[SJ fanfic] Four Little Scars

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Four Little Scars

-Bốn vết sẹo nhỏ-

Written by Music_loner

HanChul/Hea|Angst|1shot|K

- MUSIC -

[...]

Bốn giây trôi qua, bốn vết sẹo mới, bốn lần tái phát, bốn nhịp đập trong trái tim nặng nề.

Một...

Hai...

Ba...

Bốn...

Bốn vết sẹo một inch sững sờ trên cổ tay xanh xao của cậu. Là cái gì đó cậu nên cảm thấy ghê tởm, nhưng không, sẽ không, bởi vì cậu cần chúng để duy trì cuộc sống này. Cậu cần nó như buồng phồi cần không khí, như mặt trời cần đến mặt trăng.

Tí... tách... lộp... độp... Nước mắt hòa lẫn máu, chúng cuộn xoắn vào nhau như những ý nghĩ đang sục sôi trong trí óc cậu. Chúng pha trộn vào tận trong sâu thẳm thành thứ mâu thuẫn quyến rũ nhất, màu đỏ, vết cắt đối lập hoàn hảo với màu trắng sứ bợt nhạt.

Tay nắm chặt chống lại đôi đầu gối run run, cậu ngẩng đầu lên, tóc trượt qua mặt. Khi đôi mắt màu café nhạt đáp lại cậu, cậu thấy ánh buồn phản chiếu qua đôi mắt đó. Cậu chầm chậm chạm tay vào tấm kính lạnh buốt trước khi sụp đổ lên nó.

Bốn vết sẹo 1-inch cho cậu biết cậu vẫn đang sống. Nó là minh chứng cho nỗi đau mà cậu đã gánh chịu. Bốn vết thương ngu xuẩn đó nhắc nhở cậu vẫn đang thở, cậu vẫn đang hoạt động, rằng trái tim cậu vẫn đập trong lồng ngực. Những ngón tay miết lên đó, mang lại cơn rúng động dọc cột sống, cảm giác rất khác lạ, và như là chào đón.

Ngón tay là đà trên làn da non nớt mịn màng, lướt dọc bốn vết thương đã đóng vẩy sần sùi nhắc nhở cậu về cách để thở. Mỗi vết thương lại gợi nhớ đến những thứ khác nhau, những rạn rỡ trong tim, tất cả đều ẩn náu khỏi thế giới, như những bí mật dơ bẩn mà chỉ có cậu mới được biết đến.

Một...

Ánh mắt nhìn chỉ dành cho người kia; HeeChul lạnh lùng tìm kiếm, khao khát bắt gặp được một đôi mắt khác, một đôi mắt không cùng đất nước. Và khi anh ta nhìn thấy ánh nhìn của HanKyung, đôi mắt anh ta sáng lên và ngọn lửa mãnh liệt trong bốn mắt đó nói cho thế giới biết rằng chúng đang yêu.

Hai...

Những lời thì thầm trên sân khấu: HanKyung đỏ mặt khi HeeChul dựa vào anh và thì thầm một vài điều thô tục. HanKyung cười tươi, tiếng cười đó làm xao động trái tim cậu, trước khi đập vỡ nó thành hàng triệu mảnh, hàng triệu mảnh nhỏ li ti. Những mảnh vỡ đó mãi mãi không thể gắn liền lại được, mãi mãi không bao giờ phục hồi được nữa.

Ba...

Phòng ngủ chung...

Tiếng xột xoạt của ga giường...

Những từ ngữ dịu dàng yêu thương thầm thì trong căn phòng, dần dần đông lại thành những nhạc điệu yêu tin tưởng lướt nhẹ trên da thịt họ.

Cậu trốn, cậu giật mạnh tóc... Cậu úp mắt vào gối cố bóp ngẹt những tiếng gào đau đớn. Nước mắt tuôn rơi, chảy xuống và thấm đẫm vào lớp vải.

Bốn...

Cậu nhìn, đăm đăm vào HanKyung đang ấn HeeChul, không: người yêu của HanKyung, người trong tâm tưởng của anh, vào tường và hôn cuồng nhiệt. Cậu không còn gì cả. Không có một bức tường nào chắn giữa họ. Không hề có một chút bấp bênh nào. Không một lời phán xét từ người khác. Cậu như hút vào đó, đôi mắt nâu buồn nhìn sâu vào cảnh tượng đang diễn ra trước khi cậu chạy trốn.

Chạy...

Chạy...

Chạy...

Chạy thật xa...

Đóng sập của phòng tắm, nhắm nghiền mắt lại, tay run run lần vào túi. Cậu sục sạo, lục tìm trong túi quần, sau đó ngón tay nắm chặt quanh một thứ gì đó lành lạnh và cấm đoán.

Nó bằng bạc, hơi lóe sáng khi cậu rạch một phát, hai phát, ba phát, bốn phát. Bốn đường cắt 3-inch hiện lên trên tay cậu. Nó khiến cậu hơi nhăn mặt. Nhức nhối, bỏng rát và nó khiến tim cậu đập dồn dập hơn, cùng với cách mà HanKyung đã làm.

HanKyung, người đó không phải của cậu, HanKyung, con người đó chỉ thuộc về duy nhất Kim HeeChul.

Nức nở, những ngón tay lùa vào tóc và nắm chặt, run run khi cậu nghĩ về mọi thứ cậu đã đánh mất. Mặt cậu xanh xao, quầng đen nổi rõ gần như che lấp cả mí mắt. Cậu trông như xác chết, nhưng chí ít vẫn còn một thứ, thứ duy nhất xứng với những cảm xúc bên trong cậu.

Cậu về nhà, không tài nào mở nổi mắt. Cậu dựa đầu lên cửa sổ lạnh buốt, hoàn toàn tương phản với làn da nóng bừng của cậu. Cậu chạy, chạy nhanh vào phòng và đóng sầm cửa lại để cậu có thể thu mình lại và than khóc.

Cậu muốn được yêu, được ôm ấp, được che chở từ một ai khác, ai đó không phải là chính cậu, nhưng chỉ bởi một người đàn ông. Người đàn ông duy nhất, người có tên là HanKyung.

Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích của HeeChul, sau đó là tiếng sập cửa. Cậu nghe thấy tiếng động khẽ khi HanKyung đẩy anh ta vào tường, bàn tay anh lần trên cơ thể hoàn hảo đó, trước khi lột trần anh ta và âu yếm ngọt ngào cuối cùng sẽ trở nên hoang dại nhưng toàn mỹ.

Cậu muốn như vậy, cậu muốn đến phát điên lên. Cậu muốn bị đẩy vào tường, cậu muốn cảm nhận bàn tay ấm áp trượt trên cơ thể và khám phá chúng.

Cậu lấy người bạn duy nhất của mình ra, ánh bạc của thứ được giấu trong túi của cậu lại lóe lên, cậu xé toạc cả ống tay áo.

Cậu giận dữ, những vết rạch sâu dài 5-inch vắt chéo qua cánh tay, nhìn hãi hùng khi máu trào ra và chảy tràn xuống.

Cái thứ nhất...

Đau, cậu nhăn mặt nhưng vẫn dũng cảm tiếp tục.

Cái thứ hai...

Cậu cảm thấy cơn giận đang rút cạn ra cùng với chất nhầy màu đỏ rơi vãi trên thảm.

Cái thứ ba...

Cậu chỉ còn thấy màu đỏ, nhoe nhoét trên cả cánh tay, nó đẹp theo cách riêng biệt và hòa lẫn vào nhau. Cậu bị mê hoặc.

Cái thứ tư...

Cậu cảm thấy mụ mẫm...

Cái thứ năm...

Cậu di chuyển cánh tay, tấm chướng trống không giờ bị đánh dấu, một bức tranh mới đang định hình.

Cái thứ sáu...

Cậu mơ, trong giấc mơ đó, HanKyung đang ép chặt cậu trên giường, cánh tay khỏe mạnh giày vò cậu, làm cậu quằn quại và thở gấp.

Cái thứ bảy...

Cậu vật xuống sàn, nằm trong vũng máu, máu của chính cậu, cậu đã nhận ra nó.

Cái thứ tám...

Cửa mở, nhưng đã quá muộn.

"Donghae, Donghae?!" HanKyung hét điên dại. Cậu cười mãn nguyện, đúng nó, cuối cùng cậu cũng được nghe thấy sự quan tâm được buộc chặt trong tiếng nói đó, cái gì đó gần với tình yêu dù bị ngụy trang thành tiếng hét xúc động, trước khi cậu chìm sâu vào thế giới tối tăm. Những từ HanKyung đã khắc lên tay cậu lộn xộn và rời rạc và cậu biết sẽ không ai nhận ra nó. Thế giới này sẽ không bao giờ được biết.

.E N D.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#suju