[SJA]Bí Ẩn Hình Xăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

016_12.

Mã số khách hàng 091: Tiểu Lục. Hình xăm yêu cầu: ko rõ.

Đêm tối, trăng tròn…………..

A Thanh tay ôm gối, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

“A Thanh….tối rồi ngủ đi.”

Anh ta cúi đầu, có chút ko vui, “Hôm nay ko có chuyện kể sao?”

Trong phòng, Trúc Tử tay bưng ly sữa, áo thun ba lỗ, mái tóc xõa dài đen óng ả, “Hôm nay khách ko đông lắm….nhưng mà, có một cô bé lạ lắm.” Cô vừa nói vừa bước ra phòng, đến gần chỗ em trai, “Cô ấy hỏi đủ điều, còn hỏi hình xăm của chị nữa.”, Trúc Tử đưa ly sữa cho nó, “cô và cô ta có chuyện để kể phải ko?” A Thanh có vẻ nóng lòng.

Trúc Tử ngưng động một hồi, từ từ ngồi xuống, “cũng ko có gì.” Vẻ mặt phức tạp.

“Tôi ko biết. Tôi muốn nghe.” A Thanh giọng cương quyết, đến ngồi cạnh chị nó. “Cô kể tôi nghe đi.”

Trúc Tử cúi đầu, chìm đắm vào hồi ức….

017_10. Tiếng nhạc, trên trang blog màu hồng của Tiểu Lục hiển thị:

Hôm nay ở tiệm xăm hình gặp lại mối tình đầu.

Lúc ấy tôi chỉ mới 9 tuổi, nếu muốn nghe tâm sự Tiểu Lục.

Hẹn bạn tối nay 11 giờ.

Trước gương, Tiểu Lục ngồi dán lên mắt đôi lông mi giả,

Bên cạnh là mái tóc màu xanh lục

Cảnh quay dời đến trang chủ web đen, rất nhiều hình ảnh “người tình trên mạng” dội vào mắt, những lời khêu gợi cũng theo đó vang lên….

“um………….xin chào người tình trên mạng, anh ơi, tối nay muốn độc trạm em ko?”

Một đôi tay, gõ lên bàn phím màu đen, đăng nhập.

Silence

23. Một đôi tay, nắm chặt mười ngón, che kín cả khuôn mặt.

"Trúc Tử?......cô mệt à?"

Đôi bàn tay dần bớt run rẩy, cô dụi vội lên mắt, ấn vào vài nhịp,

"ko có.....ko có gì." Trước mặt em trai, cô cần phải kiên cường, cô cố gặng cười vui vẻ.

Trúc Tử vỗ vai A Thanh, đứng dậy, bước về phía trước, có lẽ trong lúc này, chỉ có sự khuất lưng ấy mới giúp cô che giấu cảm xúc, "Hôm nay xăm hình cho A Đông, xăm suốt 7 tiếng, mắt có hơi mỏi." Cô đưa tay lên, trên màn ảnh ko thấy rõ gương mặt của trúc Tử, chỉ mơ hồ đoán rằng, cô đang gạt đi giọt nước mắt của hồi ức.

"Nhưng mà hiệu quả tốt lắm."

A Thanh đứng dậy, hỏi: "Hắn ta thích chứ?"

"Hắn ta rất thích." Cô cười lên sáo rỗng. "Hắn còn đòi làm chị nuôi của hắn nữa."

A Thanh âm thầm cúi đầu, "Ko được." Nó cau mày.

Trúc Tử quay lưng lại, giọng khẩn trương, "Hắn chỉ nói giỡn thôi."

"Cô sẽ luôn ở bên cạnh chứ?" Nó lặng lẽ đi ngang Trúc Tử.

"Tất nhiên." cô bước chân theo sau.

A Thanh tay ôm đầu gối ngồi gục xuống đất. "Nhưng đôi lúc cô đến rước tôi trễ lắm."

Cô đến bên nó ngồi, "Vì phải đồ họa gấp mà."

"Tôi ko muốn ban đêm lẻ loi một mình."

Trúc Tử đặt tay lên vai nó, "Ko đâu, chị mỗi ngày sẽ đến rước em.....được chứ?"

24. Bức màn sáo dài cách ngăn phòng khách và phòng ngủ, một chút ánh sáng yếu ớt rọi vào căn phòng âm u....

Cô đắp lại tấm chăn cho em, tắt đèn, vén màn trở về phòng mình.

Desktop hình cá nhiệt đới phát ra ánh sáng lam huyền chiếu sáng cả một gốc phòng.

Cô mặc chiếc áo thun ba lỗ trắng, ngồi trước Laptop, đeo tai nghe vào.

Màn hình hiện ra trang chủ web đen.

Cô click nhẹ vào, chính là Blog của Tiểu Lục.

Một chút bồn chồn, lo lắng, cô quay đầu lại nhìn, đằng sau chỉ là một bức màn yên ắng.

User: J

Password: *******

"Rõ ràng là có lên." Tiểu Lục ở đầu dây bên kia than thở.

"um...đâu rồi nhỉ?" Cô đeo lên micro.

Bên này, Trúc Tử hít sâu một hơi dài.....

J : Tiểu Lục, tôi...........

Cô vẫn do dự, chưa lập tức Enter.

"Phù" Tiểu Lục thổi nhẹ một hơi ngắn lên chiếc micro.

"Xin chào~. Cám ơn các bạn đã điểm chọn Tiểu Lục. Hôm nay Tiểu Lục sẽ tặng các bạn một cơ hội độc trạm miễn phí oh. Nếu trên người bạn có hình xăm, mời show ra cho xem, tôi sẽ vì một mình bạn biểu diễn."

Mặt cô áp sát màn hình, giọng điệu nho nhỏ: "Biểu diễn đặc biệt oh."

Ở một đường dây khác, cảnh sát viễn thông Đại Vũ, mặt hiện rõ nét chờ đợi..

Cơ thể của Tiểu Lục, vờn theo tiếng nhạc, bắt đầu uốn éo trước webcam.

Đầm ngắn màu đen, khăn choàng lông màu đỏ, Tiểu Lục toát lên vẻ lộng lẫy, kiêu sa trong từng vũ điệu gợi cảm.

Vẻ hào nhoáng bên ngoài ấy, cũng tựa như căn phòng được bố trí đẹp đẽ này, phải chăng là một niềm vui thật sự? Hay chỉ là một vỏ bọc khéo che đậy cho sự cô độc vốn dĩ ?

Trong tiếng nhạc bập bồng lên xuống, Tiểu Lục phơi bày đủ mọi kiểu tư thế. Cô ấy, là vì đang câu khách chăng? Hay đang vì một người con gái ngày đêm nhung nhớ mà kiên trì biểu diễn, mặc cho người ấy có hay ko có trên mạng?

Ánh mắt Trúc Tử có chút hỗn loạn, đôi tay xếp lại trước mặt, ngón tay nắm chặt vào nhau, tựa như đang chờ đợi, lại tựa như muốn từ bỏ...

Trúc Tử nghiêng đầu sang một bên, hai tay nắm chặt rồi thả lỏng, hít thở một hơi dài, delete dòng chữ đã gõ trước đó....

Biểu diễn xong, Tiểu Lục lại chạy đến bên màn hình, nở nụ cười vô tư.

Đại Vũ cúi đầu nhanh chóng đánh chữ.

Silence: Tiểu Lục! Độc trạm ok? 500K!

Anh ta hồi hộp nhìn màn hình.

"Cho tôi xem hình xăm của bạn trước đã." Tiểu Lục mở to đôi mắt, khí thế hầm hầm, nhưng khi cô nhìn thấy tên của đối phương, giọng điệu bỗng dịu dàng trở lại.

"Bạn ko cho tôi xem hình xăm, tôi sẽ biểu diễn cho người khác nhé." cô rũ giọng nói.

Đại Vũ nhìn chăm chăm vào màn hình há hốc, ko biết trả lời.

Anh Hào: Tôi có hình xăm.

Anh buồn bã cúi đầu, nét mặt có chút bất cam & vô trợ.

"Chúc mừng anh Hào." Tiểu Lục cười rồi đưa tay tắt đi màn hình.

ĐANG ĐỘC TRẠM, ba chữ màu đỏ hiện lên rõ to, có chút bắt mắt kinh tâm.

Đại Vũ ngơ ngác vươn dài cổ.

"Cậu xem, loại con gái này tuổi còn nhỏ mà biết câu khách gớm." Đồng nghiệp B ngồi dựa vào một chiếc ghế bên cạnh, nói.

"Giả nai à, hay giả vờ ngây thơ." B châm điếu thuốc "Trên ấy toàn những đứa ham hố lợi lộc. Chúng nó gạt tiền đàn ông, đi mua hàng hiệu, chơi thuốc, nuôi trai, ko có con nào là tốt đẹp cả."

Đại Vũ ngưng động một hồi, "huýt" một tiếng, đứng lên, "Anh....anh..., anh sao biết được?"

"Sao tôi lại ko biết?! Anh đang làm việc công đức đấy, anh biết ko?!" B có chút hùng hổ.

Anh ta cúi đầu, vẻ mặt bi cảm.

"Tôi nói anh biết, những đứa con gái này, toàn những đứa thiếu giáo dục cả."

B rít một hơi thuốc dài.

Ở bên này, trên màn hình của Trúc Tử.

Tiểu Lục vén nhẹ mái tóc dài, cười vui vẻ: "Anh Hào vừa rồi thấy em biểu diễn thế nào? chia sẻ với mọi người đi nào."

Anh Hào: Hết xẩy. Tiểu Lục gợi cảm quá.

Tiểu Lục đắc chí cười vang.

Trúc Tử gần như kinh hãi trước những gì đang diễn ra trước mắt, ngực thở phập phồng ko ngừng hít thở sâu.

Nhớ lần sau lại đến độc trạm mình em oh." Tiểu Lục mặt dán sát vào màn hình, khêu gợi hôn lên một cái.

"um...à."

Trúc Tử mạnh tay đóng gập màn hình. "Phập." Gỡ tai nghe, chạy ra khỏi phòng.

Đại Vũ chốc chốc lại lén nhìn gã đồng nghiệp bên cạnh, có lẽ là sợ bị triết giáo lần nữa, cũng có thể là do sự yếu mồm của mình, chẳng thể tranh biện gì hơn.

Nhưng khi gã vừa rời khỏi, anh lại lập tức đánh chữ.

Silence: Nói chuyện chút nhé?

"Biết ngay mà." , Tiểu Lục đắc chí tự nhủ.

"Cho tôi xem hình xăm của bạn, tôi sẽ vì bạn miễn phí lõa thể."

Silence: Cô sao cứ đòi hình xăm thế?

"Thì sao nào?" Tiểu Lục đốc mắt vào màn hình thị uy.

Trúc Tử cúi đầu đứng bên ngoài cửa sổ, đôi cánh tay thon dài, rít lấy một hơi thuốc dài, nhả ra.

Khói thuốc màu xanh nhạt, dưới ánh sáng đêm trăng xanh nhạt, tan biến đi nhanh chóng.

Lúc ấy ko nhận rõ nét mặt của Trúc Tử, cũng ko nhận rõ cảm xúc phức tạp trong con tim được chôn

kín bấy lâu nay của cô ấy.

Silence: Cô tại sao phí phạm thân thể mình như thế?

"Bạn ko phải cũng đang phí phạm tiền của đấy sao, bỏ tiến ra độc trạm thì khoái hơn đúng ko?" Tiểu Lục có chút ngạo giọng nói.

Silence: Tôi ko muốn trông thấy cô như thế.

"Oh" cô cười vô tư, "Tôi thì thế nào hả?"

Silence: Cô đang chà đạp bản thân mình.

Tiểu Lục tức giận quơ lấy chiếc Webcam, lớn giọng trong tiếng trong kêu chói tai của chiếc micro, chất vấn: "Là nghĩa gì hả?"

Đại Vũ giật mình trước thái độ của Tiểu Lục, ngẩn ngơ ko biết phản ứng thế nào.

"Coi khinh tôi thì đừng lên mạng, sao cứ ở đó núp bóng ko dám thừa nhận."

Silence: Cô đang chơi lửa tự thiêu đấy.

"Nếu thật sự đã coi khinh tôi thì có thể cút đi, tư cách gì ở đây dạy đời! ngươi tưởng ngươi là ai hả?!"

"Tôi là như vậy đó, mắc gì tới ngươi!"

"Mặc kệ tôi thế nào, ngươi chẳng là ai cả."

Đại Vũ bàng hoàng há hốc, mặt lộ rõ vẻ bất an.

Trúc Tử rít vào một hơi thuốc, nhả ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào bên trong cửa sổ.

Từng song vách ngăn che khuất đi tầm nhìn, cũng tựa như, từng cơn ức chế, che khuất lấy trái tim cô.

Tiểu Lục trong tâm trạng vừa giận vừa buồn bực.

Đại Vũ định mở miệng nói, nhưng vì tự ti, lại thôi.

Anh tiếp tục gõ lên bàn phím.

Silence: Tôi ko là ai cả, nhưng mà...

"Bản thân ko có gan thừa nhận, còn với tôi đạo đức phê bình, ngươi giả thanh cao gì chứ?!" Tiểu Lục lớn tiếng kêu lên, nhưng lần này là cảm xúc đau buồn trực khóc.

Anh Hùng: Hey, đừng cãi nhau ở đây chứ.

Đại Lão Nhị: Thì cứ thừa nhận mình là con điếm đi.

Lãng Tử: Thôi, ko biểu diễn thỉ dzọt nha?

Tiểu Lục nhìn lên những lời phát ngôn thiếu tế nhị, bặm môi nghiến chặt, ngước đầu ko nhìn nữa.

Đại Vũ gỡ chiếc tai nghe xuống, thiểu não dùng tay ấn chặt đôi lông mày, anh ko ngờ rằng sự quan tâm của mình lại bị Tiểu Lục hiểu lầm như vậy.

Điếu tàn thuốc rơi xuống mặt đất, đạp tàn, cô chạy đến bên phòng, mở lại laptop.

Những lời khiếm nhã của tụi kia dành cho Tiểu Lục, từng câu đập vào mắt.

Tất cả bọn họ đều đã offline, chỉ còn một mình Trúc Tử.

Tiểu Lục lặng lẽ ngồi trên mặt đất, nghiêng mặt đối diện màn hình. Hình bóng ấy đã ko còn nét phong trần trước đó nữa, thay vào là sự cô độc và cô độc......

Búp bê nho nhỏ vẫn xinh đẹp đứng trước màn hình.

Tút..........

Tút..........

Liên tục hai tiếng message phát ra, Tiểu Lục từ từ quay đầu lại, cô thở ra một hơi rõ dài, "Tiểu Lục hôm nay hơi mệt....muốn nói lời chia tay với mọi người vậy." Gương mặt ấy nhạt nhòa và mệt mỏi, giọng nói khàn đi.

Trúc Tử hít sâu vào một hơi.....

J : Độc trạm, please.

Tiểu Lục than thở, tiếng than này,có lẽ, là than cho số mệnh đã được an bài.

"Thôi được................300K.................đêm nay, độc trạm cuối cùng."

Trong tiếng piano buồn thương âm vang "Hoa lài nhỏ", Tiểu Lục bước đến bên màn hình, để búp bê sang một bên, vén lại mái tóc.

Trúc Tử nghiêng mặt đi, gỡ mắt kiếng xuống, ko dám trực diện màn hình. Cô ấy đang né tránh gì ?

Là né tránh sự lõa thể của cô bé 9 tuổi chăng?

Hay né tránh tất cả tất cả, những gì có liên quan đến hồi ức của chính mình?

Thế nhưng hồi ức, vẫn luôn tự tìm đến,

"Tôi muốn giữ lại kí ức của tình yêu." , câu nói kiên định của Tiểu Lục ở tiệm xăm hình ngày nào, "Bởi vậy, tôi vẫn muốn, xăm cái này."

Bức hình Hoa Biang treo trên tường, sinh động nở rộ trên lớp da người.

"Chắc cô cũng có hình xăm chứ?"

"Vậy tại sao cô lại xăm hình?"

"Tôi...............tôi quên rồi."

"Vầng trăng lặng lẽ, Màn sương bao trùm hoa lài nhỏ......" Trong đêm khuya tĩnh mịch, giọng hát khàn đục bi thương của Tiểu Lục, đoạn đoạn khúc khúc.

Còn nhớ buổi chiều năm nào thiếu niên chở cô bé 9 tuổi ko?

Hình ảnh cô cưỡi xe, ngân nga khúc hát ấy, với cô bé, 9 năm sau vẫn còn ghi nhớ.

Giờ đây, trong giây phút đau buồn nhất, cô chỉ có thể hát với chính mình.

Mãi mãi sẽ ko bao giờ quên, mãi mãi.

Tiểu Lục tay ôm đầu gối, ngồi dưới bên giường, toàn thân lõa thể, nhưng vẫn đội trên đầu mái tóc màu xanh lục, "Ánh mắt thuộc về chị, ko nỡ rời xa chị."

"Vầng trăng lặng lẽ, Màn sương bao trùm hoa lài nhỏ."

"Chờ đợi mình chị, đi vào giấc mộng của em."

"Hoa lài nhỏ....."

Nước mắt cô ấy từ từ ngưng đọng.

"Hãy luôn nhớ rằng, em vẫn đang nơi đây."

Trong khoảnh khắc này đây, cô rốt cuộc cũng hiểu, cô bé ấy, dù là 9 tuổi, hay 18 tuổi, vẫn luôn vì cô mà chờ đợi.

"Hoa lài nhỏ, nở trên đầu cành tự nhiên xinh đẹp."

Kí ức 9 tuổi, đối với Tiểu Lục, rõ ràng và thanh khiết như gắn liền với sinh mạng của cô ấy, ko thể nào tách rời.

Và 9 tuổi của Tiểu Lục, chính là 17 tuổi của Trúc Tử, năm đó, cô mất đi cha ruột, em trai mất đi trí nhớ, cuộc sống của cô vì tình yêu mà bị đảo lộn, và cuối cùng cô cũng mất đi tình yêu.

Nước mắt, rốt cuộc cũng rơi.

Giọt nước mắt ấy, là dành cho ai? cho Tiểu Lục? hay cho chính cô?

Tiểu Lục kiên trì giữ lấy từng giọt kí ức thuộc về cô, nhưng bản thân cô thì kiên trì trốn chạy tất cả.

Trốn chạy tất cả kí ức, mới có thể tồn tại sao?

Có lẽ, nó đã ko còn quan trọng, cái quan trọng là, người con gái ấy, một lần nữa lại bước vào cuộc đời cô, mang theo tất cả hồi ức năm xưa, một lần nữa, với cô trùng phùng.

25. Đêm tối, trên khu vườn tọa lạc nơi đỉnh núi cao cao, Trúc Tử đứng hướng mặt về phía bóng đêm, lưng quay ngược lại với màn hình.

"Trúc Tử?...Cô sao thế?" A Thanh nhỏ nhẹ hỏi.

"Ko có gì." Cô quay lưng lại cười đáp, "Ko có gì."

Cô đến bên nó ngồi.

Hai người thinh lặng một hồi lâu.

Gương mặt đượm buồn của Trúc Tử, ánh mắt vô định hướng về phía xa xăm, "A Thanh." Cô cúi đầu nhìn lên cánh tay trái của mình, "Nếu như có người muốn xăm bức hình này, em...thấy thế nào?"

"Nghĩa...nghĩa là gì?" A Thanh nóng vội, hồi hộp nắm lấy chiếc áo, "Người ấy sao lại muốn giống cô?"

Trúc Tử nhẹ nhàng giáp người gần bên nó, từ tốn, "Nếu như...cô ấy cứ một mực nhờ vả, em sẽ đồng ý ko?"

"Vậy hình xăm của cô ta, sẽ là giả." A Thanh giọng điệu giận dỗi, "Tôi ghét hình xăm giả, nó trông khác lạ." Nó quay lưng ngược lại với chị.

Trúc Tử nghe xong vẻ mặt thương cảm, "Cho dù.....là giả, cũng có thể an ủi cô ấy." Ánh mắt lại nhìn về phía xa, câu nói lạc điệu vừa rồi phải chăng cũng là an ủi chính mình?

26. Tiếng kêu "rít rít" của máy xăm hình...

Những ngọn đuốc đen viền lấy đôi song đao màu đen, trên lớp da ửng đỏ, đôi găng tay trắng muốt miệt mài khắc lên từng đường nét...

"Ah.........................." A Đông đau đớn gằn giọng kêu lên, "Chị à....hôm nay sao ko nói gì hết."

Trúc Tử vẻ mặt điềm nhiên, ko trả lời.

"Đau!....Đau có cách gì phân tán chú ý hả?"

"Uh" Trúc Tử nhỏ tiếng ứng đáp.

"Cứ việc mắng......mắng tôi gì cũng được mà...........ah............."

Hắn ta đau đớn nắm lấy tay ghế,nhưng vì ko thể động đậy, chân hắn đưa lên ko phải, thả xuống cũng ko xong.

"Trúc Tử.........!" Hắn hết chịu đựng nỗi kêu lớn.

Trong gương, đôi song đao đã thành hình trên hai bắp thịt cuồn cuộn, bên cạnh chiếc đầu quỷ trên ngực, nó trở nên tinh tế huyền bí và tràn đầy sức mạnh nội tại.

A Đông đắc chí đứng trước ống kính làm pose.

"Kẻ xưng, Đao vương Quỷ đầu Đông chính là ta đây."

Hắn gồng lên đôi song đao, phảng phất như những hình xăm này, thật sự đã mang đến cho hắn một sức mạnh vô địch.

Ở một bên khác của sự ồn ào huyên náo, thân hình cao gầy của Trúc Tử, lặng lẽ đứng trước cửa tiệm xăm hình.

Bên ngoài đường phố mập mờ chiếu sáng.

Bên trong là bóng hình âm uất của trúc Tử.

Cô đang muốn bước ra ngoài? hay là đang chờ đợi?

Chờ đợi sự quyết định của chính mình? Hay là chờ đợi sự tìm đến của ai đó?

__________________

27. Hồ sơ sở cảnh sát: <<Trinh sát đội số 9>>

Đại Vũ đứng cúi đầu, trên tay cầm một xấp hồ sơ đựng trong túi giấy da bò.

"Trinh sát cả tháng nay, tại sao còn chưa truy quét.!" Một tiếng nạt nộ.

Đầu anh càng cúi càng thấp.

Mái tóc nửa bạc của ông sếp già, cầm trên tay bản báo cáo, giận dữ kênh mắt.

"Tôi....tôi thấy...thấy....phạm tội ko phải...kophai3 là như thế."

Lão sếp chưa kịp phản ứng, trong chốc lát phan vào người anh xấp báo cáo, "Bà mẹ, thế nào gọi là phạm tội? Nói vậy nghe được hả?"

"Tôi.....tôi.....tôi." Anh rất muốn nói lớn tiếng.

"Tôi, tôi cái gì! Nếu còn làm ko tốt, điều anh qua bộ phận phục chế, suốt đời làm cảnh vệ."

"Cút!"

Đại Vũ buồn bã ko ngừng dụi mày, anh hít sâu một hơi, đeo lên tai nghe, dường như đã có quyết định gì đó.

Silence: Độc trạm.

Silence: Độc trạm.

Anh liên tục phát ra hai tin nhắn.

"Bạn ko phải coi khinh tôi sao?" Ở đầu dây bên kia, búp bê nho nhỏ đội trên đầu mái tóc màu vàng kim, Tiểu Lục cầm nó che đi tầm nhìn trước mặt, vừa nói vừa làm động tác theo giọng điệu hờn dỗi, "Tại sao lại lên nữa?"

Anh quệt tay lên miệng, re_type câu "Tôi đến nói lời từ biệt." thành "Tôi đến nói lời xin lỗi."

Tiểu Lục lấy đi con búp bê, "Hớ" một tiếng, nhìn màn hình ko nói.

Silence: Xin lỗi.

"Bạn ko nên sỉ nhục tôi." Tiểu Lục giọng đau lòng.

Silence: Tôi ko có ý đó, nhưng mà....

"Sao hả?" Tiểu Lục truy hỏi.

Silence: Xin cô mong chóng, rời bỏ nghề này.

"Tại sao cứ nói nó mãi thế?"

Silence: Tôi lo rằng....

"Lo lắng cho tôi?" Tiểu Lục trách nghi.

Silence: Trên mạng có nhiều cạm bẫy.

"Lo cho tôi............. để làm gì hả? Cô thầm vui trong lòng.

Đại Vũ do dự giây lát.

Silence: Tôi thừa nhận, tôi vẫn luôn chú ý cô.

Tiểu Lục bỗng cười lên, nghiêng mặt sang một bên, "Ho, thật là ko chịu nỗi, sao cứ thích che đậy, mắc cỡ mà giả thần bí."

Tiểu Lục vẫn giữ giọng điệu gận dỗi.

Silence: Tôi chỉ là quan tâm cô.

Trong lòng Tiểu Lục vui như nở hoa, cô ko nhịn được cười lên, nhưng lại giả vờ chua chát, "Bởi vậy, bạn đang ghen phải ko?"

Silence: Đôi lúc thôi.

Môi cô tươi cười, sự vui vẻ, phấn khích toàn bộ biểu lộ trên khuôn mặt.

Đại Vũ cũng cười lên, nhưng nụ cười ấy mau chóng vụt tắt đi, thay vào là nét mặt bi thương buồn bã.

Silence: Xem như lời cầu xin cuối cùng...

Silence: Rời khỏi nơi đây nhé.

Tiểu Lục bỉm môi, chậm rãi nói, "Vậy, tôi tại sao phải nghe bạn hả?"

Silence: Tôi thật sự quý mến Tiểu Lục, mong cho cô tốt.

Đánh xong dòng chữ này, anh thở phào một hơi, tắt cửa sổ Webcam...

Anh bị nét thơ ngây, thuần khiết của cô ấy đánh động, nhưng oái oăm thay Tiểu Lục lại là một bộ phận của chứng cớ.

Anh luôn mong được thường xuyên gặp cô trên mạng, nhưng vô tình điều này sẽ kéo Tiểu Lục vào vòng tội lỗi, đó là điều mà anh ko bao giờ muốn trông thấy.

Anh quyết định ko gặp cô ấy nữa.

Và, điều duy nhất anh có thể làm là, bảo vệ.

Ở bên này, Tiểu Lục mở to mắt dán sát vào màn hình, như thể đang cẩn thận kiểm chứng từng câu chữ trên ấy.

Cô kinh ngạc há miệng, nhỏ nhẹ phát ra tiếng cười thích thú.

Cô quơ lấy con búp bê, dìm giọng lập đi lập lại, "Bởi vì, tôi thật sự quý mến cô, tôi mong cô tốt."

"Hahahaha." Cô rốt cuộc cũng cười lên thành tiếng.

Đầu Tiểu Lục kề lên con búp bê, lúc này đây, cô cứ tưởng rằng Slience chính là Trúc Tử, người mà trước đây luôn lãnh đạm với cô, người mà cô đã chờ đợi suốt 9 năm, cuối cùng, cuối cùng đã chấp nhận cô.

Cô ấy nói cô ấy mến mình?

Cô ấy mến Tiểu Lục.

__________________

28. Dòng xe tấp nập trên đường phố, Tiểu Lục mặc chiếc áo màu cam đỏ, vai đeo chéo túi vải bố trắng, tung tăng kéo mở cánh cửa tiệm, tiếng chuông gió trên cửa phát ra tiếng kêu leng keng....

Từ trong gương, nụ cười cô bé Tiểu Lục thuần khiết và xinh đẹp.

Ko hiểu cô đến đây trông thấy gì, mà càng lúc càng vui cười.

Ở một bên khác, A Đông ngồi săm soi đôi song đao trên cánh tay.

"Wow, Một cặp đao thật cool oh." Cô hiếu kì đưa tay sờ lên.

"Đẹp chứ? Trúc Tử đúng là một thiên tài eh." Hắn vừa nói vừa đứng dậy làm pose trước gương. "Tôi phải kiếm cơ hội để đi thử đao mới được."

Tầm hồn Tiểu Lục từ lâu đã bay tận chỗ Trúc Tử, cô ngước mắt nhìn quanh, "Ah, cô ấy ko có đây hả?"

"Cô ấy kêu tôi đừng làm phiền, mà cô kiếm cô ta có chuyện gì?"

"Tôi...kiếm cổ để xác định chút việc." Cô ngưỡng đầu, đi vòng sang một bên, "Xác định....cổ có muốn xăm hình cho tôi ko." Cô lại quay qua A Đông nói, giọng điệu tự an ủi.

A Đông sáp đến gần bên cô, dùng tay che nửa miệng, vẻ thần bí bỏ nhỏ,

" Mấy ngày nay cổ cứ lo đồ họa, tốt nhất đừng dại mà quấy rối."

"Đồ họa gì? Tiểu Lục ngơ ngác hỏi.

"Đồ...? đồ cái hoa chết tiệt gì đó." A Đông bỉu môi, vẻ mặt khó giải thích.

"Thật hả?!" Tiểu Lục mang chút hoan hỉ , nét mặt ẩn chứa sự mong đợi.

"Hey, nói thật nha, mấy hôm nay tính tình cô ta tệ lắm, hở chút là đạp trúng "địa lôi" đấy." A Đông vẻ uất ức từng trải.

"Tôi còn tưởng cô ta ko bị "cái ấy" nữa." Tiểu Lục cười hí hửng.

"Ha, đúng vậy, tính đàn ông, làm việc thì nghiêm túc, ko dịu dàng tí nào."

"Ờ, cô ta là "T" chính hiệu mà., vừa giỏi chịu đựng, lại vừa giỏi giả cool."

"Còn luôn tưởng mình là đàn ông đích thực nữa."

"Đúng vậy!"

"Hahahaha" hai người vừa nói vừa cười lớn tiếng.

"Ồn ào gì đó?!" Trúc Tử trên lầu, chồm ra lang cang, giọng bực bội, tâm trạng gần như thật sự khó chịu.

Tiểu Lục từ bên dưới ló đầu nghiêng nghiêng ngước lên, tựa như đứa trẻ vừa làm sai chuyện, cô mỉm cười, vẫy vẫy tay.

"Tiểu Lục" .Giọng cô ấy đột nhiên rất dịu dàng. Trong chốc lát lập tức quay lưng đi xuống.

A Đông ngẩn ngơ trước thái độ của Trúc Tử.

Tiểu Lục chạy đến.

Trên cầu thang, tiếng bước chân hai người cùng nhịp vang lên.

Họ đứng đấy, nhìn nhau.

"Cô đang bận oh, A Đông nói cô đang đồ họa." Tiểu Lục ngẩng đầu.

Trúc Tử mỉm cười gật nhẹ, "Uh, là tranh của em."

"Ah? Thật ko?" Tiểu Lục vui đến ko dám tin vào tai mình. "Là tranh của em á."

Cô ấy phấn khởi nhìn A Đông nói lớn.

"Suy nghĩ kĩ nha, xăm hình rất đau đấy tôi cho cô biết." Hắn ta nghêu ngao.

"Thường thì nam vẫn hay sợ đau hơn nữ." Trúc Tử cười nhạo lại hắn.

"Làm gì có!" A Đông nhảy lên cầu thang tranh luận.

"Hey~ vậy khi nào em đến được, ngày mai được ko? Tiểu Lục hấp tấp ko còn nhẫn nại.

"Ko nhanh như vậy, hay là thứ 5, được ko?"

Niềm vui cô ấy vẽ cả lên mặt, "Được, hohoho, thứ 5 đến." Cô cúi đầu, tự cười lảm nhảm,"Thứ 5 đến."

29. Trong khu vườn cỏ cây mọc đầy, A Thanh ngồi trên chiếc ghế, tay lật xem cuốn sách hình mẫu.

Trúc Tử từ ngoài ống kính bước vào, trên tay cầm một ly sữa.

Quần ngắn áo ba lỗ, tay chân thon dài.

"Cô hai hôm nay đều đến trễ, giám thị cũng ngủ cả, cô mới đến." A Thanh có chút giận dỗi.

"Xin lỗi nhé." Cô mỉm cười nhìn em trai, "Vì phải đồ họa gấp mà."

"Í, phải cái này ko?" Nó mở cuốn sách trải trên hai chân, "Wow, đẹp quá. Lại được nghe chuyện kể phải ko?" Nó vẻ mặt chờ đợi nhìn Trúc Tử.

"Ko phải đã nói là có vị khách..." Trúc Tử nhìn lên cánh tay trái, "Muốn xăm bức hình này...nhưng vì em ko thích, nên...chị vẽ hình hoa lài."

A Thanh từ từ cúi đầu. "Oh" Nó đóng sách lại.

Trúc Tử nhìn động tác của nó, nụ cười trên môi dần tan biến.

Hai người ngồi trong vườn, ko nói.

"Hay là cô kể chuyện gì cũng được."

"Lâu rồi cô ko kể."

Trúc Tử trầm ngâm một lúc, "Vậy...kể chuyện thời thơ ấu của em nhé."

Nó một mực nhìn về phía trước,"Tôi đâu có chuyện để kể."

"Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình." Giọng cô nhỏ dần, "chỉ là em ko nhớ thôi."

(Tiếp đoạn 002_30 Trận động đất năm xưa.)

021_32 (tiếp 002_30)

A Thanh ôm gối, cúi gập đầu.

"Tôi ko hiểu gì cả."

"Tại sao?"

"Tại sao câu chuyện hôm nay,nghe buồn quá?" Nó lại cúi gầm đầu.

Trúc Tử vội vỗ lên vai nó, "Chỉ là chuyện kể thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."

"Đầu tôi đau quá."

"Trúc Tử, vì sao tôi cảm thấy...cô đang giận tôi."

"Ko có." cô ấy giọng khẩn trương & có chút bàng hoàng.

"Thôi đừng nghĩ nhiều nữa." Cô dắt tay nó trở về phòng.

"Thôi ngủ đi nào."

Mặt A Thanh bị bóng cây che khuất đi, cái cảm xúc ấy, ko thể phân định rõ.

Đêm, vẫn là đêm cô quạnh.

33. Màu trắng của hoa lài, màu đen của cành.

Bút vẽ tinh tế, "sào sạc" tạo lên từng đường nét.

Một bóng lưng thon dài, miệt mài từ lúc bình minh cho đến tận hoàng hôn.

Tiểu Lục lẳng lặng đứng đấy, ánh sáng hoàng hôn phủ lên người cô một lớp hà quang đỏ, gương mặt để lộ nụ cười ấm áp và tươi đẹp.

Người ấy ngồi gục trên bàn làm việc, yên lặng vào giấc.

Trên đỉnh đầu cô là bức tranh hoa lài nhỏ, dưới ánh hà quang soi sáng, gần như sưởi ấm con tim Tiểu Lục.

Cô cầm bức tranh lên tay, lật ngược lật xuôi xem chăm chú.

"Tiểu Lục." Trúc Tử từ ngoài ống kính bước vào, ngăn cách bởi một cái hành lang nhỏ.

"Cái này của em hả?" Tiểu Lục nhỏ nhẹ hỏi.

"Của em."

Cô ấy cười vui vẻ.

Trúc Tử bước xuống bậc thềm, đến gần bên cô.

"Là hoa lài ư, cho nên ko phải bức Biang hoa kia nữa."

"Là vẽ cho em đấy."

"Hơ" cô ấy cười lên thành tiếng, "Chị vẽ cho em oh."

"Uh."

Tiểu Lục gật gù, "Em hiểu, đây chính là hình xăm tình yêu của em." Cô đắm chìm trong niềm hân hoan khôn tả.

Trúc Tử ngần ngại nhìn Tiều Lục, đưa tay lấy đi bức họa trên tay cô, rồi quay nghiêng người đi, tránh né ánh mắt của Tiểu Lục, "Đó....... chỉ là một bức hình xăm bình thường."

Tiểu Lục bỉu môi, lắc đầu, "Đó là tình yêu, em nói rồi, em cần một hình xăm tình yêu, và sau đó thì chị đã vẽ cho em bức hình hoa lài này." Cô quay đầu, nhìn Trúc Tử cười ngọt ngào.

"Nó chỉ là một bức hình xăm bình thường." Cô vẫn một mực tránh né ánh mắt ấy, "Chị sợ rằng em đã lo nghĩ quá nhiều."

"Là nghĩa gì ?"

Nụ cười trên môi Tiểu Lục dần dần tắt lịm, niềm hứng khởi trở nên bối rối.

"Là tôi lo nghĩ quá nhiều?"

"Là cô che đậy quá nhiều thì có!"

"Hay là cô nhất định phải để tôi nói ra."

"Cô tưởng cứ giả danh trên mạng, thì tôi ko đoán ra cô là ai sao?"

"Rõ ràng là có lên, tại sao cô ko dám thừa nhận hả?!"

"Tôi ko hiểu."

"Cô rốt cuộc là khinh thường tôi, hay là ko dám đối diện thật với lòng mình!"

Tiểu Lục lớn tiếng chất vấn, đau lòng quay đi ngồi khóc trên ghế, ko nói nữa.

Trúc Tử lưng quay ngược với Tiểu Lục, hai tay chống trên tay vịn bậc thềm, vai cô bắt đầu run lên, đôi mày hằn rõ nét khổ tâm. Cô quay lưng ngồi gục xuống bên cạnh Tiểu Lục, tay vịn trên hai chân cô.

"Chị xin lỗi."

Cô ấy, vẫn tưởng rằng người nói yêu cô trên mạng là Trúc Tử, nên đã dũng cảm thổ lộ.

Cô ấy, chỉ dám nói lên hai chữ "xin lỗi", chứng tỏ cô vẫn đang tự nhốt mình trong lao ngục của chính mình.

Đêm, đã khuya. Trăng, đã khuyết. Bóng cây xào xạo.

Tiểu Lục ngồi nằm sấp trên chiếc ghế xăm hình. Tiếng kêu "rít rít" đang khắc họa từng đường nét trên cơ thể...

Trúc Tử ngưng tay, cô hỏi, "Em tại sao...lại nhớ tất cả mọi chuyện?"

Cô quay lại, nhìn cô ấy, "Vậy còn chị?...chị quyết định quên đi tất cả sao?"

Trúc Tử nhìn Tiểu Lục, trong giây lát, lại nghiêng mặt đi, ko dám trực diện ánh mắt ấy, "Ko có." Giọng cô trầm xuống tựa như đang tự nói với chính mình.

"Nói cho em biết, về hình xăm của chị được ko?"

Cô ấy ngưng động nhìn Tiểu Lục. "Cái treo trên tường, ko phải thật chứ?"

Trúc Tử quay đầu nhìn lên bức hình xăm.

Cảnh quay lướt đi.

A Thanh ngồi khúm núm trong một gốc, trong đêm tối mịt mờ, chỉ là một thân hình bé bỏng và mơ hồ...

"Đó là cha mình, khi ông mất đi, em trai ko còn nhớ gì nữa."

Thi thể người cha trùm lên vải trắng, chỉ có cánh tay trái để lộ ra ngoài, trên ấy là bứa hình Biang hoa...

"Chỉ còn nhớ, bức hình xăm này."

Thiếu niên Trúc Tử, đi theo một ông thầy vào rừng trúc xanh.

"Bác sĩ nói, em trai, ko còn kí ức gì về gia đình nữa."

Ông thầy thở dài...

"Xin ông, xăm cho bức hình giống hệt cha cháu."

"Bởi vậy, chị đã xăm nó." Tiểu Lục nói nhỏ.

Chiếc tay áo được vắt lên, "Họ là những người quan trọng nhất với chị." Cô ấy nói, gương mặt có cười.

Tiểu Lục đưa mắt đi nơi khác, "Uh." Cô nhỏ nhẹ một tiếng ứng đáp. Nỗi thất vọng nhận thấy rõ trên khuôn mặt.

"Mẹ em thế nào?....Bà ấy có trở về ko?"

Tiểu Lục tự trào cười lên một tiếng, cô kéo lại chiếc áo dây, quay đầu cố giữ vẻ kiên cường, "Bà ấy ko về nữa."

"Em còn giận mẹ?"

Tiểu Lục vì ko muốn khóc, cô gặn phồng đôi má, lắc đầu.

Hồi ức trở về 9 năm trước, vẫn là trên bãi cỏ hoang năm nào, vẫn là nỗi cô độc vốn dĩ, cô bé cầm trên tay chiếc điện thoại đồ chơi, độc thoại....

"Thật ko?"

"Mẹ à, mẹ thật nhớ con nhiều vậy sao?"

"Huh? Vậy lần sau mẹ về, mẹ sẽ dắt con đi đâu chơi nhỉ?"

"Đông kinh oh, có phải là công viên Walt Disney ko?"

"Hay quá hay quá..."

"Mẹ ko nhớ em nữa................giống như chị vậy."

Tiểu Lục than thở, mang theo nụ cười lạc lõng, "Bởi vậy." Cô từ từ dựa sấp trên lưng ghế, "Em thường hay tưởng tượng, tất cả mọi người, đều đang ở bên em." Giọng điệu bi thương ấy, cũng tựa như cánh hoa lài trên lưng cô, khiến người ta ko nhẫn tâm chạm vào.

Trúc Tử nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

Cô quay lưng, dùng sức ôm chặt Trúc Tử, nét mặt bi thương và dòng lệ tuôn trào...

Hồi ức, lại trở về...

Cô bé 9 tuổi năm xưa, đầu đội tóc giả, đứng dưới gốc cây, trông theo một hình bóng màu đen, cứ khuất dần khuất dần....

Cô bé lớn tiếng hô hoán.........

"Chị sẽ vẫn luôn nhớ em chứ?"

Và rồi, hình bóng ấy, chỉ càng đi càng xa....

Trúc Tử ngẩn người ngồi đấy, lặng nhìn Tiểu Lục.

Tiểu Lục chồm đến, kề sát bên tai thì thào: "Ôm em."

Cô ấy im lặng, nhưng lần này, cô quyết định đối diện thật với lòng mình.

Trong giây lát do dự, cô lao đến ôm Tiểu Lục.

Cái ôm này, có lẽ, đã cởi bỏ đi mọi ức chế, và cũng có lẽ đã ruồng rẫy mọi quá khứ đau buồn.

Đầu Tiểu Lục kề lên vai Trúc Tử, cô ấy cười, nụ cười trong thời khắc này khác xa với mọi khi.

Lần này, là Trúc Tử ôm lấy cô ấy, ko phải sự tưởng tượng của bản thân, cũng ko phải sự hão huyền, giả dối trên mạng, là thật, cô ấy thật sự đang nằm trong vòng tay của cô ấy.

Tay cô ấy, dịu dàng chạm lên má cô ấy.

Một cánh tay khác của Trúc Tử, trong không trung, xới lên mái tóc Tiểu Lục.

Hôn, từ nhẹ nhàng bắt đầu?? Ngưng đọng trên đôi môi, rồi từ từ di chuyển, nồng nàn nơi cần cổ trắng sáng.

Trúc Tử nằm sấp trên người Tiểu Lục.

Cô kéo đi chiếc áo ba lỗ.

Trên cánh tay trái, Biang hoa dường như đang hân hoan nở rộ.

Tiểu Lục vén lên mái tóc dài của Trúc Tử, ôm đầu cô ấy vào lòng ngực, nhắm mắt, hôn lên một bên má.

Trúc Tử phục trên thân thể mảnh mai của Tiểu Lục, mỉm cười mãn nguyện.

Mười ngón tay Tiểu Lục xoa trên lưng cô ấy, hơi thở mỗi lúc một dồn dập.

Đầu Trúc Tử vùi sâu vào giữa hai chân Tiểu Lục.

Tay họ, vòng qua đùi Tiểu Lục, xiết chặt lại với nhau.

Đùi cô ấy dưới nụ hôn nồng nhiệt của cô ấy, ko kiềm chế từ từ ngưỡng đầu.

Cô chống người dậy, trườn lên đôi môi Tiểu Lục.

Hôn, lại nồng nàn bắt đầu.

Hơi thở của Tiểu Lục, giữa cơn đau & niềm hân hoan giao hợp, mỗi lúc càng gấp khúc.

Trúc Tử nằm sau ôm lấy cơ thể tiểu Lục, hôn như thể quên mình.

Khoảnh khắc ấy, cơ thể hai cô gái trùng điệp lên nhau, mắt họ nhắm lại, đôi tim họ mở ra....

023_34.

Trường đoạn diễn ra cùng lúc (một):

Phố đêm đèn vàng, A Đông nhả khói thuốc, lõa nửa thân trên, hống hách bước ra từ con hẻm nhỏ.

"Hoa Lài Nhỏ" phiên bản Rock vang lên.

Mạnh tay quăng điếu tàn thuốc xuống mặt đất, "Ê! Thằng kia!"

Một cậu học sinh đang hoang mang bước tới, nó định chạy đi nhưng bị hắn chặn lại, "Tôi ko có tiền."

"Mẹ kiếp, đồ lẽo mép!" A Đông ngưỡng đầu, nhìn lên cậu học sinh cao hơn mình gấp rưỡi, giọng hằn học.

Hắn nắm lấy vai nó, đấm vào mặt một cú đau điếng, nó ngã lăn xuống đất.

Cậu học sinh nằm trên mặt đất, phẫn nộ giương mắt nhìn hắn, nơi miệng nó đang rỉ máu.

A Đông nhìn nó khinh miệt, vẻ mặt ngạo nghễ gồng lên đôi song đao trên cơ thể, tựa như sức mạnh tràn trề, dương dương tự đắc.

35.

Trường đoạn diễn ra cùng lúc (hai):

Trên trang chủ web đen.

Cửa sổ Tiểu Lục, offline.

Đại Vũ gương mặt an ủi nhưng lại có chút lạc lõng.

Anh nhanh tay kích gõ vài chữ lên Blog Tiểu Lục.

Chủ đề: Tạm biệt.

Cám ơn em đã chịu nghe anh, đừng quay trở lại nữa...Tạm biệt.

Anh yêu Tiểu Lục.

Anh thở dài một hơi.

"Báo cáo sếp, có thể...có thể hành động được rồi ạ." Đại Vũ đưa cho ông sếp xấp báo cáo.

024_37.

Trường đoạn diễn ra cùng lúc (ba).

A Thanh tay ôm chiếc cặp, bồn chồn ngồi chờ trên ghế .

Bên ngoài có tiếng xe máy nổ.

"Trúc Tử?" Nó xông ra khỏi nhà bảo mẫu.

Tiếng xe đùng đùng lướt qua, ko phải là Trúc Tử.

025_39.

A Thanh vai đeo cặp, sợ hãi đứng bên lề đường, vài chiếc xe phân khối gầm rú phóng qua.

Nó lập cập bước đi giữa hai bên núi đồi cây xanh bao phủ.

Nó đứng lặng giữa hai bên bờ vực thẳm, ngồi gục xuống.

Trước mặt nó, là một nhánh hoa Biang màu vàng nở rộ.

026_41.

Đôi mắt phủ đầy loài hoa bí hiểm.

Hồi ức.

Căn nhà ầm ầm chấn động , toàn bộ đồ đạc trong nhà cùng phát ra tiếng kêu thê thiết của sự đổ vỡ.

Người đàn ông trong cơn hoảng loạn, xông vào bế lấy đứa con còn đang ngon giấc, trong khoảnh khắc xông ra đến cửa, căn phòng đổ ập xuống.

Cánh tay cha, thò ra trong đống đổ nát, loài hoa màu vàng nhuộm lên màu đỏ của máu, trở thành một màu đen bí hiểm, tập kết nhảy múa trước ánh mắt bất động của thằng bé.

Nó ngơ ngác ngồi cạnh thi thể.

Trong khoảng cách gần kề, chị nó lặng người đứng đấy, đối mặt với em trai của chính mình, đối mặt với một cõi hoang tàn đổ bể.

027_36.

Trăng tròn, có mây.

Hoa lài nhỏ, lẳng lặng nở trong làn gió khẽ.

Ai đang hát, "Hoa Lài nhỏ.", trong thanh xúc động.

Họ ôm nhau vào lòng, đắm nhìn .

Trúc Tử nắm lấy tay Tiểu Lục đang chạm nhẹ lên cổ cô, mỉm cười.

Ko nói.

027_37.

Bầu trời đêm trăng, rơi xuống chân trời một màu đỏ ửng.

Trúc Tử giật mình choàng tỉnh, bên cạnh là Tiểu Lục còn đang say giấc.

Tựa như linh tính cho điều chẳng lành, cô kéo mở cánh cửa.

Một người nằm bất tỉnh trước cửa tiệm, với gương mặt đầy thương tích.

"A Đông...A Đông à..." Giọng kêu khẩn trương, bàng hoàng của Trúc Tử.

"Chị à...tại sao lại khóc?"

Hắn khẽ mở đôi mắt vẫn còn trong cơn ác mộng...

Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt...

Một cánh tay trái nằm trơ trọi trên nắp cống đen vương vãi máu...

Kèm theo là tiếng thét thất thanh và kinh hoàng....

027_38.

Trúc Tử tìm kiếm A Thanh trong nhà bảo mẫu.

"A Thanh...A Thanh...."

Cô thất thểu ngồi gục trước bậc thềm.

Một bóng chân tần ngần bước tới.

"Xin lỗi, tôi đến từ cục cảnh sát Singchang..."

Trong bệnh viện, A Thanh đang nằm trên giường cấp cứu....

"Tình trạng cậu ấy trong hồi nguy kịch, hôn mê cấp 5, thuộc loại hôn mê nặng nhất."

Cửa phòng cấp cứu dần dần khép kín, gương mặt thất thần của Trúc Tử...

Khoảng cách giữa cô và em trai cũng tựa như hai lớp cửa ngăn cách ấy, mỗi lúc một xa vời...

027_39.

Trên đồi thung lũng đen, tiếng gió vi vu rùng rợn...

A Đông,

"Xăm hình là giả! Tại sao lại là giả. Ah, ah...."

Cha,

"Con ko bỏ rơi em trai, con ko có..."

A Thanh,

"Cô tưởng rằng xăm lên bức hình đó thì tôi sẽ tỉnh lại sao?"

Tất cả đều là ảo giác, nhưng tai họa là có thật,

Niềm bất hạnh hằn lên gương mặt khắc khổ của Trúc Tử,

Cô quỳ bên bờ vực thẳm, trước mặt vẫn là loài hoa vàng bí hiểm ấy, nó tựa như lời nguyền đeo bám dai dẳng cho một số phận đen đủi ...

Rốt cuộc thì tại hoa hay tại người?

Yêu người mình yêu lẽ nào cũng là tội sao?

Dòng lệ bất lực đã ko còn đủ kiên cường để kiềm nén, nó cứ một mực tuôn trào.....

027_40.

Tiểu Lục thẫn thờ ngồi đợi Trúc Tử trước cửa tiệm xăm hình.

Tiếng chuông điện thoại khẽ reo,

"Chị ko thể xăm hình cho em nữa, mong em tha thứ.

Tạm biệt.

Trúc Tử."

Là tin nhắn của Trúc Tử, và là nét mặt buồn thương của Tiểu Lục,

Thì ra, sự ái ân là giả,

Nhưng, cái hình xăm đến phân nửa ấy, lại là thật,

Em vẫn còn cảm thấy, ẩn bên trong của sự đau nhối.

"Em đã ko còn lựa chọn nào khác,

Chỉ biết 24 giờ liền,

Ngồi đợi ở nơi đây."

Nửa hình xăm còn lại, cho Tiểu Lục niềm tin rằng, cô ấy sẽ trở về...

027_41.

Trong khi đó, ở sở cảnh sát....

1007 báo cáo, nhận được tín hiệu triển khai hành động...

1007 hồi báo, hang ổ tội phạm đang được bao vây over...

Trên trang chủ thị tín,

Tiểu Lục: Online.

Gương mặt thất kinh của Đại Vũ, anh nhanh tay gõ chữ,

Silence: Tiểu lục, Tiểu Lục.

Tiểu Lục vẫn đội trên đầu tóc giả màu xanh, chờ đợi Trúc Tử....

"Rốt cuộc cũng đến rồi hả." Giọng cô nghẹn ngào thất vọng.

Silence: Mau chóng offline, mau rời khỏi nơi đây Tiểu Lục.

"Ko được, ko được bỏ em một mình." vẫn là giọng điệu buồn thương ấy.

"Em cũng sắp bị chết đuối rồi." cô vừa nói vừa bỏ con búp bê vào hồ cá, ánh mắt lạc lõng.

__________________

07.

Mọi vị trí đang tiếng gần mục tiêu, dự tính 13 phút nữa hoàn thành bao vây.

Tiếng kêu inh ỏi của xe cảnh sát....

Silence: Tiểu Lục, hãy nghe anh nói...

Silence: Anh, Anh là cảnh sát.

Tiểu Lục như ko tin vào mắt mình, khuôn mặt buồn thương ấy càng trở nên phức tạp và bối rối...

"Anh đang nói gì hả?"

Đại Vũ ko còn nhẫn nại, anh khẩn trương cầm lên chiếc phone tai, ngập ngừng hối thúc:

"Tiểu Lục,... là thật đấy...anh...anh là cảnh sát.

Đêm nay... tụi anh đang .....triển khai hành động."

Cái giọng lắp bắp bất lực ấy lại tiếp tục đánh chữ.

Silence: Tụi anh trinh sát mạng này đã lâu rồi.

Silence: Toàn quá trình truy quét sẽ được ghi hình làm chứng.

Silence: Em ko offline sẽ trở thành một bộ phận của chứng cứ đấy.

Một loạt dòng tin của Đại Vũ như đôi cánh tay vô tình xô Tiểu Lục xuống tận hố sâu vực thẳm. Trong giây phút này đây, cô rốt cuộc cũng hiểu, người con gái ấy, người con gái mà mình kiên trì chờ đợi suốt 9 năm ấy, vẫn chưa từng thuộc về cô...

"Thì ra người nói yêu mình trên mạng ko phải là Trúc Tử."

Tiếng khóc của sự đau buồn hòa trong tiếng nức của niềm uất ức, tay cô ko ngừng kéo bứt trên mái tóc giả, như thể nó chưa bao giờ thuộc về kí ức giữa riêng cô và Trúc Tử, như thể nó chưa bao giờ khiến Trúc Tử phải lưu luyến...

Và trong khoảnh khắc lạc loài ấy, Tiểu Lục cảm giác như bị bỏ rơi một lần nữa....

9 năm trước ra đi ko một lời từ biệt,

9 năm sau vẫn vậy, ko một tiếng yêu....

027_42.

Tiếng khóc thê lương, khan đục của thằng bé.

"Em?"

"Chị hai..." Nó chạy ào đến áp sát vào lòng chị.

Trúc Tử ôm đứa em nhỏ trong tay, mà lòng đau như cắt.

Đôi mắt A Thanh từ từ khẽ mở...

Môi nó bắt đầu run động.

Người thức tỉnh từ trong tiếng khóc của tiềm thức như nó, đang muốn kêu gọi ai?

Là cha? hay là Trúc Tử?

Người tự chạy ra từ thế giới tối tăm của chính mình, rốt cuộc là giải cứu cho ai?

Là chính nó? Hay là Trúc Tử?

43.

Tiếng hát độc thanh "Hoa Lài Nhỏ" phát ra từ máy điện thoại...

"Hoa Lài Nhỏ, hãy luôn nhớ em, xin đừng quên em.

Hoa lài nhỏ, hãy luôn nhớ em, xin đừng quên em."

Gương mặt hốc hác của Trúc Tử bên dòng tin nhắn nghẹn ngào của Tiểu Lục.

"Em phải lên mạng đợi chi đây.

Đây là những lời nhắn cuối cùng của em,

Xin chị, hãy nhớ lấy em."

Trên đồi cỏ hoang tiếng gió cực mạnh, và loài hoa Biang, vẫn còn nằm đấy.

Hoa, thật ra chỉ là cái cớ cho mọi niềm bất hạnh.

Họa, chẳng phải do con người.

44.

Căn phòng buổi sáng, sao vẫn thấy âm u.

Tiểu Lục chìm say trong giấc, cô nhẹ nhàng trở người.

Bàn ghế, giường, tủ, tất thảy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn trong thế giới vốn dĩ của Tiểu Lục.

45.

Trong cơn mê sảng, cô lại trở về hồi ức 9 tuổi, vọng về bên tai tiếng hát ngày nào của Trúc Tử.

Trong cơn mê sảng, cô trở về đêm tối hôm đó, cô đang nằm trong vòng tay ấm áp của Trúc Tử.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Trúc Tử đắm nhìn gương mặt Tiểu Lục, tay cô xiết chặt tay cô ấy.

Tiểu Lục đắm nhìn đôi tay xiết chặt nhau ấy, nhìn lên ánh mắt Trúc Tử, mỉm cười hạnh phúc.

Trúc Tử chồm người đến, ngả đầu trên ngực Tiểu Lục.

Đầu cô gác trên mái tóc dài của cô ấy, ôm sát vào lòng, hôn nhẹ lên trán.

"Em tại sao, lại nhớ tất cả mọi chuyện?"

"Còn chị? Chị quyết định quên đi tất cả sao?"

46.

Chiếc điện thoại màu trắng, "tít tít" tiếng thao tác...

"Xin lỗi em, chị về tiệm xăm hình đợi em..."

Người nhận: Tiểu Lục.

Áo sơ mi trắng, sáng trong đến chói mắt.

Gương mặt ấy, chưa bao giờ lại thanh thản như lúc này.

Cô bước đi hướng về ống kính, trong tiếng nhạc âm vang "Hoa lài nhỏ.", bước chân kiên định, tiến về phía trước....

Ánh mắt ấy thanh khiết, phảng phất lên màu sáng hi vọng.

Màn sáo cửa tiệm, được kéo lên,

Ánh sáng mặt trời rọi vào, chiếu sáng cả phòng ốc, chiếu sáng cả chính cô.

Cô đứng trước cửa tiệm, quay lưng, nhìn lên bức hình Biang trên tường.

Trên người cô tỏa ra lớp hào quang sáng.

Và loài hoa ấy, đã ko còn tươi đẹp như ngày nào.

47.

Điện thoại trên bàn, khẽ run...

Tiểu Lục trở người, vẫn còn trong giấc.

Dòng lệ trải dài trên má phải.

48.

Người con gái ấy, đầu đội tóc giả màu xanh, mang theo tất cả hồi ức của chính mình, bước đi thanh thản và kiên định....

Cô đang hướng về đâu, cô một mực mỉm cười...

Trích:

Cơn mưa chợt đến giữa bình minh,

Giọt sương thấm ướt hoa lài nhỏ,

Loài hoa thuần khiết và thơm ngát, tựa như hơi thở chị.

Làn gió lướt qua đồng cỏ đêm, hoàng hôn nhuộm hồng hoa lài nhỏ.

Mỉm cười nở rộ trong tỉnh lặng, nhìn ko thấu bí mật nơi chị.

Vầng trăng lặng lẽ trôi, màn sương bao quanh hoa lài nhỏ.

Ánh mắt thuộc về chị, ko nỡ rời xa chị.

Vầng trăng lặng lẽ trôi, màn sương bao quanh hoa lài nhỏ.

Chờ đợi mình chị, đi vào giấc mộng của em.

Hoa lài nhỏ, phải chăng, chị sẽ quên em.

Hoa lài nhỏ, hãy luôn nhớ rằng, em vẫn nơi đây.

Hoa lài nhỏ, nở trên đầu cành, tự nhiên xinh đẹp.

Hoa lài nhỏ, hãy luôn nhớ em, xin đừng quên em.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro