chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Giản Tùy Anh đưa Giản Tây Ninh về nhà, đồng thời yêu cầu tài xế và bảo mẫu trông chừng tốt Giản Tây Ninh để anh đến Sở cảnh sát ghi chép.

        Giản Tùy Anh từ đầu đến cuối đều không ra tay, cảnh sát cũng khá hào phóng, chỉ hỏi ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra rồi yêu cầu anh ký và để anh rời đi.

        Giản Tùy Anh suy nghĩ một lúc, quyết định chưa vội đi mà hỏi cảnh sát về tình hình của Thiệu Quần. Nhắc đến Thiệu Quần, viên cảnh sát không khỏi cười khổ. "Anh ấy ổn, đang ở cùng một viên cảnh sát khác. Chút nữa tới đây sẽ biết tình hình."

        Giản Tùy Anh gật đầu, cảm ơn cảnh sát và chuẩn bị rời đi.

        Thiệu Quần từ phòng bên cạnh đi tới, nhìn thấy Giản Tùy Anh, Thiệu Quần hiển nhiên sửng sốt trong giây lát, như không ngờ lại gặp được Giản Tùy Anh ở đây.

        Kỳ thật cho tới bây giờ hắn vẫn còn tức giận. Chứng kiến Giản Tùy Lâm nói những lời khiêu khích với hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, Thiệu Quần không hề suy nghĩ mà lao tới. Hắn không dám nhớ lại bảy năm trước Giản Tùy Anh có chán ghét Giản Tùy Lâm như hắn ngày hôm nay hay không, hắn chỉ biết lúc đó Giản Tùy Anh chắc hẳn đã rất mệt mỏi và bất lực. Thế mà hắn lại giáng thêm cho Giản Tùy Anh một đòn gần như chí mạng.

        Kể từ khi biết Giản Tây Ninh học trường nào, hắn vẫn thường xuyên chạy tới gặp con. Cho dù biết Giản Tùy Anh không muốn, hắn cũng sẽ bí mật cải trang đến đó, hắn một mặt đương nhiên muốn nhìn thấy Giản Tùy Anh và Giản Tây Ninh nhiều hơn, mặt khác, hắn thực sự lo lắng cho sự an toàn của hai cha con.

        Trước đây hắn không bảo vệ họ tốt, bảy năm này mỗi lần nghĩ đến đều toát mồ hôi lạnh, cho nên bây giờ dù biết Giản Tùy Anh cảnh giác và ghét bỏ cách tiếp cận của hắn, hắn vẫn muốn âm thầm bảo vệ họ.

        Mũi Thiệu Quần có chút đau nhức, nhìn thấy Giản Tùy Anh sắp rời đi, hắn nhịn không được bước tới hỏi: "Em có sao không? Tiểu Tây đâu? Em không bị dọa sợ chứ?"

        Giản Tùy Anh giật mình khựng lại. "Không sao đâu." Anh thực sự không biết phải đối mặt với Thiệu Quần như thế nào. Thiệu Quần đột nhiên xuất hiện trong bộ dạng đó. Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy rằng đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vậy thì chỉ có thể là Thiệu Quần đã vi phạm thỏa thuận trước đó của họ là gặp Giản Tây Ninh mỗi tuần một lần. Tuy nhiên Thiệu Quần đã thay anh xử lý Giản Tùy Lâm. Nếu Thiệu Quần chậm một bước, anh sẽ là người ra tay, lúc đó anh còn đang bế Giản Tây Ninh, hành động hấp tấp chắc chắn không có lợi.

        Trong lòng anh rất biết ơn Thiệu Quần, nhưng vẫn có những cảm xúc vô cùng phức tạp, trong đó có buồn bã và tiếc nuối, hơn hết là mệt mỏi. Anh biết Thiệu Quần rất muốn đền bù cho anh, đương nhiên một phần có thể là do tình cảm từ nhiều năm trước, nhưng anh thực sự không muốn nữa.

        Khi anh quyết định ra đi bảy năm trước, anh đã tự nhủ rằng tình yêu không phải là thứ cần thiết đối với anh. Anh còn những việc khác nặng nề hơn phải làm, sau khi hoàn thành, anh  sẽ thực sự buông bỏ quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới cùng Giản Tây Ninh , không còn hận thù và những gánh nặng nặng khác. Và trong kế hoạch tương lai của anh lại không có Thiệu Quần.

        Bảy năm trước Thiệu Quần đã làm anh tổn thương một lần, bất kể đó có phải là chủ ý của Thiệu Quần hay không, sự tổn hại đó vẫn là do không tin tưởng.

        Anh không biết bảy năm sau Thiệu Quần có thật sự ăn năn hay không, anh cũng không muốn lãng phí thời gian suy đoán nữa. Niềm tin vốn là thứ khó thiết lập. Thiệu Quần đã tự tay phá hủy nó bảy năm trước. Anh không có nghĩa vụ phải cho Thiệu Quần một cơ hội khác để tăng thêm gánh nặng cho nhau.

        Anh cũng thừa nhận rằng anh không muốn đánh cược nữa. Bảy năm qua, anh đã sử dụng gần như toàn bộ sức lực mới có cơ hội quay lại lần nữa. Anh không muốn tận dụng cơ hội khó kiếm được này để đánh cược vào một khả năng khó có thể xảy ra.

        Giản Tùy Anh nói rồi quay đi. Thiệu Quần hốt hoảng, hắn mãi mới có cơ hội ở một mình với Giản Tùy Anh, hắn lập tức bước tới nắm lấy tay áo Giản Tùy Anh. 

        "Đừng đi, Tùy Anh, đừng vội rời đi. Anh biết mình lại sai rồi, lẽ ra anh không nên đến gặp Tiểu Tây nếu không có sự đồng ý của em, nhưng anh thực sự không thể không lo lắng cho em và con được..."

        Giản Tùy Anh cúi đầu nhìn động tác kéo gấu tay áo anh của Thiệu Quần, thở dài. "Không sao đâu, anh muốn thì có thể tới xem. Nó cũng là con trai của anh, sau này không cần phải lén lút như vậy."

        Thiệu Quần kéo tay áo Giản Tùy Anh không hề buông lỏng, Giản Tùy Anh cho phép hắn tùy ý gặp con trai hắn. Điều này có nghĩa là hắn đã bước được thêm một bước đến gần Giản Tùy Anh, cơ thể hắn hơi run lên, muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng giây tiếp theo Giản Tùy Anh đã đẩy tất cả những gì hắn muốn nói trở lại vị trí ban đầu.

        Giản Tùy Anh không ngăn cản Thiệu Quần nắm tay áo anh, anh chỉ để Thiệu Quần ngồi xuống ghế ở hành lang rồi thở dài.  "Thiệu Quần, không phải anh vẫn luôn muốn nói chuyện với tôi sao? Thật tình cờ hôm nay tôi cũng có chuyện muốn nói với anh. Hãy tận dụng ngày hôm nay để nói hết những điều cần nói."

        Quả thực Thiệu Quần đã muốn có cơ hội nói chuyện với Giản Tùy Anh từ lâu, nhưng khi Giản Tùy Anh thực sự muốn nói chuyện với hắn, hắn lại cảm thấy sợ hãi. Bởi vì hắn nghe thấy trong giọng nói của Giản Tùy Anh có sự kiên quyết, mặc dù hắn đã biết từ lâu rằng Giản Tùy Anh rất phản kháng, nhưng trong lòng hắn luôn có một ảo tưởng, chỉ cần hắn làm đủ để bù đắp cho họ, sau đó từ từ đến gần họ hơn, một ngày nào đó Giản Tùy Anh sẽ nhìn thấy và cho hắn một cơ hội.

        Dù biết rằng đó chỉ là mơ tưởng nhưng trong lòng Thiệu Quần vẫn nuôi dưỡng ảo tưởng. Hắn không biết mình sẽ làm gì nếu không có ảo tưởng này, hắn chỉ biết rằng hắn thà giữ lấy niềm hy vọng hão huyền này còn hơn là không có mục tiêu nào cả. Nhưng Giản Tùy Anh sắp đập tan hy vọng duy nhất còn lại của hắn.

        Thiệu Quần nắm thật chặt góc áo của Giản Tùy Anh, hắn biết Giản Tùy Anh không muốn hắn chạm vào nên hắn chỉ có thể kéo tay áo em, như thể nếu làm thế thì em sẽ không bỏ hắn mà đi nữa.

        “Tùy, Tùy Anh.” Giọng nói của Thiệu Quần run rẩy không tưởng tượng được, hắn nhắm chặt mắt lại,  cố gắng nói chuyện với Giản Tùy Anh bằng giọng bình thường nhất. "Bảy năm trước anh đã phạm quá nhiều sai lầm...Anh biết đời này đã gây ra cho em những tổn thương không thể bù đắp được. Anh không mong em tha thứ cho anh, chỉ xin em để anh giúp được không?" Thiệu Quần mỉm cười cay đắng. "À không, làm sao có thể coi là giúp đỡ? Chỉ là sửa chữa sai lầm trong quá khứ mà thôi. Lần này em trở về để quyết trả thù Giản gia đúng không? Tùy Anh, em chưa bao giờ thừa nhận thất bại, nhưng một mình em quá nguy hiểm. Nếu em lấy anh làm vũ khí, anh sẽ bằng lòng làm vũ khí. Em muốn giết ai? Em muốn đối phó ai? Chỉ cần em nói một câu muốn ai chết trước, anh sẽ giết người đó ngay lập tức."

        "Không cần..." Giản Tùy Anh cứng người, quay đầu sang một bên, không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt của Thiệu Quần.

        "Vô dụng." Thiệu Quần ngắt lời Giản Tùy Anh. "Anh mấy năm nay đều không đối phó bọn họ, không phải là anh không biết bọn họ có bao nhiêu ti tiện, mà là anh cảm thấy anh không xứng." Thiệu Quần lau mặt, khó khăn nói. "Anh luôn cảm thấy mình có một phần 'công lao' cho những gì em đã phải chịu đựng năm đó."

        "Đừng nói vậy." Giản Tùy Anh cảm thấy không thoải mái. Anh biết Thiệu Quần đã đau khổ nhiều năm như vậy, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng Thiệu Quần sẽ nặng nề đến mức tự liệt kê mình là một trong những thủ phạm.

        Nhưng Thiệu Quần lắc đầu và tiếp tục. “Em rộng lượng không trách anh, nhưng anh không khỏi trách chính mình...Những năm này anh vẫn luôn để mắt tới Giản gia, chờ một ngày em trở về để giao cho em giải quyết. Xử lý xong em cũng có thể đối phó anh, ai bảo anh...xứng đáng...Tùy Anh, cứ coi như anh cầu xin em, cầu xin em hãy sử dụng anh như một con dao, anh xứng đáng với điều này."

        Nếu bảy năm trước có người nói lời này với Giản Tùy Anh, anh sẽ không chút do dự từ chối. Khi đó anh cực kỳ kiêu ngạo, luôn cảm thấy thế giới rộng lớn này không có việc gì anh không thể giải quyết. Nhưng bảy năm đã trôi qua, anh đã phải chịu đựng rất nhiều và trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Lý trí nói cho anh biết, anh không nên cự tuyệt, nếu được Thiệu Quần giúp đỡ, anh sẽ thoải mái hơn bao nhiêu, nhưng tại sao người này nhất định phải là Thiệu Quần.

        Anh có thể nghe thấy mong muốn giúp đỡ anh thông qua giọng điệu của Thiệu Quần và cũng biết rằng hắn cảm thấy có lỗi với anh. Nhưng anh chỉ không muốn dùng sự mặc cảm của Thiệu Quần để thỏa mãn bản thân, nhất là khi anh nhìn thấy Thiệu Quần đau đớn như vậy và muốn cho đi mà không hề hối hận. Anh không thể coi Thiệu Quần như một công cụ như Thiệu Quần đã nói.

        Mối quan hệ giữa họ quá phức tạp. Họ không chỉ có oán hận mà còn có hơn 10 năm vướng víu tình cảm, đặc biệt là họ còn có một đứa con trai...Giản Tùy Anh khó khăn kìm nén nỗi đau lòng. "Thiệu Quần, tôi thực sự không cần nó...chuyện xảy ra bảy năm trước đã là quá khứ. Tôi cũng biết tại sao anh lại làm như vậy. Dù sao thì năm đó chúng ta thực sự thiếu liên lạc. Xảy ra rất nhiều chuyện khiến chúng ta phải chia tay mà không một lời giải thích, những hiểu lầm ngày càng chồng chất. Nhượng bộ lớn nhất tôi có thể làm là không quan tâm đến anh. Tôi thực sự không trách anh. Nếu có, chúng nên dành cho những kẻ đã hãm hại tôi. Anh nói đúng, tôi quay lại để trả thù bọn họ, việc này tôi thực sự phải tự mình làm. Tôi tin mình có năng lực..." Giản Tùy Anh mím môi. "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đối phó anh, anh tin hay không cũng không quan trọng. Anh thấy đấy, anh có đến gặp Tiểu Tây tôi cũng không cản. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm."

        Giản Tùy Anh nhắm chặt mắt lại, sau đó mở chúng ra, im lặng nhìn lên trần nhà rồi nói: "Tôi và Tiểu Tây hiện tại rất tốt, tôi cũng khá hài lòng. Cuộc đời tôi không nhất thiết phải có tình yêu. Tôi đã vấp ngã ở đây một lần và không thể rơi vào đó lần nữa. Cho dù anh cảm thấy có lỗi với tôi hay còn tình cảm với tôi, tôi cũng không muốn nữa. Tôi nghe nói mấy năm qua anh sống không tốt và anh...đã bị trừng phạt đủ rồi, vậy nên, hãy giải quyết chuyện này đi."

        Thiệu Quần cúi đầu thật sâu, hắn biết những gì Giản Tùy Anh nói là đúng. Giản Tùy Anh chưa bao giờ là người trì hoãn. Nếu Giản Tùy Anh đã nói như vậy, điều đó có nghĩa là em đã quyết định và hắn phải vượt qua ảo tưởng của mình để đối mặt với hiện thực, một hiện thực không có Giản Tùy Anh.

        Họ không bao giờ có thể giống như ngày xưa. Giản Tùy Anh thực sự sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào và chỉ đồng ý cho hắn gặp Giản Tây Ninh vì tinh thần trách nhiệm.

        Hắn và Giản Tùy Anh thực sự không có cơ hội nào cả.

        Hắn không khỏi cảm thấy khó chịu, hắn đã sống trong cảm giác tội lỗi hơn bảy năm, tìm kiếm hơn bảy năm, cuối cùng nhận được kết quả này. Hắn cũng sớm biết mình đã hoàn toàn sai lầm, hắn đã nỗ lực lâu như vậy, chỉ mong có cơ hội, nhưng Giản Tùy Anh lại không muốn cho hắn.

        Dù có nỗ lực thế nào, dù có ăn năn đến đâu, tất cả đều vô ích. Thiệu Quần cảm thấy mình đã bị sự tuyệt vọng sâu sắc này đè bẹp.

        Con người luôn phải trả giá cho hành động của mình nhưng cái giá này quá đắt đối với hắn.

        Giản Tùy Anh để Thiệu Quần kéo gấu tay áo, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trắng như tuyết mà không chớp mắt, khóe mắt hơi ươn ướt. Nhưng cuối cùng, cả hai đều không nói một lời nào, cho đến khi bàn tay run rẩy của Thiếu Quần từ từ buông ra, Giản Tùy Anh mới chỉnh lại quần áo rồi rời đi.

        Sau đó, anh cũng không để ý đến Thiệu Quần nữa mà chỉ bảo tài xế đưa Giản Tây Ninh đến địa điểm đã hẹn với Thiệu Quần vào cuối tuần.

        Giản Tùy Lâm bị Thiệu Quần đánh phải nhập viện. Giản Tùy Anh muốn nhân cơ hội này tìm ra kế hoạch tiếp theo của cậu ta.

        Theo điều tra, Giản Tùy Lâm đã lấy đất để xây dựng một cộng đồng hoàn toàn thân thiện với môi trường. Giản Tùy Anh vô cùng ngạc nhiên. Loại dự án này không chỉ tốn rất nhiều tiền mà triển vọng thị trường cũng không lạc quan. Trong ấn tượng của anh, Giản Tùy Lâm không phải là người sẽ làm những hoạt động này, nhưng cậu ta thực sự đã mua đất với giá cao chỉ để xây một ngôi nhà không tưởng.

       Giản Tùy Anh bối rối, nhưng anh nhạy bén phát hiện ra rằng có thể có những người khác cũng tham gia. Điều này khiến anh nhớ đến cuộc đấu giá vừa rồi, đại diện nhà họ Giản không phải Giản Tùy Lâm hay Giản Đông Viễn, cũng không phải người anh quen biết. Giản Tùy Anh đưa ra một giả thuyết táo bạo, việc làm cho Giản gia hưng thịnh không chỉ có Giản Tùy Lâm. Dự án này đã được người đó ủng hộ mạnh mẽ. Giản Tùy Lâm không thể phản đối, vì vậy cậu ta đơn giản là không tham gia.

        Phát hiện này quá lớn. Nếu Giản Tùy Lâm không phụ trách dự án này, người đó hẳn phải là người có năng lực thực hiện dự án một mình bất chấp mọi ý kiến, phải chăng Giản gia cũng đang đấu tranh nội bộ?

        Tất nhiên đây chỉ là giả định. Giản Tùy Anh vừa suy nghĩ mà vẫn tập trung vào Giám đốc Triệu. Chính sách đối với mảnh đất đó vẫn chưa rõ ràng. Có lẽ Giản gia đã biết trước một số thông tin và đang lên kế hoạch khác. Nhưng Giám đốc Triệu, con cáo già đó, vẫn không chịu mở miệng. Giản Tùy Anh chỉ có thể nghĩ cách bắt đầu từ những người khác.

        Trong khoảng thời gian này, Giản Tùy Anh đã nhận được một thỏa thuận chuyển nhượng do luật sư mang đến. Khi nhận được cuộc gọi, Giản Tùy Anh nghĩ rằng có thể là một kẻ lừa đảo nào đó. Anh cũng than thở rằng những kẻ lừa đảo bây giờ còn nhiều thủ đoạn hơn. Đầu tiên họ nói muốn chuyển nhượng miễn phí căn nhà cho bạn, bạn chỉ cần chuyển một khoản tiền không xác định v.v Giản Tùy Anh nghe vài lời đã muốn cúp máy ngay lập tức. Nhưng người đàn ông nhanh chóng ngăn cản và nói cho anh biết địa chỉ ngôi nhà.

        Giản Tùy Anh khựng lại. Căn nhà mà người ta đang nói đến là ngôi nhà cũ của ông nội anh ở Tần Hoàng Đảo. Giản Tùy Anh trong tiềm thức nghĩ rằng đây là một cái bẫy, nhưng sức hấp dẫn của cái bẫy này quá lớn. Ngôi nhà cổ đó là nơi mang lại những kỷ niệm của anh và ông nội, làm sao anh có thể không bị cám dỗ? Khi anh đang do dự, vị luật sư đã tận dụng cơ hội và hẹn gặp, mong được gặp mặt và trao đổi cụ thể.

        Giản Tùy Anh choáng váng giây lát, anh lo lắng rằng cái bẫy này sẽ lần lượt dẫn anh đến tình thế tuyệt vọng giống như năm đó, nhưng mặt khác, anh lại rất muốn lấy lại ngôi nhà cũ của ông nội.

        Quả thực luật sư đã đến và đưa cho anh ta bản thỏa thuận ghi rõ đó là chuyển nhượng miễn phí, anh có thể lấy nó mà không phải trả bất kỳ giá nào.

        Trên đời thực sự làm sao có chuyện tặng bánh miễn phí như vậy sao, lại còn trúng vào mặt anh?

        Nhiều năm qua, anh đã biết được một sự thật, trên đời không có bữa ăn miễn phí, mọi thứ đều có giá bí mật ghi trên đó, bất cứ lúc nào cũng chỉ có thể hoàn trả.

       Giản Tùy Anh đẩy thỏa thuận lại cho luật sư, ý tứ từ chối rõ ràng.

         Luật sư rõ ràng có chút bối rối. Y chưa bao giờ thấy ai không muốn điều kiện thuận lợi như vậy.

        "Giản tổng." Luật sư lau mồ hôi trên trán. "Anh có muốn suy nghĩ kỹ không? Ngôi nhà này đối với anh không chỉ có giá trị vật chất, mà còn có ý nghĩa khác. Đừng vội từ chối."

        "Ừ" Giản Tùy Anh nhướng mày. "Ông chủ của anh biết mọi thứ về tôi. Tôi biết đây là một nhân vật không hề đơn giản. Hãy nói với ông chủ của anh rằng tôi, Giản Tùy Anh, không muốn nó."

        Luật sư dường như hơi xấu hổ, có thể thấy rằng Giản Tùy Anh đã hoàn toàn đắm mình vào việc riêng và phớt lờ y, y chỉ có thể ra hiệu cho Giản Tùy Anh rồi đi ra ngoài gọi điện thoại. Giản Tùy Anh rất kiên nhẫn và đứng dậy sau khi bận rộn được một lúc, luật sư lại gõ cửa bước vào.

        "Giản tổng, ông chủ của tôi nói không liên quan gì đến Giản gia, ngài ấy chỉ là một người bạn cũ của anh. Ngài ấy nói anh xứng đáng và chỉ giữ nó cho anh. Bây giờ anh đã trở lại, ngài ấy có nghĩa vụ trả lại tài sản ban đầu cho chủ nhân của nó."

        Giản Tùy Anh nhún vai, tiếp tục cúi đầu bận rộn với công việc của mình. Ý tứ đã rõ ràng, không có nhu cầu biết ông chủ đằng sau này là ai.

        Luật sư do dự một lúc, có lẽ đang cân nhắc những chỉ dẫn trên điện thoại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông chủ đến cuối cùng cũng không thể nói ra ngài là ai, nhưng ngài ấy đối với anh không có mục đích gì. Giản tổng, anh thật sự không cân nhắc sao?"

        Giản Tùy Anh lần này thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Vị luật sư không nhịn được thở dài. "Được rồi, Giản tổng, anh thắng."

        Giản Tùy Anh cuối cùng cũng nhìn lên từ mớ tài liệu, gật đầu với luật sư và ra hiệu cho y tiếp tục.

        "Ông chủ của tôi...họ Thiệu..."

       
       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro