên cũng đứng cạnh nhau mỉm cười. Và cậu đã nắm tay những người bạn bên cạnh. 

Seojun cũng nắm chặt tay anh trai và chị gái mình. Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của các diễn viên trong bàn tay siết chặt của họ. 

"một, hai."

"Cảm ơn ạ!"

 Giai đoạn cuối cùng đã kết thúc. 

* * *

"Bạn đã làm rất tốt!" 

"Kết thúc rồi!!" 

Vở kịch đã kết thúc. 

Từ giờ trở đi không có buổi tập luyện hay biểu diễn nào cả. Phía sau sân khấu, các em nhỏ ôm nhau khóc nức nở, giơ cao những ly rượu đầy ắp với đôi mắt sưng húp. 

Ở giữa phòng tập, những món ăn ngon đã được chuẩn bị sẵn, bao gồm pizza, thịt gà và chân lợn.

 Những đứa trẻ đói vì lo lắng và khóc lóc đã nhanh chóng bắt đầu no bụng. 

Seojun, người có đôi mắt đỏ hoe, cũng lấy một miếng pizza và cắn một miếng. 

Nhai Nhai. 

Seojun vừa nghĩ vừa nhai chiếc pizza của mình. 

Cho đến thời điểm này, cuộc đời của Khả năng không liên quan gì đến lịch sử của nhân vật mà Seojun đã nghiên cứu. Cậu chỉ sử dụng những khả năng thích hợp một cách phù hợp. 

Nhưng lần này thì khác. Giống như loài rồng, vì con người. Và đó chính là cuộc sống mà Hackling mong đợi. 

Nhiều điều trong hoàn cảnh của vở kịch giống với cuộc đời của Aeung-won. 

Có phải đó là lý do tại sao? Có cảm giác như Hackling, người chưa trưởng thành do cuộc đời ngắn ngủi, đang trưởng thành nhờ diễn xuất. 

Cuối cùng, Hackling bộc lộ phẩm giá của chính mình chứ không phải của ông nội. 

'Con rồng con có trở thành con rồng hộ mệnh mà bạn mơ ước không?' 

Sức mạnh của hình em bé được vẽ ở giữa cổ lấp lánh sự hài lòng. 

Khi cúi đầu nhìn nhanh, cậu không nhìn thấy hoa văn nhưng ánh sáng xanh phát ra mạnh đến mức khiến cậu đau mắt. 

Cậu không cố ý làm điều đó, nhưng có cảm giác như một điều ước từ một trong nhiều kiếp trước của cậu đã được giải quyết. 

"Mình sẽ phải đến thư viện khi quay về."

 Seojun ậm ừ và cho miếng pizza cuối cùng vào miệng. 

"Nhưng mà Rồng Xanh khi nãy nhìn cứ như còn sống vậy " 

"Thì đó. 'Em xem từ phía sau sân khấu, chị Soyoung chắc bất ngờ lắm"

 Choi So-young, người đã ăn xong phần pizza sớm và chộp lấy một chiếc chân gà, gật đầu liên tục. 

"Con rồng xanh đó thật sự giống như đang thở vậy, cơ thể phồng lên rồi tắt đi. 'Di chuyển nhỏ quá nên mình nghĩ là nhìn thấy gì đó sai sai, nhưng ai cũng cảm thấy như vậy, giống thật quá"

 "Người quản lý sân khấu cũng bị mê hoặc và đi kiểm tra. Cái này... ... . Không có thiết bị nào như thế này?! Anh ta nói rồi bỏ chạy ". 

Khi Lee Da-jin bắt chước người quản lý sân khấu, bọn trẻ bật cười. 

Giờ nghĩ lại, những người bảo vệ và nhân viên ngoài Ahn Daho đều không thấy đâu cả. Có vẻ như mọi người đều không thể rời khỏi sân khấu. 

"Các bạn đến xem thật à?"

"Những chuyện như vậy cũng xảy ra. "Trên đời có rất nhiều chuyện khó tin."

 Mọi người đều gật đầu trước lời nói của đứa trẻ rất quan tâm đến UFO. 

Sau đó anh ấy thú nhận về một điều tuyệt vời mà anh ấy đã trải qua

Một đứa trẻ cho biết cậu nhìn thấy quần áo trắng vào ban đêm và một đứa trẻ nhìn thấy một con vật lạ trên đường phố. Một đứa trẻ nghe thấy âm thanh lạ ở trường. Hầu hết đều là những câu chuyện ma, nhưng chúng đều rất thú vị khi nghe. 

Người quản lý sân khấu đang kiểm tra mô hình rồng xanh lắc đầu. Thay vì những người bảo vệ và nhân viên xuất hiện, họ lại nghiêng đầu trước mô hình rồng xanh lạnh lùng và cứng rắn. 

Không phải cảm giác này. Không thể tin được, ông ngập ngừng khi chạm vào mô hình của Rồng Xanh dưới sân khấu.

Đạo diễn Park Ji-soo, người đi kiểm tra đoạn video đã ghi, mở miệng. 

"Trong đoạn video được ghi lại, chuyển động vẫn diễn ra như thường lệ". 

"......Vậy có nghĩa là bạn thật sự đã nhìn thấy những thứ vô nghĩa sao?"

Đạo diễn Park Ji Soo nhún vai trước lời nói của ai đó. Cử chỉ đó khiến mọi người không biết nói gì.

* * * 

Sau khi lịch trình kết thúc, tất cả các em đều trở về nhà. 

Và rồi khoảnh khắc mà những người bảo vệ chờ đợi đã đến.

 Buổi tối của buổi biểu diễn cuối cùng. 

Đồng thời, các bài viết được đăng tải trên mạng xã hội. Những thứ xuất hiện nhanh nhất trên Internet là các trường dạy diễn xuất mà mọi người đã háo hức chờ đợi đến mức tất cả những gì họ phải làm là viết một bài báo và nhấn nút enter. 

[Diễn viên nhí Choi So-young, người đóng cùng Lee Seo-jun!] 

#Trò chơi trẻ em mùa xuân #Vai chính #Lee Seo-jun #Choi So-young 

[Với ngôi sao Hollywood, Lee Seo-jun! Diễn viên nhí Lee Da-jin!] 

#Trò chơi trẻ em mùa xuân #Hunter Vai #Lee Seo-jun #Lee Da-jin #Hollywood 

Cùng với lời nói, những bức ảnh được tải lên làm bằng chứng rõ ràng. 

Bức ảnh Seojun cùng lũ trẻ đang ăn kem với khuôn mặt rạng rỡ và bức ảnh chúng đang chơi đùa. Và một đoạn video về Seojun và bọn trẻ đang tập luyện cũng được đăng tải. 

Cùng lúc đó, Cocoa Entertainment cũng phân phối dữ liệu. Và chỉ trong vòng vài phút, Internet tràn ngập các bài viết về Seojun. 

[Tác phẩm tiếp theo của Lee Seo-jun là một trò chơi dành cho trẻ em?! Thế là xong rồi!]

 [Nghệ danh?! Nghệ danh của Lee Seo-jun là Najin!]

 [Hãy cùng tìm hiểu về vở kịch thiếu nhi Bom, do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch tài trợ, do Trung tâm Dải Ngân hà lên kế hoạch!]

 [Lee Seo-jun chỉ có giọng nói. Nhưng lồng tiếng cũng đỉnh lắm!] [Con rồng xanh mà bọn trẻ đang tìm kiếm! Seojun Lee!]

 Và những bài phê bình về vở kịch thiếu nhi 'Spring' bắt đầu lan truyền khắp nơi. 

* * *

"Này! Bên này cơ mà!"

Khoan đã! 'Em đang đi mà!'

Kim Soo-han xem vở kịch thiếu nhi mùa xuân và những người bạn ghé qua phòng PC đang chăm chỉ bắn súng. Trong phòng PC ồn ào. Tất cả mọi người cầm từng ly mì và di chuyển con chuột.

"Không phải hạt nhân sao? Làm thế nào để tránh mỗi lần bắn?"

"......'Cậu không bắn được đâu'

Những người bạn lắc đầu trước lời nói của Kim Su-han. Cuối cùng, Kim Soo-han người chết đầu tiên đã bắt đầu lướt internet trong khi chờ đợi trò chơi của bạn bè kết thúc.

Tôi vào trang web thường xuyên nhất và xem bài viết mà không suy nghĩ gì, nhưng không hiểu sao câu chuyện về 'Lee Seo Joon' tràn ngập. Kim Soo-han gãi đầu và lẩm bẩm.

"Còn quay phim Hollywood không nhỉ?"

Gì!?

"Không!"

Kim Soo Han đã nhấp chuột vào bài đăng có số lượt xem cao nhất. Nội dung không quá dài. Nếu rút ngắn lại.

Lee Seo Joon, kịch thiếu nhi, mùa xuân, vai Cheongryong, Na Jin, nghệ danh.

"......Hả?"

Ah! Chết rồi

"Woa, làm sao mà không thiếu một ai mà chết hết vậy?

Trong khi đó, bạn bè cũng trở nên ồn ào không biết có phải do chơi quá lố hay không. Tay của Kim Soo Han tự động di chuyển. Tôi đã vào trang tìm kiếm. Chúng tôi cũng đã xem xét cả từ khóa tìm kiếm thời gian thực. Tôi đã kiểm tra bài báo và cả video trên YouTube.

"Này, sao cậu run dữ vậy?

Gì, 'Có gây chuyện gì không?'


Kim Soo-han nhìn xuống tay mình trong lời nói của bạn bè. Bàn tay nắm con chuột đang run rẩy.

"Này......."

"Tại sao?"

"Thế giới này điên mất rồi."

Đâu có, 'Cậu điên rồi mà'

"......'Mình là Jin Lee Seo Joon'

Những người bạn nghiêng đầu. Najin? Najin là ai vậy? Rồng xanh. À, Soo han thích à? Nhưng mà Najin là Lee Seojoon à? Lee Seo Joon không phải là cậu ấy à? Là Jin natra.

Giọng nói thì thầm của những người bạn dần dần giảm xuống. Tất cả đều nhìn Kim Soo-han với vẻ mặt kỳ lạ.

"......'Cậu điên rồi hả?'

"Tôi có điên không? Mình là Jin Lee Seo Joon. Lee Seo Joon đảm nhận vai Rồng Xanh "

Kim Soo-han, người nổi da gà khắp người, đã hét lên. Trong tiếng ồn ào, những người ở phòng PC đã nhìn về phía Kim Soo-han và các bạn.

Không bận tâm, Kim Soo-han nói như nôn mửa. Vừa nói vừa hiện lên hình ảnh trong đầu. Na Jin đang đội mũ trên sân khấu. Người đã vẫy tay trước lời nói của tôi....... Ôi, cậu ấy?!

"Tôi đã xem vở kịch 8 lần! Mình nhận được chữ ký của Najin - Lee Seojoon! 'Nhìn nè'

Những gì Kim Su-han cho thấy rõ ràng là hình ảnh nhân vật chính của vở kịch 'Spring' mà họ đã xem, Lee Da-jin trong vai Choi So-young và thợ săn, và Lee Seo-joon đang cười.

Tôi đã đăng giới thiệu cuốn sách của các diễn viên xuất hiện trong bức ảnh. Choi So Young, Lee Da Jin và những người đặc biệt nổi bật.

[Na Jin / 8 tuổi]

-Wow. Đúng là nhảy ra từ một nơi không thể tưởng tượng được!

-Mình là Jin? Lẽ nào....... Jin natra hả?

=À, hình như là vậy

"......Trời ơi."

"Wa ssi "

Những người ở phòng PC đã nói những lời của Kim Soo-han. Gì vậy? Xảy ra tai nạn rồi hả? Không phải, là Lee Seo Joon. Lee Seo Joon? Là một diễn viên nhí tham gia Hollywood. a.

Mọi người bắt đầu tìm kiếm tên của Lee Seo Joon. Có chuyện gì mà rần rần thế?

Một lát sau, chỗ này chỗ kia hả?! Thật sao? Có tiếng như vậy đó. Và một lần nữa, mọi ánh mắt lại đổ dồn về các học sinh. Trong số đó có một phóng viên của bộ xã hội đã đến để điều tra tình hình thực tế của phòng PC.


"......Nhưng mà cậu đã nhận được chữ ký của Jin rồi mà "

"Ôi......."

"Không! Ngược lại cái đó còn hiếm hơn! Ai sẽ nhận chữ ký của Lee Seo Joon từ Na Jin chứ!"

Cái đó thì đúng rồi

Không biết ánh mắt của mọi người, khi bạn bè đang huyên thuyên bên cạnh Kim Soo-han thì điện thoại của Kim Soo-han vang lên.

Kim Soo Han nhận điện thoại với vẻ mặt bối rối.

"Ai vậy? Hả? Hả?"

Những người bạn đang thảo luận về việc thích chữ ký của Na Jin hay chữ ký của Lee Seo Joon trong giọng nói run rẩy của Kim Soo Han đã hỏi.

Gì vậy? 'Sao vậy?'

"......Cocoa Entertainment kìa."

"Đó là nơi nào vậy?

Công ty quản lý của Lee Seo Joon...."

Gì cơ?

Tiếng ồn trong phòng PC đã biến mất. Mặc dù nghe thấy tiếng trò chơi thưa thớt nhưng tất cả mọi người đều im lặng và nhìn Kim Soo-han và các bạn bè.

Kim Su-han, một fan hâm mộ của Na Jin (8 tuổi, hóa ra là Lee Seo-joon), người lần đầu tiên trong đời, đã mở miệng với khuôn mặt kỳ lạ. Tôi vẫn chưa hiểu được sự thật rằng Najin là Lee Seo Joon, nhưng mọi việc cứ dồn dập như cơn bão.

"Cảm ơn các bạn đã xem vở kịch đến 8 lần." Nếu cho biết địa chỉ thì sẽ gửi chữ ký của Lee Seo Joon. Jin là Lee Seo Joon thật à?"

"......Trời ơi."

"Này, tôi có thể phỏng vấn một chút được không?"

Khi tất cả đều mất hồn, phóng viên của bộ xã hội đã đưa danh thiếp ra và yêu cầu phỏng vấn. Đó là tin tức đặc biệt không thể bỏ lỡ dù đã viết hay chuyển giao cho bộ phận giải trí.

[(Độc quyền) Vở kịch thiếu nhi mùa xuân, món quà đặc biệt mà Lee Seo Joon dành tặng cho khán giả lần trước!]

-Wow. Thật là may mắn khi được đi xem với giá rẻ như vậy, đó có phải là vở kịch của Lee Seo Joon không.

- Nhưng nếu đã xem hết tập trước rồi thì không phải trường đã dùng hết tiền hỗ trợ của mình rồi sao?

-Vì diễn xuất của Na Jin mà tôi đã xem đến 8 lần. Mình đã ấn tượng thế nào với các bạn khi mình nhìn thấy tấm vé và yêu cầu các bạn ký tên vào đây?

-Nhờ vậy mà Na Jin và Lee Seo Joon mới có 2 chữ ký. Ghen tỵ quá


-Mình thấy cái đó mắc cười hơn. Tập 2 sẽ có 5 người bạn xem, tập 3 sẽ gọi cả bạn của bạn ấy đến xem, tập 8 có rất nhiều học sinh cùng trường đến xem. Có phải là kim tự tháp không?

-Giờ thì đến Spring của vở kịch thiếu nhi, phỏng vấn khán giả trường cấp 3 Jooyoung là được rồi kkk

-Trường học đã trở nên nổi tiếng trên toàn quốc, nhưng nó đã trở nên nổi tiếng theo hướng kỳ lạ

-Mình muốn xem cái đó. Nghe nói là phải viết cảm tưởng sau khi xem buổi biểu diễn. Ai đó đăng cảm nghĩ của mình lên đi kkk

Và vài ngày sau, có một bài review được đăng trên Internet. Và sau đó, các bài báo liên quan đã đổ dồn về phía sau đó.

[Tới rồi! Chữ ký của Lee Seo Joon!]

Lee Seo Joon đến rồi ! Kịch bản mùa xuân, có DVD nữa! Có bưu thiếp nữa!

(Ký tên của Na Jin, chữ ký của Lee Seo Joon, vở kịch mùa xuân DVD, bưu thiếp của Lee Seo Joon)

(Mở rộng bưu thiếp)

Chữ viết có vẻ tốt hơn tôi. "Cậu ấy viết Na Jin như hạt mè vậy."

Nhưng thật sự không biết chuyện gì đang diễn ra trên thế gian này. Diễn viên đầu tiên mà mình thích là Lee Seo Joon. Mình cứ tưởng là fan đầu tiên của cậu ấy, nhưng mình phải gia nhập World Star chứ.

-Wow, fan service....... Quá đỉnh.

-Nói thật thì cái này không có giá trị tên tuổi, chỉ xem diễn xuất thôi mà trở thành fan nên càng thấy hài lòng hơn. Có ai đó đã đắm chìm vào diễn xuất của một đứa trẻ 8 tuổi và xem nó đến 8 lần.

-Đó cũng là học sinh lớp 10 kkk

-Nhưng DVD là gì?

= Từ tuần sau sẽ bán. Bây giờ đang đặt trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro