chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Giản Tùy Anh và Lý Văn Tốn nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau. Giản Tùy Anh từng nghi ngờ Giản Tùy Lâm, nhưng vì bận rộn với rắc rối kia nên anh cũng không đặc biệt theo dõi và anh cũng không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào. Nhưng bây giờ, khi nghe những lời nói rõ ràng từ người họ bắt được, anh vẫn không khỏi ngạc nhiên. Anh không thể hiểu được mục đích của gia đình đó là gì. Nếu thực sự chỉ vì tài sản thừa kế thì họ đã rất kiên nhẫn và bĩnh tĩnh ngầm theo dõi anh ngay cả khi sắp bị dồn vào đường cùng.

        Lý Văn Tốn cũng rất bất ngờ. Gã lớn lên ở Bắc Kinh và Giản Tùy Lâm cũng được coi là thành viên trong hội Thái Tử Đảng bọn họ. Tuy không tương tác nhiều nhưng việc giao nhau điều không thể tránh khỏi. Ấn tượng của gã về cậu nhóc này là một người hiền lành và lễ phép, lần duy nhất cậu làm điều gì đó khác thường có lẽ là khi cậu tiếp cận Giản Tùy Anh ở trường trung học và bị Thiệu Quần đánh đập dã man, từ đó về sau cậu không nói gì đến Giản Tùy Anh nữa, chỉ là không ngờ tiểu tử này lại làm trò mờ ám sau lưng họ như vậy.

        Căn cứ vào lời của người đàn ông này, có vẻ cậu ta đã lén lút quan sát Giản Tùy Anh theo lệnh của Giản Tùy Lâm. Thậm chí không phải một hoặc hai tháng, mà ít nhất là một năm rưỡi. Gã không hiểu Giản Tùy Lâm có mối hận thù gì với Giản Tùy Anh. Tại sao cậu ta lại bỏ ra nhiều công sức để dàn dựng một vở kịch lớn như vậy?

        Hai người nghe đến cái tên này, trong lòng không khỏi nghi hoặc, nhất thời không nói được lời nào, nhà kho yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tiếng người đàn ông gục xuống, thở hổn hển.

        Đúng lúc này, điện thoại di động của Giản Tùy Anh đột ngột vang lên khiến hai người hơi giật mình.

        Giản Tùy Anh lấy điện thoại ra, thấy đó là một số lạ, ít nhiều anh đã đoán được nên hít một hơi thật sâu rồi nhấc máy. Quả nhiên, giọng nói của Giản Tùy Lâm từ bên kia truyền đến.

        "Anh à, nước đi của anh thật ấn tượng." Giản Tùy Lâm nửa vời khen ngợi.

        "Mày hiểu biết tốt đấy." Giản Tùy Anh cười khẩy, không muốn nói nhảm với Giản Tùy Lâm nữa. "Kiên nhẫn cũng giỏi, có thể bí mật tìm người theo dõi tao hơn nửa năm, tạm thời tao sẽ giữ người này trước. Hãy đến đồn cảnh sát để đón cậu ta sau. Biết đâu mày có thể trở thành bạn đồng hành với cậu ta ở đó. Còn về điều mày muốn, tao sẽ cho mày câu trả lời ngay bây giờ, đó là: KHÔNG THỂ. Mày không thể chạm tay vào bất cứ thứ gì mẹ tao để cho tao trong cuộc đời này!"

        Giản Tùy Lâm dường như đã đoán trước được Giản Tùy Anh sẽ trả lời như thế này. Giọng điệu không có chút ngạc nhiên nào, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. "Anh ơi, anh nghĩ em thực sự muốn giúp bố với số tiền ít ỏi mà anh có sao? Nếu em muốn giúp bố thì em đã dùng cách khác. Anh không tò mò tại sao em lại phát hiện ra nhanh như vậy sao?"

        "Nói!" Giản Tùy Anh nghiến răng nghiến lợi.

        “Tất nhiên là người mà anh bắt đã báo cáo cho em. Tuy cậu ta không đáng tin cậy nhưng vẫn có chút công lao. Ít nhất thì cậu ta cũng gửi cho em những bức ảnh mới nhất gần đây của anh. Anh ơi, anh bị ốm à? Sao anh lại đến bệnh viện..."Giản Tùy Lâm dừng lại, giọng nói đầy phấn khích. "Anh có đi khám sức khỏe không? Đã phát hiện ra gì chưa !?"

         "Mày bị bệnh à !?" Giản Tùy Anh thực sự cảm thấy đầu óc Giản Tùy Lâm không bình thường. Nhưng nếu một người bình thường làm ra chuyện trái đạo đức như vậy và bị người trong cuộc phát hiện thì ít nhất cũng phải tỏ ra hoảng sợ. Ngược lại, cậu ta tràn đầy tự tin. Ngay cả khi điều này có thể được giải thích là do người đó đã gửi thông báo cho cậu ta, nhưng cái giọng điệu phấn khích hỏi chuyện gì đã xảy ra với cơ thể anh này nghe thật quái dị. Lúc này cậu ta còn rảnh rỗi lo lắng cho anh sao? Ngoại trừ việc cậu ta thực sự bị bệnh tâm thần, Giản Tùy Anh không tìm ra câu trả lời nào khác cho những thắc mắc này.

        Giản Tùy Lâm nghe Giản Tùy Anh mắng mình, cậu không những không tức giận mà còn cười đến mức không ngậm được miệng, một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại. "Có lẽ em thực sự có vấn đề. Nếu không thì sao có thể..." Giản Tùy Lâm nói lấp lửng, sau đó đổi chủ đề. "Quên đi, tạm thời không nói tới chuyện đó, anh hai, bố muốn tài sản thừa kế trong tay anh nên anh hãy giao nó ra đi."

       "Mày không hiểu những gì tao nói sao!" Giản Tùy Anh giận dữ chửi rủa. “Tao đã nói rồi, nếu muốn lấy đồ của mẹ tao thì cứ nằm mơ đi. Mày có tư cách gì mà đòi hỏi tao? Không bằng lo cho bản thân đi, nếu Giản gia sụp đổ, mày cũng sẽ chết."

        "Em có tư cách gì? Để em suy nghĩ một chút." Giản Tùy Lâm mỉm cười. "Ồ, đúng rồi, em và bố đương nhiên không có giá trị gì trong mắt anh, anh chắc chắn sẽ không đưa nó cho chúng ta. Nhưng nếu em nói rằng ông nội hiện tại đang ''ở'' với chúng ta, anh có đồng ý không? Có sẵn lòng giao nó không?"

        "Mày dám! Mày chán sống rồi!" Giản Tùy Anh gầm lên. Anh không bao giờ nghĩ rằng Giản Tùy Lâm sẽ táo bạo đến mức dùng thủ đoạn để khiến ông nội anh "ở" cùng họ? Với tính khí của ông lão, nhất định sẽ không đồng ý. Liệu bây giờ ông vẫn an toàn chứ?

         Lý Văn Tốn đứng cạnh Giản Tùy Anh nghe được gần hết cuộc đối thoại. Biết tin ông lão đang ở chỗ hai cha con họ Giản, gã cũng rất sốc. Gã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho ông già, nó đổ chuông rất lâu nhưng không có ai trả lời. Lý Văn Tốn cảm thấy trong lòng thắt lại, gã nhanh chóng gọi điện đến ngôi nhà của ông lão ở Tần Hoàng Đảo. Người bảo mẫu đã bắt máy và bà không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe Lý Văn Tốn hỏi về ông lão, bà nói rằng ông đã đến Bắc Kinh để gặp Giản Tùy Anh.

        Nghe giọng điệu không tốt của Lý Văn Tốn, bảo mẫu run rẩy hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng gã làm sao có thể nói sự thật? Gã chỉ an ủi bảo mẫu vài câu, nói rằng tự nhiên nhớ ông già, vốn định đến thăm Tần Hoàng Đảo, nhưng không ngờ ông lão lại đến Bắc Kinh.

         Sau khi cúp điện thoại, Lý Văn Tốn lắc đầu với Giản Tùy Anh. Anh lập tức hiểu rằng ông nội thực sự đã đến Bắc Kinh nhưng không gặp anh, rất có thể ông đã bị cha con nhà họ Giản gài bẫy.

         Một cảm giác choáng váng đột ngột ập lên đầu Giản Tùy Anh, cơ thể anh không ngừng chao đảo, may mắn thay có Lý Văn Tốn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh. Giản Tùy Anh vỗ nhẹ cánh tay Lý Văn Tốn yêu cầu gã buông ra, sau đó anh ép mình đứng thẳng trong khi kìm chế cơn choáng váng, nghiến răng và nói từng chữ: "Giản! Tùy! Lâm! Đồ quái vật chết tiệt! Đó cũng là ông nội của mày!"

        "Thật sao? Nhưng ông nội còn chưa nhìn em lấy một lần, ông ấy chỉ nhận anh là cháu trai. Hơn nữa, chúng ta chỉ '"mời'' ông nội đến ngồi đây thôi, muốn ông quay lại cũng khá dễ. Anh hai ơi, anh là người thông minh, chắc anh cũng biết phải đánh đổi bằng cái gì.”

          Giản Tùy Anh choáng váng. Đời này anh ghét nhất là bị người khác ép buộc và đe dọa, càng bị ép buộc và đe dọa, anh càng muốn chống lại. Nếu Giản Tùy Lâm nhắm vào anh, cho dù có phải chiến đấu đến chết anh cũng nhất quyết không thỏa hiệp. Nhưng thay vào đó Giản Tùy Lâm lại chọn ông già.

         Nếu anh từ chối, anh thực sự sợ thứ điên cuồng vô nhân tính này sẽ phát điên và làm gì đó với ông nội anh. Cho dù anh có ghét kiểu chèn ép này đến đâu, anh vẫn phải cân nhắc đến sự an nguy của ông già. Ông lão đã nuôi nấng anh từ khi còn nhỏ, không chỉ bảo vệ anh mà còn bảo vệ tài sản thừa kế của mẹ anh, chỉ để giao toàn bộ những thứ này vào tay anh. Làm sao anh có thể bỏ mặc lòng tốt này?

        Nhưng trước mặt anh là một câu hỏi trắc nghiệm. Mẹ anh đã không muốn đưa những thứ này cho Giản Đông Viễn trước khi bà chết. Nếu anh thực sự giao chúng thì chẳng khác nào phản bội mẹ anh. Khó quá…

        Môi Giản Tùy Anh run rẩy không kiểm soát, anh không thể nói được hai chữ: "Được rồi."

        Giản Tùy Lâm có vẻ rất kiên nhẫn. Cậu không cúp máy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thỉnh thoảng gõ nhẹ vào điện thoại để nhắc nhở Giản Tùy Anh rằng cậu đang đợi câu trả lời của anh.

        Sau một hồi im lặng, Giản Tùy Anh cuối cùng cũng chậm rãi nói: "Cho tao chút thời gian và để tao nói vài lời với ông nội."

        "Không, anh hai. Ông nội đang ngủ." Giản Tùy Lâm nhàn nhạt đáp. "Ông ấy vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nếu biết, em không biết liệu cơ thể ông có chịu đựng được hay không."

        "Được rồi, hãy cho tao một chút thời gian." Giản Tùy Anh nắm chặt tay, khàn giọng nói. "Một số thứ trong tay tao là bất động sản, bao gồm cả cổ phiếu của các công ty khác. Cần có thời gian để rút tiền. Tao nghĩ thứ mày cần bây giờ là tiền thật chứ không phải những thứ này. Hãy cho tao thời gian rút tiền."

        "Vậy đi, nhưng anh cũng biết tình hình của bố mà. Chúng ta không thể đợi lâu được, chỉ ba ngày thôi. Nhân tiện, anh ơi, đừng thừa cơ gọi cảnh sát, em thực sự sợ ông nội sẽ bị tắc mạch máu não hoặc nhồi máu cơ tim phải nhập viện, bố là con trai của ông nên việc đến bệnh viện chăm sóc ông là chuyện bình thường. Nhưng anh biết đấy, là quan chức thì rất khó giải quyết việc nhà."

         "Được rồi."

         “Vì em cho anh ba ngày nên em có thể tính lãi trước được không?”

         "Đừng đi quá giới hạn!" Giản Tùy Anh tức giận nói.

        "Anh có thể làm được." Giản Tùy Lâm mỉm cười nói. "Rất đơn giản. Bây giờ anh hãy công khai mình là gay. Soạn thảo một tin nhắn và đăng trên tài khoản cá nhân để mọi người có thể xem. Kể cho họ nghe về người yêu thời thơ ấu hay gì đó và nói rằng mối quan hệ của anh hiện tại vẫn ổn. Không làm khó anh đâu, chỉ cần anh làm được, em sẽ đợi anh ba ngày, hứa với anh sẽ chăm sóc ông nội thật tốt, không để ông ấy biết chuyện gì xảy ra gần đây."

        "Đơn giản như vậy sao?" Giản Tùy Anh nghi ngờ hỏi. Anh thực sự không hiểu tên điên này định làm gì. Nhưng điều anh phải làm bây giờ là cố gắng câu giờ càng lâu càng tốt. Anh chỉ có ba ngày. Ba ngày này cho phép anh làm rất nhiều việc. Điều kiện chỉ cần công khai mình là gay, thực ra đó không phải là vấn đề lớn đối với anh, sớm muộn gì anh cũng phải nói. Hơn nữa, nếu làm vậy, anh sẽ có thời gian để thở trong ba ngày, nhất định sẽ kiếm được tiền mà không mất tiền. Anh chỉ thắc mắc âm mưu đằng sau của Giản Tùy Lâm là gì.

       "Đó là sự ích kỷ của em." Giản Tùy Lâm nói nhỏ. "Anh à, anh cái gì cũng giỏi, nhưng anh quá tin vào cảm tính, em muốn đánh cược với anh, em sẽ không nói cho anh biết ván cược đó là gì, cứ làm theo lời em nói đi. À nhân tiện, để bảo vệ bạn trai thì anh không cần thiết phải nhắc đến tên anh ta."

         Giản Tùy Anh hừ lạnh, không nói gì thêm. Giản Tùy Lâm tiếp tục lải nhải. “Anh à, cảm xúc là thứ ít có khả năng chịu đựng được thử thách nhất, đến lúc đó anh sẽ biết. Thực ra, tiền bạc đối với em chẳng quan trọng, chỉ là em giúp bố khi ông cần. Quên đi, em đoán anh sẽ không chịu nghe em nói hết, vì vậy trước tiên anh hãy thông báo tin tức về việc mình là người đồng tính, hãy đăng nó trong vòng mười phút. Em hứa sẽ đối xử tốt với ông nội và em sẽ làm những gì mình nói. Ba ngày nữa em sẽ liên lạc lại với anh."

         Giản Tùy Lâm nói xong, cúp điện thoại. "Bíp."

         Giản Tùy Anh nhìn điện thoại một lúc lâu nhưng không thể bình tĩnh lại. Lý Văn Tốn lo lắng tiến tới kéo tay Giản Tùy Anh. "Tôi nên làm gì đây? Cậu thực sự định đưa nó cho họ trong ba ngày nữa à?"

         "Đây là cách cuối cùng." Giản Tùy Anh bị Lý Văn Tốn kéo lại, lắc đầu, nhanh chóng ổn định tinh thần, soạn thảo tin nhắn để chuẩn bị ra mắt, anh hỏi gã: "Anh Diệu có ở Bắc Kinh không?"

         "Có, cậu muốn anh ấy làm gì? Tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay bây giờ." Lý Văn Tốn biết Giản Tùy Anh có chủ ý, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra làm cử chỉ liên lạc với Lý Văn Diệu.

        "Có lẽ anh Diệu có thể giúp đỡ." Giản Tùy Anh vừa nói vừa đăng một tin nhắn trên nền tảng công khai của anh ấy. Nội dung được viết gần như theo yêu cầu của Giản Tùy Lâm. Anh thẳng thắn nói rằng anh có một người bạn trai yêu quý thời thơ ấu, người mà anh có mối quan hệ rất ổn định. Chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi và tôi hy vọng các bạn sẽ dành cho tôi những lời chúc tốt đẹp nhất.

         Sau khi đăng tin, Giản Tùy Anh không quan tâm liệu nội dung đó có gây bão dư luận hay không mà trực tiếp giải thích cho Lý Văn Tốn. "Tôi muốn anh Diệu giúp tôi để mắt đến người này."  Giản Tùy Anh chỉ vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất thở hổn hển. "Cậu ta hẳn phải biết một số điều khác, chẳng hạn như nơi giao dịch của Giản Tùy Lâm và cậu ta.
Hoặc là bất động sản bí mật của Giản Tùy Lâm, bây giờ tôi không thể nhớ quá nhiều. Anh Diệu giỏi những thứ này hơn, tốt nhất nên nhờ anh ấy giúp. Nếu thực sự không có thì cũng không sao, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoãn thanh toán. Sau đó, thông qua lời của Giản Tùy Lâm để xem liệu ông nội tôi có ở nhà họ hay không. Khi thời điểm đến, xin hãy nhờ anh Diệu tìm một số anh em để giúp tìm ông lão. Bên cạnh đó..."

        "Bên cạnh đó, bây giờ cậu phải chuẩn bị sẵn sàng để rút tiền bất động sản. Thằng cháu kia xảo quyệt như vậy, rất có thể sẽ cho người theo dõi cậu." Lý Văn Tốn tiếp lời.

        “Khi cậu ta thấy cậu thực sự rút tiền, cậu ta sẽ tạm thời tin rằng cậu đã thỏa hiệp. Đừng lo, tôi sẽ để anh trai tôi trông chừng cái tên nằm đây.
Nghe này, nếu cậu thực sự phải giao nó, tôi cũng có chút vốn lưu động nên có thể giúp cậu."

        "Không..." Giản Tùy Anh định từ chối nhưng Lý Văn Tốn lập tức ngăn cản. "Đừng nói gì nữa, tôi biết những thứ đó có ý nghĩa gì với cậu. Đó là tài sản mà mẹ cậu để lại, nếu cậu không muốn giao ra thì có thể giữ nó cho riêng mình. Hơn nữa, tôi không nói là cậu không thể trả lại tiền, hãy coi nó như một khoản vay cũng được."

        "Chuyện đó nói sau. Dù sao cũng cảm ơn anh." Giản Tùy Anh vẫn từ chối đề nghị của Lý Văn Tốn. Tiếp theo, anh yêu cầu hai vệ sĩ để mắt tới người đàn ông ở đây, còn anh dẫn hai vệ sĩ còn lại về công ty. Lý Văn Tốn ngăn anh lại và nói: "Chờ đã, tôi đi cùng cậu, trên đường báo cho anh tôi tới xem một chút, tôi lo lắng cho cậu."

        "Được rồi."

         Đầu óc của Giản Tùy Anh hiện đang bị chiếm giữ bởi một đống thứ lộn xộn và anh không có thời gian suy nghĩ nhiều nên chỉ đơn giản đồng ý.

         Về đến công ty, Giản Tùy Anh đã nhờ trợ lý tìm một chuyên gia thẩm định tài sản đáng tin cậy để đánh giá giá trị của những thứ trong tay anh. Sau đó, anh liên tục liên lạc với một số người bạn làm trong sở cảnh sát, nhờ họ giúp kiểm tra hành tung của ông lão sau khi đến Bắc Kinh.

          Lý Văn Tốn cũng không nhàn rỗi. Gã nhanh chóng gọi cho Lý Văn Diệu. Mặc dù Lý Văn Diệu khá lưỡng lự, nhưng y cũng biết chút ít về Giản Tùy Anh. Biết rằng Giản Tùy Anh là người coi trọng tình bạn, nếu được giúp đỡ, Giản Tùy Anh nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này. Hơn nữa, việc thẩm vấn và tìm người đối với y chỉ là chuyện nhỏ, vậy nên y toàn tâm toàn ý chấp thuận.

         Bên này, Giản Tùy Anh đang nhìn chằm chằm vào một số điện thoại trên màn hình của anh, do dự một lúc vẫn không bấm máy. Đó là số mà Thiệu Quần để lại cho anh trước khi rời đi. Giản Tùy Anh biết đây là mối quan hệ của bố Thiệu Quần. Nếu chuyện này không đi đến bước cuối cùng, tốt nhất anh không nên sử dụng nó. Tuy Thiệu Quần đã chào hỏi trước nhưng bây giờ anh vừa công khai mình là người đồng tính. Liệu sử dụng mối quan hệ này có ảnh hưởng đến Thiệu Quần không? Khi đó, có thể tình hình vốn đã hỗn loạn lại càng trở nên hỗn loạn hơn.

         Giản Tùy Anh nghĩ nghĩ, buông điện thoại xuống, yên lặng chờ đợi kết quả đánh giá cùng tin tức từ Lý Văn Diệu, đúng lúc này, trợ lý của anh chạy tới. "Giản tổng, bên ngoài không biết từ đâu ra có rất nhiều phóng viên, chắc là vì tin tức của anh...Anh muốn tránh mặt họ không? Hơn nữa, một người bạn tên Ôn Tiểu Huy nói rằng đã có hẹn với anh."

         Giản Tùy Anh thực sự không quan tâm đến các phóng viên hay bất cứ điều gì tương tự. Khi quyết định thực hiện bước này, anh đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng còn Ôn Tiểu Huy, Giản Tùy Anh vỗ trán một cái thật mạnh, vừa rồi phải xử lý nhiều chuyện quá nên anh suýt quên mất mình có hẹn với Ôn Tiểu Huy. Thế là anh nói với trợ lý. "Không cần lo lắng phóng viên, để Ôn Tiểu Huy vào đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro