Phần Không Tên 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 7 tuổi :

2 cậu nhóc ngồi đếm những là cờ siêu nhân trong tay

– Ê Tính tao nói mày nghe cái này mày đừng nói ai nhé ? – một cậu nhóc lên tiếng

– Ờ nói đi ! – cậu bé với gương mặt bầu bĩnh , đầu đội 1 chiếc nón màu đỏ lên tiếng , tay vẫn còn đang điếm những lá bài trên tay mình

– Tao là siêu nhân đó

– Xạo – cậu bé đội nón đỏ mắt tròn xoe

– Thật đó ! ngày nào tao cũng mơ thấy một giấc mơ mình là siêu nhân – cậu nhóc tiếp tục nói dối

– Vậy điện thoại gao của mày đâu ?

– Mấy cái đó không có quái vật thì không thể đem ra đâu ?

– Vậy à !

Cậu bé nón đỏ mặt ngây ngô ngồi nhìn vào khoảng không như suy nghỉ gì đó

– Mày đi đâu đó ? – cậu nhóc hỏi khi thấy cậu bé đứng dậy

– Tao phải đi tìm mẹ – cậu bé phũi phũi mông rồi đứng dậy

Năm 10 tuổi :

– Sao nay mày với thằng Lập chơi chung mấy thằng quậy phá không vậy ? tao nói mẹ mày đó – một thằng nhóc ra vẻ dạy đời

– Mày mà nói sau này mày bị ăn hiếp tao không bênh nữa – Thằng bé vừa ra vẻ này nỉ, vừa hăm dọa

– Thế mày không được hút thuốc và uống rượu nhé

– Biết rồi, biết rồi

Năm 11 tuổi :

– Mày biết phim sex là gì không Tuấn ? – thằng bé

– Là gì ? nghe lạ vậy ?- Thằng nhóc ngơ ngác

– Tao bật cho xem nhé

Thằng nhóc chăm chú nhìn lên màn hình chờ đợi

– Á..á , cái gì vậy ? tắt đi – Thằng nhóc hét lên

– Mày im, mẹ tao nghe bây giờ – thằng bé bịt miệng thằng nhóc lại

– Sao mày coi mấy cái này, mày lấy ở đâu ra ? tao méc mẹ mày đó

– Đừng, không xem thì thôi, thứ bêđê

– Sao mày nói tao bêđê – thằng nhóc mếu máo

– Nín đi mày, con trai ai cũng coi cái này hết á

– Tao đi về , mày đừng tìm tao nữa – thằng nhóc đứng dậy

– Ơ hay

Năm 13 tuổi:

– Lâu quá không gặp mày – thằng con trai trên tay cầm một món quà sinh nhật

– Vào đi, tụi nó sắp tới rồi – thằng chủ nhà rạng rỡ

– Thôi tao có công chuyện , tao đi dây

– Khùng hả? Vào đi, nghỉ học có gì mà ngại

– Thôi tao đi về – thằng con trai ấy chạy nhanh xa khuất

Năm 16 tuổi:

– Sao mày ngu quá vậy ? ngày nào cũng bị đánh sao không nói tao ? – Thằng con trai với vẻ mặt hậm hực , tay áo dính lốm đốm vết máu

– Tao sợ , với lại tao đâu biết số điện thoại của mày- thằng con trai khác với vẻ mặt còn nét hoảng hốt

– Tao không tình cờ qua đây thì mày còn bị như vậy đến khi nào

– Tao không biết, mày đừng nói mẹ tao

– Để tao điện nhờ anh hai , tao sẽ lo cho mày

Năm 18 tuổi

– Lần sau 2 đứa mình đi Nha Trang đi, Vũng Tàu qài chán quá – Một tên to con nhưng gương mặt hiền từ lên tiếng

– Ờ , cũng được – Một tên ốm ốm, mặt có nét lanh chanh

– Này, sau này em muốn anh chết trước hay em chết trước

– Khùng hả? Hỏi gì vậy ?

– Thì ví dụ thôi , anh thì muốn em chết trước

– Tốt với tui quá hén – Tên ốm nói

– Để anh một mình đau khổ , em chết là hết rồi , còn đỡ hơn anh chết mà em một mình đau khổ trên đời

Tên ốm không nói gì, có một niềm hạnh phút sâu thẩm dâng trào trong khóe mắt

Năm 19 tuổi:

Một thằng con trai quỳ trước một ngôi mộ, nước mắt đầm đìa, trên tay cầm một bó hoa, một mình giữa cái nghĩa trang hoang vu lạnh lẽo, nhưng cái lạnh trong tim còn nhói hơn bội phần...

Ta cho nhau kiếp này chưa đủ

Kiếp sau còn có thể vì nhau?LỜI CỦA PHONG:

Chào các bạn, tôi là Phong, người mà được các bạn nhớ đến với "nụ cười tỏ nắng" , tôi không phải là người đang cắm cúi gõ những dòng chữ này, tôi chỉ nói ra những ý mình muốn nói , và Tuấn sẽ hoàn chỉnh câu chữ, vì nếu đọc văn do một người "thất học" như tôi viết chắc là các bạn sẽ cười đến ngất mà thôi !!

Tôi chỉ biết được mình đã được trở thành nhân vật trong "Sinh viên gian hồ" khi vô tình mở lap của Tuấn và thấy một file word đang mở , tôi đọc và cảm thấy rất thú vị khi hình ảnh của mình được phác họa ở những khía cạnh mà mình chưa từng nghĩ đến , thì ra tôi cũng từng trẻ con , từng tồi tệ , từng giận dữ .. và từng là một phần của ai kia.. Và mình rất vui khi có một số bạn ủng hộ và yêu thích nhân vật Phong, mình tự thấy còn nhiều thiếu sót nhưng vẫn cảm ơn các bạn rất nhiều .

Câu truyện kết thúc với một kết thúc có hậu và viên mãn , sau đó mình biết được Tuấn đã share facebook với các bạn,bên cạnh được giao lưu với các bạn nhiều hơn, tôi và Tuấn dần cảm thấy mệt mỏi khi phải giải thích những commet và inbox lấn sâu vào đời sống riêng tư của hai đứa, và bất ngờ hơn , khi họ tìm được fb của tôi.

Có người nói rằng ghét bisexual như tôi, vì thế nào cũng sẽ lập gia đình mà rời xa thế giới thứ 3 này, có người nói rằng tôi quá ích kỉ khi chỉ nghĩ cho bản thân, và những tin nhắn gạ gẫm khiến tôi mệt mỏi , tôi và Tuấn có một cuộc cãi nhau , Tuấn thừa nhận đã sai khi share fb mà chưa được sự đồng ý của tôi, cũng trong cuộc tranh cãi đó ,tôi bắt đầu nhận ra một số điều

Tôi không hề thừa nhận mình là bisexual, tôi chưa từng thích con trai trước đây , và sẽ không như thế.. tôi thích Tuấn, chứ không phải tôi thích con trai, các bạn có thể nói rằng đó chỉ là do cảm giác nhất thời , sự ngộ nhận ... nhưng tôi cam đoan , tình cảm tôi dành cho Tuấn là tình cảm chân thành nhất , và chuyện tình cảm không phải là chuyện mà người ngoài cuộc có thể nhận xét..

Hiện giờ tôi và Tuấn đã chia tay, lỗi không phải do ai , chỉ là hai đứa chẳng thể nhìn thấy tương lai khi cứ tiếp tục như thế , cũng như Tuấn từng nói " ngủ với nhau rồi thì sao có thể làm bạn" . Chúng tôi thĩnh thoảng vẫn gặp nhau , nhưng chỉ dừng lại ở mức cafe trò chuyện. Đã nhiều lần tôi muốn ôm Tuấn thật chặt , lau nước mặt lăn dài trên mặt Tuấn , nhưng tất cả đã không còn như ngày xưa nữa..

Đã nhiều lần tôi muốn nói với Tuấn hãy trở về như ngày xưa và bất chấp tất cả, nhưng quả thật, tôi chẳng thể ích kỉ như thế, nếu cứ tiếp tục, đến một ngày, ví dụ một ngày, tôi lập gia đình , tôi sẽ chẳng sau và có thể sẽ hạnh phúc bên gia đình của mình, vậy Tuấn thì sao ??

– Em sẽ chờ ! – Tuấn nói

– Đến bao giờ? 1 năm, 2 năm hay lâu hơn nữa , vậy nếu anh không về thì sao ?

Chờ đợi chẳng có gì đáng sợ, khổ đau nhất là không biết sẽ chờ đến bao giờ , đôi lần tôi đã gào thét khi gặp ác mộng, mở mắt ra khi chẳng có Tuấn ở bên ôm chặt lấy tôi như trước, tôi chợt nhớ hơi thở Tuấn phả đều lên ngực mình, tôi rất muốn trở thành một người ích kỉ vào giây phút đó , nhưng ...

Những nỗi lòng của tôi sau bao ngày ấp ủ , mong các bạn hãy hiểu cho tôi và cả Tuấn, các bạn ghét tôi, tôi cũng đành chịu, nhưng đừng ghét Tuấn vì cách trả lời cmt và inbox một cách không mấy thiện cảm với các bạn, vì con người ấy trở nên như vậy, một phần là do tôi , tôi hy vọng sẽ có một người nào đó , bên cạnh Tuấn, chăm sóc cho Tuấn, gọi Tuấn đi học mỗi sáng , an ủi khi Tuấn nản không muốn tiếp tục học, sẽ không im lặng khi Tuấn hỏi như tôi, sẽ không ghen tuông mà chưa hiểu rõ sự việc như tôi, sẽ xoa bụng khi Tuấn đau , sẽ nấu cơm thật ngon như Tính, và sẽ yêu em hơn cách tôi đã từng .Ngoại truyện 3:

Ngày 28/4/2014:

Từ tết đến giờ mới về nhà, thật ra cũng không bận bịu gì nhưng vì lười về nên tôi rất ít về quê.

Cũng vì ít về nên mỗi lần tôi về thì đám bạn cứ thay nhau rủ đi chơi.

– Lâu quá mới gặp – Anh Hai hẹn tôi đi cafe.

– Ờ , nay nhìn anh ốm vậy, bộ chơi đá lại hả ? – Tôi thắc mắc

– Ờ, bỏ sao nổi

Cả hai người ngồi nói chuyện một lúc thì đột nhiên nhắc tới Tính.

– Hôm đó có lần tao nghe nó hỏi thằng Thành về mày – Anh Hai nói

– Hỏi gì? – Tôi bất ngờ.

– Cũng không nhớ rõ, hình như nó thấy thằng Thành chở mày đi đâu đó , mà ý nó muốn hỏi để làm gì thì tao không biết

Về đến nhà cứ nghĩ mãi, cuối cùng tôi cũng nhớ ra sự việc ngày hôm đó. Sự việc xảy ra cũng rất lâu trước khi Tính mất, trưa hôm đó tôi đi uống cafe cùng với nhóm, lúc về thì tôi đi nhờ xe Thành về. Vì không mang theo áo khoát mà trời lại rất nắng. Nên Thành bảo tôi để hai tay vào áo nó cho đỡ nắng. Nhưng tôi không ngờ và cũng không hề biết Tính nhìn thấy.

Tôi hiểu Tính hơn ai hết , Tính thường ghen trong im lặng. Tôi có thể hiểu lúc đó Tính nghĩ gì , vì trong khoảng thời gian đó Tính và tôi đang bắt đầu có những giận hờn, chán nản. Tính có lí do để ghen, lá trên cây còn có lúc không xanh, ai dám chắc tình em trao anh không đổi..
Và Tính đã không hề nói ra , vĩnh viễn không nói ...

Ngày 29/4/2014:

Sáng sớm, tôi qua nhà Tính. Thấp cho nó nén nhan, nước mắt lại cứ rơi.Chắc ba mẹ nó khó hiểu lắm, vì sao một đứa con trai từ xưa đến nay chưa hẳn là thân với Tính, lại dành nhiều tình cảm với nó như vậy.

Chiếc điện thoại di động của nó vẫn còn được giữ lại, mặc dù ba mẹ nó không mở được mật khẩu, nhưng vẫn sạc pin thường xuyên. Có thể chỉ vì muốn được nhìn thấy gương mặt cười tươi tắn của nó ở màn hình chờ.

Mật khẩu Là ngày sinh của tôi , lúc đó cũng do chính tôi cài cho nó, vì trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn và hình ảnh của tôi và nó mà không muốn người khác xem được. Tôi lướt thật chậm để xem, thoáng cười, thoáng lau nước mắt.

Nhìn thấy tấm hình tôi và Tính ôm nhau trong chăn, do anh Ba chụp. Tính đang áp mặt vào ngực tôi.
Tim tôi ngừng đập.

Vòng tay ấy với tôi bây giờ là một khao khát.

Tối hôm đó tôi nghe được một tin vui từ bạn của Phong .....

– Đang làm gì vậy? – Phong điện thoại.

– Nghe nhạc – Tôi đáp

– Hôm nay anh về ngoại, có nhiều người chê ốm quá

– Sao không chịu ăn để ốm còn khoe nữa

– Em nay sao rồi , thấy vẫn up hình đều đặn trên fb ha

– Ờ, nay được gọi là công chúa

– Công công thì có – hắn trả lời tỉnh queo.

– Vô duyên – Tôi phì cười, nay còn biết trêu chọc tôi cơ đấy.

Tôi có thói quen, mỗi khi nói chuyện điện thoại với ai vào ban đêm , thì thường tắt hết đèn, nhắm mắt và cố đoán tâm trạng của người đó.

Hôm đó cũng vậy, mặc dù hắn luôn cười, nhưng trong giọng nói của hắn , tôi cảm thấy có gì đó trăn trở và như đang oán trách tôi.

Nếu tôi hỏi mà Phong không nói, hắn sẽ cố tìm chuyện khác gây sự với tôi để che lấp câu chuyện. Đó là tính của hắn, tôi hiểu rõ nên không hỏi, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò và bất an.

– Em nghe anh Tâm kể chuyện của anh , chúc anh hạnh phúc – câu nói buông thả trên môi như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào ngực tôi, thì ra câu nói tuy đơn giản mà lại nhói lòng như vậy.

– Ờ, cám ơn em..

Cuộc nói chuyện kết thúc..

Tôi nhắn tin cho một người anh , một người đối với tôi vào giờ phút đó cũng không kém phần quan trọng. Và câu trả lời nhận được là "bây giờ là em đang làm phiền anh chứ không phải anh làm phiền em đấy nhé" ... Đời nó vậy. Tôi nhớ ra vài hôm trước đã có cãi nhau với anh. Anh luôn nói sẽ bảo vệ che chở cho tôi, nhưng đến lúc tôi cần, anh luôn hành động ngược lại.

Cầm lọ thuốc trên tay..

Trong mơ màng, nghe tiếng chuông điện thoại reo liên tục.

Đến khi tỉnh lại, cơn đau ê ẩm do súc ruột mang lại. Cổ họng tanh mùi máu.

Ông trời cũng thật đối đãi tốt với tôi, năm lần bảy lượt muốn tôi ở lại trên trần gian này. Mẹ tôi vì nghe tiếng chuông reo giữa khuya liên tục mà tôi không nghe máy, nên phá cửa đi vào. Thế là tôi được cứu sống. Lại phải tiếp tục cười.

Tôi vẫn tự hỏi. Liệu một người chết đi rồi, người còn lại đang nằm cạnh một người khác sẽ cảm thấy thế nào? Cảm giác đó khác với cảm giác của tôi khi Tính ra đi, rất khác.

Có phải cảm giác đó là cảm giác quặn thắt, hối hận đến không thở được vì người chung chăn gối bao lâu nay vì yêu mình mà không muốn sống nữa. Hay là cảm giác cắn rứt lương tâm vì có một người mang tiếng vì mình mà chết. Hoặc đó là cảm giác thở phào nhẹ nhõm, từ nay có thể không lo lắng, đường đường chính chính cưới cô gái ấy làm vợ mà không lo sẽ gặp chút cản trở gì.

Có lẽ bây giờ hắn đang hạnh phúc bên cô ấy, hoặc có thể nằm cạnh cô ấy nhưng nhớ đến tôi. Tôi đều không màn đến. Tôi xin khép lại những trang nhật kí này tại đây. Vì hắn xứng đáng có một gia đình êm ấm, cô ấy không có tội để phải chịu đau khổ của sự tranh giành. Và tôi là người chấp nhận buông tay.

Cám ơn anh , Phong à! Cám ơn đã cho em biết thế nào là yêu chân thành một người , cho em biết thương nhớ, biết chờ mong, cảm nhận sự ấm áp, được chở che và cả đau khổ, tuyệt vọng. Đã đến lúc em phải sống cho em, sống vì tương lai của mình. Em sẽ chấp nhận một người mới, chắc chắn đó sẽ không phải là người thay thế anh. Hãy sống tốt bên gia đình của mình. Hãy dùng tất cả tình cảm của mình dành cho cô ấy. Đừng lo lắng cho em nữa . Tất cả những ký ức về anh em sẽ mãi giữ. Chẳng biết vài năm nữa, mười năm, hai mươi năm nữa. Có ai nhớ đến câu chuyện của chúng ta hay không ? Nhưng em sẽ giữ mãi nó đến khi chỉ còn là đống tro tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dam