20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi môi mềm mại đang ngày càng sát khuôn mặt của đối phương. Môi mỏng chạm nhẹ xuống môi cậu có chút gượng gạo, ngập ngừng. Vị ngọt nơi đầu lười lấp đầy buồng phổi khiến Doyoung kích động, cảm nhận được Junghwan đang tiếp đón mình anh càng cố gắng len lỏi vào trong khám phá nơi khoang miệng ẩm ướt. Thanh âm ướt át từ hai đôi môi đang quấn quýt lấy nhau làm dâng lên những xúc cảm đầy mãnh liệt. Doyoung run rẩy muốn thoát ra, hô hấp ngày một trở nên khó khăn lại chỉ có thể qua kẽ môi mà ấp úng xin đối phương dừng lại.

Trái ngược với sự chật vật của anh Junghwan ngày càng hưng phấn, mọi tế bào cơ thể đều đang gào thét như muốn nói không được phép tha cho người đối diện vào lúc này. Cậu giữ chặt eo đem anh đè xuống chiếc sofa rộng rãi mà Jihoon mới tậu về 2 ngày trước. Đầu lưỡi chen vào mạnh mẽ tách hàm răng trắng sáng của người dưới thân.

Hơi thở đầy dục vọng của cậu làm anh hoảng hốt, cố gắng ngọ ngoậy để thoát ra. Nhận thấy anh đang phản kháng Junghwan càng ra sức đè ép, nơi cần cổ trắng ngần cũng bị cậu tức giận mà cắn mạnh.

"Chịu không nổi rồi? Phản kháng như vậy có phải là muốn Choi Hyunmin thế chỗ vào đây đúng không?"

"Không. Không phải. Chỉ là nhanh quá em không theo kịp"

Sợ hãi Junghwan sẽ rời đi Doyoung với tay ôm thật chặt cổ cậu, đầu lưỡi trơn mềm liếm nhẹ lên môi cậu như để lấy lòng làm tim cậu mềm xèo. Nhìn ngắm Doyoung thở hổn hển dưới thân cùng ánh mắt trơn ướt như thỏ con bị bắt nạt nhưng lại không dám khóc chỉ có thể dùng đôi mắt ươn ướt mà cảm hoá đối phương.

"Tha lỗi cho em đi. Em thật sự không nghĩ Choi Hyunmin sẽ làm vậy"

Cậu đang cố gắng khắc chế sự nhộn nhạo phía dưới, khắc chế dục vọng đang cháy hừng hực. Chiếc áo len rộng bị cậu kéo trượt khỏi vai, ngay cả bàn tay cũng không rảnh rỗi mà chui tọt vào bên trong vuốt ve vòng eo thon gọn của anh. Junghwan gục đầu vào bả vai anh liếm nhẹ chút máu chảy từ vết cắn hồi nãy, hương thơm ngọt ngào cùng làn da nõn nà run rẩy theo từng cái hôn cậu rải lên.

"Em làm anh phát điên"

"Em xin lỗi mà"

"Anh gần như đã muốn giết chết anh ta nếu em không ngăn cản"

"Em biết"

"Đừng để anh phải thấy cảnh đó thêm 1 lần nữa vì anh chắc chắn sẽ giết anh ta trước khi em kịp ngăn lại"

"Tuyệt đối không có lần sau"

"Ngoan" Junghwan vuốt ve mái tóc của Doyoung rồi hôn thật khẽ. Doyoung tròn mắt ngây ngốc nhìn cậu. Anh biết Junghwan đang kìm nén bởi hơi thở nặng nhọc đầy dục vọng kia như đang vây hãm khắp cơ thể anh để đánh dấu con mồi.

"Thỏ con, cả đời này em cũng không thoát được vậy nên ngoan ngoãn một chút, sẽ không để em chịu thiệt"

Junghwan vô thức nhìn xuống cơ thể đẹp mê mẩn của người dưới thân, làn da non mềm trắng ngần làm cậu như tê dại, mọi tế bào não như đang dần đốt cháy. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nằm phịch xuống cơ thể anh, gục mặt nơi hõm cổ thơm ngát.

"Em có biết em như thế này anh chịu không nổi không?"

"Nhưng em biết anh không muốn làm em đau"

"Doyoung à, dù đôi khi anh hành xử có hơi mất kiểm soát nhưng đối với em chỉ 1 vết xước nhỏ anh cũng không đành lòng. Trước đây Jihoon hyung có hỏi anh rằng anh có thật sự yêu em đến thế không, lúc đó anh không biết như thế nào là thật lòng yêu 1 người chỉ là anh rất muốn có em bên cạnh. Đến bây giờ khi đã có em bên cạnh anh nhận ra như vậy chính là tình yêu"

"Em xin lỗi vì đã tiếp cận anh với mục đích không tốt, em đã rất sợ 1 ngày nào đó anh phát hiện ra sự thật. Hôm nay em mới biết thì ra anh đều biết mọi chuyện nhưng lại luôn lựa chọn tha thứ cho em. Nếu đó không phải tình yêu thì em cũng không biết trên đời này có thứ gì gọi là tình yêu nữa"

"Chỉ cần ở bên cạnh anh thôi được không?"

"Anh là nơi tốt nhất để em trở về mà"








___________________________

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro