Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Ba không nói gì mà cúi mặt ăn cơm tiếp, tôi với nó cũng hơi ngượng nên chạy nhanh vào phòng ..

– Quê quá- tôi nói

– Quê gì ? con trai không mà – Tính nói trong khi đang mặt quần áo vào

– Mày ngu vừa thôi , không sợ ảnh biết à – tôi đá mông nó

– ờ ha – nó bây giờ mới bắt đầu lo lắng

Tôi và nó lên giường , nó nhìn lên trần nhà suy nghĩ mông lung gì đó

– mai mấy giờ mày về quê- tôi hỏi nó

– chừng nào anh Hai gọi thì về, chắc sáng á

– Ờ, về vui vẻ, mai tao đi học buổi sáng

– Sao tao không thấy mày buồn tí nào hết vậy ? – nó nhìn tôi , tôi không nói gì xoay qua ôm ngang bụng Tính ,có lẽ sẽ rất lâu tôi mới có thể tìm lại được hạnh phút này

"Giờ còn gì nữa để tiếc nuối.
Bây giờ cũng đến phút cuối
Mai người thương của tôi đi về cuối trời"

Sáng hôm sau, tôi thức sớm, nhìn nó đang ngủ thật an bình , tôi lặng lẽ đi học.. đến lớp hôm nay có bài kiểm tra .. tôi chưa học bài gì cả nên copy thằng Lợi .. lúc tôi ra chơi thì Tính cũng vừa điện thoại tới

– Về nha – Tính nói

– ờ, về đi, vui ve nha , nói mọi người khi nào về thì nhậu bữa hoành tráng, xin lỗi vì không tạm biệt được – tôi giữ bình tĩnh nói

– mày không có gì nói với cho tao hết vậy

– Nói gì , về đi, khi nào tao về quê rồi gặp

Nó cúp máy ngang làm tôi hơi hụt hẫng , cả từ lúc đó đến khi về nhà tôi như người mất hồn , chẳng thích làm gì cả.. buổi chiều tôi và Phong đi uống nước mía , thấy tôi buồn buồn hắn cũng hiểu lí do là nhóm tôi về quê .. những ngày sao đó trãi ra cực kì vô vị, ở giữa Sài Gòn đông đúc nhộn nhịp này, tôi bỗng thấy cô đơn lạ thường

Cho đến một ngày

– Alo, Tuấn bê à ? – Tính điện thoại cho tôi , nghe giọng của giỡn cợt lắm

– Gì đó ? bê mẹ mày – tôi chửi nó

– ở trên đó sao rồi – Tính nói giọng trầm hẳn, sao câu đùa giỡn ban đầu

– cũng bình thường, mày về dưới có gặp thằng Lập không? Nhớ nó quá, không thấy điện thoại tao gì cả- tôi đánh trống lãng

– Nó đi du học rồi , tụi tao về là nó đi rồi, không cho ai biết cả

– Hả ? – tọi bất ngờ, thật sự rất bất ngờ .. Lập là đứa em tôi rất thương trong nhóm, nó cũng rất hay giúp đỡ nhiệt tình khi tôi xảy ra chuyện.. giờ thì tôi đã hiểu lí do vì sao đêm đó nó nắm lấy cánh tay tôi thật chặt, lí do những nuối tiếc hiện rõ trên gương mặt Lập

– Alô, đâu rồi – Tính nói khiến tôi quay về hiện thực

– Đây nè – tôi ấp úng

– Sao mày không hỏi thăm tao tiếng nào hết vậy ? không nhớ tao à

– ờ , mày về dưới vui không ?

– vui gì ? ba mẹ tao không cho lên đó nữa

– Vậy thì ở dưới lo học đi

– Mày không muốn gặp tao đúng không? Thôi cúp máy đây – nói rồi Tính cúp máy.. Tính muốn tôi phải nói làm sao? Thể hiện làm sao ? khóc lóc à, hay năn nỉ nó lên đây với tôi .. tôi chẳng thể làm như thế, vì lòng tự trọng của tôi và cũng tránh để nó buồn rầu , lo lắng .. nó sẽ có tuong lai sáng lạng hơn nếu nó ở dưới .. còn nếu lên đây, nó lại tiếp tục ăn chơi lêu lỏng.. tôi chẳng muốn ích kỉ nghĩ riêng cho mình.. mặc dù trong thâm tâm, lúc nào tôi cũng muốn có nó bên cạnh..

Thời gian không có Tính, tôi thường đi với Phong hơn.. Sáng tôi hay qua chở hắn đi ăn, tôi hay đi cafe bệt , hoặc nước mía, trà chanh chém gió.. Có đôi lúc tôi cú phân vân tình cảm mình dành cho Phong, và cả Phong dành cho mình .. Hắn luôn có mặt bên tôi khi tôi cần, luôn im lặng làm bờ vai nương tựa khi tôi buồn bã ... Có đôi lúc hắn chia sẻ thích nhỏ này nhỏ kia làm tôi cũng có chút khó chịu, nhưng thiết nghĩ đó chỉ là cảm giác sợ sẽ mất đi đứa bạn thân thôi.. nhưng càng ngày tôi càng không kiểm soát được con tim mình.. và cũng không hiểu chính mình đang cần gì.. Tính bây giờ giống như người cầm dù che cho tôi, còn Phong là người đi cùng tôi trong cơn mưa.

Hai tuần sau khi Tính về quê, cảm giác nhớ vẫn cồn cào trong từng tế bào.. tôi cú nằm dài trên giường, suy nghĩ vẫn vơ về Tính , về tương lai và về tương lai của tôi và Tính .. Có thể ông trời muốn tôi rời xa Tính, để tránh làm đau cả hai sau này .. Tính rồi sẽ là một chiện sĩ công an, sẽ lập gia đình . Tôi vẫn sẽ mãi nhớ về Tính, như là một người thương song hành bên cuộc đời mình.

Dao cứa vào tay khi tôi đang làm thức ăn, nó kéo tôi trở về thực tại .. Anh Ba đứng kế bên vỗ đầu tôi

– Mày nghĩ gì mà thơ thẫn vậy , đi lấy băng cá nhân dán vào đi

Tôi đi lại tủ tìm băng cá nhân, tôi cứ tìm hoài , tìm mãi rồi lại ngồi thụp xuống đất .. tôi nhớ Tính đến thắt lòng thắt dạ , nỗi nhớ ăn sâu vào tiềm thức.. tôi chỉ muốn gặp Tính, ôm Tính vào lòng, ngấu nghiến đôi môi nóng rực của Tính ..

Anh Ba lại lấy băng cá nhân để ngày trên đầu tủ dán cho tôi

– Mày nhớ thằng Tính đúng không ? – anh Ba hỏi làm tôi cũng giật mình

– Ờ – tôi ấp úng

– Hôm bữa nhìn tụi bây là tao hiểu rồi, mới đầu tao cũng hơi lo lắng , tao mới điện thoại qua cho anh Hai, ảnh nói đó là bản chất rồi, giờ la mày cũng không thay đổi được.. ảnh nói ở bên đó chuyện này bình thường lắm, mà mày thì ở Việt Nam , nên... thôi tao cũng không biết như thế nào .. mày coi sống sao tốt cho mày là được – anh Ba vỗ vai tôi rồi đứng dậy vào phòng

Hạnh phúc đến với người ta sao đơn giản quá ...Tôi và Phong vào bar khi vừa nhậu lai rai ở ngoài, hôm nay là sinh nhật của một người anh.. do đã xĩn và quá sung nên ki sử dụng nhan xẹt, Phong vô tình làm trúng vào mấy thằng bàn bên cạnh.. Cả hai bên xích mích, lúc đó do chưa chuẩn bị, Phong biết sắp đánh nhau nên rút dao từ trong người ra, những người bên bàn tôi cũng xông vào.. Tôi níu tay Phong lại nhưng hắn hất ra, không biết từ khi nào tôi không còn muốn nông nổi tham gia vào những chuyện đánh đấm này nữa.. tôi xông vào túm lấy một thằng đang đánh nhau với Phong.. rồi bỗng tôi cảm thấy đau rát ở bụng .. một thằng nào đó đã dùng mãnh chai bể đâm vào tôi.. tôi ôm bụng mình gục xuống.. khi mở mắt ra tôi đã thấy mình nằm trong bệnh viện , anh Ba và Phong bên cạnh

– Tỉnh rồi à !- anh Ba hỏi khi đang thu xếp đồ đạc , Phong ở trong tolet ra cũng chạy lại

– Mày còn đau không – Phong hỏi

Tôi không nói gì , vì cũng không biết nói gì

– Tao tưởng mày bị nặng nên đem đồ vào quá trời , giờ được xuất viện rồi , bác sĩ nói vết thương không sâu lắm, tại bị sốc nên xĩu thôi .. – anh Ba nói

– ờ ,đừng nói với cha mẹ nha .- tôi nói

– ờ

Về đến nhà tôi cũng thấy khỏe hơn, vết thương chỉ còn hơi rát

– Tao xin lỗi – Phong nói

– Có gì đâu , chuyện bình thường mà

– Mày ăn gì không? Tao đi mua cho

– Thôi để anh Ba nấu được rồi, nay mày ngủ lại hay về

– Ngủ lại

Chiều hắn chạy ra xem mặt bằng quán trà chanh, xem thợ làm rồi xem bàn ghế.. hắn dạo này cũng bận rộn, lâu lâu mới đi chơi với tôi mà lại bị thế này.

Tôi hắn về mua bún riêu cho hai anh em tôi , hắn nói sẵn tiện ghé ăn nên mua nhưng tôi biết hắn nói dối, vì thực chất hắn rất ghét ăn bún riêu vì không ăn mắm được, còn tôi thì lại rất thích .. mỗi lần đi ăn bún riêu với tôi hắn đều ngồi nhăn mặt nhìn

Thấy hắn nằm im nhắm mắt ngủ , không biết là thiệt hay giả vờ , tôi xoay qua luồn tay vào áo hắn xoa xoa vỗ vỗ

– Sao không ngủ đi mà sờ mó gì thế – hắn nói trong khi mắt vẫn nhắm , biết ngay là giả vờ mà , tôi vỗ vỗ vào ohần dưới bụng một chút thì hắn la lên

– Sao thế ? tao vỗ nhẹ mà – tôi hỏi

– Hôm qua bị chơi ở đó nhiều, giờ còn đau

– Hắn nhăn nhó

– Mà hôm qua ai chở tao vào bệnh viện thế

– Tao chứ ai, tao đâu có thấy mày bị đâm đâu, đến lúc bị đạp văng vô bàn , mới thấy mày nằm đó , tao tưởng mày chết rồi chứ, lật đật ẵm mày chạy ra kiu taxi vào bệnh viện

– ờ , thôi ngủ đi

Nói ngủ nhưng cứ lăn lộn mãi mà không ngủ được, tôi lại xoay qua chọc ghẹo hắn

– Đm ngủ đi , giỡn hoài – hắn đẩy tay tôi ra

– Quán trà chanh của mày đến đâu rồi

– Đầu tuần sau khai trương , bữa đó mày nhớ lại đó, bận đồ cho đẹp vào, mà đừng mặc váy giống hôm bữa nhé

– Váy mẹ mày, cái áo đó

– Không cần biết, nhìn kì chết mẹ, tao mới thấy thằng con trai trong giang hồ mà mặc đồ như mày

– Con mắt tầm thường của tụi bây nhìn kì là đúng rồi – tôi lưng lại với hắn nằm một lúc rồi ngủ

Tôi mơ thấy những điều kì lạ, khiến tôi sợ hãi cực độ , chỉ thoát ra khi tôi bị ai đó gọi

– Ê ê Tuấn , dậy đi – hắn vừa gọi vừa vỗ vào mặt tôi

– Gì ?- tôi nhắn nhó

– Sao mày nóng vậy ? thấy trong người sao

Tôi cảm thấy nóng bừng cả người , cổ họng thì khô rang , cơ thể như không còn sức lực

– Tao khát nước – tôi nói với hắn

– Chờ chút

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, tôi nghe tiếng hắngọi anh Ba , hắn mang ly nước vào , anh Ba cũng đi vào sau

– Mày thấy thế nào? Có cần đi bệnh viện không ? – Anh Ba hỏi sau khi đỡ tôi dậy uống nước

– Thôi không sao, em ngủ sáng là khỏe thôi – tôi không thích vào bệnh viện cho lắm

– ờ có gì thì gọi nhé

Nói rồi anh Ba về phòng, thấy hai người nói chuyện với nhau gì đấy, tôi lại chìm vào những cơn ác mông, nửa tỉnh nửa mê .. tôi bị sốt rất hay bị như thế, đôi khi còn mê sảng

Sáng tôi thức dậy khi cảm nhận được bàn tay Phong đặt lên trán mình

– Mày còn nóng lắm, đi viện nha – hắn nói

– Thôi không sao – tôi ngồi dậy, bước xuống giường , chưa đi ra đến cửa thì tôi cảm thấy chao đảo và ngã xuống

Lại thấy bệnh viện khi mở mắt, nhưng lần này có một thứ làm tôi bừng tĩnh .. đó là Tính .. Nó đang ngồi nói chuyện với Phong .. Anh Ba thì đang ngồi trên giường bệnh của tôi ..

– Tỉnh rồi à, thấy thế nào – anh Ba hỏi

– Đỡ rồi, mà em bị sao thế ?

– Bị nhiễm trùng máu, với lại cơ thể suy nhược

– ờ

– Sao mà không ăn uống vào để suy nhược thế ? – Tính hỏi

– Từ lúc mày về quê là nó như thế đó – Anh Ba nói

– Im đi

Từ lúc xuất viện về nhà, không aic ho tôi bước xuống giường ngoại trừ đi vệ sinh .. Anh Ba và Tính cứ ngồi canh giờ rồi ép rôi ăn như con nít, Phong thì lúc nào rãnh là mang bánh trái qua cho tôi

– Định bắt tao nằm mục xương như vậy đến bao giờ – tôi hỏi Tính đang nằm đọc truyện kế bên

– Khi nào mày mập thêm vài kg nữa

– Mà sao mày được lên đây vậy

– Được đâu, xin muốn gãy lưỡi không cho , tao nghe thằng Phong điện thoại nói mày bị đâm rồi sốt nên tao thu dọn đồ đạc chạy lên luôn

– Sao không ở dưới mà lên đây làm gì? Tao có sao đâu, mai mày về dưới học đi

– Không – nó quăng cuốn truyện xuống rồi đi ra ngoài

Sau vài ngay tôi cũng khỏe hơn , bữa đó tôi và nó đi khai trương quán trà chanh của Phong , đến khi khách khứa về hết lại kéo bàn lại nhậu .. khi ở bên Tính, tôi đã cố gắng kiềm chế niềm hạnh phúc của mình lại, rồi khuyên nó nên về nhà.. vì tôi biết nó ở đây sẽ không tốt cho tương lai của nó sau này , và đau khổ cho cả tôi về sau ..

Vì ăn mừng khai trương nên ai cũng uống nhiều, tụi nó chỉ cho tôi uống vừa phải , khoảng 3h sáng.. trời đổ mưa nhưng Tính và tôi vẫn quyết định về .. chắc lâu rồi, từ lúc lên Sài Gòn chưa được tắm mưa nên thế .. mới đầu Tính và Phong ngăn tôi, nhưng do tôi khích thằng Tính một hồi nó lôi tôi ra xe và gồ ga chạy, thằng này con nít lắm hehe

Tôi vòng tay ôm lấy nó, thật chặt từ phía sau.. chạy trong cơn mua mà hai đứa run cầm cập

– Tao về quê mày có nhớ tao không ? – Tính hỏi, mặc dù trời mưa rất to nhưng nó vẫn chạy chậm lại

– Mày đinh khi nào về nhà, không lẽ cứ ở đây suốt – tôi đánh trống lãng

Bống nó thắng xe lại , bước xuống xe đứng đối diện tôi

– Sao lúc nào mày cũng như vậy ? Mày không thích tao chuyện gì thì mày nói đi – nó quát vào mặt tôi

– Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi, mày cứ muốn long bong như vậy hoài à

Nó bỗng cởi nón báo hiểm ra rồi quăng mạnh xuống đường , làm tôi cũng bỗng chốc sợ hãi cái nhìn nổ lửa của nó

– Mày nghĩ tao lên đây làm gì ? mày nghĩ nhóm mình về dưới hết rồi, tao còn lên đây làm gì ? – nó quát lớn như khản cổ – Lúc tao đi, ba tao nói một khi đi thì đừng về nữa , bây giờ tao không còn nơi để về nữa rồi , mày muốn tao phải làm sao? – nó lay mạnh vai tôi

– Thế mày có nghĩ tôi phải làm soa không ? Tao với mày cứ tiếp tục thế này à? Sau này mày có lập gia đình không ? Thà mày cứ về dưới, khi tình cảm tao với mày chưa sâu đậmthì nên dừng lại, còn hơn là ...

Tôi bật khóc , khóc rất nhiều, khóc như chưa từng được khóc .. nước mắt cứ thế hòa vào mưa rơi rớt trên khuôn mặt tôi .. Cứ như là những uất ức , nước mắt từ những năm qua chỉ đợi như thế này mà kéo đến .. rồi tôi quỵ xuống như một lẽ thường khi dầm mưa lúc vừa khỏi bệnh.. Tôi vẫn cứ thế mà khóc, khóc giữa Sài Gòn , tôi cảm thấy mình trở nên vô dụng trước chính số phận mình.. Tính đỡ tôi dậy, chở tôi về, vào nhà với tình trạng ướt xủng

– Hai đứa bây có điên không ? đã bệnh rồi mà con dầm mưa khuya lơ khuya lắc , đã vậy mày còn chìu theo nó nữa – anh Ba la Tính , Tính không nói gì mà vào phòng lấy đồ cho tôi đi tắm

Tôi đang nằm trên giường thì nó vào, nằm kế tôi

– Mày đói bụng không ? – Tính hỏi , riếc rồi tôi không biết nhà tôi hay nhà nó luôn , tôi không nói gì mà chỉ lắc đầu

Nó hôn vào môi tôi , rồi ôm tôi vào lòng thật chặt , thật chặt . tôi cũng vậy vòng tay ôm lấy nó..

– Tao xin lỗi – nó nói

– Chuyện gì ?

– Tao không muốn về quê – Nó luồn tay vào áo tôi, vuốt ve lưng tôi – tao không muốn xa mày

– Tao cũng vậy

Câu nói "tao cũng vậy " phát ra từ miệng tôi thật nặng nhọc , và câu nói trên cũng như một lời chấp nhận, chấp nhận giữ nó bên cạnh mình, chấp nhận phá hỏng tương lai của nó và cũng chấp nhận nỗi đau sau này phải gánh lấy ..

Tôi và nó cứ ôm nhau ngủ như thế , tôi giật mình dậy khi nghe tiếng anh tôi

– Mày muốn nó bệnh đến bao giờ , nghĩ gì mà cho nó dầm mưa như dậy

Thì ra tôi lại sốt , anh Ba mang thuốc và nước vào phòng , đỡ tôi dậy rồi cho tôi uống

– Mày cứ như dậy tao nói mẹ đó nhé , lo mà chăm sóc cho mình – ảnh la tôi

Anh Ba ra khỏi phòng Tính lại leo lên giường và ôm lấy tôi, nhìn mặt nó buồn buồn tỏ vẻ có lỗi tôi cũng không biết nói gì , người muốn dầm mưa là tôi thì ai mà cản được ..

Sáng dậy thì tôi cũng đã hết sốt , Tính đang nấu đồ ăn sáng , tôi vòng tay ôm nó từ phía sau

– Thức rồi à ? hết sốt chưa – Tính đưa tay sờ trán tôi

– Hết rồi

Tôi đi làm vệ sinh , ăn xong tôi và nó nằm dài trên giường đọc Đôrêmon , tôi không biết tôi đã nghĩ học bao lâu rồi ... Cứ lo chơi suốt

Đang nằm đọc truyện thì thằng Phòng từ đâu xuất hiện nhảy lên bụng hai đứa tôi

– Ây da mày điên hả thằng chó ? – Tính chửi nó trong quằn quại

– Hai đứa bây lì như chó thì có , hôm qua tao cản rồi mà còn dầm mưa cho sốt – Phong nói

– Ai mở cửa cho vào đó – tôi hỏi

– Cửa mở sẵn mà , anh Ba đang nghe điện thoại ngoài đó.Tôi đang nằm nói chuyện với tụi nó thì anh Ba vào nói anh Hai tôi từ Úc điện thoại về, kêu tôi ra ngoài nghe

– Alô em nghe nè – tôi nói

– Tao nghe nói nay mày cứng đầu lắm phải không ? – anh tôi giọng nghiêm khắc

– Đâu có

– Lo mà giữ gìn sức khỏe, cứ ngông cuồng như vậy không tốt đâu, lớn rồi biết suy nghĩ dùm đi , không ai đâu mà lo cho mày suốt đời

– Biết rồi

– Còn vụ mày với thằng Tính gì đó , mày nên suy nghĩ cho kĩ , đừng có đâm đầu vào rồi khổ , tao nghe người ta nói nhà có 3 đứa con trai thì sẽ có một đứa lệch lạc giới tính, không ngờ đúng thật

– Nhiều lời , điện thoại về không hỏi thăm em mà nói mẹ gì điên điên vậy

– Hỗn láo tao đấm cho bây giờ , vài bữa có người từ đây về Việt Nam, muốn mua gì không tao gửi về cho

– Thôi khỏi đi , không cần gì nữa đâu , anh ở bên đó cũng giữ gìn sức khỏe ha

Nói vội rồi tôi tắt máy , vào phòng thì thấy hai thằng đang lấy laptop của tôi xem phim sex rồi che miệng nhìn nhau cười .. Tôi bay lên lưng Phong ngồi rồi vỗ đầu hai đứa

– Hai bây gian qá ha , xem rồi hồi tự xử hả? –

– Ờ, xử vô họng mày – Tính nói, làm tôi giật mình nhìn nó, nó cũng biết nó lỡ lời nên mặt hơi nhăn lại

– Miệng thằng Tuấn thổi kèn là vô đối – Phong thêm vào, rồi cười lớn

– Mày thử rồi à – Tính hỏi ra vẻ dò

– Chưa, mà tao đoán , để chút đi mua dầu ăn rồi về thử luôn

– Im mẹ mồm hết đi – tôi quát , hai thằng được nước cười to

Tôi và Tính quyết định đi Vũng Tàu đánh lẻ , nhưng sẽ đi xe khách chứ ngán chạy xe rồi .. lúc lên xe Phương Trang, thấy có 1 cặp gay khác cũng nhìn nhìn ngó ngó, chắc là phát hiện điều khả nghi từ hai đứa , tụi tôi ngồi trước mặt cặp đó

– Men vậy ai chồng ai vợ ? – Tôi nghe cặp đó trò chuyện phía dưới

– Anh không thấy thằng đội nón mặc nguyên cái váy à – Nghe tụi nó nói đến đây tôi mới nhớ là bữa nay mình cột áo carô ngang eo , thằng Tính nghe như thế nhịn cười không được nên cười lớn , hai đứa ở dưới thấy vậy biết tụi tôi nghe nên không nói nữa ...

Tính đan lấy tay tôi rồi tôi dựa vào vai nó ngủ, cảm giác bình yên quen thuộc len lỏi , chắc nó nghĩ sẽ không ai biết hai đứa là ai nên mới tự do công khai như dậy..

Đến Vũng Tàu lại ở chung khách sạn 27 Phan Văn Trị chung với cặp đó mới ghét chứ

Hai đứa tôi vào phòng tắm rửa xong (tắm riêng nhé) thì đi ra biển chơi , nó kéo tôi đi thiệt xa ra biển làm tôi sợ la quá trời .. Tính cỗng tôi chạy trên cát rồi bỗng quăng tôi xuống đất .. nó chơi ác ghê lắm, còn nhấn đầu tôi xuống biển uống nước xuýt ngất.. nhưng thấy tôi sặc chảy nước mắt nước mũi tèm lem, nó liền ẵm tôi chạy vòng vòng bờ biển chọc tôi cười .. muốn giận nó cũng không được ..

Buổi chiều chiều tôi với nó đi bộ muốn hụt hơi đi ăn kem Alibaba của anh Tây Ban Nha bán, anh đó đáng iu ghê, chắc các bạn hay đi VT chơi sẽ biết ảnh

– Mỏi chân quá , ngồi nghĩ đi – tôi nói

– Mày yếu thế ! lên tao cõng đi này – Tính vỗ vỗ lên vai mình

– Thiệt hông ? tao lên đó – nói rồi tôi nhảy lên người nó, gió biển thổi lành lạnh nhưng lòng tôi thật ấm .. Tôi bỗng muốn thời gian lắng yên, để tôi và nó được tận hưởng những giây phút hạnh phúc này trọn vẹn hơn

– Này hay tao với mày đổi cách xưng hô đi – Tính nói

– Đổi thế nào ?

– Không biết nữa , chứ cứ mày tao như vậy nghe kì kì, đổi là anh em nha

– Ai làm anh ai làm em – tôi chọc nó

– Đương nhiên là tao làm anh

– Tại sao? Tao lớn tháng hơn mà

– Nói chứ cứ bình thường như vậy đi, chứ đổi cách xưng hô mắc công mấy đứa kia nghe lại nghi ngờ – thấy Tính im lặng tôi nói tiếp – Mày mỏi không ? để tao xuống đi – Nói vậy mà nó quăng tôi xuống thiệt

Tôi và nó ghé tiệm tạp hóa mua bánh trái và rượu về phòng , mà đặc biệt là rượu ở Vũng Tàu rất khó uống , toàn nghe mùi cồn .. Uống vài ly cho hết chai rồi tôi với nó đi ngủ , vừa nằm xuống thì nghe chuông điện thoại của tôi reo, thấy hiện số nước ngoài tôi nghĩ là anh tôi nên nhanh tay bắt máy

– Alô , Tuấn à

– Alô, Lập à ? – tôi bất ngờ

– ờ , tao đây, mày khỏe không ?

– Vẫn bình thường , sao mày đi mà không báo anh em một tiếng , tao vừa biết mày đi thôi á

– Tao không muốn tụi bây đi tiễn, mắc công tụi bây khóc hehe

– Đm nhãm, mày bên đó học được không , ráng học đi nhé, đừng ăn chơi nữa – tôi dặn dò

– Ờ , tao nhớ tụi bây quá , mày bên đó ăn bún riêu luôn cả phần cho tao nhé

– Ờ, biết rồi

Tôi với Lập nói chuyện một hồi tắt máy tôi mới nhớ ra có Tính nằm kế bên, tại lâu quá mới được nói chuyện với Lập nên tôi quên cả trời trăng

– Vui quá ha , nói chuyện mà không điếm xĩa đến tao – Tính lườm tôi

– À ờ tại tao sợ tụi nó biết mình đi chơi riêng thôi – Tôi giải thích

– Mày đáng bị phạt – Nói rồi nó đè tôi xuống hôn tôi, đưa lưỡi vào miệng tôi , tay ôm siết tôi vào người, hơi ấm của nó phả vào người làm tôi cảm thấy dễ chịu và rạo rực .. tôi luồng tay vào áo nó, sờ soạng lưng nó, những hơi thở gấp gáp bắt đầu phát ra từ hai đứa .. Tôi đưa tay vào quần nó, sờ soạng mông nó qua lớp vãi quần lót .. nó bắt đầu xoa bóp ngực tôi .. Cả hai nhanh chóng không còn mảnh vải trên người , tôi lặn ngụp với vật cương cứng giữa hai đùi nó.. nó ngửa mặt lên trời rên rĩ như không sợ ai nghe thấy , tôi vừa bú vừa mân mê trứng của nó, nó càng quằn quại hơn .. bỗng nó lấy hai tay nhận đầu tôi xuống sát hơn,nó gồng người, từng dòng tinh nóng hỏi bắn thẳng vào cuống họng tôi làm tôi sặc sụa, nó rên rĩ vài đợt rồi ngừng hẳn

– Hehe tại tao hứng quá – nó ôm tôi vào lòng

– Lần sau còn thế là tao phun vào mặt , sao nay mày ra nhanh thế

– Chắc tại lâu quá chưa ra

– Nay thấy mày chảy xệ quá đó- tôi vuốt ve bụng nó , tuy vẫn còn cơ nhưng các múi đã dần mờ

– Lâu rồi có tập đâu, toàn lo ăn chơi với mày

– Vậy là tại tao à

– Ờ, chứ còn gì nữa

Tôi thúc vào bụng nó một cái , nó đè tôi nằm sấp xuống rồi nằm dài trên người tôi

– Thằng Phong biết mày như vậy không ? – Tính hỏi

– Không , sao mày hỏi vậy

– Tại tao thấy mày thân với nó, mà nó không nhìn thấy những lúc mày yếu mềm giống con gái à

– Tao giống con gái hồi nào? Mày nhìn nó mạnh mẽ vậy thôi chứ nhìu lúc nó còn mềm yếu hơn cả tao, tao không nghi nó thì thôi chứ

Nằm một chút tôi bỗng cảm thấy một vật bắt đầu trỗi dậy trườn lên trườn xuống sau mông mình , Tính nay đã thành thục hơn, biết bôi trơn cho tôi rồi đâm từ từ vào , tôi nhăn mặt vì thốn lúc đầu, nó đâm nhẹ nhẹ rồi vuốt ve thân thể tôi , thấy tôi bớt đau nó bắt đầu thúc những cú lút cáng , những tiếng va đập của da thịt phát ra vang cả phòng . nó xoay người tôi ngửa ra, vừa đâm tôi vừa ôm hôn tôi , một tay nó sục nhẹ cho tôi .. cả hai rên ngày càng lớn hơn , bỗng tôi không kiềm được mà bắn đầy ra dính cả vào người tôi và nó .. ít phút sau nó cũng ra vào bên trong tôi .. Mỗi lần nó ra là rên rĩ rất lớn .. tôi và nó vào nhà tắm cùng nhau ..

– Cẩn thần có bầu đấy nhé – Tính vỗ mông tôi

– Nhìu trò – tôi cười

Tôi và nó ôm nhau , tận hưởng những giây phút ngắn ngủi bên nhau này ..

– Ngày mai là về rồi – Tính nói

– Chẳng lẽ mày muốn ở đây hoài – Tôi búng vào người nó

– Về lại không được tự do

– Sao không? Thấy cũng vậy mà

– Có anh Ba với thằng Phong mà tự do mẹ gì

– Ờ

– Mày đừng cho thằng Phong qua nhà mày ngủ nữa

– Sao vậy ? tự nhiên hông cho

– Kiu sao làm vậy đi, sao hỏi nhiều vậy

– Không thích, nó là bạn thân của tao mà

– Sao tao nói cái l*n gì mày cũng cãi hết vậy

– Tao không thích mày quản chuyển bạn bè của tao đâu nhé – tôi đẩy nó ra xoay lưng lại

Nó nằm im lặng một lúc, tôi đang định quay qua giải hòa với nó , vì dù sao thì cũng là chuyến đi chơi vui vẻ mà .. nhưng nó đã lên tiếng trước

– Tao biết rồi, không quản nữa , xích lại đây coi – nó xoay tôi đặt tôi nằm lên cánh tay nó rồi ôm tôi thật chặt , làm tôi cũng phì cười, nó trẻ con thật

Tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay nó khi nào không hay, mở mắt thức dậy là không thấy nó đâu, tôi vệ sinh xong thì nó cũng vừa về tới

– Ra ăn sáng này – Tính nói – ăn nhanh còn về

– Sao về? Không phải ngày mai mới về sao

– Tao có chuyện bận nên về sớm đi, lần khác tao bù cho, nha

Đành khăn gói đi về, đến bến xe hai đứa đi taxi về nhà

– Chưa đi ăn Gành Hào là về rồi – tôi hậm hực với nó

– Biết rồi biết rồi, lần sau tao bù cho – Nó cười hề hề

Về nhà đến chiều vẫn không thấy nó làm gì , tôi liền hỏi

– Sao mày bảo làm công chuyện gì mà

– Có làm mẹ gì đâu , tại tao mới kiểm tra thẻ, sắp hết tiền rồi , nói sợ mày không về nên tao bịa thôi- Tính vừa đọc truyện vừa nói

– Sao mày không nói, tao còn tiền mà – Tôi đạp lên bụng nó cho hả giận

– Thôi tao không thích xài tiền người khác – nó ôm bụng lăn né tránh

Vậy là nó đã xài hết số tiền ba mẹ nó cho , đương nhiên ba mẹ nó sẽ không chu cấp thêm khi nó bõ nhà ra đi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dam