109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ads By TVNL

Search

NAVIGATE

HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC

By Tiểu Tuyền on August 19, 2016

Cho thuê kios Ecohome đến 50 năm

MIỄN PHÍ ĐẾN 5 THÁNG TIỀN THUÊ KIOS THƯƠNG MẠI TẠI ECOHOME 1 & ECOHOME 2• Ecohome 1 và...

Tìm hiểu thêm

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 109: Xuân tình một đêm, tai vách mạch rừng

Edit: Tran Phuong

Beta: Tiểu Tuyền

Chẳng lẽ trong nhà Đàm tỷ xảy ra chuyện gì? Thừa dịp đêm tối, nàng lén lút ở tiểu viện Đàm gia, bám vào cửa nghe lén, kết quả nghe tiếng khóc đè nén của Đàm tỷ.

Tỷ ấy sao vậy? Ninh Tiểu Nhàn do dự một chút, phát hiện xung quanh không có người, vì vậy khẽ nhảy lên nóc nhà. Ừ, đèn đại sảnh vẫn sáng nè.

Ở góc tường nghe trộm có vẻ thiếu đạo đức nhỉ? Âm thanh chính nghĩa trong lòng nàng nỗ lực khiển trách, sau đó lại bị lửa bát quái dấy lên hừng hực đốt không còn một mảnh, vì Đàm tỷ không nhịn được nức nở hiển nhiên rất thương tâm.

Ninh Tiểu Nhàn gập người như con thằn lằn, vô thanh vô tức trườn xuống tường. Nàng có thể khống chế phân nửa cơ bắp trong cơ thể vận hành, chút công phu thô thiển này không tốn mấy sức.

Nàng nhìn căn nhà trước mặt, quyết định ngồi xổm chỗ cửa sổ. Nếu nàng không đoán sai, bên trong hẳn có ân sư nàng thụ nghiệp.

Nàng cẩn thận tiến gần, buộc tóc gọn gàng để tránh vướng víu, lúc này mới dán lỗ tai lên tường, làm ra động tác “nghe góc tường” tiêu chuẩn. Trường Thiên trong Thần Ma ngục tuy không thấy động tác của nàng nhưng cũng đoán được không khỏi nâng trán thở dài, Cùng Kỳ cười nghiêng ngả, khen nữ chủ nhân vô cùng thú vị đáng yêu.

Tiếu Tử quả nhiên ở trong, hơn nữa còn đang không ngừng thở dài. Vì Đàm Thanh Hà đối diện hắn khóc đến lê hoa đái vũ:

“Vân Phong, đừng trách Thanh Hà thất lễ. Chỉ là vài ngày nữa huynh sẽ đi theo thương đội, không biết bao lâu mới gặp lại.”

Ninh Tiểu Nhàn cực độ hiếu kỳ, Đàm tỷ mới rồi thất lễ thế nào? Mặt khác tên của Tiếu Tử vốn thì ra là Hoa Vân Phong, nàng lần đầu tiên biết, tên này nghe rất hay.

Chỉ nghe Tiếu Tử thấp giọng cười khổ: “Ý tốt của Thanh Hà, Hoa mỗ tâm lĩnh. Chỉ là ta đi chuyến này không có chỗ ở cố định. Tính mạng không đảm bảo, thực không phải lương phối.” Hắn dừng một chút, mới cắn răng nói, hiển nhiên trong lòng cũng không nỡ: “Với tài mạo như Thanh Hà tìm một lang quân như ý chẳng phải quá dễ sao, hà tất, hà tất phải lãng phí tâm tư trên người Hoa mỗ?”

Oa, Tiếu Tử, ngươi quả nhiên là kẻ độc ác, mấy ngày nay chiếu cố người ta cẩn thận. Giờ đối mặt với mĩ nhân ngưỡng mộ trong lòng vậy mà còn nói lời cự tuyệt, cái này phải ngược tâm nhiều lắm, phải là người già mồm cãi láo mới làm được. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm giơ ngón cái với hắn. Dù không biết lời này có phải nói cho chính bản thân nghe không.

Chợt nghe tiếng ghế động, hiển nhiên là Tiếu Tử đứng lên muốn đi. Đàm Thanh Hà cũng gấp, tựa hồ đụng ngã ngọn đèn trên bàn, chợt nghe Tiếu Tử cả kinh hô: “Thanh Hà nàng…. ngô…..” Lời còn chưa dứt miệng đã bị cái gì đó chặn lại. Sau đó mấy giây, trong phòng im lặng không một tiếng động. Cũng không biết đang làm gì. Đàm thanh Hà mới khẽ “ngô” một tiếng.

Đàm tỷ cũng là một người thuộc phái hành động. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm bội phục.

Tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhẹ vang lên đi vào khuê phòng Đàm Thanh Hà. Tiếu Tử định theo sao? Quả nhiên không có nam nhân bình thường nào có thể chống lại mĩ nữ yêu thương nhung nhớ a. Ninh Tiểu Nhàn suy đoán, sư phụ tiện nghi này của nàng sẽ trực tiếp ôm tiểu quả phụ về phòng. Qua một hồi, trong phòng truyền ra âm thanh huyên náo, như là cởi quần áo.

Đàm Thanh Hà cố nén tiếng thở gấp nhưng rốt cuộc vẫn truyền ra, tinh tế, dầy đặc. Dường như bị bóng đè, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng hừ nhẹ, như con nai đau đớn. Giọng nàng vốn trầm thấp, lúc này khẽ run hô nhỏ vài câu “không nên”. Như có như không, khiến người cùng giới ngoài cửa sổ cũng rung động trong lòng. Nhưng Tiếu Tử lại hoàn toàn không tiếng động khiến tiểu tặc bên ngoài căng tai mới miễn cưỡng nghe được tiếng hít thở nhỏ của hắn. Nam nhân này, dù ở thời khắc làm chuyện kích tình cũng theo bản năng che giấu mình.

Đàm Thanh hà cuối cùng vẫn là một nữ tử, làm chuyện tốt bực này vẫn sợ người ta nghe thấy, lúc này hơi thở  như lan vẫn còn nhớ rõ: “Cửa sổ…. Tranh Tranh còn đang ngủ.”

Tiếu Tử rốt cuộc khàn khàn nói: “Ta đi đóng.” Lấp tức đứng dậy đi về phía cửa sổ. Lúc này Ninh đại tiểu thư không khỏi may mắn mình không có trực tiếp ghé vào cửa sổ nghe trộm, không thì sẽ bị người ta bắt tại trận rồi. Nàng vận điều tức thuật, ngừng thở, ngăn nhịp tim đập, như một tảng đá không sinh mạng hòa vào bóng tối.

May là như vậy, Tiếu Tử đứng bên cửa sổ một hồi, như có cảm giác, cho đến khi Đàm Thanh Hà ngâm nga khẽ gọi: “Vân Phong”, hắn mới đóng cửa. Sư phụ này của nàng ngược lại rất có tài, nàng đã luyện điều tức thuật đến cảnh giới tiểu thành, Tiếu Tử là một người phàm cư nhiên có thể sinh cảm giác.

Nhưng lực chú ý của nam nhân lúc này không ở đây, hiện tại đối diện với hắn là cảnh đẹp lương thần. Quả nhiên một lát sau, Đàm Thanh Hà liền không nhịn được thét lên một tiếng chói tai, xem ra thời khắc đánh giáp lá cà đã đến. Tiếng hét này mặc dù đã khắc chế nhưng trong đó vẫn bao hàm mừng như điên, thỏa mãn, đòi hỏi, mê loạn, hiển nhiên kích thích mãnh liệt nam nhân, bởi vậy nam tử trong phòng nặng nề gầm nhẹ một tiếng, chính thức công đồn.

Lúc Ninh Tiểu Nhàn chữa thương ở chân cho Đàm Thanh Hà, cũng là ở gian phòng này, biết tỷ ấy dùng giường tốt, đều chế từ gỗ, kết cấu chặt chẽ nhưng kiên cố có thể chịu vật nặng. Vậy mà lúc này cái giường cũng theo thân thể chủ nhân lung lay trước sau, rất phối hợp phát ra âm thanh kẽo kẹt. Một lát sau, tiếng thở dốc, tiếng ngâm khẽ, tiếng va chạm, tiếng giường lắc lư, còn có một chút âm thanh ái muội không rõ quanh quẩn trong phòng, tấu lên một khúc nhạc ý loạn tình mê.

Cô nương ngoài cửa sổ dù sao cũng chưa thành thân, nghe thấy tình hình chiến đấu bên trong càng ngày càng kịch liệt, tim cũng đập thình thịch, nàng ôm chặt lấy mình, cảm giác như thiêu đốt.

“Đã có gan đến nghe trộm thì cũng đừng để người phát hiện.” Trường Thiên đột nhiên nói,  dọa nàng càng hoảng sợ. Trong thời điểm này, giọng hắn vẫn không nhanh không chậm, thanh lãnh bình thản, như hắt cho nàng một chậu nước lạnh: “Thu liễm khí tức của nàng lại, coi như đây là huấn luyện điều tức là được rồi. Loại tài nghệ này vốn có thể thành thục trong chiến đấu, hiện tại nàng lại đem ra đây luyện.. cũng giống nhau thôi.”

“Đem chuyện này ra huấn luyện điều tức! Trường Thiên đại nhân quả nhiên anh mình.” Cùng Kỳ không quan tâm, theo thường lệ nịnh bợ một câu, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Nữ chủ nhân, nếu ngài không muốn bị phát hiện phải nhanh chóng liễm khí. Nam tử bên trong khi nãy đã phát giác, tim ngài đập và tiếng hít thở đều quá nhanh, tiếp tục như vậy sẽ bị người ta bắt ngay tại chỗ.”

Cái gì kia, Tiếu Tử trong loại thời điểm này còn có thể phát hiện ra mình? Nàng không quá tin tưởng. Cùng Kỳ theo sự thật nói: “Ngài không phát hiện hắn chạy nước rút với tốc độ tận lực thả chậm sao, đồng thời đến tiếng thở dốc cũng ngừng lại, hiển nhiên nghe thấy động tĩnh khác. May là nữ tử trong phòng có chút cuồng loạn, hắn nhất thời chưa phát hiện ra vị trí của ngài.”

Nàng nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, nhưng cũng biết Cùng Kỳ có lý, vì vậy mạnh mẽ tĩnh tâm vận hành điều tức thuật. Công phu này cũng thật hữu hiệu lập tức khiến nàng cảm thấy bình tĩnh.

Tiếu Tử lắng nghe một hồi, không phát hiện động tĩnh dị thường, ngược lại Đàm Thanh Hà dưới thân bị hắn chậm trễ ngâm nga giục không ngớt. Vì vậy bỏ qua nghi ngờ trong lòng sang một bên, một lần nữa ra sức cày cấy. Đàm Thanh Hà đại khái đã lâu không thân thiết, càng về sau càng loạn tình, vài lần không nhịn được thét lên chói tai, đều bị Tiếu Tử cản lại. Nhưng nàng càng kiềm chế, lại càng khoái nhạc khó phát tiết, một lúc sau trong tiếng ngâm khẽ còn mang theo tiếng nức nở.

Âm thanh này hiển nhiên kích thích rất lớn đến nam tử, bởi vì tiếng giường kẽo kẹt đột nhiên tăng tốc. Chỉ nghe Tiếu Tử hổn hển nói: “Thanh Hà, nàng từng có đàn ông khác không?” Trong ngoài ba người đều biết hắn hỏi là từ sau khi trượng phu chết Đàm Thanh Hà có đi tìm nam nhân khác không.

Đàm Thanh Hà lúc này đã tình mê không tự chủ, nghe vậy nghẹn ngào nói: “Chưa từng, chưa từng!”

Hắn thấp giọng nói: “Tốt!” Sau đó gầm nhẹ một tiếng, lần thứ hai tăng tốc, Đàm Thanh Hà cũng không chịu nổi cảm giác khoái cảm này, cao giọng hét lên.

Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, nghĩ thầm: “Cái gì đó, vừa mới rồi còn bảo Đàm tỷ “Đi tìm một lang quân như ý”, hiện tại lại hỏi nàng có đàn ông khác không, Tiếu Tử ca cũng thực già mồm cãi láo!” Nghe tình hình chiến đấu bên trong quá mức kịch liệt, chỉ sợ sắp kết thúc, nàng thừa dịp này đứng lên đi về. Lúc này không đi, chờ bên trong thu binh, Tiếu Tử  khôi phục ngũ giác như thường, nàng còn muốn giấu diếm hắn cũng không dễ dàng.

Thân thủ của nàng hiện tại không tệ, dễ dàng chạy về tiểu viện của mình, không làm kinh động bất cứ ai.

“Thương đội mấy ngày nữa sẽ rời Nham thành. Tiếu Tử sẽ đi theo hay là lưu lại?” Nàng nghĩ một chút rồi hỏi Trường Thiên.

“Rời đi.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Người này sau lưng có cõng bí mật, ta thấy hắn theo thương đội đi khắp nơi cũng chưa chắc là ý nguyện của bản thân, có thể là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu hắn trước đây không thể ở cố định một chỗ, hiện tại cũng không có khả năng ở lại Nham thành.”

“Đàm tỷ không thể là lý do khiến hắn lưu lại sao?”

Cùng Kỳ và Trường Thiên liếc mắt không nói gì. Vì vậy nàng hiểu, lòng không khỏi thay Đàm Thanh Hà cảm thấy không đáng.

============

Sáng hôm sau, nàng mang đồ ăn sáng đến Đàm trạch, Tiếu Tử đương nhiên đã sớm chạy. Nàng thấy Đàm tỷ quả nhiên khác với bình thường, đại khái là mới mưa móc quá nhiều, bước đi ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày nhộn nhạo xuân ý, dung mạo so với bình thường xinh đẹp hơn ba phần. Đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn biết Tiếu Tử sẽ không lưu lại, trong lòng không nhịn được thở dài.

Nhóm thu trà đầu tiên của Nham thành, kỳ thực mấy hôm trước cũng đã thu thập hoàn tất, kế tiếp là mấy ngày đẹp trời rất tốt để sao trà, là thời cơ tốt chế trà. Trà hội cũng đã tổ chức ở bắc khu, tức là mang trà về sân Hỗ thị tập hợp. Cái này  như một thịnh hội kéo dài ba ngày, chủ yếu là để trao đổi lá trà trong tay nông dân với trà thương và các thương đội, người buôn bán. Ninh Tiểu Nhàn thấy cái này cũng giống hội chợ ở Trung Quốc, là chỗ bàn về mua bán, ký hiệp nghị. Không nói cái khác, riêng người nghĩ ra phương thức trao đổi này cũng đã vượt qua thời đại này một bước, hiện tại nàng càng hoài nghĩ thành chủ Ôn Cách đó có phải cũng là người xuyên việt không.

Đi tới trà hội, nàng không nhịn được che trán tán thưởng: Tuyệt! Ở đây còn đặt thanh chặn đường thu vé vào cửa. Phàm là người không có chứng minh thương đội mỗi người phải giao hai lượng bạc. Tiêu chuẩn này mặc dù không cao nhưng nhìn số người chen chúc kia là biết thu được không ít tiền. Nàng nhớ phương tây có câu nghệ thuật thu thuế là “Nhổ tối đa lông ngỗng, nghe tối thiểu ngỗng kêu”, nói chung đó là muốn làm cho người ta cam tâm tình nguyện, thành chủ Nham thành này ngược lại thật có vài phần bản lãnh.

Chương 110: Thịnh hội Nham thành

Nơi tổ chức trà hội, hương trà theo gió từng đợt thổi đến, càng khiến mọi người xôn xao, hận không thể đi qua trạm kiểm soát nhanh hơn nhưng không được.

Trà hội quả nhiên là thịnh hội bậc nhất của Nham thành, nàng theo chỉ dẫn của người bên trong chậm rãi đi theo đoàn người. Bên trong thành vốn có gần mười vạn người, hôm nay lại còn thêm thương đội vào thành, cùng với bách tính khu vực xung quanh tới, sợ phải tới mười bảy, mười tám vạn, mọi người đều đổ về trà hội, hôm nay lại là ngày đầu tiên, trong sân phải có đến ba, bốn vạn người.

Nàng đi đến thương đội Vân Hổ đi dạo một vòng phát hiện người ta căn bản không rảnh lo lắng cho nàng. Đặng Hạo đang cùng vài nông dân trồng trà trò chuyện vui vẻ, xem bộ dáng là người hợp tác lâu năm, đồng thời cũng hợp tác vui vẻ. Nham thành tuy là nơi trồng trà nhưng thương phẩm luôn chia thành ba bảy loại, ở đây có đường dây, có người quen đương nhiên cực kỳ quan trọng. Loại trà xấu bán cho ai, trung phẩm và thượng phẩm thì nên nhắm vào loại khách hàng nào, những cái này người đi thương hành bao năm như Đặng Hạo đều rõ ràng.

Hỏa kế dưới tay hắn cũng không nhàn rỗi, đưa thương đội và bách tính mua bán cùng loại hàng hóa ra ngoài. Thương đội xung quanh cũng không khác bọn họ mấy, đang cùng mấy vị khách vừa tiến vào cò kẻ mặc cả đến quên hết mọi chuyện. Những thương đội từ thiên nam địa bắc mà đến, mang theo hàng hóa không giống nhau, lúc này đều lấy ra, quả nhiên thu hút ánh nhìn của mọi người. Trừ giao dịch với nhau còn bán rất nhiều hàng hóa cho bách tính.

Trà hội ở Nham thành có thể thu hút nhiều thương đội như vậy, đoàn người không chỉ đốc thúc buôn bán lá trà. Trà hội trải qua mấy năm phát triển, sớm trở thành nơi giao dịch giữa người trồng trà và thương đội, thương đội với tiên phái, thương đội với thương đội, thương đội với bách tính. Mỗi năm ở đây bàn bạc hợp tác, số bạc liên quan đến cũng không nhỏ.

May là trà hội này không tổ chức khai mạc thần mã gì đó, không thì nàng thực sự cho rằng mình về trái đất rồi. Nhưng trong đó quả thực có làm một cái sân khấu, là để gánh hát, biểu diễn xiếc ảo thuật, lúc này trên đó vẫn chiêng trống rần rần. Khiến bầu không khí càng giống hội chùa.

Nàng mời Đàm tỷ đi cùng nhưng người sau trời sinh tính tình thích yên tĩnh, tâm tư của người ta căn bản không ở mặt này, cho nên nàng nói lời cự tuyệt. Ninh Tiểu Nhan nhún vai, cũng được, tự mình đi chơi vậy.

Nhưng nàng mới vừa mua hai hộp bánh ngọt dưới sự ồn ào của Cùng Kỳ, đã ăn một phần bánh trứng liền có người khẽ kéo ống tay áo nàng: “Ninh cô nương, đang đi dạo sao?”

Động tác này thật quen thuộc a, nàng liếc mắt, xoay người quả nhiên thấy một gương mặt bình thường không lấy gì làm lạ – Ôn Lương Vũ. Ôn nhị thiếu gia đang nhìn nàng cười đến là hài lòng. Lúc này liền hiện ra chỗ tốt của Dịch Dung Đan cao cấp, nụ cười thập phần mộc mạc tự nhiên, mặc dù không có một chút mị lực dễ coi, nhưng cũng may thoạt nhìn rất chân thành.

Ninh Tiểu Nhàn có vài phần đồng tình với tiểu bán yêu này, bởi vậy cũng không cự tuyệt thỉnh cầu đi dạo chung của hắn. Trường Thiên trong Thần Ma ngục cũng biết bán yêu này không có khả năng sinh lực hấp dẫn nàng. Vì vậy rất độ lượng không có ăn dấm lung tung. Hắn rời nhân thế nhiều năm, lúc này chợt nhìn thịnh hội nhân gian, cùng Cùng Kỳ như ngửi thấy mùi ngon, hai người ở trong ngục thảo luận. Cũng không truyền cho Ninh Tiểu Nhàn biết.

Ở Trung Quốc, mỗi sáng khi rời giường cậu phải có một tách trà trong tay. Ninh Tiểu Nhàn được gửi nuôi ở nhà cậu nhiều năm cũng có thói quen uống trà. Ở đây lá trà quý giá, nàng tiếc khi uống nhiều, đều cho Trường Thiên. Hiện tại đến quê trà Nham thành, mấy ngày nay bán đan dược cũng lời được một số tiền lớn, nào có đạo lý không đi mua trà?

“Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, liền mang ta đi mua trà ngon.” Hai người tâm sự một chút, nàng một bên gặm mứt quả, một bên chơi đùa. Mứt quả này bên trong không phải sơn tra mà là một loại quả mọng khác có vị chua, ăn trong miệng chua ngọt vừa phải. Bên trong còn có chỗ chuyên bán các loại ẩm thực, để cho du khách, thương nhân hưởng dụng, bởi vậy rất nhiều nữ nhân, hài tử trong tay cầm đồ ăn vặt vừa đi vừa ăn. Dân phong ở Nham thành rất cởi mở, nữ nhân vừa đi vừa ăn cũng không quá khiến người ta chú ý, không thì tốt xấu gì nàng cũng phải giữ hình tượng.

Kỳ thực nàng chỉ đùa một chút thôi. Ôn nhị dù là công tử phủ thành chủ nhưng suốt ngày ru rú trong nhà có thể trộm ra ngoài một chuyến liền như phạm nhân được ra ngoài hít thở không khí vậy, nào có thể biết trà nhà nào ngon nhất? Nào biết Ôn Lương Vũ tự tin cười: “Đi, cứ tính trên người tại hạ.” Dẫn nàng đi vòng vòng, tìm được một quán trà khó thấy trong sân.

Chủ sạp mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn bộ dáng đã qua lục tuần, thân bố y có vài mảnh vá. Bên người chỉ có một tôn nữ tuổi không quá mười đang hỗ trợ chuẩn bị buôn bán. Nhưng buôn bán của nhà lão xa xa không bằng nhà khác, hai người ngược lại cũng không quá bận rộn.

Đây là thế nào? Nàng nhìn Ôn Lương Vũ, nhướn đôi mi thanh tú đợi hắn giải thích. Đầu óc người này tốt hơn Ôn đại thiếu nhiều lắm, nói vậy tất không phải bắn tên vô ích. Nhưng ông lão và đứa bé này bám lấy quán, thấy hai người tới cũng chỉ cười một cái, không giống các sạp khác ra sức rao to, người trước quán tất nhiên cũng không nhiều.

“Vị này chính là Lục Vũ – Lục tiên sinh. Trà của lão rất đặc biệt, ngươi vừa nhìn liền biết.” Đại khái ai đến gần Trường Thiên đều thừa nước đục thả câu đi, Ôn Lương Vũ sao lại ngoại lệ? “Lục tiên sinh, cho hai cân trà xanh, nhưng phải uống thử trước đã.”

Lục Vũ này lấy trà ra, nàng nhất thời cả kinh. Trước đây đã từng nói Ninh Tiểu Nhàn ở thế giới cũ đã từng thấy cách chế biến bánh trà hoặc trà hình tròn, đây là vì thuận tiện vận chuyển, có một số loại trà để càng lâu càng thơm. Nhưng lá trà như vậy rất nhiều, có hương vị thanh đạm, càng tươi càng thơm, chủ nhân không nguyện ý ép thành bánh trà. Nàng tiện tay sờ lên mấy lá trà, rời rạc, mép bên khẽ cong, tản ra hương thơm đặc biệt, nhưng không ép thành khối, hiển nhiên không dùng cho vận chuyển xa, đồng thời đặt trên tay còn cảm giác lạnh như băng, xem ra Lục Vũ không biết làm được hàn băng phù từ đâu đó, tiến hành ướp lạnh lá trà, phần tâm tư này cũng thật tinh tế.

Lão nhân này đặt bếp hồng bên cửa hàng, trên đặt một ấm đồng nấu nước, bỏ lá trà vào tách trà sau đó nhấc ấm đồng đổ nước vào, cũng không cho thêm bất cứ gia vị gì.

Không gia vị, trực tiếp đổ nước vào là phương pháp uống trà nàng quen thuộc nhất. Nàng mím môi nhẹ uống một ngụm, trong thanh điềm lại mang theo một chút vị đắng nhưng lúc xuống bụng cổ họng lại vương vị ngọt cho đến khi có thể dùng lưỡi cảm nhận. Đồng thời vị này thơm ngát mà không chát, còn chứa ba phần vị ngọt, giống như cao sơn ô long nàng đã từng uống.

Đây lại là hương vị quen thuộc. Miệng nàng uống trà mà mũi chua xót. Tới thế giới này hơn một năm, vậy mà có thể trong lúc lơ đãng ôn lại hương vị xưa: “Lão bản, bao tiền?” Nàng thốt lên. Nhớ đến quán quà vặt năm đó ở ven trường, nàng cũng thường hỏi như vậy.

“Lão bản?” Lục Vũ và Ôn Lương nghe xong thì ngẩn người, đều nở nụ cười, bọn họ chỉ gọi thương nhân nắm giữ thị trường là lão bản, không ngờ cô nương trước mặt này lại xưng hô khách khí như vậy.

“Một cân hai trăm hai mươi lượng bạc.” Nghe giá này, tay nàng cũng ngưng lại một chút. Ngược lại không phải nàng không có đủ tiền, là trà Đặng Hạo bán cho nàng một cân cũng hơn hai trăm lượng, nhưng đây là Nham thành, nơi trồng chè nha, không ngờ Lục Vũ cũng có thể hô giá cao như vậy.

Ôn Lương Vũ nhìn động tác của nàng liền hiểu nàng đang nghĩ gì, giải thích: “Trà của Lục … lão bản là lá trà thượng phẩm ở Nham thành. Ba đời nhà lão vẫn chuyên chế trà, lá trà của nhà lão vốn cung cấp cho quý nhân Nam Chiêm bộ châu hưởng dụng. Chỉ là Lục lão mấy năm trước gia đình gặp biến cố, bất đắc dĩ buông bỏ làm ăn này, hiện tại chỉ cùng tôn nữ làm một ít để bán. Tuổi lão đã cao, hàng năm sao trà không nhiều lắm, gặp trà hội mới đem ra bán.”

Hắn nhìn Lục lão bản một cái, trong mắt có chút thương cảm: “Sở học về trà của ta đều là Lục lão truyền thụ.”

Nàng tỏ vẻ đồng tình, đầu nhảy ra vài ý niệm. Lời Ôn Lương Vũ có nghĩa phân nửa Lục lão đã biết thân phận bán yêu của hắn, đồng thời bản thân hắn cũng có nghiên cứu sâu sắc về lá trà. Quả nhiên chợt nghe Lục lão lắc đầu cười nói: “Hai ba chiêu của ta sao đủ để công tử học một ngày? Hiện tại bản lãnh của Ôn công tử ngài đã hơn xa lão hủ.”

Trong tay Lục Vũ có tổng cộng hơn bốn trăm cân lá trà, lượng hàng không sánh được dân trồng trà khác, quả nhiên vốn là buôn nhỏ. Ninh Tiêu Nhàn cũng không đắn đo, trực tiếp thanh toán chín vạn lượng bạc đặt hàng, nhờ Lục Vũ đưa là trà đến thương đội Vân Hổ. Ôn Lương Vũ đứng bên chờ, nhìn nàng một tiểu cô nương móc ra số bạc lớn như vậy mày không nhíu mày một cái, không khỏi hô nàng là đại kim chủ.

“Kim chủ?” Nàng liếc mắt nhìn Ôn Lương Vũ: “Chút tiền nhỏ ấy sao có thể so với Ôn nhị thiếu, chỉ là một trận mưa bụi mà thôi.”

Người nói vô ý, người nghe có lòng. Ôn Lương Vũ nghe vậy tim nảy lên, ý niệm đầu tiên trong đầu là: Sao nàng biết?

Lúc này trên đài cao Hỗ thị đánh ba tiếng chuông, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Nham thành chủ – Ôn Cách có lời muốn nói.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy nhân vật truyền kỳ ở địa phương này, là người thân hình thon dài, mặt trắng không râu nho nhã, đồng thời xem ra được bảo dưỡng rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, dáng người không biến dạng. Tuy tuổi phải ít nhất hơn năm mươi nhưng vẫn phong độ nhẹ nhàng, dễ đạt được hảo cảm từ người khác.

Không có hảo cảm từ người khác mới là lạ, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được nhìn Ôn Lương Vũ bên cạnh. Mẫu thân người này là yêu quái thuần huyết, cũng chẳng phải bị vẻ ngoài của Ôn Cách hấp dẫn sao, có thể thấy được mị lực của mĩ nam tử có thể thông sát chủng tộc. Dù điểm xuất phát của mẹ Ôn Lương Vũ là báo ân nhưng ngươi đừng quên báo ân mà thành lấy thân báo đáp thì phải có tiền đề là đối phương dáng dấp đẹp.

Coi liêu trai, bạch xà, các chuyện dã sử, vô luận là hồ ly tinh đạp nguyệt mà đến, hồng tụ thiêm hương hay bạch xà ngàn năm, đối tượng báo ân đều là người đẹp? Nếu những ân nhân đó đều béo tròn như mấy nam tác giả đứng đầu, vậy phương thức báo ân cũng không phải yêu thương nhung nhớ như vậy, mà là chuyện đập bạc vào.

Tin tức Ôn Cách lão soái ca nói chuyện trước mặt mọi người cũng rất nặng ký đó. Đó chính là trà mà Nham thành bí mật nghiên cứu chế tạo nhiều năm rốt cuộc ra đời, tên trà Tiên Nham!

FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore

PinterestTumblrEmail

Tiểu Tuyền

Ghét nhất người không có trách nhiệm, ai mà có tinh thần này, vui lòng đừng làm việc chung với tôi. Thanks

 PREVIOUS ARTICLENinh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q03- Chương 107+108

NEXT ARTICLE Hạ Gục Tể Tướng – Quyển 6 – Chương 9

Related Stories

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332

Discussion12 COMMENTS

Tiếu Tử ca thật là quá uy vũ nha! Cứ là….làm cho Đạm Thanh Hà khẩn thiết không ngừng lại còn khiến người dự thính là Nhàn Tỷ tim đập chân run hơi thở rối loạn theo luôn cơ đấy! Rồi thì lại còn vừa âm thầm kéo dài động tác vừa nghe ngóng động tĩnh xung quanh để xác định xem có gì bất thường hay không nữa cơ chứ! Thật là …. hí hí hí
Không biết Trường Thiên ca là do đã quá quen thuốc nên không có cảm giác gì nghĩ vẩn vơ tới Tiểu Nhàn tỷ trong tình huống này hay là đợi khi nào có không gian thích hợp mới bộc phát nhỉ?
Cảm ơn các nàng nhiều lắm nhé!

REPLY

Không ngờ Đàm quả phụ lại là người theo phái hành động, đẩy Tiếu Tử lên giường luôn…hehe…  . Chương này có thịt nhưng lại không phải hai anh chị nam nữ chính, thế cũng kích thích rồi chỉ tội nghiệp Đàm quả phụ, không thể giữ chân Tiếu Tử lại Nham Thành.
Nhàn tỷ giờ là người có tiền khác chi ra mấy vạn để mua lá trà, lại còn tình cảm nữa chứ, chắc số trà này lại cho TT ca thôi..hehe
Thanks các nàng đã edit.

REPLY

ôi trời. đội quân nghe lén dã man thật đấy. nhất là cái lò luyện đan cùng kì ý. có nhất thiết phải nói trắng ra như thế ko hả. a tiếu tử mà biết chắc chỉ muốn độn thổ luôn ý.

REPLY

Tiếu Tử mới đầu từ chối vậy mà vừa chuyển cảnh lại động tình với Đàm Thanh Hà. Nhưng nghe Trường hợp Thiên nói rằng Tiếu Tử vẫn sẽ đi tiếp bỏ lại Đàm Thanh Hà mà thấy xót xa cho nàng ta.
Chỉ có Trường Thiên mới trâu bò kiu Ninh Tiểu Nhàn học luyện tức thuật khi đang rình coi người ta đang làm tình.
Thank các nàng

REPLY

Đàm Thanh hà / Đàm Thanh Hà
chuyện tốt bực này —————> bậc??
Lấp tức đứng dậy —————–> Lập
càng hoài nghĩ thành chủ ——–> nghi
Nam Chiêm bộ châu / Nam Chiêm Bộ Châu
đưa là trà đến ———————> lá
vậy mày không nhíu mày một cái ——–> vậy mà
===================================================
Chảy máu mũi !! Cảnh nóng đến quá đột ngột !! Mà vẫn ko phải của cặp chính … làm ta cứ tà ác tưởng tượng khi TN với TT … thì sẽ như thế nào, nhất là lão yêu tinh đói khát 3 vạn năm như TT a =)))))))))
Công nhận, ý tưởng ở Nham thành quá cách tân, có thể có vụ xuyên ko nào khác ko ta 0_0!!??

REPLY

Ntn hóa ra được ăn thịt ngó của tiếu tử với đàm tỷ, hehe. Ko biết tiếu tử có chuyện gì mà phải đi suốt như thế nhỉ? Còn ko biết sau khi tiếu tử rời đi, đàm tỷ này sẽ ra sao? Chẳng may mang bầu thì sao? @@ lúc đó cô nhi, quả mẫu biết làm sao để chống lại miệng người đời? Haiz
Ông thành chủ này chả nhẽ lại xuyên ko ?

REPLY

Hì hì ,,,thịt thịt thịt ở chương này là để Trường Thiên đại nhân và Tiểu Nhàn tập luyện quan sát. Tiểu Nhàn cũng mặt dày ghê. Nếu Tiếu Tử phai đi thì Khổ Đàm Thanh Hà lại vò võ chờ đợi. Nghe tả về món trà thức uống này lạ quá. Chắc Là tuyệt ngon rồi.

REPLY

Chương này đầy một mâm thịt của cặp phụ nha, biết bao gìơ mới có mâm thịt của TT với Tiểu Nhàn  cầu sao cho Tiếu Tử chịu ở lại với Đàm tỷ luôn, rốt cụôc bí mật của Tiếu Tử là gì mà còn quan trọng hơn Đàm tỷ nữa…
TT thật là :))) cứ xem nhẹ những người xấu trai hơn anh, cầu sao lần sau Tiểu Nhàn có hảo cảm vs ng khác xem a có lồng lộn há mồm thè lưỡi ra k :))) lần này thích nhé được Tiểu Nhàn mua cho cả đống trà tha hồ mà uống ngập họng :))

REPLY

Tiếu Tử rốt cuộc khàn khàn nói: “Ta đi đóng.” Lấp tức đứng dậy đi về phía cửa sổ.–> “lập tức đứng dậy đi về phía cửa sổ.”
Đàm Thanh Hà cố nén tiếng thở gấp nhưng rốt cuộc vẫn truyền ra, tinh tế, dầy đặc. –> “tinh tế, dày đặc.”
“Đem chuyện này ra huấn luyện điều tức! Trường Thiên đại nhân quả nhiên anh mình.” —> ” quả nhiên anh minh.”
Nhưng nàng càng kiềm chế, lại càng khoái nhạc khó phát tiết, một lúc sau trong tiếng ngâm khẽ còn mang theo tiếng nức nở.—>” khoái hoạt khó phát tiết…còn kèm theo tiếng nức nở.”
“Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, liền mang ta đi mua trà ngon.” Hai người tâm sự một chút, nàng một bên gặm mứt quả, một bên chơi đùa. Mứt quả này bên trong không phải sơn tra mà là một loại quả mọng khác có vị chua, ăn trong miệng chua ngọt vừa phải.—> ” không phải sơn trà mà là một loại quả mọng khác có vị chua…”

REPLY

Mình nghĩ có thể sửa dáng người thon dài thành dáng người cao ráo. Truyện hay lắm, cảm ơn editor nhiều nhiều

REPLY

Ta thấy ghét tên tiếu tử này rồi đã không thể ở bên cạnh người ta thì dức khoác đi còn chơi trò mập mờ, ta băm….ta băm….

REPLY

Nhàn tỷ cũng thật làn mạnh dạn nha… biết là sẽ bắt gặp chuyện tình như vậy mà cũng cố gắng chạy nghe nha ^^… Trường Thiên ca cũng không nói gì luôn mới ghê chứ ^^… Nghe Nhàn tỷ nói chuyện về lấy thân báo đáp mà buồn cười ghê luôn ^^… công nhận cũng có lý chứ bộ ^^… không biết loại trà mới này có gì đặc biệt mà tên gọi là trà tiên nham nhỉ???… Nhàn tỷ vừa bỏ ra số tiền lớn mua trà kia rùi… thank nhóm edittor đã edit truyện nhìu nha ^^…

REPLY

Leave A Reply

Your Name (required)

Your Email (required)

Your Website (optional)

   more »

SEARCH

Search for:

BÀI VIẾT MỚI

 

JANUARY 13, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336

 

JANUARY 11, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334

 

JANUARY 11, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 3+4

 

JANUARY 10, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332

 

JANUARY 10, 2017Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47

Tổng hợp

Tổng hợp  Select Category  Ánh Trăng  Bán Kiếp Tiểu Tiên  Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý  Bất Ái Thành Hôn  Bia đỡ đạn phản công  Boss Gian Xảo  Chớ Hỏi Chốn Quân Về  Chúng Tôi Ở Chung Nhà  Cuồng Đế  Duyên Hề  Duyên Tới Là Anh  Gen Di Truyền  Góc Sáng Tác  Hạ Gục Tể Tướng  Hải Dương  Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện  Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì  Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi  Hoàn Khố Thế Tử Phi  Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân  Mật Mã  Mẹ Chồng Nàng Dâu  Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu  Miệng Độc Thành Đôi  Nga Mỵ  Ngự Lôi  Nguyệt Dạ Tinh Linh  Nhàn Thê Đương Gia  Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh  Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục  Nửa Vòng Tròn  Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi  Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi  Tản Văn  Tản Văn  Thanh Mai Trúc Mã  Thiên Giới Hoàng Hậu  Thiên Mệnh  Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc  Thịnh Thế Đích Phi  Thỏ Yêu Không Đáng Tin  Thời Thơ Ấu  Thứ Nữ  Thứ Nữ Công Lược  Thứ Nữ Cuồng Phi  Thứ Nữ Sủng Phi  Tiên Hôn Hậu Ái  Tình Bất Yếm Trá  Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng  Trăng Nở Hoa  Trời Sinh Một Đôi  Trọng Sinh Chi Ôn Uyển  Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ  Tú Sắc Nông Gia  Uncategorized  Viễn Cổ Hành  Viễn Cổ Y Điện  Y Thủ Che Thiên  Ý Võng Tình Thâm  [series] Yêu Là Yêu Thôi  Đặc Công Hoàng Phi  Đoản Văn  Độc Y Vương Phi 

PHẢN HỒI

Kelly tong on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ chết rồi ko biết ai giết nó , đồ vật bị lấ…Tuong Vy on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thì ra Thần Hồ là một con cá Xích ngư to lớn mặt n…Yến pu on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Cuối cùng cũng biết thần hồ là 1 con xích ngư toàn…BéO lÒi xưƠnq on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ chết rồi, dân làng này hết nơi dựa vào. Tó…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334kinh khủng thế. ko biết cái con bé tí tẹo đó là co…Phó Ý Nhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Ta còn tưởng nguồn cơn ôn dịch là từ Âm Cửu U mà r…Minhnguyet02 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ đã chết rồi, là một Xích Ngư. Không biết k…Trung Anh on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47Quá nhiều âm mưu và mình không dự nổi! Cố lên. 3 n…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 329+330Vạn Tượng / Vạn Trượng (lúc mới đột phá) vào trọng…Phuong an thien ha on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47Trong này nhiều âm mưu, nhức đầu quá. Càng đọc càn…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 327+328Xuân Nghi Tịnh / Xuân Nghi Tĩnh Hòa Lão Tứ / Hòa l…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332ta nói ko sai mà. cô bé nayd tốt sói chán. đc chị…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 329+330ôi a ly của ta ơi. hại a thiên ko ăn đc chị oy. kh…Tâm Phạm on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 353+354Quả thực đứa bé này mà giống CD chắc Lục hoàng tử…

ĐĂNG NHẬP

RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org

zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro