Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong nhà xác quạnh quẽ, không khí đột nhiên tĩnh lặng, một bóng người màu đen đột nhiên từ hư không xuất hiện, vạt áo tự lay động không chút gió, dưới áo choàng đen khổng lồ là một bóng người to lớn, cả người được bao quảnh bởi sương mù màu đen, khiến cho mọi người không thể nhìn rõ mặt anh ta.

"Krist Perawat"

Giọng nói của bóng đen thanh tao và xa xăm, mang theo mùi vị rỉ xét xa xưa, gọi tên Krist.

Ánh sáng trắng bắt đầu phát ra từ cơ thể Krist, sau một lúc, một bóng dáng hư vô mờ ảo ngồi dậy.

Linh hồn Krist sững sờ một lúc, sau đó bối rối nhìn bóng đen bên cạnh.

"Tôi chết rồi sao?" Cảnh tượng cuối cùng trong kí ức chính là biển lửa hừng hực, cảm giác đau đớn từ trong ra ngoài vẫn còn quanh quẩn, Krist cũng không hy vọng xa vời rằng đó chỉ là giấc mơ, lại nhìn đến hình bóng giống như thần chết ở trước mặt, cậu vẫn bình tĩnh hỏi câu này.

"Ừ" Bóng đen không nhúc nhích, thanh âm phát ra kiên định hữu lực.

Krist cũng không rõ cảm giác của mình khi nghe câu trả lời, khổ sở sao? Khẳng định là có, cậu một chút cũng không muốn chết, có nhiều người yêu thích cậu như vậy, làm sao có thể muốn chết được? Nhưng nếu bạn không muốn chết, bạn có thể không phải chết không? Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy, nghĩ đến gia đình mình,nghĩ đến Singto và nhưng fan hâm mộ đáng yêu, Krist đau lòng muốn khóc nhưng lại phát hiện ra mình không thể khóc được.

Krist không có chỗ phát tiết liền cúi đầu bi thương, sau đó vô tình nhìn thấy trên người mình có rất nhiều vết máu loang lổ, nói chính xác hơn là trên thi thể của cậu.

Phần dưới của xác chết và linh hồn vẫn chồng lên nhau, thoạt nhìn có chút hư ảo, Krist sợ hãi lăn xuống, sau đó hoảng hốt nhìn những mảng máu tươi kinh khủng xung quanh, run giọng hỏi: "Đây là cái gì?! Máu của ai vậy?" Cậu bị kẹt trong biển lửa rồi chết ngạt, không có chảy máu chút nào, vậy nhưng thứ này là của ai?

"Một người đàn ông" Câu trả lời của bóng đen rất ngắn gọn, nhưng Krist cảm nhận được một trận ớn lạnh từ trong ra ngoài.

Trời ạ, loại nam nhân nào mà lại đem máu vấy lên người mình chứ? Là ở chỗ này! Anh ta đã làm cái gì...? Một hình bóng bỗng xuất hiện trong tâm trí cậu, Krist một bên tự nhủ trong rằng không phải, một bên liền chạy thẳng ra ngoài.

Bệnh viện, đây là bệnh viện, người bị thương kia... phòng cấp cứu!

Krist dùng bộ não rối bời của mình hoảng loạn nghĩ lại, sau đó  bắt đầu điên cuồng tìm kiếm phòng cấp cứu, còn chưa tìm được thì đã nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc ở cửa một phòng phẫu thuật.

Krist dừng lại, nỗi sợ hãi không thể giải thích được ngay lập tức xâm chiếm toàn bộ linh hồn cậu. Đôi mắt cậu mở to, cứng nhắc quay đầu lại. Khi xác nhận hai người kia chính là bố của Singto và P'Jane, Krist phát hiện ra rằng hình như linh hồn cũng có trái tim, bởi vì cậu có cảm giác vô cùng đau đớn.

Cậu bước từng bước hốt hoảng, đi ngang qua những người đang khóc, xuyên qua hết cánh cửa sắt lạnh lẽo này đến cánh của sắt lạnh lẽo khác, cuối cùng cũng đến phòng phẫu thuật, khi nhìn thấy người nằm trên giường đúng là Singto, Krist dường như cảm thấy như mình đang chết lần nữa, cậu đã chết một lần, nhưng lần này, cậu như bị tra tấn đến chết khi còn sống.

Sắc mặt Singto tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, bất động nằm đó, vết thương gớm ghiếc trên cổ như một con quái vật đáng sợ đang há cái miệng đẫm máu nuốt chửng lấy Krist.

Krist đưa tay che miệng nhưng không ngăn được giọng nói phát ra qua kẽ ngón tay: "P'Sing... P'Sing... Vì cái gì... như vậy... Tại sao lại như vậy!!!" Krist sợ hãi cúi người lại gần, đưa bàn tay tới tựa hồ muốn che vết thương cho anh, nhưng tay lại xuyên qua người đối phương vô số lần, vô luận là cố gắng như thế nào cũng không chạm đến được.

"P'Sing, P'Sing, anh đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện gì mà... P'Sing... Tuan... Tuan, đừng chết... Tuan, xin anh..."

Dù đã trở thành ma nhưng Krist không muốn Singto chết cùng mình chút nào, đó là Singto của cậu, là người cậu yêu, cậu mong cuộc sống của anh luôn được bình yên, êm đềm, không ưu phiền, hạnh phúc trải qua cuộc đời này. Không phải là dáng vẻ hiện tại nằm ở đây, sinh mệnh yếu ớt, thê thảm đến cực điểm. 

Krist khóc một các điên cuồng, nhưng nước mắt vẫn không thể rơi một giọt nào, dù có gục ngã và gào thét bao nhiêu cậu cũng không thể khiến Singto mở mắt.

Krist không thể kiềm chế được run rẩy toàn thân, cuối cùng bất lực quỳ xuống bên cạnh giường phẫu thuật, nỗi buồn to lớn nghẹn lại trong cổ họng khiến cậu không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể chịu đựng đau đớn trong im lặng, đau đến oán hận linh hồn này, đau đến hối hận khi tỉnh lại trong trạng thái linh hồn.

Vì sao lại như vậy, tại sao Singto lại biến thành bộ dạng này, cậu dù chết cũng không trách anh, cậu thật sự không trách anh, sao có thể như vậy, tại sao lại thành như thế này...

Tâm trí của Krist tràn ngập nỗi đau, cậu rơi vào nỗi buồn sâu sắc.

"Người tự sát không có tư cách luân hồi" Bóng đen không biết đã đi theo từ lúc nào, vừa mở miệng đã trược tiếp đem Krist đẩy vào địa ngục.

"Anh nói gì" Krist ngước nhìn người kia, giọng run run như là bị đông cứng thành băng.

Tự tử, không thể đầu thai...

Điều gì đó lóe lên trong đầu Krist, cậu lập tức quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén nhắm vào chiếc kéo mà Singto vẫn đang nắm chặt trong tay.

Thịt vẫn còn dính trên mép kéo, hình ảnh đó tựa như những cây kim hung hăng đâm thẳng vào tròng mắt, Krist nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt đỏ hoe, xung quanh cậu đột nhiên xuất hiện một làn sương đen, mơ hồ bao quanh, màu sắc ngày càng nồng đậm.

Đây là điềm báo chuyển hóa thành oán linh, bóng đen nhìn cậu, kịp thời nói một câu, thành công ngăn cậu chuyển hóa.

"Ngươi có một cơ hội tái sinh, có thể quay về quá khứ, thay đổi vận mệnh của hắn." Giọng nói của người kia như một sợi xích sắt khổng lồ, cưỡng ép kéo Krist ra khỏi khốn cảnh.

Krist trợn to hai mắt, khí đen trên người cũng nhanh chóng tiêu tán,  sau đó cả người giống như một  lệ quỷ muốn đoạt mạng mà bò dậy nhào tới.

"Anh đang nói cái gì? Tái sinh! Tôi có thể tái sinh sao? Làm cách nào? Tôi phải làm gì đây?" Krist gào lên, bộ dạng như bị quỷ nhập.

Bóng đen bình tĩnh tránh linh hồn cậu nhào tới, sau đó thanh âm vững vàng nói tiếp: " Ngươi tái sinh thành ai, ngươi sẽ thay người đó gánh chịu kiếp nạn, thời hạn là 100 ngày, sau khi kiếp nạn qua đi, ngươi có thể quay về quá khứ làm lại từ đầu, nhưng nếu không thể vượt qua kiếp nạn, ngươi sẽ biến thành lệ quỷ và không bao giờ đầu thai được nữa."

"Lệ quỷ... " Krist lẩm bẩm lặp lại: " Tôi cũng đã là ma rồi, là loại nào thì có gì khác nhau? Không thể đầu thai... nếu vì tôi mà P'Sing không thể luân hồi thì tôi có tư cách gì để để đầu thai...."

Giọng Krist nghẹn lại vì nức nở, hai vai rũ xuống như thể mang trên mình một tội lỗi to lớn.

"Tôi phải làm như thế nào? Kiếp nạn gì? Mặc kệ là cái gì tôi cũng đều đồng ý!" Krist dường như chưa cho bản thân ít nhiều thời gian tự hỏi liền quyết định, cậu không thể chịu đựng được việc Singto trở thành dáng vẻ hiện tại, càng không tiếp thu được kết cục sau đó.

Bóng đen lần này không trả lời cậu ngay lập tức, mà quay sang lẳng lặng quan sát cậu một lúc.

Bên dưới áo choàng là một màu đen vô tận, nhưng vì lý do nào đó, Krist cảm nhận được người đó đang nhìn mình.

Ngay lúc cậu nóng lòng muốn giục đối phương mau chóng nói cho mình phương pháp, bóng đen đột nhiên nhắc đến tác dụng phụ của việc tái sinh.

"Người trọng sinh trải qua kiếp nạn, sau khi thành công, quả báo sẽ dừng trên người anh ta"

Krist ngây người nhìn đối phương, một lúc sau mới hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Tái sinh chính là nghịch thiên cải mệnh, ngươi vì anh ta tái sinh, sửa lại sinh mệnh của anh ta, đồng thời cũng sửa lại sinh mệnh của ngươi, cho nên, anh ta cũng sẽ gặp phải kiếp nạn, kiếp nạn như thế nào thì không biết."

Lông mày của Krist lập tức nhíu lại, Singto sẽ phải trải qua kiếp nạn? Trong lúc còn sống? Hậu quả này ngay lập tức khiến Krist ngay lập tức trơ nên hèn nhát. Dù là gì đi nữa thì kiếp nạn này nghe có vẻ không phải là nhiệm vụ gì dễ dàng, nhưng nếu Singto cứ chết như thế này thì sao? Krist bất ngờ bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, toàn thân tê dại, đưa mắt nhìn khuôn mặt của Singto, trước mắt đều là bất lực và hoang mang...


------

Vì fanfic này dịch theo tiếng trung có một số cái mình cũng ko biết trans làm sao cho nó ko quá Hán Việt mà vẫn giữ được ý nghĩa câu chữ của tác giả như cụm 'nghịch thiên cải mệnh' nên mình chỉ có thể giữ nguyên Hán Việt, mong mọi người ko bị cấn.

Truyện có QT trên wattpad ấy, mng có thể tìm đọc nếu ko ngại QT, mình cũng là đọc QT thích nên mới tìm truyện gốc rồi làm một bản trans, mình làm chủ yếu là để bản thân luyện tập trans với lưu giữ thôi. Mình lười lắm, khi nào rảnh đi cà phê chill chill mới ngồi làm á, mà cả tháng mới đi 1 lần xong làm cũng được 1 2 chap thôi, truyện thì có 60 chap nên chắc còn lâu mình mới xong. Mọi người kiếm QT đọc nhanh hơn á. Tác giả gốc còn có 2 3 fanfic khác của SingKit nữa, mng có thể tìm đọc thử.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro