Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Du lịch? ... Đi chỗ nào?"

"H đảo."

H đảo là thành thị ven biển nổi tiếng, nằm phía nam đất nước, bốn mùa ôn hòa như hạ, không khí trong lành tốt nhất cả nước, hàng năm du khách đến như mắc cửi, là thành phố du lịch nổi tiếng. Gần đây thị trường bất động sản nóng lên kéo theo giá phòng khách sạn tăng cao, ngược lại đối với ngành du lịch có nhiều tổn hại.

"... Ưm... Em phải hỏi ba đã..." Lộc Hàm cũng đã đi du lịch nhiều lần, nhưng đều là đi cùng cha mẹ, ngay cả đi một mình với Kim Chung Nhân cũng chưa từng. Bây giờ muốn đi du lịch cùng nam nhân, tuy rằng cậu nguyện ý, chỉ sợ không qua được cửa cha mẹ.

"Hừ, thực phiền."

Ngô Thế Huân khó chịu mà quắn lông mày lại.

"Được rồi..." Lộc Hàm đưa tay xoa trán nam nhân. Gần đây cậu thực thích làm như thế, bởi vì có lần thấy cha đang xem TV, bên trong lúc đôi vợ chồng đùa giỡn xong rồi nằm ở trên giường, cô gái âu yếm sờ cái trán chàng trai. Lộc Hàm cảm thấy như vậy rất đáng yêu, liền thử dùng trên người Ngô Thế Huân. Nam nhân tựa hồ cũng thực hưởng thụ, làm cho cậu rất vui. "Nếu thi giữa kỳ tốt, hẳn là sẽ không sao."

Nam nhân giễu cợt cười một tiếng: "Em sẽ thi không tốt sao?"

Lộc Hàm đập nam nhân một cái: "Bị anh chiếm nhiều thời gian như thế..."

"Oh, làm sao đây. Vậy lần sau nằm úp làm đi, anh ở phía sau bận việc của anh, em ở phía trước làm bài tập của em."

Lộc Hàm nghĩ đến cảnh tượng kia liền cảm thấy buồn cười: "Anh nói bậy cái gì vậy..." Mỗi lần cậu đều bị nam nhân làm đến mí mắt cũng không mở được, ý thức cũng hoàn toàn là tan rã, sao còn có thể làm bài tập gì.

Nam nhân cũng cười, hôn nựng má Lộc Hàm một chút rồi ôm cậu vào phòng tắm.

Bảng xếp hạng thi giữa kì hai được công bố, Lộc Hàm cuối cùng cũng thở dài phào nhẹ nhõm. Từ khai giảng đến giờ đã làm ra nhiều chuyện như thế, sống chung với Ngô Thế Huân, rồi hợp diễn đánh đàn, ngốn hết của cậu không ít thời gian. Từ nhỏ cậu học hành luôn đứng nhất, nếu rớt vài hạng chắc chắn sẽ bị cha cằn nhằn. Lỡ như bị rớt hạng sẽ bị cha cưỡng chế về nhà ở, công cuộc sống chung với nam nhân sẽ ngâm nước nóng... Nghĩ đến không thể mỗi sáng tỉnh dậy trong vòng tay nam nhân, Lộc Hàm đã cảm thấy mất mát. Bởi vậy cậu gấp rút nỗ lực ôn tập, mấy ngày cuối cùng thì ngay cả tính sự hai ngày mỗi tuần cũng miễn, nam nhân tuy rằng khó chịu nhưng cũng biết không thể để việc nhỏ làm hỏng việc lớn, nên mới miễn cưỡng đồng ý, chỉ là nói lúc đi du lịch phải bồi thường gấp bội.

Tần cha nhìn xếp hạng thứ nhất trên phiếu điểm, vừa lòng mà gật gật đầu, nói: "Lần này cũng không muốn thưởng cho cái gì sao? Muốn đi du lịch không?" Đứa nhỏ này, cũng không thể mỗi ngày ở nhà đọc sách được.

Lộc Hàm đem những lời Ngô Thế Huân dạy thuộc làu làu nói ra: "Vâng... Con có hẹn cùng với một người bạn học đi du lịch."

"Sao? Đi đâu du lịch?"

"H đảo."

"Bạn học? Kim Chung Nhân sao?"

"Không phải, là bạn cùng lớp hiện tại."

"Ồ..." Tần cha như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cằm, "Nếu có dịp để ba mời nó một bữa cơm."

"Không cần không cần!" Lộc Hàm vội vàng xua tay, "Con đã lớn thế này rồi, cũng có bạn riêng mình. Lúc anh hai bằng tuổi con đã có thể tự lập rồi!"

"Nói cũng đúng... Vậy để ba lấy cho con một ngàn tiền mặt, còn có thẻ tín dụng, đủ dùng không?"

"Đủ dùng đủ dùng..."

"Vậy sáng ngày mốt kêu lái xe đưa con ra sân bay, thuận tiện đón người bạn kia của con đi cùng luôn."

Lộc Hàm vội lắc đầu: "Nhà cậu ấy có xe riêng, đưa đến sân bay là được rồi..."

...

Trận thử thách này cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà trôi qua.

Lộc Hàm với nam nhân càng gần gũi với nhau, ở trước mặt Tần cha thì càng thêm chột dạ. Tần cha cùng lái xe đều dặn cậu không nên thân cận với Ngô Thế Huân quá, bây giờ đâu chỉ dừng lại ở thân cận quá, đã đến mức trèo lên giường người ta luôn rồi. Mỗi khi muốn nói dối trước mặt cha, trong lòng Lộc Hàm ít nhiều sinh ra áy náy. Trước kia lời cha nói cậu đều răm rắp nghe theo.

Kỳ thật gần đây cậu đã nghĩ, yêu đương vụng trộm như vậy muốn duy trì đến lúc nào đây? Đêm đó nam nhân đã ngang nhiên lên sân khấu tặng hoa, việc này toàn trường đều đã biết, nói không chừng lưu truyền lưu truyền rồi sẽ vào tai cha. Một câu hôm nay của cha "Mời nó một bữa cơm" cũng cảm giác như là đã có chút nghi ngờ đối với quan hệ bạn bè của cậu. Gió yên biển lặng như vầy không biết còn có thể kéo dài bao lâu? Nam nhân tựa hồ cũng không có ý gì rời khỏi xã hội đen... Đồng tính luyến ái, đối phương lại là dân xã hội đen cha không thích nhất; đoạn tình cảm này, phải làm sao đây? ...

Lộc Hàm lắc đầu, thu hồi suy nghĩ miên man.

Dù sao vô luận như thế nào, cậu đều phải ở cùng với nam nhân.

Cho dù cha mẹ không đồng ý cũng được, ngăn cấm cũng thế.

Nam nhân đặt ghế ở khoang hạng nhất, vô cùng rộng rãi, tiếp viên hàng không cũng rất ân cần, không có việc gì cũng lượn tới lượn lui bên cạnh Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, làm cho Ngô Thế Huân cảm thấy thực phiền, lạnh lùng quăng một câu: "Tiểu thư, phiền cô im lặng một chút được không."

Tiếp viên hàng không xinh đẹp lập tức vô cùng thương tâm, bĩu môi đi ra. Lộc Hàm nhìn không được nhẹ nhàng đập nam nhân một chút, Ngô Thế Huân nói: "Vốn nên như vậy, giống y chang ruồi bọ."

Thời tiết H đảo quả nhiên rất nóng, Lộc Hàm với Ngô Thế Huân sau khi xuống sân bay thì liền đổi quần áo thành áo ngắn quần short.

Lộc Hàm vẫn ghé vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài. Trời xanh không một bóng mây, phong cảnh nhiệt đới tuyệt vời. Hai bên đường là một hàng dừa phủ rợp; vô luận là đường xá hay là kiến trúc, cây cối hoa cỏ đều vô cùng phát triển, xanh um tươi tốt, hơn nữa cũng không có nhiều khói bụi như thành phố lớn, lá cây đều một màu xám đen. Nơi này cây cối đều xanh tươi ướt át, toàn bộ thành thị đều là một loại màu xanh biếc, cảm giác như được hơi nước bao phủ, nhưng đồng thời mặt trời cũng rất nóng bức.

Nam nhân đã đặt trước khách sạn 5 sao, đem hành lý cất vào rồi mang Lộc Hàm đi dạo phố.

Lộc Hàm trước giờ đều là tìm hiểu cuộc sống qua lời cha mẹ, lần đầu tiên thoát ly nên vô cùng lạ lẫm.

Trên đường rất nhiều người bán hàng rong rao hoa quả nhiệt đới, rất nhiều điều lúc trước Lộc Hàm chưa từng thấy qua, như là cây dừa, cây long nhãn, quả khế. Lộc Hàm tò mò lạ lẫm mà ngó trái ngó phải, người bán hàng rong vừa thấy khách sang, cũng nhanh chạy đến chào hàng. Cuối cùng Ngô Thế Huân mua cho cậu một trái dừa, cắm ống hút bên trên để uống.

"Ah~... Hương vị hoàn toàn khác với đồ trong siêu thị..."

"Cái kia là bỏ thêm tinh dầu với chất tạo ngọt."

Cuối cùng Lộc Hàm còn muốn ăn thêm cơm dừa tự nhiên, Ngô Thế Huân không có biện pháp đành dùng dao cắt một miếng cho cậu."Cơm dừa gì chứ, em thử xem, toàn là xơ, rất cứng."

Lộc Hàm ăn một ngụm thì nhíu mày: "Cũng không giống trong siêu thị bán a..."

Cơm chiều Ngô Thế Huân tùy tiện chọn một quán ăn nhỏ ven đường, bán rau xào, cũng bán những que barbeque. Trước kia Lộc Hàm chưa bao giờ tới loại cửa hàng này, bởi vì Tần mẹ luôn nói "Không sạch sẽ". Hai người ngồi ở trong quán, như những người dân ven đường, ăn chút rau xào giá rẻ, mực nướng, nam nhân còn gọi một ly bia hơi độ cồn thấp. Lộc Hàm bắt chước nam nhân uống một ngụm, không nghĩ lại khó uống muốn chết, mặt nhăn mày nhó mới nuốt vào, nam nhân cười rộ lên, đứng dậy đi mua cho cậu một trái dừa uống.

Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân chậm rãi ăn, ngẫu nhiên còn tán gẫu một chút chuyện thiên nam địa bắc, một bữa cơm thế nhưng ăn cả một tiếng rưỡi đồng hồ.

Ban đêm không khí có chút ẩm ướt, hương vị hỗn loạn của barbeque cùng rau xào, còn có thanh âm người bán hàng rong rao to. Cho tới bây giờ đều ăn cơm ở nhà hàng cao nhã dùng dao nĩa nghe Piano, Lộc Hàm cũng không cảm thấy không thích ứng, ngược lại thực thích. Giống như đây là chân thật, cuộc sống vợ chồng bình dân.

Lúc đi ra tiệm cơm, trăng đã lên trên Đông Sơn. Trên bầu trời trăng sáng sao thưa, ven đường còn có hàng rong bán hoa quả ăn vặt, xe hơi sang trọng đi như nước chảy, đèn sau tạo ra từng vệt sáng đỏ, biến mất ở góc phương xa. Lộc Hàm nắm tay Ngô Thế Huân trên đường quay về khách sạn, quá mức an bình hạnh phúc, nhưng lại không hiểu sao lại cảm thấy không chân thực.

Ngô Thế Huân cũng không nói gì, giống như đang hưởng thụ giờ phút an bình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei