Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh tay Ngô Thế Huân siết càng chặt hơn , môi dán sau cổ Lộc Hàm, nhẹ nhàng mà nói: "Ngủ đi." Hơi thở ấm áp phun vào sau gáy làm cả người Lộc Hàm đều ấm lên.

Lộc Hàm vẫn đóng băng khẩn trương như vậy, động cũng không dám động, đến khi hô hấp phía sau càng ngày càng nhẹ, mới chậm rãi yên tâm ngủ.

Người nọ nói đều giữ lời, nói không chạm vào sẽ không sẽ chạm vào.

Sáng sớm hôm sau, Lộc Hàm vừa mở mắt, ánh vào mi mắt chính là da thịt màu mật ong, lồng ngực tinh kiện, cậu vốn đang mơ mơ màng màng lập tức bị thân thể trước mắt làm tỉnh hẳn. Lại chợt nghe thanh âm trên đỉnh đầu nói: "Ngủ một chút nữa đi"

Lúc này Lộc Hàm mới phát giác tay cậu vây quanh cổ người ta, tay người nọ xuyên qua dưới nách ôm chặt cậu, cằm để ở trên đầu cậu, xung quanh hơi thở ấm áp của người nọ, sáng sớm 'cái kia' có chút bừng bừng phấn chấn mà đặt trong đùi cậu, ngay cả mạch máu nhảy dựng cũng đều cảm giác được rõ ràng...

Mặt Lộc Hàm lập tức hồng thấu : "Không... Không được." Nói rồi giãy ra, kéo qua chăn che đến nửa khuôn mặt chỉ còn lộ đôi mắt ở bên ngoài, muốn xem lại không dám mà chỉ liếc Ngô Thế Huân một cái.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm giống con thỏ nhỏ cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. Ngồi dậy ấn xuống một nụ hôn lên trán cậu, loạt xoạt loạt xoạt mà mặc quần áo tử tế, đem quần áo Lộc Hàm để ở bên giường rồi mới vào phòng tắm rửa mặt, Lộc Hàm lúc này mới xốc chăn lên bắt đầu mặc quần áo.

Vì tránh khiến cho cha già hoài nghi, Lộc Hàm cố ý yêu cầu Ngô Thế Huân sáng sớm đưa cậu về. Trước lúc xuống xe người nọ còn lướt qua môi cậu hôn một chút rồi mới thấp giọng nói: "Giữa trưa thứ Hai tan học ở sân thượng chờ anh." Lộc Hàm hồng mặt gật gật đầu, ngay cả nhìn cũng không dám, chạy trốn xuống xe.

Vốn muốn cùng người nọ cắt đứt quan hệ, kết quả chẳng biết tại sao mà thì hòa hảo như lúc đầu, thậm chí so với trước kia còn thân mật hơn, Lộc Hàm tuy có chút lo lắng nhưng lại chẳng biết tại sao mà vui vẻ, ngay cả lúc đọc sách cũng không tập trung được tinh thần, đông nghĩ tây nghĩ, không biết hồn đã bay tới đâu.

***

Lúc Lộc Hàm nói cho Kim Chung Nhân giữa trưa không cùng bọn họ ăn cơm trưa đựơc, vẻ mặt Kim Chung Nhân như tròng mắt sắp rụng ra tới nơi.

"Cậu đừng với tôi cậu đã cùng tên khốn kia làm lành?"

"..." Lộc Hàm không thể nói thẳng "Không phải" thế là đành phải lặng yên.

Kim Chung Nhân vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu sao lại vậy... Cậu không phải nói cậu muốn cùng hắn muốn nhất đao lưỡng đoạn là gì? Hắn lại cho cậu uống thuốc gì?"

"..." Người nọ thật thuốc cậu, chính cậu cũng không biết sao lại trở thành thế này.

Nhìn Lộc Hàm cúi thấp đầu như tiểu hài tử ngoan đang nhận sai cùng ba ba, Kim Chung Nhân thật sự là hết chỗ nói rồi: "Quên đi quên đi, theo cậu đi." Cuối cùng lại nhịn không được thêm một câu: "Cẩn thận một chút!" Binh binh lách cách quậy phòng ngủ một trận vang rồi mới tức giận mà ngồi trước computer bắt đầu chơi game, cố ý đem bàn phím gõ lách cách lạch cạch.

Thời điểm Lộc Hàm đẩy ra cửa sân thượng Ngô Thế Huân đã ở đó, nghiêng dựa đứng vào tường , tay trái xách một gói to, tay phải kẹp một điếu thuốc, gặp Lộc Hàm lên đến mới đem thuốc ném xuống đất giẫm tắt.

Lộc Hàm thấy trên mặt đất đã có hai cái tàn thuốc nhịn không được nói: "Ít hút thuốc một chút ... không tốt cho thân thể..." Người nọ ở trước mặt mình chưa bao giờ hút thuốc nhưng sau lưng thì... Bất quá người nọ vô luận là tư thế tay kẹp thuốc hay miệng ngậm khói thuốc đều đẹp trai chết người như diễn viên điện ảnh, chẳng lẽ đây là khác nhau giữa đàn ông và thiếu niên?

"Biết rồi." Ngô Thế Huân đem gói to đưa cho cậu, rồi mới cởi áo khoác mang vào người Lộc Hàm.

"Anh không lạnh sao?" Sân thượng gió lớn dã man. (ờ, cái từ này tác giả dùng đấy, dã man _ _!!! )

"Không lạnh."

Ngô Thế Huân lấy báo từ túi áo khoác ra trải trên mặt đất rồi mới mới để cho Lộc Hàm ngồi xuống.

Lộc Hàm mở hộp cơm ra, vừa thấy đúng là đồ ăn mình thích ăn nhất, ức chế không được vui vẻ mà hướng Ngô Thế Huân cười cười. Cậu vừa muốn động đũa, nhớ tới chuyện hôm nay bị chủ nhiệm lớp gọi lên, lại nói: "Ai... Thầy giáo kêu em làm uỷ viên tác phong và kỷ luật..."

Ngô Thế Huân nhíu nhíu lông mày: " Uỷ viên tác phong và kỷ luật? Để làm gì ?"

"Kiểm tra xem có học sinh nào đánh nhau ẩu đả, hút thuốc đánh bạc ... hay không" Sao lại đem loại nhiệm vụ này giao cho cậu... Cậu thì yếu đuối như vậy, cho dù nói người ta cũng không nghe..."Không biết chủ nhiệm lớp nghĩ sao... Trước kia không phải vẫn làm uỷ viên học tập sao..."

Ngô Thế Huân nhíu mày, cầm đôi đũa trong tay Lộc Hàm gắp một miếng đưa đến bên môi cậu: "Loại chuyện này ít lo tới là được."

Lộc Hàm vừa muốn há miệng, chợt nghe tiếng bước chân sự ồn ào truyền đến, hỗn loạn chửi má nó: "Lão tử lần này nhất định phải đánh đến mẹ nó cũng không nhận ra!"

Lộc Hàm có chút đứng ngồi không yên mà quay sang nhìn phía Ngô Thế Huân: cậu sao lại quên nơi này thường thì vắng nhưng trước giờ là nơi đánh nhau, không nghĩ tới hôm nay vừa tới thì có việc. Cậu vừa muốn đứng dậy đã bị Ngô Thế Huân đè vai xuống: "Em ăn cơm của em đi."

Cửa bị "bang" một tiếng đá văng, từng người từng người hùng hùng hổ hổ mà lên đây. Rõ ràng đồng phục học sinh thực nghiêm chỉnh lại bị bọn họ ăn mặc thành dáng vẻ lưu manh, tóc cứ như nửa năm không gội, cả người vị khói hỗn loạn.

"F*ck! Nơi này có người!" Một tiểu lâu la xé cổ rống lên một câu, không khí lập tức căng thẳng.

Người ra vẻ đại ca kia nghiêng đầu sang chỗ này thì thấy Ngô Thế Huân vẻ mặt khó chịu mà đứng lên, sắc mặt nguyên bản hung hổ lập tức xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, chân chó mà nghênh đón, lại là xoay người lấy ra thuốc lá: "Liệt ca! Liệt ca hôm nay sao có hứng thú lên đây vậy?"

Ngô Thế Huân đem thuốc lá ngậm vào miệng, mặc tên kia lấy ra cái bật lửa mồi giúp, hắn hất hất cằm về phía Lộc Hàm: "Đại ca của tao ăn cơm trưa ở đây." Cuối cùng đem tàn thuốc bắn ra, lại nói: "Tụi bay đi nơi khác đánh, đừng phiền đại ca tao. Hắn sợ ồn ào."

Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân gọi cậu là "Đại ca" thiếu chút nữa cười sặc sụa. Danh hiệu này thật lớn... Giương mắt nhìn tên cầm đầu kia một cái, cảm giác rất quen mắt hình như là một trong số mấy tên đàn em của Ngô Thế Huân trước đây.

Cằm tên kia đều rụng trên mặt đất, nhìn ánh mắt của hắn thì giống như đang thấy quỷ, tên cầm đầu choáng váng một lúc lâu sau mới vội không ngừng mà lạy Lộc Hàm: "Thì ra là đại ca của Liệt ca, tiểu đệ có mắt như mù! Chúng mày đều thấy chưa, đây là ta đại ca của đại ca, sau này phải cung kính a!"

Nhóm lâu la hận không thể nghiêm nghỉ: "Đúng vậy đúng vậy.. Đại ca khỏe..."

Đây quả thực giống như hài kịch, Lộc Hàm thật sự có chút không nín được xoay mặt qua một bên cười trộm.

Ngô Thế Huân lắc lắc tay, tên cầm đầu kia lập tức hiểu ý mà chắp tay với Ngô Thế Huân: "Liệt ca, anh cùng đại ca chậm rãi ăn, chúng em đi nơi khác."

Ngô Thế Huân gật gật đầu, một đám người cắp đuôi nhanh nhanh như chớp chuồn đi.

Lộc Hàm cuối cùng bật cười: "Ai là đại ca của anh a..."

"Em. Bà chủ gia đình nhà anh." Ngô Thế Huân thuốc tắt ném đi, lại gần cậu ngồi xuống.

"Nói hưu nói vượn..." Lộc Hàm lập tức đỏ mặt. Cha có đôi khi gọi mẹ là "Bà chủ gia đình nhà tôi" .

"Bà chủ, ăn nhiều thịt một chút."

Lộc Hàm bị hắn đùa giỡn, nghĩ muốn chặn lại cái miệng xấu xa kia liền đưa một miếng thịt đến bên môi hắn. Ngô Thế Huân ngậm thịt tiến gần lại nắm cằm Lộc Hàm dán lên đem thịt đẩy mạnh vào trong miệng Lộc Hàm, còn nhân tiện hôn mút một lần.

Lộc Hàm phản công thất bại còn bị đùa giỡn, liền đỏ mặt vùi đầu ăn cơm, không để ý cái người mặt dày kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei