SJ Kangteuk lệ hoa ngâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Lê hoa ngâm ( tự )

            Trăng lạnh dạ

            Y nhân bạch y hàn nếu tuyết

            Hàn nếu tuyết

            Lê hoa phi lạc

            Hoa mai trút xuống

            Thanh huy lưu chuyển gió lạnh liệt

            Lúm đồng tiền như mộng phương hồn tuyệt

            Phương hồn tuyệt

            Đôi mắt sáng như nước

            Đôi mi thanh tú như nguyệt

            《 lê hoa ngâm 》

            Trăng lạnh như câu, tà đọng ở đen kịt như  bầu trời đêm, quang mang nhàn nhạt bao phủ toàn bộ hoàng cung, sự yên lặng, an tịch.

            Kim Anh Vân một mình đứng ở lãnh cung nhìn hoa viên trong cung, đối mặt tình trạng lấp lửng đứng một mình trong vườn, phải đối mặt với một quả lê nở, mơ màng nhìn vào.

             Hắn đã từng ở chỗ này gặp cậu bóng hình xinh đẹp, cái nhìn đó, rằng ông sẽ không bao giờ quên, gật đầu mỉm cười, lặng lẽ như hoa lê, vẻ đẹp thanh lịch, xinh đẹp.

            Nếu như, không phải hắn đích nghi ngờ cậu khiến  hắn đặt cậu vào nơi vạn kiếp bất phục.

            Nếu như, nếu như không thì tình yêu của anh là không đủ sâu, có hay không sẽ không vuột mất đi cậu?

            Nếu như, nếu như hắn điều không phải Hoàng đế, có hay không là caauyj có thể phản kháng? Có hay không sẽ không sẽ làm cậu đã bị thương tổn?

            Lý Đặc a! Lúc này ngươi đến tột cùng là đang ở nơi nào? Đang sống lặng lẽ trong một góc của thế giới, hoặc ......

            Anh Vân đích ánh mắt hơi buồn bã, tiếng thở dài đau đớn vang lên.

.

            Lý Đặc, mặc kệ ngươi sống hay chết, ta đều phải tìm được ngươi, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể! Nếu như ngươi còn sống, ta nhất định đem ngươi mang về bên ta, để dung tất cả thời gian bù đắp lại cho ngươi, nếu như ngươi... cả thiên hạ ta không có cũng được,ta sẽ đi cùng ngươi.

            Một trận hàn gió thổi qua, hoa mai đổ xuống, đổ hương thơm, đầy khát khao và hối tiếc, nhưng tôi không biết liệu nó có thể vượt qua người đó ra đi.

            Thời gian nếu có thể nghịch chuyển, có hay không tất cả có thể làm lại từ đầu.

            1

            "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế triệu viết, triệu con trai Lý Hồng là Lý Đặc tiến cung thị giá, khâm thử "

            Cậu bé thanh lịch quỳ trên mặt đất, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc, Sau khi nghe thái giám đọc thánh chỉ, yên lặng nhận lấy thánh chỉ, khuôn mặt không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc.

Rõ ràng là cách đây một tháng đã biết kết quả sẽ là, tại sao sự thật cho đến ngày nay, trái tim vẫn còn rất đau đớn? Lý Đặc ôn nhu liếc đôi mắt nhìn sang người  đang cùng trò truyện với thái giám – là phụ thân Lý Hồng của mình, miệng hình thành một gợi ý của nụ cười mỉa mai.

            Hắn vừa ra sinh, bên người liền chỉ cómẫu thân, không có phụ thân, mẫu thân bởi vì bị ép ly khai giagia đình, mang theo cậu lưu lạc. Một người thiếu nữ mang theo một hài tử phiêu linh tất nhiên là thập phần đau khổ, may là cậu có ngoại công là thần y, mà hai mẹ con học được một chút y thuật, giúp người xem bệnh kiếm được một số tiền để sinh sống. Cậu luôn luôn hỏi mẫu thân cha đâu, và mẫu thân đã luôn luôn cườinhưng không nói , với đôi mắt như đau buồn vô tận.

            Đúng vậy, mẫu thân luôn luôn cười, mặc kệ lúc nào, cho dù đang trong hoàn cảnh khó khăn thì mẫu thân cũng luôn luôn cười, nụ cười tái nhợt u buồn.

            Mẫu thân duy nhất một lần ở trước mặt cậu rơi lệ, làkhi cậu tám tuổi, mẫu thân lâm trọng bệnh rước khi chết, lúc đó mẫu thân lôi kéo taycậu , nướ mắt không ngừng rơi xuống.

            [ Chính Thù, nếu như tachết, ngươi nên làm cái gì bây giờ? ]

            [ Chính Thù, đi tìm cha ngươi, nói cho hắn ngươi tên là Lý Đặc, kêu hắn chiếu cố ngươi. ]

            [ Chính Thù, nếu như tương lai ngươi trưởng thành, nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu như ngươi đật tình cảm của lên một người nữ tử, phải hảo hảo đối tốt với nàng ta, nghìn vạn lần không nên phụ bạc nàng ]

            ...

Mẫu thân con nghĩ con cả  đời không có cơ hội để yêu một người  nữ nhi . Nhi tử phải tiến cung đi làm nam sủng, thân là nam nhân mà phải hầu hạ một người nam nhân khác, có đúng hay không rất buồn cười?

            Thái giám tuy rằng chỉ là trong cung có thể phải làm nô tài, nhưng ngươi tiến cung sau đó nói không chừngcó khả năng hoàn thượng sẽ sũng ái ngươi." Thái giám cất bước tới bên Lý Đặc mà nói “Ba ngày sau sẽ có người đến tiếp ngươi tiến cung, mấy ngày nay phải chuẩn bị tốt một chút ."

            "Chuẩn bị? Ta còn có cái gìphải chuẩn bị?" Lý Đặc giương mắt nhìn Lý Hồng, trên mặt mang theo ý cười nhạt.

            "Ngươi không nên nhất phó muốn chết bất sống hình dạng! Ngày đó buổi tối nếu như phải ngươi không ngày đó dẫn Thịnh Mẫn, đi chơi xảy không xảy  ra loại sự tình này? Thịnh Mẫn chỉ  mới mười lăm tuổi, sẽ có một tương lai tuyệt vời, nếu như tiến cung làm nam sủng tất cả tiền đồ đều bị hủy, ngươilà ca ca của hắn không lẽ không giúp hắn?" Lý Hồng trừng mắt nhìn Lý Đặc.

            Nghe xong Lý Hồngnói, trên môi Lý Đặc hiện ra một nụ cười buồn bã.

Lễ hội đèn lồng đèn tháng trước, Sungmin khăng khăng đòi lên phố, kết quả vừa vặn tới ngày này du ngoạn của hoàng thượng đến đây để chơi  khiến hoàng đế nhìn thấy Sungmin, hoàng thượng một đường theo Thịnh Mẫn, thấy Thịnh Mẫn vào lý phủ, Vì vậy hạ chỉ yếu lý phủ triệu cậu tiến cung. Lý phu nhân và phụ thân vừa vặn, biết được việc này liền báo tên Lý Thịnh Mẫn thành Lý Đặc, vì vậy không phải Lý Thịnh Mẫn, tiến cung mà là Lý Đặc,

            "Hiện tại nói ta là ca ca của hắn ,  nhưng trước đây kêu ta là hạ nhân?"

            "Ngươi... Ngươi nói nói gì vậy? Ngươi giám nói ta bạc đãi ngươi?" Lý Hồng vẻ mặt vô cùng tức giận.

            "Không dám." Lý Đặc nhàn nhạt

cười cười "Tám năm liền ngươi thu nhận ta, đã là một món quà lớn, takhông bao giờ dám mong đợi gì hơn.... nữa. Kỳ thực ta vẫn thật tình thương Thịnh Mẫn đệ đệ, thay hắn tiến cung tachưa từng lộ ra ý gì cả." Ta thương tâm, chính thái độ của ngươi. Ngươi ngay một lần yêu thương ta cũng chưa từng có, ngươi muốn ta phải thế nào đây  ta cũng là con của ngươi a, tuy rằng ngươi vô tâm vứt bỏ ta."Lão gia, ta chỉ muốn biết, ngươi có hay không quan tâm quá ta và mẫu thân ta.

            "Ta điều không phải nói cho quá !" Lý Hồng, trong mắt bắn ralủa nóng.

            "Vì sao không được ta đề?" Lý Đặc chút nào không sợ hải đón nhân ánh mắt Lý Hồng "Là ngươi phụ mẫu thân ta ! Là ngươi hại chết mẫu thân ta !"

            "Hỗn đãng !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro