Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh! ... Anh đừng nói nữa!" Lộc Hàm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đã bị thương thành như vậy mà đầy đầu còn... Còn là cái loại chuyện này..."Văn... Anh Văn Thanh còn ngồi ở phía trước..." Thanh âm Lộc Hàm thấp đến không thể nghe được.

Nam nhân miễn cưỡng cười: "Làm cấp dưới mà một chút ý thức ấy cũng không có, sớm đã bị sa thải."

Tuy rằng Lộc Hàm biết, mỗi ngày ở thế giới ngầm như là đặt đầu trong thòng lọng, đánh chiến bằng súng đổ máu là chuyện thực bình thường. Nhưng mà biết thì biết, một khi loại chuyện này rơi xuống trên người thương yêu của mình thì không thể không lo lắng.

"Sau này sẽ còn... còn có loại chuyện này sao?"

Nhìn người yêu hiếm khi mà nhíu lại cặp mày thanh tú, trong mắt lóe ra đều là lo lắng, Ngô Thế Huân khẽ vuốt mặt Lộc Hàm: "Bảo vệ không tốt, có thể sẽ còn."

"Vậy... Vậy anh đừng làm nữa ! Quá nguy hiểm !" Nếu kế tiếp để cậu thấy nam nhân cả người đều là máu... Không... Cậu không thể tưởng tượng...

Được người yêu lo lắng cảm giác thật tốt, Ngô Thế Huân cười nói: "Nguy hiểm thì có nguy hiểm một chút, em không tin anh sao?"

"..." Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng nam nhân cũng không phải làm bằng sắt ...

Thấy bộ dáng người yêu vẫn còn lo lắng, nam nhân lại kề sát vào một chút, "Yên tâm đi. Anh sẽ không sao, không thì ai sẽ 'yêu' em? Ha?"

"..."

Hơi thở ấm áp của nam nhân xẹt qua vành tai Lộc Hàm, cậu thẹn thùng mà rụt cổ, cúi mắt xuống nhìn băng gạc trên tay người nọ.

Nói chuyện với nam nhân, ba câu thì sẽ có một câu không đứng đắn. Chuyện nam nhân quyết định cậu cũng không thay đổi được.

Nam nhân lại đến gần hôn cậu, Lộc Hàm muốn đẩy ra, nhưng lại nghĩ đến đến vết thương của nam nhân, trong lòng lại lập tức mềm nhũn. Nam nhân ngậm môi cậu, dọc theo viền môi tinh tế mút vào một lần, rồi mới khiêu mở khớp hàm tiến quân thần tốc. Lộc Hàm do dự vươn lưỡi ra, lập tức đã bị nam nhân quấn lấy.

Nụ hôn sâu chấm dứt, Lộc Hàm mới phát hiện xe đã dừng lại, đã về đến nhà.

Mình ở trong tình huống có người lạ mà say đắm hôn môi cùng nam nhân đến mức này, quả thực... Lộc Hàm cũng không dám nhìn biểu tình của lái xe vội mở cửa nhảy xuống.

"Anh trở về điều tra một chút xem là ai đứng sau, tôi nghĩ hơn phân nửa là 'Bà ta'."

"Vâng. Liệt ca." Văn Thanh giao chìa khóa xe cho Ngô Thế Huân rồi rời khỏi.

Đèn hiên sáng lên, vú Trương có lẽ là vừa mới ngủ, trên bàn trà còn bày bữa ăn khuya nghi ngút khói.

"Ăn khuya chút không?"

Lộc Hàm lắc đầu: "Không... Em còn rất no."

Ngô Thế Huân liền ngồi xuống ăn.

Đêm nay nam nhân đã đánh nhau, trên người chắc chắn ra rất nhiều mồ hôi còn có thể dính máu, chắc sẽ muốn tắm rửa. Nhưng nam nhân lại bị thế này, chỉ sợ là không tiện lắm...

Lộc Hàm do dự nhìn Ngô Thế Huân một cái. Nam nhân ăn rất chậm, mày nhíu lại như đang suy nghĩ. Thấy tình cảnh này, cuối cùng Lộc Hàm hạ quyết tâm, lên lầu chuẩn bị nước tắm cho nam nhân.

Lộc Hàm vén tay áo lên, mở ra nước ấm, chờ nước nóng lên mới dùng nút chặn lỗ thoát nước trong bồn tắm lại.

Nước đầy được một nửa thì nam nhân đi vào, khoăn tay dựa vào tường nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm bị nhìn có chút sợ hãi, đầu óc chậm chạp vòng vo nửa ngày mới ấp úng nói: "Muốn... Muốn em giúp anh cởi quần áo không?"

Nam nhân nhấc nhấc mày: "Em cứ nói đi?"

Nam nhân thường xuyên dùng "Em cứ nói đi?" đáp lại cậu. Lộc Hàm có đôi khi thật sự không biết nam nhân rốt cuộc là muốn thế nào, nhưng chưa đoán sai bao giờ.

Lộc Hàm gỡ hết nút áo nam nhân xong thì không biết nên cởi ra cách nào, đang do dự chợt nghe nam nhân nói: "Dùng kéo cắt đi, dù sao áo sơmi này cũng không cần nữa."

"Ah..."

Lộc Hàm thật cẩn thận cắt hồi lâu, mới cởi được áo sơmi ra.

Bộ dáng nam nhân ở trần nửa người rất đẹp, vẫn như lần đầu tiên cậu nhìn thấy, vai rộng thắt lưng hẹp, hoàn toàn là mô hình cơ thể nam giới. Cơ bụng rõ ràng, nhưng cũng không phải phình ra từng khối từng khối như mấy huấn luyện viên thể hình, mà là biến mất sau làn da, nhưng sức mạnh trong đó lượng cũng không thể khinh thường.

"Nhìn cái gì, cởi quần nữa." Thanh âm nam nhân vang lên trên đầu Lộc Hàm.

"..."

Lộc Hàm khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, tim đập đập như sấm mà kéo xuống khóa quần tây của nam nhân. Quần tây theo chân trượt xuống mặt đất, lộ ra màu quần lót trắng bao lấy tượng trưng nam tính thật lớn.

Lộc Hàm quả thực bị chỗ phình ra kia dọa đến. Sửng sốt một lúc lâu mới đỏ mặt cố lấy dũng khí nói: "Cái đó... Cái đó cũng muốn cởi sao? ..."

Tâm tình nam nhân rất tốt, vẫn nhìn cậu đỏ mặt cúi đầu quả thực sắp bốc hơi, mới cảm thấy đã trêu chọc cậu đủ rồi, chậm rì rì mà nói: "Không cần." Dứt lời duỗi chân dài ra, bước vào bồn tắm lớn.

Lúc này Lộc Hàm mới như trút được gánh nặng, nhặt lên quần áo trên mặt đất, bỏ vào tủ quần áo bên cạnh, lại mở ngăn tủ khác lấy dầu gội và sữa tắm.

Lộc Hàm chưa từng tắm cho ai bao giờ..., kỹ thuật thật sự rất tệ (cứ như rửa chén =)))))))), lấy vòi sen quét tới quét lui, tẩy rửa thật vất vả, cũng phun đầy nước lên quần mình. Nam nhân lại vẫn chẳng phàn nàn gì.

"Cởi quần ra."

"A?"

"Cởi quần, ướt hết rồi."

"Ah..."

Lộc Hàm đến phòng ngủ cởi quần, lại tìm một cái quần short nhỏ mặc vào, tiến phòng tắm thì thấy nam nhân đã bắt đầu kỳ cọ, cả người trừ lưng cùng cánh tay đều đã đầy bọt. Thấy tay trái nam nhân bị băng bó không tiện xoay người, Lộc Hàm liền nói: "Em giúp anh kỳ lưng đi..."

"Tốt." Nam nhân ném bông tắm cho cậu.

Chà xát tay phải, trên lưng, cùng trước ngực cũng chưa là cái gì, lúc muốn tắm đến đùi và cẳng chân, Lộc Hàm đành phải ngồi thấp xuống. Hung khí thật lớn của người nọ ở bên khóe mắt cậu lúc ẩn lúc hiện, mặt Lộc Hàm không thể ức chế mà càng ngày càng hồng.

Bình thường nam nhân mang quần, cậu đương nhiên nhìn không ra. Lúc làm tình với nam nhân cậu căn bản chẳng dám nhìn nơi đó của hắn, có khi ngay cả mắt cũng không dám mở. Cho nên hôm nay mới là lần đầu tiên được nhìn trực diện...

Vừa nghĩ tới thứ thật lớn đó của nam nhân ra vào trong cơ thể cậu, mạnh mẽ khuấy đảo, lấy ra xuyên vào, ngay cả chân Lộc Hàm cũng mềm nhũn.

Bỗng nhiên nam nhân kéo cậu, đặt trên tường hôn ghì lên.

Hôn môi ập tới bất ngờ lại mạnh mẽ, ngay cả răng cậu cũng bị đụng tới, môi cũng bị cắn mút lợi hại. Chân Lộc Hàm vốn đã có chút mềm, hiện tại đã sắp đứng không được.

Trong thoáng chốc nghe thấy nam nhân ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Nhìn bộ dáng hiền lành này của em, thật muốn làm em."

"..." Lộc Hàm vừa thẹn lại sợ, vội nhắm mắt quay mặt đi không đoái hoài tới nam nhân.

"Hay là dùng cách cưỡi lên cũng được, như vậy tay trái sẽ không sẽ gây trở ngại, em thấy thế nào?"

"Anh! Anh đều đã bị thương! Còn... Còn muốn cái đó! Nhanh đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, thân thể anh quang lõa như vậy, cảm lạnh thì sao!"

Nam nhân cảm thấy buồn cười: "Làm 'vận động' sao lạnh được?"

"Anh... Anh mau buông tay..." Sớm biết vậy, sẽ không nên tốt bụng giúp nam nhân tắm rửa! Lại gặp phải loại chuyện này...

Nam nhân "hừ" một tiếng, trên người Lộc Hàm nhẹ đi, nam nhân thế nhưng thật sự buông tha cậu. Lộc Hàm không dám nói thêm nữa, lấy vòi sen giúp nam nhân tắm sạch sẽ bọt trên người . Đang lúc tắm đến chân nam nhân bỗng nhiên nói: "Để đó cho anh, em ra ngoài đi."

"Sao? ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei