chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Kể từ khi mất dấu Giản Tùy Anh, Lý Văn Tốn luôn lo lắng không biết liệu Giản Tùy Anh có đến tìm họ bằng con dao đó không. Chưa biết Giản Tùy Anh thua hay thắng trong cuộc trả thù này, nhưng khả năng cao là Giản Tùy Anh sẽ không có tương lai. Gã không thể nhìn Giản Tùy Anh dành phần đời còn lại trong tù vì tội cố ý gây thương tích. Càng không thể chịu đựng nếu Giản Tùy Anh thực sự chết trong cuộc trả thù này. Điều này là không công bằng.

        Lý Văn Tốn đã đi tìm Giản Tùy Anh ở từng khu bất động sản của Giản Đông Viễn và Giản Tùy Lâm. Đi đến đâu, nhìn những ngôi nhà trống, tinh thần gã đều trở nên căng thẳng cho đến khi thực sự tìm thấy anh. May mắn thay, Giản Tùy Anh chưa làm điều gì không thể cứu vãn được. Chỉ là không may bị tên điên kia trói lại.

        “Thả cậu ấy ra!” Trong giọng nói của Lý Văn Tốn có vô số dao động. Gã không biết mình có thể kiềm chế việc bắn phát súng này hay không. Gã chỉ biết rằng hôm nay gã phải đưa Giản Tùy Anh đi.

        “Tôi không ngờ anh lại tìm được chỗ này." Trong mắt Giản Tùy Lâm tràn đầy hận ý không thể che giấu. Cậu rất ghét những người này, hết người này đến người khác xuất hiện trong cuộc đời anh cả, không chừa một chút khoảng trống nào cho cậu.

       "Tôi nói lại lần nữa, thả cậu ấy ra!" Lý Văn Tốn không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với tên điên này nữa nên gã đặt ngón tay thẳng vào cò súng.

         Giản Tùy Lâm mở miệng, như muốn nói điều gì khác, nhưng giây tiếp theo, cậu nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Lý Văn Tốn không kém gì Giản Tùy Anh.

         Giản Tùy Lâm muốn cười, nhưng cậu biết rằng không quá lời khi nói ai rồi cũng phải phát điên vì anh trai cậu. Cậu không tin Lý Văn Tốn sẽ không bắn cậu nếu cậu không thả Giản Tùy Anh ra, vì vậy cậu từ từ quay lại và cởi trói cho Giản Tùy Anh từng chút một dưới cái nhìn của Lý Văn Tốn.

         Cậu không khỏi ghen tị khi nhìn thấy vẻ mặt của Giản Tùy Anh sau khi được trả tự do. Ghen tị với những người có thể đứng bên cạnh anh.

         "Anh." Giản Tùy Lâm mỉm cười, buồn bã gọi. “Sớm muộn gì anh cũng phải quay về…” Cậu chưa kịp nói hết câu, Giản Tùy Anh đã điên cuồng lao đến và đấm vào mặt cậu.

        "Đồ khốn nạn!" Giản Tùy Anh, người không bị trói buộc, đã dùng hết sức lực để đánh người đàn ông này.

         Lý Văn Tốn cũng ghét nó, nếu có thể, gã cũng muốn tự tay giết chết con thú này, nhưng lý trí còn lại của gã nói rằng không nên như vậy, và không ai trong số họ phải trả bất cứ giá nào cho con thú này.

         Gã không nghi ngờ gì về việc Giản Tùy Anh sẽ giết Giản Tùy Lâm, Giản Tùy Anh đến với họ chỉ vì lý do này. Lý Văn Tốn nhanh chóng cất súng. Sau đó tuyệt vọng ôm lấy Giản Tùy Anh và kéo anh lại.

         “Tùy Anh!” Gã hét to tên của Giản Tùy Anh để trấn tĩnh. "Không đáng!"

          Giản Tùy Anh dừng lại trong khi vung nắm đấm, anh cứng ngắc quay đầu lại, không thể kìm được sự hung dữ trong mắt. Lý Văn Tốn chưa bao giờ nhìn thấy Giản Tùy Anh như thế này trước đây. Giản Tùy Anh như vậy khiến gã sợ hãi. Gã biết sự hận thù trong lòng Giản Tùy Anh lớn đến mức nào, nhưng gã phải ngăn anh lại.

          Lý Văn Tốn chỉ có thể bế Giản Tùy Anh ra khỏi cửa. "Mọi chuyện không nên như thế này." Gã cố gắng ôm Giản Tùy Anh vào lòng. "Hãy nghĩ đến Tây Ninh, hãy nghĩ đến những lời cuối cùng của lão phu. Tùy Anh!"

          Giản Tùy Anh cảm thấy mắt mình đau nhức, nhưng anh không thể khóc trước mặt con thú này. Giản Tùy Anh nghiến răng đẩy Lý Văn Tốn ra. "Tôi sẽ không giết cậu ta. Để tôi tự đi."

         Anh vẫn nghe những gì Lý Văn Tốn nói với anh, mặc dù anh không đồng tình về việc điều đó có đáng hay không. Chuyện trả thù cho người thân không có gì là không xứng đáng. Nhưng có một điều Lý Văn Tốn nói rất đúng, lẽ ra không nên như thế này, anh khác với họ. Họ có thể dùng những thủ đoạn hèn hạ và xảo quyệt để tước đi mạng sống của con người, nhưng anh thì khác. Làm sao anh có thể để họ dễ dàng biến mất khỏi thế giới này. Những tội ác chúng gây ra vẫn chưa bị vạch trần, những thứ chúng cố ý cướp bóc vẫn chưa được trả về đúng chỗ. Anh muốn họ phải nhận được sự trừng phạt thích đáng. "Tin tôi đi, buông ra, tôi sẽ không để họ chết dễ dàng như vậy đâu."

         Lý Văn Tốn lặng lẽ thả Giản Tùy Anh xuống. Gã chỉ nhanh chóng muốn kéo Giản Tùy Anh ra khỏi nơi đúng sai này, nhưng Giản Tùy Anh dừng lại, cầm một chiếc cốc trên bàn và đột ngột đánh mạnh vào đầu Giản Tùy Lâm. Máu lập tức chảy ra từ trán Giản Tùy Lâm, nhưng cậu lại nở một nụ cười kì dị như thể không cảm nhận được cơn đau. "Anh hai..." cậu nói. "Anh phải là của em..."

         Lý Văn Tốn trợn mắt kinh hãi. Gã đã nghĩ ra vô số lý do để Giản Tùy Lâm làm hại Giản Tùy Anh, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Tuy cùng cha khác mẹ nhưng họ vẫn có quan hệ huyết thống. Giản Tùy Anh là anh trai của cậu ta, sao cậu ta có thể...

         Lý Văn Tốn không khỏi nhìn Giản Tùy Anh, nhưng Giản Tùy Anh thậm chí còn không thèm nhìn Giản Tùy Lâm trên mặt đất, anh quay lưng rời khỏi đây.

         Lúc này Giản Tùy Anh thực sự không biết mình nên đi đâu. Tinh thần của anh đã suy sụp đến mức dễ bị tổn thương, chỉ là không muốn lộ ra dù chỉ một chút trước mặt Giản Tùy Lâm. Nhưng bây giờ đã rời khỏi tầm mắt của Giản Tùy Lâm, anh cảm thấy mọi cảm xúc đều dâng trào một cách hỗn loạn. Kể cả những lời Thiệu Quần nói, từng chữ đều như đinh đâm vào lòng anh.

         Anh bắt mình phải nhớ đi nhớ lại những lời đó nhiều lần. Cố gắng tìm xem dấu hiệu ép buộc ở đâu, nhưng tiếc là không có.

         "Tôi nên đi đâu đây?" Giản Tùy Anh nhìn chằm chằm vào con đường vắng. Lý Văn Tốn vỗ nhẹ anh từ phía sau. Giản Tùy Anh quay đầu lại nhìn Lý Văn Tốn, trong mắt anh không có hận ý hay cảm xúc mãnh liệt nào khác, chỉ có sự trống rỗng.

         "Đi với tôi..." Lý Văn Tốn thì thầm. "Tùy Anh, đi với tôi..." Nhưng Giản Tùy Anh chỉ lắc đầu khe khẽ. “Về nhà đi” anh nói. Cuối cùng anh cũng nghĩ ra nơi để đi, chính là ngôi nhà duy nhất mà ông nội để lại cho anh. Bên trong có thể vẫn còn hơi ấm của Thiệu Quần, đó là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của anh.

        "Được." Anh nghe thấy Lý Văn Tốn nhẹ nhàng nói. "Tôi sẽ đưa cậu về nhà."

         Nhưng khi về đến nhà, thứ chào đón họ không phải là ngôi nhà ấm áp mà là một đống bừa bộn trên mặt đất. Đủ loại vật dụng từng được sắp xếp gọn gàng nằm rải rác khắp sàn nhà, cả căn phòng hỗn loạn như thể bị cướp.

        “Nhà cậu có trộm à?” Lý Văn Tốn  trợn mắt nhìn quanh phòng, vô thức muốn gọi cảnh sát, nhưng Giản Tùy Anh đã ngăn cản.

         "Là Thiệu Quần." Giản Tùy Anh thấp giọng nói.

         "Ai?" Lý Văn Tốn tựa hồ có chút không tin. Có phải Thiệu Quần điên rồi không? Chưa kể đến công ty của gã, Thiệu Quần còn thực sự quay về nhà của cậu ta và Giản Tùy Anh để trút bỏ hận thù.  “Sao cậu biết, cậu ấy sẽ không…”

        "Là anh ấy." Giản Tùy Anh thở dài, đi đến góc tường, lấy ra một chiếc điện thoại di động bị hỏng và đặt nó lên bàn. "Cái này là của Thiệu Quần. Tôi không thể nhầm được."

        Giản Tùy Anh nói xong, mặc kệ sự lộn xộn này, trở về phòng trùm kín chăn. Cơ thể anh đã quá mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu anh lại hiện lên thanh âm của ông nội và Thiệu Quần. Một người nói rằng sắp phải rời đi, người còn lại chế nhạo hỏi Giản Tùy Anh là ai.

        Có tiếng Lý Văn Tốn đang thu dọn đồ đạc ngoài cửa, nhưng anh không còn muốn quan tâm nữa. Anh chỉ quấn chặt mình trong chăn để nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

        Lý Văn Tốn dọn dẹp xong, đứng trước cửa phòng Giản Tùy Anh. Gã suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Thiệu Quần, nhất định là hiểu lầm tôi và cậu..."

        Giản Tùy Anh đột nhiên nhấc chăn lên. "Làm sao anh biết?"

        Lý Văn Tốn trong lòng có chút do dự. Nếu gã kể cho Giản Tùy Anh mọi chuyện về cách đối xử của Thiệu Quần với gã, liệu Giản Tùy Anh có vì gã mà thất vọng không? Nhưng bây giờ Giản Tùy Anh đang rất dễ tổn thương. Dù thế nào đi nữa, gã cũng không thể để Giản Tùy Anh làm những câu hỏi trắc nghiệm vào lúc này. Vì vậy gã có chút xấu hổ nói. “Bên ngoài đồn thổi rất nhiều, mấy ngày nay không để ý cũng biết. Một số tờ báo lá cải đã đưa tin này kia. Làm sao Thiệu Quần có thể không biết? Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó. Cậu có muốn gọi điện và giải thích không?"

        Giản Tùy Anh cảm thấy có lý, nếu không anh sẽ không bao giờ có thể hiểu được tại sao Thiệu Quần lại ra tay đột ngột như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, việc Thiệu Quần phủ nhận mối quan hệ của họ là một sự thật không thể chối cãi. Lý Văn Tốn có thể không biết về cuộc điện thoại này, nhưng anh đã nghe rõ ràng rằng Thiệu Quần không chỉ phủ nhận mối quan hệ của họ mà còn có hành động chống lại công ty của anh. Đáng lẽ Thiệu Quần phải biết rõ nhất người anh trân trọng là ai. Nhưng Thiệu Quần vẫn làm như vậy.

        Lý Văn Tốn vẫn đang cố gắng thuyết phục Giản Tùy Anh. Nhưng Giản Tùy Anh luôn cảm giác có một cái gai trong tâm trí, anh không thể không nghĩ đến việc Thiệu Quần phủ nhận mối quan hệ của họ và phá hủy giấc mơ của anh.

        Anh cũng biết rằng điều này có thể là do hiểu lầm, nhưng anh thực sự không thể tha thứ cho Thiệu Quần vì đã từ chối trao cho anh dù chỉ một chút niềm tin.

        Mặc dù rất muốn liên lạc ngay với Thiệu Quần để giải thích mọi sự hiểu lầm nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu. Thiệu Quần, người không hề tỏ ra thương xót với anh, đối với anh còn quá xa lạ.

        Nhưng chẳng bao lâu sau, anh không còn có thể nghĩ đến những chuyện này nữa. Tang lễ của ông nội anh sắp được tổ chức. Theo di chúc của ông cụ, tang lễ nên đơn giản, không mời ai, việc chôn cất cũng phải khiêm tốn.

        Giản Đông Viễn vẫn còn một chút nhân tính và không muốn vắt kiệt giá trị còn lại của ông cụ vào lúc này. Vậy nên, một buổi lễ đơn giản được tổ chức theo nguyện vọng cuối cùng của ông lão, chỉ có một số người tham dự. Không biết Giản Tùy Lâm có can thiệp hay không nhưng Giản Tùy Anh cũng được mời tham dự.

         Giản Tùy Anh vô cùng ghê tởm khi phải ở cạnh những người này nhưng anh không hề phản kháng và chỉ muốn tiễn ông nội mình lần cuối.

        Giản Tùy Anh cầm một bó hoa trắng lặng lẽ đặt trước bia mộ của ông lão, rồi thầm thề trong lòng. Anh nhất định phải khiến họ trả giá.

        Điều này cũng có nghĩa là cuộc chiến của họ đã bắt đầu.

         Giản Tùy Anh biết rằng sẽ khó chiến đấu chống lại những người này bởi vì anh không có đủ quyền lực, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ khó khăn như vậy. Vấn đề đóng băng tài khoản của Giản Đông Viễn thông qua mối quan hệ của Yến Minh Tự đã được Giản Đông Viễn giải quyết. Giản Đông Viễn dựa vào tài sản thừa kế của lão nhân để trả một phần nợ, đủ để tài khoản của ông được mở bình thường. Ngay cả Yến Minh Tự cũng không thể thuyết phục ngân hàng áp đặt thêm bất kỳ hạn chế nào.

        Thứ anh phải đối mặt bây giờ là một lượng lớn đồ trang sức mà nhà máy không thể gia công cũng như các khoản nợ phải trả sau khi vi phạm hợp đồng. Một số nhân viên trong công ty đã nghe nói đến xu hướng tình dục của Giản Tùy Anh và nghĩ rằng có thể anh đã xúc phạm một nhân vật lớn nào đó. Không chắc công ty có thể tiếp tục hoạt động hay không.

        Ôn Tiểu Huy từng đề nghị đến giúp đỡ Giản Tùy Anh, nhưng Giản Tùy Anh lại từ chối. Công ty của anh có vẻ đang gặp khủng hoảng và không quá lời khi nói rằng nó đang trên bờ vực phá sản. Vậy nên anh không thể nào để Ôn Tiểu Huy nhảy vào hố lửa này được.

        Không phải trong khoảng thời gian này anh không liên lạc với Thiệu Quần, tuy rằng trong lòng vẫn có một cái gai nhưng anh cần phải giải thích rõ ràng với Thiệu Quần. Họ đã yêu nhau nhiều năm như vậy, nếu chỉ vì hiểu lầm này mà tan vỡ thì anh không cam lòng.

        Có lẽ Thiệu Quần đã đổi điện thoại di động, dù sao thì số trước đó cũng không liên lạc được. Giản Tùy Anh cũng cố gắng liên lạc với doanh trại của Thiệu Quần, nhưng những người trong quân đội đó dường như rất cảnh giác với cái tên Thiệu Quần. Mỗi khi họ nghe thấy có người đang tìm kiếm Thiệu Quần, họ sẽ rất cảnh giác và nói rằng không có người như vậy.

        Giản Tùy Anh không biết phải làm sao. Anh không muốn đến tìm Thiệu tướng quân. Thiệu Quần đã từ chối anh trước mặt Tướng Thiệu và lòng tự trọng của anh không cho phép anh đến đó để đọ sức với ông ấy.

       Những dư âm tổn hại Thiệu Quần gây ra vẫn còn. Anh chỉ biết ôm nỗi đau, từng chút một nhìn tài sản mẹ anh để lại dần tan biến vì tính nóng nảy của Thiệu Quần.

       Tiết trời dần trở lạnh, bụng anh ngày càng lộ rõ, chân và lòng bàn chân bắt đầu sưng tấy. Lý Văn Tốn cảm thấy đau lòng. Gã đã mấy lần mở miệng yêu cầu Giản Tùy Anh ngừng hỗ trợ mình và đề xuất anh đóng cửa công ty một thời gian để sửa chữa. Nhưng nhìn sống lưng thẳng tắp của Giản Tùy Anh, dù thế nào đi nữa gã cũng không thể nói được.

        Lý Văn Tốn cũng muốn giúp đỡ Giản Tùy Anh, nhưng hầu hết các dự án của công ty gã đều bị đình chỉ từ lâu và bản thân gã cũng không biết liệu mình có thể sống sót qua chuyện này hay không. Gã biết mình sẽ phải gánh chịu hậu quả cay đắng như vậy, ai bảo ý nghĩ của gã với Giản Tùy Anh không thuần khiết, nhưng gã vẫn không khỏi cảm thấy có lỗi với Giản Tùy Anh. Đây là những điều mà Giản Tùy Anh không nên gánh chịu. Nhưng tất cả những gì gã có thể làm bây giờ là che giấu hoàn cảnh của mình với Giản Tùy Anh. Gã không thể tạo thêm gánh nặng cho Giản Tùy Anh vào lúc này.

       Năm mới sắp đến, mọi nhà đều tất bật chuẩn bị đón năm mới. Hàng năm vào thời điểm này, Thiệu Quần sẽ trở về nhà của mình và Giản Tùy Anh, họ sẽ cùng nhau trang trí ngôi nhà nhỏ của họ. Mặc dù đôi khi có một số khác biệt về quan điểm, ví dụ như Giản Tùy Anh  thường không thích gu thẩm mỹ của Thiệu Quần, nhưng họ vẫn vô tình sắp xếp theo ý tưởng của nhau, sau khi sắp xếp xong, họ sẽ cùng nhau ăn một bữa tối ấm áp rồi về phòng đi ngủ. Sau đó, hai người trở về nhà riêng để dành thời gian cho gia đình.

        Nhưng năm nay Thiệu Quần không trở lại, Giản Tùy Anh cũng không còn người thân để dành thời gian...

        Lý Văn Tốn được gia đình gọi về, Yến Minh Tự cũng đến nơi hồi sức của ông Yến. Yến Minh Tự thực sự muốn mời Giản Tùy Anh đến thăm ông Yến. Tất nhiên đó là mong muốn của ông Yến. Y có chút lo lắng vì Giản Tùy Anh ở đây một mình, nhưng Giản Tùy Anh mỉm cười từ chối, chỉ vào bụng mình. Yến Minh Tự hiểu ý anh. Ông Yến vẫn chưa biết về việc Giản Tùy Anh mang thai. Ông ấy đã già, không chịu được những kích thích này. Yến Minh Tự muốn ở lại chăm sóc Giản Tùy Anh, nhưng Giản Tùy Anh vẫn từ chối. Anh không còn ông nội nữa và anh biết nỗi đau khi không có người thân bên cạnh, đặc biệt là ở tuổi già như ông Yến. Anh không thể làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của ông lão. Yến Minh Tự không còn cách nào khác ngoài việc yêu cầu anh tự chăm sóc bản thân.

       Ngày đầu năm mới, Giản Tùy Anh đứng trước cửa sổ nhà mình, nhìn dòng người qua lại trên đường, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.

       Trên đường có rất nhiều người, hầu hết đều là những cuộc đoàn tụ gia đình, nhưng anh không nằm trong số những cuộc đoàn tụ đó. Anh chỉ có thể đứng một mình trong căn phòng này và nhìn những người khác đoàn tụ. Giản Tùy Anh hít một hơi thật sâu, anh biết mình không thể chìm đắm trong những suy nghĩ cô đơn như vậy. Mẹ anh đã qua đời và ông nội anh cũng đã qua đời. Không còn ai trên thế gian này có thể quan tâm anh hết lòng nữa. Anh phải cố gắng mạnh mẽ và tự mình bước tiếp.

        Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh đến mức anh không khỏi rùng mình, liền lấy chăn trùm lên người. Sau đó buộc mình phải ngồi trước máy tính và nhìn vào tác phẩm liên tục bị cắt xén, lộn xộn.

         Sau đó, trước mắt anh hiện ra một tin tức, đó chính là tin tức Thiệu Quần đính hôn...

         Thiệu Quần sắp đính hôn...và tin tức này đã được gia đình Thiệu Quần công bố rộng rãi.

         Không thể nhầm lẫn được, người phụ nữ này chính là con gái của bạn của Tướng Thiệu, một ngôi sao ôn hòa trong làng giải trí. Dù những bức ảnh của Thiệu Quần không được công bố vì danh tính nhưng cuộc hôn nhân này vẫn được nhắc đến.

         Giản Tùy Anh khó khăn bấm vào tin tức và mỉm cười cẩn thận, nhưng bàn tay cầm chuột không khỏi run rẩy.

        "Thì ra đây mới là điều người ta công nhận..." Giản Tùy Anh nghĩ, sau đó cảm thấy bụng bắt đầu đau dữ dội.

         Anh nhớ đến lời dặn dò của bác sĩ. Anh sẽ phải đến bệnh viện để phẫu thuật trước hai tháng. Những ngày này anh bị phân tâm bởi quá nhiều thứ nên quên mất.

        Anh không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Anh thực sự không thể sinh con vào lúc này, liệu nhóc con có khỏe mạnh không? Nếu đứa trẻ này thực sự xảy ra chuyện gì...Giản Tùy Anh không dám nghĩ đến khả năng này, đành chịu đựng cơn đau chuyển dạ và gọi cho bác sĩ mà anh quen biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro