Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi phát ra thanh âm là một người con gái xinh đẹp. Lộc Hàm đã gặp qua, chính là lần ăn cơm cùng nơi với Ngô Thế Huân – người làm cậu hiểu lầm là bạn gái hắn, em gái cùng cha khác mẹ của Ngô Thế Huân: Ngô Trinh.

Cô gái mang một áo coat nỉ màu nâu nhạt cùng một đôi boot đen qua đầu gối, tóc được búi cao lộ ra hai khuyên tai pha lê. Thời trang, thành thục lại xinh đẹp.

Lộc Hàm vốn đang nghĩ có nên chào hỏi hay không đã bị Ngô Thế Huân cầm tay kéo lại phía sau một chút. Lộc Hàm mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đem nửa mặt giấu sau lưng nam nhân.

"Ôi! Giấu cái gì mà giấu, em cũng đã thấy rồi."

Cô gái phong tình vạn chủng mà đi tới, một trận nước hoa nồng đậm lập tức xông vào mũi làm Lộc Hàm có chút thở không nổi.

"Cô ở chỗ này làm cái gì?" Ngô Thế Huân nhíu mày, giọng nói thật khó chịu.

"Hôm nay không phải là buổi công chiếu bộ phim đầu tiên anh đầu tư sao, em đương nhiên là đến cổ vũ."

"Hình như tôi không mời cô."

"Hô hô", cô gái kia yêu kiều cười một tiếng, Lộc Hàm nghe mà nổi cả da gà, "Xin anh. Bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh trai, em gái đây tự nhiên phải đến tham dự."

"Nói xong chưa? Xong rồi thì cút đi." Cổ vũ con khỉ, đến điều tra mới là thật đi.

"Ha ha, em biết anh nóng lòng muốn tìm chỗ tâm sự với cục cưng nhà anh, nhưng cũng không nên gấp đến thế chứ. Chị nói có đúng không, em trai? ... Bất quá cậu trai này thoạt nhìn thực ngon miệng, em cũng tương đối hiểu tại sao anh..."

Cô gái nói xong còn vươn tay giống như muốn sờ mặt Lộc Hàm, "Bốp" một cái đã bị Ngô Thế Huân chặn lại.

"Còn chưa cút?"

Bị mắng hai lần, cô gái kia cũng không muốn ngang bướng nữa: "Thật là keo kiệt, sờ một cái cũng không cho nữa."

Nói xong xoay người, vẫy tay, lắc lắc mông đi về phía thang máy.

"Damm it!" Ngô Thế Huân thấp giọng nguyền rủa một tiếng, kéo Lộc Hàm đi hướng ngược lại.

"Anh sao lại... hung dữ như vậy?" Tuy rằng Lộc Hàm đối với cô gái vừa rồi cũng không có ấn tượng tốt, nhưng mà... Đó là em gái cùng cha khác mẹ ...

"Cô ta cũng không phải loại tốt gì, sau này em gặp cô ta thì tránh đi."

"Oh..." Sao cậu sẽ có thể gặp cô ấy được chứ...

Dù sao nam nhân nói cái gì, cậu nghe là được.

Đi một quãng xa Ngô Thế Huân mới buông tay ra, thay đổi từ ôm vai sang ôm thắt lưng Lộc Hàm, dù sao tay hắn cũng dài.

Khúc nhạc đệm vừa rồi cũng không có tạo ảnh hưởng gì tới Lộc Hàm, đầy đầu óc cậu đều là cái "Sự thật" hù chết người kia. Việc này nếu truyền ra ngoài, ai có thể tin con riêng của bang chủ Hồng bang bây giờ là ông chủ của một công ty giải trí... Xã hội đen cùng giới giải trí có chung một người, quần chúng chắc chắn khó có thể tưởng tượng...

Ngô Thế Huân mới mười tám tuổi thôi...

Lộc cha ở tuổi này cũng chỉ là sinh viên cao đẳng. Cho dù là anh hai Lộc Văn của cậu, ở tuổi này cũng mới vừa mới tốt nghiệp trung học, thuận tiện giúp công ty xử lý một chút việc nhỏ thôi.

Hắn rốt cuộc lợi hại đến thế nào, mới có thể...

"Anh... Anh làm ông chủ bao lâu rồi?"

"Chắc cũng hơn nửa năm.

"... Vừa đi học vừa xử lý việc trong công ty?"

"Trừ bỏ những việc quan trọng cần ra mặt, những cái khác thuê mấy quản lí chuyên nghiệp xử lý."

"..." Thảo nào... Hắn còn có thời gian "hướng dẫn", "học bổ túc " với cậu...

Lộc Hàm bỗng nhiên có loại cảm giác bị đùa giỡn: "Anh... Anh căn bản hoàn toàn không cần đến trường ... Cũng... Cũng không cần học bổ túc gì đó..." Rõ ràng có nhiều tiền như thế...

Ngô Thế Huân dừng bước lại, nhìn Lộc Hàm: "Em thật sự không biết tại sao để em hướng dẫn cho anh học bổ túc?"

Lộc Hàm có chút kinh ngạc, đến khi thấy trong mắt nam nhân dấy lên một ngọn lửa dục vọng trần trụi, đầu óc chậm chạp mới kịp phản ứng.

Chẳng lẽ người nọ... Khi đó đã đối với cậu...

Nhiệt độ ầm một cái dâng lên mặt, Lộc Hàm ấp úng không biết nói cái gì mới tốt, ngập ngừng nửa ngày mới lảng tránh ánh mắt người nọ, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Bộ dáng Lộc Hàm thẹn thùng trong mắt Ngô Thế Huân quả thực phiến tình tới cực điểm. Hắn mạnh mẽ túm lấy Lộc Hàm, kéo cậu vài bước vào thang máy. Cánh cửa vừa khép lại, Ngô Thế Huân đã đặt Lộc Hàm lên tường, nâng mặt cậu lên hung hăng mà cắn nuốt.

Bị người nọ ôm hôn, cả người Lộc Hàm như nhũn ra, nếu không phải người nọ ôm thắt lưng cậu, cậu cũng đã mềm nhũn trên mặt đất .

Cậu chưa bao giờ chủ động hôn môi, mỗi lần đều là người nọ cường thế mà áp lên môi cậu, cái lưỡi linh hoạt ở trong miệng cậu không ngừng quấy đảo, quấy đến nỗi môi cậu đều không thể khép lại, nướt bọt thuận khóe môi chảy xuống...

Tay người nọ còn trên mông cậu mà ác ý vuốt ve nắn bóp, làm cho cả người cậu giống như bị điện giật, nhưng lại yếu ớt giãy không ra...

Mười mấy năm hoàn toàn không nhìn ra được đến khi bị người nọ ôm qua, Lộc Hàm mới nếm được hương vị mây mưa, cơ thể liền trở nên vô cùng mẫn cảm, người nọ ám chỉ khiêu khích cũng đã có thể làm cho cả người cậu run rẩy không ngừng... Chính cậu cũng cảm thấy thật thẹn...

Thời điểm hai phiến môi tách ra, môi Lộc Hàm vừa hồng vừa sưng còn phiếm ánh nước, lông mi thật dài run rẩy, trong mắt đều là sương mù, bộ dáng ngây thơ lại thẹn thùng này làm cho Ngô Thế Huân quả thực cầm giữ không được, ghé vào lỗ tai cậu đè thấp thanh âm ác ý nói nhỏ: "Cưng lại câu dẫn anh, đêm nay không cho cưng về nhà."

Lộc Hàm vừa thẹn vừa vội: "Anh! Em không có..." Lão yêu tinh này nói cậu câu dẫn hắn, cậu cho tới bây giờ đều không có...

Bỗng nhiên "đinh" một tiếng cửa thang máy mở ra, bên ngoài hành lang đèn điện sáng trưng, một bóng người vọt vào.

Người nọ còn nằm trên người cậu không đứng dậy, một bàn tay đặt bên trái cậu mặt ngăn cản tầm mắt, tay phải ôm thắt lưng cậu, Lộc Hàm không biết người bên ngoài kia là ai, đẩy người nọ lại không chút lung lay, gấp đến luống cuống lên.

"Ngô tổng..." Thanh âm người đến mở đầu nghe thật vui vẻ nhưng đến âm cuối thì lại thấp đi.

"Có chuyện gì." Ngô Thế Huân lạnh lùng nói. Quấy rầy hắn thân mật với người yêu, hắn không nổi bão đã là tốt lắm rồi. Huống chi hôm nay còn gặp hai chuyện làm hắn khó chịu, shit.

"Từ sáng sớm em đã ở đây chờ ngài... Lúc đi thảm đỏ với phỏng vấn mở màn cũng không thấy ngài tới..." Người đến hình như có chút tủi thân.

"Tôi hỏi cậu có chuyện gì." Tới hay không liên quan gì đến hắn.

"Em... Em diễn như vậy ngài có hài lòng không?"

"Vừa lòng. Cậu có thể đi chưa? Không thấy tôi đang bận rộn sao?"

Ngô Thế Huân nói chuyện rõ ràng lãnh khốc không lưu mặt mũi cho ai như thế như thế, làm cho Lộc Hàm rất kinh ngạc, trong lòng lại có một chút lo buồn nho nhỏ. Nếu người nọ nói chuyện như thế với cậu, chỉ cần một câu thôi, cũng có thể làm cho cậu...

"Vậy... Em không quấy rầy ngài nữa..."

Cái bóng trên mặt đất thu nhỏ rồi biến mất, Lộc Hàm nghe tiếng bước chân truyền đến thì biết người tới đã chạy đi khỏi đây.

"Đó... là ai vậy? ..."

"Người lạ thôi." Ngô Thế Huân buông tay đang giam cầm Lộc Hàm ra, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó chịu. Càng không thích chính là cục cưng nhà mình lại đi hỏi thăm tên ruồi bọ vừa rồi kia.

Trong bóng đêm, Lộc Hàm nhìn đôi mắt dị sắc của người nọ, không biết lấy đâu ra dũng khí hỏi: "Đó... Đó là Phạm Hi Văn phải không? ..."

"Ừ." Ngô Thế Huân nhăn mày gật đầu.

Trong lòng Lộc Hàm bỗng nhiên dâng lên đủ mọi loại tư vị.

Cậu có ngốc cũng nghe ra người vừa đến có chút tình cảm với Ngô Thế Huân, vô luận là ái mộ cũng vậy, sùng kính cũng thế. Diễn viên vốn là ngôi sao của công chúng , nhưng bây giờ lại lại rầm rầm chạy đến trước mặt người nọ, đợi cả ngày chỉ vì muốn hỏi người nọ một câu "Em diễn có được không" .

Ngay cả khi cậu chưa từng yêu đương cũng có thể cảm nhận được đây là loại tâm tình khiêm hạ nhỏ nhoi đến thế nào.

Nhưng cho dù là vậy, cậu cũng không hy vọng... Có những người khác mến mộ nam nhân của cậu...

Lúc trước cậu đã không có nghĩ tới, nam nhân của cậu anh tuấn như thế, vĩ đại như thế, có tiền có thế như thế, có lẽ sẽ có rất nhiều người muốn trèo lên giường của hắn.

Cậu bình thường như vậy, không thú vị như vậy, trừ bỏ đọc sách với chơi Piano thì cái gì cũng không biết. Không đá bóng, không gây sự, chưa từng coi AV, nghe chuyện cười cũng không hiểu lắm. Nam nhân rốt cuộc thích cậu ở điểm nào? ...

Lộc Hàm nghĩ đến đây, tâm tình bỗng dưng chùng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei