Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


SinB vừa ra khỏi công ty liền lấy điện thoại gọi cho Yerin:

– "Cậu có nhà không?"

– "Có, mình đang cắm rễ ở nhà đây. Mà giọng cậu sao thế?"

– "Không có gì. Cậu ở nhà thì mình qua ăn bám một buổi nhá"

– "Uh sang nhanh lên, gọi cả Eunha nữa"

___________

SinB ngồi bó gối trên sofa, để Yerin và Eunha loay hoay chuẩn bị đồ ăn trong bếp.

– "Rốt cuộc cậu có chuyện gì mà mặt cứ ỉu xìu thế?"_Eunha ngồi xuống cạnh SinB

– "Nếu bây giờ, giả dụ có một người rất quan tâm đến cậu, đối xử với cậu cũng rất tốt nhưng sau lưng cậu lại đi gặp người phụ nữ khác thì cậu sẽ làm gì?"

Eunha nghe xong một hồi rồi quay sang trừng mắt:

– "Jeon Jungkook có tiểu tam à?"

– "Vớ vẩn!!"_ SinB gắt lên_ "Thôi cứ coi như mình chưa hỏi gì đi"

_____________

Buổi chiều, Yerin và Eunha kéo SinB tới trung tâm thương mại:

– "Lâu lắm rồi mới có dịp cô nương SinB rảnh rỗi, hôm nay chơi đến tối luôn đi"

Sau khi mua sắm xong, Yerin quay sang hỏi 2 cô bạn:

– Bây giờ đi ăn nhé?

– "Đi bar đi"_ SinB nói

-"Hả? SinB, cậu sốt đấy à? Bình thường rủ đi bar, cậu luôn là người đầu tiên từ chối đấy"

-"Thế bây giờ có đi không?"

– "Có chứ! Đi thôi, đi thôi"

_._._._._._._._._.

11h đêm...

SinB về đến nhà, cô không bật đèn mà chỉ nhẹ nhàng cởi giày cao gót, cố gắng không để phát ra tiếng động.

-"Cô đi đâu cả buổi tối mà giờ này mới về ?"

Giọng Jung lạnh lùng cất lên. SinB có chút giật mình nhưng nhamh chóng lấy lại tinh thần:

-"Tôi đi gặp bạn"

Jungkook đi ra bật đèn, nhìn SinB một lượt từ đầu đến chân:

-"Cô ăn mặc kiểu gì đấy? Gặp bạn hay gặp thằng nhãi đó?"_ Giọng anh đầy mỉa mai

SinB không muốn cãi nhau, tiếp tục đi thẳng. Jungkook nắm cánh tay cô giật mạnh lại, hét lớn:

– "Mau trả lời tôi!!"

- "Đúng đấy, tôi đi chơi với cậu ấy thì đã sao? Dù gì cũng chỉ là chồng trên danh nghĩa, anh cũng chẳng bao giờ coi tôi là vợ anh, Anh lấy tư cách gì mà đòi quản tôi!?"

- "Hwang SinB, cô nói cái gì?"_ Jungkook gằn từng chữ, mắt hiện rõ những vằn máu li ti, tay nắm lấy 2 vai cô.

SinB ngước nhìn thẳng vào mắt Jungkook:

– "Anh ra ngoài gặp người phụ nữ khác nhưng lại muốn tôi chung thủy ngồi ở nhà chờ đợi sao? Coi tôi là con ngốc ư?...Tôi không can thiệp vào chuyện của 2 người. Vì vậy, nếu tôi có qua lại với người đàn ông khác...anh cũng đâu cần bận tâm"

Jungkook ngẩn người nghe cô nói. Đáy mắt trở nên u ám, khóe môi anh hơi nhếch lên: - "Thì ra là chuyện này...Xem ra tôi phải dạy dỗ lại cô nhiều rồi"

Jungkook nói rồi đột ngột kéo SinB vào lòng mình, cúi xuống hôn cô.

SinB sững sờ mất mấy giây, lúc sau mới hốt hoảng chặn tay trước ngực anh, hét lên:

– "Jeon Jungkook anh điên à?!!"

Jungkook cười lạnh, ghé sát vào tai cô, giọng đầy ngụ ý:

– "Hôm nay tôi sẽ thử coi cô là vợ xem sao"

Nói dứt câu anh liền bế SinB vào phòng ngủ

– "Buông tôi ra!!"_ Cô gắng sức giãy dụa thoát khỏi vòng tay anh. Jungkook không nói gì, đẩy cô xuống giường rồi nằm đè lên. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, SinB vừa tức giận, vừa sợ hãi. Jungkook ngang ngược hôn lên cổ, lên môi cô. SinB cố gắng thoát ra nhưng 2 tay đều bị giữ chặt, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.

Jungkook dừng lại, chống tay xuống giường, cất giọng lạnh lẽo:

– "Cô khóc cái gì?"

-"Buông tôi ra"_ SinB vẫn lặp lại câu nói khi nãy

Jungkook buông mạnh tay cô, xoay người ngồi dậy:

-"Cô biết hôm nay tôi đã nói gì với Tzudu không?"

SinB lấy tay quệt nước mắt:

-"Tôi cần phải biết 2 người nói chuyện gì sao?"

– "Tzudu chính là người đã nhốt cô trong nhà kho"

SinB vừa định bỏ ra ngoài, nghe đến đây liền đứng khựng lại.

– "Anh nói gì?"

– Tôi đã tìm ra người nhốt cô trong nhà kho. Vì cô vẫn là vợ tôi nên tôi không thể để cô ấy làm vậy với cô. Tôi gọi Tzudu đến chỉ để nói chuyện này. Trong khi đó cô đã làm gì? Đi chơi đến giờ này mới về, bảo tôi không cần bận tâm để cô ra ngoài gặp gỡ người đàn ông khác ư?!"

Anh gằn giọng, giận dữ nhìn thẳng vào mắt SinB.

- "Nếu còn nghe thấy cô nói những lời này, tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu"

-"Rầm!!"_ Tiếng cánh cửa bị đóng vang lên

Tim SinB đập mạnh một nhịp, bao nhiêu tức giận bay đi hết, nhường chỗ cho sự ân hận mơ hồ. Cô vẫn ngồi yên tại chỗ, không rõ trong lòng mình là cảm giác gì...

Vote cho tui nha =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro