chương 7: Cùng nhau ngắm hoa sen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Khi tỉnh lại vào sáng sớm ngày hôm sau, Giản Tùy Anh lắc cái đầu vẫn còn choáng váng, ngoài cảm giác nôn nao và đau nhức sau khi nằm trên ghế sofa cả đêm, cậu không cảm thấy gì khác, nên cậu đứng dậy và di chuyển xung quanh một lúc.

        Thiệu Quần đã dậy trước cậu, anh đang cầm điện thoại di động, không biết gọi cho ai, nhìn thấy Giản Tùy Anh đã tỉnh lại, mỉm cười nói vài câu rồi cúp máy. Thiệu Quần nói: "Tôi không lừa cậu đúng chứ? Đầu còn đau không?"

        "Không..." Giản Tùy Anh cũng mỉm cười gật đầu, sau đó cậu không quan tâm đến Thiệu Quần nữa, đi tắm rửa rồi lại nằm trên sofa để xem TV.

        Bảo mẫu đến sớm, làm bữa sáng đơn giản và dọn dẹp đống bừa bộn ngày hôm qua. Giản Tùy Anh sau đó nhớ ra máy điều hòa bị hỏng nên nhờ cô bảo bảo mẫu tìm người sửa máy điều hòa, Thiệu Quần mỉm cười cắt ngang: "Đừng lo, buổi sáng tôi đã gọi cho thợ điện, chiều nay sẽ có người đến xử lý."

        "À?" Giản Tùy Anh bối rối nhìn Thiệu Quần một lúc. Thiệu Quần nhìn có vẻ bất cẩn nhưng thực ra lại khá để ý. Thiệu Quần nhớ rõ cậu suýt quên mất điều gì, thậm chí còn đặc biệt thuê thợ điện ở nhà đến sửa chữa. Từ "cảm ơn" nghẹn lại trên môi Giản Tùy Anh, cuối cùng cậu cũng không thể thốt ra được.

        Bảo mẫu là một người phụ nữ trung niên từng chăm sóc gia đình ông Giản ở Bắc Kinh. Bà đã quen với việc quan sát hành động của mọi người. Thấy Thiệu Quần là một chàng trai rất tử tế, bà vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn cậu rất nhiều. Đại thiếu gia đã có được những người bạn tốt như vậy. Tôi có thể yên tâm khi biết cậu chủ có những người bạn này ở đây để chăm sóc cho cậu chủ. Nhân tiện, tôi vẫn chưa biết tên cậu, chàng trai?"

        "Thiệu Quần." Giản Tùy Anh giới thiệu ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.

        "Ôi, là Thiệu thiếu gia." Bảo mẫu vội vàng kêu lên, Giản Tùy Anh nghe vậy cũng bật cười. Bà có vẻ lắp bắp. Hai người nhìn nhau cười một lúc lâu khiến bảo mẫu hơi bối rối. Thiệu Quần ngừng cười và nói một cách lịch sự: "Dì, cứ gọi con là Tiểu Thiệu."

        "Không thể được." Bảo mẫu nhanh chóng từ chối, "Ngài Thiệu, đừng khách sáo như vậy."

     Giản Tùy Anh nghe thấy danh hiệu này không khỏi bật cười: "Thiệu, Thiệu, hahaha, ngài Thiệu, xin đừng khách sáo. Hãy nhận lấy nó đi. "

       Bảo mẫu lúc này mới ý thức được vừa rồi hai người cười vì lý do gì, bà có chút ngượng ngùng đứng sang một bên. Thiệu Quần nói nhanh: "Dì ơi, con là con thứ tư trong nhà."

       "Vâng, Tứ thiếu gia." Bà bảo mẫu rất tốt bụng gọi. Nghe xong, Giản Tùy Anh đẩy Thiệu Quần và thì thầm: "Dì ấy gọi tôi là đại thiếu gia, còn gọi cậu là tứ thiếu gia, cậu nhất định phải gọi tôi là Giản ca đó nha?"

       "Sao cậu khẳng định chắc nịch vậy?" Thiệu Quần cũng hạ giọng nói với Giản Tùy Anh. "Chúng ta còn chưa biết ai lớn hơn ai đâu, tôi cũng không ngại nếu cậu gọi tôi là Thiệu ca."

      "Này, tôi không tin." Giản Tùy Anh ngay lập tức trở nên phấn khích. "Được rồi? Cậu bao nhiêu tuổi?"

      "Trước tiên hãy quyết định xem chúng ta sẽ làm gì nếu thắng hoặc thua?" Thiệu Quần chớp mắt.

       "Cậu quyết định luôn đi." Giản Tùy Anh thở dài nhàm chán.

       "Người thua phải gọi người thắng là anh trai."

       "Chắc chắn rồi."

        So sánh hai người họ, Thiệu Quần thực sự lớn hơn Giản Tùy Anh 1 tuổi 4 tháng. Anh ta liền ôm bụng cười nắc nẻ khi thấy Giản Tùy Anh mím môi tỏ ra xấu hổ. Thiệu Quần khoanh tay, bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa và lắc lư một hồi lâu, chờ Giản Tùy Anh gọi anh là anh trai.

        "Thật xấu hổ phải không?" Thiệu Quần nhếch miệng cười tự mãn.

        "Anh đang đùa ai vậy? Có chuyện gì thì tôi mới gọi thôi. Chứ bình thường tôi không gọi được." Giản Tùy Anh trợn mắt nhìn anh, tự tin nói.

        Một lúc sau, Thiệu Quần vẫn thấy Giản Tùy Anh im lặng nín thở, anh thôi không ép cậu nữa, tiếp tục hỏi: "Cậu đã có kế hoạch gì chưa?"

        "Trời nóng quá, tôi không nghĩ được gì." Giản Tùy Anh nói xong liền nằm dài trên ghế sofa. Thiệu Quần thấy vậy liền kéo Giản Tùy Anh đứng dậy. "Về đến Bắc Kinh ngày thứ hai rồi mà buồn chán ở nhà làm gì? Này, chúng ta đi Hậu Hải ngắm hoa sen đi. Nghe nói có hoa sen mới trồng, đẹp lắm, tôi cũng chưa xem."

        "Không, xa xôi nóng nực lắm." Giản Tùy Anh nóng nảy không muốn động đậy, Thiệu Quần nhất quyết kéo Giản Tùy Anh đứng dậy. "Ở trong nhà ngột ngạt lại càng nóng, máy điều hòa còn đang hỏng, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát rồi quay về, máy điều hòa cũng sẽ được sửa xong. Tôi biết một quán đồ nướng rất ngon, chúng ta có thể ăn trưa luôn"

      Giản Tùy Anh thực ra có chút lay động trước lời nói của anh, nhưng cậu vẫn có chút do dự khi cho rằng trời nóng như nồi hấp.

       "Hôm nay trời nhiều mây, sao lại nóng như vậy?" Thiệu Quần chỉ vào mặt trời chói chang nói: "Gió thổi to phết, chúng ta đi ra ngoài tránh nóng đi."

        "Anh gọi hôm nay là ngày nhiều mây?" Giản Tùy Anh khó tin nhìn Thiệu Quần.

        "Đi một tí thôi. Trời sẽ rất mát." Thiệu Quần tiếp tục kéo Giản Tùy Anh, như thể anh sẽ không buông tay cho đến khi Giản Tùy Anh đồng ý. Cuối cùng cậu thực sự bị Thiệu Quần thuyết phục: "Được rồi, được rồi, tôi đi, thưa Tứ thiếu gia."

        "Gì mà uể oải thế." Thiệu Quần thuận tay mặc chiếc áo phông hơi nhỏ của Giản Tùy Anh vào rồi cả hai cùng đi.

        Hậu Hải vẫn náo nhiệt như ngày nào. Có những cửa hàng nhỏ san sát nhau, rất nhiều khách du lịch đến đây nghỉ dưỡng. Thiệu Quần nhanh chóng kéo Giản Tùy Anh đến con hẻm ngoằn ngoèo và đầy khúc khuỷu, trong đây tối đến nỗi cậu không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc, chỉ có thể đi theo Thiệu Quần và tiếp tục vào sâu trong ngõ.

        Tuy nhiên, trong ngõ nhỏ này mát mẻ hơn nhiều, khi ngước lên, cậu thấy bầu trời trong xanh, đằng trước có mấy đứa nhỏ đang chạy tán loạn, theo sau là người lớn la hét đuổi theo.

        Giản Tùy Anh buồn cười, không khỏi chậm lại.

      "Có nóng không? Phía trước có người bán kem." Thiệu Quần nhận thấy tốc độ của Giản Tùy Anh đang chậm lại nên quay đầu hỏi.

        "Chắc chắn rồi." Giản Tùy Anh thực sự có chút khát nước sau khi đi bộ một lúc lâu.

        Thiệu Quần quen thuộc dẫn Giản Tùy Anh đến một quầy hàng ở đầu ngõ và mua hai cây kem. Thiệu Quần xé vỏ rồi nhét một cây vào tay Giản Tùy Anh, hai người cũng không để ý lắm, ngồi bên lề đường ăn kem.

        "Nơi tôi từng sống cũng gần giống ở đây." Thiệu Quần ăn xong ba miếng, ném que gỗ vào thùng rác rồi chỉ vào con hẻm nhỏ này để giới thiệu: "Nhưng nó rộng rãi hơn, còn có một cái sân lớn hơn cái kia."

        "Tôi cũng thấy thoải mái." Giản Tùy Anh đồng ý. "Nhà ông nội tôi cũng có sân, nhưng không náo nhiệt bằng."

        "Ăn xong rồi mình đi dạo nha? Cậu còn chưa được nhìn thấy hoa sen." Thiệu Quần thấy Giản Tùy Anh ăn xong liền kéo Giản Tùy Anh tiếp tục đi.

        "Chờ một chút." Giản Tùy Anh lúc này không đi theo Thiệu Quần, đứng yên ở lối vào con hẻm. "Tôi muốn nhìn kĩ hơn"

        "Được." Thiệu Quần không hỏi lý do, thực ra vừa rồi anh ấy không nói thật. Sân trước nhà anh với sân này khá khép kín. Bố anh chẳng mấy khi để ý đến anh nên anh suốt ngày đi chơi điên cuồng với đám Chu Lệ. Sau khi nhà anh chuyển đi nơi khác, anh tâm trạng không tốt, luôn muốn quay lại đây đi dạo. Anh có thể không làm gì cả, cứ ngồi xổm trong ngõ như kẻ lang thang, lắng nghe người bán hàng rong trên đường phố, hoặc xem một gia đình già trẻ tranh cãi. Sau cuộc cãi vã, họ lại trở về sống cuộc sống của mình.

        Khi đó Thiệu Quần không biết tại sao mình lại thích xem những thứ này. Về sau, không còn tin tức gì của Giản Tùy Anh, những người xung quanh đây cũng di rời gần hết. Hắn cũng tự thành lập công ty. Một ngày nọ, Thiệu Quần đột nhiên đỗ xe bên đường, bỏ rơi trợ lý và chạy vào con hẻm một mình, mặc bộ vest, đi giày da ngồi bên lề đường hồi lâu, nghe tiếng cười của trẻ con, tiếng cãi vã của các cặp đôi, và những thứ khác...Hắn gục mặt xuống đầu gối, nước mắt chợt chảy ra khi nghe thấy tiếng người rao bán kem.

        Vào lúc đó, Thiệu Quần đã nghĩ đến Giản Tùy Anh, nghĩ về pháo hoa, về cuộc sống gia đình mà hắn hằng mong mỏi từ khi còn nhỏ, họ đã từng rất gần gũi với nhau, cuộc sống mơ ước gần như trong tầm tay...

        Hai người họ ngồi yên bình một lúc lâu. Không nói gì, chỉ tựa vào nhau từ hơn mười giờ đến gần mười hai giờ trưa, cuối cùng cảm thấy hơi đói, Thiệu Quần dẫn Giản Tùy Anh vào một quán thịt nướng không tên.

        Ông chủ có vẻ khá quen thuộc với Thiệu Quần và ông ấy đã chào đón anh một cách nồng nhiệt khi thấy anh đến, "Tiểu đệ lại tới à. Ồ, lần này nhóc còn dẫn theo bạn? Gọi món vẫn như thường lệ hả?"

       "Vâng, như mọi hôm. À, cho cháu thêm một đĩa tôm nữa." Sau đó Thiệu Quần quay sang hỏi Giản Tùy Anh:"Cậu có ăn được cay không?"

        "Có."

        "Cho cháu thêm món cay."

        "Được."

         Hai người tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Giản Tùy Anh ngó nghiêng. Tuy là trong một con hẻm nhưng cách trang trí lại rất độc đáo, toàn bộ bình trà đều là đồ cổ, Thiệu Quần dỡ bộ đồ pha trà ra và rót cho Giản Tùy Anh một tách. "Cậu ăn thử xem, món tôm họ nấu thực sự rất ngon."

        Buổi trưa không có nhiều người, lại có vài người phục vụ đang bận rộn phục vụ món ăn. Không biết ông chủ có đặc biệt quan tâm đến họ không, nên phần ăn của họ được phục vụ đặc biệt nhanh. Giản Tùy Anh đeo găng tay vào và cùng Thiệu Quần dùng bữa trưa. Như Thiệu Quần đã nói, tôm có vị rất ngon. Giản Tùy Anh đã lâu không nếm thử món này, dạ dày của cậu không được tốt, nếu có thể thì ông nội sẽ không cho cậu động vào những thứ này, trong trí nhớ của Giản Tùy Anh, dường như chỉ có mẹ cậu và ông nội cậu thích mùi vị cay này...Giản Tùy Anh cắn một miếng, Thiệu Quần gần như bật khóc vì cay. Nhìn Giản Tùy Anh mắt hơi đỏ lên, anh không hỏi gì, chỉ đưa khăn giấy cho cậu.

        Không biết ai tự nhiên bật dàn âm thanh cũ kỹ ở quầy lễ tân lên, trong đó vang lên bài hát cổ điển "In love with you" của Leslie Cheung:

       "Lần đầu tiên trong đời anh bày tỏ cảm xúc của mình. Anh hy vọng em sẽ đồng ý và chứng minh cho anh thấy. Nhịp tim anh vang vọng vào lúc này. Sau đó bộc lộ cảm xúc với em. Lấy chiếc nhẫn vàng đó làm bằng chứng."

        Thiệu Quần không nói gì, lại lột một con tôm khác, thay vì cho vào miệng lại đặt lên đĩa của Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh cúi đầu nhét con tôm vào miệng. Thiệu Quần bỗng dùng đũa gõ nhẹ lên bàn, sau đó hát nốt những lời còn lại:

      "Nói cho anh biết, cuối cùng em cũng sẵn lòng chấp nhận. Từ giờ em hãy dùng họ của anh. Nói với anh: I do! I do! và anh sẵn sàng khiến em hạnh phúc đến hết cuộc đời. Anh yêu em và trao cho em sự chân thành của anh. Hãy trân trọng tình yêu này. Rồi trăm năm sẽ kéo dài cả cuộc đời em, hãy chứng minh điều đó bằng tình yêu chân thành của em."

        Giọng hát của Thiệu Quần rất hay, trầm và ấm, mang theo sự điềm tĩnh của thiếu niên sau khi vỡ giọng. Giản Tùy Anh ôm cằm nghe một lúc, cảm thấy mơ hồ hiểu ra điều gì đó, thế là cậu cúi đầu tiếp tục tập trung vào đĩa tôm.

        Thiệu Quần đã gọi rất nhiều món, hai đứa ăn hết mà không tốn nhiều công sức. Sau khi thanh toán hóa đơn và chuẩn bị đi ra ngoài, Thiệu Quần bỗng nhiên dừng lại, quay lại với ông chủ và ra hiệu một lúc, ông chủ từ phía sau lấy ra một chiếc xe đạp cũ kĩ và đẩy nó cho Thiệu Quần.

        "Lâu rồi tôi không đạp xe, bụi bặm quá." Ông chủ vừa nói vừa ném một chiếc giẻ lau cho anh, Thiệu Quần cẩn thận lau rồi bước lên xe đạp, vẫy tay với Giản Tùy Anh. "Lên đây, tôi chở cậu đi."

        Giản Tùy Anh nhìn chiếc xe hồi lâu, hình như chiếc xe cũ này đã đi khắp nơi, khiến cậu có chút lo lắng: "Được không đấy?"

       "Tsk, có anh trai cậu đây rồi, cậu còn sợ cái gì?" Thiệu Quần nhấn chuông xe đạp thúc giục.

        "Chắc cũng không chết được." Giản Tùy Anh nghĩ, ngồi lên ghế sau của xe đạp, rồi giữ chặt ghế sau. "Đi thôi !"

        Thiệu Quần hung hãn đạp chiếc xe hỏng về phía trước, dọc đường tương đối ổn định, nhưng ghế ngồi trên xe dù sao cũng có chút cũ kỹ, khi đến ao sen, Giản Tùy Anh cảm thấy hơi ê mông.

        Thiệu Quần mua hai chai nước, mở ra đưa cho Giản Tùy Anh, chính mình uống một ngụm lớn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mấy làn hương sen. Ở đó, những chiếc lá sen xanh ngọc và những bông sen hồng đung đưa, nối tiếp nhau, thật đẹp.

        Thiệu Quần chỉ vào bông sen: "Tôi chỉ yêu hoa sen, chúng mọc ra từ bùn nhưng không bị vấy bẩn." làm thu hút sự chú ý của nhiều người, Giản Tùy Anh nhéo mạnh Thiệu Quần. Hai người ngồi chơi một lúc thì chợt chuông điện thoại của Thiệu Quần vang lên, bởi vì thợ điện mà anh gọi sắp đến nên hai người trả xe đạp, bắt taxi về nhà.

        Người mà Thiệu Quần tìm thấy rất đáng tin cậy, chỉ cần nhìn qua vài cái là có thể biết được vấn đề nằm ở đâu, chỉ là một trong những sợi dây cáp đã cũ đi sau nhiều năm không sử dụng. Sau khi thay cái mới thì nó bắt đầu hoạt động trở lại, cả hai không có ý định ra ngoài nữa mà trực tiếp tìm một chỗ bắt đầu chơi game.

        Một lúc sau, Giản Tùy Anh chán nản ném tay cầm đi, như nhớ ra điều gì đó, cậu nói: "Hôm nay trời không có mây. Tại sao mọi người đã về rồi mà trời vẫn chưa chuyển mây?"

        Thiệu Quần cười khúc khích và đặt lại tay cầm vào tay Giản Tùy Anh: "Sao cậu còn nhớ?"

        "Tôi có trí nhớ tốt." Giản Tùy Anh nhếch môi nói: "Tôi biết anh là kẻ nói dối."

        "Không thể nào, trời sẽ có nhiều mây, dự báo thời tiết nói như vậy." Thiệu Quần nghiêm túc phản bác: "Tôi đã dậy sớm để xem mà, nó nói sắp có mưa lớn."

       "Thật đó hả?" Giản Tùy Anh thản nhiên hỏi, tập trung vào các nhân vật trong game trên TV.

      "Ừ, tôi vẫn xem tin tức buổi sáng. Từ việc lớn của quốc gia đến việc nhỏ trong gia đình, không có gì là tôi không chú ý." Thiệu Quần nửa đùa nửa thật đáp lại.

        Đúng lúc này, chuông cửa nhà Giản Tùy Anh vang lên, cậu có chút khó hiểu. Cậu mới chuyển đến đây không lâu và người biết chỉ có Lý Văn Tốn, Thiệu Quần và những người khác nên cậu khá do dự nhìn qua mắt thần trên cửa.

        Người đến thực sự là Lý Văn Tốn. Giản Tùy Anh ngơ ngác mở cửa, Lý Văn Tốn đặt chiếc hộp nhỏ sang một bên, đi thẳng đến tủ lạnh, mở lon Coke, uống một hơi và lau mồ hôi trước khi nói với Giản Tùy Anh: "Tôi mệt quá, hôm nay tôi cùng bố đi thăm họ hàng, sau đó đi câu cá rất lâu, cuối cùng cũng về sớm, tôi mang những thứ này cho cậu, tôi đã sưu tầm được rất nhiều trò chơi, nếu buổi tối ở nhà không có việc gì thì cậu cứ cầm lấy mà chơi..." Vừa mải mê nói chuyện, Lý Văn Tốn mới bất giác liếc nhìn Thiệu Quần đang ngồi trước TV chơi game, anh cau mày: "Sao cậu lại ở đây?

        "Đêm qua cậu không rời đi phải không?"

        "Đâu có"

         Thiệu Quần đứng dậy mở chiếc hộp nhỏ do Lý Văn Tốn mang đến với giọng điệu kiêu ngạo, lật qua các trò chơi bên trong và hỏi: "Này, tiểu tử thối, sao cậu giấu nhiều đồ tốt như vậy, không mang cho anh em bọn tôi?"

         "Là cho Tùy Anh, cậu tìm cái gì?" Lý Văn Tốn theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không giải thích được. Vì thế anh đành phải kìm nén ý nghĩ trong lòng. Khó chịu vỗ nhẹ vào cánh tay Thiệu Quần, ngăn Thiệu Quần tiếp tục nghịch ngợm, rồi nói với Giản Tùy Anh: "Này, máy điều hòa đã sửa chưa? Cậu đã tìm được người sửa chưa? Hôm nay tôi thậm chí còn bảo bố tôi gọi người đến sửa."

        "À, mới sửa xong." Giản Tùy Anh liếc nhìn nó. Thấy động tác của Thiệu Quần dừng lại, cậu chậm rãi nói.

        "Ồ, thế thì tốt rồi." Nói xong, Lý Văn Tốn bình tĩnh ngồi xuống sàn và lấy bài ra.

       "Cậu có muốn chiến đấu với tôi không? Hay tôi nên mời Đại Lệ và những người khác đến chơi vui vẻ? Ngày mốt trường học bắt đầu, vì vậy hãy cố gắng chơi nhiều nhất có thể."

        "Chiến đấu với cậu/anh !" Hai giọng nói đồng thời vang lên, Thiệu Quần và Giản Tùy Anh liếc nhìn nhau, sau đó quay đầu lại.

        "Ồ, được rồi." Lý Văn Tốn đẩy kính lên, nhìn hai người, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ. Anh nhìn bộ quần áo Thiệu Quần đang mặc không vừa người, cuối cùng cũng hiểu ra nguồn gốc của sự kỳ lạ. Thiệu Quần đang mặc quần áo của Giản Tùy Anh, rõ ràng đêm qua cậu ta đã sống ở đây, nhưng cậu ta lại không nói sự thật, và Giản Tùy Anh cũng đang giúp cậu ta che giấu điều đó, Lý Văn Tốn không hiểu. Rõ ràng người Giản Tùy Anh gặp đầu tiên là anh, Lý Văn Tốn thực sự không hiểu, nhưng anh vẫn không nói gì, im lặng xáo bài rồi đặt lên bàn.

________

Bài hát: 为你钟情 của Leslie Cheung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro