vu Oan...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay trong Hoàng Cung được 1 phen náo loạn , tất cả biệt viện phủ đệ đều bị tra xét qua 1 lượt . Mục đích chính là xem có cung nữ nào mất tích hay ko !?
Triệu Trinh mặt mày u ám ngự trên ngai vàng , Hoàng Cung tầng tầng lớp lớp thủ vệ , vậy mà ko kẻ nào phát hiện có người bị giam giữ .

Lại nói thiếu nữ bị hại kia còn là chết ngay trước mắt của Tiêu Chiến !
Chuyện này nếu chẳng may lọt ra bên ngoài , nhẹ thì nói khó nghe 1 chút là đổ tội cho thủ vệ lơ là cánh gác .
Còn nặng hơn thì sẽ nói Hoàng Đế Đại Tống ko đủ năng lực quản giáo , để kẻ gian đến trước mặt Thái Tử nước láng giềng giết người đe dọa .
Thái Tử kinh hách thì mang tiếng xấu ko tiếp đãi chu đáo , xử lý ko xong càng khó mà giao phó với Quốc Vương phương BẮC .
1 chuyện tưởng chừng nhỏ nhoi lại mang đến rất nhiều hệ lụy , Triệu Trinh cả buổi sáng ko biết thở dài đã bao nhiêu lần .
Quét tầm mắt nhìn xuống văn võ bá quan , mở miệng thăm dò :

" trong số các khanh , người nào có ý kiến gì ko ? "

Mọi người 2 mặt nhìn nhau , bắt đầu đùn đẩy. Ai cũng nghĩ bụng --- ko dại gì mà nhảy vào vũng nước đục này !

" Phụ Hoàng ! Nhi thần có suy nghĩ như thế này , ko biết người có muốn nghe hay ko ? "

Triệu Trinh thoáng chốc phục hồi tinh thần , nhìn đến 1 cái nam nhân tướng mạo xuất chúng , khí phách hiên ngang đứng giữa Đại Điện .

" Tam nhi sao , có suy nghĩ gì cứ việc nói . "

Người gọi tam nhi này là tam Hoàng Tử Triệu Thanh , mẫu thân là Mai Quý Phi đã sớm tạ thế . Triệu Thanh văn võ đều tinh thông , xét về giao tiếp chính 1 người hòa nhã , hiểu lễ nghĩa .
Triệu Thanh ấp a ấp úng , khó khăn nói ra :

" hài nhi mạo mụi nghĩ rằng , kẻ giết thiếu nữ kia chính là .... ngũ đệ ! "

" hoang đường !!! "

** RẦM ! **

Triệu Trinh tức giận quát 1 tiếng , tay quẹt ngang đem vật dụng trên long án đều hất đổ .
" Tam nhi !! Ngươi có biết là mình đang nói đến ai ko ?? "

Triệu Thanh muôn phần bình tĩnh , đáp :
" nhi thần nhắc đến chính là đệ đệ của mình -- Vương Nhất Bác ! "

Triệu Trinh trừng to đôi mắt .
" ngươi còn biết hắn là đệ đệ của mình hay sao ? Cư nhiên đem tội trạng đổ lên đầu hắn !? Ngươi có bằng chứng gì ?? "

Triệu Thanh khóe môi nhếch lên thành 1 nụ cười nhẹ khó thấy :
" nhi thần ko chỉ có bằng chứng , mà cả vật chứng cũng có . "

" ..... "
----------------------------------------------------

Đối lập với tình hình căng thẳng nơi Đại Điện , ngay tại phủ ngũ Hoàng Tử , trong phòng của Tiêu Chiến lúc này xảy ra tình huống vô cùng thú vị .
Chuyện là khi bình minh vừa ló dạng , Vương Nhất Bác 2 mắt đỏ au vì thiếu ngủ , tầm nhìn thủy chung giữ yên 1 hướng , cơ hồ cả đêm ko chớp mắt được vài cái --- nếu ko muốn nói là ko nỡ chớp mắt !

Lý do là gì sao ??

Quay ngược lại 1 chút thời điểm Vương Nhất Bác ôm lấy ai kia trấn an , sau vài khắc buông ra thì phát hiện y đã ngủ ngon lành .
Vậy là hắn vô cùng cẩn thận , nhẹ nhàng đem người đặt nằm xuống . Lúc xoay người muốn đi thì khựng lại , vạt áo của hắn bị túm lấy....

" Chiến nhi , còn chuyện gì muốn nói sao ? "
.........

" Chiến nhi , ngươi....."

Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn lại thì kinh ngạc --- Tiêu Chiến vẫn đang ngủ say !! Thế nhưng bàn tay của y thì túm chặt vạt áo hắn ko buông !

Vương Nhất Bác lại gần cố gắng gỡ từng ngón tay của ai kia ra 1 cách nhẹ nhàng nhất , ngặt nổi vị kia như thế nào lại giữ chặt hết sức . Muốn gỡ ra được thì chắc phải dùng lực , nhưng dùng lực lại sợ kinh động y thức giấc thì thật ko nên .
Vậy là ko cần nghĩ ngợi nhiều , người nào đó lanh lẹ vén lên 1 góc chăn , leo lên giường nằm ngay ngắn , 2 mắt mở to trừng mái nhà .

Dường như cảm nhận có động tĩnh , Tiêu Chiến khẽ xoay người đổi tư thế ngủ , vừa khéo đem mặt nghiêng về phía người kia .

Tim Vương Nhất Bác đập mạnh 1 cái , cả người hoàn toàn cứng đờ .
Mãi thật lâu sau hắn mới dám cử động , lại thật nhẹ nhàng nghiêng người đối mặt với ai kia . Liếc mắt nhìn xuống , bàn tay nọ vẫn còn giữ vạt áo của hắn chưa buông đâu .

Kết cuộc sau cùng đó là , Vương Nhất Bác ngây ngốc cả đêm chỉ để nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ say của Tiêu Chiến .
-----------------------------------------------------

Tiêu Chiến sau khi ngủ đủ giấc , vừa mở mắt ra liền trông thấy gương mặt tuấn tú bất kham của Vương Nhất Bác ! Người nọ còn mỉm cười 1 cái , nụ cười thay lời chào hỏi buổi sáng , tựa như ánh dương rạng rỡ .

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là mở to mắt kinh ngạc , sau đó nhanh chóng ngồi dậy . Phát hiện ra tay của mình đang túm vạt áo người ta , y vội vàng thu tay lại .
Vương Nhất Bác lần thứ 2 nhìn thấy biểu tình lúng túng của ai kia , quả thật là làm hắn yêu chết .
Cười cười hỏi :

" Chiến nhi , ngủ ngon ko ? "

Tiêu Chiến chớp chớp mắt , gật đầu 1 cái .
" ta... ngươi...."

Tiêu Chiến còn chưa hỏi thành câu thì Vương Nhất Bác đã mau mắn lấy lược đem lại , động tác quen thuộc giúp y chải đầu buộc tóc . Tay làm miệng nói :

" tối hôm qua ngươi gặp ác mộng , cứ thế túm lấy vạt áo của ta ko buông . Nháo tới nháo lui , đòi ta bồi ngươi ngủ . "

" ...... "
Tiêu Chiến cúi gầm mặt .

Vương Nhất Bác đem dây buộc tóc thắt lại gọn gàng , khóe môi khẽ cong lên .
" ngươi ko nhớ sao ? "

Tiêu Chiến nuốt nước bọt .
" nhớ cái gì. ...? "

" ngươi nói...."
Vương Nhất Bác di chuyển ra đến trước mặt của y , nhíu nhíu mày .

" ngươi nói.... buổi đêm cứ ở lại đây mà ngủ , giúp ngươi khỏi phải lo sợ gặp ác mộng . "

" ..... "
1 ngụm nước bọt Tiêu Chiến nuốt xuống cũng vì câu này mà xém sặc .

" thật.... thật sự ?? Nếu có , sao ta lại ko nhớ ? "

Vương Nhất Bác mở to mắt chất vấn .
" Chiến nhi !! Ngươi như thế nào có thể lật lọng a ??!! Đêm qua ta thật sự vì trông chừng cho ngươi mà ko dám chợp mắt . "

Tiêu Chiến ko biết nói sao cho phải --- Vương Nhất Bác hắn nói đúng ko ?? Vậy tại sao bản thân y nói ra lại ko có ấn tượng ? ?
Vương Nhất Bác nói dối gạt người ?? Thế nhưng..... biểu cảm của hắn ko có gì là giả dối cả . Ngay cả đôi mắt cũng đầy tơ máu đỏ , đích thực là đã 1 đêm ko ngủ !

" chuyện này....."
Tiêu Chiến hé miệng cả buổi cũng ko nói xong 1 câu đàng hoàng .

Vương Nhất Bác gấp gáp .
" Chiến nhi !! Đường đường là Thái Tử 1 phương , lời nói ra ko thể bội tín !!! "

" ta....."

Vương Nhất Bác tiếp tục đưa cá lên thớt .
" nam nhi đại trượng phu , nói lời giữ lấy lời . Người QUÂN TỬ nhất ngôn cửu đỉnh ! "

" ta....."

1 câu " ta thật sự ko nhớ " đến bên miệng Tiêu Chiến liền bị 2 chữ " QUÂN TỬ " của người kia làm cho nghẹn , đành nuốt ngược trở lại xuống bụng .
Vương Nhất Bác khẽ cười , thừa thắng công lên , đánh nhanh thắng nhanh .
Tay đưa đến vén lọn tóc của ai kia ra sau tai , nhẹ giọng nói :

" quan trọng nhất là.... ngươi đúng thật ko còn gặp ác mộng khi có ta bên cạnh . Ta cũng ko hề cảm thấy phiền , có thể giúp Chiến nhi yên giấc , ta thật sự rất vui . "

" ..... "
Tiêu Chiến triệt để bối rối , vội vàng đứng lên bỏ lại 1 câu .
" ta đói rồi...."

Xong liền chạy mất .

Vương Nhất Bác mỹ mãn nhìn theo thân ảnh bạch sắc , hắn thấy đc vành tai của y rất tự nhiên mà ửng lên sắc hồng .
----------------------------------------------------

Lâm Dạ Hỉa và bạch Trì chiếu theo thân phận nên ko thể ở trong phủ ngũ Hoàng Tử . Cả 2 bị đưa đến phủ đệ dành cho thượng khách .
Tiêu Dương thì được Vương Quý Phi tận tình chăm sóc , đích thân mang về tẩm cung của mình trông nom .
Ko ai nói cho bé chuyện xôn xao trong cung , Lâm Dạ Hỏa và Bạch Trì thì miễn cưỡng biết chuyện thông qua " lời đồn " . Vậy là sáng nay cả 2 tức tốc tìm đến phủ ngũ Hoàng Tử .

Trên đường đi cả 2 còn thấp thỏm lo âu , vì sự việc kia diễn ra vào ban đêm , có chút e ngại cho chủ tử của mình .
Đến nơi rồi thì mới bàng hoàng....

Thân ảnh bạch sắc lướt như bay tới tới lui lui , phía sau còn có 1 thân hồng y đuổi theo sát sao , miệng ko ngừng hô to :

" Chiến nhi !! Ngươi nhất định ko được nuốt lời a !!! "

" ...... "

Lâm Dạ Hỏa xoa xoa cằm .
" ừm.... nuốt cái gì lời nha~ . Thái Tử của chúng ta hứa gì với người ta sao ? "

Bạch Trì thì ko để ý những lời đó cho lắm , mà lại nghĩ đến chuyện khác . Trầm mặc 1 hồi, mở miệng nói :

" ngươi chắc đó là Thái Tử ko ? Chắc ko phải giả dạng chứ ?? Thái Tử của chúng ta từ khi nào dễ dàng bị người ta rượt chạy như thế ??? "

" ..... "

Lâm Dạ Hỏa nhìn trời .
" ai mà biết !! "

Đúng lúc này , bên ngoài tường thành vọt vào 1 hắc y nhân . Hắn ta lao đến trước mặt Vương Nhất Bác hành lễ .
" ngũ Hoàng Tử ! Xảy ra chuyện lớn rồi ! "

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ , tạm thời ko chơi " rượt bắt " nữa .
" hữu Tướng Quân a , ngươi nhàm chán quá phải ko ?? Lúc nào cũng có chuyện là sao ?!! "

Triệu Phổ cười ko nổi, mặt mày cau có ngước nhìn .
" cái này phải hỏi người và vị kia mới đúng . "

Vương Nhất Bác nhíu mày .
" có ý gì ? Liên quan gì đến Chiến nhi ? "

Tiêu Chiến ghé đến bàn đá ngồi , đầu gật gật --- đúng !! Mắc gì liên quan đến ta !??

" cái này...."
Triệu Phổ âm thanh nặng nề , nghe ra đầy phẫn nộ .
" tam Hoàng Tử ở trên Đại Điện cáo trạng người đêm hôm qua giết chết nữ nhân kia . "

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày , xong rất nhanh lại khôi phục trạng thái bình thường .

Vương Nhất Bác ngây người , rồi lại lập tức hỏi :
" vậy thì có liên quan gì đến Chiến nhi ?! "

" ...... "

1 câu hỏi ra khiến Tiêu Chiến chấn động thâm tâm .

Lâm Dạ Hỏa và Bạch Trì cũng hết sức kinh ngạc --- vậy mà hắn lại đem sự an toàn của ai kia lên hàng đầu , cứ như chuyện bản thân bị cáo buộc ko phải là vấn đề .

Triệu Phổ cười khổ .
" ngũ Hoàng Tử..... liên quan là vì mong rằng vị kia có thể làm nhân chứng cho người . "

Vương Nhất Bác thoải mái thở ra --- ko gây phiền phức cho y là được ! Chuyện khác tính sau .

Tiêu Chiến lơ đễnh ném tới 1 câu .
" ta dĩ nhiên có thể làm chứng . "

" ...... "

Triệu Trinh vừa mừng vừa lo , nhìn về người mới nói :
" được như vậy thì tốt quá ! "

Đâu đó còn có 1 người thập phần vui vẻ hơn ---- y là vì hắn mà đồng ý nói 1 tiếng công bằng .
Tất nhiên là Vương Nhất Bác hắn vô cùng cao hứng !

................................................................

Tam Hoàng Tử - Triệu Thanh

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cảm ơn ủng hộ ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro