Cưới trước yêu sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝓒𝓾̛𝓸̛́𝓲 𝓽𝓻𝓾̛𝓸̛́𝓬 𝔂𝓮̂𝓾 𝓼𝓪𝓾

"Cậu nói xem tôi ngồi uống rượu một mình ở đây có phải rất thảm không, cậu nhìn tôi thảm như vậy, anh bạn nhỏ, cậu có thể nói chuyện cùng tôi một chút được không?"
"Cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi? Tôi mới 23, vẫn còn là một chàng trai thanh xuân phơi phới, vậy dựa vào cái gì lại phải bước vào phần mộ hôn nhân chứ? Tôi không thể ngờ đấy, thời đại nào rồi còn cái gọi là "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy", tại sao chưa có sự đồng ý của tôi, mẹ tôi đã đem tôi gả cho người khác."
"Anh bạn nhỏ, cậu tin được không, ngay đến cả chồng sắp cưới mặt mũi ra sao tôi cũng không biết, thật là nực cười."

Tỉnh Lung vừa uống rượu vừa lảm nhảm, anh chàng bartender trước mặt cậu nghe đã muốn đau lỗ tai, vị khách trẻ này uống một mạch từ tối đến tận giờ quán bar đóng cửa vẫn chưa chịu ngưng.

"Thật ngại quá, quán chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi".

Tỉnh Lung đang cao hứng, bị người khác cắt ngang, cũng không nổi giận. Trước giờ cậu luôn như thế, lăn lộn trong xã hội này đều không tức giận bao giờ.

"Được, quán các vị không tệ, lần sau sẽ tới tiếp".

Tỉnh Lung – 23 tuổi, đã bị gả đi một cách nhanh gọn. Mẹ cậu nói trước khi cưới cậu chuyển sang ở chung, Tỉnh Lung xách túi lớn túi nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà.
Đến trước tiểu khu nhà trai, bảo an yêu cầu xuất trình giấy tờ, nhưng ngay cả tên người ta Tỉnh Lung cũng không biết, nhắm mắt gọi số trong lịch sử. Giọng người nhận điện thoại không tệ, trầm thấp, có từ tính, nghe có vẻ là người trưởng thành.
Đợi một lúc, một người đàn ông vô cùng soái, dáng người cao lớn, bờ vai rộng, bước ra từ tiểu khu. Anh nói chuyện với bảo vệ rồi dắt Tỉnh Lung lên nhà. Tỉnh Lung không dám quang minh chính đại quan sát người ta,chỉ dám len lén trộm ngắm nhìn. Sau đó suýt nữa bị người ta phát hiện nhìn trộm, nên xin lỗi dời tầm mắt đi.Không nói đến chuyện mẹ cậu rất hiểu khiếu thẩm mỹ của cậu, biết tìm người người đẹp trai có thể giảm bớt tỷ lệ li hôn.
Anh đẹp trai lực rất lớn, xách cái vali lớn của cậu, một hơi lên tầng sáu không tốn sức. Trong lòng Tỉnh Lung vô cùng thỏa mãn âm thầm đánh sáu điểm đạt tiêu chuẩn, không phải quá mức hà khắc, mà với một người không muốn kết hôn mà nói, bạn có rất nhiều điểm hoàn mỹ đứng trước mặt anh ta, cũng không được anh ta coi trọng.

Ngày thứ hai sống chung, mới sáng sớm Tỉnh Lung đã bị gọi dậy kéo đầu đến cục dân chính. Đến khi cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cậu vẫn không tin nổi đây là sự thực. Ngoài nhận giấy đăng ký kết hôn ra, Tỉnh Lung không có chút cảm giác đã kết hôn chút nào.Chỉ biết chồng cậu tên Trương Hân Nghiêu, là một ông chủ công ty giải trí, đẹp trai, nhiều tiền, đúng chuẩn một bắp đùi to để cậu có thể dựa vào. Tỉnh Lung rất mệt, ngồi phịch lên ghế nhựa ở phòng khách cục dân chính, Trương Hân Nghiêu lấy trong túi ra quyển sổ nhỏ được đóng dấu đỏ, kèm tấm hình chụp cùng nhau đăng lên vòng bạn bè, nó cũng được coi là dấu chấm cho cuộc sống độc thân trước đó.
Hai người cứ vậy bước vào cuộc sống hôn nhân một cách đầy bất ngờ.

Tỉnh Lung vẫn như thường lệ đi sớm về khuya, cuộc sống trắng đen điên đảo, dường như không có cơ hội gặp mặt vị ở cùng nhà kia.
"Cậu nói tôi bây giờ ngoài chiêc nhẫn trên tay này, còn có giấy kết hôn để ở nhà, cùng thuê nhà sống chung qua ngày thì có gì khác không?" Tỉnh Lung tay trái nói với bạn, hôn nhân là tòa thành, người bên ngoài muốn vào, người bên trong muốn ra. Mấy tên độc thân ngưỡng mộ vô cùng, Tỉnh Lung lại cảm thấy vô nghĩa.

Thật ra tửu lượng cậu không tốt, tới quán bar phân nửa là do bầu không khí.Một ly xuống bụng đã có chút choáng đầu hoa mắt, Tỉnh Lung đứng dậy, muốn ra ngoài hóng gió một chút.Không ngờ đứng dậy không vững, suýt ngã vào ngực người khác. "Xin lỗi." Tỉnh Lung nói xin lỗi, vội đi ra ngoài, hết lần này đến lần khác đùi không có lực để đứng, cổ tay không biết bị ai nắm chặt, ngẩng đầu lại thấy mặt lạnh băng của Trương Hân Nghiêu.
Ánh đèn mập mờ trong quán bar làm không nhìn rõ nổi biểu cảm của Trương Hân Nghiêu.Tuy bình thường Tỉnh Lung nói dối không chớp mắt, vào lúc này lại không nghĩ ra cái gì để biện minh cho mình. Giống như gà chọi bị rút lông, hoàn toàn không có khí thế, cứ vậy bị Trương Hân Nghiêu kéo ra ngoài. Nhưng người này thực sự là yêu nghiệt, bộ đồ vest công sở của anh không hề lạc quẻ mà ngược lại càng làm tăng sức hút của anh ở quán bar này, trên đường đi không ít ánh mắt của nữ nhân mê muội nhìn theo anh.Thật sự rất đẹp trai.

Tỉnh Lung uống chút rượu bắt đầu buồn ngủ, nhưng trước mắt không phải là lúc ngủ. Cậu dán mặt lên hõm vai Trương Hân Nghiêu, hít hà mùi gỗ sồi nhàn nhạt trên người anh, miễn cưỡng lên tinh thần chống đỡ đến cửa nhà.
Trương Hân Nghiêu vẫn không nói một lời. Không giải thích tại sao đột nhiên xuất hiện ở quán bar, cũng không nói tại sao đột nhiên muốn đưa cậu về nhà. Hai người ngồi trên salon mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tỉnh Lung không dây dưa với anh nữa, mí mắt đánh nhau, hiện tại cậu chỉ muốn nằm trên giường thoải mái ngủ một giấc.

"Anh có chuyện gì, không có gì tôi vào phòng ngủ." Đôi phu phu vừa nhận giấy kết hôn, mở miệng ra lại như vợ chồng trung niên đã kết hôn hai ba chục năm chia phòng ngủ riêng.

Trương Hân Nghiêu vẫn không nói lời nào.Tính Tỉnh Lung không dễ, đứng dậy muốn về phòng.
Vì vậy trở thành tình trạng như bây giờ: Trương Hân Nghiêu dùng sức kéo một cái,  Tỉnh Lung không khéo ngã ngồi trong lòng anh. Người này lực rất lớn, nếu bình thường, Tỉnh Lung có thể lấy cứng đối cứng tuyệt không thua, đáng tiếc bây giờ toàn thân không có chút lực, chỉ có thể để người ta đè bả vai, động một cái cũng không được.Cho tới bây giờ cậu chưa từng gần Trương Hân Nghiêu đến vậy, gần đến mức có thể thấy rõ râu con mới mọc. Tay Tỉnh Lung không biết nên để đâu, tư thế này làm cậu có chút luống cuống, chỉ có thể giả ngu nắm vạt áo mình.

"Em ngẩng đầu nhìn anh." Đây là câu đầu tiên Trương Hân Nghiêu nói trong đêm nay.

Tỉnh Lung cũng không hiểu ý, nhưng vẫn làm theo ý Trương Hân Nghiêu. Lập tức bị người ta giữ ót hôn đến. Nụ hôn này không có chút ngọt ngào, môi dưới bị người ta gặm cắn, ngoài đau ra cũng không có gì khác.
Đến khi Tỉnh Lung bị hôn đến khó thở, mới dùng hết sức mạnh đẩy Trương Hân Nghiêu ra, bỏ về phòng đóng chặt cửa.

Từ ngày đó trở đi, Tỉnh Lung ngoan ngoãn xấp xỉ một tháng.
Cũng không phải kiểu không ra khỏi cửa, những mỗi ngày cậu đều bấm đúng giờ về nhà trước khi Trương Hân Nghiêu tan sở, ngồi ngay ngắn ở nhà. Ban đầu, bạn bè còn cười nhạo cậu, sao mới bị dọa một lần đã đổi tính rồi?Ngay cả Trương Hân Nghiêu cũng không ngờ đến, mỗi ngày về nhà đều thấy vợ, còn rất kinh ngạc. Trọn một tuần, Trương Hân Nghiêu hỏi cậu:

"Nguyên tuần này hiểu hiện cũng không tệ, có muốn sắp xếp ngày nghỉ cho em không?"
"Nghỉ cái gì, tôi biểu hiện làm vợ cho anh không tệ, hay anh ly hôn tôi mấy ngày thử đi?"

Trương Hân Nghiêu nghe xong câu kia của Tỉnh Lung , chui vào phòng sách không chịu ra.

Từ lúc đầu Tỉnh Lung không thích chuyện kết hôn này, đến bây giờ theo sau Trương Hân Nghiêu lại không có cảm giác bài xích.Tối ra ngoài ăn lẩu, lúc về đồ Tỉnh Lung dính mùi không nhiều, đòi Trương Hân Nghiêu giặt áo khoác cho cậu. Cậu ở nhà làm trời làm đất, chỉ muốn xem giới hạn cuối cùng của người đàng hoàng ở đâu, không ngờ Trương Hân Nghiêu cầm áo khoác cậu vừa cởi ra, vào nhà vệ sinh. Bên trong truyền đến tiếng nước chảy, tay vẫn giặt.
Từ nhỏ đến lớn Tỉnh Lung chưa từng có loại đãi ngộ này.
Lúc Trương Hân Nghiêu cầm đồ ra sân thượng phơi, Tỉnh Lung không kiềm được đi theo. Trương Hân Nghiêu quay đầu thấy cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng, trách cậu:

"Lạnh lắm, em mau vào phòng phát ngốc đi."

Nói xong tiếp tục cầm móc trong góc, sau lưng đột nhiên có người nhào đến, tiếng Tỉnh Lung buồn rầu, nghe có chút giống như muốn khóc, mặc dù cậu không phải chảy nước mũi do bị lạnh.

"Sao anh đối tốt với em vậy chứ, thật làm người ta động lòng."

Về sau, Tỉnh Lung bắt đầu giống một cô vợ nhỏ, ngoài nhà mình ra, còn mỗi ngày ân cần hỏi han ba mẹ Trương, làm một con dâu thông minh hiểu chuyện.Ba mẹ cảm thán đứa nhỏ trưởng thanh rốt cuộc cũng hồi tâm. Thỉnh thoảng ra ngoài tụ tập cùng bạn bè, không tránh khỏi chuyện chúc rượu. Mỗi lần như thế, Trương Hân Nghiêu nắm lấy cổ tay cậu, lấy lại ly rượu.

"Cứ để tôi đi, em ấy không thể uống quá nhiều, các cậu chơi với nhau lâu như vậy, phải biết chứ."

Một câu nói dẹp loạn, quá đẹp trai.
Một ly, hai ly, ba ly, rượu đổ xuống không chút do dự, yết hầu ở cổ họng động một cái, Tỉnh Lung cũng thầm nuốt nước bọt trong lòng, cuộc kết hôn này quá đáng giá!

Chỉ có một điều mà Tỉnh Lung không biết, hồi cao trung cậu đã lọt vào tầm ngắm của tên thiếu gia Trương Hân Nghiêu này. Làm gì có người nào đàng hoàng, đều là giả vờ thôi.

• Dưa hấu nhỏ•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro