chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      "Bác sĩ đùa tôi à..." Giản Tùy Anh quai hàm nghiến chặt, vẻ mặt không chút thay đổi rời mắt khỏi màn hình đầy màu sắc. Một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình.

        Bụng dưới vẫn còn ướt át chất lỏng hỗ trợ siêu âm, cảm giác mát lạnh kích thích đầu óc của Giản Tùy Anh từng chút một. Hai tay anh run rẩy ở hai bên giường bệnh, kiến thức về thế giới quan mà anh tích lũy bao nhiêu năm qua dường như sụp đổ chỉ trong tích tắc như vậy.

        Anh thật sự có thai...

       "Tùy Anh..." Lý Văn Tốn đánh giá tình hình và nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Giản Tùy Anh, sau đó chậm rãi rút mấy tờ giấy từ hộp khăn giấy bên cạnh, lau sạch hợp chất còn sót lại trên bụng anh rồi nhẹ nhàng nói:  "Đừng lo lắng, không sao đâu. Hãy nghe lời bác sĩ nói. Cậu chắc chắn không phải là người duy nhất."

        Bác sĩ xem xét tình hình và gật đầu. “Đúng là trường hợp của cậu không phải là trường hợp duy nhất nên cậu hãy bình tĩnh. Nó sẽ có lợi cho cậu và thai nhi.”

        "Nhìn xem, cậu không phải là người duy nhất. Cậu tài năng hơn những người khác rất nhiều." Lý Văn Tốn tiếp tục nói. "Tôi đã nói với cậu rằng cậu khác với những người bình thường. Không, nó thực sự đặc biệt." Lý Văn Tốn không biết làm thế nào để thức tỉnh tâm trí đang choáng váng của Giản Tùy Anh. Gã chỉ có thể nói ra suy nghĩ của mình để tránh bối rối vì không biết phải làm gì. “Lúc còn nhỏ, tôi không tin lão nhân nói cậu sức khỏe kém, tôi còn tưởng ông ấy lừa tôi để tôi chăm sóc cậu thật tốt, không ngờ đó là sự thật. Bản thân tôi nghĩ đây cũng không phải vấn đề lớn, sao ông lão lại phải bí mật như vậy?" Sau khi Lý Văn Tốn nói xong còn cố tình cười vài tiếng, nhưng vẻ mặt thất thần của Giản Tùy Anh vẫn không thay đổi. Lý Văn Tốn lo lắng Giản Tùy Anh đã phải chịu quá nhiều cơn sốc nên đầu óc ngừng hoạt động.

        "Tùy Anh!" Lý Văn Tốn nắm chặt cánh tay Giản Tùy Anh và gọi anh 2 lần nữa, nhưng trên mặt Giản Tùy Anh vẫn không có biểu cảm gì. Lý Văn Tốn nghiến răng quyết định nhắc đến tên Thiệu Quần để Giản Tùy Anh có thể tỉnh táo đối mặt với thực tế. "Thiệu Quần còn chưa biết...Nếu cậu muốn...Tôi sẽ báo cho cậu ấy."

        Khi tên của Thiệu Quần được nhắc đến, Giản Tùy Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở dài. "Đừng la hét nữa, tôi chỉ đang nghĩ về điều gì đó thôi."

        "Không sao là được rồi." Lý Văn Tốn thở dài. "Có cần không..."

        "Đừng nói chuyện đó nữa, bây giờ phải giải quyết chuyện của lão phu trước." Giản Tùy Anh chậm rãi ngồi dậy nói với bác sĩ. "Được bao lâu rồi? Có vấn đề gì không?"

        Bác sĩ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giản Tùy Anh, nuốt lời an ủi vào bụng, chàng trai này mạnh mẽ hơn y tưởng rất nhiều. Y sợ nó sẽ mất nhiều thời gian để tiêu hóa. Nhưng Giản Tùy Anh  đã bình tĩnh tiếp nhận vấn đề trong vòng vài phút, thậm chí còn hỏi y về thai nhi. Bác sĩ gật đầu và nghiêm túc nói. "Dựa trên kích thước của túi thai thì nó đã được khoảng 70 ngày tuổi, hiện tại nó đang phát triển khá tốt và khỏe mạnh. Nhưng..."

        "Nhưng sao vậy?" Giản Tùy Anh còn chưa chưa lo lắng, Lý Văn Tốn đã lo lắng trước. Gã đưa Giản Tùy Anh đến đây để kiểm tra chứ không phải để nghe một lời nói không cần thiết.

        "Nhưng cậu cũng biết đấy, cấu trúc cơ thể tự nhiên của nam giới khác với nữ giới. Ví dụ như nữ giới có tử cung, nhưng nam giới thì không. Tất nhiên, một số người là ngoại lệ, trong đó có cậu, cơ thể họ cũng có hệ thống sinh sản, nhưng tử cung và các phần phụ hai bên của nam giới sẽ phát triển chậm." Bác sĩ đẩy kính lên nhìn hai người đối diện, sắc mặt hơi thay đổi. "Nói cách khác, tử cung và các cơ quan phụ hai bên của cậu đều chưa phát triển đầy đủ, có thể mang thai thành công là một kỳ tích. Tôi muốn hỏi hai người có ý định sinh đứa con này không?"

        Lời của bác sĩ rõ ràng có nghĩa là Lý Văn Tốn là bố của đứa trẻ. Lý Văn Tốn nhìn vẻ mặt có chút cáu kỉnh của Giản Tùy Anh và nhanh chóng giải thích. "Cái đó, ừm...không phải tôi...hãy nghe cậu ấy nói..."

        "Cậu không phải bố đứa bé?" Bác sĩ cũng có chút kinh ngạc. Chàng trai trước mặt đã mạnh mẽ bế bệnh nhân này đi khám. Gã cũng bận rộn trong suốt quá trình Giản Tùy Anh khám bệnh, từ đầu đến cuối đều cẩn thận.

        "Giá như người đó là tôi..." Lý Văn Tốn thấp giọng lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Giản Tùy Anh."Cậu...muốn bàn bạc với cậu ấy à?"

        "Bây giờ tôi không quan tâm đến chuyện đó nữa." Giản Tùy Anh im lặng một lúc, ánh mắt lơ đãng rơi vào bức tranh đầy màu sắc treo trong phòng. "Chúng ta hãy đợi cho đến khi vấn đề trước mắt được giải quyết."

        Lý Văn Tốn gật đầu và quay sang nhìn bác sĩ. "Giữ nó có nguy hiểm không?"

        "Quá trình mang thai diễn ra bình thường, nhưng nếu mẹ là nam giới thì chỉ có thể thực hiện phẫu thuật nội soi khi sinh con và không thể mang thai đủ tháng. Thành trong của tử cung nam giới mỏng hơn nữ giới và nước ối sẽ không đủ. Một mặt, cơ thể người mẹ không thể chịu được áp lực do thai nhi đủ tháng mang lại. Mặt khác, thai nhi không thể hấp thụ được các chất dinh dưỡng cần thiết bình thường. Cậu Giản đây sẽ cần phải phẫu thuật nội soi. Tất nhiên, cũng cần phải khám thai định kỳ. Và..." Bác sĩ hơi do dự nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của Giản Tùy Anh. "Cậu Giản, trạng thái tinh thần của cậu quá căng thẳng. Ngay cả khi nam giới mang thai thì yếu tố nguy hiểm vẫn tồn tại nên cậu cần thư giãn. Điều này sẽ tốt cho cả người lớn và trẻ em."

        "Tôi hiểu rồi." Giản Tùy Anh nhíu mày. "Tôi có thể đi được chưa?"

        "Tất nhiên là có thể. Lần thử thai tiếp theo sẽ là bốn tuần sau."

        Trên đường về, Giản Tùy Anh tiếp tục cầm điện thoại và đọc đống báo cáo tài chính trên tay như không có chuyện gì xảy ra. Lý Văn Tốn lén nhìn vẻ mặt của Giản Tùy Anh mấy lần, phát hiện anh vô cùng bình tĩnh, mấy lần định mở miệng nhưng thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu thực sự muốn giữ lại?"

        Lý Văn Tốn nghe cuộc trò chuyện giữa Giản Tùy Anh và bác sĩ, thấy Giản Tùy Anh không từ chối lời đề nghị thử thai của bác sĩ, đúng như dự đoán, anh định chấp nhận và sinh con. Nhưng bác sĩ cũng cho biết nguy cơ mang thai trong hoàn cảnh của anh vẫn khá cao. Nếu phải lựa chọn giữa một đứa trẻ và Giản Tùy Anh, Lý Văn Tốn tất nhiên sẽ không ngần ngại chọn Giản Tùy Anh, nhưng dù sao thì gã cũng không phải là bố của đứa trẻ và gã cũng không có tư cách gì để đưa ra quyết định cho Giản Tùy Anh, vì vậy gã chỉ có thể hỏi han kế hoạch của Giản Tùy Anh một cách thận trọng.

        “Tạm thời tôi không biết.” Giản Tùy Anh cau mày, lật sang một trang báo cáo khác, bình tĩnh nói. "Tôi đã nói rồi, hiện tại vấn đề quan trọng nhất chính là đi tìm lão phu, chỉ có mấy ngày, còn lại...sau khi kết thúc chuyện này, chúng ta sẽ từ từ suy nghĩ, không cần gấp."

        "Được rồi." Lý Văn Tốn bày tỏ sự đồng tình, ông già hiện đang mất tích. Thật khó để Giản Tùy Anh đưa ra quyết định. Dù sao thì ngày giao dịch của họ cũng sắp đến. Mấy ngày này để ý nhiều hơn một chút, tránh làm cho Giản Tùy Anh sợ hãi mệt mỏi.

        Lý Văn Tốn muốn đến nhà chăm sóc cho Giản Tùy Anh. Tất nhiên Giản Tùy Anh không đồng ý, nhưng Lý Văn Tốn đã chuyển một số nhu yếu phẩm hàng ngày của gã sang chỉ bằng một cuộc điện thoại. Giản Tùy Anh đang lo lắng về chuyện của ông già và quá lười tranh cãi với Lý Văn Tốn nên anh đã để gã thích làm gì thì làm.

        Mặc dù Lý Văn Tốn vẫn sống trong một căn phòng khác giống như ngày còn đi học. Nhưng ít nhất gã có thể chăm sóc Giản Tùy Anh hàng ngày. Ví dụ như Giản Tùy Anh gần đây không thể ăn uống gì nên gã đặc biệt nghiên cứu các quy tắc dành cho phụ nữ mang thai, gã cũng hiểu đại khái những gì họ có thể và không thể ăn cũng như những chất bổ sung nào họ nên dùng. Lý Văn Tốn yêu cầu nhà hàng chuẩn bị công thức này và giao đúng hẹn, cuối cùng Giản Tùy Anh cũng có thể bình tĩnh ăn xong bữa ăn mà không bị nôn mửa.

        Cứ như thế, ngày giao dịch đã sớm đến, Giản Tùy Anh cũng hoàn thành việc tích hợp tài sản của mình vào ngày hôm đó. Anh và Lý Văn Tốn đều dậy sớm, chỉ chờ cuộc gọi của Giản Tùy Lâm.
      
        Nhưng bất ngờ Lý Văn Diệu đã gọi điện trước, vừa mở miệng báo có tin vui đã khiến Lý Văn Tốn choáng váng. Gần đây họ đều căng thẳng, chưa được nghe tin vui nào nên sốt ruột hỏi: "Anh, đừng bí mật như vậy nữa. Thế nào rồi?"

        "Tìm được lão phu rồi."

        "Thật sao! Ở đâu?" Lý Văn Tốn đột nhiên đứng dậy và bấm vào chế độ loa ngoài để Giản Tùy Anh nghe thấy. Giản Tùy Anh cũng rất phấn khích trước tin này và hét vào điện thoại di động: "Anh Diệu, anh thật sự đã tìm được rồi à? Ở đâu?"

        "Gần đây anh có một cấp dưới đang theo dõi tiểu tử họ Giản đó, cậu ta thực sự rất bình tĩnh. Cậu ta ở nhà hai ngày và không đi đâu. Gần đến thời điểm giao dịch, có lẽ cậu ta không nhịn được mà chạy đến một căn nhà ở ngoại ô, nhưng chẳng mấy chốc đã ra ngoài, trên tay còn cầm một thứ gì đó trông giống như cái nạng của ông già. Có lẽ cậu ta định cho cậu xem thứ này để chứng minh rằng ông già thực sự đang ở đó để cậu thanh toán nhanh chóng."

        "Vậy thì đừng đợi nữa, hãy vào cứu người!" Lý Văn Tốn không nhịn được kêu lên. Giản Tùy Anh vỗ nhẹ Lý Văn Tốn và yêu cầu gã nói chuyện điện thoại một cách bình tĩnh nhất có thể. "Diệu huynh còn có chuyện gì sao?"

        "Quả nhiên." Lý Văn Diệu có chút ngượng ngùng nói. “Không phải anh em anh không vào cứu người, chỉ là người của anh dùng ống nhòm để nhìn lén. Nơi đó khắp nơi đều có camera giám sát. Hơn nữa, ông lão cũng chưa từng ra ngoài, bọn họ không biết chính xác ông lão ở đâu, sợ xông vào thì hơi mạo hiểm. Nhưng các huynh đệ đừng lo lắng, hiện tại đã tìm được thì sẽ giải quyết dễ dàng thôi, hôm nay anh nhất định mang lão phu về cho các cậu."

        "Xin lỗi, Diệu huynh, sao anh không gửi địa chỉ cho em, em sẽ gọi người tới ngay." Giản Tùy Anh suy nghĩ một lúc rồi đề nghị.

        “Được.” Lý Văn Diệu không chút do dự, cúp điện thoại, gửi địa chỉ cho Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh nhìn chuỗi địa chỉ này, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn sau bao ngày lo lắng. Anh lấy điện thoại di động ra nhìn số điện thoại Thiệu Quần để lại cho mình. Con số này thuộc về bạn của bố Thiệu Quần nên chắc chắn ông ta có xuất thân quân ngũ. Lúc này, có lẽ nhờ Lý Văn Diệu giúp đỡ cũng không còn đủ nữa, anh đang rất nóng lòng muốn cứu ông nội nên nghiến răng bấm gọi.

        Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm túc của một người đàn ông trung niên, nhưng Giản Tùy Anh không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy nên đã trực tiếp nói rằng anh và Thiệu Quần là bạn bè, đồng thời cho ông biết địa chỉ. Người đàn ông không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ nói “ừm” rồi cúp máy.

        Cuộc gọi vừa kết thúc, Giản Tùy Lâm đã gọi đến. Giản Tùy Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại và bấm nghe.

        Giọng nói có phần u ám của Giản Tùy Lâm vang lên. "Anh, mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"

      "Tất nhiên là rồi." Giản Tùy Anh nghiêm túc nói. "Ông nội có khỏe không?"

       "Anh không biết à?" Giản Tùy Lâm chế nhạo. "Hai ngày nay anh bận rộn quá, anh à, em thật sự không coi thường anh. Vì bảo vệ người anh quan tâm, anh đã dùng mọi biện pháp có thể nghĩ ra."

       "Ý mày là gì?" Giản Tùy Anh cảm thấy không ổn. Anh liếc nhìn Lý Văn Tốn và ép mình phải bình tĩnh nhất có thể, giả vờ như không biết.

       "Anh à, anh không thể nói dối, vậy nên đừng nói dối. Không, lẽ ra anh không thèm nói dối, vậy tại sao bây giờ anh lại giả vờ với em? Điều này có chứng tỏ rằng em khá đặc biệt đối với anh không?" Giản Tùy Lâm cười nhẹ. "Anh cử mấy người đi theo dõi em, em làm việc này lâu như vậy, sao có thể không biết? Anh cho rằng anh tìm được ông nội ở đâu? Ông nội thật sự ở đó sao? Em chỉ cho anh một ảo tưởng để anh an tâm thôi. Vui thế là đủ rồi, đã đến lúc bắt tay vào việc. Anh A Văn đang ở nhà anh đúng không?"

       "Ừ."

       "Được rồi, bây giờ hai người cùng nhau đi chơi, có thể đến bất cứ đâu như công ty. Ra ngoài đi dạo một chút, em sẽ gọi lại sau." Giản Tùy Lâm nói xong cúp máy.

        Lý Văn Tốn ở một bên giận giữ đến mức chửi bới và hỏi: “Hay là chúng ta để anh trai tôi và những người khác rút lui trước nhé?”

        "Không đúng." Giản Tùy Anh cau mày suy nghĩ một lát.

         "Sao vậy?" Lý Văn Tốn có chút bối rối.

         “Ông nội tôi chắc chắn ở đó!” Giản Tùy Anh đập bàn nói. “Cậu ta đang vội! Sau khi Diệu huynh nói với chúng ta rằng đã tìm được vị trí của ông già, cậu ta liền gọi ngay! Cậu ta vừa phát hiện mình bị theo dõi! Muốn dùng đồ của ông lão để đe dọa chúng ta, nhưng vô tình để lộ vị trí."

       "Tên điên này thủ đoạn thật sự!" Lý Văn Tốn cũng chợt nhận ra điều gì đó. "Chúng ta phải làm sao?"

        "Dùng thủ thuật!" Giản Tùy Anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào góc bàn. "Trước hết hãy để cậu ta nghĩ rằng chúng ta thực sự tin lời cậu ta nói. Diệu huynh và những người khác tiếp tục hành động, biết đâu họ có thể bắt được thằng cháu này ngay tại chỗ!"

        "Hảo!" Lý Văn Tốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Gã thực sự ấn tượng với Giản Tùy Anh, lúc này anh còn có thể bình tĩnh nghĩ ra giải pháp như vậy. Sau đó gã đứng dậy và làm động tác mời Giản Tùy Anh. "Đi dạo?"

        "Đi dạo."

         Hai người bước ra khỏi cửa, nhưng họ không ngờ rằng còn chưa đến bãi đậu xe thì bị đã một lượng lớn người bao vây, mỗi người đều mang theo máy ảnh như súng dài và đại bác ngắn. Khi nhìn thấy hai người họ bước ra, camera đã chĩa thẳng về phía họ, thậm chí có người còn lao tới và suýt đập micro vào mặt Giản Tùy Anh.
       
        Thấy vậy, Lý Văn Tốn nhanh chóng đẩy người đó ra và bảo vệ Giản Tùy Anh trong vòng tay của mình. Giản Tùy Anh còn đang mang thai mà đám người này cứ thế lao vào không chút do dự. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó vô tình va phải Giản Tùy Anh?

         Ngay cả cảnh này các phóng viên cũng không bỏ sót, họ đều tự chụp ảnh và liên tục đặt câu hỏi.

        "Hai người có thật là bạn thuở nhỏ không?"

        "Các bạn đã ở bên nhau bao lâu rồi? Các bạn đã sống chung rồi à?"

        "Tôi nghe nói mối quan hệ của hai người rất bền chặt. Đó là lý do tại sao trước đây hai người cùng nhau thành lập công ty, một người làm quảng bá và một người làm thiết kế. Điều này có đúng không?"

         "Mấy ngày trước hai người đều đến bệnh viện. Có phải hai người đang khám sức khỏe không? Ai trong hai người có vấn đề về thể chất? Hay là chuẩn bị kết hôn? Định ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận sao?"

         Hàng loạt câu hỏi liên tục ập lên hai người họ. Lý Văn Tốn liếc nhìn những kẻ vô tâm này, chỉ sợ có người vô tình đụng phải Giản Tùy Anh, nghĩ đến đây gã không kìm được tức giận mà gầm lên: "Đó không phải việc của các người! Tránh xa chúng tôi ra! Không đừng trách tôi thô lỗ!"

         Giản Tùy Anh cũng bình tĩnh lại và hít một hơi thật sâu. "Anh ấy và tôi chỉ là bạn bè, chúng tôi chỉ là những doanh nhân bình thường. Nếu các người muốn có tin tức nóng hổi, tại sao không đi tìm một số nhân vật nổi tiếng ngoài kia? Chúng tôi còn có việc phải làm và cần rời đi trước."

        Giản Tùy Anh nói và nháy mắt với Lý Văn Tốn. Lý Văn Tốn đã hiểu, mắng phóng viên thêm vài lời, ôm Giản Tùy Anh rồi chen lấn ra khỏi đám người này, cuối cùng cũng lên được xe, Lý Văn Tốn lau mồ hôi trên trán. "Cậu không sao chứ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Có ai va vào cậu không?"

       "Không sao đâu." Giản Tùy Anh cau mày. "Nhóm phóng viên này có thể là do Giản Tùy Lâm sắp xếp. Họ hỏi anh có phải người yêu của tôi không và bức ảnh chúng ta ra khỏi bệnh viện cũng bị lộ..."

       "Đúng vậy, mục đích của tiểu tử đó là gì? Để gài bẫy cậu?" Lý Văn Tốn khởi động xe, dù thế nào đi chăng nữa họ cũng phải rời khỏi nơi thị phi này trước.

        “Tôi vẫn chưa biết.” Giản Tùy Anh im lặng một lúc. Anh không rõ Giản Tùy Lâm làm nhiều việc như vậy để làm gì, thậm chí tiếp theo Giản Tùy Lâm sẽ yêu cầu anh làm gì. Nhưng có một điều chắc chắn là là tiểu tử này không có ý tốt. Bất kể Giản Tùy Lâm muốn làm gì, chỉ cần hôm nay anh đưa được ông già ra ngoài, anh sẽ không còn bị chèn ép nữa và sau này anh có thể sắp xếp để giải thích những tin đồn này.

         Giản Tùy Anh nghĩ một chút rồi lập tức đưa ra yêu cầu cho Lý Văn Tốn. "Đến công ty trước, tiểu tử đó có thể cho chúng ta giao dịch càng sớm càng tốt."

        "Được." Lý Văn Tốn đáp lại, lái xe đến công ty, trước cửa công ty có rất nhiều phóng viên. Không ngờ, Ôn Tiểu Huy cũng chạy tới. Khi nhìn thấy hai người họ, cậu ta trực tiếp hét lên. "Không thể nào! Thực sự là cậu."

        "Cái gì vậy?" Giản Tùy Anh bối rối. "Tại sao cậu lại tin điều đó?"

        "Ôi, không phải vậy, làm tôi sợ muốn chết." Ôn Tiểu Huy vỗ ngực, hít thở thật sâu. "Tôi vừa gọi cho cậu mấy lần mà không được. Tôi sợ quá nên vội chạy tới hỏi cậu chuyện gì đang xảy ra."

        "Không có gì."

        “Uh, tôi thấy nhẹ nhõm hơn rồi."

         Ôn Tiểu Huy dễ dàng tin tưởng lời giải thích của Giản Tùy Anh bởi vì cậu đã chứng kiến ​​sự dịu dàng khi Giản Tùy Anh nhắc đến Thiệu Quần. Hơn nữa, Giản Tùy Anh coi thường việc nói dối. Nếu anh thực sự làm điều đó, chắc chắn anh sẽ thừa nhận một cách công khai.

        Nhưng điều họ không biết là ngay khi vừa đến công ty, một người khác cũng vội vã trở về “nhà” của họ.

        Thiệu Quần đã nhiều lần cố gắng thuyết phục bản thân rằng không nên tin vào cái gọi là bằng chứng, nhưng khi hắn mở cửa với đôi mắt đỏ hoe và nhìn quanh đồ đạc trong nhà, chúng vẫn như cũ, nhưng rõ ràng là còn dấu vết của một người nữa. Thiệu Quần cảm thấy toàn bộ máu dồn lên đỉnh đầu, tà khí cuồng bạo trong lồng ngực không thể tiêu tan được nữa, hắn đưa tay lên, đập nát những món đồ không thuộc về hắn và Giản Tùy Anh rồi gầm lên một cách hung ác: "Sao họ dám!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro