229

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ads By TVNL

Search

NAVIGATE

HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC

By Tiểu Tuyền on November 1, 2016

Đua Thú - Kiếm tiền triệu phú

Cơ hội nổ hũ liên tiếp 6 lần, ăn 300 triệu. Game vừa ra mắt, mời anh em vào chiến ngay.

Cài đặt ngay

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 229: Cứu viện

Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Lời nói Nhị công tử Phủ Phụng Thiên đối với những người này chính là miệng vàng lời ngọc, chân thật đáng tin. Ở nơi trong loạn thế này, có thể dùng bản thân thân cầu cả nhà già trẻ bình an, khoản mua bán này có lời, huống chi đối phương vốn là chủ tử mình?

Cho nên Mịch La bỏ máu của mình trên người mấy thế thân, cũng làm bí pháp, làm chín giọt máu duy trì hoạt tính trong ba ngày. Chính hắn xuất thân từ Phủ Phụng Thiên nên cũng biết tông phái muốn tìm người, hơn phân nửa dùng ngọc phù truy tung, nhưng ngọc phù đó chỉ có thể truy tung máu trên người.

Sau đó chính là thời gian độc tố cá nóc có hiệu quả. Trải qua Trường Thiên và Cùng Kỳ tính toán tốt phân lượng, trên lý luận có thể khiến cho Mịch La lâm vào trạng thái chết giả, nhịp tim đập đồng thời dừng lại, do đó giấu diếm được cảm ứng của ngọc phù truy tung.

Thuật giấu tung tích thiên hồ của Mịch La đã mất đi hiệu lực, mà độc tố lại kéo dài thời gian hai ngày, vừa lúc có thể kiên trì tới khi cứu viện của Mịch La chạy tới cứu người.

Hai ngày sau, cũng chính là lúc này, hồ yêu sẽ từ trạng thái chết giả tỉnh lại. Dĩ nhiên, đó chỉ là trên lý luận.

May mắn lý luận môn học của Trường Thiên và Cùng Kỳ đều làm không tệ, vì vậy quả nhiên Mịch La đúng hạn sống lại, cũng tiết kiệm được cho nàng rất nhiều phiền toái tiếp theo.

Đang khi nói chuyện, Trường Thiên nhắc nhở nàng: “Có người tới gần.”

Cứu binh đến rồi? Thời gian nắm chắc vừa vặn nha.

Sau mấy hơi thở, ba bóng đen từ phương xa xuất hiện. Ninh Tiểu Nhàn đã nhìn ra, trong số người tới có hai yêu quái ngày đó ở sông nhỏ trên ghềnh bãi đối diện đánh nhau, cái tráng hán khoẻ mạnh kháu khỉnh kia cùng với nam tử nhỏ gầy có thể biến thành chim khổng lồ màu xanh. Người cuối cùng ăn mặc kiểu văn sĩ, mặt mũi như người bốn mươi tuổi, cằm vuông chính trực, người mặc áo đen, lúc hành tẩu có một cỗ khí chất thong dong đạm mạc.

Nàng nhìn thấy tên văn sĩ mặc áo đen thì động dung. Bởi vì Trường Thiên đã phân biệt ra, đó không chỉ là một gã tu sĩ loài người mà tu vi cũng đến Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn. Trước đây tu vi cao nhất mà nàng gặp qua là Đạm Đài Dực. Nhưng hắn cũng chỉ có Luyện Hư kỳ mà thôi, so sánh với tên tu sĩ nhân loại này còn thấp hơn cả một cảnh giới!

Khó trách người tới chỉ có ba người. Chỉ bằng tu vi của văn sĩ áo đen kia, chắc đã đủ để che chở Mịch La chạy trốn tìm đường sống từ trong cạm bẫy mà huynh trưởng hắn bày ra rồi.

Nàng vẫn cho rằng trong phủ Phụng Thiên chỉ có yêu quái, nào biết cũng có tu sĩ nhân loại chịu dốc sức.

Ba người đến gần, tráng hán và nam tử nhỏ gầy cung kính hành lễ với Mịch La: “Mịch La đại nhân, thuộc hạ tới chậm.”

Mịch La gật đầu, chuyển hướng nói với văn sĩ áo đen: “Lần này lại phải làm phiền Phong thúc rồi.”

Trên khuôn mặt hờ hững của văn sĩ áo đen Phong thúc lộ ra vẻ tươi cười: “Không sao. Có ta ở đây. Đảm bảo ngươi lông tóc ít bị tổn thương trở về.” Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn và Đồ Tẫn hai lần, tùy ý nói: “Hai vị này là?”

Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy, tuy ánh mắt người này nhìn sang không phải đằng đằng sát khí nhưng cái loại khí chất cao cao tại thượng đã truyền đạt rất rõ ràng ra ngoài, tựa hồ nàng chỉ là gà đất chó kiểng, không đáng giá nhắc tới.

Chợt nghe Mịch La mỉm cười nói: “Hai vị này là ân nhân cứu mạng của ta. Mấy ngày trước ta trọng thương chống đỡ không nổi, là bọn hắn đã cứu ta.”

Phong thúc nghe vậy hơi kinh ngạc, lúc này mới quay sang hai người Ninh Tiểu Nhàn, nghiêm mặt nói: “Cứu công tử Mịch La tức là có ân với ta, Phong Sư Nhai tạ ơn hai vị!”

Nàng rất khách khí đáp lễ. Người tới tu vi cao như vậy, ngược lại cũng trong dự kiến của nàng. Giữa người tu tiên với nhau, tu vi kém một, hai cảnh giới, thì khoảng cách đó phải dùng ngàn dặm để tính toán. Chỉ sợ dù Đồ Tẫn luyện tập phương pháp hồn tu cũng chưa chắc có thể đánh thắng được tên văn sĩ áo đen này.

Hiện tại, xu thế mạnh yếu giữa nàng và Mịch La đột nhiên đảo ngược rồi. Tuy nói bọn họ đã thỏa thuận bàn bạc điều kiện, nhưng nếu hắn không giữ chữ tín thì làm sao bây giờ?

Mịch La nhìn ánh mắt nàng quay tròn loạn chuyển, biết lo lắng của nàng, trong lòng buồn cười. Lúc mới vừa nhìn thấy Phong Sư Nhai, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một suy nghĩ muốn trực tiếp mang Ninh Tiểu Nhàn về Phủ Phụng Thiên. Nhưng rốt cuộc hắn không phải người hành động theo cảm tình, bình sinh lại cực kì giữ chữ tín, hơn nữa quan hệ hai ngày nay với Ninh Tiểu Nhàn có chút hòa hợp, hắn không muốn đánh vỡ mặt ngoài bình thản này, không muốn một lần nữa biến thành giương cung bạt kiếm.

Cho nên hắn âm thầm thở dài nói với nàng: “Ninh cô nương, ta về phủ trước. Nếu như có việc, có thể dựa theo phương thức đã thương nghị ban đầu tìm ta.” Lời này vừa nói ra, quả nhiên thấy nàng buông lỏng lại, trong lòng đột nhiên có chút không vui: nàng hi vọng ta nhanh chóng đi thế sao?

Làm sao Ninh Tiểu Nhàn biết tâm tư hắn thay đổi nhiều vậy, cười nói: “Tạm biệt, không tiễn. Hiệp nghị ta định ra lúc đó, chớ quên ah.” Mịch La hừ một tiếng.

Nam tử nhỏ gầy một lần nữa biến thành chim khổng lồ, tráng hán kia cẩn thận từng chút ôm bạch hồ giống như ôm một tòa núi lớn, cùng Phong Sư Nhai đi lên lưng chim.

Lúc chim khổng lồ bay lên trời vẫn nhấc lên một trận cát bay đá chạy. Hơn mười hơi thở sau, đã biến thành một điểm nhỏ trên bầu trời phương xa.

Lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nàng thấy Phong Sư Nhai đã hối hận muốn chết, vì sao ban đầu kiên trì không thu Mịch La trọng thương vào Thần Ma Ngục. Nếu người này không giữ chữ tín, kết quả của nàng không biết sẽ thảm thế nào.

Sau này, thật sự không nên tùy hứng như vậy.

Đang ngẩn người, Trường Thiên thản nhiên nói bên tai nàng: “Người đã đi xa, còn có cái gì đẹp để nhìn? Đi múc nguyệt hoa đi.” Rốt cục tên hồ ly lẳng lơ kia đã chịu cút xa rồi.

Người này, chính là không nhìn được mình nghỉ ngơi. Nàng vểnh miệng lên, cầm chén nguyệt hoa lên lầu.

Có Phong Sư Nhai bảo vệ, chim khổng lồ màu xanh phần phật phi hành trong bầu trời đêm. Mịch La nhắm hai mắt, nghe Thanh Điểu dẫn âm nói: “Thiếu chủ, đại công tử thả ra tin tức giả là ngài xuất hiện ở phía Nam, làm trễ nãi không ít thời gian của mọi người. May mắn sau đó thu được tin tức ngài truyền tới.”

Mịch La “Ừ” một tiếng, không nói chuyện.

“Ngoài ra, ngài sai người hạ cổ trên người con gái của Ô Hoạch – Ô Vân Phương, ngày gần đây đột nhiên bị giải, bọn ta đang truy xét nguyên nhân. . . ”

Mịch La đột nhiên ngắt lời nói: “Không cần tra xét, tìm cơ hội lại bán một cái nhân tình cho Ô Hoạch là được.”

Chim xanh sửng sốt nói: “A?… Này”

Khó trách Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn đều cảm thấy chuyện giải cổ lần này có chút quá dễ dàng, thì ra cổ đó vốn do Mịch La sai người hạ trên người Ô Vân Phương. Vốn tính toán làm Ô Vân Phương trúng độc bỏ mình, sau đó thủ hạ sẽ ra mặt cứu giúp, bán một cái nhân tình cho thành chủ thành Ô Đà – Ô Hoạch, người này có một tác dụng trong kế hoạch sau này của hắn.

Nhưng mà từ trong đất lại nhào ra một Ninh Tiểu Nhàn, lại mang hắn đi giải cổ cho Ô Vân Phương. Hơn nữa làm hắn giận nhất chính là cũng không biết lúc đó mình bị gân rút gì, lại giúp nàng làm chuyện đó, dùng chính cổ vương mình nuôi lấy ra phiến chuyển cổ mình nuôi. Ngoài mặt còn phải tỏ ra phong độ lạnh nhạt, gợn sóng không sợ hãi.

Trên đời còn có chuyện nào vớ vẩn hơn chuyện này sao?

****

Quan hệ với Mịch La tạm thời hòa hoãn, kế tiếp không cần đối mặt với đuổi bắt như bóng với hình của Phủ Phụng Thiên, trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cũng yên tâm. Vừa bay chính là ba ngày ba đêm cũng chưa từng chạm đất.

Cho nên khi nàng tới Độ Tố Lĩnh đã có chút mệt mỏi.

Dưới chân núi có một thôn trấn nho nhỏ. Kỳ thú rơi vào nơi dã ngoại, biến thành hình người mới cùng nàng đi vào trấn nhỏ. Cỡi Lân thú ầm ầm đáp xuống một đám phàm nhân, chuyện như vậy không phải nàng chưa làm qua nhưng sự thật chứng minh, cảm giác vạn người nhìn chăm chú không phải ai cũng thích.

Thôn trấn này rất nhỏ, trước cửa rất nhiều phòng ốc phơi nắng hàng da. Cái gọi là lên núi kiếm ăn, xem ra ở đây có không ít thợ săn. Nàng ở trên trấn dạo chơi non nửa vòng, chỉ phát hiện hai cửa hàng ăn. Nàng chọn đi vào một cửa hàng có mặt tiền bị phá hỏng, bảng hiệu quả thực lung lay sắp đổ, nguyên nhân vào đấy vì thực khách bên trong nhiều hơn.

Quả nhiên quán cơm nhỏ này đã cho nàng kinh hỉ, bởi vì chủ tiệm lại cung ứng một món ăn đặc sắc – bánh phở tử. Nhưng trong mắt Ninh Tiểu Nhàn xem ra, đây chính là bánh đúc đậu. Ở Hoa Hạ, đó vẫn là món ăn ngon nàng yêu tha thiết, không nghĩ tới trong trấn nhỏ tầm thường như vậy cũng có thể không hẹn mà gặp. Đợi một phút đồng hồ, tiểu nhị bưng lên một chén bánh đúc đậu lớn, bánh phở có màu tuyết trắng óng ánh trơn bóng, thơm ngon trơn trượt, phía trên rắc dầu vừng, hương dấm chua, muối mịn, nước tỏi, cùng với nguyên liệu xào chủ quán tự chế, ăn vào lúc đầu mùa hè, kích thích đổ một thân mồ hôi mỏng, cực kì sướng miệng khoái ý.

Đáng tiếc không có dầu ớt đỏ au, nếu không mùi vị này có thể lên thêm một tầng nữa. Nàng đang nghĩ ngợi thì nghe hai gã nam tử bên cạnh bàn luận xôn xao nói: “Gần đây cũng không biết gặp vận đen gì nữa, đầu tiên trong đường núi hai ngày gặp khí độc hoa đào, không người vào được. Thật vất vả hôm nay có thể vào núi, mới đi đến giữa sườn núi chợt nghe thấy tiếng rống giận dữ của bác lang quân, lại truyền tới tiếng đánh nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó thì sao, ngươi bộ dạng xun xoe lập tức chạy trở về?”

Lúc trước người nọ cười khổ nói: “Núi Độ Tố Lĩnh này có mấy bác lang quân lớn nhất. Lão nhân gia nổi giận lên còn ai dám lên núi? Aizz, đáng thương ta hai ngày chưa từng sờ qua cây cung, nếu còn tiếp tục như vậy, phụ nữ trong nhà không biết sẽ oán trách ta như thế nào đây.”

Bác lang quân? Ninh Tiểu Nhàn cầm chiếc đũa bánh đúc đậu, vừa lúc che nụ cười trên môi. Xem ra, không có tìm lộn chỗ nha. Nàng lại nghe mấy câu, mới xoay người nói với hai người kia: “Xin hỏi hai vị, không biết bác lang quân là người nào?”

Hai người kia đang mặc áo giáp da nhẹ, quấn buộc lấy chân, ủng da trâu trên chân rất cũ kỹ, vừa nhìn biết ngay thợ săn gần đây. Nàng vừa mở miệng nói chuyện, hai người kia không nghĩ tới có người bên cạnh nghe mình nói chuyện, có chút không vui, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên lại thấy người nói chuyện là cô nương xinh đẹp.

Hôm nay Ninh Tiểu Nhàn mặc một bộ váy ngắn màu hồng nhạt có hoa văn hoa rơi, áo khoác trắng nhiều lớp, càng nổi bật khuôn mặt như vẽ của nàng, trong thanh nhã lại toát lên vẻ hoạt bát. Hai người vừa nhìn đều ngẩn ngơ, một người kinh ngạc trả lời: “Là đại yêu quái trong núi Độ Tố Lĩnh.”

Có rất nhiều yêu quái tính cách tương đối hiền lành sẽ được nhân loại gọi là “Lang quân”, “Tiên sinh”, bác lang quân chính là một người trong số đó. Nàng trầm ngâm nói: “Bác lang quân? Trong Độ Tố Lĩnh thật sự có yêu quái như vậy?”

“Có, có.” Tên thợ săn mở miệng nói: “Ta còn thấy tận mắt qua rồi. Bác lang quân lớn lên rất giống ngựa, thân thể màu trắng, cái đuôi màu đen, trên bàn chân không có chân mà có móng vuốt, miệng đầy răng nanh.”

Nàng thổi phù một tiếng cười nói: “Ngươi có thể ở gần nhìn thấy bác lang quân rồi, sao nó không có nuốt trọn ngươi?”

Nụ cười này như trăm hoa đua nở, thợ săn kia thấy vậy sửng sốt, một người khác giành nói: “Bác lang quân rất rộng lượng với loài người, cho phép thợ săn bọn ta lên núi săn bắn, chỉ cần đừng bước vào núi đá nó chiếm giữ, buổi trưa đừng quấy rầy nó là được.” Đây là bí mật công khai trong Độ Tố Lĩnh, hắn cũng không sợ nói cho Ninh Tiểu Nhàn biết.

“Sao các ngươi biết quy củ nó lập thành, nó có thể nói chuyện?”

“Nghe nói sẽ biết thôi, chỉ có điều hai chúng ta cũng chưa từng nghe qua. Trong thôn chúng ta có người còn từng nói chuyện với bác lang quân đó.”

            Chương  230: Tọa kỵ

Yêu quái có thể nói chuyện, vậy ít nhất đã đến Hóa Hình kỳ. Nàng cám ơn hai người đang muốn đi ra ngoài, một gã thợ săn trong đó nói: “Vị cô nương này, lúc này tốt nhất không nên vào núi, không biết bác lang quân đánh nhau cùng ai, tiếng gào thét chấn núi, nếu đi sợ sẽ chịu vạ lây.” Cô nương này nhìn bất phàm, chẳng lẽ muốn vào núi tìm bác lang quân?

Người này tâm địa ngược lại rất tốt. Nàng khẽ mỉm cười: “Tiếng gào của bác lang quân nghe như cái gì?”

“Giống như tiếng trống, tiếng nổi trống cực lớn.”

Quả nhiên. “Cám ơn hai vị.” Nàng từ chối cho ý kiến, xoay người ra khỏi quán ăn cùng Đồ Tẫn.

“Lần này cuối cùng không có tìm nhầm chỗ rồi.” Nàng cười nói với Trường Thiên.

Hắn cúi đầu hừ một tiếng: “* Làm sao sai được. Chỉ có điều tốc độ bác thú rất nhanh, một lát nữa nếu có đánh nhau, nàng phải cách xa một chút.”

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động tìm yêu quái gây sự, trước kia đều là bị động cuốn vào trong phân tranh của yêu quái.

Thành thật mà nói, ngồi trên người kỳ thú phi hành rất không thoải mái. Lưng thánh thú uốn cong lên, thân hình lại hết sức khổng lồ, mặc dù màu lông xinh đẹp nhưng rất thô và cứng rắn. . . Tóm lại, lúc nàng ngồi kỳ thú phi hành một khi vượt quá ba ngày, thân thể giống như muốn rời ra từng mảng, dù nàng đã là người tu tiên. Muốn cảm giác cụ thể xin tự tưởng tượng đang ngồi trên trên mui xe của xe lửa cũ kỹ xuất hành.

Hơn nữa Đồ Tẫn cũng không thích thân thể kỳ thú bị biến thành tọa kỵ để sử dụng. Hắn là đại tu sĩ Hóa Thần Kỳ, cho dù nhận Trường Thiên làm chủ, rốt cuộc tôn nghiêm vẫn còn, suốt ngày chở một đại cô nương bay tới bay lui là chuyện gì xảy ra?

Nàng cũng từng cân nhắc tới những yêu quái khác nhốt trong Thần Ma Ngục, nhưng mấy tên đó phần lớn đều da dày thịt béo, bay còn không nhanh bằng kỳ thú.

Ninh Tiểu Nhàn vẫn luôn rất hâm mộ thủ hạ đầu chim khổng lồ màu xanh của Mịch La. Có thể phi hành trên trời, đến không dấu vết. Cho nên sau khi Trường Thiên bàn bạc kế hoạch với nàng, liền nhắm vào trên người bác thú ở nơi cư trú lần này. Bác thú là yêu quái có tốc độ rất nhanh, cũng có năng lực phi hành, lấy ra làm tọa kỵ là lựa chọn không tệ.

Về phần bản thân nó có nguyện ý hay không? Cho xin, lúc ngư dân đánh cá có hỏi qua ý kiến con cá hay không? Nàng vẫn nhớ rất rõ ràng, lúc nàng biểu đạt ra ý này, khóe miệng Trường Thiên khẽ giương lên nụ cười. Hắn mặt mày lạnh lùng, bình thường khi cười lên trông sẽ hiền lành hơn rất nhiều. Duy chỉ có mỗi nụ cười này là càng lộ vẻ đặc biệt lạnh lùng.

“Rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ.”

Ở thế giới này, cường giả chế định quy tắc, cường giả có được tất cả.

Mấy ngày trước, nàng mạo hiểm buông tha Mịch La, sau đó gánh chịu nguy hiểm khổng lồ. Đợi sau khi hồ ly bị đón đi, Trường Thiên tận tình khuyên bảo nàng cần học được bài học thật tốt. Vô luận trong biểu hiện ở luân hồi hay quyết định chữa trị cho Mịch La. Nếu nàng có lòng dạ đàn bà đều có thể hại chết mình.

“Nếu nàng muốn thi ân cho người khác. Đợi tới khi nàng đủ mạnh rồi nói sau.” Thiện ý đến từ cường giả mới khiến người ta cảm động.

Lão tổ tông Hoa Hạ cũng đã nói, nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì kiêm tế thiên hạ.

Thời điểm nàng đi vào Độ Tố Lĩnh, đúng lúc hoa phượng hoàng nở đẹp nhất, khắp nơi trong núi toàn màu đỏ, đỏ thẫm như ánh bình minh, thật sự giống như đốt sạch nửa bầu trời tràn đầy rực rỡ. Nhưng nàng mới đi non nửa khắc đã cảm thấy rất không thích hợp.

Vùng núi này quá an tĩnh. Tĩnh đến tiếng cỏ lướt nhẹ cũng nghe thấy rõ ràng, tĩnh đến mức nàng có thể nghe được nhịp tim đập của mình.

Giờ phút này chính là sắp hết giờ Mùi, cho dù bác lang quân có lười nhác cũng nên nghỉ trưa xong rồi. Độ Tố Lĩnh chiếm diện tích mấy ngàn khoảnh, mặc dù thường ngày không thể nói chim hót hoa nở nhưng vào buổi trưa tùy ý lúc nào cũng có tiếng vượn hót sói tru chưa bao giờ ngừng, quả nhiên sinh cơ dạt dào, dã tính bộc phát, sao bây giờ lại tĩnh mịch như vậy?

Đồ Tẫn cau mày: “Hai người kia nói, buổi sáng hôm nay từng nghe thấy tiếng rống giận của bác thú?”

“Không sai. Lúc ấy ta đã suy nghĩ, có phải nó tranh đấu với yêu quái khác hay không?” Yêu quái tranh giành địa bàn, là chuyện thường như cơm bữa hay không?

“Yêu quái giống như bác thú, độc lai độc vãng, một vùng Độ Tố Lĩnh cũng chỉ có thể cung cấp nuôi dưỡng một con.” Trường Thiên trầm ngâm nói: “Bất luận bác thú có đánh thắng hay không, hai người các ngươi cũng phải đề cao cảnh giác. Yêu quái bị thương, tính tình cực kì thô bạo.”

Kết quả nàng đi dọc theo dòng suối nhỏ róc rách rung động đi thẳng đến núi đá trắng, cũng chính là chỗ bình thường bác lang quân nghỉ ngơi mà thợ săn nói, cũng không thấy bóng dáng đại yêu quái kia, ngược lại dọc theo đường đi gặp được hai con hoẵng, một đám sói và hai đầu gấu, mấy động vật đó đều có bộ dạng kinh sợ quá độ, không nhanh nhạy linh động bằng ngày thường.

“Xem ra trong núi thực sự xảy ra biến cố.” Đồ Tẫn đề cao toàn bộ trạng thái tinh thần, đi phía trước Ninh Tiểu Nhàn.

Chuyển quá núi nhỏ, trước mặt mở rộng, bước chân hai người dừng lại.

Trên vùng đồng cỏ xanh mượt, thình lình nằm một con yêu quái khổng lồ, từ đầu tới đuôi dài hơn ba trượng, thân hình như ngựa trắng, dị thường thần tuấn, trên bàn chân mọc móng vuốt sắc bén, trong miệng có răng sắc nhọn đan xen. Bọn họ vừa nhìn đã biết, đây chính là bác lang quân theo lời đám thợ săn nói. Ninh Tiểu Nhàn đoán nếu nó đứng lên, thân cao ít nhất vượt qua một trượng.

Rất đáng tiếc, nó nhất định không đứng lên nổi. Bởi vì đầu bác thú đó mình đầy thương tích, chỗ ngực bụng còn bị móc ra một lỗ thủng to, nàng đứng ở chỗ này đều có thể nhìn thấy trái tim bác thú không thấy nữa rồi. Dù sinh mệnh lực yêu quái ngoan cường đi nữa, thiếu đi trái tim cũng rất khó sống sót.

Đồ Tẫn bước hai bước tới bên cạnh bác thú, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể. Ninh Tiểu Nhàn gọi ra chủy thủ Răng Nanh, đứng ở một bên đảm nhận nhiệm vụ cảnh vệ. Đồ Tẫn bắt đầu lật mở, như nước chảy báo kết quả:

“Bác thú đã là yêu quái đại thành hậu kỳ, bị mất mạng khoảng hai canh giờ trước.”

“Vết thương trí mệnh ở sau sọ, vết thương trực tiếp xuyên qua não bộ.”

“Bụng bị móc thành cái động, nội đan không thấy, đoán chừng bị địch nhân móc ra ăn tươi cùng trái tim.” Giọng nói tỏ vẻ đáng tiếc. Nội đan của yêu quái đại thành kỳ vô cùng trân quý nhưng dùng đầu gối thử nghĩ cũng biết nội đan của kẻ chiến bại là không thể lưu lại. Dù sao một trong các phương thức yêu quái tăng trưởng đạo hạnh chính là cắn nuốt yêu đan của đối thủ.

Nàng thấp giọng nói: “Có biết là yêu quái nào lưu lại không?” Xung quanh quá an tĩnh, nàng cũng không dám lên tiếng nói chuyện.

Đồ Tẫn lắc đầu nói: “Không rõ ràng lắm. Chỉ có điều vết cào thành ba đường xuất hiện, nhìn ra được sức lực thật lớn. Yêu quái giết chết bác thú, thiên về thuật vật lộn.” Yêu quái căn cứ vào thiên phú để lựa chọn phương thức chiến đấu thích hợp, có thích vật lộn, có thích thuật pháp. Giống như Trường Thiên, nếu dùng bản thể chân thân xuất hiện sẽ muốn dùng thân thể mạnh mẽ tới thắt cổ đối thủ.

“Kỹ năng thiên phú bổn mạng của bác thú là ngự gió, cho nên tốc độ mới nhanh như vậy. Khí lực của nó cũng có thể như liệt hổ báo, không nghĩ tới sẽ bị đối thủ bắt sống cào chết.” Trường Thiên lạnh lùng nói: “Yêu quái giết chết nó có lẽ cũng đã đến luyện thần kỳ, Đồ Tẫn, ngươi bảo hộ tốt Ninh Tiểu Nhàn.”

Đồ Tẫn gật đầu.

Mặc dù hiện tại nàng đã có thần thông, nhưng ở trước mặt đại yêu luyện thần kỳ vẫn yếu ớt như một đứa con nít.

Trường Thiên lại nói: “Vết cào trên thi thể bác thú ba đường thành cụm xuất hiện, so với dấu vết yêu quái ngũ trảo hoặc mãnh thú bình thường không quá giống nhau. Có lẽ là cầm yêu.”

“Cầm yêu?” Đồ Tẫn không nhịn được nói: “Thần Quân, trong các loại yêu quái cầm yêu còn chưa từng nghe nói có con có sức lực lớn?” Loại mãnh thú như hổ, sư tử, gấu khi thành yêu, khí lực tương đối lớn hơn nhiều so với yêu quái bình thường, yêu quái loại cầm thành yêu thì thiên về tốc độ phi hành. Cầm yêu có khí lực cực lớn rất ít thấy.

“Không có gì tuyệt đối. Trên đồng cỏ còn lưu lại hơi thở yêu quái rất nhạt, nhưng ta lại thấy có chút quen thuộc.”

Đồ Tẫn nắm chặt quyền, lúc này mới cẩn thận. Bản thân Kỳ thú chính là luyện thần kỳ, hắn lại hồn tu, có thể đối kháng yêu quái cao hơn một cảnh giới, cho nên vẫn luôn không sợ hãi. Nhưng có thể khiến Trường Thiên cảm thấy yêu khí quen thuộc chắc cũng thuộc loại đại yêu không tầm thường.

Trường Thiên nhanh chóng nói: “Đồ Tẫn, ngươi đưa Ninh Tiểu Nhàn về trong trấn, sau đó lại tới lục soát núi, cần phải tìm ra con yêu quái kia.” Để nàng ở đây quá nguy hiểm, nếu trực giác của hắn không sai, con yêu quái này không dễ đối phó. Tiểu cô nương trắng nõn nà như nàng, không thích hợp chống lại kẻ địch.

Đồ Tẫn ngẩn người: “Tới nữa?”

Trường Thiên thản nhiên nói: “Bác thú bị giết chỉ có hai canh giờ mà thôi, yêu quái kia rất có thể sẽ trở về lần nữa. Nếu nó giết bác thú, như vậy mượn nó làm tọa kỵ thì tốt rồi.”

Trường Thiên Quân bên cạnh lộ ra bá khí.

“Nữ chủ nhân, nữ chủ nhân, thu thi thể bác thú vào. Đây là thứ tốt để luyện đan a!” Chịu không được Cùng Kỳ om xòm, nàng le lưỡi, giơ tay lên thu thi thể bác thú vào trong túi trữ vật. Dù gì cũng là thi thể yêu quái Đại Thành kỳ, khắp nơi đều là bảo vật. Mới vừa rồi Cùng Kỳ ở trong Thần Ma Ngục nghe được tên bác thú đã vui mừng ồn ào la hét cái gì mấy chữ “Thú trảo, răng thú, thú tiên đều có thể nhập đan”.

Đồ Tẫn lập tức hóa thành thân thể kỳ thú, chở Ninh Tiểu Nhàn bay về phía trấn nhỏ.

Nhưng vừa mới bay lên ngọn cây, một đạo bóng trắng như xâm nhập từ phía trong chạy ra đón chào, sáu móng vuốt nhọn lóe hàn quang nhắm ngay bụng kỳ thú móc qua!

Cho đến lúc này, Trường Thiên quát hai chữ “phía dưới”, chỉ vừa vặn nói xong mà thôi.

Yêu quái này đã sớm quan sát ở ngoài gần trăm trượng, kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội đánh bất ngờ. Khoảng cách xa như vậy, Trường Thiên cũng không thể cảm ứng được sự hiện hữu của nó. Khiến kỳ thú không hề phòng bị bay lên, lộ ra chỗ hiểm phần bụng, lúc này nó mới ngang nhiên ra tay.

Khoảng cách một trăm trượng, yêu quái này so với mũi tên rời cung còn nhanh hơn, nháy mắt đã đến. Lấy nhãn lực của Ninh Tiểu Nhàn cũng không thấy rõ bề ngoài của nó, chỉ thấy một đạo bóng trắng bỗng nhiên tới, Đồ Tẫn phía dưới  lập tức rống to một tiếng “Ôm chắc!” rồi đầu to hướng xuống phía dưới.

Tốc độ bóng trắng kia quá nhanh, hắn căn bản không còn kịp phòng hộ nữa. May mắn Đồ Tẫn có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, khống chế thân thể kỳ thú gần ngàn năm đã rất quen thuộc. Lúc này nguy cơ đột nhiên phát sinh, hắn co rút bốn đầu chân thô vào phía trong, thân thể cuộn tròn, vừa rơi xuống giống như quả cầu lăn xuống. Nếu phương hướng tiến lên của bóng trắng không thay đổi, sẽ đụng vào cái đầu to lớn của nó.

Đầu Kỳ thú dầy có thể sánh với thành tường, lại là nơi cứng rắn nhất trên người nó. Bóng trắng dùng tốc độ lớn đụng lên, nhiều nhất chỉ khiến da đầu kỳ thú bị vỡ, bản thân nó nói không chừng sẽ bị tổn thương đứt gân cốt, cực kỳ không có lợi.

Cho nên bóng trắng kia chợt phát mở rộng cánh, quay về quẹo cua một cách hoa lệ, dừng ở phía trước giữa không trung. Động tác có độ khó cao như vậy do nó làm ra lại có vẻ phiêu dật cực kỳ tiêu sái.

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới thấy rõ yêu quái đột kích, không nhịn được khen một tiếng: “Thật xinh đẹp!” Cùng lúc đó, Trường Thiên khẽ “Ồ” một tiếng, có chút kinh ngạc.

FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore

PinterestTumblrEmail

Tiểu Tuyền

Ghét nhất người không có trách nhiệm, ai mà có tinh thần này, vui lòng đừng làm việc chung với tôi. Thanks

 PREVIOUS ARTICLEBia Đỡ Đạn Phản Công – Tận thế: Oán hận của mẹ kế 9+10

NEXT ARTICLE Trời Sinh Một Đôi – Chương 297+298

Related Stories

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332

Discussion15 COMMENTS

Haiz, cuối cùng thì ml cũng đã rời đi rồi, tự nhiên thấy tội tội ảnh thế ko biết :( tt thì khoẻ rồi, sau này ko cẦn phải ăn dấm của ml nữa rồi.
Tiếc là ntn đến chậm chút rồi, ko bắt được bác thú, đã thế lại còn bị con chim kia mai phục nữa chứ. Ko biết ntn có bắt được con chim này làm thú cưỡi hay ko? Có thì sau này ko cần phải ganh tị với ml nữa rồi

REPLY

May mắn ML là người giữ chữ tín, nếu không Nhàn tỷ thảm rồi. Không ngờ kẻ hạ cổ cho con gái Ô thành chủ lại là ML, thảo nào giải cổ dễ dàng thế.
Nhàn tỷ coi như trong cái rủi lại có cái may, tìm được bác thú thì đã bị giết. Nhưng lại xuất hiện 1 con yêu quoái khác, có thể làm tọa kỵ tốt…hóng tập tới xem Nhàn tỷ thua thập tọa kỵ nào.
Thanks các nàng đã edit.

REPLY

Chết cười mất thôi. Thì ra người hạ cổ con gái Ô thành chủ lại chính là Mịch La. Vậy mà hắn ta còn phải khẳng khái cứu chữa thay cho Ninh Tiểu Nhàn. Điều này cũng chứng tỏ hắn ta bắt đầu có cảm tình với Ninh Tiểu Nhàn.
Thuộc hạ Mịch La tới đem hắn ta đi. Giờ thì Trường Thiên yên tâm rồi nha, không còn hằng ngày ăn dấm chua vất vả nữa.
Coi bộ kỳ này tọa kỵ mà Trường Thiên tìm kiếm cho Ninh Tiểu Nhàn khá là đặc biệt. Không biết có bắt được không.
Mong chương sau. cảm ơn các nàng

REPLY

Haha hóa ra người hạ cổ cho con gái Ô thành chủ là MLa, vậy mà còn phải giải nữa.
Vậy là tình địch của TThien đã đi rồi. Không biết con thú biết bay này là ai mà TThien lại thấy quen. Có vẻ như cũng là một soái ca đây. Với tính sắc của Tiểu Nhàn thì TThien lại phải ăn dấm nữa rồi.

REPLY

To mo qua ko biet la yeu quai gi nhi. Co ve cung khong phai dang vua dau.

REPLY

Ko nghĩ ra đc con thú vừa to. Vừa có móng vuốt nào thì dễ thương nhỉ. Mk nghỉ cả buổi sáng mà ko ra. Chắc sau này NTN có thú cưỡi cực oách rồi. Chỉ lo là TT lại có đối tượng để nấu dấm nữa quá há há

REPLY

Há há thì ra Mịch la tự hạ cổ rồi tự giải,đúng là bin gân rút chỗ nào tồi kk.may la ML cũng bit giữ chữ tín chứ như máy tên khốn kiếp thì bé Nhàn thảm rồi.a Thieen dễ thuog ghe cứ ăn dấm hoài kk.ko biết cái con thú trắng này là con j nữa,xinh đẹp nua cơ.chuẩn bị làm thú cỡi của bé Nhàn rồi

REPLY

Tội nghiệp Mịch La bị Tiểu Nhàn xoay đến đầu óc khù khờ rồi. hy vọng sau này ML ko có kết cục thê thảm hic hic. Tiểu Nhàn về sau lại thu đc con thú cưỡi nữa rồi.

REPLY

Thế là Mịch La đã gọi được cứu viện tới rồi. Phong Sư Nhai – Phong thúc, tu vi cao ở mức Đại Thừa cơ à???? Lúc này Mịch La mà không gữi chữ tín khi thấy thực lực của mình cao hơn hẳn Ninh Tiểu Nhàn thì có mà 2 bên đánh nhau to. Hên là Mịch La giữ chữ Tín.

Đúng là Phiến Chuyển Cổ trên người con gái Ô Hoạch – Ô Vân Phương là do Mịch La bỏ, buồn cười nhất là hắn phải làm bộ làm tịch, giả vờ giả vịt, dùng Cổ Vương của mình bắt Phiến Chuyển Cổ cũng của mình ra.

Nhìn thấy Thanh Điểu của Mịch La cưỡi, Ninh Tiểu Nhàn muốn có Tọa Kỵ như vậy rồi, không biết sẽ ra sao đây, Bác Thú bị giết, đối thủ giết Bác Thú chắc là tọa kỵ thích hợp nhất rồi đây.

REPLY

Thật buồn cười, Mịch La tự mình hạ cổ rồi lại giải cổ. Trường Thiên thì vui mừng khi hồ ly đáng ghét kia đã đi và vui mừng khi Tiểu Nhàn giác ngộ cường giả vi tôn. Kiếm một con thú để cưỡi cũng vất vả ghê! Không biết là vật gì mà Tiểu Nhàn nói là đáng yêu nhỉ!

REPLY

Trường Thiên đanh đá, giấm chua quá đi, cái gì mà con Hồ ly lẳng lơ chớ. Mịch La đẹp zai hớp hồn người quá mà…Hiiii !!! Con Hồ ly này ôm một bụng ấm ức trở về Phủ nhỉ. Bị Tiểu Nhàn xúi giục đành phải sai cổ vương của mình ra bắt chuyết phiến cổ của chính mình nuôi…hàm hồ hàm hồ quá đi…Khác xa 1 đại yêu độc ác, tàn nhẫn, gian ngoan, xảo quyệt đúng kiểu đại Hồ ly..
Tiểu Nhàn cứ khen con Cầm yêu kia xinh đẹp đi…Bắt về rồi Trường Thiên lại ghen cho coi…he he

REPLY

Không biết là yêu quái gì nhỉ, mịch la tự mình hạ độc cho con gái thành chủ mà còn tỏ ra khẳng khái trị bệnh như thế

REPLY

dùng bản thân thân cầu
Phiến Chuyển / phiến chuyển
Cổ Vương / cổ Vương / cổ vương
đang ngồi trên trên mui xe
=================================================
Sax … giờ thì khẳng định 100% là ML phải lòng cô nương TN nhà TT rồi nhé, há há .. chỉ có tình yêu mới khiến ngta trở nên ngu ngốc thôi =))))) nghi mà, nghi vụ cổ không đơn giản rồi, nghe cách giải phức tạp đa dạng mà ML giải theo kiểu bạo lực 1 cái hà là xong liền :))) tội nghiệp, nam phụ thứ 2 chính thức mang tên ML rồi. Haha
Nhắc đến nam phụ, lâu quá ko gặp lại Quyền Thập Phương nhỉ, rõ ràng cũng ko xa thôn Thiển Thủy lắm thì mới đến được, nhưng đi mãi mà TN đã lột xác rồi vẫn ko gặp, đây là ko có duyên hay sao!!
Ta giờ đang mơ đến đoạn TT có thể ngang trời xuất thế sao đó thật hoành tráng cứu TN trước mặt ML và QTP, há há … trù dập nam phụ :))) thấy cũng thương mà thôi cũng kệ, ta vẫn là team Trường Thiên Quân ♥

REPLY

ML khá là đáng yêu cute đấy :))) tự hạ cổ xong tự giải cổ luôn, mềm lòng rồi hehe, chuyến này chia tay không biết đến khi nào mới gặp nữa đây.. Hóng chương ML chính thức làm nam phụ hihi.. Kỳ này không biết tóm được con gì đây.
Cảm ơn các nàng nhé 

REPLY

Chà… thủ hạ của Mịch La trong đó có người phàm kìa… lạ à nha… mà tu vi người này quá cao nữa chứ… còn được Mịch La gọi là thúc… không biết có ẩn tình gì không ^^… ta nghi ngờ con cầm yêu này là con phượng hoàng quá ah… không biết có đúng không nữa ^^… lần này nếu Nhàn tỷ thu thập được con cầm yêu này thì hành trình đi về phía tây sẽ nhanh hơn ah ^^… mà con cầm yêu này có vẻ mạnh hơn kỳ thú nhỉ… lộ vẻ giảo hoạt thế cơ mà ^^… thank nhóm edittor đã edit truyện nhìu nha ^^…

REPLY

Leave A Reply

Your Name (required)

Your Email (required)

Your Website (optional)

   more »

SEARCH

Search for:

BÀI VIẾT MỚI

 

JANUARY 15, 2017Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 48

 

JANUARY 15, 2017Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 355+356

 

JANUARY 14, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)

 

JANUARY 13, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336

 

JANUARY 11, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334

Tổng hợp

Tổng hợp  Select Category  Ánh Trăng  Bán Kiếp Tiểu Tiên  Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý  Bất Ái Thành Hôn  Bia đỡ đạn phản công  Boss Gian Xảo  Chớ Hỏi Chốn Quân Về  Chúng Tôi Ở Chung Nhà  Cuồng Đế  Duyên Hề  Duyên Tới Là Anh  Gen Di Truyền  Góc Sáng Tác  Hạ Gục Tể Tướng  Hải Dương  Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện  Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì  Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi  Hoàn Khố Thế Tử Phi  Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân  Mật Mã  Mẹ Chồng Nàng Dâu  Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu  Miệng Độc Thành Đôi  Nga Mỵ  Ngự Lôi  Nguyệt Dạ Tinh Linh  Nhàn Thê Đương Gia  Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh  Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục  Nửa Vòng Tròn  Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi  Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi  Tản Văn  Tản Văn  Thanh Mai Trúc Mã  Thiên Giới Hoàng Hậu  Thiên Mệnh  Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc  Thịnh Thế Đích Phi  Thỏ Yêu Không Đáng Tin  Thời Thơ Ấu  Thứ Nữ  Thứ Nữ Công Lược  Thứ Nữ Cuồng Phi  Thứ Nữ Sủng Phi  Tiên Hôn Hậu Ái  Tình Bất Yếm Trá  Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng  Trăng Nở Hoa  Trời Sinh Một Đôi  Trọng Sinh Chi Ôn Uyển  Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ  Tú Sắc Nông Gia  Uncategorized  Viễn Cổ Hành  Viễn Cổ Y Điện  Y Thủ Che Thiên  Ý Võng Tình Thâm  [series] Yêu Là Yêu Thôi  Đặc Công Hoàng Phi  Đoản Văn  Độc Y Vương Phi 

PHẢN HỒI

Kún kyomi on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 355+356haha. khổ thân trình ca, học cho nát cua mà cứ khă…An Yue on Trời Sinh Một Đôi – Chương 257+258Thái hậu và Thái phi là 2 nữ nhân còn lại trong cu…BéO lÒi xưƠnq on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 355+356Tam hoàng tử biến thái thật rồi, tội nghiệp cho nh…Sakura Thao on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 355+356He he he hai chương này ngoài tên Tam hoàng tử ngà…hatrang on Thịnh Thế Đích Phi – Quyển 1 – Chương 21Ly tỷ tỷ sắp có bạn tốt rồihatrang on Thịnh Thế Đích Phi – Quyển 1 – Chương 17Bạn yên tâm đi sẽ ko mất ai hếthatrang on Thịnh Thế Đích Phi – Quyển 1 – Chương 17Cũng may Diệp Ly có Từ gia thương yêu. Sau này còn…An Yue on Trời Sinh Một Đôi – Chương 299+300Diệu Diệu (DD) chỉ nhát chết với tướng công thôi ,…Tuong Vy on Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)Haha. Truyện này hài hước và nhẹ nhàng quá. Bách H…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334A Nương (chương 330) / a nương / A nương may mắc t…Tina on Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)Truyện này đi khá nhanh. Chị Hợp thì bất lực nhưng…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332chính là công kềnh -----------------> cồng con…meo mum on Thịnh Thế Đích Phi – Chương 424truyện của bạn hay quá , nhưng đang đọc thì cần pa…hatrang on Thịnh Thế Đích Phi – Văn ÁnTruyện rất hay. Mình đọc hết chương ko co pass rồi…

ĐĂNG NHẬP

RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org

zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro