Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng đẹp trời,
Dương Tử Kỳ thoải mái nằm trên trường kỷ tắm nắng.

Thân thể thon dài, mày kiếm khẽ nhếch, đường nét anh khí, đôi mắt dài màu xám chứa một nét phương tây khiến nàng thêm một chút cảm giác trưởng thành.

Khí chất phòng khoáng tà mị, làm người ta lập tức liên tưởng đến một dạ tinh linh thần bí.

Bỗng nhiên một bóng đen chớp nhoáng xuất hiện trước mặt, giơ tay đánh một chưởng. Dương Tử Kỳ phản ứng cực nhanh, khẽ đảo người sang trái, đồng thời tay phải tạo thành trưởng pháp đánh lên cánh tay người nọ.

Bóng đen phản ứng còn nhanh hơn Dương Tử Kỳ, tay phải khẽ co lại, tay trái bắt cổ tay nàng. Nhưng Dương Tử Kỳ nào dễ dàng bị khống chế, tay phải né tránh bàn tay của người nọ, chân trái nhanh chóng đạp lên chân bóng đen.

Người nọ khẽ rụt chân, Dương Tử Kỳ không buông tha chân phải tiếp tục đạp lên chân kia của bóng đen, người nọ không hề chậm trễ lập tức thối lui, hai người một tiến một lùi.

Dương Tử Kỳ không muốn dằn co nữa nên tay phải vận kình khí đánh lên ngực bóng đen, người nọ tránh thoát nhưng nàng không buông tha mà tiến đến, khóe miệng cười quỷ dị, tay trái khẽ động, trên tay xuất hiện 3 ngân châm phóng đến 3 huyệt vị khác nhau của bóng đen.

Người nọ hét một tiếng như heo chọc tiết, Dương Tử Kỳ lấy tay bịch hai cái lỗ tai đáng thương lại. Bóng đen lăn qua lăn lại, miệng la lên:

"Dương Tử Kỳ, mi muốn sát hại sư phụ của mình à?"

"Gì? Đừng giả bộ, rõ ràng sư phụ không hề bị đánh trúng. Định lợi dụng sơ hở mà ra tay chứ gì?"

Do ước định là đại sư phụ chỉ dùng 1 thành công lực nên với sức mạnh của Dương Tử Kỳ thừa sức ứng phó.

Sư phụ huhu "khóc lớn" ai oán nói:

"Huhu, bà nó ơi, xem Kỳ Nhi kìa!"

Một trung niên có khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng làn da lại hơi trắng, khí chất phiêu dật bất phàm, ông ngồi trên ghế nhàn nhã đọc báo, dường như được gọi là "bà nó" đã quá quen thuộc nên bình thản lên tiếng:

"Đại sư huynh... anh nên bớt vô sỉ một chút đi."

Sư phụ không biết từ đâu lấy ra một cái khăn chấm nước mắt:

"Huhu, cả bà nó cũng ăn hiếp tôi. Thiên Nhi ngươi cũng làm chủ cho sư phụ a!"

Một cô gái có mái tóc ngắn lại dị thường rối bù, nhưng chợt có một cơn gió to thổi qua làm hiện rõ ngũ quan, vừa nhìn một cái khiến người ta nhịn không được mà liên tưởng đến một tiềm long không màng thế sự.

Khuôn mặt tinh tế, đường nét phân minh, ánh mắt đen láy bình thản tựa đầm nước không tia gợn sóng. Khí chất phóng khoáng phiêu dật lại xuất trần. Nàng nhàn nhã nằm trên ghế dài hưởng thụ ánh nắng, vừa nghe tiếng nói lạnh người của đại sư phụ thì rất không hình tượng phiên một cái xem thường, giả như không có nghe được mà tiếp tục nhắm mắt.

Còn Dương Tử Kỳ thì đầu đầy hắc tuyến, định nói gì thì bỗng một thiếu phụ xinh đẹp gọi họ đi ăn sáng.

Mọi người không hẹn mà cùng nhanh chóng chạy đến, đợi khi thiếu phụ đã dọn điểm tâm xong thì hai người Dương Tử Kỳ và đại sư phụ đối mắt.

Thiếu phụ khẽ lắc đầu, nhìn về hướng vị sư phụ không đứng đắn nào đó lên tiếng:

"Lục Phong anh thực không ra dáng sư phụ gì cả."

"Hắc hắc, giỡn một chút thôi.
Lục Phong cười hắc hắc."

Thiếu phụ đầu đầy hắc tuyến, quay sang trung niên tuấn mỹ kia cùng Long Tử Thiên:

"Lâm Vân anh cũng đến ăn thôi. Thiên Nhi con cũng đến dùng bữa thôi."

Long Tử Thiên cười vui vẻ đi đến, Lâm Vân khẽ gật đầu cũng ngồi vào bàn, trong 5 người có lẽ ông và Long Tử Thiên là người "bình thường" nhất. Tuy nhiên ông chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, rất sợ sư muội nào đó "làm thịt".

Mọi người ngồi vào bàn, không khí bữa ăn như một gia đình, Dương Tử Kỳ thấy rất may mắn khi gặp được 4 người.

Đại sư phụ tên là Lục Phong tính cách như một lão ngoan đồng, nhị sư phụ tên là Lâm Vân phong khinh vân đạm, còn tam sư phụ là Vệ Quân, xinh đẹp "ôn nhu". Cả ba đều là sư huynh đệ đồng môn. Mà môn phái tên là Tiên Long môn.

Cả 3 người sư phụ đều có sở trường riêng. Đại sư phụ võ công, nhị sư phụ khinh không (DTK: thực ra là thuật ám sát, ông còn giống bạch diện thư sinh hơn), tam sư phụ y thuật (DTK: thực ra là y độc kiêm tu, nàng còn giống độc sư hơn). Đương nhiên là mấy lời này nàng không dám nói ra rồi.

(Hai người Lâm Vân và Vệ Quân mắt lạnh liếc nhìn ai đó, không lâu sau một tiến hét thảm truyền ra khiến Tiểu Tinh phải lạnh người.)

Mà nguyên nhân nàng được họ nhận làm để tử kể ra cũng rất cẩu huyết. Trong một lần tình cờ, thấy miếng ngọc bội màu đen huyền khắc một ngọn lửa được đeo trên cổ Dương Tử Kỳ nên cả ba rất ăn ý thu nàng làm đệ tử. Dù nàng có hỏi lai lịch của ngọc bội nhưng cả ba đều ăn ý chẳng hề hé răng, quấn quýt rất lâu mà chẳng có kết quả nên Dương Tử Kỳ không hỏi nữa.

Khi nàng ở đây không bao lâu thì Long Tử Thiên cũng được nhận nuôi. Dương Tử Kỳ học võ, Long Tử Thiên dù cũng học nhưng lại thích những con số luôn luôn tiếp xúc với máy tính, hiện tại là một trùm hacker "vang danh thiên hạ".

Còn Dương Tử Kỳ thì có Cực Dương thể trợ giúp, chỉ 10 năm mà nàng đã có được võ công ở mức Võ tôn sơ kỳ. Long Tử Thiên thì là Võ tông viên mãn.

Mà võ công chia làm 5 cảnh giới từ thấp đến cao: Võ sinh, Võ sư, Võ tông, Võ tôn, Võ thánh,Võ thần. Mỗi tầng chia ra 3 giai: sơ kỳ, trung kỳ và viên mãn. Duy chỉ có Võ thần là phân theo tâm cảnh, chia làm tiên thiên, bản tâm và cuối cùng là thông huyền. Mà khỏi nói cũng biết cả ba sư phụ đều ở mức Võ thần là hàng ngũ cao thủ có tiếng trong giới võ lâm. Tuy nhiên Dương Tử Kỳ không hiểu vì sao họ lại lựa chọn cuộc sống ẩn dật trong... ngôi biệt thự sa hoa trên ngọn núi Thiên Sơn này.
============
Hôm nay như thường lệ, Dương Tử Kỳ tranh thức ăn cùng Đại sư phụ, hai người cùng gấp một cái chân gà giành qua giành lại nhưng bất ngờ văng về hướng Tam sư phụ đang ưu nhã ăn cơm.
Hai người giật mình, tuy Tam sư phụ giỏi y thuật nhưng võ công chẳng kém gì nên dùng đũa chính xác gấp trúng chân gà chỉ cách mặt mình 10 cm.

Khuôn mặt hai người Dương Tử Kỳ và đại sư phụ như ăn mướp đắng, hai người run run cùng ôm nhau, không dám nhìn nàng.

Thân hình Tam sư phụ run run, ánh mắt lạnh băng băng như muốn giết người. Long Tử Thiên cùng Nhị sư phụ cũng vận dụng triết lý "im lặng là vàng", lặng lẽ không tiếng động hơi lùi về phía sau rồi nhanh chóng vận khinh không "tránh nạn".

Tuy cả hai sư phụ có võ công cao cường nhưng có một điểm chung là sợ hãi Tam sư phụ. Bình thường nàng xinh đẹp động lòng người nhưng khi nỗi giận cả người không sợ trời không sợ đất như Dương Tử Kỳ cũng phải "lặng im lau lệ". Long Tử Thiên ở một bên dùng ánh mắt đồng tình nhìn hai người: [Tự cầu phúc a!]

Hai người Dương Tử Kỳ ôm nhau âm thầm rơi lệ, hôm nay là ngày gì mà sáng sớm lại chọc Tam sư phụ a~!

Qua 3 phút sau,

Dương Tử Kỳ cùng Lục Phong chật vật từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt của hai người bầm dập nhìn không ra hai mắt.

Tam sư phụ khẽ liếc làm cả hai run run, Đại sư phụ rất không hình tượng cười nịnh nọt:

"Sư muội a~! Tha cho ta đi, không còn lần sau nữa."

"Đúng, đúng, tha cho con đi, cũng như Đại sư phụ không có lần sau đâu."

Dương Tử Kỳ gật đầu lia lịa, Tam sư phụ khẽ liếc mắt nhìn hai người:

"Hừ! Muội tạm tha cho huynh, nhưng còn Dương Tử Kỳ..."

"Vâng, vâng."

Dương Tử Kỳ sợ hết hồn liên tục cười "cầu tài". Tam sư phụ khẽ mỉm cười "hiền lành":

"Sư phụ cho con một cơ hội, đến thành phố Lâm Hải gia nhập Công hội đạo tặc nâng cấp đến Cao cấp đạo tặc rồi đến tìm sư phụ."

"Hả?"

Dương Tử Kỳ trợn mắt. Rồi như nhớ ra việc gì tam sư phụ cười:

"Đương nhiên Long Tử Thiên cũng sẽ theo con xuống núi."

Long Tử Thiên buồn bực, mình "nằm" mà cũng "trúng đạn" là sao a?!

Các nàng không hề biết từ khi họ đến thành phố Lâm Hải thì cuộc sống bình yên dần xáo trộn.

=========1 năm sau============

Đêm,

Tại căn biệt thự cực lớn tọa lạc ở ngoại thành phía Tây thành phố Lâm Hải.

Một bóng đen trên nóc căn biệt thự vẫn chạy cực nhanh nhưng giống như lông hồng không phát ra chút âm thanh nào. Sau lưng bóng đen có mang 2 thanh đoản kiếm, lưỡi dài 30 cm, chuôi kiếm dài 10 cm giắt ngược xuống đất bên hông trái.

Bóng đen di chuyển đến rìa nóc, lấy một sợi dây có thể kéo dãn từ vai trái xuống cột lên một cột cố định gần đó rồi móc vào một móc sắt ở hông. Hai tay cầm chắc dây rồi nhanh chóng men theo tường dần đi xuống, theo tin tức thu thập mà đến căn phòng chứa mục tiêu.

Dựa vào chút ánh sáng, thân hình bóng đen dần hiện ra. Thân thể cao ráo, tuy khuôn mặt bị chiếc mặt nạ màu bạc che đi nửa trên nhưng vẫn không thể nào che đi cập mắt dài tinh thuần chứa một nét phương tây với màu xám đặc biệt hiếm có.

Người này không ai khác ngoài Dương Tử Kỳ của chúng ta. Dương Tử Kỳ đã qua 1 năm "hành nghề", với "nghệ danh" Minh Dạ - một trung cấp đạo tặc làm những đại gia phải xót của, cảnh sát nghe tên phải đau đầu không thôi.

(DTK: phản đối, ta phản đối "hành nghề" với "nghệ danh" là sao? Ta phản đối!)

(Tg: Phản đối vô hiệu lực, bãi tòa!)

Nếu những đại gia nghe đến tên Minh Dạ chắc chắn sẽ trợn trắng mắt a! Đơn giản là vì Dương Tử Kỳ chỉ nhận nhiệm vụ có phần thưởng là những viên ngọc hoặc đá quý, mà mỗi lần hành động đều phát ra 1 tấm thiệp màu trắng phía trên có một hình ngọn lửa đen, bìa sau có dòng chữ ghi cùng nội dung không hề thay đổi là: "12 giờ ta sẽ đến! Minh Dạ". Mà trong 1 năm này nàng không hề bị "bắt bài" lần nào, cứ như một u linh thoắt ẩn thoắt hiện cực khó xác định hành tung.

Có lần một đại gia không phục liền liên hợp cảnh sát, trao nhiệm vụ yêu cầu Minh Dạ trộm ở một căn biệt thự của chính gã rồi cho cảnh sát bắt nàng. Kết quả? Đương nhiên là món đồ vẫn bị lấy mà Dương Tử Kỳ không hề ra sao rồi!

Cũng vì nàng chỉ nhận nhiệm vụ có phần thưởng là đá quý hoặc ngọc, hành động xuất quỷ nhập thần nên trong giới đạo tặc không ai không biết và được mệnh danh là "Ngọc Hồn".

===

Trở lại với hiện tại, Dương Tử Kỳ theo sợi dây chuyên dụng không một tiếng động đáp xuống căn phòng có ban công cách mục tiêu 2 căn phòng nữa.

Thả dây ra, lặng lẽ áp sát tường, tay phải không biết từ đâu xuất hiện một cây bút laser, khẽ vẽ một đường tròn đường kính khoảng 20 cm cạnh chốt cửa.

Tay trái dùng nội lực hút tấm kính ra, một tay nhẹ nhàng đặt xuống đất, tay kia bật chốt cửa tiến vào. Tả thì chậm nhưng từ lúc vẽ đường tròn trên kính đến khi tiến vào Dương Tử Kỳ mất chưa đến 10 giây.

Dương Tử Kỳ áp sát cửa phòng bằng gỗ thông với hành lang dẫn đến phòng chứa mục tiêu. Lắng nghe một chút, xác định trước cửa phòng mục tiêu có hai bảo vệ, tay trái khẽ động hai ngân châm được kẹp vào khe tay.

Không chần chừ, tay phải mở cửa phòng, tay trái cầm hai ngân châm rồi phi đúng vào huyệt ngất của họ. Dương Tử Kỳ nhanh chóng tiến đến đỡ hai người để không phát ra tiếng động, kéo họ đặt xuống đất.

Nếu có phòng bị chắc chắn có camera quay lại nhưng tại sao Dương Tử Kỳ có thể ung dung như thế? Rất đơn giản, vì Dương Tử Kỳ có Long Tử Thiên - hacker chuyên về xâm nhập và phá hoại. Long Tử Thiên và Dương Tử Kỳ. Hai người bổ xung hỗ trợ cho nhau tạo thành một tổ đội hoàn hảo.

Dù không "lộ đầu xuất diện" nhiều nhưng với "trình" của Long Tử Thiên cũng là một "trùm" trong giới hacker. Vì vậy mấy cái camera đơn giản sao làm khó được cô bạn Long Tử Thiên đây.

Dương Tử Kỳ khẽ gõ vào tai nghe, Long Tử Thiên hiểu ý nói:

"An toàn."

Dương Tử Kỳ không nhiều lời mà nhẹ nhàng đẩy cửa, căn phòng rộng 50m vuông hình chữ nhật, chính giữa phòng có 1 bệ đá, phía trên đựng 1 viên kim cương màu xanh biếc.

Dương Tử Kỳ khẽ tiến đến, nhỏ giọng nói với Long Tử Thiên:
"Tớ thấy sự việc hơi lạ."

"Ừ, đột nhập quá dễ, 2 người canh, 1 căn phòng chỉ duy nhất 1 mục tiêu. Cẩn thận!"

Long Tử Thiên phân tích. Dương Tử Kỳ cẩn thận tiến đến, bỗng chân bước hụt nàng lập tức rớt xuống một cái hố, phía trên nhanh chóng có một cái lồng chụp lên.

Vừa nhìn cái lồng là Dương Tử Kỳ đã biết cái người dùng kế sách này là "người quen cũ" của nàng rồi. Lần trước Dương Tử Kỳ chỉ một chưởng đã dễ dàng thoát ra, lần này dùng cái lòng lớn hơn, nhưng đội trưởng cảnh sát Lục Ngữ Yên đâu biết rằng với nội lực của nàng lòng sắt cũng không thể nào vây khốn được.

Dương Tử Kỳ khẽ lắc đầu, vì sao nàng phải khổ sở như vậy, không phải chỉ cần đánh 1 phát cho Lục Ngữ Yên nằm viện là được ư? Đơn giản, thấy cái họ "Lục" không? Đương nhiên là có liên quan đến Đại sư phụ rồi. Mà nàng ta chính là con của Lục Vân - Đại tá quân khu 3, đồng thời là cháu gái của đại sư phụ Lục Phong. Cái gì? Lão ngoan đồng mà có con ư? Đơn giản, tình yêu a!

Tính cách của Lục Ngữ Yên cực kì cứng đầu, 1 lần không được thì thử lần 2, mà lần này là lần thứ 4 rồi a! Dương Tử Kỳ trong lòng âm thầm kêu khổ.

Phía sau vang lên tiếng nói trong trẻo lạnh lùng:

"Minh Dạ đầu hàng đi, hôm nay tôi cho người dẫn điện cái lồng này, ngươi mà đụng vào..."

Dương Tử Kỳ đầu đầy hắc tuyến trong lòng phun tào: "Nếu không phải cô là cháu Đại sư phụ ta đã cho cô nằm viện rồi, giờ này mà còn sức nhốt ta với cái lòng điện sao? Hối hận a!"

Nàng như 1 oán phụ nhìn về hướng Lục Ngữ Yên làm nàng khẽ rùng mình.

Lục Ngữ Yên, Lục đại cảnh quan hừ lạnh:

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, chịu trói đi, ta sẽ xin phía trên giảm nhẹ tội."

Dương Tử Kỳ âm thầm buồn bực. Ít có cảnh sát nào dám bắt một người trung cấp của công hội đạo tặc vì có "trùm" phía sau "bảo kê".

Tuy nhiên Lục Ngữ Yên có thân thế cực "trâu", nàng là cháu của Lục Phong nổi tiếng giang hồ, con của Lục Vân - Đại tướng quân khu 3. Lục gia còn là quân nhân thế gia cực có tiếng tăm trong giới.

Hai người Lục Phong, Lục Vân đều là trùm 1 phương mà Lục Ngữ Yên lại có đến hai người làm chỗ dựa thật đúng là rất khủng bố dù là boss của công hội cũng không dám đụng nàng.

Rồi bỗng nhiên Dương Tử Kỳ trong đầu chợt lóe bóng đèn, nàng cười quỷ dị với Lục Ngữ Yên:

"Nhưng nếu cô không mở lồng làm sao bắt tôi được, phải không?"

Lục Ngữ Yên nghĩ nghĩ rồi đồng ý nhưng cũng không quên sự lợi hại của Minh Dạ nên đưa ra yêu cầu:

"Nhưng ngươi phải đưa tay để ta còng lại."

Dương Tử Kỳ sảng khoái đáp ứng:

"Được."

Dương Tử Kỳ ung dung đưa tay để nàng còng lại, nhưng trong lòng âm thầm đắc ý, ngươi quên ta là ai ư? Trung cấp đạo tặc không phải để trưng nha, Dương Tử Kỳ này ổ khóa cấp cao cũng từng thử qua chứ đừng nói chỉ là một cái cồng tay này. Lòng giam vừa kéo lên, nàng liền nhân cơ hội dùng một cộng dây thủ sẵn mở chốt, thoát khỏi sự trói buộc của cồng tay. Khi mọi người chưa phản ứng thì chạy thoáng qua Lục Ngữ Yên, miệng kề sát vào vành tai nàng khẽ nói:

"Thank~ Nếu có lần sau...tôi nhất định "hậu đãi" cô. Hehe."

Dương Tử Kỳ vừa nói xong lập tức phi thân chộp bảo vật rồi nhanh chóng bỏ đi, ánh mắt thoáng nhìn qua khuôn mặt đỏ bừng của Lục Ngữ Yên thì cười khẽ, nhoáng một cái đã biến mất trong bóng đêm. Đợi Lục Ngữ Yên có lại phản ứng thì Dương Tử Kỳ đã biến mất từ khi nào, trong lòng tiểu vũ trụ lập tức bạo tạc, không để ý hình tượng ngự tỷ băng lãnh nàng lập tức rống lớn:

"Minh Dạ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Dương Tử Kỳ còn chưa đi xa nghe được tiếng la của nàng thì khóe miệng khẽ nhếch, không còn lưu luyến lập tức phi thân lên xe moto trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro