[SJ fanfic] Bông tuyết của quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+ Author: Airen - Cú là em:20:20:20:20

+ Rating: K thoai:17

+ Pairings: BumChul...(chả hiểu sao ko thích gọi là Kichul)

+ Category: chả hiểu thể loại nào

+ Summary: Đen, Trắng và Trong.....

NOTE:

+ Viết lúc điên điên, mong mọi người thông cảm^^

+ Fic này tặng Rú hâm nhân dịp con bé xuất ngũ (giờ mới xong, ặc)

+ Fic này là quà lại quả cho ss Hòn iu iu, vì đã hứa tặng em cái chibi thằng Cá ngốc *cái chebe chân dung ko tính nhá *

Bông Tuyết Của Quỷ

CHAP 1

Ngay từ nhỏ tôi đã thích được nghe chuyện, và bây giờ, khi đã già, tôi lại muốn kể chuyện. Bạn có muốn nghe câu chuyện từ một bà già như tôi ko???

Đó là một câu chuyện khá dài đấy.....

- Xin đừng.

- Ngươi nói gì???

- Xin ngài rủ lòng thương.

- Lòng thương??? Hahahaaaaaaa....

Hắn cười, nụ cười ngạo ngược nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra. Lòng thương??? Nó không có trong từ điển của hắn. Đối với hắn, tình thương chỉ là cái mặt nạ đáng ghê tởm của loài người. Hắn đã thấy những kẻ rao giảng lòng bác ái với muôn loài nhưng vẫn thản nhiên bỏ một cái đùi gà vào miệng. Hắn đã thấy những kẻ hô hào yêu thương đồng loại nhưng vẫn ghê tởm nhổ vào mặt một lão ăn mày khốn khổ. Tình thương là cái quái gì chứ??? Nó chỉ là cái màn sực nức nước hoa để che đậy tất cả xấu xa bẩn thỉu bên trong.

Hắn cười, hôm nay, chỉ vì câu nói của một mụ đàn bà hèn mọn mà hắn trở thành triết gia. Hahaaaa...

Một tia chớp nhá lên trên nền trời giông bão, một thứ màu rực rỡ và lấp lánh bay ra từ người đàn bà xấu số mà người ta vẫn gọi là MÁU. Thứ chất lỏng ấy nóng hổi, tuôn chảy từ tấm thân đang rên rỉ của con người bất hạnh. Cái thứ ấy làm hắn thấy thích thú vô cùng.

Máu, hắn thích máu. Không hẳn thế nhưng hắn thích cái cách nó tuôn ra từ một sinh vật hèn mọn, tràn chảy cùng những tiếng rên la dưới quyền năng của hắn.

Từ khi nhận thức được bản thân, cái hắn tiếp xúc hàng ngày chính là nó. Hắn nhìn thấy máu như đứa trẻ con thấy thanh kẹo ngọt vậy. Hắn đắm chìm trong những tiếng rên xiết như một kẻ mê muội đắm mình trong bản nhạc hay bài thơ tình tứ. Có lẽ nếu hắn hiểu thế nào là "yêu" thì biết đâu hắn đã nói hắn yêu cái chất lỏng của sự sống ấy. Nhưng hắn lạ ko hiểu. Cũng như tình thương, từ điển của hắn có search cả ngày cũng ko có từ "yêu". Mà nói cho cùng, từ điển của hắn có phần lệch lạc, nó không có bất cứ trạng thái cảm xúc nào na ná với yêu thương mà mỗi con người đều có.

Bạn có thắc mắc ko??? " Chẳng có con người nào như thế" - Bạn có thốt lên như thế ko??? Thế thì đừng vội nhé, bởi tôi đã nói hết đâu.

Hắn ko phải là người, thực sự là thế. Đừng nghĩ rằng tôi đang nói nghĩa bóng hay chửi rủa gì hắn. Chỉ đơn giản, hắn đích thực là một con quỉ, quỉ vương Kim Hee Chul.

Hắn sinh ra một cách không bình thường, hay nói đúng hơn, hắn không phải một con quỉ thường.

Bạn có đọc truyện hay đơn giản là tin vào ma quỉ và kiếp luân hồi??? Người ta thường nói, chỉ những kẻ xấu xa thì khi chết đi mới bị biến thành quỉ dữ. Và cái người ta không biết, là dù khi đã thành một con quỉ dưới lòng đất lạnh thì nó vẫn cần phải xấu xa thêm nữa, để có thể leo lên một vị trí cao hơn.

Một luật bất thành văn, mỗi năm, cái vương quốc dưới lòng đất ấy lại có một cuộc thanh trừ và những kẻ không đủ tiêu chuẩn sẽ bị trừng phạt: Giam cầm vĩnh viễn bởi có ai chết được hai lần đâu...

Mọi thứ nghe rối rắm và phức tạp, nhưng nói trắng ra: Nếu bạn là một con quỉ, hãy biết giữ mình tránh xa những cảm xúc yêu thương hèn kém của loài người. Hãy tôi luyện cho mất dần những gì rơi rớt mà bạn trót mang theo khi lìa đời được định nghĩa là bản năng hay tình yêu con người. Chỉ thế thôi là đủ để bạn đứng trong thế giới âm u và tối tăm này.

Còn muốn lên cao hơn, hãy biết cách đè đầu cưỡi cổ những con quỉ yếu thế hay bắt về thật nhiều sinh mạng gọi là gia tăng dân số. Có lẽ bởi cái luật ấy mà những con quỉ ở đây đều dữ dằn, bặm trợn và xấu xa hơn bất cứ tạo vật nào bạn đã nhìn thấy.

Nhưng hắn thì khác. Hắn khác với tất cả lúc đầu trâu mặt ngựa nơi quỉ giới bởi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành và sự độc ác vô bờ bến. Cha của hắn, một lão quỉ vương hiểm độc đã đè bẹp biết bao linh hồn để leo lên được cái chức ấy. Và khi lên dc rồi, lão nghĩ cho tương lai của mình, lão lo sợ cái trật tự do mình lập ra sẽ bị một thằng cha nào nào đó thay đổi. Dù không muốn thừa nhận nhưng lão cũng phải chịu sự thật rằng lão cũng từng là người, đã từng biết đến yêu thương. Vì vậy, dù muốn chối bỏ nhưng lão vẫn phải công nhận: trong cái tấm thân đầy quyền năng và ngập trong bóng tối ấy vẫn còn một góc sang sáng, dù chỉ bằng hạt cát.

Lão biết thế, và lão cần một kẻ kế thừa hoàn toàn tăm tối, ko có hạt sạn nào trong tâm hồn. Và thế là Chul ra đời, bằng một sự giúp đỡ bí mật.

Đã nhiều năm trôi qua, hắn kế thừa xuất sắc cái vương vị người cha để lại. Những cuộc thanh trừ hàng năm ko thể tìm ra hạt sạn nào trong hắn. Chul sinh ra trong bóng tối, lớn lên trong bóng tối và hoàn toạn xấu xa. Nó có đủ quyền năng mà người cha truyền thụ để dè bẹp bất cứ con quỉ nào ngo ngoe làm phản và duy trì cái trật tự một cách hoàn hảo.

Có lẽ tôi đã quá già rồi, mọi thứ trở nên dài dòng và lan man. Nhưng chúng ta có nên quay trở lại với người đàn bà kia không???

Hắn thích thú và say sưa ngắm cái linh hồn đang níu kéo thân thể mụ. Vung tay mọt cái, hắn làm linh hồn bé mọn ấy bật ra khỏi xác và bay về nơi vô định. Hắn cũng không thèm ngó xem nó được xếp chỗ ở đâu, thiên đàng hay dưới lòng đất??? Hắn không cần thêm thần dân, hắn chỉ làm mọi thứ để thỏa mãn con quỉ trong mình: Hắn muốn nhìn thấy khổ đau và bất hạnh.

HaHaaaaa...

Hắn ngửa mặt lên trời mà cười một cách khoái trá.

Hắn tung áo ra về.......

" Ui da"

Hắn ngạc nhiên(!) Chẳng lẽ dạo này hắn tệ đến mức không thể nhận ra một kẻ hèn kém nữa đang ở đây???

Xem nào.

Một thằng bé miệng còn hôi sữa, chưa làm được gì cho đáng sống trên đời. Thảo nào mà hắn bỏ qua.. Hắn nghĩ mình nhạy cảm với những gì xấu xa hơn cái loại trắng tinh và trong sạch này.

Hắn quay lại, ánh nhìn sắc như dao, lóe lên trong đêm tối làm thằng bé giật mình hoảng sợ. Lần đầu tiên hắn trông thấy một sinh vật như thế.

Trong đầu óc hắn, con người dù có vẻ ngoài xấu xí hay đẹp đẽ thì vẫn là cái giống loài nhơ bẩn luôn tự cho mình là thanh cao. Chúng ngày ngày lượn lờ trên đầu hắn và đội bọn thiên thần trên đầu.

Dù là một con quỉ nhưng hắn vẫn thích sự rõ ràng, nhân thế chỉ là cái loại nhờ nhờ nối giữa trắng và đen. Nếu có cái bảng màu ở đây, hắn sẽ chẳng ngần ngại mà phang cho cả thế gian một màu xám, ấy mới là đích thực.

Nhưng thằng bé thì khác. Nó có làn da trắng bóc, cặp mắt sáng trong hơn bất cứ cái hồ nào được miêu ta trong những bài thơ của nhân loại. Thằng bé gợi cho hắn nghĩ đến những bông tuyết.

Hắn nhếch mép lên, nụ cười đặc trưng làm bao thằng tay sai khiếp vía.

Nhưng...

Thằng bé vẫn nhìn hắn trân trân...

-Mi không sợ ta???

-Có

-Vậy sao không xin ta tha mạng???

-Có van xin cũng chẳng được gì - Thằng bé chua chát đáp và có cái gì đó như là phẫn uất - Ông đã giết bà ấy, dù bà ấy có van xin

Nhìn sự cay đắng trong mắt thằng bé, hắn có phần thất vọng. Con người vẫn chỉ là con người, bông tuyết đã nhuốm màu thế gian mất rồi.

- Bà ấy là gì của mi???

- Có thể nói là mẹ tôi

- Có thể nói???

-Bà ấy nhặt tôi về từ sau đám cháy của cô nhi viện

-Vậy là mẹ nuôi???

-Không, là chủ của tôi. Tôi có trách nhiệm đi làm và mang tiền về

-Vậy những vết tím này???

-Bà ấy đánh, mõi khi say

-Ngươi vui chứ??? Ngươi đã được giải thoát

-Không, vì dù sao bà ấy cũng từng có ơn với tôi, dù chỉ 1 lần

Đạo đức giả, cậu định gạt ai chứ cậu nhóc, đừng nghĩ rằng nói thế thì ta sẽ tha cho mi. Khó chịu. Con người vẫn chỉ là con người. Hắn nhìn vào sinh vật bé nhỏ ấy và chuẩn bị vung gậy lên một lần nữa.

Nhưng rồi hắn nảy ra một í khi nhìn vào mắt sinh vật bé nhỏ ấy. Cậu đã nói thật, mắt hắn lóe lên thích thú và môi hắn mỉm cười khi nhận ra sự thật lòng trong đôi mắt sáng trong kia. Cậu vẫn là bông tuyết của hắn...

CHAP 2

Có lẽ người già thường hay lẩm cẩm và giông dài, nhưng tôi tự hỏi, liệu chúng ta có nên cho bông tuyết kia một chút giới thiệu không nhỉ???

Để xem nào...

Hình như...

Một ngày đẹp trời của 16 năm về trước, cùng với tiếng khóc vang trời là một sinh linh bé nhỏ góp mặt với cuộc sống.

Đêm giông bão, trong ánh chớp giật liên hồi, một người đàn bà đáng thương lén để cái bọc đang động đậy trước của cô nhi viện rồi bỏ đi, nước mắt hòa cùng mưa rơi xuống không ngừng.

Một ngày động khô hanh và nắng rát, trong anh lửa kinh hoàng, đứa trẻ nọ được cứu ra và đem về nuôi bởi một mụ đàn bà lạ hoắc.

Kể từ đó, cuộc sống của cậu là những tháng ngày âm u và lạnh lẽo với vô số việc làm thêm nặng nhọc và những trận đòn roi vô cớ, những tiếng mắng chửi ko vì lí do gì. Nhưng có lẽ thượng đế sinh ra con người để yêu thương là mãi mãi. Thượng đế để cậu hiện diện trên đời để hóa giải mọi xấu xa, đê hèn bởi người đã không quên ban cho cậu một trái tim tỏa sáng và tràn ngập tình yêu.

-Bummie, hộ bác cái này...

-Bummie, anh lớn kia bắt nạt em...

-Bummie, trông hộ bác cái nhà...

-Bummie, bế em...

Mười năm trong cái ngõ nhỏ tối tăm và bẩn thỉu này, người ta quen gọi cậu í ới như thế. Mười năm trong cái thế giới lấm lem bùn lầy ấy, người ta vẫn bảo nhau "Thằng bé thật dễ thương". Mười năm, trong mỗi phút giây trôi đi, cậu mỉm cười với cuộc sống.

Đêm đó, trời không lạnh nhưng không khí ngột ngạt và như đặc quánh lại, một ánh chớp đỏ nhá lên trên nền trời, da cậu nổi gai vì sợ hãi.

Đêm đó, trong tiếng rên la thảm thiết, cậu thấy một con quỉ, tay cầm gậy, mình khoác tấm áo choàng dài đến gót dỏ chóe như màu máu đang dần cướp đi sinh mạng của người đàn bà đã cứu cậu năm nào.

Máu phun ra từ con người đã từng gắn bó bên cậu 10 năm, máu chảy tràn trên nền đất lạnh lẽo, trái tim cậu nhói lên như là thương tiếc, xa xót và cả sợ hãi.

Người đàn bà rên xiết trước mặt cậu và dưới ánh nhìn lạnh đến gai người của con ác quỉ.

Hắn quay lại và nhận ra sự có mặt của cậu.

Hắn quay lại, một vẻ đẹp mà cậu chưa bao giờ được thấy: khuôn mặt thanh và xương xương, làn da trắng ngần, cái cổ cao và đôi môi đỏ mọng. Sẽ là tạo vật kiêu sa và đẹp nhất thế gian nếu như không có ánh mắt ấy. Mắt hắn sắc lẻm, ánh lên trong đêm tối. Nó khiến ai nhìn thấy cũng phải đưa tay lên ngực kiểm tra lại nhịp thở vì sợ hãi. Ánh mắt có sức mạnh làm linh hồn người nhìn nó giãy giụa, rên la, muốn vụt thoát khỏi thân xác đang chết cứng.

Hắn cất giọng hỏi, giọng nói cũng ngạo ngược và đáng sợ như tiếng cười của hắn vậy.

Không hiểu sao hắn lại cười với cậu nhưng lần này chỉ là mím môi lại một chút. Phải nói thật rằng dù có đang sợ hãi tột cùng thì cậu cũng vẫn phải ngây người trước vẻ đẹp ấy, nó cao quí và kiêu sa như một đóa hồng đẫm sương đêm. Rồi dường như nhận ra một phút xao lãng của mình, cậu lại tự kéo bản thân nín thở, chờ đợi số phận.

Cậu băn khoăn, cậu lo lắng và cả sợ hãi nữa nhưng cuối cùng hắn chẳng làm gì cậu cả. Sau cái mỉm cười đẹp đến ngây người ấy, hắn quay lưng...

Bỏ đi chăng???

Cái gì thế này???

Hắn rắc lên người cậu một ít bụi đen có lẫn ánh kim, sáng lấp lánh như phép màu phun ra từ đũa thần của một bà tiên trong truyện cổ tích.

Nhưng...

Trái ngược hẳn với vẻ đẹp lấp lánh ấy, cũng như hắn, thứ bụi ấy đáng sợ vô cùng. Cậu thấy toàn thân lạnh toát, cái lạnh dường như xuất phát từ bên trong cơ thế, cổ họng cậu xít lại đến mức ko thể thở nổi, mắt cậu hoa đi...hình ảnh hắn mờ tỏ.

Mơ hồ...

Lạnh...

Cậu thấy mình nhẹ bỗng và bị ai đó kéo đi thật xa, thật xa... Cậu thấy mình đi qua một vùng tối đặc quánh, hơi thở hắt ra một cách khó khăn và toàn thân lạnh toát vì sợ hãi. Cậu khẽ cựa mình và cảm nhận một bàn tay xương xương đang nắm chặt không rời. Những luồng gió mạnh táp vào mặt, quật vào cơ thể cậu như hàng ngàn ngọn roi hung ác, thứ mùi tanh nồng của máu bao quanh cơ thế cậu... tất cả hăm he như chực cướp đi sự sống nơi cậu. Cậu cuống quýt, chới với và chỉ biết nắm chặt bàn tay ấy.

Bỗng...

Mọi thứ trở lại bình thường và chân cậu dẫm lên một vùng đất lạ. Cậu từ từ hé mắt nhìn ngó xung quanh, cố tìm một nét quen thuộc. Đập vào mắt cậu bây giờ chỉ là những bóng người dật dờ đi lại, những khuôn mặt dữ tợn đang nhìn cậu hau háu như con mồi ngon mắt. Khung cảnh tối đen và thỉnh thoảng nhá lên ánh chớp đỏ rực như màu máu. Mọi thứ đều xa lạ và đáng sợ, cái duy nhất có vẻ thân quen với cậu bây giờ chỉ còn là hắn. Cậu ngơ ngác nhận ra bàn tay nắm chặt không rời ấy là của hắn. Cậu lũn cũn bước theo hắn trên con đường dẫn đến tòa cung điện lộng lẫy. Mỗi bước cậy và hắn bước qua, những con quỉ cúi đầu chào lễ phép nhưng cũng không quên gửi cho cậu ánh nhìn thèm khát và đáng sợ.

CHAP 3....

Chúng ta cùng quay trở lại với con quỷ, bạn đồng ý chứ???

Hắn bước đi sau khi để lại bông tuyết của hắn trên một cái giường ấm. Hắn ngạc nhiên với chính bản thân mình. Có cái gì trong đầu nói cho hắn biết: hắn đang làm một điều vô cùng ngu ngốc. Mà không ngu sao được khi mang một con người đang sống về thế giới này??? Nó đi ngược lại tự nhiên, phá bỏ cái ranh giới thiếng liêng mà thượng đế hay một gã nào đó đã đặt ra.

Nhưng hắn mặc kệ tất cả. Từ khi xuất hiện đến giờ, hắn chỉ biết nghe lời một người duy nhất, đó là bản thân mình. Hắn không tin bất cứ ai và thề rằng sẽ không đặt lòng tin vào bất cứ thứ gì ngoài bản thân hắn. Cuộc sống tràn ngập bóng tối, máu và những tiếng rên la thảm thiết đã tôi luyện nên con quỉ như hắn

Hơn thế, hắn đủ biết rằng mình thừa thông minh để không phải nghe theo bất cứ ai, mọi lựa chọn của hắn đều chính xác, hắn tin thế.

Nhưng lần này thì khác, ngay khi nhìn thấy cái thứ trong sạch và trắng tinh ấy, hắn đã biết mình ngu ngốc. Từ trong cái đầu thông minh thuyệt đỉnh ấy nảy ra mọt ý tưởng mà trước đây, có cho vàng hắn cũng không tin nổi do mình nghĩ ra.

Hắn đã làm gì???

Lạm dụng quyền năng để vác về quỉ giới một con người. Thật nực cười và ngu ngốc. Nhưng hắn vẫn làm, một cách tự nhiên và vô thức.

Vì sao???

Đơn giản bởi hắn muốn cậu mãi mãi là một bông tuyết, trắng tinh và trong sạch. Từ trong ngõ ngách nào đó của cái đầu tăm tối ấy, hắn muốn giữ cậu cho riêng mình. Cái thế gian màu xám nhơ nhuốc ấy sẽ làm vấy bẩn bông tuyết của hắn. Cậu còn nhỏ, nhưng thời gian sẽ làm cậu lớn lên, loài người sẽ làm cậu uế tạp như chúng. Hắn không muốn thế.

Hắn không già, trẻ là đằng khác, nhưng hắn thừa đủ hiểu biết về cái giống loài hèn kém đang ngày đêm đi lại trên đầu mình. Hắn không muốn một ngày nào đó gặp lại cậu trong bộ dạng một bông tuyết bị lấm bụi. Đó đã đủ là lí do để hắn vứt bỏ tất cả mà mang cậu về???

Giờ thì hắn ngồi trên ghế, mà phải nói là cái ngai mới đúng, vừa hả hê vừa giận bản thân vì một phút bốc đồng ngu ngốc. Quái, sao hôm nay hắn nhiều trạng thái cảm xúc thế???

Hắn giật mình tỉnh giấc, không biết mình đã ngủ từ bao giờ, xung quanh hắn chẳng còn ai, đến cái con mèo chết tiệt ấy cũng bỏ hắn mà đi.

Hay là...

Vung tay một cái...

Hắn thấy cậu đang ngủ. Con người thật đơn giản, bị nhốt ở nơi đáng sợ như này mà vẫn ngủ ngon lành.

Nhưng cũng phải thôi, nơi cậu ở đâu giống chỗ hắn đang ngồi. Làm sao hắn có thể để bông tuyết của mình ở nơi đen đặc và tanh mùi máu như thế này. Nơi cậu đang ở, một cung điện xây vội mà hắn đã hao tổn biết bao nguyên khí, một nơi đảm bảo cậu không nhận ra được mình đang ở đâu: trần gian, thiên đàng hay quỉ giới???

Cậu ngủ say, hắn nhìn chăm chú. Ánh sáng chiếu hắt mờ mờ cho hắn thấy rõ khuôn mặt của bông tuyết: trắng, bầu bĩnh và bình yên. Có cái gì đó làm dịu lòng hắn khi nhìn vào khuôn mặt ấy, một thứ quyền năng vô hình nhếch môi hắn thành một nụ cười: vô thức, ko cản lại nổi nhưng đẹp mê hồn.

Cậu bé cựa mình, ú ớ một vài câu gì đó rồi lại ngủ tiếp. Hắn lắc đầu cười mỉm.

Hắn miên man trong suy nghĩ. Lần đàu tiên hắn ngồi không và nghĩ về một thứ không dính máu, không rên rỉ và không hề toan tính. Thỉnh thoảng hắn khẽ thoảng thốt khi thấy cậu giật mình, đưa tay lên dụi mắt, thỉnh thoảng hắn khẽ cười khi thấy cậu mỉm cười hay nói mớ.

Con mèo chết tiệt ấy lại về, rúc vào lòng hắn. Hắn phẩy tay để hình ảnh cậu biến mất, hắn không muốn san sẻ cậu với ai, dù chỉ là một con mèo, và nhất là một con mèo như nó.

Nó to và đen từ đầu tới chân. Hắn không biết từ đâu hắn có nó, chỉ biết từ khi nhận thức được bản thân thì nó đã quanh quẩn bên hắn.

Nó lắm chuyện, hay làm quẩn chân hắn và đôi khi làm hắn bực mình. Nhưng cũng vì thế mà nó thành biểu tượng của hắn, nó làm bọn tay sai khiếp vía khi trông thấy, là đại diện cho quyền năng KIM HEE CHUL.

Nhưng có lẽ điều hắn ghét nhất là nó luôn biến mất và xuất hiện một cách bí ẩn mà từ nhỏ hắn đã không thể giải thích.

Lần này cũng vậy, từ một kẽ nẻ nào đó của cái chốn âm u này, nó chui lên, nhảy tót vào lòng hắn mà dụi, cho hắn cảm giác gần gũi vô cùng. Hắn ôm nó vào lòng. Hắn cười, cử chỉ nhẹ nhàng nhất đời hắn là ôm một con mèo ranh ma.

=============

Con quỷ là thế, còn bông tuyết, bạn có quan tâm bông tuyết ấy không???

Cậu sống ở đây khá lâu rồi, sau cái đêm kinh hoảng ấy.

Thời gian luôn là món quà tốt đẹp nhất mà thượng đế đã ban tặng cho nhân thế. Nó xoa dịu mọi nỗi đau, làm lành mọi vết thương và thay đổi nhiều suy nghĩ.

Cậu mất đi người thân, cậu lạc vào một thế giới tăm tối và xa xôi, cậu bị nhốt vào một tòa lâu đài tuy đẹp nhưng lạnh lẽo...Ban đầu cậu thẫn thờ và tưởng như mất tất cả. Nhưng con quỉ ấy luôn biết giá trị của thời gian, hắn để cậu một mình và thời gian sẽ xoa dịu cậu.

Từ một thằng nhóc lấm lem nơi xóm chợ, cậu được sở hữu một tòa lâu đài rộng lớn, trắng muốt và thanh khiết vô cùng. Những cách bài trí tao nhã, những sự phối hợp tinh tế và những cử chỉ phục vụ tận tâm cho cậu cảm giác như đang ở trên mây vậy. Cậu chấp nhận vì nói cho cùng, cậu chưa bao giờ biết gốc tích của mình hay có một cái nhà đúng nghĩa.

Thời gian cứ thế trôi, cậu sống lặng lẽ trong cái nhà mới của mình. Hắn thỉnh thoảng đến thăm cậu, và mỗi lần như vậy, cậu có cảm giác như gặp lại người quen cũ vậy. Cậu không còn sợ hắn, có lẽ bởi khi ở đây, hắn đã không nhìn cậu bằng ánh mắt của đêm đó.

Hôm nay cũng vậy, hắn bước vào khi cậu đang dọn dẹp. Là thói quen, dù chẳng có bụi bặm gì nhưng cậu vẫn giữ cái nếp sạch sẽ từ thưở nhỏ ấy.

Hắn bước vào.

Cậu phải công nhận rằng hắn đẹp, rất đẹp là đằng khác. Cái áo choàng đỏ bay sau lưng tựa như có một làn gió nhẹ thổi qua. Màu đỏ của nó khuấy động không gian vốn thuần khiết một màu trắng của tòa lâu đài. Hắn đứng trước mặt cậu, kiêu ngạo và đầy quyền uy. Nhưng từ hắn cũng tỏa ra một thứ ma lực có sức hút kì lạ, nó khiến cậu không thể rời mắt, khiến cậu nở một nụ cười mà theo cậu là ngớ ngẩn hết sức.

Lúc đầu, cậu nhận ra sự ngạc nhiên thấy rõ trong đôi mắt hắn khi cậu cười. Nhưng lâu dần, hắn không còn ngạc nhiên mà chỉ khẽ mỉm cười lại, ánh mắt ko hề lay động nhưng ko còn đáng sợ.

Hắn tiến đến giường và nằm xuống. Lần nào cũng vậy, như một chu kì lặp lại không dứt. Không nói một lời nào, hắn chỉ nhắm mắt và ngủ, mặc cho cậu làm gì.

Nhưng kể từ khi hắn đến, cậu cũng không làm gì nổi ngoài việc lặng ngắm con quỉ ấy.

Có lẽ cậu đã ngồi hàng giờ để nhìn hắn. Cậu say sưa lướt ánh mắt qua vầng trán rộng, cái mũi cao và hơi nhọn nữa, đôi môi mọng và cái cổ cao cùng làn da trắng nổi bật trên nền áo đỏ.

Có lẽ ko ai hợp với màu đỏ như hắn,cậu nghĩ.

Bất chợt, ánh mắt cậu dừng lại ở đôi mắt ấy. Đôi mắt mở to và đáng sợ đã thay bằng hàng mi dài, cong vút và đen huyền.

Hắn ngủ thật bình thản.

Vô thức, cậu khẽ ngân lên một bải hát dân dã của ông lão hàng rong cậu vẫn gặp trên phố.

Mùa đông lạnh...

Thiên thần tuyết...

Bay trong giá buốt...

Mang yêu thương...

Sưởi ấm...

Hắn khẽ cựa mình tỉnh giấc.

Cậu im bặt và sợ sệt ngay khi bắt gặp anh mắt ấy, nó vẫn có gì đáng sợ, dù không nhiều.

- Hãy hát lại bài hát đó đi

- Nó chỉ là bài hát của một ông lão hàng rong

- Ta muốn nghe

Mùa đông lạnh...

Thiên thần tuyết...

Bay trong giá buốt...

Mang yêu thương...

Sưởi ấm...

Cạu hát mà mắt không rời, hắn ngồi trầm ngâm suy nghĩ một cái gì đó xa xôi.

- Tại sao tuyết lại ấm???

- Đó là một cậu chuyện dài về thiên thần tuyết

- Kể cho ta nghe

- Tôi sẽ không kể nếu như ông tiếp tục nhuốm tội ác khắp nơi.

Một ý tưởng có phần điên rồ lóe lên trong đầu cậu. Vì sao ư??? Đơn giản, cậu muốn ánh mắt hiền lành của hắn lúc này sẽ giành cho cả thế gian.

Hắn gật đầu, cậu mỉm cười. Không cố ý nhưng khi thấy hắn chấp nhận yêu cầu của mình một cách dễ dàng như thế, cậu cảm thấy cái gì đó như là hạnh phúc.

Bình yên, ngay cả trong quỉ giới

Chap 4

Hắn đã bao ngày không sát sinh rồi??? Chính hắn cũng không rõ nữa.

Một con quỷ không còn muốn nhìn thấy những linh hồn đang rên siết, một con quỷ không còn muốn đắm mình trong cái mùi tanh nồng của máu. Ấy là một con quỉ hèn kém.

Hắn biết rõ điều đó. Nhưng hắn đã hứa và sẽ thực hiện lời hứa ấy, lời hứa của quỷ.

Mùa đông lạnh...

Thiên thần tuyết...

Bay trong gió...

Mang yêu thương...

Sưởi ấm...

Lâu nay hắn vẫn ngân bài ca ấy và vẫn đòi cậu hát cho nghe. Ngay từ lần đầu nghe cái âm điệu phát ra từ cậu, hắn đã thấy dịu lòng. Hắn thấy lòng mình nhẹ nhõm và bay theo tiếng hát. Hắn thấy mình cách xa những nhơ nhuốc, bụi bặm và cả máu, thứ mà lâu nay hắn cứ ngỡ là mình thích nhất.

Bài hát tầm thường của một lão hàng rong nơi xóm chợ, bài hát với những ca từ như ru trẻ nhỏ. Nếu cách đây vài tháng, có lẽ hắn đã cho kẻ ngân nga nó một gậy và tiễn cái linh hồn bé mọn ấy lìa đời. Nhưng bây giờ thì khác, hắn thấy lòng mình yếu đuối hơn nhiều lắm.

Thời gian. Hắn đổ lỗi tất cả cho thời gian. Nó là thứ ác nghiệt, hủy hoại những toan tính và đọc ác trong hắn. Thời gian trôi đi, hắn già thêm và sự độc ác cũng vì thế mà vơi đi chăng???

Nhưng rồi hắn hiểu, thời gian chẳng có tội tình gì, nó luôn chính xác, lặng lẽ và chẳng động chạm đến ai. Chính bản thân luôn thay đổi rồi đổ tại thời gian. Hắn thấy mình sao cũng giống cái giống loài hèn kém ấy, cũng tráo trở và ngụy biện cho những gì mình làm. Hắn giận bản thân mình, hắn muốn quay lại làm quỉ vương sắt đá và nhẫn tâm như ngày xưa.

Nhưng, lại nhưng, hắn thấy mình ngu ngốc. Hắn muốn nhìn gương mặt ngây thơ, trong sáng, không chút bụi ấy. Hắn muốn môi cậu luôn mỉm cười và ánh mắt luôn dõi theo khi hắn ngủ. Hắn muốn nhìn thấy cậu hàng ngày, lắng nghe những câu chuyện trẻ thơ, ngủ ngon trong tiếng hát trầm ấm của cậu.

Chỉ khi ở bên cậu hắn mới có thể ngủ ngon mà không phải cảnh giác hay đề phòng, Ngoài con mèo chết tiệt ấy ra, cậu là thứ duy nhất khiến mắt hắn không quắc lên, sắc lẻm.

Mùa đông lạnh...

Thiên thần tuyết...

Bay trong gió...

Mang yêu thương...

Sưởi ấm...

Phải, cậu chính là thiên thần tuyết của thế giới này và của hắn. Cậu sáng trong và thanh khiết, cậu khiến hắn biết lòng mình lạnh giá như thế nào.

Trước mặt cậu, hắn thấy mình như tảng băng hay ngọn núi quanh năm tuyết phủ. Hắn thận trọng trong từng cử chỉ.

Vì sao ư???

Bởi hắn sợ mình sẽ tan chảy trước tâm hồn ấm áp của cậu. Hắn thấy mình thảm thương trong tòa lâu đài ấy, trong thế giới riêng của hắn và cậu.

Dù ngày nào cũng gặp nhau nhưng chưa bao giờ hắn dám chạm vào người cậu. Có lẽ hắn sợ, một nỗi sợ mơ hồ nhưng vẫn cản bước hắn. Hắn sợ cái mùi tanh nồng của máu sẽ truyền sang người cậu. Hắn đã từng khinh bỉ loài người thì giờ đây, hắn sợ rằng chính bản thân mình sẽ vấy bẩn bông tuyết ấy.

Hằng ngày, hắn sống giữa hai thế giới, đối mặt với hai tạo vật của trời đất: những tên quỉ tay sai và cậu. Hắn nhận ra ánh mắt mình không còn đủ ác để lấn át bất kì ai, quyền năng không còn như xưa và cả tâm hồn cũng không hoàn toàn vùi trong bóng tối hay máu tanh.

Hàng ngày, con quỉ trong hắn kêu gào được trở lại như trước kia, được trên những linh hồn quằn quại. Nhưng từ sâu thẳm trong tấm thân ấy, một thứ được định nghĩa là linh hồn ngăn hắn vung gậy, kiềm chế những ham muốn...

Hàng ngày, hắn thấy mình như một đứa trẻ háo hức chờ nghe những câu chuyện ngô nghê đầy rẫy bà tiên, ông bụt của cậu. Những câu chuyện ấy có lẽ cũng đôi lần làm hắn chán. Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt long lanh, hắn lại muốn nghe. Cậu kể say sưa như một nhà truyền giáo giảng bài cho các tín đồ và hắn chỉ biết nghe một cách ngoan ngoãn.

Rồi cậu lại hát ru hắn ngủ, bài hát quen thuộc và bình yên.

====

Cậu ở đây cũng lâu rồi, đến nỗi không nhớ nổi đã bao nhiêu ngày tháng trôi qua.

Hàng ngày, hắn đến nghe cậu kể chuyện và ngủ ngoan trong những lời hát ru vụng về. Cậu ngạc nhiên vì cái cách hắn nhẫn nại lắng nghe mấy câu chuyện cổ tích không có thật của cậu, nhưng rồi cậu nhận ra hắn có vẻ cũng thích.

Dạo này cậu cười thật nhiều và cũng mong gặp hắn hơn. Hắn là thứ quen thuộc nhất với cậu trong thế giới này và cậu nhận ra mình thích nhìn hắn ngủ. Chẳng vì lí do gì, chỉ là lúc ấy, trông hắn thật hiền lành.

Dạo gần đây, cậu còn có một người bạn mới...

Một con mèo đen và béo núc...

Cách đây không lâu, cậu thấy mình yếu đi thật nhiều, tay chân lạnh ngắt và tựa như có kim đâm. Cậu vô cũng lo sợ, cậu không muốn phải rời xa nơi này, rời xa...

Và ngay lúc ấy, con mèo xuất hiện...

Lúc đầu, cậu thấy nó đáng sợ vô cùng: toàn thân đen tuyền và cặp mắt lại gian gian...

Nhưng khi nó nhảy vào lòng cậu, mọi cảm giác lạnh giá, mệt mỏi và đau đớn đều tan biến, chỉ còn lại ấm áp và vui vẻ...

Nó đã luôn ở bên cậu mỗi khi không có hắn. Nó chơi đùa quanh cậu và cho cậu thứ cảm giác ấm áp vô cùng. Cậu luôn nói chuyện với nó về hắn và kì lạ ở chỗ, nó hiểu cậu nói gì. Nếu nó biết nói thì hay thật, có điều mọi thứ nó cho cậu chỉ là ánh mắt, gật và lắc. Thế cũng đủ để cậu coi nó là bạn, một người bạn đặc biệt.

Cậu muốn khoe nó với hắn nhưng nó không đồng ý. Cậu đã hứa không nói cho hắn về nó. Không rõ lí do nhưng cậu vẫn muốn giữ lời hứa, với một con mèo.

Nhưng lâu rồi không thấy nó xuất hiện, cậu lại thấy nhớ và lạnh nữa...

CHAP 5

Lâu nay hắn vẫn đến thăm cậu nhưng không còn được nghe chuyện nữa. Chính hắn không cho cậu kể.

Gần đây, hắn thấy cậu có chút gì bất thường. Mỗi lần đến thăm cậu là một lần hắn thấy cậu xuống sắc. Ánh mắt vẫn ngây thơ nhưng không còn trong sáng và lanh lợi, nó đờ đẫn và có phần mệt mỏi, làn da mịn nhưng trắng bệch và ngày càng xám ngắt. Đôi môi đỏ tươi luôn mỉm cười giờ đây khô héo và nứt nẻ. Mỗi khi nhìn vào cậu, trong lòng hắn dấy lên một thứ tình cảm khó gọi thành tên, thứ cảm giác chưa một lần xuất hiện trong đời. Hắn thấy khóe mắt mình cay rát khi nhìn cậu không rời, cơ thể hắn như có kim châm, bồn chồn và lo lắng.

Nhiều ngày nay, hắn đã cố tìm mọi cách để giúp cậu trở lại như xưa nhưng không thể. Hắn lang thang khắp nơi của cả hai thế giới, lẩn quất trong từng hang cùng ngõ hẻm để tìm được thứ gì đó giúp cậu sớm bình phục. Nhưng tất cả chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Hắn giận bản thân mình, hắn đay nghiến chính cái thân xác đầy quyền năng ấy. Hắn thực sự cảm thấy đau đớn.

Nhưng nếu đau khổ và nước mắt có thể cứu vãn sức khỏe ngày càng tồi tệ của cậu thì hắn nguyện đau khổ cả đời. Hắn thấy mình vô vọng, chới với. Chưa bao giờ, trong cuộc đời mình, hắn cần một sự giúp đỡ như thế này.

Hôm nay hắn cũng đến thăm cậu. Giờ đây hắn hiểu cảm giác khi nhìn người khác ngủ, hắn hiểu tại sao cậu cứ ngồi hàng giờ để nhìn hắn ngủ mà không một lời ca thán. Hắn hiểu cái cảm giác ấm lòng khi che chở cho một linh hồn say giấc. Nhưng khi cậu quay về phía hắn, bất giác hắn giật mình.

Hắn đã làm gì thế này???

Mọi câu hỏi hiện lên và xoáy sâu trong tâm khảm vào cái giây phút ấy: Cậu, ngay trước mặt hắn, hốc mắt sâu và có quầng thâm, đôi môi nứt nẻ và khô khốc... Hắn thấy lòng mình quặn đau, hắn muốn hành hạ chính bản thân mình vì nó đã đày đọa cậu ra bộ dạng như ngày hôm nay.

Nhưng cậu mở mắt nhìn hắn và mỉm cười. Lại một lần nữa hắn giật mình và chìm vào đôi mắt sáng trong ấy.

- Hôm nay tôi sẽ trả lời cậu hỏi của ông...

- Câu hỏi???

- Phải, "vì sao tuyết lại ấm???" Đó là một câu chuyện dài...

Hắn thấy mình như ngây ra, lắng nghe câu chuyện của cậu một cách say xưa...

" Một bông hoa đẹp trên vách đá, cô độc và không tin vào tình yêu. Hàng ngày, những con chim líu lo quanh bông hoa, những đàn bướm dập dìu đi về và nắng thì như mời gọi đóa hoa khoe sắc. Bông hoa biết mình đẹp, nhưng nó cũng biết mình cô đơn. Nó luôn khép cánh bởi nó sợ nếu quá đẹp tức là tàn nhanh.

Xuân qua, hè đến, thu đi... Bông hoa vẫn im lặng khép cánh dù ong bướm có buông lời ca tụng đến thế nào đi chăng nữa. Bông hoa không tin những lời đường mật ấy, nó khinh bỉ tất cả lũ ong bướm chỉ tham mật ngọt.

Rồi mùa đông đến, ong bướm đi nơi khác hết, bông hoa nghĩ rằng mình sẽ được yên thân...

Nhưng một ngày kia, một thiên thần tuyết xuất hiện bên bông hoa nọ. Hàng ngày, thiên thần tuyết chăm bón cho cây, kể cho hoa nghe những câu chuyện của xứ sở thần tiên, của thế giới bên ngoài đầy sắc hương. Bông hoa háo hức từng ngày nghe cậu chuyện một cách chăm chú mà không hay... thiên thần tuyết đã yêu bông hoa kiêu kì.

Mỗi ngày, thiên thần tuyết tự đấu tranh với bản thân để không chạm vào bông hoa nọ...

Nhưng đến một hôm..."

Câu chuyện bị gián đoạn bởi tiếng ho của cậu...

Hắn như bừng tỉnh, hắn giận bản thân đã quá ham mê những câu chuyện mà bỏ mặc cậu.

- Hãy nghỉ đi, ta không cần nghe nữa, chỉ cần cậu khỏe lại thôi

- Nhưng tôi muốn kể nốt, thời gian của tôi không còn nhiều. Hãy cầm lấy cái này trước khi câu chuyện kết thúc.

Cậu khẽ thì thầm và trao cho hắn một cái mặt dây chuyền hình bông tuyết nhỏ xíu.

- Hãy coi nó như món quà duy nhất tôi có thế tặng ông, sau khi ông đã cho tôi cả một tòa lâu đài và hơn thế nữa...

Tòa lâu đài ư??? Hắn giận bản thân mình hết sức. Nó là một cái lồng, một nhà tù thì đúng hơn. Hắn đã giam cầm cậu, để cậu khô héo trong cái thế giới đầy tội ác này.

Nhưng những suy nghĩ miên man ấy chợt dừng lại trước giọng kể đều đều của cậu.

" Hôm ấy, thiên thần tuyết quyết định thổ lộ tình yêu với bông hoa mà không mong được đáp trả...

Bông hoa đã ôm thiên thần tuyết vào lòng. Nhẹ nhàng và ấm áp, thiên thần tuyết thấy mình hạnh phúc. Nhẹ nhàng và ấm áp, bông hoa không nghĩ rằng tuyết lại ấm đến thế, có lẽ tình yêu làm tuyết ấm lên.

Bông hoa cảm nhận được tất cả và vươn mình nở rộ, nó muốn mình đẹp nhất và chỉ đẹp với thiên thần tuyết mà thôi.

Nhưng..."

Ngay trong giây phút ấy, cậu run lên vì lạnh, tay cậu bắt đầu co quắp và môi cậu run run không thành tiếng.

Hắn cuống quýt, hoảng hốt và sợ hãi. Hắn muốn sưởi ấm cho cậu. Hắn cuống cuồng vòng tay ôm cậu vào lòng. Phải, hắn sẽ là bông hoa ấy, sẽ ôm thiên thần tuyết vào lòng mãi mãi, mãi mãi...

" Nhưng khi bông hoa nhìn lại, thiên thần tuyết đang tan dần thành một làn sương mỏng bay về nơi vô định..."

Hắn nghẹn ngào khi cậu bỗng trở nên trong suốt và linh hồn cậu đang trôi như một làn khói

"Bông hoa cuống quýt và đau khổ, bông hoa dằn vặt mình đã làm tổn thương thiên thần tuyết. Nhưng khi nhìn lên bầu trời, bông hoa thấy thiên thần tuyết đang mỉm cười - Bởi vì hoa đã biết yêu thương"

Hắn rối rít chạy theo bóng hình cậu nhưng vô ích. Trong làn sương khói ấy, cậu dường như đang mỉm cười.

================

Hắn vẫn thường đến tòa lâu đài ấy, mong chờ một cái gì đó xa xôi và viển vông...Hắn muốn thấy một bông tuyết đang dọn dẹp nàh cửa, muốn nghe một tiếng hát thanh trong, không vướng bụi trần. Đôi khi hắn mỉm cười với mặt dây chuyền hình bông tuyết trong tay mình, hắn lau thật kĩ để nó sáng lấp lánh.

Thời gian cứ thế trôi đi nặng nề, hắn tưởng như mình đã qua hàng thế kỉ. Hắn đã nghĩ: không có cậu, hắn sẽ trở lại trước kia, quỉ vương Kim Hee Chul khét tiếng; không có cậu, hắn sẽ lại chả đạp lên tình thương và sinh mệnh loài người... Nhưng hắn nhầm.

Giờ đây, trong hắn chỉ còn là một khoảng trống vô cùng lớn, một khoảng trắng trong kí ức, màu trắng trong của tuyết.

============

Một năm trôi qua thật nhanh, cái ngày trọng đại của thế giới dưới lòng đất lại đến. Chúng, từ những con quỉ râu ria đến những tên sừng sỏ đều vui mừng như chảy hội: Lễ Thanh trừ hàng năm...

Hắn bước lên bục, lặng lẽ và nặng trĩu. Sau khi một vài đứa được thăng chức, một vài tên được thăng chức, một vài tên được ấn định sẽ ca hát trong ngục mãi mãi vì một vài hạt sạn không nên có. Hắn, quỉ vương và là kẻ cuối cùng, đại diện cho sự độc ác vô độ của quỉ giới.

- Kim Hee Chul toàn năng!

- Kim Hee Chul là số một!

Hắn bước lên nặng nề trong tiếng hô vang. Không còn hình ảnh đắc thắng và ngạo nghễ, giờ đây hắn thấy chân mình như buộc đá

- Kim Hee Chul là kẻ đáng sợ nhất thế gian!!!

Đáng sợ ư??? Cuộc đời hắn gói gọn trong hai từ ấy ư??? Không!!! Hắn nghĩ bây giờ nó được thay thế bằng hai từ khác. "Đáng thương", phải, Kim Hee Chul là lẻ đáng thương nhất thế gian

Hahaa...

Hắn cười trong sự hô vang không ngừng của bọn tay sai. Nhưng tôi cá với bạn rằng không một đứa nào trong số đó hiểu đó là tiếng cười khổ đau.

Luồng sáng đỏ quét qua cơ thể hắn, tanh nồng như bao lần đứng trong nó.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ tồn tại một ý muốn được giải thoát. Hắn không muốn quay lại quá khứ, không muốn là một bông hoa trên vách đá trong câu chuyện xa xôi.

Hắn thấy toàn thân mình nhẹ bẫng, hắn có thể càm nhận thấy sàn nhà lạnh lẽo. Kí ức hắn gián đoạn và trắng xóa. Bông hoa trên vách đá, đẹp nhưng đã héo tàn vì đau khổ, cô đơn.

Những con quỷ được một phen hoảng hốt. Ánh sáng đỏ nhấp nháy liên hồi, đó là dấu hiệu của việc không đạt yêu cầu. Chúng hoảng hốt và không tin vào mắt mình, một vài đứa thì có vẻ như muốn nhảy lên vì sung sướng.

Phải, quỷ vương đã không qua khỏi kì sát hạch, một cuộc thanh trừ ngạc nhiên nhất từ trước đến nay

Chúng mong chờ một lời tuyên án: giam cầm vĩnh viễn...

Nhưng sự việc cứ đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác...

Tôi cá là con quỷ gần nhất có thể thất rõ: từ nơi khóe mắt hắn, một dòng máu chảy ra. Phải, đó là nước mắt, nước mắt của quỉ chỉ rơi khi nó thật sự biết yêu thương...

Giọt máu rơi ra từ khóe mắt, chạm vào mặt dây chuyền trên tay hắn. Ngay trong giây phút ấy, một thứ ánh sáng chói lòa làm cả thế giới ấy bừng tỉnh. Hắn không còn ở đó, cơ thể hắn bỗng trở nên trong suốt rồi biến mất còn linh hồn bay về nơi vô định, tựa như một làn khói mỏng...

Cái mặt dây chuyền đẫm máu, bay lơ lửng trong không trung rồi biến mất như chưa từng tồn tại...

Bạn có phải người thích nghe chuyện buồn??? Nếu đúng, bạn có thể dừng câu chuyện tại đây... Nhưng sẽ có những câu hỏi đặt ra đúng không???

Tại sao con quỉ lại chết mà không phải giam cầm vĩnh viễn như đồng loại của nó???

Con mèo đen ấy từ đâu đến và tất cả sẽ đi về đâu???

Tất cả sẽ được giải thích ngay đây ^^...

Bây giờ bạn có thể xem nội dung ẩn

Thiên đàng, một ngày sau khi sự việc xảy ra...

Thượng đế đang nổi giận lôi đình và hình như đang quát mắng ai đó

- Tại sao ngươi có thể làm một viêc nông nổi đến thế??? Nhà ngươi đã phá vớ mọi giới luật để phục vụ cho cái cá tính ngông cuồng của mình...

Dưới chân thượng đế, một thiên thần với đôi cánh trắng muốt và khuôn mặt dễ thương đang cúi gầm...

- Teukie, trả lời ta, sao ngươi dám tự cho mình cái quyền ấy???

- Nhưng chẳng lẽ làm quỷ thì không được yêu thương??? Không được hối cải???

- Ngươi phải nhớ, những linh hồn khi đã trở thành quỷ dữ thì đã tự gạt ra khỏi mình hai tiếng yêu thương...

- Nhưng Chul thì khác, nó còn chưa biết thế nào là yêu thương và sẽ là nhẫn tâm khi để một linh hồn không biết đến tình thương tồn tại, cho dù là trong thế giới quỷ...

- Vì ngươi. Chính ngươi đã tạo ra nó trong một phút ham vui. Vì ngươi đã dung túng nó khi duy trì sự sống cho cậu bé trần gian ấy. Chính ngươi đã mang đến mọi đau khổ cho nó, ngươi đặt nó vào chỗ không nên đặt.

- Nhưng nếu người không bắt con về thì mọi chuyện sẽ khác...

- Mọi chuyện sẽ đi đến đâu??? Đồ ngốc...Làm sao ta có thể để một thiên thần tự biến mình thành vật cưng cho quỷ vương và cũng không thể để con tự hủy hoại mình bằng cách duy trì sự sống cho cậu bé kia, dù nó vô tội và đáng sống. Hãy để mọi chuyện kết thúc tại đây, và tất nhiên con sẽ bị phạt...

- Con chấp nhận và không hề hối hận vì những gì mình đã làm. Con chỉ muốn chứng minh cho người thấy: dù là ác quỉ thì vẫn đáng được yêu thương. Nhưng con thắc mắc, sao thằng bé lại chết chứ không phải là giam cầm vĩnh viễn??? Thằng bé sẽ đi về đâu???

- Đó là luật, những ai vi phạm sẽ bị trừng phạt. Những con quỉ bị giam giữ bởi nó đã chết một lần trước đó rồi. Nhưng Kim Hee Chul thì khác, nó được con tạo ra, bởi thế mà sự trừng phạt với nó là cái chết. Còn việc nó sẽ đi đâu, rồi con sẽ rõ. Hãy nhớ rằng: ác quỷ chỉ khóc khi nó thật sự biết yêu và có được tinh yêu. Ta nghĩ con đã làm đúng khi níu kéo cậu bé trần gian ấy thêm một thời gian. Thiên thần ngốc của ta...

Và thượng đế vung tay, còn thiên thần thì mỉm cười chấp nhận hình phạt.

==============

- Yaa.. Hee Chul, hôm nay chúng ta có người mới đấy

- Đồ chết tiệt, ai cho cậu đập vào vai tôi. Aishhh...

- Sao cậu dám xấc xược như thế trong khi ai cũng gọi tôi là thiên thần...

- Ai biết, thích thì gọi, có lẽ từ kiếp trước tôi đã gọi cậu như thế...Hahaa..

- Xin chào, em là Kim KiBum

- Woa, cái tên hay thật. Anh là thiên thần Teukie, còn đây là HeeChul, một con quỉ thật sự đấy

- Ya, cậu muốn chết à??? Rất vui được gặp em, hyung nghĩ em nên gọi cậu ta là Uma thay vì hyung, cái đồ chết tiệt ấy đủ già để sinh ra cả hai chúng ta...hahaa...

- Vâng, hyung vui tính thật đấy. Uma, em có thể gọi thế chứ???

- Tất nhiên, uma sẽ bảo vệ em*nguýt con quỷ một cái*

- Woa, Bummie...

- Hyung gọi em...

- Em trắng thật đấy, dễ thương nữa. Từ nay, hyung sẽ gọi em là Snow White, em sẽ là bông tuyết của hyung

Bạn có tin câu chuyện của tôi kể???

Bạn có tin vào kiếp luân hồi và tin rằng, bông tuyết đã gặp lại quỷ vương để tiếp nối những yêu thương dang dở???

Hãy cùng tưởng tượng nhé...

Tạm biệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#suju