Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Thành thân

-

Hi Nhi biết xuất thân của Tạ Quân Ngọc nhất định là phi phú tức quý(*), nhưng khi nhìn thấy Vương phủ to lớn nguy nga thì vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, cứ do dự không chịu xuống kiệu, Thanh Nhi đã được người hầu ôm đi đến trước cửa phủ, đám người hầu ở bên ngoài kiệu chờ một lúc lâu vẫn không nhìn thấy người thương được nhắc đến trong thư của Vương gia, Tạ Quân Ngọc xuống kiệu trước, sau khi chờ ở ngoài kiệu một lúc lâu mà không thấy Hi Nhi xuất hiện cũng không giận, lại cười bước vào kiệu.

“Tại sao Hi Nhi không xuống kiệu? Hửm?” Con ngươi đen như mực của Tạ Quân Ngọc nhìn Hi Nhi, đầy ắp ý cười hỏi.

“Tạ Quân Ngọc, ngươi, ngươi là Vương gia sao?” Hi Nhi nắm vạt áo, nhớ lại lời nói và cử chỉ của Tạ Quân Ngọc khi hai người mới gặp, trong lòng thực sự không cách nào liên kết Tạ Quân Ngọc có cử chỉ ngả ngớn lại với Vương gia được.

Tạ Quân Ngọc nghe vậy ý cười càng đậm, “Tại sao vi phu không thể là Vương gia chứ, Hi Nhi không tin sao? Hửm?”

Hi Nhi bị Tạ Quân Ngọc hỏi vặn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể đỏ mặt vén màn nhìn phủ đệ to lớn bề thế và một đám người hầu đang quỳ trên mặt đất.

Tạ Quân Ngọc đành phải tiến lên bế Hi Nhi rồi cùng nhau xuống kiệu, Hi Nhi thấy Tạ Quân Ngọc làm hành động này ở trước mặt mọi người, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp càng đỏ hơn, vùi đầu nhỏ vào trong lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói:

“Tướng công, mau buông ta xuống.”

Sau đấy lại nghe được giọng nói trầm thấp của Tạ Quân Ngọc vang lên bên tai.

“Hi Nhi, ta ôm ngươi, như vậy cũng cắt đứt suy nghĩ khinh thường ngươi của bọn người hầu, tuy ngươi là nam tử, nhưng cũng là người trong lòng Tạ Quân Ngọc ta, ai cũng không thể khi dễ, ngươi là Hi Nhi mà Tạ Quân Ngọc ta đặt ở đầu quả tim cưng chiều.” Giọng nói trầm thấp của Tạ Quân Ngọc mang theo sự không khoan nhượng.

Sau khi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ bé của Hi Nhi càng đỏ hơn, rồi cũng mặc cho Tạ Quân Ngọc ôm vào phủ, vào nơi Tạ Quân Ngọc ở —— Tân Nguyệt Trai, vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân lui hết rồi, lúc này Tạ Quân Ngọc mới đặt Hi Nhi xuống.

“Hi Nhi, ngày mai ngươi cùng ta tiến cung, mẫu hậu và hoàng huynh muốn gặp ngươi, thuận tiện bàn bạc ngày thành hôn luôn, Hi Nhi cảm thấy thế nào?” Tạ Quân Ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hi Nhi, đi qua khoảng sân độc đáo, nói với giọng ấm áp.

“Được.”

Hi Nhi cúi đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi lo lắng, nhưng đó là cha mẹ và huynh trưởng của Tạ Quân Ngọc, nhất định phải gặp, không khỏi trở tay nắm lấy tay Tạ Quân Ngọc, mười ngón tay đan vào nhau cũng khiến y cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, Tạ Quân Ngọc cảm thấy vô cùng vui sướng trước động tác nhỏ của Hi Nhi.

Không ngờ, ngày thứ hai vào cung lại nhẹ nhàng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, mẫu thân của Tạ Quân Ngọc là Thái Hậu đương triều, biết hai người không chỉ đã làm chuyện giữa phu thê, mà còn có cả Thanh Nhi, khuôn mặt do được bảo dưỡng thích đáng không nhìn ra tuổi lộ ra nụ cười vui mừng, nói thẳng sau khi thành hôn và có thời gian rảnh thì phải đưa Thanh Nhi vào cung để bà xem, Hi Nhi vội vàng nói đồng y, lúc này trái tim treo lơ lửng mới rơi xuống.

Ngày cưới được ấn định vào một ngày lành tháng tốt của nửa tháng sau, trong lòng hai người đều cảm thấy bình an vì đã trần ai lạc định(*), Tạ Quân Ngọc uyển chuyển từ chối ý muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho hai người họ của hoàng huynh, nói là Thanh Nhi còn nhỏ không thể ở xa người được, rồi rời khỏi cung với Hi Nhi.

“Hi Nhi, ta và ngươi sắp thành thân rồi, ngươi có vui không?” Tạ Quân Ngọc ôm lấy Hi Nhi, vui mừng ra mặt nói.

“Vui lắm…… Sau này tướng công sẽ…… Sẽ là của một mình Hi Nhi.” Vương Hi cũng vô cùng vui sướng, hai tay ôm lấy cổ Tạ Quân Ngọc không buông, đỏ mặt cười nói.

Tạ Quân Ngọc thấy Hi Nhi trung thực như thế, cười vuốt vuốt chóp mũi của Hi Nhi, sau đó dựa theo theo lời Hi Nhi nói tiếp:

“Tướng công là của một mình Hi Nhi, Hi Nhi cũng là của một mình tướng công, Hi Nhi cảm thấy thế nào? ”

Hi Nhi không trả lời mà chỉ đỏ mặt chạm vào môi Tạ Quân Ngọc, môi lưỡi quấn quýt, trong chiếc kiệu nhỏ hẹp diễn ra cảnh tượng nóng như lửa.

Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, tiệc cưới của hai người bọn họ vô cùng long trọng, đủ để nói rõ địa vị của Hi Nhi trong lòng Tạ Quân Ngọc, thậm chí Tạ Quân Ngọc còn ở trước mặt đông đảo khách khứa, nói kiếp này trong lòng hắn chỉ có một người là Hi Nhi, sẽ không có ai khác có thể thay thế được, hàm ý rất rõ ràng: “Bất cứ ai cũng đừng vắt óc tìm mưu kế đưa con gái nhà mình lại đây nữa, Tạ Quân Ngọc hắn không cần.”

Rốt cuộc Tạ Quân Ngọc mang tước hiệu Vương gia, lại được hoàng huynh sủng ái nên có rất nhiều người muốn kết thân với hắn, giờ nói ra rõ ràng tránh cho sau này Hi Nhi nhìn thấy rồi phiền lòng.

Tạ Quân Ngọc vốn không phải một người có quy tắc, sau khi kính rượu gần như là ổn thỏa rồi, lòng luôn nhớ về Hi Nhi đang chờ mình, liền tìm lấy một cái cớ rời khỏi yến hội linh đình, đi về phía Tân Nguyệt Trai.

Đẩy cửa phòng ra, nến đỏ lung linh, rèm cửa màu đỏ nhuộm hồng mặt mày Tạ Quân Ngọc, Hi Nhi mặc đồ cưới đỏ rực ngồi chờ Tạ Quân Ngọc ở trên giường, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại lộ ra từ ống tay áo to rộng, trông rất đẹp mắt.

Tạ Quân Ngọc không khỏi nín thở, đi đến vén khăn cưới đỏ rực trên đầu Hi Nhi, chỉ cách nhau một bước nhưng hai người đều có chút khẩn trương, khăn cưới tuột xuống, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hi Nhi lọt vào mi mắt, Tạ Quân Ngọc nhìn khuôn mặt quen thuộc của Hi Nhi, khóe miệng không khỏi cong lên, ngược lại thì Hi Nhi lại đỏ mặt, không dám nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Tạ Quân Ngọc.

Một ngày trôi qua, Tạ Quân Ngọc vốn đã rất nhớ Hi Nhi, hiện giờ người đẹp cũng ở trong ngực, không đợi Hi Nhi phản ứng gì nhiều, Tạ Quân Ngọc đã cướp lấy đôi môi ấm áp nhung nhớ đã lâu, trao đổi nước bọt ngọt ngào, thỉnh thoảng lại có một sợi chỉ bạc chảy xuống từ khóe miệng, dưới ánh nến, trông hết sức dâm đãng.

Mãi cho đến khi đôi môi đỏ mọng của Hi Nhi hơi hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dấu vết tình dục, con ngươi đen láy sương mù mờ mịt, Tạ Quân Ngọc mới chịu để yên, chép chép miệng, cười xấu xa nói:

“Có phải Hi Nhi đã ăn vụng quả hỉ không? Hửm?”

“Đúng vậy, thì sao chứ…… Hi Nhi đói bụng……” Trên gò má ửng hồng của Hi Nhi hiện lên một tia thẹn thùng vì bị vạch trần, tiện đà lại ôm Tạ Quân Ngọc làm nũng.

Hi Nhi ăn nói nhẹ nhàng không hề biết rằng dáng vẻ lúc này rơi vào mắt Tạ Quân Ngọc có sức hấp dẫn lớn đến mức nào, hương thơm ngọt ngào quyến rũ chui vào trong mũi Tạ Quân Ngọc, hô hấp trong bất giác trở nên nặng nề hơn, Tạ Quân Ngọc cười xấu xa nói:

“Hi Nhi đói bụng rồi, vi phu sẽ cho Hi Nhi ăn no ngay.” Nói rồi, liền cởi bộ đồ cưới đỏ rực của Hi Nhi.

Hi Nhi tự nhiên hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tạ Quân Ngọc, khuôn mặt đỏ bừng như sắp chảy máu, tay nhỏ trắng nõn vỗ nhẹ lên Tạ Quân Ngọc, nhỏ giọng như giận như không nói:

“Tướng công…… Còn chưa uống rượu hợp cẩn……”

Những lời này nhắc nhở Tạ Quân Ngọc, hắn đứng dậy rót hai ly rượu hợp cẩn được chuẩn bị kỹ lưỡng, tràn đầy ý cười uống nó với Hi Nhi, ngụ ý của rượu hợp cẩn này là hai người đã thành thân sẽ vĩnh viễn không chia lìa, Tạ Quân Ngọc đương nhiên là muốn đầu bạc đến già với Hi Nhi cho nên không thể thiếu khâu uống rượu hợp cẩn này được, uống rượu hợp cẩn xong, trong miệng hai người đều còn thoang thoảng hương rượu.

Tạ Quân Ngọc lại đưa môi lên, bộ đồ cưới đỏ rực treo một nửa trên thân thể trắng nõn mê người, Thanh Nhi đã gần nửa tuổi nhưng chỗ này của Hi Nhi vẫn có sữa, Tạ Quân Ngọc thích vô cùng, rời khỏi cánh môi đỏ mọng ấm áp, ngậm lấy đầu vú sưng to liếm mút, còn bên kia thì dùng ngón tay kẹp lấy, kéo nhẹ liền có sữa trắng chảy ra.

Quần lót bên trong bị chất nhờn do hoa huyệt tiết ra làm ướt, cởi quần lót vướng bận ra, Tạ Quân Ngọc dễ dàng đút hai ngón tay vào hoa huyệt trơn ướt, ngón tay cong lại, phần thịt non nhạy cảm bị đẩy lên, tiết ra một lượng lớn nước dâm.

Rút ngón tay ra, Tạ Quân Ngọc không chút do dự bắt đầu liếm láp ở trước mặt Hi Nhi, đôi mắt thâm thúy, hai má Hi Nhi ửng hồng, rồi lại mê muội nhìn, hoa huyệt dưới thân không ngừng tiết ra chất lỏng trong suốt.

“Hi Nhi, hôm nay vi phu sẽ dạy cho ngươi một chuyện vui.” Tạ Quân Ngọc nói xong, thế mà lại cúi người vùi đầu ngậm lấy hoa huyệt mềm mại kia, đầu lưỡi lưu luyến ở môi hoa một hồi rồi đưa vào hoa huyệt đang mấp máy, sau đó không kiêng nể gì bắt đầu đâm thọc ra vào.

“Ha a…… Tướng công, đừng mà…… A a a a……”

Khoái cảm ập đến vô cùng mãnh liệt, hoa huyệt co rút phun ra một lượng lớn chất lỏng, bị Tạ Quân Ngọc uống một ngụm, ngón tay trắng nõn của Hi Nhi yếu ớt nắm chặt chăn cưới đỏ thẫm dưới thân, mắt cá chân trắng nõn vô lực đáp trên đầu vai Tạ Quân Ngọc.

Nhân lúc Hi Nhi vì lên đỉnh mà thất thần, Tạ Quân Ngọc nâng hai chân Hi Nhi lên, đâm gậy thịt dữ tợn vào hoa huyệt, di chuyển eo và bắt đầu chịch, cặp mông trắng nõn mềm mại của Hi Nhi bị lông c* cọ xát nổi lên màu đỏ, bộ đồ cưới đỏ rực treo một nửa trên thắt lưng.

“Tướng công…… Ha a…… Chưa cởi đồ cưới mà…… Ưm ư……” Hi Nhi cảm thấy dáng vẻ này vô cùng xấu hổ, mắt đỏ hoe, cất lên giọng nói khàn khàn chứa đầy tình dục cầu xin.

Cởi bộ quần áo cưới đang treo lơ lửng, da thịt ấm áp dán vào nhau, tần suất chịch của Tạ Quân Ngọc càng lúc càng nhanh, gậy thịt dữ tợn đâm vào miệng tử cung mềm mại, vào lúc hoa huyệt của Hi Nhi xoắn chặt, lại bắt đầu co rút phun ra chất lỏng dính nhớp, móng tay của Tạ Quân Ngọc đã che lại lỗ chuông nhạy cảm của mầm xanh, gậy thịt dữ tợn đâm vào miệng tử cung, bắn ra dòng tinh dịch đặc sệt, cơ thể vừa mới thả lỏng của Hi Nhi lại căng thẳng, thở hổn hển bắn ra vài dòng tinh dịch loãng……

Ngọn nến đỏ sắp tàn trên bàn đang đung đưa, phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp đỏ bừng của Hi Nhi và khuôn mặt như ngọc của Tạ Quân Ngọc.

“Hi Nhi, chúng ta sinh thêm một đứa được không?” Tạ Quân Ngọc nghịch sợi tóc mướt mồ hôi của Hi Nhi, đôi mắt mang theo tình cảm dịu dàng ngay cả bản thân cũng khó nhận thấy được.

“Được nha, Hi Nhi cũng thích trẻ con.” Hi Nhi cười híp mắt nằm trên người Tạ Quân Ngọc, bàn tay nhỏ ấm áp đốt lửa khắp nơi, vuốt ve lồng ngực rộng lớn của Tạ Quân Ngọc.

“Hi Nhi, ta yêu ngươi.” Tạ Quân Ngọc bắt được tay nhỏ đang gây rối, ánh mắt sáng quắc nhìn Hi Nhi.

“Ta cũng yêu ngươi, Tạ Quân Ngọc.” Hi Nhi đỏ mặt, con ngươi đen láy sáng lấp lánh, cằm để trên ngực Tạ Quân Ngọc, má lúm đồng tiền mờ mờ xuất hiện ở khóe miệng.

Ngọn nến đỏ trên bàn đang lay động, sáng sáng tối tối, cuối cùng là tắt ngúm, trong phòng một mảnh tối đen, một lúc lâu sau, chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt của Hi Nhi và tiếng lầm bầm của Tạ Quân Ngọc.

“Hi Nhi, ta yêu ngươi, kể từ ngày ngươi rơi vào trong lồng ngực của ta, ta liền thích ngươi, may mắn thay, trái tim của ngươi cuối cùng cũng buộc chặt trên người ta, ta thật may mắn vì có được ngươi và Thanh Nhi.” Tạ Quân Ngọc mò mẫm trong bóng tối, hôn lên trán Hi Nhi.

Một lúc lâu sau, tiếng hít thở đều đặn của hai người vang lên trong căn phòng yên tĩnh, vừa ổn định vừa yên lòng.

____ ____ ____

Chú thích:

*Phi phú tức quý (非富即贵): Không phải người giàu thì cũng là người có quyền thế.

*Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống đất, ý nói chuyện gì đó đã trải qua nhiều trắc trở gian truân cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.

-Hết chương 11-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro