Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Bánh bao nhỏ được sinh ra, sau sinh play

-

Hi Nhi sinh vào mùa xuân, là một bé trai, vì trong thời gian mang thai được Tạ Quân Ngọc chăm sóc rất tốt, cho nên dù y đã phải chịu rất nhiều đau đớn khi sinh con nhưng tính mạng cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ là gầy hơn một chút, nhưng cũng khiến Tạ Quân Ngọc nhìn mà mắt đỏ hoe, ước gì có thể thay thế Hi Nhi chịu những cực khổ này.

“Hi Nhi, ngươi chịu khổ rồi, còn đau không?”

Tạ Quân Ngọc nắm bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của Hi Nhi, hai mắt đỏ hoe, hận không thể móc hết thành ý ra cho Hi Nhi nhìn một cái, ngược lại làm cho ông lão ở một bên phải trố mắt nhìn thẳng, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Vương gia mất bình tĩnh như vậy đấy.

Hi Nhi nhìn ông lão đang kinh ngạc, lại nhìn Tạ Quân Ngọc đang đau lòng bên cạnh, đỏ mặt, nói bằng âm lượng mà chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy:

“Tướng công, đại phu còn ở đây kìa.”

Lúc này Tạ Quân Ngọc mới chú ý tới ông lão đang ở bên cạnh, nghiêm mặt lại, vẫy tay ra hiệu cho ông lão lui ra, thấy trong phòng chỉ còn lại hai người là hắn và Hi Nhi, vẻ đau lòng đã biến mất lúc nãy lại hiện lên, nắm bàn tay nhỏ bé của Hi Nhi, đầu ngón tay cẩn thận xoa nắn.

“Không còn đau nữa, Hi Nhi không lừa tướng công đâu.”

Vương Hi đỏ mặt cười, mặt mày đầy ắp ý cười, ngón tay trắng nõn nắm lại bàn tay to của Tạ Quân Ngọc, cảm nhận được cảm giác ấm áp truyền đến từ tay hắn.

Tạ Quân Ngọc nghe vậy, trong lòng càng mềm mại hơn, hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Hi Nhi:

“Hi Nhi chỉ lừa ta thôi, chỗ đó của ngươi vốn rất nhỏ, sao có thể không đau chứ?”

Thấy vậy, Vương Hi cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười chuyển chủ đề:

“Con đâu rồi?”

Tạ Quân Ngọc vừa nghe thế thì liền nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi vào, mặt mang theo vẻ ghét bỏ nói:

“Đỏ rực nhăn dúm dó, không đẹp chút nào.”

Hi Nhi chỉ có thể cười trừng hắn một cái.

“Đại phu nói qua một thời gian sẽ đẹp lên thôi.” Nói xong liền nhìn đứa nhỏ của hai người họ, khuôn mặt nhỏ nhăn nheo, không nhìn ra được gì cả, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng kỳ diệu, cũng rất vui sướng.

Sau khi ra tháng, Hi Nhi và đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, khuôn mặt đỏ rực nhăn dúm dó ban đầu cũng biến thành vừa trắng vừa mềm, trong lòng Tạ Quân Ngọc cũng càng thêm thích đứa nhỏ, đặt tên cho bé là Tạ Mộ Hi, nhũ danh là Thanh Nhi, nhưng có một chuyện đã làm Tạ Quân Ngọc vừa yêu vừa hận Thanh Nhi trắng trắng mềm mềm.

Để nuôi dưỡng cơ thể sau sinh cho Hi Nhi, Tạ Quân Ngọc tất nhiên là đã nấu rất nhiều món canh bổ dưỡng, sữa trên ngực Hi Nhi cũng càng ngày càng nhiều, ngoại trừ đút cho Thanh Nhi uống thì phần dư lại tất nhiên là rơi vào trong miệng Tạ Quân Ngọc, nhưng một khi Thanh Nhi ngửi thấy trên đầu vú có hơi thở của Tạ Quân Ngọc thì sẽ lập tức không chịu bú mà lớn tiếng quấy khóc một lúc lâu, Hi Nhi phải dỗ một lúc mới bằng lòng uống sữa, làm cho Tạ Quân Ngọc vừa yêu vừa hận nhưng cũng không thể nào nổi giận với một đứa trẻ mới sinh.

Vất vả lắm Hi Nhi mới dỗ cho Thanh Nhi ngủ được, mới nằm xuống ngủ một lúc thì lại bị đánh thức bởi cảm giác tê ngứa truyền đến từ ngực, vừa mở mắt đã nhìn thấy đầu tóc đen nhánh mềm mại của Tạ Quân Ngọc đang vùi trước ngực mình và ngậm lấy đầu vú đỏ tươi liếm hút.

“Ưm…… Tướng công…… Không được…… Lát nữa Thanh Nhi lại khóc……” Màu hồng trên khuôn mặt dần lan đến mang tai, Hi Nhi cảnh cáo một tiếng, sau đó mềm người hạ giọng cầu xin.

“Sữa của Hi Nhi đều là của một mình vi phu, Thanh Nhi còn nhỏ đã hư như vậy rồi, vi phu phải mút hết.” Tạ Quân Ngọc ngẩng đầu, khóe miệng còn dính sữa tươi trắng đục, nói với vẻ vô cùng ấm ức, nói xong lại cúi người ngậm lấy đầu vú sưng to bên kia, tập trung vào việc bú mút.

Chỉ bị Tạ Quân Ngọc ngậm lấy đầu vú đỏ tươi thôi, hạ thân nhạy cảm của Hi Nhi liền trở nên ẩm ướt, không khỏi kẹp chặt hai chân, đè nén cảm giác ngứa ngáy mắc cỡ kia xuống.

Tạ Quân Ngọc hết sức chú ý tới phản ứng của Hi Nhi, thấy Hi Nhi kẹp chặt hai chân thì liền cười xấu xa, bàn tay to chạm vào hạ thân của y, lập tức nơi tay cảm nhận được sự ướt át trơn trượt, ý cười trong đôi mắt đen như mực càng đậm, môi mỏng xấu xa nói:

“Hi Nhi có muốn tướng công không? Hửm?"

“Ưm ư…… Muốn……”

Đôi mắt đen láy của Hi Nhi hiện lên sương mù, cắn cánh môi đỏ mọng, nhìn Tạ Quân Ngọc với đôi mắt long lanh.

Tạ Quân Ngọc đã phải nhịn rất vất vả trong thời gian y mang thai, sau sinh lại vội vàng chăm sóc phục hồi cơ thể cho Hi Nhi, làm gì được nhìn thấy hình ảnh mê người như bây giờ, thoáng chốc đã cởi sạch mớ quần áo chướng mắt một cách thành thạo, cơ thể trắng nõn quyến rũ của Hi Nhi liền lộ ra, hoa huyệt ở hạ thể không còn là màu hồng nhạt ban đầu, nó đã biến thành màu đỏ tươi quyến rũ và đang chảy nước dâm tí tách.

Gậy thịt đỏ tím dữ tợn của Tạ Quân Ngọc để ngay miệng huyệt trơn ướt, lại chậm chạp không chịu tiến vào, thấp giọng dụ dỗ nói:

“Sữa của Hi Nhi chỉ dành cho tướng công uống thôi đúng không? Hửm?” Nói rồi còn nắm cái cán đỏ tím trượt tới trượt lui ở giữa đùi trơn ướt, không chịu tiến vào.

“Ha a…… Sữa của Hi Nhi…… Ừm ư…… Chỉ cho tướng công uống…… Tướng công mau vào đi…… Hu hu……” Hi Nhi chảy nước mắt, cánh mũi đỏ bừng rụt lại, cơ thể nhuộm cơn sóng tình dục vặn vẹo, muốn nuốt gậy thịt dữ tợn kia vào.

Sau khi nghe được câu trả lời thỏa đáng, Tạ Quân Ngọc mới thẳng người đâm vào trong, đóng gậy thịt dữ tợn vào hoa huyệt dính đầy chất lỏng, ưỡn vòng eo mạnh mẽ đâm thọc ra vào.

”Ha a…… Tướng công…… Đầy quá…… Hi Nhi rất…… Rất thích…… A a……”

Tạ Quân Ngọc không thỏa mãn với như vậy, kéo đôi chân trắng nõn của Hi Nhi ra, Hi Nhi không khỏi thốt lên một tiếng, những lời còn lại biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào, đầu tựa vào lồng ngực nóng như lửa của Tạ Quân Ngọc, toàn bộ trọng tâm đều rơi vào gậy thịt đang kết nối bọn họ, Hi Nhi nhìn gậy thịt liên tục ra vào kia, thịt non đỏ tươi theo sau mỗi cú chịch, không ngừng bị đưa ra ngoài, cơn sóng tình dục dâng trào, thịt non không ngừng siết chặt gậy thịt bên trong.

Hi Nhi bị tình dục dày vò đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đầu óc choáng váng mơ hồ, y thè lưỡi, tinh tế liếm láp lồng ngực nóng như lửa của Tạ Quân Ngọc, trán hắn nổi gân xanh, cố kiềm chế dục vọng xuất tinh, đâm thọc khoảng một trăm lần mới phun ra chất dịch trắng đục đặc sệt vào trong huyệt đạo căng chặt ướt nóng kia.

Dục vọng kìm nén bấy lâu nay này, chỉ mới một lần là không đủ để biến mất, một lúc sau gậy thịt trong hoa huyệt lại thức tỉnh, rút nó ra khỏi hoa huyệt, tiến vào hậu huyệt chặt khít, tinh dịch trong hoa huyệt liên tục trào ra như mất khống chế, kích thích Hi Nhi không khỏi kẹp chặt gậy thịt trong hậu huyệt, đường đi khô khốc không ngừng tiết ra dịch ruột nhớp nháp làm cho việc đâm vào thuận lợi hơn, mỗi lần điểm nhạy cảm bị nghiền vào mạnh mẽ, dương vật trước người lại càng chảy ra nhiều chất dịch trong suốt hơn, đó là dấu hiệu trước khi xuất tinh.

“Ha a…… Tướng công…… Hu hu…… Tạ Quân Ngọc……”

Khoái cảm chồng chất làm Hi Nhi thấp giọng nỉ non, khóe mắt đỏ hoe nheo lại, sau khi thân thể co rút kịch liệt thì bắn ra vài dòng dịch đục, bắn tung tóe lên bụng của hai người, từng giọt từng giọt, tràng đạo xoắn chặt gậy thịt, Tạ Quân Ngọc không khỏi tê cả da đầu.

Sau khi đạt được cực khoái, Hi Nhi còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận dư vị thì cơ thể đỏ bừng lại trở nên căng thẳng, cũng không biết Thanh Nhi đã tỉnh từ khi nào, tròng mắt đen láy vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hai người đang quấn quýt, sự xấu hổ to lớn khiến Hi Nhi cảm thấy không có chỗ nào để trốn và bật khóc trong hoảng loạn.

“Hu hu…… Tướng công…… Thanh Nhi thức rồi……”

Tạ Quân Ngọc ngược lại là không vội, vẫn hưởng thụ cảm giác được thành ruột nóng như lửa bao bọc, hắn cười kéo lấy chăn gấm ở bên cạnh sang che khuất nơi hai người kết hợp, chậm rãi di chuyển.

“Không sao, trẻ con thì có thể nhớ được gì chứ.”

“Ưm ư…… Đều là lỗi của tướng công……”

Làm chuyện như vậy trước mặt Thanh Nhi, Hi Nhi cứ cảm thấy rất kỳ quái... Cùng với sung sướng không thể giải thích được… Y chỉ có thể đỏ mặt nhìn Tạ Quân Ngọc với vẻ trách móc.

“Đều là lỗi của vi phu, nhưng Hi Nhi ở dưới thân vi phu mà còn không chuyên tâm như thế, nên phạt.” Tạ Quân Ngọc nhìn Hi Nhi còn đắm chìm trong cơn hoảng sợ vừa rồi, xấu xa mà đâm thật mạnh vào điểm nhạy cảm trong hậu huyệt……

Chờ hai người kết thúc cuộc ân ái, Thanh Nhi cũng đã lần nữa ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, cắn ngón tay mềm mại của mình, ngủ say sưa như không có chuyện gì xảy ra vậy, Tạ Quân Ngọc đành phải nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn non nớt của Thanh Nhi, cười nói:

“Nhóc xấu xa.”

Sau đó ôm lấy Hi Nhi đang ngủ mê mệt, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ.

-Hết chương 9-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro