Chương 7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7.
Diễm quỷ gần đây vừa dọn sang nhà mới. Chỗ ở trước đó tại ngay dưới chân hoàng thành, ra cửa rẽ trái là nhà thúc phụ của đương kim thiên tử, rẽ phải vài bước lại là nhà thân đệ đệ của hoàng hậu đương triều. Chỉ cách hậu viện một ngõ nhỏ là lầu trang điểm của Thừa Bình công chúa, cạnh tường cổng trước là trường luyện võ của Vọng Bắc hầu. Ngày nào trước cửa cũng đều huyên huyên náo náo, ngựa xe qua lại dập dìu như nước chảy. Ngay cả ban đêm cũng không dễ ngủ, đèn lưu ly nhà hàng xóm hết cái này đến cái khác được thắp lên rực rỡ, sáng trưng như ban ngày.
Tang Mạch đỡ trán, uể oải nói: "Tìm cái địa phương thanh tĩnh đi, ồn quá."

Không Hoa liền tự quyết, chuyển nhà đến một tiểu trấn thật xa kinh thành. Cư dân không nhiều, đường ngang ngõ dọc, suối vòng trước cửa, quả là thanh tĩnh an bình. Tiền nhiệm Minh chủ đã quen nhà cao cửa rộng chọn một ngôi nhà lớn đủ cả hoa viên tú lâu hí thai. Tang Mạch dắt tay Tiểu Miêu vòng quanh xem xét một hồi, gật đầu nói: "Cũng được, trụ lại thôi."

Từ đó, tòa nhà lớn nhất tiểu trấn này đón vào một chủ nhân mới.

Đại trạch cách xa khu dân cư, một mình lẻ lẻ loi loi dựng ở đông bắc trấn. Người trong trấn nói, chủ nhân trước kia là quan lớn trong triều, nửa đời lăn lộn chốn quan trường, tất cả tiền tài tích được đều đổ vào căn nhà này, vốn định ở đây an hưởng tuổi già. Lại không ngờ, vừa chuyển đến chưa được bao lâu, trong nhà người thì bệnh nặng kẻ lại gặp chuyện chẳng may, đột nhiên chết, đột nhiên phát điên, cả nhà lớn bé không có một ai hoàn hảo. Nô bộc trong nhà đều sợ hãi, thừa dịp chủ nhân hoảng loạn rối rít cuốn gói chuồn đi. Chỉ lưu lại một mình gia chủ, tay không sống giữa một tòa tiên cung xa hoa lộng lẫy, ốm liệt giường cũng chẳng ai chăm sóc, cuối cùng ra đi trong uất ức. Mọi người nói đấy là báo ứng. Ai bảo khi xưa lão làm quan thì áp bức tàn nhẫn, chỉ trắng trợn vơ vét mà không biết thương dân. Bạc xây nhà đều là tiền bất minh bất chính, tất nhiên không thể để lão mặc ý hưởng thụ.

Tang Mạch cũng không thèm quan tâm tới mấy loại truyền thuyết "nhà ma" "quỷ ám" nhàm chán. Có điều đêm đầu tiên vào ở, tại mấy ngóc ngách xó xỉnh bắt được gần chục con yêu tinh quỷ quái, to có nhỏ có.

"Cút." Đứng trên bậc cửa, diễm quỷ nùng trang diễm mạt nâng đầu, lời ít ý nhiều chỉ phun ra một chữ, sau đó dắt tay Tiểu Miêu xoay người bước đi.

"Tại sao? Chúng ta mới là người đến trước." Đám quỷ mị nhao nháo kêu lên, xông ra chặn trước mặt y, không chịu bỏ qua.

Diễm quỷ đôi mắt xám tro không nói lời nào, "rắc ──" một cái bẻ vỡ hạch đào trong tay, đầu tiên đút cho Tiểu Miêu một miếng, sau đó mới chậm rãi chọn lấy phần còn lại giữa đống vỏ nát vụn. "Vì ta muốn thế." Chân mày dài mỏng được tô vẽ tỉ mỉ nhướng lên, đặc biệt quyến rũ.

Đám quỷ mị tức đến dậm chân, hiện nguyên hình mặt xanh nanh vuốt định nhào lên cắn xé, nhưng trong nháy mắt lại như bị phù phép, tất cả đều ngây dại.

Trong phòng, nến đỏ lập lòe chỉ lờ mờ chiếu sáng một góc nhỏ, Minh chủ tiền nhiệm từ trong ánh nến chậm rãi bước ra.

"Hắn, hắn, hắn..." Một yêu quái tinh mắt ngón tay run lẩy bẩy chỉ về phía trước, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng.

"Cút." Đưa tay ôm lấy bạch y diễm quỷ, giọng nói trầm thấp của Không Hoa như muốn đẩy người ta rơi xuống điện Diêm La u ám. Phía trên thập điện Diêm La (*), hắc y Minh chủ khuôn mặt tuấn mỹ mà băng lãnh, con ngươi mặc sắc lúc nào cũng thờ ơ.

"Á ──" Tiếng thét bén nhọn vang lên. Đám quỷ mới rồi còn khí thế hung hăng giờ đã chuồn bay mất dạng.

Sau đó, người thì khỏi nói, ngay cả quỷ cũng không dám bén mảng tới nơi này.

.

Chuyển nhà thoáng cái đã vừa tròn một tháng. Thu qua đông đến, sáng sớm tỉnh lại, gió thổi suốt đêm mang màu trắng trải khắp toàn sân. Tang Mạch khoác chiếc áo lông, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết trắng lấp lóa trong nắng ban mai, chói đến mức mắt càng thêm khó mở.

Bị đánh thức, Không Hoa nhìn y nói: "Ngủ thêm chút nữa đi, coi chừng cảm lạnh."

Tang Mạch quay đầu, vẻ mặt khinh thường: "Quỷ còn cảm lạnh cái gì?"

Nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về giường, không hề khách khí đưa đôi bàn tay lạnh buốt dán lên lồng ngực Không Hoa.

Không Hoa thấp giọng cười, cầm lấy tay y, kéo cả người y vào trong cái ôm của mình: "Ngủ đi, chút nữa ta gọi ngươi."

Diễm quỷ chớp mắt, chẳng bao lâu sau lại dần dần thiếp đi: "Ngày hôm qua đã hứa với Tiểu Miêu, tuyết rơi thì cùng nó đắp người tuyết."

"Hôm trước là ai nói với ta, không được chiều hư Tiểu Miêu, phải bắt nó học hành chăm chỉ?"

Nam nhân bất đắc dĩ cười, bên trong tiếu ý hiện lên tầng tầng sủng nịch, Tang Mạch đang ngủ say không nghe thấy được. Chỉ có gió vẫn "vù vù" gào thét bên ngoài, và nơi hỏa lô trước giường, từng đốm lửa nhỏ "lách tách" bay lên.

.

– Tú lâu: (lầu thêu thùa) nơi dành riêng cho thiếu nữ quý tộc thời xưa thêu thùa, vẽ tranh, đàn hát...
– Hí thai: nơi có sân khấu diễn kịch, tương tự như rạp hát thời nay.
– Đại trạch: trạch = nơi ở, chỗ ở.
– Nùng trang diễm mạt: trang điểm đậm, lộng lẫy.
* Thập điện Diêm La: theo đạo Phật, Âm phủ được chia làm mười điện với người cai quản khác nhau và các nhiệm vụ khác nhau (phán xử linh hồn, quản lý việc đầu thai, trừng phạt những kẻ thất nhân thất đức khi còn sống...) Ai thích tìm hiểu thêm thì cứ ra Google nha ^^ [quay lại đọc tiếp]

– Mặc sắc: màu mực.

.

8.
Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng rõ. Tiếng gió nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn tiếng cười trầm thấp của nam nhân và tiếng kêu loáng thoáng nghe không rõ của hài tử từ trước cửa phòng truyền tới. Tang Mạch chậm rãi rời giường khoác thêm áo, mở cửa nhìn ra ngoài. Cả mảnh sân trắng xóa, hai bóng người một lớn một nhỏ đứng giữa khoảng trắng mênh mông, đắp người tuyết đến hăng say. Thỉnh thoảng lại có đóa hoa tuyết phiêu phiêu hốt hốt rơi xuống, lọt qua những cành cây đã phủ đầy tuyết trắng tinh, lặng lẽ đọng lại trên đầu vai nam tử.
Tiểu Miêu rất thích tuyết, hai gò má trắng như tuyết đã bị gió thổi qua đỏ ửng mà vẫn còn vọc tuyết cho vào lòng bàn tay nhào nặn. Không Hoa bất thình lình vươn bàn tay băng lãnh áp lên mặt nó. Hài tử giật mình, đôi mắt hắc bạch phân minh ngước lên, đầu tiên là sợ hãi, rồi sau đó phồng mang trợn má, giơ tay đẩy mạnh khiến Không Hoa ngã nhào trên nền tuyết. Lật đật chạy đến trước mặt Không Hoa, Tiểu Miêu bốc một nắm tuyết, "bụp ──" một cái thả xuống gương mặt đẹp đến thiên nộ nhân oán của Minh chủ tiền nhiệm, cái tay nhỏ còn không quên tiện đà trét trét thêm một cái.

"Ngươi..." Vị Minh chủ nơi Minh phủ sâu hun hút kia chưa từng nếm qua khi nhục đến thế, khắp mặt dính đầy tuyết, chật vật không nói nên lời.

"Ha ha ha ha ha..." Nhìn thấy một màn này, Tang Mạch cười nghiêng ngả.

Không Hoa nghe tiếng liền quay đầu qua: "Dậy rồi à?"

Mành cửa hé mở, diễm quỷ lười biếng chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt. Chưa hề tô son điểm phấn, gương mặt trắng thuần, khóe miệng khẽ cong. Y mặc bộ trường bào trắng như tuyết, nửa khuôn mặt cũng trắng như tuyết ẩn phía sau rèm, cách biệt với một trời lất phất tuyết bay, đôi mắt xám sinh động không sao tả xiết.

Trong nháy mắt, Không Hoa phảng phất thấy được Tang Mạch của năm đó. Làm thư đồng cho một hoàng tử bị bỏ quên nơi lãnh cung rộng lớn mà cô quạnh, cùng vui chơi đùa nghịch, tha hồ hò hét, thỏa thích tươi cười. Thiếu niên ngày trước cũng từng có một gương mặt trong sáng, nét cười thản nhiên như thế. Khi xưa, cứ tưởng khoảnh sân trống rỗng ấy là cả thiên hạ. Sau này mới biết, thiên hạ to lớn, một lãnh cung nho nhỏ làm sao có thể so bì. Giờ đây nghĩ lại, kỳ thật, một khoảnh sân nơi bọn họ có thể thoải mái vui cười thực sự có thể coi là cả thiên hạ rồi.

"Bụp ──" một cái, hàn khí lao tới sượt qua má. Nhanh chóng lách người né tránh, hắc y Minh chủ chậm rãi nhếch miệng, đưa tay chộp lấy cổ áo Tiểu Miêu, nhấc nó lên trước mặt: "Tử tiểu quỷ."

Hài tử có khuôn mặt tương tự với hắn bĩu môi, cơ thể liên tục giãy giụa, tay chân không ngừng huơ huơ trong không khí.

"Nha, nha..." Muốn túm lấy Không Hoa mà làm sao cũng không tới, trái lại còn bị đối phương nhéo nhéo mấy cái. Ánh mắt tóe lửa, hài tử cố với cố với, viền mắt đã bắt đầu ươn ướt, sau đó đơn giản là không thèm nhúc nhích, buông thõng chân tay, bĩu môi ngoảnh mặt đi, nhìn Tang Mạch phía xa.

Tang Mạch thấy thế nhịn không được phì cười, hướng Tiểu Miêu vẫy vẫy tay: "Lại đây. Hôm nay còn chưa luyện chữ đâu. Hai canh giờ, không được lười biếng."

Cái miệng vừa mới giương lên được một nửa nháy mắt đã méo xệch xuống rồi.

.

Đồ ăn sáng trên bàn vẫn còn bốc khói, một bát cháo nóng nghi ngút để ở giữa phòng.

"Bà cụ dưới trấn mang cho đấy." Không Hoa vừa nói vừa phủi đi tuyết đọng trên vai.

Cầm đũa chầm chậm khuấy cháo trong bát, quả là vừa dẻo vừa mềm, tỏa hương thơm phức. Tang Mạch hỏi: "Lúc nào?"

Không Hoa nói: "Vừa mới về khi nãy."

"Tuyết rơi, đường cũng không dễ đi nhỉ?" Nghĩ ngợi một chút, Tang Mạch thầm thì.

Thuận tay tách mở mấy quả hạch đào rồi ném hết đống vỏ vào hỏa lô, khiến vài tiếng nổ lách tách vang lên. Không Hoa nói: "Ta đi theo cả đường, không sao."

Tang Mạch giương mắt nhìn hắn, Không Hoa mỉm cười, lấy một quả hạch đào nhét vào miệng y.

Mười ngày trước, Tang Mạch dẫn Tiểu Miêu xuống trấn dạo chơi, thấy một cụ bà té ngã ven đường liền hảo tâm giúp đỡ. Ai ngờ người ta vẫn ghi khắc trong lòng, không chỉ hỏi thăm địa chỉ chạy đến tạ ơn, sau đó còn thường xuyên đưa tặng mấy mớ rau sạch và quà bánh tự làm. Qua lại mấy lần, nhà diễm quỷ vốn vẫn không kết giao cùng gia đình khác giờ lại như có thêm một người bà con.

"Hài tử thanh tú vẫn thường được lòng người." Xoa nhẹ bên má Tang Mạch, Không Hoa cất giọng hơi chua mà trêu ghẹo.

Diễm quỷ cau mày, hé miệng cắn xuống đầu ngón tay hắn.

.

Có một bát cháo nóng lót bụng, buồn ngủ vừa mới tán đi lại chậm rãi nổi lên. Tang Mạch ngả người trên ngọa tháp trải da thú, trầm tư: "Chắc phải hồi lễ thôi?"

Thành thạo thu dọn bát đũa trên bàn, Không Hoa cười nhẹ: "Chuyện tặng lễ, ngươi hiểu biết hơn ta."

Tang Mạch nghe thế, chân mày chậm rãi nhướng lên: "Nghe theo ta sao?"

Không Hoa gật đầu: "Nghe theo ngươi."

"Vậy thì..." Thoải mái dựa vào trên tháp, diễm quỷ cất giọng khó lường, "Tặng viên thuốc đó đi. Bà bà từng nói, con trai con dâu thành thân đã lâu, vẫn chưa có con nối dõi. Thuốc tiên vốn vô hại, nếu có thể làm nam tử thụ thai, đưa nữ tử dùng cũng cùng tác dụng thôi."

"Không thấy tiếc sao?" Minh chủ tôn quý vẫn chưa quen làm những việc nhà của phàm nhân. Từ không trung biến ra vài sợi hắc vũ, ngón tay điểm hóa vài lần, hắc vũ đang lơ lửng liền tụ lại cùng nhau, chậm rãi biến thành một tiểu tư áo xám. Không Hoa khoanh tay đứng một bên nhìn tiểu tư bận rộn, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi.

Tang Mạch liếc mắt, hỏi ngược lại: "Ngươi tiếc à?"

"..." Chậm rãi đi tới bên giường, Không Hoa cúi đầu ngắm Tang Mạch cũng đang dùng đôi con ngươi hôi sắc nhìn mình, "Ta đã từng muốn..."

"Sao?"

"Có thêm một Tang Mạch nữa."

Ngón tay lướt qua khuôn mặt chưa hề tô điểm, khe khẽ vuốt nhẹ. Nếu như có thêm một Tang Mạch, một Tang Mạch nho nhỏ, nó có thể hay không giống như đúc ngươi của năm ấy? Tới giờ ta vẫn không quên được cảnh tượng khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đứa trẻ gầy gò như thế, nhãn thần quật cường như thế, còn có nụ cười mỉm đọng nơi khóe miệng. Những năm tháng sau này, ta sẽ lôi hết sức mình ra mà hộ nó, toàn tâm tận lực bảo hộ nó. Ta muốn nhìn nó chậm rãi lớn lên, dần dần thành thục, nhìn nó trở thành một ngươi hoàn toàn khác, một Tang Mạch chưa từng bị Sở Tắc Quân thương tổn chưa từng bị Không Hoa lừa dối. Một ngươi như vậy có thể hay không càng thêm khoái nhạc, có thể hay không đạt được một hạnh phúc càng thêm mỹ mãn?

"Nhưng mà..." Giọng nói dần dần nhỏ đi, song đầu ngón tay trên má Tang Mạch trước sau vẫn chưa từng rời bỏ.

"Sao?" Tang Mạch ngẩng đầu hỏi.

Ngón tay mang theo noãn ý khẽ cọ gò má thanh tú, cuối cùng dừng lại nơi khóe môi đang khẽ nhếch: "Ta đã thỏa mãn lắm rồi."

Cúi người ôm lấy hai vai diễm quỷ, Không Hoa dán bên vành tai Tang Mạch, thấp giọng nỉ non: "Tang Mạch, Tang Mạch..."

"Ừ?"

"Ta rất thỏa mãn. Có ngươi, là đủ rồi."

.

Một năm sau, từ dưới trấn nhỏ truyền lên tin tức, nàng dâu nhà nào đó cưới về sáu năm không thấy động tĩnh nay đã có tin vui, đủ tháng thì sinh được một tiểu tử bụ bẫm, khiến cả trấn xôn xao một trận. Đủ loại kỳ văn dị sự chốn phàm trần vẫn như trước thông qua miệng lưỡi con người mà không ngừng phát tán... Ngay cả thần tiên trên trời cũng còn sống được nhiệt nhiệt nháo nháo, huống chi là phàm phu tục tử nơi trần thế ni?

Đại thái tử thích luyện đan từ lâu đã quên bẵng chuyện tiên đan, lại sa vào nghiên cứu những ý tưởng thần kỳ mới mẻ. Cõ lẽ, có lẽ, có lẽ... Có lẽ nhân gian cũng có một vị ẩn giả dị tưởng thiên khai, vùi đầu vào lò luyện, luyện ra một viên sinh tử dược có thể khiến nam tử thụ thai, rồi tiến cống hoàng gia... Vậy thì... ha hả...

.

– Thiên nộ nhân oán: cả thiên hạ đều oán ghét ^^
– Khi nhục: bắt nạt, ức hiếp ^^
– Ngọa tháp: giường nhỏ, kiểu như đi-văng, tràng kỷ bây giờ.
– Hắc vũ: lông vũ màu đen.
– Điểm hóa: đại khái là cử động mấy cái ngón tay làm phép ^^
– Hôi sắc: màu xám.
– Kỳ văn dị sự: truyện lạ kỳ bí.
– Dị tưởng thiên khai: óc tưởng tượng cao đến tận trời ^^
.

-Hoàn-

.

__________

Vậy là phiên ngoại này kết thúc ở đây ^^ Bất ngờ đấy chứ? Có ai nghĩ là cuối cùng viên đan sẽ lại quay về phủ Hồ vương không? ;)) Lúc đầu mình cũng dự đoán như vậy, nhưng đọc hết mới thấy, kết kiểu này thực sự ý nghĩa hơn rất nhiều ^^

Như đã nói ở Mục lục, truyện này thường được đề là phiên ngoại Hoàn khố, thực chất lại là phiên ngoại chung cho cả cái hệ liệt huyền huyễn của Công Tử. Nhưng nếu chỉ được chọn một bộ, mình sẽ chọn mác "phiên ngoại Diễm quỷ" cho cả đoản thiên này. Trong cảm nhận của mình, so với những phần của Báo ân ký, Hoàn khố hay Tư phàm, hai chương cuối này thực sự góp phần giúp cho câu chuyện trong chính văn Diễm quỷ trọn vẹn hơn rất nhiều.

Lại nói thêm vài dòng về phần của Báo ân ký. Rốt cuộc chúng ta cũng đã có được một kết cục dành cho Tử Khanh. Không biết mọi người nghĩ sao, chứ đối với mình thì đó là một kết thúc tốt đẹp, nhưng chưa trọn vẹn. Lúc đầu đọc những dòng về Tử Khanh thấy rất mừng cho anh, cuối cùng anh đã kiếm được một hạnh phúc thuộc về mình. Nhưng đọc thêm lần nữa, "Phu thê hai người tương kính như tân, cũng xem như phu xướng phụ tùy", lại thấy có gì đó không chân thật, không tự nhiên trong bức tranh vợ chồng hòa hợp này. Hi vọng chỉ là mình nghĩ nhiều -_- Chút cảm tưởng cá nhân thôi, mong là không ai bị ảnh hưởng mà đang vui lại hóa buồn ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei